Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)
Chương 67 - Gửi trọn tâm tư vào từng khoảnh khắc – Phần 14
0 Bình luận - Độ dài: 3,067 từ - Cập nhật:
Sunraku tiếp tục đối phó với Mộ Thủ Weazemon, còn Oikatzzo vừa mới rút lui khỏi giao tranh, quay sang nhìn đối thủ riêng của tôi, ấn tượng đầu tiên lóe lên trong đầu anh là: “Một chiếc xe ben mọc chân”.
Tuy nhiên, sau khi quan sát toàn bộ hình thể của nó một cách rõ ràng, cảm tưởng thực sự mà anh giữ lại lại là: “Một chiếc xe tăng nhảy tưng tưng”.
Bộ khung thép trắng đen khổng lồ như muốn vươn tới tận trời cao ấy dường như được thiết kế để đồng bộ với màu giáp của Wezaemon.
Tại các kẽ hở của lớp giáp ấy, có thể thấy từng bó ống dẫn trông không khác gì cơ bắp nhân tạo…..chúng khiến người ta liên tưởng ngay đến lốp xe tải hạng nặng như của một chiếc xe ben.
Ngay cả một game thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm cưỡi ngựa trong game như Cavalry Crisis cũng sẽ không nghĩ đến chuyện điều khiển con quái vật này một cách bình thường. Vấn đề không phải là “Liệu có cưỡi được không?”, mà là “Cưỡi bằng cái quái gì cơ chứ!?”
「Thứ này sẽ chạy vòng quanh bản đồ vừa phóng tên lửa vừa bắn tia laser á?」
「Trong cả cuộc đời tôi, đây chắc là lần hiếm hoi tui thực sự thấu hiểu tâm trạng của mấy cái ky trong bowling lúc bị đập bay vậy đấy.」
“Không đùa được đâu nhỉ…” – Oikatzzo vừa thở ra, vừa chăm chú quan sát con ngựa máy khổng lồ—Kirin, đang chuẩn bị chuyển động.
「Sunraku đang liều chết bám trụ ở tiền tuyến, còn tôi thì chỉ làm mỗi việc hồi sinh người ta thôi á? Không có đâu…! Tìm thấy rồi, đường lên!」
Mục tiêu là chân sau của Kirin.
Bởi vì đây không phải là một game “mì ăn liền” tạp nham với tí yếu tố SF được quăng đại vào, mà là game với hệ thống thiết kế được trau chuốt đến mức điên rồ và được tái hiện lại trong gameplay một cách gần như hoàn hảo, nên nếu có tồn tại một gợi ý nào đó để giúp người chơi chinh phục, thì hẳn cũng sẽ được bố trí theo logic trong thế giới của trò chơi này.
Và lần này, trực giác của Oikatzzo đã đúng: anh tìm thấy một chiếc thang cho nhân viên bảo trì.
Vì Sunraku đã buộc phải dồn chỉ số vào kỹ thuật TEC và các chỉ số khác vì một số lý do đặc thù, Oikatzzo người có cách phân bổ điểm tương tự hiện có tốc độ gần như ngang ngửa Sunraku, và như vậy, anh đã trèo lên lưng Kirin trước khi con chiến mã kịp khóa mục tiêu vào Sunraku.
「Ngựa thì phải có dây cương mới trị được chứ nhỉ? — Thuật Khiển Dây [Xà]」
Kỹ năng mà Oikatzzo vừa hô lên không thuộc về nghề tu sĩ Monk.
Đây là một kỹ năng của nghề phụ Nhà khảo cổ học Archaeologist, một người tìm kiếm tri thức, truy lùng bí mật trong bóng tối, với dây thừng và một chút phép thuật làm bạn đồng hành.
Sợi dây được thi triển thông qua kỹ năng ấy lao đến như một con rắn sống, quấn lấy cổ Kirin, và Oikatzzo nắm chặt nó như thể đang gắn dây cương vào một con ngựa.
「Không ngờ có ngày tôi lại dùng nghề phụ Khảo cổ học kiểu thế này luôn đấy… Được rồi, cho mày xem kỹ thuật của người từng đứng hạng ba toàn quốc trong Cavalry Crisis, đồ ngựa điên này!」
Tiếng gầm rú như sấm sét cùng với mặt đất rung chuyển như hồi chuông khai màn, cuộc cưỡi rodeo dài dằng dặc của Oikatzzo chính thức bắt đầu.
.
.
.
Cái Cân Đối Giá.
Đó là một vật phẩm độc nhất (Unique Item) thuộc quyền sở hữu của 「Thương Hội Cán Cân Vàng」 một guild do NPC điều hành.
Ngay cả Pencilgon người chơi đã đạt đến cấp độ 99 và từng chứng kiến vô số vật phẩm độc nhất khác nhau cũng không thể không gọi nó là “vật phẩm phá game”. Một món hàng phi lý đến mức buộc phải thốt lên như vậy.
「Này này, đập vào đây đống item trị giá tổng cộng 30 triệu Mani rồi mà nó vẫn còn bảo là chưa đủ á? Đúng là cái bụng không đáy, ăn hoài không biết no mà.」
Pencilgon đã ném vào đĩa trái của cái cân, đĩa dâng hiến, toàn bộ những món đồ tôi tích góp được suốt quá trình chơi: từ các vật phẩm nhặt được cho tới những món giá trị cao có được thông qua giao dịch và mua bán. Tổng giá trị quy đổi theo thời giá là 30 triệu Mani.
Và tất nhiên, cái cân đang nghiêng hẳn sang trái đến mức gần như chạm đất.
「Tỷ lệ là 100.000 ăn 1 điểm, làm ơn nhé, Cán Cân-chan… câu thần chú là—‘Cán cân giữ sự cân bằng, chuyển hóa giá trị thành con số, ban cho sức mạnh chống lại vạn người’, phải không ?」
Một trong những nét phiền toái thường thấy của vật phẩm độc nhất: quá trung thành với thiết lập.
Ví dụ như việc phải dùng câu thần chú khác nhau cho từng mục đích sử dụng.
Pencilgon lúc này đang kích hoạt hiệu ứng mang tính quyết định trong ván bài này.
Vật phẩm độc nhất 「Cái Cân Đối Giá」
Một vật phâmt được Hội Thương Nhân NPC 「Thương Hội Cán Cân Vàng」 xem như biểu tượng cho sự buôn bán, và đã giữ kín như một bí mật.
Khi đặt vật phẩm vào đĩa bên trái 「đĩa dâng hiến」tùy theo giá trị của chúng, người sử dụng có thể nhận lại nhiều loại phúc lợi khác nhau từ đĩa bên phải「đĩa ban ơn」
Đó có thể là số lượng vàng tương đương với giá trị của vật phẩm… hoặc, dù chỉ tạm thời và bị hạn chế lớn, cũng có thể là điểm chỉ số vượt quá giới hạn cấp độ.
「Toàn bộ tài sản của tôi—biến thành điểm chỉ số cộng thêm. Tổng cộng 300 điểm…! Lấy đi đi, đồ ăn cướp!」
Hai khung cửa sổ hiện lên trước mắt Pencilgon.
Một cái dành cho phong cách cận chiến thiên về sức bền.
Cái còn lại là thì dị hợm chẳng hiểu muốn làm gì: tập trung cực đoan vào kỹ thuật và may mắn.
Và 50 điểm đầu tiên đã được dồn vào từng khung, như một động thái tiên phong.
.
.
.
「Ooooh!?」
Đòn tấn công của Mộ Thủ Wezaemon bỗng dưng như chuyển sang chế độ slow motion. Sự chênh lệch cảm giác đột ngột khiến tôi bật ra một tiếng thốt kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra không phải thế.
「Chuẩn bị hoành tráng nãy giờ là để làm cái này à…!」
So với lúc trước, cơ thể giờ đây di chuyển tư. Tôi né thanh trường kiếm của Wezaemon bằng chuyển động mượt mà. Ngay sau đó, một cú sốc như thể ai đó vỗ nhẹ từ bên trong lan khắp cơ thể, cảm giác hụt hơi cũng biến mất.
「Chém xéo, chém ngược lên, xoay kiếm!」
Bước nghiêng sang bên một bước để tránh cú chém xéo, dùng Song đao Hồ Đầm [Cải Nhị] để parry cú chém ngược lên, nhảy lùi ba bước để thoát khỏi tầm ảnh hưởng của cú xoay kiếm. Ngay khoảnh khắc kẻ địch dừng đánh, tôi lao thẳng vào, kích hoạt Drill Piercer với thanh đao tay phải. Mục tiêu không phải là thân hay mặt—
「Nhắm đúng một điểm!」
Ngón tay đang nắm chặt thanh trường kiếm trông như một khối tinh thể xanh dễ vỡ. Hiệu ứng xoắn ốc dữ dội như cào rạch lên những ngón tay của Wezaemon khi hắn đang giữ nguyên tư thế sau cú xoay kiếm, tạo nên nhiều đợt sát thương nổ tung liên tiếp.
Chắc chắn rồi Wezaemon cực kỳ cứng. Nếu chỉ đánh bình thường thì cặp song kiếm Đế Ong cũng sứt mẻ ngay. Nhưng từ xưa đến nay, điểm yếu của mấy con quái giáp nặng luôn là khớp nối và phần đầu ngón tay!
Sức mạnh tiếp tục dâng lên hỗ trợ đòn tấn công, Song đao Hồ Đầm [Cải Nhị] thật sự đã gọt đi lớp giáp trên ngón tay của Wezaemon. Nhưng chưa đủ. Hiệu ứng xoắn ốc tan biến báo hiệu kỹ năng kết thúc.
Chỉ một chút nữa thôi – một chút nữa thôi là tay hắn sẽ rời khỏi chuôi kiếm đang lỏng dần đó. Làm sao đây? Làm thế này đi!
Cậu ném đoản đao bên tay trái lên không, bước thêm một bước kích hoạt Infight. Tay trái bọc ánh sáng hiệu ứng kỹ năng “may mắn” –74 điểm chỉ số được quy đổi thành sát thương và thay vì ngón tay của Wezaemon, cú đánh giáng thẳng vào chuôi kiếm.
「Hand of Fortune!」
Thanh kiếm bật ra khỏi tay của Wezaemon như bị kéo phăng, bay xa. Trước khi hắn kịp phản ứng, cậu đã bắt lấy đoản đao rơi xuống, nhét vào kho đồ, rồi lao đến giữ lấy thanh kiếm cắm xuống mặt đất.
「Ha—haaa! Một kiếm sĩ không có kiếm chẳng khác gì cà-ri không có nước sốt! Ăn cơm trắng mà không có gì chan cũng đáng đời lắm, đồ gạo trắng khô khốc!」
—Dù biết là không thể nhét vào kho đồ. Trọng lượng truyền qua bàn tay như muốn nói: “Mày không đủ chỉ số để cầm nó.” Một thanh đại đao chỉ có những ai đủ tiêu chuẩn mới có thể sử dụng.
Nhưng tôi đâu có đẩy văng kiếm hắn ra để giành lấy nó. Chiến lợi phẩm thì chờ lúc nó rơi thật sự đi. Chỉ cần hắn mất kiếm thôi, tôi đã vô hiệu hóa được chiêu iaijutsu siêu tốc và cả sét đánh nữa. Lợi thế không nhỏ.
Giờ là hiệp hai…không kiếm thì hắn chỉ còn biết tung đòn diện rộng bằng cánh tay mây kia thôi mà…
「Đại Thì Hóa - Ōshike!」
「Riiiice!?」
Tôi đã quá coi thường rồi! Đã lỡ xem nhẹ năng lượng của cơm trắng rồi! Quỷ thật, đúng là bản lĩnh của món chính! …Không, bình tĩnh lại nào, cái quái gì là "năng lượng của cơm trắng" chứ!?
Ngay cả khi tôi kích hoạt Best Step và Skate Foot cùng lúc thì cũng không chắc đã theo kịp tốc độ của pha lao người vừa rồi. Đòn tóm lấy phóng ra từ khoảng cách cực gần… chỉ cần bị bàn tay to đùng đó chộp được thì khỏi cần tưởng tượng… không bị ném đi thì cũng bị bóp chết luôn rồi.
May mà tránh được đòn đầu nhờ may mắn, nhưng vị trí hiện tại thì quá xấu.
「…………」
「…………」
「…………」
Giữa tiếng gầm của cuộc rodeo nơi Kirin và Oikatzzo vẫn đang gầm rú, một khoảnh khắc im lặng trải rộng giữa ba người.
Tệ rồi, tôi lo tránh đòn mà lại vô tình đến gần Pencilgon mất rồi.
「Đại Thì—」
「Ughh—!」
「Biết ngay mà!」
Chuyện gì mà mong đừng có làm thì tụi boss mạnh kiểu gì cũng làm ngay, cái gọi là lòng tốt của kẻ địch mạnh đó, vứt vào sọt rác giùm cái.
Wezaemon đổi mục tiêu sang Pencilgon và tung đòn tóm, tôi cố lấy lại thù hận bằng cách vung thanh kiếm của chính hắn vào lưng hắn.. sát thương chẳng đáng bao nhiêu, nhưng là bằng vũ khí của chính hắn đấy!
Liệu có quay lại không…?
「—Hóa」
「Ugohhh!」
Cú va chạm vào cổ họng, rồi cảm giác toàn thân bị kéo bay lên…. chết tiệt, bị tóm rồi.
Nhưng nếu câu giờ được để Pencilgon rút lui thì thế cũng coi như nước đi đúng rồi…
「Ubeee!!?」
Thế giới đảo ngược, tối sầm, rồi lại sáng lên.
Có lẽ chỉ trong tích tắc tôi đã bị ném thẳng xuống, đầu đập xuống đất.
Khốn thật, cảm giác như bị nhét vào máy giặt đang chạy hết công suất rồi bị cái máy giặt đó nghiền thành bã luôn vậy.
Trong lúc tôi được hồi sinh nhờ giọt Giọt Lệ Tái Sinh mà Pencilgon quăng ra khi rút lui, tôi liền lùi lại để lấy khoảng cách.
「Có kiếm thì còn xử lý được chứ…」
Dù tầm đánh ngắn lại, nhưng đổi lại là tốc độ ra đòn nhanh hơn cả vung kiếm, điều đó buộc tôi phải xem xét lại cách đối phó vốn đã tạm bợ từ trước.
Bắt tôi phải đập nát biểu đồ chiến thuật mà mình đã cất công vắt óc xây dựng rồi tái cấu trúc lại từ đầu á… Thật sự muốn gục ngã luôn.
「Chơi tới luôn, sinh tử chiến chém chém đi nào…! Mà khoan, nghe như chém nhau thiệt thì đúng hơn ha.」
「Đoạn Phong - Tachikaze!」
「Tzaaaaaai!!」
Đòn Đoạn Phong đầy sát khí như thế… nếu không phải đó là tôi chắc chết rồi.
Tiếng địa chấn vẫn chưa dứt…bằng chứng cho việc Oikatzzo vẫn đang cưỡi rodeo như điên cuồng. Nếu tôi bị hạ gục tại đây, thể nào cũng bị trêu chọc đến đời con cháu mất.
.
.
.
「Nnnnn aaaaaaaaaa!?!?」
Oikazzu đã thành công trong việc leo lên lưng chiến thuật cơ mã【Kirin】, nhưng chỉ vài giây sau đó, anh nhận ra rằng toàn bộ sự chuẩn bị trước đó của mình đều trở thành công cốc.
「Ka, Katzzo-kun ổn chứ!?」
「Ổnnnnnnn!!!」
「Hả, ngôn ngữ gì vậy?」
Cảm giác như đang bám lấy một tàu lượn siêu tốc mà không có thiết bị cố định — đến mức chuyện “bị hất văng ra” đã vượt khỏi phạm trù thông thường. Phải nói rằng cảm giác như bị biến thành một con búp bê bị đứa trẻ con vung vẩy loạn xạ. Giữ không bị hất văng đã là kỳ tích rồi. nói gì đến việc điều khiển con ngựa, việc duy nhất có thể làm là cắn răng mà bám chặt lấy sợi dây thừng.
(Toang rồi… lực ly tâm mạnh quá...!)
Vừa mới hất sang trái thì ngay lập tức lại bị quăng mạnh sang phải, và ngay khi vừa cố lết được lên lưng Kirin thì lại bị hất văng thẳng lên trời rồi tiếp tục bị quăng qua quật lại trên không trung.
Quan trọng nhất là mỗi lần rơi trượt khỏi lưng Kirin là lại bị mất máu, thế nên không phải cứ bám được là xong. Nếu không nhờ có món đồ mà Pencilgon đưa trước đó, item hồi phục liên tục, thì số lần chết chắc chắn đã tăng lên kha khá rồi.
(Mình đã chết tận hai lần rồi. Khác với Sanraku, mình chỉ cần chết một lần nữa thôi là đủ gây thảm họa rồi.)
Chỉ nhờ việc Pencilgon liên tục hồi sinh kịp thời nên tình thế mới chưa rơi vào tuyệt vọng. Nhưng nếu để mặc Kirin hơn mười giây thôi thì thứ đang chờ đợi chính là cảnh tượng hỗn loạn khi khối lượng khổng lồ đó tung hoành khắp chiến trường.
Trong tầm nhìn đang bị rung lắc dữ dội, Oikatzzo vẫn không buông sợi dây, ra sức vận dụng hết công suất não bộ để nghĩ xem có cách nào đối phó được với chuyển động của Kirin hay không.
(Chết tiệt, mấy trò thế này vốn là sở trường của Sanraku mà…)
Oikazzo tên thật là Uomi kei, một game thủ chuyên nghiệp thường bị hiểu lầm là kiểu người chơi theo bản năng do phong cách trình diễn của mình, nhưng trên thực tế lại là một người chơi cực kỳ thiên về lý thuyết…
…Anh luôn cố gắng thu thập càng nhiều thông tin về đối thủ càng tốt, sau đó phân tích: "Trong tình huống này nên làm gì", "làm sao để dồn đối thủ để cào góc để mình dùng chiêu này", "Đòn đó nên phản ứng ra sao là tối ưu"... rồi mang những dự đoán ấy vào thực chiến. Một người hoàn toàn trái ngược với tên đầu chim dở hơi nào đó lúc nào cũng cứ lao vào cái đã rồi tính tiếp.
Vì vậy, trận chiến với Mộ Thủ Wezaemon lần này thực sự không hợp với phong cách của Oikazzo chút nào.
Không những lượng thông tin quá ít ỏi so với tiêu chuẩn của anh, mà còn buộc phải nhảy vào thực chiến ngay mà không hề được diễn tập trước.
(Phải làm sao đây…? Nó quậy dữ dội thế này thì giữ thăng bằng chẳng phải là game bất khả thi à…?)
Cảm giác như đang là cái yo-yo bị ai đó lắc lung tung. Nếu cứ như thế này, chẳng mấy chốc sợi dây, vũ khí 'dây thừng' mà nghề 「khảo cổ」có thể sử dụng — cũng sẽ đến giới hạn độ bền mất thôi."
「Aitaaa!」
Ngay khoảnh khắc bị nện mạnh phần hông vào cổ Kirin, Oikazzo như ngộ ra chân lý.
(...À phải rồi. Chính vì bản thân mình không thể giữ vững nên nên mới bị nó lôi đi như vậy)
Cán Cân phát sáng, dây thừng nhảy múa, bán khỏa thân lả lướt giữa chiến trường.
.
.
Còn hai phút nữa là tròn hai mươi phút kể từ lúc bắt đầu khiêu chiến Mộ Thủ Wezaemon.
____________________________________________________________________________
「Cán cân Đối Giá」là vật phẩm độc nhất thuộc hàng đỉnh cao mà ngay cả nhân vật chính, người có thể kháng được các buff và debuff ở một mức nhất định do lời nguyền của Lycaon, cũng vẫn có thể bị ảnh hưởng.
Theo lý thuyết, để đạt được sát thương cao nhất trong game này, món vật phẩm này là điều không thể thiếu.
Nói cách khác, nữ chính-chan chỉ là “sát thương tối đa giả” (fake top DPS) thôi sao…?
Nhân tiện, việc Pencilgon tận dụng triệt để mọi chiêu thức như đàm phán bằng bạo lực, nhượng bộ và các thủ đoạn khác nhưng cũng chỉ có thể “mượn tạm thời” món đồ này, đủ thấy việc sở hữu vật phẩm độc nhất này là vô cùng khó khăn, gần như bất khả thi.


0 Bình luận