Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)
Chương 02 - Thợ săn game rác đối đầu game thánh
0 Bình luận - Độ dài: 1,291 từ - Cập nhật:
Mỗi lần sau khi hoàn thành một game rác, trong một khoảng thời gian, tôi cảm giác như có thể bao dung bỏ qua tất cả mọi thứ vặt vãnh.
Với tôi lúc này, ngay cả những lời nói dài dòng của giáo viên chủ nhiệm – một phiên bản pha loãng gấp hàng chục lần của câu nói đơn giản “Đừng quậy phá quá mức trong kỳ nghỉ hè nhé!” – cũng chẳng khiến tôi khó chịu, mà tôi có thể mỉm cười bỏ qua.
Ít nhất thì những lời của thầy không mâu thuẫn với chính nó như những câu nói trước đó, và dù có dài dòng, nó cũng không khiến tôi bực bội từng chút một. So với cái kiểu siêu lý luận phi lý của Fairia Abazure – nhân vật phụ sẵn sàng giết người vì lợi ích thế giới dù chỉ một phút trước còn phản đối giết chóc – thì lời của thầy giáo thật đúng đắn biết bao.
「...Vậy nên, chừng nào thầy còn sống, nếu có đứa nào định làm màn debut sau hè thì khỏi nói nhiều, chuẩn bị tinh thần đi họp phụ huynh riêng nhé. Rồi, giải tán!!」
Những lời đó khiến bầu không khí vô hồn của lớp học – đến mức thậm chí còn kém sức sống hơn một bầy zombie – đột nhiên sôi động trở lại.
“Hè này đi đâu đó chơi đi.”
“Cái này sẽ hot trong mùa hè năm nay đấy.”
“Tớ sẽ đi du lịch với bạn trai.”
“ Năm nay nhất định phải kiếm được bạn gái.”
Những cuộc trò chuyện đầy màu sắc của lũ sướng đời vang lên, nhưng đồng thời, những người thuộc thế giới khác cũng bắt đầu trao đổi chủ đề của riêng mình.[note73872]
…Hè năm nay mình nên làm gì nhỉ?
Hè năm ngoái – kỳ nghỉ hè năm nhất – tôi đã dành toàn bộ thời gian để cày nát ba tựa game rác quy mô lớn, một kiểu tận hưởng mùa hè mà ngay cả tôi cũng phải tự thừa nhận là điên rồ. Nhưng sau khi chinh phục được FaeKuso, con game rác cực bự, tôi có một niềm tin chắc chắn rằng những trò game rác tầm thường sẽ không thể thỏa mãn tôi nữa.
…Thôi thì cứ ghé qua xem thử rồi quyết định vậy.
Tôi quyết định đến cửa hàng game – nơi tôi đã không ghé qua một thời gian vì bận chinh phục FaeKuso – thu dọn đồ đạc và rời trường.
「…………」
Mà không hề nhận ra ánh mắt của ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
.
.
.
Game rác là gì?
Là người đã chinh phục vô số game rác, tôi có thể khẳng định: game rác chính là “sự bất công”.
Những yếu tố mà kỹ năng chơi game không thể nào bù đắp nổi—chẳng hạn như cốt truyện, lỗi game, hay hệ thống gameplay—tích tụ càng nhiều thì càng làm nên một game rác đích thực.
Dựa trên tiêu chí đó, những tựa game chỉ đơn thuần có độ khó cao ngất ngưởng không nằm trong định nghĩa game rác của tôi.
…Dù vậy, vẫn tồn tại những thứ kịch độc như FaeKuso—một sự kết hợp hoàn hảo giữa độ khó điên rồ và yếu tố bất công, chẳng khác nào nước cường toan.[note73873]
Xét trên khía cạnh đó, trò chơi này lại là đối cực của game rác—một game thánh không thể chối cãi.
「Shanfro à,…」
「Ơ kìa, thợ săn game rác mà lại đi xem game thánh sao? Ngày mai chắc xe tăng rớt từ trời xuống quá?」
Vẫn đang cầm hộp game trên tay, tôi xoay mặt nhìn về phía người vừa lên tiếng—Chị chủ tiệm đang tủm tỉm nhìn tôi đầy thích thú. Có lẽ vì tôi chỉ toàn mua những game ế tồn kho của tiệm, nên dần dà, tôi với chị ấy cũng có thể gọi là thân quen đến mức có thể tán gẫu với nhau.
「Ừ thì… Em vừa phá đảo FaeKuso, nên dạo này cũng hơi ngán game rác rồi… Vả lại, nhân dịp hè này, em muốn thử chơi một tựa game được thiên hạ hết lời khen ngợi xem sao.」
「Chờ đã, em thực sự đã phá đảo FairKuso? Chị nghe nói nếu solo thì đánh trùm cuối ít nhất cũng mất hai tiếng cơ mà?」
「Tay không đấm thẳng vào cằm nó thì chỉ cần ba mươi phút thôi.」
「Đúng là huyền thoại. Mà phá đảo được cái game đó thì nhóc cũng thuộc hàng không phải dạng vừa đâu,Hizutome Rakuo.」
Tại Shop RockRoll này—một cửa hàng game tư nhân—có vô số game rác vẫn đang ngủ yên.
Giờ đây, khi các tựa game Full-dive VR đã trở thành xu hướng chủ đạo, những trò chơi dùng màn hình hiển thị bị xem như đồ hoài cổ. Nhưng vào thời điểm game VR mới ra mắt, ngành công nghiệp này còn hỗn loạn đến mức từ “thượng vàng hạ cám” cũng không thể diễn tả nổi. Nếu game thánh chỉ chiếm 10%, thì game bình thường khoảng 40%, còn lại 50% chính là đầm lầy game rác—một mớ hỗn độn giữa đá tảng và vài viên ngọc quý. Đối với những kẻ dị giáo như tôi—một kẻ nghiện game rác—thì đó chẳng khác nào thời kỳ thần thoại.[note73874]
「Nhắc mới nhớ, Shanfro vẫn hot nhỉ. Hàng cứ cháy liên tục, chắc từ ngày mai lại bán chạy nữa cho xem.」
「Chị Iwamaki, hè này định làm gì đấy? Em nhớ có lần chị bảo năm nay bội thu lắm mà?」
「Ừ, cuối tháng này chị sẽ đóng cửa hàng nghỉ một tuần.」
「…À.」
Tôi hiểu rồi.
Nếu tôi—Hizutome Rakurou—là một kẻ kén ăn chỉ sống bằng game rác, thì cô chủ tiệm Iwamaki Mana lại là một kẻ kén ăn sống bằng otome game.
Lý do RockRoll thỉnh thoảng đóng cửa đột xuất (thực ra cũng có quy luật nhất định) là điều mà khách quen nào cũng biết rõ.
「Thôi kệ, em sẽ mua cái này.」
「Cảm ơn quý khách—nhớ đi vệ sinh và nạp đủ năng lượng trước khi chơi game nhé~」
「Còn phải nghỉ giải lao mỗi hai tiếng nữa, đúng không?」
Bởi cả hai đều là những game thủ hardcore chính hiệu, nên chúng tôi cứ thế nhắc nhở nhau về các lưu ý khi chơi game VR. Rồi tôi rời khỏi RockRoll.
Trên đường về, tôi tình cờ lướt qua một nữ sinh mặc đồng phục trường mình.
Nhưng tâm trí tôi khi ấy chỉ có hình bóng của chiếc hộp game trong túi, chẳng buồn để ý xem đó là ai.
.
.
.
「Chào mừng quý kha-… Ồ, là em à.」
「Tin hot đây, tên nghiện game rác kia cuối cùng cũng chịu chơi game nổi tiếng rồi đấy.」
「Ừm ừm, chính là Shanfro mà chị đã giới thiệu cho em trước đây đấy.」
「Fufufu, Hitzume-kun là kiểu người luôn dùng chung một player name, nên nếu tìm kỹ chắc sẽ thấy thằng nhóc ấy thôi.」
「...Haizz, thiếu nữ đang yêu thật là mạnh mẽ mà.」
______________________________________________________________
Trong thế giới của câu chuyện này, câu ‘Con ra ngoài đá bóng đây!’ và ‘Con ở nhà chơi game đây!’ được coi là có ý nghĩa gần như tương đương.
Đây là một thế giới nơi thể thao điện tử (e-sports) đã được công nhận, đến mức chỉ cần tự xưng là “game thủ nghiệp dư” là đã có thể thoát khỏi danh nghĩa thất nghiệp—một thế giới đầy lòng nhân ái dành cho neet.
_Katarina


0 Bình luận