Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)
Chương 06 – Một tên biến thái hoang dã xuất hiện!
0 Bình luận - Độ dài: 1,096 từ - Cập nhật:
Một tên biến thái hoang dã xuất hiện!
Ref câu "Một Pokémon hoang dã xuất hiện” trong game pokemon
_Elycon
__________________
Trên đường đi, tôi bất ngờ chạm trán một con thỏ sừng Al-Miraj xui xẻo, nhưng nó chẳng rơi ra vật phẩm gì cả. Nghĩ lại thì tôi cũng chẳng cần nữa, vì đã có khoảng 30 miếng thịt Al-Miraj rồi.
Nhíu mày trước thao tác di chuyển có phần khó khăn, tôi tiến về hướng có tiếng nói phát ra.
「Hình như ở hướng này... À, thấy rồi.」
Tôi nấp sau những bụi cỏ cao, vô tình tạo thành thế ẩn nấp hoàn hảo. Trên con đường mòn, tôi thấy một nhóm ba người—một nam hai nữ—đúng là một tổ hợp đáng ghen tị. Trên đầu họ hiển thị tên nhân vật, chứng tỏ đây là người chơi.
「Hiệp sĩ, đạo tặc, pháp sư... Tổ đội tốt đấy.」
Pháp sư có lẽ sở hữu phép [Cầu Lửa Fireball] ngay từ đầu. Nếu nhớ không lầm thì tất cả pháp sư đều bắt đầu với nguyên tố lửa.
Tôi đang có khoảng 70 miếng thịt sống, bao gồm thịt Al-Miraj, thịt Orc và cả thịt Vorpal Bunny. Nếu chia bớt một ít, có lẽ họ sẽ cho tôi xin chút lửa.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ cách mở lời, ba người họ đã chạm trán với một con quái vật.
「Oa, dễ thương quá!」
Dễ thương? Vậy thì chắc chắn không phải Orc hay Goblin rồi.
「Trông giống thỏ nhỉ... Đây cũng là quái vật à?」
Hừm, chắc là Al-Miraj? Vorpal Bunny là quái hiếm, làm gì có chuyện họ gặp ngay—
「Con thỏ này đi bằng hai chân kìa.」
LÀ VORPAL BUNNY RỒI CÒN GÌ NỮA!!
Tôi ló đầu ra khỏi bụi cỏ và thấy cô pháp sư đang vô tư tiến lại gần con quái vật. Với kinh nghiệm hạ gục hàng chục con Vorpal Bunny, tôi biết chắc nó đang chuẩn bị ra đòn.
「CHỜ ĐÃAAAAAAAAAAAAAAA!!!」
「Hả?」
「Ể?」
「Hả???」
Một tên đội đầu chim, cởi trần, tay vung song kiếm lao ra từ bụi cỏ.
Tôi chắc chắn mình không kịp cứu cô ta nếu cứ chạy như thế này—vậy nên, tôi vừa nhảy lên, vừa kích hoạt Flash Counter.
Tôi lao vào giữa cô pháp sư và con Vorpal Bunny, chém bật con dao mà nó đang vung lên bằng lưỡi kiếm bên phải.
Sau đó, tôi xoay người, dùng thanh kiếm bên trái quét từ dưới lên.
Cú chém chí mạng.
Con Vorpal Bunny nổ tung thành đa giác ngay lập tức, chẳng rơi vật phẩm nào cả. Tôi còn đang tiếc rẻ thì đã kịp tiếp đất, quay lại đối diện với nhóm ba người.
Và rồi, cuối cùng mọi người cũng hiểu được toàn bộ tình huống.
...Hay đúng hơn là, "Một tên đầu chim cởi trần, ánh mắt đầy sát khí, vừa nhảy xổ ra từ bụi cỏ và thảm sát một con thỏ dễ thương ngay trước mắt họ"
「Kyaaaaaaaaaaa!!!」
「Iyaaaaaaaaaaa!!!」
「Uwaaaaaaaaaa!!!」
Cả ba người hét toáng lên.
Họ lao tới, giương vũ khí lên, chém xuống—
「Ồ khoan đã!!」
Cái cảm giác nguy hiểm tột độ khi bị tấn công từ ba hướng cùng lúc khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Tôi vội dùng Tap Step để giữ khoảng cách và hét lên bằng giọng lớn, rõ ràng nhất có thể:
「DỪNG LẠI! STOP! TÔI LÀ NGƯỜI CHƠI! DỪNG LẠI ĐI!!!」
「BIẾN THÁI!!!」
「Ờ thì không phủ nhận... Nhưng NHÌN KĨ ĐI! TÊN NHÂN VẬT CỦA TÔI HIỂN THỊ KIA KÌA!! THẬT ĐẤY!!!」
「CHẾT ĐI!!!」
Tôi cũng không phải chưa từng PvP, nhưng gặp người chơi đầu tiên trong Shangri-La Frontier mà đã phải đánh nhau thì thật không vui chút nào.
Cuối cùng, chỉ đến khi cô bé đạo tặc lấy lại bình tĩnh và ngăn hai người còn lại lại, tôi mới thoát khỏi cảnh né đòn và đỡ đòn liên tục trong vô vọng.
.
.
.
「... Mặc dù anh đã cứu bọn em khỏi một con quái nguy hiểm... xin lỗi ạ..."
「À không, phía tôi cũng có lỗi mà. Vì đồng tiền mà lại bắt đầu hành trình với bộ đồ biến thái này...」
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã thành công chuyển hóa danh hiệu từ "quái hiếm - Dị thú đầu chim bán khỏa thân" thành "Người chơi với trang phục kì dị - Sanraku". Tôi cúi đầu trước ba người họ.
Cậu trai hiệp sĩ tên là Souma, cô bé đạo tặc là Kaho, và cô bé pháp sư là Rina.
Trong trò chơi này, diện mạo có thể tùy chỉnh theo ý thích, nhưng giọng nói thì không thể thay đổi.
Vậy nên, chuyện có những nhân vật trông như loli nhưng vừa cất giọng đã lộ ngay là đàn ông trung niên chẳng phải hiếm hoi gì. Nhưng với giọng của ba người này, tôi đoán họ tầm học sinh cấp hai.
Tôi thật lòng thấy có lỗi khi đã làm ba đứa nhóc hoảng sợ, nhưng vì da thú cần phải qua chế tác mới dùng làm trang bị được, nên chừng nào chưa về được thành phố, tôi vẫn phải giữ nguyên bộ dạng này. Chẳng còn cách nào khác.
「... Anh Sanraku, anh đã cày cấp ở đây suốt từ nãy đến giờ sao?」
「À... Ừ. Ban đầu chỉ định quan sát cách di chuyển của quái thôi, nhưng cuối cùng lại muốn kiểm chứng đủ thứ.」
Đây là thói quen hình thành từ những năm tháng chơi game rác của tôi.
Khi tỷ lệ rơi vật phẩm là số thập phân phía sau dấu phẩy, người chơi chỉ có hai lựa chọn: hoặc từ bỏ, hoặc săn quái đến khi bãi cạn sạch. Tôi, đương nhiên, đã khắc sâu lựa chọn thứ hai vào cơ thể mình.
...Nhưng mấy con quái sinh sản vô hạn thì miễn nhé.
______________________________________________________________
Trong trò chơi này, gần như không có lợi ích gì khi không mặc giáp.
Vì thế, hầu hết những người bắt đầu với bộ dạng bán khỏa thân đều nhanh chóng mua ngay bộ giáp rẻ nhất.
Vậy nên, những kẻ vẫn bán khỏa thân khi rời khỏi thành phố có thể chia thành hai loại:
-Kẻ biến thái phấn khích khi bị người khác nhìn thấy trong bộ dạng này.
-Máu M, thích tận hưởng cảm giác bị đánh cho gần chết.
Nhìn theo góc độ nào đó: nhân vật chính có thể được miêu tả giống một kẻ man rợ hoang dã.
_Katarina


0 Bình luận