Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)

Chương 56 - Gửi trọn tâm tư vào từng khoảnh khắc – Phần 4

0 Bình luận - Độ dài: 2,419 từ - Cập nhật:

Bạn có biết đến nghệ nhân du ca – Bard chứ? Trong các tác phẩm fantasy thì thường là những người hát về truyền thuyết anh hùng trong quán rượu, cái người cầm nhạc cụ đó.

Có người thì lấy nghề này làm job trong game, là loại pháp sư chuyên buff, nhưng điều quan trọng là về mặt cốt truyện.

Điều quan trọng khi kể một câu chuyện cho ai đó nghe là “đưa sự thật lên mức độ hoành tráng đến đâu?” Nếu phóng đại quá thì sẽ bung ra, phá vỡ mạch chuyện. Chính vì vậy, việc xác định ranh giới giữa “điều đó chắc chắn không thể xảy ra” và “không thể nào… nhưng anh hùng thì có thể” mới là điều cần thiết để câu chuyện thêm phần hấp dẫn.

Do đó, nếu bây giờ tôi phải kể gì đó với Vash, thì phải dựa trên sự thật nhưng làm cho nó thêm phần kịch tính, lãng mạn và sôi động hơn. Và tôi có một lợi thế, đó là Vash là một NPC độc nhất mà ít người biết đến. Tức là việc để lộ kế hoạch của Pencilgon cũng chẳng thành vấn đề.

「...Chẳng phải vì chắc chắn thắng được nên em mới dám thử sức đâu, Đại ca.」

「Ồ?」

「Như đã nói, em chỉ là vai phụ… hỗ trợ thôi, vai chính là người quen của em.」

Đầu tiên tôi phải giải thích vị trí của mình. Thử thách gã Mộ Thủ Wezaemon không phải vì sự ích kỷ cá nhân mà là để giúp bạn bè.

「Anh có biết tình trạng của Mộ Thủ Wezaemon hiện giờ ra sao không, Đại ca?」

「Không biết? Lâu rồi ta cũng chưa gặp hắn.」

「Bây giờ hắn, ừm... đang bị lợi dụng làm công cụ... để huấn luyện một đám sát nhân, kiểu vậy.」

Tôi không chắc nếu nói “PK” thì có ai hiểu không, nên tôi dùng ví dụ khác, nhưng có vẻ hơi tệ nhỉ? Mà cũng không có ví dụ nào khác... à, lẽ ra nên nói là đám du côn thì hợp hơn.

「Người đề xuất cuộc tấn công lần này là một trong số đám du côn đó... nhưng cô ta nghiêm túc muốn hạ gục gã Mộ Thủ Wezaemon và cô ấy đang dùng mọi cách để làm điều đó.」

Nếu không thì tôi và Modoru katzzo đã không tham gia kế hoạch đâu. Ít nhất là “kế hoạch” được giao cho và đang lưu trong máy tính của tôi dưới dạng file văn bản này không phải trò đùa hay chuyện bông đùa. Nếu đây là một cú lừa to thì tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta ngay.

「Dốc hết sức mà tỉ lệ thắng... ừm, cũng chỉ khoảng 40% là tốt nhất, hay là 30% thôi nhỉ.」

「Chuyện đó chẳng phải liều lĩnh sao? Ta chưa bao giờ gọi việc đi chết là tinh thần Vorpal đâu, nghe chưa?」

「Anh nói đúng đấy. Nhưng bạn tôi... không, tôi và người kia cũng không có ý định thua cuộc đâu.」[note73923]

Đây là lúc cao trào. Diễn xuất phải thật kịch tính, lời nói thật lãng mạn. Việc giải thích đơn giản chữ “thách đấu” phải kéo dài đến tận cùng, tô điểm như pizza với đủ loại nguyên liệu hấp dẫn.

「Tôi và người kia... chúng tôi sẽ hỗ trợ tinh thần “muốn chiến thắng”. Chúng tôi dù có chết thì cũng sẽ về giường nằm lại, nhưng không phải theo kiểu đó. Cơ hội chỉ có một lần, thắng hay thua cũng là lần cuối cùng, cô ấy đã nói thế rồi. Tôi nghĩ giúp cô ấy chính là nghĩa khí đấy.」

「Thế à... khi đã nhắc đến nghĩa khí thì ta cũng mềm lòng rồi.」

Đúng rồi! Đây là diễn biến tuyệt vời!

「Nhưng chuyện mày yếu kém thì không thay đổi đâu, về điểm đó... nghĩ sao?」

「Hai tuần, đó là thời gian chuẩn bị để thách đấu Mộ Thủ Wezaemon. Tôi và đồng đội vẫn chỉ là những kẻ còn non nớt... nhưng chúng tôi sẽ kịp. Từ sự liều lĩnh ngây thơ của kẻ chưa trưởng thành... đến lòng dũng cảm của dám kẻ thách thức kẻ mạnh.」

Cá nhân tôi thấy phần nhập vai tạm được, nhưng liệu có thành công không...? Nói thẳng ra thì không cần phải xin phép Vash đâu, nhưng để giữ được thiện cảm từ Rabbitzuta và thách đấu với Wezaemon thì phải thành công tạo được flag ngay lúc này.

Điều duy nhất gây khó khăn là thân thế của Vash, người rất thân thiết với quái vật độc nhất, vẫn chưa được hé lộ rõ ràng. Tôi gần như chắc chắn anh là một trong những cá thể bí ẩn đó. Nếu có sự đồng cảm thì tôi có thể gặp rắc rối thật. Trong trường hợp đó, tôi đành phải liên tục nhấn lệnh “dogeza” thôi, thậm chí có thể phải dùng cả lệnh “chịu trách nhiệm” nữa.

「...Ta hiểu lý do vì sao mày nói vậy rồi.」

「!」

「Lúc nghe mày nói, ta tưởng mày đang hiểu sai về tinh thần Vorpal... nhưng tinh thần Vorpal trong mày vẫn còn nguyên vẹn. Ta đã chắc chắn chứng kiến sự quyết tâm của mày.」

Trong lòng tôi như chuẩn bị bắn pháo hoa và bóng bay, tới rồi? Tới rồi sao...?

「Con gái cưng đã nhờ đến thế, ta cũng góp chút sức vậy」

Bùm bùm bùm! túi pháo hoa giấy nổ tung, từ trong hiện ra tấm băng rôn viết: Congratulation! Nice communication cùng với mưa giấy vụn và tiếng pháo vang rền.

Đấy, nhìn thấy chưa, Fairia? Khác hẳn mấy thằng cứ phải tốn tiền để tăng thiện cảm, mày chỉ cần nói chuyện tử tế là hiểu thôi, đúng là game thánh, hiểu chưa, hả?

「Xin cảm ơn, đại ca!」

Tôi có cảm giác còn thiếu gì đó, nhưng giờ hãy tận hưởng cái không khí thành công dựng flag “giao tiếp tốt” và “giúp đỡ” đã được cắm.

Vash đứng lên rồi lững thững đi đâu đó, tay vẫy vẫy ra hiệu… À, bảo tôi đi theo à?

「Tên đó, hắn thật sự là một gã vụng về.」

Tên đó...? À, chắc nói về Wezaemon. Nếu có thể lấy được thông tin về hắn từ khía cạnh thế giới quan thì quá tốt, vì nhiều khi chìa khóa để giải được bí mật nằm trong mấy câu chuyện không phải thông tin chiến thuật trực tiếp. Tôi tập trung lắng nghe những câu nói tưởng chừng như độc thoại của Vash.

「Vì mấy lời dối trá vụng về mà mất vợ, lại còn quá nghiêm túc và không biết nhượng bộ, nên giờ nó đành đứng ở cái chỗ chết cũng không chết được như thế kia.」

"Chết cũng không được" — khả năng cao là một dạng undead (bất tử). Có thể nói đúng hơn là nó đã chết nhưng không hẳn là chết thật, theo nghĩa nào thì cũng đúng.

「Khi tụi ta gặp nó thì còn tỉnh táo đấy, nhưng giờ thì nó chỉ là xác sống di động, chỉ di chuyển theo cái lời thề vụng về thôi...」

「…Dù vậy, em vẫn sẽ thách đấu.」

「Ừ, làm đi. Hắn giờ không tự ngã xuống được nữa, ai đó phải đấm nó ngã mới được... Tụi ta đã quyết không đụng tới tên đó, nhưng nếu mày làm thì ta sẽ không cản.」

「…………」

Vash không động vào các quái vật độc nhất khác, có lẽ họ có kiểu “bất khả xâm phạm” với nhau, dù mỗi con có thiết lập riêng. Tuy nhiên, anh ấy lại giúp tôi đánh bại Wezaemon, cho thấy không phải hoàn toàn không liên quan. Ôi, lúc này ước gì có mấy thằng bạn “học giả” để bàn luận… Cả Katzzo và Pensilgon đều là dân chơi cứng mà.

「Ừ, tới rồi. Lâu lắm mới dùng chỗ này... Ồ, vẫn sạch sẽ đấy chứ.」

「Nếu mà để ông làm việc quét dọn thì lò sưởi đầy sẽ bụi đến tắc rồi bỏ mặc luôn đó mà.」

「Ồ, Bilac.」

「Bi-nee chan!」

Chúng tôi đến một chỗ nhỏ gọn... phải chăng là xưởng rèn? Ở Secondil tôi từng đặt làm cặp dao găm hồ đầm với ông thợ rèn, cũng chỉ nhờ sửa vũ khí thôi, so với xưởng rèn ở Thirdremma thì cái này có một cảm giác gì đó... khó nói lắm, có gì đó không giống, dù sao thì có lò, cái đe và búa... Chắc chắn đây là xưởng rèn rồi.

Từ phản ứng của Vash và Emul, con thỏ đen Bilac, có vẻ là chị gái của Emul và con gái của Vash  đang chào đón ba người chúng tôi tại xưởng. À không, Bilac, Emul, Peatz... liệu Vash có con từ A tới Z luôn không? gia đình lớn hơn tôi tưởng nhiều, Vopal Bunny thật tuyệt vời

(Hay là mọi người mỗi đứa nói giọng vùng miền hay đuôi câu khác nhau nhỉ...?)

Tôi cố không bật ra tiếng, nhìn thẳng vào con thỏ đen có kích cỡ lớn hơn Emul nhưng nhỏ hơn Vash.

「Ta có nghe ông già và Emul nói về Sunraku… À, đúng thật, đôi mắt giống y hệt Iver.」

「Dừng lại đi! Đừng đưa thêm cái tên mới nào ra nữa! Ít nhất thì cho tôi ghi chú lại cái đã! Hoặc để tôi lập một cái wiki với! Ơ thì, Bi nè... I ne... M nè... P nữa... đau đầu quá rồi đây này.」

「Billac, chuẩn bị Chân Hóa đi.」

「!… Chẳng lẽ ông định cầm búa sau một thời gian dài sao?」

「Ờ, đi thách đấu bởi cái tên sắp chết đó… thì không còn cách nào, ta phải làm thôi chứ sao.」

「Vậy hả… đợi chút nha, giờ con đốt lò lên cái đã.」

Trong khi Billac bắt đầu công việc gì đó, Vash quay lại nhìn tôi.

「Này, lấy vũ khí Vorpal ra đi.」

「Hả, à, cả hai luôn?」

「Ờ đấy.」

Tôi làm theo, lấy cặp dao chí mạng Vorpal Chopper ra khỏi kho đồ. Vash nhận lấy, nhìn chằm chằm vào nó như thể đang kiểm tra gì đó.

「Ồ, ồ… được vũ khí công nhận hẳn hoi rồi đấy, với cái này thì có thể làm được đấy. Này, có nguyên liệu gì không… nguyên liệu nào từ mấy con mà mày đã khổ sở lắm mới hạ được ấy…」

Thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là con sói đen đã cắn đứt chân người và còn để lại lời nguyền phiền toái. Nhưng trận đó không thể gọi là “khổ chiến” được, cùng lắm thì cũng chỉ là “giằng co”… nói cho đúng thì là “giãy chết” thôi.

Nghĩ đến con quái tôi từng vật lộn vất vả thì chỉ còn Mug Digger, nhưng nguyên liệu từ nó là cái vây lưng bùn, tôi đã bán sạch để gom tiền mua cái mũ trùm đầu ẩn thân rồi.

Vậy thì… không còn lựa chọn nào khác ngoài vật liệu của con quái mà tôi đã ép hấp hối tới 90%, nhưng nó vẫn không chịu bỏ chạy, quyết tâm hạ tôi đến cùng.

「Nói là 'khổ chiến' thì hơi quá, nhưng nếu là vật liệu của kẻ mạnh thì có đó.」

「Hừm… vỏ của Quad Beetle hử, không tệ đâu.」

Tôi lấy tấm vỏ dày của Quad Beetle từ kho đồ và đưa cho Vash. Dù đáng lẽ nó phải khá nặng, nhưng Vash lại cầm nó nhẹ như cầm tấm xốp.

Tôi chọn giáp thay vì sừng hay hàm là vì khi đánh nhau với nó, cái làm tôi khốn khổ nhất chính là độ cứng đến ngu xuẩn ấy và mấy cú lao người tận dụng lớp giáp đó.

「Billac, lò thế nào rồi?」

「Đang ấm dần lên rồi, còn chút nữa thôi.」

「Vậy thì, ta chuẩn bị trước luôn đi ha.」

Trong lúc Vash đang chậm rãi chọn dụng cụ treo trên tường, tôi cảm thấy thắt lưng bị kéo nhẹ mấy cái, quay đầu lại thì thấy một con thỏ đen với nụ cười đầy ngạo nghễ giống hệt Vash đang bắt chuyện với tôi.

「Nhà ngươi may mắn đấy nha. Ông già cầm búa trở lại là chuyện mấy năm nay chưa từng xảy ra rồi đó.」

「Vậy à? À… Billac, đúng không?」

「Ừ, vì anh cả nối nghiệp làm ‘Quốc vương của Rabbitzuta’ nên tôi nối nghiệp ông già làm thợ rèn.」

Thợ rèn?

Có vẻ tôi vừa để lộ sự khó hiểu ra mặt, Emul đang trên đầu tôi liền đập đập trán tôi và giải thích.

「Phải rồi! Sunraku-san không biết nhỉ! Otou-ch … khụ, thủ lĩnh là một thợ rèn đấy!」

「Không chỉ là thợ rèn bình thường đâu, mà là 「Danh Tượng」 danh hiệu chỉ người đã tinh thông nghề rèn mới được xưng và 「Cổ Tượng」 người có thể rèn vũ khí đã thất truyền từ thời đại thần thánh … hai danh hiệu ấy hợp lại thành 「Thần Tượng」, đó chính là cha của tụi này đấy.」[note73924]

Billac và Emul, với đôi mắt long lanh ngưỡng mộ, cùng tôi nhìn về phía lò rèn nơi ngọn lửa bùng lên rực rỡ và âm thanh của chiếc búa đập vang lên từ bàn tay của Vash.

______________________________________________________

Chức nghiệp 「Thần Tượng 」là một nghề mà người chơi cũng có thể đạt được, nhưng đây là nghề ẩn – hidden job với điều kiện mở khóa cực kỳ phiền phức (không phải nghề độc nhất – unique job).

■ Bước 1: đạt được nghề [Thợ rèn] sau đó chuyển lớp lên nghề cao cấp nhất [Danh Tượng]

■ Bước 2:  Chọn nghề phụ [Nhà khảo cổ] và nhận một vật phẩm cụ thể trong khi nghề chính của bạn là [Thợ rèn hoặc cao cấp hơn] để chuyển thành nghề ẩn [Cổ Tượng]

■ Bước 3: Sau khi sở hữu cả hai nghề trên, bạn cần hoàn thành một sự kiện đặc biệt được kích hoạt nhờ việc này, và cuối cùng mới có thể chuyển thành nghề ẩn [Thần Tượng]

Tóm gọn một cách cực kỳ đơn giản:

[Đây là nghề gần như chỉ xoay quanh chế tạo, nhưng lại yêu cầu nỗ lực ngang dân cày hardcore.] [Con đường cực kỳ phiền toái, gai góc đến mức nội dung endgame cũng phải chào thua] nhưng một khi đạt được thì chắc chắn là vào hàng thắng cuộc.

Ghi chú

[Lên trên]
chym chuyển từ boku -> ore
chym chuyển từ boku -> ore
[Lên trên]
(名匠 – Meishou- thợ rèn bậc thầy) (古匠 – Koshou – thợ rèn cổ đại) ( Thần Tượng - 神匠 – Thợ rèn thần thánh)
(名匠 – Meishou- thợ rèn bậc thầy) (古匠 – Koshou – thợ rèn cổ đại) ( Thần Tượng - 神匠 – Thợ rèn thần thánh)
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận