Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)

Chương 35 - Vua hiệp sĩ bút chì

0 Bình luận - Độ dài: 1,565 từ - Cập nhật:

Giờ thì, nếu tôi định giới thiệu về người bạn thân yêu, chiến binh bút chì, vừa là chiến hữu chơi game rác người mà tôi có thể vừa tươi cười vừa giơ ngón giữa, thì trước tiên tôi muốn giới thiệu đến một tựa game mà tôi chắc chắn phải có.

「Unite Rounds」, một tựa game nơi người chơi vào vai các hiệp sĩ chiến đấu chống lại lũ quái vật để cứu lấy vương quốc đang trên bờ diệt vong... Một game VRMMO Co-op, với khẩu hiệu “Hợp lực vung kiếm, kết nối sức mạnh”. Tuy nhiên, việc trò chơi này đang nằm chễm chệ trên kệ phòng tôi cũng đồng nghĩa với một sự thật: nó là game rác.

Trước hết, tỷ lệ rơi đồ thấp đến mức vô lý.

Ví dụ nhé, một người chơi mới – hiệp sĩ tập sự – nhận nhiệm vụ “thu thập thảo dược”. Sĩ quan NPC sẽ lệnh cho bạn đi hái ở khu rừng gần căn cứ. Vậy, phương pháp thông minh và dễ dàng nhất mà một tân binh nên chọn là gì? Vì đây là phần hướng dẫn, nên bạn ngoan ngoãn vào rừng mà hái à? Chúc mừng nhé, bạn sẽ phải quỳ gối lăn lê mò mẫm trong bụi rậm suốt 12 tiếng đồng hồ.

Bởi vì game này trung thành với bối cảnh đến mức khiến người ta phát điên, cứ như mấy ông dev nhắm mắt viết code vậy. Nói ngắn gọn thì: mọi thứ đều đang trên đà diệt vong. Thậm chí, vật phẩm dễ rơi nhất trong game là “cục đá” cũng chỉ có tỷ lệ rơi 40%, thấp điên rồ đến mức không tưởng. Người chơi sẽ không ngừng phải nhặt đá trong khi liên tục hiện ra cửa sổ thông báo:

「Có vẻ như hòn đá này không thích hợp để ném…」

Tại sao à? Vì thanh kiếm mặc định của bạn sẽ vỡ sau ba cú vung !!!

Nhân tiện, tỷ lệ rơi của thảo dược là 2%. Đám cỏ dại mọc tràn lan tới mức bạn sẽ muốn tận diệt nó đến tận gốc rễ.

Vậy đâu mới là “đáp án đúng?”, đơn giản thôi: cướp từ chổ khác.

Đây chính là yếu tố rác rưởi lớn nhất của Unite Rounds: “game cướp bóc thời kỳ hậu tận thế”. Trong thế giới game open world, việc hóa thân thành kẻ vô pháp vô thiên thì chẳng hiếm, nhưng không ai ngờ rằng trong một game MMO Co-op, cướp bóc mới là chiến lược tối ưu.

Sự thật là vậy đấy. Ngay cả các trang web hướng dẫn cũng ghi rõ ràng: “Cách dễ nhất để thu thập thảo dược ban đầu là đột kích tiệm NPC hoặc cướp từ người chơi vừa cướp được”. Đã thế, có vẻ như nhà phát triển cũng ngoan cố tới cùng, tuyên bố thẳng thừng rằng “Tỷ lệ rơi đồ sẽ tuyệt đối không thay đổi”, khiến cho vương quốc hay đúng hơn là vương quốc tận thế không hề chết… mà ngày càng náo nhiệt hơn.

Vì sao ư? Vì PvP đã trở thành điều kiện mặc định. Các trang đánh giá game chấm điểm 1 sao và mô tả lý do vô cùng chi tiết, thế nhưng lũ cuồng PvP lại cứ kéo đến như bầy thiêu thân lao vào đèn điện. Không khí căng thẳng tới mức chào nhau là cướp bóc, tạm biệt là phục kích, còn đang làm nhiệm vụ chung thì bị ám sát, đúng kiểu “mọi người đều là kẻ địch” chính cái tuyệt vọng đó lại càng thu hút thêm người chơi hardcore.

Kết quả là Unite Rounds… hay còn được gọi bằng cái tên trìu mến “Bàn tròn tận thế”, đã gặt hái được thành công tương đối với tư cách một game MMO, và vẫn đang tiếp tục tồn tại theo cái cách hoàn toàn trái ngược với mục đích ban đầu.

.

.

.

Quay lại với chiến binh bút chì.

Cô ta là một trong những tân binh mới bị lôi kéo vào game, và bị cái môi trường thời mạt thế ấy hấp dẫn thuộc nhóm mà người ta vẫn gọi là “lũ vô pháp loạn lạc – Outrage”.

Tôi sẽ bỏ qua quá trình, nhưng trong thế giới Bàn tròn tận thế, nơi mà nói trắng ra là ai cũng là kẻ thù,  nhỏ đã quậy tung trời, vận dụng đủ mọi mánh khóe. Không hiểu bằng cách quái quỷ nào, chiến binh bút chì đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát vương quốc, khai sinh ra một vương quốc bút chì đỏ như máu với khẩu hiệu “Cùng chia sẻ của cải và vật phẩm nào (cười tươi)”.

Hồi đó đúng là kinh hoàng. Ngay cả tôi cũng phải công nhận: “Game rác đến tận cùng sẽ biến thành game thánh”, một dystopia đúng nghĩa.[note73892]

Bắt đầu bằng việc vắt kiệt những người chơi không chịu khuất phục, rồi tiếp theo là chủ động tạo nội gián để dựng nên lực lượng kháng chiến, khiến cho “nạn nhân” tưởng rằng mình có hy vọng phản kháng để giữ họ không rời game.

Thực sự thì cô ta mới là Ma Vương, trùm cuối, và là kẻ điều khiển mọi thứ trong bóng tối. So với nhỏ, cái gã mob yếu xìu trong cốt truyện tên là “Ma Vương Romanis XVIII” chẳng là cái thá gì.

Biệt danh như “Ma Vương chân chính – True Evil” hay “Nữ hoàng phản địa đàng – Dystopia Empress” không hề là nói quá. Trong khoảng thời gian đó, không nghi ngờ khi nói Unite Rounds thực sự đã nằm trọn trong lòng bàn tay một người chơi.

Còn tôi thì sao… lúc đó tôi dùng cái tên Kacchotataki, thì phải… Dù sao đi nữa, tôi và Modorukatzzo đã vào vai lính đánh thuê (dù là hiệp sĩ?) không thuộc phe nổi dậy cũng chẳng theo vương quốc.

Chúng tôi dùng phe phản loạn làm mồi nhử để đột nhập thành trì của chiến binh bút chì, vượt qua hàng loạt cái bẫy khốn nạn, rồi đẩy thuộc hạ của ả sang cho phe phản loạn, cuối cùng dù là 2 đấu 1 nhưng vẫn chỉ kết thúc bằng một trận hòa, nhưng chúng tôi đã ám sát thành công chiến binh bút chì, khép lại triều đại bút chì huy hoàng của Unite Rounds.

…Nhắc mới nhớ, cô ta còn từng được gọi bằng cái tên lấy cảm hứng từ truyền thuyết vua Arthur: “Arthur Pencilgon”

.

.

.

「 Cái tên này gợi lại những ký ức khó chịu...」

「Fufufu, tôi đã đi từ Fiftisia đến đây và biết rằng mình sẽ bị phạt, nhưng vẫn không thể kiềm chế được việc đến để giết cậu, nên cảm ơn tôi và bị respawn kill đi nhé?」

Chiến binh bút chì hay Arthur Pencilgon, đang cười toe toét khi cô ta giơ thanh kiếm một tay lên, rõ ràng là sở hữu một sức mạnh to lớn. Đúng là tôi đã gửi ảnh chụp màn hình cảnh Emul ăn cà rốt với mục đích quấy rối, nhưng liệu có đáng để PK tôi không?

À, còn về Emul, việc che tai là tốt, nhưng đuôi vẫn lộ ra hết rồi đấy, đứng vào góc nào đó để không bị phát hiện đi.

「Dù sao thì tôi cũng phải nói trước rằng tôi không đến chỉ vì lý do cá nhân đâu nhé.」

「Hả?」

「Cậu và Katzzo cũng vậy, việc cười và chế giễu người khác một cách tự nhiên như vậy thực sự làm tôi rất khó chịu đấy.」

Cái loại người mà hành động theo sở thích cá nhân, giống như một kẻ ích kỷ, rồi lại mang theo tài năng và điểm chỉ số cao để làm mọi việc chỉ vì bản thân mình? Nếu là nói đùa thì tôi chỉ cho 72 điểm thôi.

「À, tôi là số 2 trong clan Ashura-kai đấy.」

「Số 2 của Ashura-kai... không phải là Giệt khổng Lồ - Giant Killing Pencilgon, kẻ chuyên săn lùng những game thủ hardcore sao?」

Giọng nói của Animalia pha lẫn sự kinh ngạc và sợ hãi, một vài giây im lặng.

「Giant Killing?」

「Ừm, tôi bắt đầu bị gọi như vậy khi chỉ săn những người chơi mạnh hơn mình thôi. Mà gần đây do PK Penalty cao quá nên cũng khó thực hiện nữa... kiểu ‘một thời tung hoành’ ấy mà.」

「Chứ không phải bà mới chính là gã khổng lồ bị giết à, Nữ hoàng phản địa đàng — Dystopia Empress」

 「Đúng đó!」

「Ahh ha ha ha!」

Cả tôi và Pencilgon đều phá lên cười, Animalia và Emul thì nhìn chúng tôi như thể không thể tin nổi. Nhưng vì chúng tôi là bạn bè thân thiết nên chuyện này cũng là chuyện bình thường thôi.

「Vậy thì, giờ đến lượt tôi!」

「 Quá dễ đoán, đồ ngốc!」

Tôi và Pencilgon thường xuyên đối đầu nhau trong game, nên việc này chẳng có gì là lạ. Con dao vừa ném có vẻ như là vũ khí dùng một lần, tôi tránh nó và nhanh chóng quan sát xung quanh.

Giờ thì, làm sao để thoát khỏi tình huống này đây?

___________________________________________________________

Điểm đã thay đổi

Đề cập đến PK Penalty khiến Pencilgon trở nên bất lợi hơn

_Katarina

Ghi chú

[Lên trên]
dystopia thế giới nơi xã hội bị suy đồi, áp bức, hỗn loạn hoặc đổ vỡ hoàn toàn, trái ngược với "utopia" – một xã hội lý tưởng
dystopia thế giới nơi xã hội bị suy đồi, áp bức, hỗn loạn hoặc đổ vỡ hoàn toàn, trái ngược với "utopia" – một xã hội lý tưởng
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận