Vào đầu giờ chiều, tại Bờ Sông Bạch Hà, bên trong thư phòng đẫm máu và hỗn loạn của dinh thự Buck, Gregor, Turner và Elena đang bận rộn tìm kiếm những manh mối hữu ích. Cuộc tìm kiếm của họ cho đến nay vẫn không có kết quả, khiến Elena một lần nữa sử dụng chiếc la bàn của mình. Chiếc la bàn chỉ về phía giá sách trong phòng. Đi theo hướng của nó từng bước một, Elena tiếp cận giá sách và bắt đầu lùng sục các cuốn sách. Tuy nhiên, sau một cuộc tìm kiếm kỹ lưỡng, cô vẫn không tìm thấy gì.
Hơi cau mày, Elena liếc nhìn chiếc la bàn, kim của nó vẫn không thay đổi hướng.
"Ưm? Lạ thật..."
"Chuyện gì vậy, Elena? Cô tìm thấy gì sao?" Gregor quay đầu lại, bối rối trước lời nhận xét của Elena. Cô vẫn nhìn vào giá sách khi trả lời.
"Chiếc la bàn cho biết vị trí của Ấn Ký Điểm Đến phải nằm trên giá sách này. Nhưng tôi đã lấy tất cả sách xuống và không tìm thấy dấu vết nào của nó. Có lẽ... Ấn Ký ở phía sau giá sách?"
Giọng cô mang một chút suy đoán. Nghe vậy, Gregor gật đầu hiểu ý.
"Cô muốn nói một căn phòng bí mật? Dù sao thì... những kẻ này luôn thích có những căn phòng bí mật trong nhà. Nếu có một cái ở đây, chắc chắn phải có một cơ quan để kích hoạt nó gần đó. Hãy tìm xung quanh đi."
Khi Gregor nói, lời của anh ấy được truyền qua một con rối xác chết đến tai Dorothy, khiến Dorothy lại cảm thấy sốc lần nữa.
"Chết tiệt... Sao họ lại tìm ra có mật thất nhanh vậy? Ấn Ký Điểm Đến? Lẽ nào đó là một loại thiết bị truyền tín hiệu nào đó được đặt lên Clifford sao? Mình bất cẩn quá..."
Suy nghĩ của cô xoáy tròn khi cô liếc nhìn xác khô của Clifford gần đó. Dựa trên lời của Gregor, Dorothy suy luận như sau: Clifford đã bị đánh dấu bằng một Ấn Ký giống như máy phát tín hiệu lúc ở bến tàu, thứ đã dẫn bọn họ đến thẳng đến nơi này. Giờ đây, hắn ta chết bên trong mật thất đã vô tình tiết lộ vị trí của nó.
Thật là một loạt chuyện xui xẻo xảy ra cùng một lúc, ai có thể đoán trước được điều này!
Lúc này Dorothy thậm chí còn lo lắng hơn. Khóa mã không tự động mở sau khi nhập mật khẩu. Cô cũng cần phải xoay tay nắm cửa để xác nhận xem mật khẩu đã được nhập đúng chưa. Điều này làm chậm đáng kể tiến độ của cô. Cho nên cô mới chỉ thử khoảng ba mươi tổ hợp.
"Tin tốt là việc vào mật thất này không dễ dàng. Bọn họ sẽ cần tìm cơ chế chân nến và xoay nó chính xác, điều này sẽ mất hơn một giờ. Mình vẫn còn thời gian."
Dorothy tự trấn an mình, nhưng suy nghĩ của cô đột ngột bị cắt ngang bởi một giọng nói khá khàn vang lên từ thư phòng.
"Tìm kiếm cơ quan á? Ha, như thế thì chậm quá. Nếu có ai đó đang trốn bên trong thì sao? Chúng ta không có thời gian cho việc đó."
Gregor và Elena quay về phía giọng nói, rồi họ nhìn thấy anh chàng Turner cao lớn đang cầm một chiếc búa tạ từ đâu đó và đang đi về phía giá sách với nó trên vai.
"T-Turner? Cậu lấy cái búa đó ở đâu vậy? Khoan đã... cậu định làm gì đấy?" Gregor ngạc nhiên thốt lên. Turner dừng lại trước giá sách và nhếch mép cười.
"Tôi định làm gì ư? Tất nhiên là áp dụng cách nhanh nhất để mở mật thất rồi."
Nói xong, Turner nắm chặt cây búa bằng cả hai tay và vung mạnh vào giá sách. Cú va chạm tạo ra sóng xung kích xuyên qua sàn nhà, và với một tiếng đổ vỡ lớn, giá sách vỡ tung, để lộ một khoang đen kịt phía sau.
"Chà, chà... Thực sự có thứ gì đó ở đây. Đoán hay đấy, Elena," Turner cười khúc khích. Elena và Gregor, trong khi đó, nhất thời ngây người.
"Ưm... Có nên đơn giản như vậy không?"
"Chà, hơi thô thiển một chút, nhưng chắc chắn nhanh hơn..."
Gregor và Elena không khỏi cảm thấy ngượng ngùng về phương pháp của Turner. So với việc cẩn thận tìm kiếm một cơ chế, thì phương pháp này rõ ràng nhanh hơn và tiện lợi hơn.
"Tất nhiên là nhanh hơn. Giờ có một cái lỗ rồi đấy, chúng ta chỉ cần làm nó lớn hơn thôi," Turner tự tin tuyên bố.
Anh ta lại giơ búa lên, đập liên tục vào giá sách. Mỗi cú đánh đều làm rung chuyển sàn nhà và trái tim của Dorothy lại hẳn đi một nhịp.
"Thật sao? Đáng lẽ đây phải là một trò chơi giải đố chứ? Mấy người đang phá hỏng trải nghiệm chơi rồi đấy!"
Trốn sau tấm rèm, Dorothy không khỏi tức giận khi chứng kiến tình hình ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhóm của Gregor đã quyết định từ bỏ hoàn toàn cách tiếp cận bằng trí tuệ, thay vào đó chọn dùng sức mạnh thô bạo.
Mặc dù tức giận, nhưng lúc này Dorothy lại cảm thấy cực kì hoảng sợ. Cô biết rằng nếu mọi việc cứ tiếp diễn với tốc độ này, đội của Gregor sẽ nhanh chóng tìm thấy cô.
"Không còn lựa chọn nào khác... Mình sẽ phải dùng kế hoạch đó thôi..."
Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, Dorothy kích hoạt sợi chỉ tâm linh của Nhẫn Rối Xác Chết, kết nối chúng với gác mái.
Ở đó, một con rối xác chết vốn bị giấu kín bắt đầu đứng dậy.
...
Trở lại thư phòng, Turner vẫn đang đập phá, và chẳng mấy chốc, lỗ thủng trên giá sách ngày càng lớn hơn. Gregor và Elena đợi phía sau anh ta, sẵn sàng tiến vào ngay khi cái lỗ đủ lớn.
Đúng lúc cái lỗ đã đủ rộng để nhìn vào bên trong, một thành viên trong đội chạy vào phòng, khẩn cấp báo cáo.
"Đội trưởng! Chúng ta có tình huống khẩn cấp!"
"Chuyện gì?" Greg vỗ nhẹ vào Turner, người đang đập búa vào giá sách, và yêu cầu anh ta ngừng tiếng ồn ào đó lại. Quay sang thành viên trong đội, anh ta hỏi một cách tập trung.
"Trên mái nhà... Chúng tôi phát hiện một bóng người đáng ngờ. Hắn xuất hiện từ hư không và thậm chí còn mỉm cười với tay bắn tỉa đang ẩn nấp của chúng ta! Chúng tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nếu không có chỉ thị. Đội trưởng, xin hãy đi xem."
Nghe vậy, Gregor trao đổi ánh mắt với Elena và Turner. Elena lên tiếng trước.
" Có vẻ như có chuyện không ổn. Chúng ta đi kiểm tra đi. Chúng ta sẽ cử người canh gác nơi này."
"Đồng ý. Đi thôi..."
Gregor cử hai thành viên trong đội canh gác cửa thư phòng trước khi đi theo người báo tin, cùng với Elena và Turner, lên mái nhà qua một chiếc thang.
Mái nhà dốc của dinh thự khiến việc đứng trên đó rất khó khăn, ngoại trừ một gian nhỏ có mái che tạo thành một nền. Leo lên gian có mái che, Gregor và đội của anh ra quét mắt nhìn khắp mái nhà. Gần rìa mái nhà nhìn ra sông, họ phát hiện một bóng người.
Dưới bầu trời xám xịt, mờ ảo, chiếc áo khoác dài đen xám của bóng người phấp phới trong gió. Mặc dù đứng trên một chỗ dốc cheo leo, người đàn ông vẫn đứng vững, tay giữ chiếc mũ vành ngắn để nó không bay đi. Nửa dưới khuôn mặt của hắn bị che khuất bởi một chiếc khăn, chỉ để lộ đôi mắt sắc sảo nhìn xuyên qua vành mũ. Ông ta nhìn nhóm của Gregor, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng sắc lạnh.
"Chào các thợ săn của Igwynt," ông ta nói với một nụ cười nhạt.
Đội của Gregor lập tức căng thẳng, siết chặt vũ khí của họ.
"Ngươi là ai? Tại sao ngươi ở đây?" Gregor nghiêm giọng hỏi. Người đàn ông đáp lại một cách bình thản.
"Tôi sao? Chỉ là một kẻ thực hiện định mệnh. Còn lý do tôi ở đây... là vì tôi nên ở đây vào thời điểm này."
"Thực hiện định mệnh? nên ở đây vào thời điểm này? Điều đó có nghĩa là gì?"
Elena cau mày, cố gắng giải mã những lời khó hiểu của hắn. Tuy nhiên, Turner ở bên cạnh chỉ hét lên.
"Này! Dừng mấy câu đánh đố lại đó lại đi. Ngươi có phải là thành viên còn lại của Thánh Thể Đỏ Thẫm không?"
Người đàn ông cười khẽ trước câu hỏi của Turner, chỉnh lại mũ khi đôi mắt hắn ánh lên một tia lạnh lẽo.
"Nếu tôi là người của Thánh Thể Đỏ Thẫm thì mấy người đã phải chịu chung số phận với những xác chết trong thư phòng bên dưới rồi."


2 Bình luận