Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)
Chương 48 - Biến con đường thẳng thành mê cung, ta gọi đó là tư duy chiến lược
0 Bình luận - Độ dài: 1,587 từ - Cập nhật:
Cảm giác này giống như ở đâu đó… À đúng rồi.
Với khẩu hiệu 「Đấu tranh sinh tồn với người ngoài hành tinh trong đại vũ trụ」 nhưng khi mở ra thì lại là cuộc nội chiến bất ngờ giữa mấy NPC phe ta, hay đúng hơn là bọn alien địch cũng nội chiến, rồi mấy con quái vật không gian nhìn thôi cũng thấy chỉ số tỉnh táo (sanity) tụt dốc, thêm vào đó là một chủng tộc bí ẩn do ý chí của Trái Đất sinh ra tấn công loài người… Và rồi, chỉ còn bản thân và khẩu súng là thứ duy nhất có thể tin tưởng –
một game MMO siêu hỗn loạn mang phong cách hard-boiled cưỡng ép, [Universe Storm], trong đó một con quái vật không gian chỉ có thể miêu tả là slime hình người mọc vô số xúc tu từ mặt đột nhiên lên tiếng xin hỗ trợ bằng giọng loli moe siêu đáng yêu – cái cảm giác lúc ấy, y chang như bây giờ……
Cuối cùng, màn xả thân bằng bom hạt nhân của người chơi khiến mọi thứ rơi vào tình trạng “và rồi chẳng còn ai” – đúng chất tận thế, cái game đó. Lúc ấy, tôi cùng với cô nàng loli quái vật ngoài hành tinh kia đóng vai phi công tàu vũ trụ, chở mấy tay chơi ôm bom lao vào doanh trại địch trong trạng thái attention please.
「………Hả!?」
Không ổn rồi, tinh thần tôi suýt bị kéo về chỗ con loli slime mặt xúc tu rồi. Thứ tôi đang chơi bây giờ không phải là game kiểu “mọi thứ đều là địch, ngoại trừ bản thân” như Unite Rounds, mà là Shangri-La Frontier.
Tôi kéo cái tâm trí vừa định bắt sóng vũ trụ ấy về thần bí lại với game thánh và một lần nữa tập trung suy xét về nước đi vừa rồi của hiệp sĩ mặc giáp – Saiga-0.
Hệ thống bạn bè, có thể nói hầu hết các game đều có yếu tố này. Đôi khi nó là minh chứng cho mối quan hệ thân thiết trong game, đôi khi lại là hệ thống để gia tăng chỉ số. Trong game này, friend request chính là biểu tượng hữu hình của mối quan hệ hữu nghị.
Khi đã thành friend, người chơi sẽ được ưu tiên khi tạo tổ đội, giao tiếp qua hệ thống mail phiền phức cũng sẽ nhẹ nhàng hơn chút tuy không phải bắt buộc, nhưng rất tiện. Nhưng trong tình huống này mà chọn gửi friend request – là sao!?
Là một kỹ thuật tạo sơ hở để PvP? Không, nếu vậy thì tôi đã bị chẻ đôi từ nãy rồi.
Vậy thì là nước đi hòa bình nhằm xây dựng mối quan hệ hữu nghị, khiến tôi tự nguyện tiết lộ Unique? Nếu vậy, friend request còn là cách biểu thị ý định đối thoại vượt trên cả việc “không rút vũ khí”?
「……không hiểu nổi」
Khiến tôi phải đắn đo tới mức này, đúng là không thể coi thường Saiga-0. Chỉ đi một nước mà đã hoàn toàn dồn tôi vào góc… Nhưng tôi cũng là một game thủ từng kinh qua vô số trận PvP, không đời nào lại ngoan ngoãn chào thua và để lộ Unique. Tôi sẽ chấp nhận!
Tôi đồng ý friend request, nhưng không phải là kiểu “chúng ta hãy hòa thuận nhé, Saiga-0-san!” mà là tuyên ngôn thách thức rằng: tôi chấp nhận nước đi này và sẽ vượt qua nó!
「…………」
「…………」
Cả hai cùng im lặng. Sự tĩnh lặng này mang bầu không khí căng thẳng như thể là cuộc đọ súng giữa các tay súng miền viễn Tây. Chỉ có điều khác biệt là, trong cuộc đối đầu này không hề có đếm ngược ba giây. Ra tay trước cũng không đảm bảo thắng lợi. Trong khi tôi đang mang bất lợi hoàn toàn về cấp độ, kinh nghiệm, và cả kỹ năng game thủ, thì tôi sẽ đối phó thế nào với hành động tiếp theo của Saiga-0?
Khốn kiếp, tôi dở cái kiểu đấu trí này lắm. Anh nghĩ tôi bị Pencilgon dụ bao nhiêu lần rồi? Cuối cùng không chuyển về giải quyết bằng thực lực thì chẳng có cách nào cả, nhưng nếu chọn cách đó thì tôi sẽ bị xé xác ngay lập tức. Không, phải nói là bị làm chặt ba khúc mới đúng.
「……a, ano」
「Ehh!!」
Chết, bị giành tiên cơ rồi! Không, đi sau không hẳn là dở. Phải nhìn thấu hành động từ đối phương và xử lý. Nào, Saiga-0, ngươi định làm gì tiếp theo…!?
「Nếu không phiền thì… um… tôi có thể giúp đỡ…,được không?」
Đầu óc trống rỗng. Không, không phải trống rỗng, mà là kiểu Now Loading…, cố tải xuống ý đồ ẩn sau câu nói đó.
Có khi nào tôi đang suy diễn quá mức, chứ nếu người ngoài nhìn vào thì tình hình hiện tại lại đơn giản đến mức đáng ngạc nhiên? Ý nghĩ đó thoáng lướt qua đầu tôi, nhưng ngay lập tức tự cảnh tỉnh mình, vội vàng đi đến kết luận là thiếu thận trọng.
「À… tôi không thích kiểu phá đảo dễ dàng nhờ level power cho lắm… nên… dù rất cảm kích lời đề nghị … tôi xin phép từ chối…」[note73900]
「V-vậy sao… um, xin lỗi… tôi đã quá đường đột…」
「À, không… không hẳn là vậy…」
Lại im lặng. Nhưng nó khác với sự căng thẳng mà tôi cảm thấy trước đó... có lẽ vì tôi đã quá thận trọng. Cảm giác ngượng ngùng này là gì… giống như chơi game hẹn hò và không nhận được flag sự kiện nào vì mức độ thiện cảm của bạn quá thấp vậy?
「À, um… xin lỗi vì đã cản trở …」
「À không… người xin lỗi phải là tôi… lần trước tôi còn dùng anh làm bàn đạp.」
「Không đâu không đâu…」
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng xôn xao từ phía sau. Đám người chơi truy lùng "tôi đội khăn trùm trắng" có vẻ đã đến khu vực này. Không ổn rồi…
「…À, xin hãy… cố gắng. Um… nếu có dịp khác…」
「Ể? À… ừ, vậy thì…」
Một cách vô cùng nhẹ nhàng, Saiga-0 rời khỏi cổng. Một phần tôi vẫn nghi ngờ liệu đó có phải bẫy không, nhưng đây không phải bàn tròn tận thế nơi mà phải mặc định nghi ngờ tất cả lòng tốt.
Dù sao đi nữa, phía bên kia không có vẻ gì là định ngăn tôi lại. Dù tôi vẫn chưa đọc được toàn bộ ý định của anh ta, nhưng giờ ưu tiên là rời khỏi Thirdrema càng nhanh càng tốt.
Tôi khẽ cúi đầu một cái rồi phóng qua cánh cổng, rời khỏi Thirdrema.
…Mà này, bây giờ nhớ lại mới để ý, chắc tôi nghĩ nhiều quá nên quên mất, giọng của Saiga-0 rõ ràng là giọng nữ. Nekama (giả gái) thì nhiều, chứ nenabe (giả trai) lại khá hiếm… không, giờ đây nekama cũng là loài sắp tuyệt chủng rồi.
Vì chỉ cần nghe giọng nói là lộ ngay. Ngược lại, có mấy đứa bây giờ còn chơi kiểu loli giọng baritone (nam trầm) nữa cơ mà. Nhưng avatar nam... mà còn là đô con, không phải kiểu tám chín đầu mình dây nhẳng, thì chắc chắn là một game thủ hardcore rồi.
.
.
.
Những tựa game mà cậu ấy hào hứng mua về… nào là game đối kháng nơi con người bị phân tách hoặc nổ tung, MMO phối hợp mà vừa đăng nhập là bị kill-camp, rồi đến game mô phỏng chăn nuôi nơi bạn phải sống trong nỗi sợ hãi trước lũ sinh vật khổng lồ có thể san bằng ruộng vườn và vật nuôi mà bạn đã dốc công nuôi trồng—tôi đã thử chơi tất cả những trò ấy với hy vọng có thể lấy đó làm bàn đạp để thảo luận với cậu ấy… và rồi, thất bại toàn tập.
Được chị chủ tiệm game khuyên rằng “trước hết nên học các kỹ năng cơ bản trước khi dấn thân vào mấy trò kịch độc”, tôi bắt đầu chơi Shangri-La Frontier. Người chị mà tôi từng nghĩ là nghiêm túc nhưng hơi cứng nhắc, hóa ra lại là một heavy user của Shangri-La Frontier, tận dụng đặc quyền người quen để gia nhập Hắc Lang, rồi cứ thế lao đầu theo đuổi mục tiêu… thế là hình thành nên Saiga-0 của hiện tại. Nhưng giờ đây, khi càng lúc càng xa rời mục tiêu ban đầu, tôi chỉ biết nghiến răng tiếc nuối.
Rồi đến một ngày nọ, vào một dịp vô cùng hiếm hoi (theo lời chị chủ tiệm) khi tôi biết được rằng cậu ấy sẽ bắt đầu một game nổi tiếng, và hơn hết, lại chính là Shangri-La Frontier, niềm vui lúc đó thật không sao tả xiết.
Những ngày tháng không thể gặp mặt, mãi cứ lướt qua nhau, cuối cùng đã đơm hoa kết trái. Cái tên “Sunraku” hiện lên trên dòng cuối cùng của danh sách bạn bè…
「Nnnnnn... YattaaAAAAA!!!!」(Insert Senti picture)
Một thời gian sau, người chơi ở Thirdrema đã trông thấy, đúng vậy, đã thực sự trông thấy hình ảnh của một hiệp sĩ áo giáp đang ở trong tâm trạng cực kỳ… vâng, cực kỳ hớn hở.
_____________________________________________________________
【Tin vui】 nữ chính-chan cuối cùng cũng được công nhận là “nữ giới”


0 Bình luận