Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)

Chương 24 – cân bằng giữa đời thực và game

0 Bình luận - Độ dài: 1,424 từ - Cập nhật:

「Phù…………」

Khi mở mắt ra ở ngoài đời thực, ánh bình minh lọt qua khe hở của rèm cửa. Tôi biết là thế mà vẫn cày xuyên đêm Shangri-La Frontier mất rồi... Quả nhiên game thánh vẫn là game thánh mà… Nếu không vì sức khỏe và việc ngoài đời thì tôi thực sự muốn login mãi mãi luôn ấy. Dù vậy, hôm nay thì không thể ở suốt ngày trong game được. Tôi uống nước, đi vệ sinh rồi hướng về phía nhà bếp.

「Chào buổi sáng 」

「Hai, Chào buổi sáng. Dù anh có cày dữ dội lắm đi nữa, vẫn biết giữ lời hứa và tới đúng giờ là giỏi lắm đấy, Rakurou」

「Anh phát ngán việc bị ép Logout vật lý rồi……」

Lần đó tôi quên save và mất sạch 8 giờ chơi, cảm giác trống rỗng đến độ không cảm nhận được mùi vị đồ ăn luôn. Để không tái hiện bi kịch đó, tôi sẽ không bao giờ phá luật trong nhà. Biết rằng cái headgear có pin dự phòng sẵn để chống ngắt kết nối đột xuất, thế mà vẫn bị cắt vật lý một cách khéo léo như vậy thì đúng là chiêu trò tinh vi…… Không muốn dính thêm lần nào nữa đâu.

Tôi thường bị giáo viên hỏi kiểu “Môi trường trong nhà ổn không thế?”, lý do là vì cha mẹ lẫn con cái ai cũng say mê thú vui của riêng mình, nên dù là người trong cùng một nhà, nhưng hiếm khi thấy mặt nhau đến mức đáng sợ.

Ba, Hizutome Senji—dân cuồng câu cá đến mức bệnh hoạn, mỗi năm đều xài hết phép để đi câu.

Mẹ, Hizutome Eika— cuồng côn trùng nổi danh đến mức được dân chuyên trong ngành biết tên. Gần đây còn tùy chỉnh cả một căn phòng trong nhà thành khí hậu Nam Mỹ để nuôi bướm.

Còn tôi, Hizutome Rakurou—khỏi cần nói cũng biết là game thủ, gần như toàn bộ thời gian ở nhà đều sống trong thế giới VR.

Em gái, Hizutome Rumi—là chiến binh thời trang thứ thiệt. Năn nỉ ba mẹ cho có tới hai phòng riêng, rồi vì tiền tiêu vặt tháng không đủ để mua đồ, nên ngày nào cũng cày part-time như thể làm ở công ty đen. Gần đây có vẻ như đang phát cuồng vì được làm người mẫu độc giả gì đó.

Lúc tôi kể chuyện này hồi cấp hai, giáo viên gần như ép phải tổ chức buổi họp phụ huynh ba bên. Có vẻ nhà tôi bị xã hội nhìn như “có vấn đề”. Thực ra thì chẳng có chuyện gì cả đâu mà… Nhưng sau khi cả tôi lẫn em gái đều bị gọi đi họp phụ huynh, cả nhà cũng thấy hơi nguy rồi, nên từ đó đặt ra luật: “sáng và tối Chủ nhật, cả nhà phải ăn cùng nhau và trò chuyện.”

「Tou-san đâu rồi?」[note73889]

「Hôm qua lại đi câu rồi……… hình như giờ mới về đó」

Ba tôi từng phá luật đi câu cá kiếm và bị tịch thu luôn cần câu, nên giờ không còn gan câu lén nữa. Cá kiếm hôm đó ngon cực. Mà gia đình tôi thì ai cũng từng canh chừng lẫn nhau: mẹ bán rẻ quần áo của em gái qua đấu giá online (thủ phạm: mẹ), thả bướm về tự nhiên (lên kế hoạch: tôi, thực hiện: em gái), bán bản game rác limited của tôi (thủ phạm: ba)… Vậy mà quan hệ giữa các thành viên vẫn rất ổn. Không đùa đâu.

「Về rồi đây, câu được con đục trắng ngon lắm. Tối nay làm tempura nhé.」

「Chào buổi sáng… À, Otou-san về rồi à. Cá ngừ đâu?」

「Với đồ nghề hiện tại thì chắc không cắn câu nổi đâu」

Câu nói của ba, người từng theo tàu đánh cá của người quen và câu được cả cá ngừ đại dương—nghe ra hẳn là khác bọt. Thế là cả nhà tụ họp ăn sáng. Mẹ thì đang chăm mấy con côn trùng nên không ngồi vào bàn, nhưng chuyện đó thì vẫn trong mức cho phép.

「Mấy đứa dạo này sao rồi?」

「Con mới bắt đầu game mới, vui phết」

「Em thì có job người mẫu rồi! Nhớ quảng bá cho em đó!」

「Ba gần đây mới kết được vài người bạn thích câu cá kiếm, đang định đi chơi xa chút」

Canh miso, cơm trắng, natto, cá hồi nướng… Nói chung là nhà tôi có nhiều món cá vì hải sản gần như được lấy định kỳ mà chẳng tốn đồng nào. Mẹ chăm đàn bướm xong cũng ra ngồi vào bàn, bữa sáng của cả nhà bắt đầu. Chủ đề thì chủ yếu xoay quanh sở thích của mỗi người, thỉnh thoảng cũng chuyển sang chuyện học hành, điểm số các kiểu.

Ăn sáng xong, ai lại về thế giới riêng của người đó. Có lẽ sẽ chẳng nhìn thấy mặt nhau đến bảy giờ tối… vì ai cũng hoặc rút về phòng riêng, hoặc ra ngoài đi làm thêm cả. Dạo gần đây vẫn bị mấy bà cô hàng xóm tốt bụng hỏi kiểu “hai đứa nhỏ có bị bỏ bê không đấy?”, nhưng thực sự là nhà tôi vẫn sống đúng kiểu gia đình đấy ạ, nên làm ơn đừng gọi trung tâm bảo trợ trẻ em giùm cái.

.

.

.

「Hmm? Có Mail à?」

Ngay lúc đang định quay lại với Shanfro, thì thiết bị di động liên kết với VR headgear thông báo có mail từ một người bạn. Nhìn xem ai gửi thì hóa ra là Modorukatzzo, và thêm một người nữa – một người bạn chung giữa tôi và Modorukatzzo.

Tuy chưa bao giờ gặp mặt ngoài đời, nhưng cả ba đều biết địa chỉ mail của nhau, và vì thể loại game chủ đạo của ba đứa hoàn toàn khác nhau nên thỉnh thoảng vẫn trao đổi bằng mail như thế. Tuy nhiên, nhìn vào tiêu đề thì có vẻ hai cái mail này là chuyện đã hoàn toàn khác nhau.

.

.

Tiêu đề: Tao cũng đã mua game rồi

Từ: Modorukatzzo

Đến: Sunraku

Nội dung: Tao đã mua Shanfro rồi đấy,Sunraku, mày chơi đến đâu rôi? Mà sao cũng được, ông đây sẽ sớm đuổi kịp thôi.

.

.

「Modorukatzzo cũng mua Shanfro rồi à.」

Hắn là pro gamer mảng game đối kháng thì phải, không biết có lo nổi việc quản lý thời gian không nhỉ. Thời buổi bây giờ, pro gamer đã được xem như những vận động viên thực thụ rồi. Không phải Olympic, nhưng ít nhất cũng có giải đấu tầm cỡ thế giới cơ mà. Modorukatzzo chính là hình mẫu lý tưởng của mọi game thủ.

Chẳng phải sắp có giải đấu gì đó rồi sao…? Thôi kệ, tạm thời không nói mình đang có kịch bản độc nhất, chỉ gửi tình hình tiến độ là đủ.

Còn người kia là...

.

.

Chủ đề: Ngày mai có mưa giáo chăng?

Người gửi: Chiến binh bút chì

Người nhận: Sunraku

Nội dung: Nghe từ Modorukatzzo nói rằng Sunraku-kun, người mắc bệnh nan y chỉ chơi được game dở tệ, đã động vào game thánh là thật á?

Cậu không bị đau bụng đấy chứ? Có bị dị ứng gì không?

À, tôi là một người chơi khá trâu trong Shangri-La Frontier đấy, nếu cậu đến được Fifthisia thì đi săn cùng nhau nhé ^^

.

.

Một cái mail khiêu khích không khác gì fanmail của anti fan, chết tiệt. Fifthisia… nếu nhớ không nhầm thì đó là khu mới nhất trong số những vùng hiện đang mở.

Khốn nạn thật, sau này nhất định phải gửi cho con mụ đó hình của Emul, cho nó điên lên vì ngửi được mùi của kịch bản độc nhất mà lăn lộn trong tiếc nuối.

Mà nhân tiện, trước khi login lại Shanfro thì thu thập ít thông tin cái đã. Cũng không phải là tôi cố chấp không chịu xài mấy trang hướng dẫn đâu, mà game này phức tạp rắc rối hơn tôi tưởng nhiều.

_________________________________________________

Mà, ngay cả bản thân tôi nếu có một đứa bạn kiểu “chả mấy khi nhìn mặt người nhà” thì chắc cũng lo lắng thật. Ít nhất thì cũng có giao tiếp tối thiểu như nhờ đi mua đồ hay mấy chuyện linh tinh nên xin hãy yên tâm là không có chuyện bất hòa gia đình hay gì đó đâu.

_Katarina

Ghi chú

[Lên trên]
“Tou-san” (お父さん / 父さん) cách gọi “ba” trong tiếng Nhật, kính trọng hơn Otou-chan, bình thường hơn otou-sama
“Tou-san” (お父さん / 父さん) cách gọi “ba” trong tiếng Nhật, kính trọng hơn Otou-chan, bình thường hơn otou-sama
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận