Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 1 - Gửi người bó hoa với tất cả tình yêu từ bờ bên này (1-77)

Chương 66 - Gửi trọn tâm tư vào từng khoảnh khắc – Phần 13

0 Bình luận - Độ dài: 2,362 từ - Cập nhật:

「 Cảm giác như… vừa đăng nhập lại trong game vậy」

「À, tao hiểu cảm giác đó」

Cảm giác khi đăng nhập. như thể ý thức tách rời khỏi cơ thể và trôi dạt trong không gian không trọng lực. Và giờ đây, dù hình dạng bản đồ tổng thể vẫn giống Khu vườn bí mật, cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn trái ngược.

Những đóa bỉ ngạn từng nở rộ khắp nơi đã hoàn toàn biến mất không để lại chút dấu vết nào. Thay vào đó là mặt đất bằng phẳng chẳng rõ là đất hay đá.

Bầu trời thì… cứ như bị đảo ngược tông màu, màn đêm trắng và… những vì sao màu đen… đang tỏa sáng. Chính vì vậy mà dù là ban đêm, không gian lại sáng rực như ban ngày. Cảnh tượng đó quá huyền ảo, đến mức khiến người ta cảm thấy rờn rợn.

Và cái cây khô cằn đứng trơ trọi trong khu vực 「Chính vị」 lại hiện ra với một dáng vẻ hoàn toàn khác tại nơi này「Nghịch vị」... trong khu vực ẩn gọi là 「Bia mộ Phản Chiếu」[note73939]

「Khiến cây khô nở hoa, kiểu thế hả?」

Cái cây khô từng không mang chút dấu hiệu sự sống nào, giờ lại đầy những cánh hoa anh đào nhuốm sắc trắng bạc pha chút đỏ thắm, bung nở đến mức bản thân chúng không chịu nổi sức nặng mà cứ thế rơi rụng.

Và nơi gốc cây, một bia mộ đơn sơ… nhưng hơn hết là

「……Là hắn à」

「……Chắc chắn là hắn rồi」

「……Chính hắn đấy」

Không gỉ sét, không nứt vỡ hay bị phong hóa. Vậy mà, từ đó… từng dòng thời gian âm thầm truyền đến, xuyên qua cả cánh hoa đang bay lượn, lặng lẽ mà dâng lên.

Quả thật, như Pencilgon đã nói, gọi là robot samurai là chính xác nhất.

「…………」

Bộ giáp máy móc trắng đen che kín toàn thân, không để lộ một tấc da nào….kể cả khuôn mặt cũng bị che khuất hoàn toàn bởi đôi mắt camera mang đặc trưng của các robot mang phong cách anh hùng.

Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt, từng phần thân thể phát ra tiếng động cơ khe khẽ. Và rồi, hắn… lặng lẽ rút thanh kiếm đeo bên hông.

Chỉ khi đứng thẳng lên, người ta mới thấy được toàn bộ vóc dáng của hắn– lác đác nơi thân giáp là những đường nét mang phong cách giáp samurai Nhật Bản. Chiều cao tầm khoảng hai mét rưỡi.

「Nào… cho tao xem tay nghề của ngươi đi」

Tôi đưa tay ra ngăn Pencilgon và Oikatzzo, rồi một mình bước về phía samurai máy móc kẻ từng là người yêu của Setsuna, một NPC, một quái vật độc nhất, và theo lời Vash thì là một “kẻ chưa thể chết”.

Khoảng cách giữa tôi và hắn dần thu hẹp mỗi khi cả hai cùng bước tới như một cuộc đấu súng viễn Tây. Chỉ khác là thay vì giữ khoảng cách, cả hai lại chủ động tiến sát. Ai sẽ ra đòn trước? Bao giờ sẽ ra tay? Tôi cảm nhận rõ sự căng thẳng và hưng phấn đang tăng vọt lên đến mức ngớ ngẩn.

「….!」

Khi khoảng cách chỉ còn một mét, nó vào thế iaijutsu (rút kiếm nhanh). Ra là vậy, được thôi… nếu định chơi tất tay ngay từ đầu thì tao cũng chẳng ngại gì.

「Mộ Thủ Wezaemon, hãy có một trận chiến công bằng…」

「Đoạn phong – Tachikaze」

Trái ngược với vẻ ngoài, giọng nói trầm đục như bị gỉ sét vang lên, đồng thời một đòn iaijutsu siêu tốc được tung ra.

Cánh tay của Wezaemon mờ đi, ánh sáng lóe lên như một vệt thẳng, chỉ là một đường kẻ nhỏ, nhưng tôi chắc chắn nhìn thấy trong đó là ánh sáng của lưỡi kiếm, cùng hơi thở của tử vong. Mục tiêu là cổ à!!

「Giao đấu nào!!」

Tôi kích hoạt Infight, cúi đầu xuống đúng lúc lưỡi kiếm xanh như pha lê lướt qua trên đỉnh đầu. Không cần xác nhận, tôi liền áp sát Wezaemon ngay lập tức.

Và như thế, trận chiến dài đằng đẵng giữa tôi và Mộ Thủ Wezaemon đã chính thức khai màn.

.

.

.

「Cậu thật sự tránh được ngay lần đầu tiên, Sunraku -kun……」

「Bọn mình làm gì đây?」

Oikatzzo liếc nhìn về phía Sunraku người đang tiếp cận cực sát Mộ Thủ Wezaemon, kẻ mà giờ đã hóa thành "vùng bão kiếm"  .

Sunraku mỉm cười khi thử nghiệm đủ kiểu tiếp cận lên Wezaemon… Ví dụ như: Đòn quét chân có hiệu quả không? Lớp giáp cụ thể cứng đến mức nào? Có khe hở nào không? Ngón tay, mắt, bộ phận cơ động thì sao?… Trong khi liên tục né những chuỗi đòn chém có thể giết chết chỉ trong một đòn, cậu thử đủ cách để tìm ra thứ có lẽ là một điểm sơ hở.

Trên gương mặt Sunraku hiện lên một nụ cười  nhưng Oikatzzo hiểu rõ, đó không phải là nụ cười của sự ung dung. Mà là kiểu nụ cười méo mó vì chẳng còn cách nào khác kiểu như “khó đến mức chỉ còn biết cười thôi”. Không cần hỏi, cậu cũng cảm nhận được điều đó.

「Tôi sẽ bắt đầu ‘chuẩn bị’, còn Kattzo-kun thì hãy giữ sẵn vật phẩm tôi đưa trước đó và chờ hiệu lệnh」

「Rõ rồi……!」

Oikatzzo lao đi, còn Pencilgon thì lập tức lấy vật phẩm từ trong kho đồ ra.

「Mong cậy vào bé đấy, Cán Cân Thiên Bình-chan……! Trận chiến này phụ thuộc cả vào bé đấy……!」

Với nụ cười rỗng túi, nhưng cũng không hề từ bỏ hy vọng chiến thắng, Pencilgon khẽ nói. Và ở nơi cô đang nhìn tới…chiếc cân màu vàng kim lóe lên ánh sáng.

Ngay lúc đó, Sunraku  lĩnh một đòn chí mạng và hóa thành polygon tan biến.

.

.

Phải nói sao nhỉ – tôi chỉ muốn đấm cho cái tên đã tạo ra con boss này một phát thật mạnh.

Wezaemon chỉ đơn thuần được thiết kế theo kiểu “nhanh”, “trâu”, và “mạnh” chém một nhát là tan xác, tôi gục ngã thành các mảnh đa giác ……rồi lại đứng dậy và suy nghĩ…..

「Chuyển giao và thông tin!」

「Game bất khả thi đấy, né đi!」

「Rõ……!」

Vừa lùi lại, tôi trả lời ngắn gọn cho câu hỏi “Liệu có cách nào gây sát thương hiệu quả lên Wezaemon không?”.

「Hiii, nó không có chút sơ hở nào cả!」

「Thật vậy đấy……!」

Chỉ trong hai, ba phút ngắn ngủi, cặp song kiếm Đế Ong của tôi đã tụt dưới 40% độ bền. Tôi cất chúng vào hành trang, rút ra vũ khí khác và nhìn thấy Oikatzzo vẫn đang ra sức né đòn.

「Một lần hồi sinh mất tới 4 triệu Mani cơ à……」

Lý do mà tôi, dù HP đã về 0, vẫn còn có thể đứng đây  là vì ngay khoảnh khắc tan xác, Oikatzzo đã ném cho tôi một vật phẩm.

 「Giọt lệ tái sinh」 vật phẩm hồi sinh toàn phần, không quan trọng người chơi là ai, chỉ cần dùng trong vòng mười giây kể từ khi bị hạ gục là sẽ lập tức hồi phục toàn bộ HP và sống lại. Trong các vật phẩm tiêu hao, nó đứng đầu về độ đắt đỏ và hiếm có.

「Thần nước mắt số phận hay cái gì cũng được, miễn là hiệu quả là được……!」

Không biết bằng cách nào, Pencilgon đã kiếm được tận 12 viên.

Chúng tôi chia đều, mỗi người cầm 4 viên, thêm vào đó mỗi người còn cầm thêm 5 bình「Thần dược sinh mệnh」hồi sinh nhẹ, giúp sống lại với 50% HP. Tổng cộng, chúng tôi có tới 27 mạng để đối đầu với Mộ Thủ Wezaemon.

Chính xác là dùng [chiến thuật zombie]  để chống lại con quái vật siêu cấp nguy hiểm này, thứ mà có khi bị bắn bằng rocket launcher vào đầu cũng chẳng hề hấn gì, thì chúng tôi cũng phải chiến đấu như những con zombie.

Mặc dù hắn đang tấn công liên tục không ngừng nghỉ, thực ra giữa các đòn vẫn tồn tại những khoảnh khắc ngắt quãng – dù cực kì ngắn.

Tôi cầm Song đao hồ đầm【Cải Nhị】được tăng cường đáng kể nhờ kĩ năng rèn của Biluc, và dùng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy để đổi vai với Oikatzzo.

「Ok, Switch!」

「Chết thì lại đến lượt tao nha!」

「Ay…… yohh!」

Tôi gần như trượt sát đất để né đường kiếm chém ngang eo của Wezaemon.

Dù rằng việc này chẳng mang lại kết quả gì, tôi vẫn thử nắm lấy chân hắn để thử vật ngã… nhưng cảm giác như đang cầm cây cột điện vậy.

「Uwoa!?」

Tôi lăn người tránh cú đâm từ trên xuống, cú đâm không chút do dự, nhắm thẳng vào đầu rồi lập tức đứng dậy.

Điều kiện chiến thắng vẫn còn mơ hồ. Giả thuyết “chờ hết thời gian” mà chúng tôi đặt ra cũng chẳng ai biết phải đánh bao lâu nữa mới được tính là hoàn thành.

Dù vậy, có một điều chắc chắn.

「 Nhập Đạo Vân - Nyūdōgumo」

「Nếu tổng số lần chết giữ được dưới mười mạng thì tốt quá……」

Dù đang cố tìm cách thoát khỏi cánh tay mây khổng lồ như muốn quét sạch mọi thứ, tôi vẫn không thể ngăn mình buột miệng lẩm bẩm như thế.

.

.

.

Bảy phút đã trôi qua.

「Lôi Chung – Raishou」

「Tới kìa!」

「Nhìn là biết……!」

Sấm sét rơi xuống, năm tia mỗi giây và kéo dài trong năm giây liền, mỗi tia là một đòn chí mạng chắc chắn tử vong. Một cơn mưa sét với lượng DPS điên rồ đến mức vượt ngoài giới hạn, chỉ có thể né hoàn toàn nhờ kỹ năng né tránh 「Skate Foot」cho phép trượt như bay trên mặt đất. Chính vì DPS quá cao nên nếu dốc hết sức chạy, thì vẫn né được. Hai người kia cũng chưa chết.

「Đừng có khinh thường tao!」

Giấu thanh kiếm ra sau lưng, hắn lao tới bằng một cú húc vai….ngay khi tôi né được đòn đó, hắn xoay hông tung ra một nhát kesagiri (chém xéo từ vai xuống hông).

Tôi tránh được đường chém xoay người, nhằm chém cụt tay phải từ vai xuống rồi hắn lập tức xoay ngược lưỡi kiếm và tung cú chém ngược lên, tôi phải nhảy ngược bằng backflip để tránh.

Trông như một màn nhào lộn dư thừa, nhưng hoàn toàn không phải vì dư sức. Nếu chỉ nhảy bình thường, tôi sẽ bị xử đẹp ngay khi vừa chạm đất. Dù là một động tác tiêu hao thể lực, tôi vẫn buộc phải thực hiện cú backflip thứ giúp chân tôi không chạm đất dù chỉ một phần mười giây. .

「Né đạn súng máy còn dễ hơn nhiều……!」

「Switch!」

「Nhờ đấy!」

Sau khi đổi vị trí với Oikattsuo, người bị chém bay đầu bởi chiêu 「Đoạn Phong」, tôi ném ngay 「Giọt lệ tái sinh」 về phía cậu ta, tôi cố gắng bình tĩnh lại một cách cẩn trọng nhưng nhanh chóng, để xua đi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Để tránh tuyệt đối việc kẻ địch chuyển mục tiêu aggro sang phía mình, tôi lùi lại về phía Pencilsgon — người vẫn đang âm thầm chuẩn bị điều gì đó ở phía sau.

「Chưa tới mười phút à……」

「Không ai bỏ cuộc cả, vậy là phá kỷ lục từ trước đến giờ rồi đấy」

「Mà nếu cái này kéo dài cả tiếng thì đúng là game bất khả thi luôn」

「Tôi nghĩ, dựa trên những gì ta thấy, giới hạn có thể là hai mươi phút… hoặc nhiều lắm là ba mươi phút」

Nếu là hai mươi phút nữa – và còn tăng độ khó theo từng giai đoạn – thì chẳng khác nào thêm hai set đánh địa ngục…

「Tuyên bố đây là game rác được chưa?」

「Còn chơi tổ đội ba người rõ là coi thường đối phương thế này thì không ổn chút nào, phải không?」

Ừ, cũng đúng thôi… Nhưng mà Pencilgon đang làm gì vậy? Nãy giờ cứ nhìn qua lại giữa cái cân và cửa sổ trạng thái, có vẻ đang chuẩn bị gì đó. Nhận ra ánh mắt tôi, Pencilgon nở một nụ cười nham hiểm.

「Đây là vật phẩm độc nhất tên là 「Cán Cân Đối Giá」 – tôi đã tốn công thuyết phục mãi mới mượn được đấy. Hiệu ứng thì… ồ không, nguy rồi, mười phút rồi」

「Oikatzzo! Switch!」

Tôi thừa biết đòn đánh của mình không gây được sát thương, nhưng mục tiêu chỉ là thu hút thù hận (aggro) mà thôi. Tôi dồn hết đòn đánh bằng kỹ năng đâm liên tục Drill Piercer, vốn có số lần hit tăng dần, vào lưng Wezaemon đang đuổi theo Oikatzzo, rồi xác nhận tên đó đã kịp rút lui, tôi liền chuyển ánh mắt về phía Mộ Thủ.

「Giờ là hiệp hai đúng không? Gọi con ngựa ra đi, pro gamer của bọn tao đang muốn luyện cưỡi rodeo」

「…………Chuyển khối lượng tức thời –triệu hồi chiến mã cơ giới【Kirin】」

Một giọng nói khô khốc và rỉ sét vang lên, thật chẳng dễ nghe tí nào. Ngay sau đó, một ma trận hình học trải rộng giữa khoảng trống của chiến trường nơi chỉ có bốn người bọn tôi.

Tựa như một chiếc máy in 3D tạo vật chất từ dưới lên, một khối vật thể khổng lồ bắt đầu hình thành được triệu hồi tới nơi này.

「Ngựa……?」

「Nhìn hình dạng thì đúng là giống ngựa」

「Nó là xe tải có chân thì đúng hơn chứ!」

「Tui đã nói thế rồi còn gìーー!!」

Ngay khi triệu hồi kết thúc, Wezaemon tiếp tục tấn công nên tôi chỉ kịp liếc nhìn thoáng qua. Chừng đó cũng đủ để gọi nó là “xe tải mọc chân” chẳng phải nói quá chút nào.

Cái thứ đó cao trên năm mét. Oikatzzo liệu có ổn không đây…?

Ghi chú

[Lên trên]
(正位置 → sei ichi): vị trí chính, tư thế đúng, trạng thái thuận; (逆位置 - gyaku ichi): vị trí ngược, trạng thái đảo lộn
(正位置 → sei ichi): vị trí chính, tư thế đúng, trạng thái thuận; (逆位置 - gyaku ichi): vị trí ngược, trạng thái đảo lộn
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận