• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 104: Mùi Hương

6 Bình luận - Độ dài: 1,598 từ - Cập nhật:

"Phù… May mắn thay, trong trường hợp của mình, không cần phải yêu cầu sự tham gia của một chấp sự giáo hội để thẩm vấn. Nếu không, không đời nào mình có thể che giấu bất cứ điều gì."

Trong một căn phòng nhỏ, Vania, người đã vượt qua cuộc điều tra thành công, tự nghĩ với vẻ nhẹ nhõm. Sau vụ việc, cô lập tức báo cáo với giáo hội và tích cực hợp tác với cuộc điều tra. Lời khai của cô phù hợp với hoàn cảnh và không có yếu tố đáng ngờ nào. Kết hợp với lý lịch trong sạch và hành vi tốt của cô, các điều tra viên do giáo hội cử đến chỉ hỏi cung cô thay vì tiến hành một cuộc thẩm vấn chính thức.

Nếu đó là một cuộc thẩm vấn, giáo hội đã cử các chấp sự từ cấp Hắc Thổ trở lên. Trước sự hiện diện của các Người Soi Đường cấp cao, việc nói dối là không thể — họ sở hữu khả năng phân biệt lời nói dối.

Vania kể lại một cách trung thực hầu hết những gì đã xảy ra trong hầm mộ đêm đó: cách họ phát hiện ra hầm mộ, mạo hiểm vào bên trong để khám phá, bị phục kích, và cách cô trốn trong một căn phòng phụ.

Trong phần cuối của câu chuyện, Vania mô tả cách một kẻ dị giáo bị thương tình cờ bước vào căn phòng phụ nơi cô đang trốn. Trong lúc hoảng loạn, cô đã phản công bằng kiếm, giết được hắn ta vì hắn đã bị thương, mặc dù cô thiếu kinh nghiệm.

Đối với kẻ dị giáo còn lại, người bị giết bởi một viên đạn dội lại, Vania mang xác hắn vứt vào chiến trường chính hỗn loạn, lẫn vào đống xác chết. Rốt cuộc, lời giải thích của cô về việc vô tình giết một kẻ dị giáo bị thương để tự vệ thì miễn cưỡng có thể chấp nhận được — đặc biệt là vì kẻ dị giáo bị đâm bởi kiếm của cô thực sự có những vết thương khác. Nhưng việc dùng kiếm để đỡ đạn thì quá vô lý.

"Được rồi, Sơ Vania, cuộc điều tra về những kẻ dị giáo và việc thu hồi các di vật của Giám Mục Dietrich đang được tiến hành. Để đảm bảo an toàn, những thánh vật này sẽ được vận chuyển đến Igwynt trước, và sau đó, dưới sự hộ tống vũ trang đầy đủ, sẽ được gửi đến Tivian. Sơ có thể đi cùng các thánh vật để được bảo vệ, do hoạt động của dị giáo gần đây gia tăng — sẽ an toàn hơn theo cách này."

"Bây giờ, sơ hãy dành thời gian để thư giãn ở Igwynt và nghỉ ngơi vài ngày."

Vị giáo sĩ sắp xếp lại các tài liệu trên bàn và mỉm cười khi nói chuyện với Vania. Lúc đầu giật mình, cô nhanh chóng đứng dậy và cảm ơn ông.

"Cảm ơn ngài rất nhiều! Sau khi chứng kiến thủ đoạn tàn bạo của những kẻ dị giáo đó, con thực sự đã rất căng thẳng mấy ngày qua. Con sẽ nhân cơ hội này để nghỉ ngơi — và có lẽ khám phá Igwynt một chút."

"Heh, cứ tự nhiên đi dạo đi, Sơ Vania. Igwynt có những nét quyến rũ riêng của nó. Chẳng hạn, trường học được cải tạo nhờ sự quyên góp của Thánh Amanda đáng kính nằm ở đây. và sự kiện từ thiện hàng năm sắp được tổ chức — đó là một điểm nhấn của khu vực chúng tôi," vị giáo sĩ nói, giới thiệu quê hương mình với niềm tự hào.

Nghe vậy, Vania tò mò hỏi, "Một sự kiện từ thiện?"

"Vâng, đó là một buổi tiệc từ thiện hàng năm do Tử Tước Field tổ chức, nhằm giúp đỡ những người nghèo khó. Trong bữa tiệc, Tử tước khuyến khích giới quý tộc địa phương quyên góp. Cũng có nhiều chương trình và hoạt động — nó khá nổi tiếng ở đây."

Mắt vị giáo sĩ sáng lên khi ông nói. Sau khi liếc nhìn Vania một lần nữa, ông gợi ý, "Thực ra, để hưởng ứng lòng trắc ẩn của Thánh Mẫu, chúng tôi cử đại diện tham gia mỗi năm. Vì sơ đã ở đây, Sơ Vania, tại sao không tham dự luôn?"

Vị giáo sĩ thấy đây là một cơ hội hoàn hảo. Một nữ tu từ giáo phận thủ đô có thể chứng kiến sự kiện từ thiện tận mắt và, khi trở về, truyền đạt cách "người dân Igwynt sùng đạo, giới quý tộc giàu có thì nhân ái," và vân vân. Điều này chắc chắn sẽ tạo ấn tượng tốt với cấp trên của ông. Thật là một cơ hội tốt để quảng bá!

"Một buổi tiệc từ thiện…?" Vania lẩm bẩm suy tư khi cô hơi gật đầu.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, và hai ngày sau, buổi tối đã đến.

Tại khu thượng lưu của Igwynt, ở một ngã tư sầm uất, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, nhiều cỗ xe ngựa tụ tập và hội tụ.

Một bên của ngã tư, một tấm biển lớn được chiếu sáng bằng đèn rực rỡ đứng nổi bật. Bên dưới nó là một cánh cổng mở có người phục vụ canh gác. Đây là Nhà hát Đá Quý nổi tiếng của Igwynt, hiện đang chào đón khách cho buổi tối.

Dọc theo con đường rộng rãi, vô số cỗ xe ngựa đã đậu. Các quý ông ăn mặc chỉnh tề và các quý bà trang nhã bước xuống từ xe của họ, trò chuyện và cười nói khi họ dạo bước trên thảm đỏ hướng về lối vào lớn, trang trí công phu của nhà hát.

Giữa khung cảnh này, một cỗ xe ngựa chậm rãi dừng lại bên đường. Một phụ nữ trẻ cẩn thận bước xuống từ đó.

Mái tóc trắng của cô gái được chải gọn gàng và buông xõa. Cô mặc một chiếc váy màu xám và đen, dài đến đầu gối với những chi tiết hơi trang trọng, được trang trí bằng ren và một chiếc nơ hình bướm ở eo. Một chiếc mũ hoa nhỏ đội trên đầu, trong khi tất đen dài đến đầu gối kết hợp với đôi giày da bóng loáng hoàn thiện bộ trang phục của cô.

Đây là Dorothy, tham dự buổi gặp gỡ của cái gọi là tầng lớp thượng lưu. Cô đã chi một số tiền để mua một bộ trang phục phù hợp và thậm chí đã đến một tiệm làm tóc để trang điểm nhẹ.

Sau khi ăn diện lần đầu tiên kể từ khi chuyển sinh, Dorothy đã dành gần nửa giờ để ngắm mình trong gương toàn thân tại cửa hàng, hoàn toàn bị mê hoặc. Chỉ sau khi được chủ cửa hàng nhắc nhở, cô mới vội vàng rời đi, kịp đến đúng giờ.

Bộ trang phục Dorothy đang mặc giờ đây có giá hơn tất cả quần áo cô đã mua trong cả đời cộng lại. Tuy nhiên, cô không cảm thấy một chút tội lỗi nào về chi phí đó — nó còn xa mới đạt đến điểm đáng lo ngại trong tình hình kinh tế hiện tại của cô.

"Phù… mình đến rồi. Đến lúc vào trong thôi."

Nói khẽ với chính mình, Dorothy chỉ đạo người lái xe bù nhìn của mình đỗ xe trong khi cô đi về phía lối vào nhà hát. Trên đường đi, cô đã thu hút khá nhiều sự chú ý. Các quý ông khẽ liếc nhìn về phía cô, trong khi các nhóm quý bà thì thầm sau quạt, suy đoán cô gái trẻ này có thể thuộc gia đình nào.

"Có vẻ như mình đang quá nổi bật. Lẽ ra mình nên ăn mặc giản dị hơn," Dorothy nghĩ khi cô bước nhanh hơn. Đưa thư mời cho người gác cửa, cô bước vào những cánh cửa lớn dưới ánh mắt tò mò của họ, hòa vào dòng khách đang vào nhà hát.

Bên trong, Dorothy đi theo đám đông dọc theo một hành lang dài trải thảm. Đối diện với họ, một nhóm nhân viên nam mặc đồng phục nhà hát đi qua. Một đặc điểm nổi bật của những nhân viên này là những chiếc mặt nạ nửa mặt, che đi phần trên của khuôn mặt họ.

Các nhân viên đeo mặt nạ dường như là một đặc trưng của Nhà hát Đá Quý. Không ai xung quanh cô tỏ ra ngạc nhiên, và Dorothy, sau một cái nhìn tò mò thoáng qua, đã đi qua họ.

Sau đó, một trong những người đàn ông đeo mặt nạ dừng lại, quay đầu lại nhìn đám đông đang rời đi, ánh mắt ông lướt qua rất nhiều bóng lưng đang biến mất vào bên trong.

Sau một lúc do dự, người đàn ông tiếp tục tiến về phía trước, rời khỏi nhà hát và đến gần một cỗ xe ngựa sang trọng đậu bên đường.

Khi đến cỗ xe ngựa, hắn ta tháo mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt của Bill.

Với vẻ mặt kính cẩn, Bill nói với cỗ xe ngựa.

"Thưa sư phụ, con nghĩ là con đã ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc — cái mà con đã từng ngửi thất ở Biệt thự của Buck…"

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Vậy tử tước là ng cố vấn à
Xem thêm
Giá của bộ trang phục này có là cái đinh gì nếu so với số tiền bỏ ra cho ông gia sư thích đập đá kia đâu:)
Xem thêm
tầng tiếp theo của kẻ đói khát có gia tăng khứu giác à.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Một nhánh thôi, chứ cái cấp tiếp theo thì tui chịu
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Giống như mấy cái 'chuyển chức' trong game hay là mấy bộ TQ ấy
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời