Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)
Chương 46 – Thứ gì đó giống như bức bích họa ai cập đang bay trên không trung
0 Bình luận - Độ dài: 1,244 từ - Cập nhật:
Kiểm tra bản đồ, quyết định tuyến đường từ địa hình của Thirdrema đến Rừng Hang Ngàn Sắc Vạn Hoa.
Nếu có thể đi thẳng trên con đường chính thì sẽ nhanh nhất, nhưng cũng phải đảm bảo không bị nhìn thấy, nếu không thì sẽ phải chào hỏi với những kẻ săn lùng.
「Đi qua đây, rồi rẽ vào ngõ này...」
「Đi qua đây sẽ là đường tắt desuwa!」
「Hiểu rồi... tốt.」
Đường đi đã quyết định, giờ chỉ còn việc chạy mà không vấp ngã.
「Không có ai...」
.
.
.
.
Gần đây, Saiga-0 cảm thấy như mình đang chơi trò trốn tìm, thở dài tại một nhà hàng do người chơi điều hành ở Thirdrema.
Dưới lý thuyết "Nếu làm cho người ta muốn ăn món ăn trong game ngoài đời, thì coi như thắng", các nhà hàng được điều hành bởi những người chơi nghề đầu bếp là một lĩnh vực cạnh tranh khốc liệt, và Thirdrema là một trong những khu vực cạnh tranh mạnh mẽ đó.
Trong số đó, nhà hàng chuyên về các nguyên liệu thực phẩm từ Rừng Hang Ngàn Sắc Vạn Hoa là một trong những quán yêu thích của Saiga-0. Món "Salad Caesar với rêu phát sáng và cà chua Nitro" là món mà Saiga-0 cực kỳ thích, đến mức thậm chí cơn sốt salad ngoài đời thực của cô ấy bắt nguồn từ đây.
「Nghe nói cậu ấy là một người rất bận rộn, nhưng không ngờ cậu giống như cá ngừ đại dương vậy đó, Hizutome-kun...」
Đánh giá "dừng lại là chết" thật sự rất nghiêm khắc, có lẽ vì một chút bực bội khi cô không thể bắt đầu giao tiếp dù đã lâu.
Vậy thì, để thay đổi tình hình hiện tại, phải làm gì đây? Trong khi chờ đợi salad, Saiga-0 nghĩ ra một cách: "Chuyển đổi cách suy nghĩ."
(Nói cách khác, là đổi thứ tự các bước!)
Tuy nhiên, khi hỏi cụ thể phải làm thế nào, cô ấy lại không biết trả lời. Cả ngoài thực tế lẫn trong game, mọi thứ đều không theo ý mình... Ngước lên nhìn, cô ấy thấy một bóng dáng kỳ lạ đang lướt qua không trung với động tác khó miêu tả.
「Eh?」
Một hình bóng che kín cơ thể đến tận gối với chiếc khăn trùm đầu màu trắng, chỉ có lông mày và mắt được vẽ, trong một bộ dạng rất đơn giản, đang lơ lửng trên không trung.
「Ơ... Ờ, cái đó, giống như người Ai Cập...」
Cứ như thể thứ đó phát ra tia laser từ mắt, sống trong điện thờ của vị thần đất và âm phủ, và đặc biệt khoái ăn tim người…
「…Ah!」
Ngay lập tức, suy nghĩ của Saiga-0 liên kết lại như tia sét, các từ ngữ xâu chuỗi lại với nhau.
Chân trần, họa tiết, giấu kín, hành động kỳ lạ, người đang tìm kiếm... Tên người chơi thì quá xa nên không nhìn rõ lắm, nhưng có lẽ là bốn ký tự. Dù không chắc chắn, nhưng cô ấy chắc chắn rằng, chiếc khăn trắng kỳ lạ kia chính là Sanraku.
May mắn sẽ đến với bạn nếu bạn biết chờ đợi, nhưng nếu bạn không nắm bắt thì sẽ chẳng có điều gì tiến triển cả.Mặc dù chưa có salad, Saiga-0 vẫn quyết tâm đuổi theo hướng mà chiếc khăn trắng kỳ lạ đang lướt đi, mà có lẽ là Sanraku.
.
.
.
「X-xin đừng có đột ngột vừa xoay vừa nhảy nhào lộn như thế này được không ạ desuwa!?」
「À xin lỗi, tại giấu kiểu này rồi lại cảm thấy ngượng nếu để lộ phần bên trong nên lỡ tay bay hơi quá đà…」
Tên vật phẩm: [Tế lễ phục – Mũ trùm dài của Kẻ đánh bại – Festa Meje Kafie]
Dù nhìn kiểu gì đi nữa, khi trang bị vào thì trông chẳng khác nào cái thứ đó – một sinh vật trông như linh vật đáng yêu, nhưng lại có khí chất “trùm cuối” bước ra từ tranh tường Ai Cập. Nói thẳng ra là nó y chang luôn. Mà chức năng thì đúng kiểu “độc lạ” – theo nghĩa vui vẻ.
Thực chất đây là một món trang bị đầu, nhưng do miếng vải trắng phủ dài đến tận đầu gối, nên chỉ với món này cũng đủ che gần như toàn thân. Ngược lại, khuyết điểm chí mạng là khi mặc vào thì mọi kỹ năng dùng tay đều không sử dụng được thành ra trong chiến đấu thì đúng nghĩa là đồ bỏ đi. Tóm lại là trang bị tấu hài. Nhưng nếu chỉ để mặc đi dạo trong thành phố như kiểu thời trang thì không vấn đề gì.
Mặc bộ “Lễ phục trùm dài” vào, tôi cứ thế lúc thì nhảy qua mái nhà, lúc thì chui qua ngõ hẻm, khi thì lao băng băng giữa đường lớn.
Trông cực kỳ nổi bật, nhưng mà để ai đó nhìn lướt qua rồi nhận ra “à, là Sanraku đấy” thì đúng là chuyện không tưởng. Đến lúc kiểm tra tên rồi mới phát hiện ra cái sinh vật kỳ cục đó là tôi thì tôi đã cao chạy xa bay rồi. Một kế hoạch hoàn hảo. Sau này ai liên hệ tôi với bộ đồ đó thì... thôi, cứ coi như là thiệt hại phụ đi.
「Nhưng mà tại sao lại phải đi đường vòng thế này chứ desuwa~!?」
「Đánh lạc hướng! Làm giả đấy!」
Dẫm lên thùng gỗ hay mép tường để lấy đà, lách vào chỗ vắng người, tôi kéo mũ trùm lên để dùng tay bám vào mái nhà, rồi lại tiếp tục lao đi.
Lúc này tôi đang… không, giả vờ như đang chạy về hướng Di Tích Thiế Thời Thần Đại, nhưng mục tiêu thật vẫn là Rừng Hang Ngàn Sắc Vạn Hoa. Kế hoạch là ngay trước phút chót sẽ rẽ vào hẻm để tiến vào khu vực mục tiêu chính.
「Nghe cho kỹ nè, Emul. Muốn lừa người cho bài bản thì ít nhất phải chuẩn bị ba thứ: một lời nói dối trông như nói dối, một sự thật trông như nói dối, và một lời nói dối trông như sự thật.」
Câu này là học lại từ Pencilgon. Mà nghĩ lại thì đúng chất của bà ta, trong cả ba thứ không có nổi một “sự thật chính thống” nào cả.
Tóm lại, kế hoạch là khiến số đông tưởng rằng tôi đang hướng về Di tích Sắt Thời Thần Đại, nhờ đó làm mờ mục tiêu thật sự. Dù có ai tình cờ thấy tôi đang hướng về Rừng Hang Ngàn Sắc Vạn Hoa đi nữa thì cũng chẳng sao – vì ý kiến của số đông sẽ nhấn chìm sự thật ít ỏi ấy. Cái cơ chế “Quái bám theo số đông” trong game quả thật hợp lý đến đáng sợ.
「Rồi, giờ thì ta cứ thoải mái mà nổi bật xấu xí hết cỡ nào!」
「Kyaaa~ làm ơn tha cho cái vụ nhào lộn trên không đó đi mà desuwaaaaa~!!」
________________________________________________________________________
Trong ShanFro, những người chơi nghề nấu ăn chuyên nghiệp được chia thành hai loại:
Một là những người chơi làm đầu bếp chuyên đi nhờ vả người chơi khác thu thập nguyên liệu.
Hai là những người chơi làm đầu bếp kiểu Seagal, cầm dao và chảo là đánh bại cả rồng.


0 Bình luận