Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)
Chương 60 - Gửi trọn tâm tư vào từng khoảnh khắc – Phần 8
0 Bình luận - Độ dài: 3,032 từ - Cập nhật:
Từ trước đến nay, có một điều tôi luôn thắc mắc — đó là sự khác biệt trong quá trình phát triển của kỹ năng.
Ví dụ như Level Counter, vốn là kỹ năng parry mang tên Flash Counter, sau khi lên cấp thành Just Parry rồi tiến hóa thành một kỹ năng khác.
Thế nhưng ngược lại, cũng tồn tại những kỹ năng không thay đổi tên gọi mà chỉ có thêm ký hiệu “Lv.” đằng sau.
Tôi từng nghĩ đơn giản là “à chắc hệ thống nó là như vậy thôi” và chẳng bận tâm gì lắm, nhưng theo lời Oikatzzo thì, kỹ năng tự học được chia làm hai loại: loại tiến hóa và loại cường hóa.
Những kỹ năng không tiến hóa thành kỹ năng khác, mà chỉ tăng độ thành thạo, thì có thể được kết hợp lại với nhau tại một cơ sở gọi là Trung tâm tỉa kỹ năng (Skill Gardener) có mặt ở mỗi thành phố, để tạo thành một kỹ năng hợp thể mới nôm na là kiểu "hai trong một".
Ví dụ như Oikatzzo nêu ra là kết hợp giữa kỹ năng võ thuật [Power Straight] và kỹ năng tăng tỉ lệ chí mạng [Critical Assist], sẽ tạo thành kỹ năng [Knockouter] có hiệu ứng gây choáng với tỉ lệ nhất định khi gây chí mạng.
Không chỉ vậy, còn có cả các loại bí truyền thư được bán ra ghi rõ kỹ năng còn bao lâu thì lên cấp hoặc tiến hóa, và cần làm gì để học được kỹ năng đó một cách tự nhiên… Trời ạ, nói sao nhỉ… Nếu giờ mà có thể quay lại thời điểm bắt đầu game thì tôi sẽ PK thằng Sunraku lúc cấp 10 rồi ném nó vào Firstia cho tỉnh ra.
「Nói nhẹ nhàng thì… cảm giác giống như nhận ra việc từ trước đến giờ mình đánh bóng bằng tay trần mà không dùng gậy là một sai lầm vậy.」
「Ví von gì nghe khó hiểu ghê… nhưng tao hiểu cảm giác đó. Tao cũng từng như vậy khi phát hiện ra mình đã bỏ lỡ combo tối ưu.」
Khi tôi ngẩn người, mắt nhìn lên trần nhà, thì Oikatzzo buông lời an ủi. Nhưng mà… nó không đơn giản chỉ là thế đâu… Cảm giác như đang cầm súng bắn tỉa mà quên gắn ống ngắm vậy đó… Aaaaaaaaaaaaaaaa...
「Aaaaaaaaaaaaaaaaaa…」
「Sunraku-san, anh ổn chứ deuswa…?」
「Cho tôi ôm cái gì đó mềm mềm một chút…」
「Hể? Pya!? 」
Tôi ôm lấy cục lông mềm mại mịn màng kia, rồi cố gắng chuyển hướng suy nghĩ tìm chút gì đó tích cực, thứ gì đó có thể an ủi bản thân.
Đầu tiên là, trong bộ kỹ năng hiện tại của tôi, chỉ có hai kỹ năng có thể kết hợp. Tức là, kể cả nếu tôi có biết tới cái nơi gọi là Skill Gardener ngay từ đầu đi chăng nữa, thì cũng chẳng áp dụng được gì nhiều.
Tuy điều đó không giúp sửa chữa việc tôi bỏ qua phần hướng dẫn và mắc một lỗi cực kỳ cơ bản, nhưng ít nhất thì... nó cũng giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
「Fuhya, nhột quá đi desuwaa!」
Tiếp theo là việc tôi biết chuyện này trước trận chiến với Wezaemon. Nghĩa là tôi không phải phơi bày cái cảnh thảm hại kiểu “vào trận boss mà thiếu sự chuẩn bị nghiêm túc”, ít nhất là không bị làm xấu mặt.
「Đừng, đừng chạm tai em! Taiiiiii!」
Cuối cùng là, tôi biết được rằng Skill Gardener tồn tại ở tất cả các thành phố. Mà điều đó có nghĩa là dù là Rabbitzuta khu vực ẩn nhưng vẫn được trang bị đầy đủ như các thành phố thông thường, nơi mà kiểu gì cũng có hai ba người chơi lúc nào cũng quanh quẩn.
Với tôi thì, việc phải mò đến những nơi như vậy vốn gắn chặt với hệ thống kỹ năng, một phần cốt lõi của trò chơi thật chẳng dễ dàng chút nào. Nói thật là tôi chẳng có lý do gì để phải trốn tránh cả, nhưng tôi cũng đã phát ngấy cái việc phải lén lút rồi.
Dù vậy, điều phiền phức hơn nữa là cứ bị hỏi tới hỏi lui về “lời nguyền” của Lycaon và Emul. Nếu Rabbitzuta có cái trung tâm đó thì đỡ rắc rối biết bao.
「Này này Sunraku, Emul-chan đang biến thành một con thỏ trơn mềm không tả nổi luôn rồi đấy, tỉnh lại đi nào」
「Hử?」
Tôi liếc nhìn xuống, thấy Emul trông như thể sắp bốc khói từ đầu, nằm lả đi có thể gọi đây là trạng thái ‘gục toàn phần’ bất tỉnh nhân sự.
「Kyu~...」
「Trông như con mèo lười biếng vậy.」
「Không phải mèo! Em là Vorpal Bunny đấy nhé desuwa!」
Ồ, tỉnh rồi.
「Nhân tiện, mấy thứ như nghề phụ, rồi clan, guild các kiểu ấy….」
「AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!」
「Pyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!」
Tôi đã bỏ sót bao nhiêu thứ rồi chứ, trờiiiiiiiii ơi!!!
.
.
.
Khi mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, khi tinh thần gần như sụp đổ, bạn sẽ ổn định tâm lý bằng cách nào?
Với cá nhân tôi, cách đơn giản nhất là “ngừng suy nghĩ và đắm mình trong một công việc đơn giản lặp đi lặp lại”... Dĩ nhiên, đây là một hình thức trốn tránh vấn đề, chẳng giải quyết được gì, nên xét cho cùng cũng là một nước đi tệ. Nhưng với tôi lúc này, đó là cách tốt nhất.
Vậy nên, tôi đã câu. Câu, rồi lại câu, câu mãi không ngừng. Sau đó, tôi săn đám lươn bị dụ bởi mồi câu, săn, săn, và săn cho đến khi sạch sành sanh… suýt chết vài lần, giải cứu cái tên cá ngừ ngốc suýt chết vài lần, rồi thì tôi và Oikatzzo dần rút ngắn khoảng cách cấp độ với Livestide Lake Serpent, dần nắm được quy luật chuyển động của nó… và rồi màn đêm buông xuống.
「Hmm… Theo ước lượng của tui thì đáng lẽ phải mất thêm hai ngày nữa, vậy mà giờ các cậu đã cấp 40 rồi à… Hai cậu đang sống vội quá đấy, biết không?」
「Không phải… Do tên ngốc đó… trốn tránh hiện thực…」
「Tôi hỏi thật, đã chơi Shangri-La Frontier để chạy trốn thực tại rồi mà còn tiếp tục trốn tránh trong đó, thì rốt cuộc cậu định trốn đến đâu vậy?」
「…Ờ thì… có lẽ tôi hơi cố quá…」
Tổng cộng, hai đứa tôi đã bắt được 74 con Livestide Salmon, và hạ được 6 con Livestide Lake Serpent… Tôi lên cấp 42, Oikatzzo cấp 40.
Đây chính là thành quả của việc trốn tránh hiện thực bằng cách chỉ chăm chăm câu cá hồi và săn lươn của tôi (và cả Oikatzzo, người vô tình bị lôi vào, thỉnh thoảng có cả Emul nữa).
「Tuy chuyển động khá đơn giản, nhưng đám Livestide Lake Serpent có cấp độ trung bình khoảng 45 đấy. Vậy mà các cậu hạ được chúng à?」
「Hả? Emul nhà tôi cấp 56 đấy nhé?」
「Lúc khó khăn mới thấy Emul-chan đúng là mạnh ghê gớm…」
Sau cùng thì, vì lý do “chia sẻ kinh nghiệm làm giảm lợi ích”, nên tôi và Oikatzzo tự chiến đấu mà không nhờ đến Emul. Dù vậy, nếu không có cô ấy, kiểu gì một trong hai đứa tôi cũng đã chết.
「Hai cậu thật sự, ngốc đến không tả nổi… theo cả nghĩa tốt lẫn xấu. Thôi, đứng lên đi nào, hôm nay là đêm trăng tròn đấy… Tui sẽ dẫn hai cậu đi nhận nhiệm vụ Unique Scenario EX.」
「…Tôi đăng xuất một chút được không?」
「Không được! Cái lều lưu điểm hồi sinh đó đã đắt đỏ đến ngu ngốc rồi mà còn bị giới hạn số lần sử dụng nữa! Với lại, chúng ta đang bị trễ lịch đấy!」
Ánh mắt đầy tiếc nuối của Oikatzzo hướng về phía cái lều được dựng bằng các tấm vải hình hộp chữ nhật, nhìn như loại lều picnic nhưng lại làm bằng vật liệu thời trung cổ.
Thứ được gọi là “điểm lưu tạm thời không dễ gì mà cày cuốc để mua” này, là một vật phẩm cực kỳ đặc biệt cho phép save game ở khu vực có quái điều vốn bất khả thi trong hệ thống của Shangri-La Frontier, nơi mà lẽ ra chỉ có thể đăng xuất khi nằm trên giường tại các thành phố hoặc căn cứ như Rabbitzuta.
「Thành phố phía trước đúng là nhiều món tiện lợi ghê…」
Tuy nhiên, vật phẩm này có giới hạn số lần sử dụng chẳng hạn như “save game” hoặc “đặt làm điểm đến cho các kỹ năng dịch chuyển nhanh như 【Coordinate Teleport】” Và nó cũng không có hiệu ứng ngăn quái tấn công.
Vì vậy, trừ khi có lý do đặc biệt, thì quay về căn cứ bằng kỹ năng dịch chuyển sẽ an toàn và tiết kiệm hơn.
May mắn là, khu vực ẩn này sẽ không xuất hiện mob nếu không liên tục câu cá hồi và dụ Lake Serpent, nên được phép nghỉ ngơi thoải mái mà không lo bị quái quấy phá.
「Tức là nghỉ ngơi chút cũng đâu có bị trời phạt gì… Au!」
Phản hồi từ Pencilgon là im lặng ném thẳng vào mặt tôi một cuộn giấy hệ thống.
.
.
.
Dù là ban đêm, nhưng có vẻ như rêu phát quang mọc trên vách của Hang Rừng Ngàn Sắc Vạn Hoa không hề mang khái niệm “giảm ánh sáng”. Ba người một thú lặng lẽ tiến bước qua hang động vẫn sáng như giữa ban ngày.
「Nhưng mà, nói gì thì nói, cái việc ngay khu vực mình từng khai phá lại có một khu vực ẩn, kiểu như ‘thực ra ở đây có một chỗ bí mật đấy nhé’, làm tôi thấy… khó chịu sao ấy.」
「Vì đây là khu vực ẩn dạng phụ thuộc vào thời gian, nên cũng là trò may rủi thôi mà. Không tìm thấy thì cũng chẳng sao, đúng không.」
…Bị người tìm thấy nói thế thì cũng khó mà cãi lại. Oikatzzo lại tái phát bệnh cũ với câu quen thuộc “Thích ghê~ Tao cũng muốn tự tay tìm được một khu vực ẩn như thế~”, nên thôi, tôi quyết định bỏ mặc hắn luôn cho xong.
「Vào đêm trăng tròn, giữa rừng rậm ngàn sắc, trong những mảng rêu phát quang mọc trên tường, có một chỗ hiếm hoi không phát sáng… nếu kiểm tra chỗ đó thì…」
Pencilgon đặt tay nhẹ lên đám rêu không phát sáng, thứ vốn bị ánh sáng xung quanh làm mờ đến mức khó nhận ra. Rêu vỡ vụn, rơi xuống lả tả, để lộ ra một lối đi tăm tối hẹp vừa đủ cao để không đụng đầu, không hề có rêu mọc.
「Thế mà cũng để ý được chỗ này, giỏi thật đấy…」
Khu vực này như thể rừng rậm bị nén lại rồi nhét nguyên vẹn vào trong hang động rộng mênh mông. Trong một nơi như vậy, lại đi phát hiện được một điểm không phát sáng giữa vô số mảng rêu phát sáng dày đặc phủ kín tường khác nào tìm bóng tối giữa cả bức tường là nguồn sáng… thật khó mà nghĩ ai đó có thể cố ý tìm ra điều đó.
「Tôi là người phát hiện ra, nhưng thú thực là do tình cờ. Lúc tới đây thu thập nguyên liệu có thể nhặt ở khu này, tôi mới thấy được.」
「Thế đấy, Oikatzzo. Việc phát hiện khu vực ẩn là may rủi, cậu chỉ còn cách cầu trời thôi.」
「...Dẹp ngay cái ánh mắt đó đi, tao đấm thật đấy nha thằng kia.」
Hả? Cái gì? Dám bất kính với ánh nhìn “quốc vương đang nhìn xuống từ trên cao đầy từ bi và thương hại quan sát tiếng rên rỉ của đám dân đen bò lổm ngổm dưới mặt đất” của tôi sao? Đúng là báng bổ, quá báng bổ.
「Trời ạ, hai người cứ bắt đầu giở trò tấu hài là không ai ngăn nổi… Nào, cất vũ khí vào kho đồ rồi đi tiếp thôi—!」
.
.
.
「Wao... đúng là một cảnh tượng tráng lệ đấy.」
「Không tính đến chuyện có Unique hay không thì, cá nhân tui vốn đã thích khu vực này rồi mà.」
Một con đường tối tăm kéo dài, có vẻ là dốc lên, ba người và một thú bước tiếp trong vài phút. Cuối cùng cũng nhìn thấy một lối ra le lói ánh sáng mờ nhạt, và khi vượt qua đó….một không gian trải đầy hoa đỏ hiện ra trước mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó không còn là trần hang nữa, mà một vầng trăng tròn, to lớn hơn hẳn so với ngoài đời, đang chiếu rọi ánh sáng của mình xuống cánh đồng hoa đỏ rực dưới làn gió đêm.
Không phải là mặt đất đang lơ lửng, cũng không phải một cảnh tượng phi vật lý không thể tồn tại. Nếu cố gắng, cảnh này hoàn toàn có thể tái hiện ngoài đời thật. Ấy vậy mà, chẳng hiểu sao, khung cảnh này lại trở nên huyễn ảo hơn bất kỳ thứ gì tôi từng thấy.
「Hoa đẹp thật đấy ạ desuwa!」
Đây là... nếu nhớ không nhầm thì là hoa bỉ ngạn. Tôi chưa từng thấy ngoài đời, nhưng trong những game low-fantasy thì chúng thường được dùng như một biểu tượng đặc biệt, ẩn dụ cho cái chết.
「Được rồi, đi nào. Set-chan đang đợi đấy.」
Pencilgon thản nhiên bước tiếp, không hề tránh những bông bỉ ngạn đang giẫm dưới chân, xem ra việc dẫm lên hoa không phải là bẫy. Đi theo sau cô ấy mà không chút do dự, tôi bắt đầu thấy một cái cây khô đứng sừng sững. Và dưới gốc cây đó….là một người phụ nữ?
「S-sao lại trong suốt vậy ạ desuwa!」
「Thật luôn… lỗi hiển thị à?」
「Tại sao nghi ngờ đầu tiên lại là lỗi chứ không phải tính năng hả…」
Cái trò đùa phong cách game rác này… đúng là bó tay. Nhưng nhìn phản ứng của Pencilgon thì có lẽ người phụ nữ trong suốt đó chính là mục tiêu cần tìm NPC 「Setsuna của những ngày xa xưa」[note73931][note73932][note73933]
「Yo, Set-chan. Lâu quá rồi ha, chắc cũng một tháng rồi nhỉ?」
「Ara… Arthur. Lâu rồi không gặp.」
Tưởng là hồn ma thì sẽ nói bằng giọng thều thào yếu ớt, như thể chỉ cần một làn gió thổi qua là tan biến, nhưng không 「Setsuna của những ngày xa xưa」 lại nói chuyện rõ ràng, dứt khoát và còn mỉm cười. Dù cơ thể cô gần như trong suốt, đến mức có thể thấy cảnh vật phía sau, nhưng mái tóc bob ngắn vẫn khẽ lay động khi cô nở nụ cười với Pencilgon.
Tuy nhiên, có một điều khác khiến tôi thấy băn khoăn hơn.
「Hmm… Emul này.」
「Sao thế ạ desuwa?」
「Bộ đồ cô ấy mặc… em thấy có quen không」
「Hmm… Em không nhớ ra được gì ạ desuwa…」
Cũng đúng thôi. Bộ quần áo của người phụ nữ kia….nói thật thì, nó chẳng mang phong cách fantasy chút nào cả. Không phải là đồ dệt từ sợi thực vật hay động vật, cũng không phải làm từ da hay giáp của sinh vật.
Kiểu sản phẩm đại trà, có phần đồng nhất, thoảng chút cảm giác cao cấp… nói cách khác, thứ khiến một người hiện đại như tôi thấy quen thuộc đó, nếu phải xếp loại thì đó là sci-fi fantasy.
「Thời đại thần thánh à…」
Trong thế giới quan của Shangri-La Frontier, khái niệm “thời đại thần thánh” hay “thời thần đại” có một ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Nói trắng ra thì nó tương đương với nền văn minh cũ. Một kịch bản Unique liên quan đến nhân vật từ thời đại đó…từ lúc nghe ngựa máy biết bắn tên lửa với laze gì đó thì tôi cũng đã nghi nghi rồi, nhưng giờ thì tinh thần chiến đấu bùng lên hẳn rồi đấy.
Ngay khi tôi nghĩ vậy, Pencilgon quay lại phía chúng tôi, nở nụ cười nham hiểm.
「Giới thiệu nhé, Set-chan. Hai thằng ngốc này chính là át chủ bài sẽ kết liễu người đó… Wezaemon.」
Cái nhìn mà Setsuna dành cho tôi và Oikatzzo khi nghe lời giới thiệu ấy…một ánh mắt khó tả thành lời … mang theo cả kỳ vọng lẫn bi thương đan xen…..
__________________________________________________________________________
Các bí truyền thư mà bạn có thể mua tại các trạm cắt tỉa kỹ năng (Skill Gardener) là những quyển sách đặc biệt: chỉ cần bạn mua nó, hoàn thành hành động được ghi trong và đạt cấp độ phù hợp, thì bạn có thể học được kỹ năng tương ứng. Hiểu nôm na thì giống như máy học chiêu có điều kiện cấp độ và thao tác thực tế kèm theo.
Chỉ riêng việc sở hữu một quyển bí truyền thư cũng đã giúp tăng tỉ lệ học được kỹ năng (ví dụ nếu có kỹ năng như [Cú Đá Bay – Flying Kick], thì việc có hay không có bí truyền thư sẽ ảnh hưởng đến xác suất học được), nên không thể đơn giản mà nói: “wiki không tính phí!” đâu nhé.
Cả cô nàng ngớ ngẩn... à không, nữ chính-chan cũng có sử dụng một vài kỹ năng có nguồn gốc từ bí truyền thư, nhưng những cái đó không phải là mua từ trạm cắt tỉa kỹ năng đâu, mà là phần thưởng từ các kịch bản độc nhất nên có phần đặc biệt hơn hẳn.
Và dĩ nhiên, giống như một lẽ tất yếu, mỗi thành phố lại bán các bí truyền thư khác nhau tại trạm cắt tỉa kỹ năng của mình. Kết quả là, hình ảnh các người chơi rong ruổi từ thị trấn này sang thị trấn khác như kiểu hành hương tìm đạo… trở nên khá quen thuộc trong game.


0 Bình luận