"—Fus·Ro—"
Một giọng nói từ thời xa xưa vang vọng trong bóng tối, cộng hưởng như tiếng sấm sét xuyên qua những ngọn núi. Ngôn ngữ cổ xưa rộng lớn biến thành lời nói, rồi thành một tiếng gầm, khi Dorothy hét về phía con quái thú đang lao về phía cô từ trong bóng tối.
Với một tiếng vỡ chói tai, cửa kính của toàn bộ trang viên đồng loạt vỡ tan. Lực của ngôn ngữ — biến thành tác động — đánh vào con quái thú — giờ chỉ cách Dorothy chưa đầy một mét — ở cự ly gần. Một sóng xung kích vô hình nhưng khổng lồ đập mạnh vào cơ thể con quái thú. Kết hợp với đà lao tới của chính con quái thú, các lực đối nghịch nghiền nát các cơ quan nội tạng của ông ta, làm vỡ xương của ông ta, và xoắn vặn toàn bộ hình dạng của ông ta dưới sức mạnh thuần túy của va chạm. Miệng đầy răng nanh của ông ta há rộng, đôi mắt lồi của ông ta gần như lồi ra khỏi hốc mắt.
Sau đó, bị đẩy đi như một quả bóng chày bị đánh bởi gậy, con quái thú bị ném lùi lại. Sóng xung kích lan ra ngoài, lật đổ các tủ trưng bày gần đó. Quỹ đạo của con quái thú khiến ông ta lao thẳng về phía một bức tường được trang trí bằng thảm, nơi một hiệp sĩ mặc áo giáp toàn thân đang đứng, ngọn giáo của nó chĩa về phía trước.
Giờ đây, mũi giáo của hiệp sĩ hoàn hảo thẳng hàng với lưng đang bay trong không trung của con quái thú. Phần gốc của ngọn giáo được chống vào bức tường phía sau.
"AAAAHHHH!!!"
Con quái thú tru lên khi bị xiên. Ngọn giáo đâm thẳng qua lưng ông ta, đầu giáo xuyên ra từ ngực ông ta. Tuy nhiên, đà của con quái thú vẫn chưa hết — ông ta tiếp tục bay lùi lại, phá vỡ bộ giáp của hiệp sĩ trước khi đập mạnh vào bức tường phía sau. Các vết nứt lan rộng trên bề mặt trước khi bức tường cuối cùng sụp đổ, tạo thành một lỗ hổng lớn. Con quái thú đâm xuyên qua, bay ngang qua một hành lang, đập xuyên qua bức tường thứ hai, và chỉ sau khi va chạm với bức tường thứ ba bên trong căn phòng tiếp theo, ông ta cuối cùng mới dừng lại.
Đây là giai đoạn thứ hai của Thu’um của Dorothy.
Giai đoạn đầu tiên, Fus, có nghĩa là "lực" — một lần phát âm nó có thể tạo ra một sóng xung kích tầm ngắn để đẩy lùi kẻ thù. Giai đoạn thứ hai, Ro, có nghĩa là "cân bằng". Được sử dụng sau giai đoạn đầu tiên, nó không chỉ tăng sức mạnh mà còn tăng cường độ chính xác. Sóng xung kích, vốn thường sẽ phân tán, giờ có thể được tập trung, tăng cường sức mạnh của nó lên một mục tiêu duy nhất. Ngoài ra, nó cho phép Dorothy kiểm soát hướng của lực, hướng nó chính xác đến nơi cô muốn.
Sử dụng cây gậy để bói toán, Dorothy đã xác định chính xác hướng mà Luer sẽ tấn công. Bằng cách tham khảo mặt đồng hồ, cô đã xác định được thời điểm chính xác của cuộc tấn công.
Với hai thông tin này đã được xác nhận, tất cả những gì cô cần làm là tìm đúng vị trí để nằm chờ. Đã ghi nhớ thời gian chính xác đến từng giây, và tận dụng khả năng của mình là Người Thông Tuệ, cô có thể đếm phút với không độ sai sót.
Sau khi cô đã chọn được vị trí, tất cả những gì còn lại là đếm ngược đến thời điểm tấn công — và sau đó tung ra tiếng hét của mình theo hướng chính xác của kẻ thù đang đến.
Về phần hiệp sĩ mặc áo giáp toàn thân cầm giáo, Dorothy đã nhận thấy nó ngay khi cô bước vào phòng. Đó là lý do tại sao cô đã cố ý sử dụng giai đoạn thứ hai của Thu'um, đảm bảo rằng Luer sẽ bị thổi bay về phía đó, ghim ông ta vào ngọn giáo.
(Chú thích của người dịch: Thu'um, còn được gọi là Giọng Bão hoặc đơn giản là Giọng Nói, là một dạng phép thuật sử dụng Ngôn ngữ Rồng để tạo thành những Tiếng Hét Rồng với sức mạnh to lớn.)
Sau tiếng hét, những đám mây đen trên bầu trời trôi dạt ra xa, cho phép ánh trăng một lần nữa tràn vào căn phòng. Sảnh triển lãm rộng rãi giờ đã đổ nát, kính vỡ nằm la liệt trên sàn. Dorothy nhặt một chiếc đèn gas từ bức tường gần đó, vặn cơ chế đánh lửa tích hợp của nó, và thắp sáng ngọn lửa trước khi quay ánh mắt về phía cái lỗ trên tường.
Cô sau đó lấy ra một Ấn Ký Nuốt Chửng khác và đặt nó lên người mình trước khi từ từ bước tới. Bước qua những viên gạch vỡ, cô đi qua bức tường đã bị phá vỡ và đi ra hành lang bên ngoài sảnh triển lãm. Phía sau bức tường thứ hai bị vỡ, bóng tối bao trùm. Cô ném chiếc đèn gas về phía trước, khung bảo vệ của nó ngăn không cho nó vỡ, và ngọn lửa của nó lập lòe chiếu sáng cảnh tượng bên trong.
Trong căn phòng mờ ảo, dưới đống đổ nát của bức tường thứ ba bị vỡ, một cơ thể phủ đầy lông đen nằm nửa bị chôn vùi trong đống đổ nát. Nó thở hổn hển yếu ớt. Chân tay nó bị vặn vẹo một cách bất thường, lồng ngực nó rõ ràng bị lún xuống, và một ngọn giáo nhô ra từ ngực nó, máu chảy ra từ vết thương thành dòng đều đặn.
Đó là một "quái thú" đang hấp hối. Ngay lúc đó, nó yếu ớt ngẩng đầu lên, ánh mắt yếu ớt của nó dán chặt vào hình dáng nhỏ bé đang đứng ở chỗ bị phá vỡ.
Máu rỉ ra từ miệng nó khi nó nói bằng giọng khàn khàn.
"Hộc… hộc… hộc… Không ngờ… không ngờ chỉ là một con nhóc… Ta chưa bao giờ tưởng tượng được… Sức mạnh to lớn như vậy… kế hoạch tỉ mỉ đến thế… khụ… khụ… Thật sự… không thể tin được…"
Dùng chút sức lực cuối cùng, Luer yếu ớt nói. Trong khi đó, Dorothy lặng lẽ đưa tay ra lấy khẩu súng lục ở thắt lưng và chĩa vào con quái thú bất động.
Thấy vậy, Luer hoảng sợ, bỏ qua những vết thương nghiêm trọng khi ông ta tuyệt vọng cầu xin.
"Khụ… hộc… Đợi đã… đừng giết ta! Ta có thể hữu ích cho cô! Ta thề, ta có thể rất hữu ích! Ta biết nhiều bí mật… Ta chỉ làm theo lệnh… Ta—"
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!!
Dorothy không có hứng thú lắng nghe những lời vô nghĩa của ông ta. Cô bóp cò, bắn hết cả băng đạn vào ông ta. Những dấu vết cuối cùng của sự sống trong cơ thể Luer mờ dần khi hai phát bắn cuối cùng vào đầu, đảm bảo cái chết của ông ta. Mắt ông ta vẫn mở to khi ông ta gục xuống đất.
Với cái chết của ông ta, hình dạng quái thú của Luer tan biến, để lộ cơ thể con người của ông ta. Để đảm bảo tuyệt đối, Dorothy kích hoạt Nhẫn Rối Xác Chết của mình, cố gắng điều khiển cơ thể vô hồn của Luer. Lần này, việc điều khiển thành công, và cô khiến xác chết của ông ta giật giật. Tuy nhiên, do mức độ nghiêm trọng của vết thương — xương chính của ông ta bị gãy — chuyển động của nó chậm chạp và không tự nhiên.
Như một thử nghiệm, Dorothy cố gắng khiến ông ta biến trở lại thành dạng quái thú, nhưng không có phản ứng. Thử nghiệm này xác nhận một điều quan trọng: hiện tại, Nhẫn Rối Xác Chết của cô không thể giữ lại khả năng của một Kẻ Vượt Giới sau khi chết. Đây vẫn chỉ là xác chết của một người bình thường.
"Chà, vậy là kế hoạch có được một con rối người thú tan thành mây khói."
Dorothy thở dài, thất vọng, và vô hiệu hóa việc điều khiển con rối.
Cô sau đó bước tới, nhặt chiếc đèn gas từ dưới đất lên, và thắp sáng những chiếc đèn khác trong phòng. Khi ánh sáng lập lòe lan ra, nó hé lộ môi trường xung quanh.
Đây là một phòng trưng bày chân dung. Các bức tường được trang trí bằng những bức tranh sơn dầu sống động và một vài tác phẩm nhiếp ảnh. Các bức tranh mô tả phong cảnh và con người, tập trung vào các bức chân dung.
Nhiều bức chân dung là của những người đàn ông và phụ nữ mang họ "Field". Dựa trên bảng tên, họ là thành viên của gia đình Field, bao gồm các đời gia chủ kế tiếp. Trong số đó, Dorothy nhận ra người đàn ông cô đã thấy tại buổi biểu diễn từ thiện — Tử tước Field. Nhờ bảng tên bên dưới bức chân dung của ông ta, cô giờ đã biết tên đầy đủ của ông ta: Gary Field. (T/N: Trong chương 107 là Ian Field… Kệ đi.)
Nhưng bức tranh nổi bật nhất trong phòng là một bức tranh sơn dầu lớn mô tả một hiệp sĩ mặc áo giáp toàn thân, đầu trần, tay cầm giáo chĩa về phía trước trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Tư thế của ông ta giống hệt với hiệp sĩ áo giáp trong sảnh trưng bày vũ khí. Dorothy liếc nhìn ngọn giáo đã đâm Luer — một sự trùng khớp chính xác với cái trong bức tranh.
Nhìn vào dòng chữ khắc bên dưới bức chân dung, cô đọc: "Arlin Field, Tử tước đầu tiên của Gia tộc Field."
"Thảo nào… Bộ giáp đó được trưng bày trong tư thế đó là có lý do của nó…"
Nhìn bức chân dung, Dorothy cảm thấy một sự hiểu biết. Cô sau đó quét mắt nhìn dinh thự đổ nát, trước khi cuối cùng liếc nhìn thi thể vô hồn của Luer, vẫn bị ngọn giáo xiên qua. Với một tiếng thở dài nhè nhẹ, cô lẩm bẩm.
"Chà… Tôi đoán điều này cũng coi như đã báo thù kẻ thù của gia đình ông, phải không?"


5 Bình luận