Dựa vào thể chất phi thường do con đường Chén Thánh ban tặng, Bill và Fetch nhanh chóng nhảy lên hành lang lan can tầng ba mà không cần phải đi cầu thang. Theo lệnh của Luer, nhiệm vụ của chúng là tiêu diệt tay bắn tỉa được bố trí ở trên — Vania.
Đối mặt với kẻ địch đang nhanh chóng leo lên bằng cách sử dụng các cột trụ và lan can, Vania, mặc dù trong lòng rất hoảng sợ, nhưng không để điều đó ảnh hưởng đến hành động của mình. Cô lên đạn cho viên tiếp theo, nâng súng trường lên, nhắm và bóp cò một lần nữa. Với một tiếng súng khác vang lên, Fetch, người đang bám vào một cột trụ, bị trúng đạn vào tay phải, máu bắn ra từ vết thương. Hắn ta mất thăng bằng và ngã xuống cầu thang cùng với tiếng hét lớn, đầu đập xuống sàn gạch, rồi nằm bất động.
Mặc dù Vania, một nữ tu phục vụ trong vai trò hành chính, có ít kinh nghiệm chiến đấu, nhưng sự tập trung tinh thần do con đường Đèn Lồng mang lại đã cho phép cô ấy cố gắng kìm nén sự hoảng loạn và giữ bình tĩnh vào thời điểm quan trọng này.
Cô ấy đã hạ gục được một tên, nhưng điều này có nghĩa là cô sẽ an toàn. Sử dụng Fetch làm chỗ đứng, Bill đã leo thành công lên hành lang tầng ba, chỉ cách Vania năm mét. Thấy vậy, Vania, người vừa mới bắt đầu kéo bu-lông để nạp đạn, không còn che giấu được sự hoảng loạn trên khuôn mặt mình.
"Hắn… Hắn ta lên đến đây rồi!"
Nhận thấy vẻ mặt hoảng sợ của Vania, Bill cảm thấy vô cùng thỏa mản. Anh ta hiểu rõ những đặc tính của con đường Đèn Lồng trong Giáo hội — Nếu chiến đấu với cô từ xa, anh ta sẽ không bao giờ chiến thắng. Nhưng bây giờ anh ta đã rút ngắn khoảng cách, tình hình hoàn toàn khác. Trong cận chiến, Kẻ Vượt Giới của Chén Thánh sẽ mạnh hơn nhiều so với Đèn Lồng.
"Mày xong đời rồi, con chó của Giáo hội…"
Vừa nói, Bill rút một thanh đoản kiếm từ thắt lưng và lao về phía Vania. Trong tuyệt vọng, Vania ném khẩu súng trường — vẫn đang trong quá trình nạp đạn — thẳng vào anh ta. Bill đỡ khẩu súng trường bằng kiếm của mình, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Vania áp một mảnh giấy da lên trán.
"Lạy Chúa, xin tha thứ cho con vì đã sử dụng sức mạnh dị giáo này…"
Khi mảnh giấy da nhanh chóng cháy hết, một biểu tượng Chén Thánh mờ nhạt xuất hiện trên trán Vania — đây là Ấn Ký Nuốt Chửng! Dorothy đã đưa nó cho cô không lâu trước đó. Sau khi Dorothy trích xuất Độc Tố Nhận Thức từ Bài ca của Cừu Con thành tâm linh, Vania đã có được một lượng dự trữ tâm linh Chén Thánh, cho phép cô kích hoạt ấn ký.
Sau khi gạt khẩu súng trường sang một bên, Bill chém Vania bằng kiếm của mình. Giờ đây, thể chất được tăng cường, Vania nhanh chóng lùi lại hai bước để né tránh đòn tấn công và đá tung một chiếc hộp dài bên cạnh. Cô quay lại, rút ra một thanh kiếm rapier — một vũ khí khác mà cô đã chuẩn bị trước, giống như khẩu súng trường.
Nắm chặt thanh kiếm, vẻ mặt Vania trở nên kiên quyết. Nắm bắt khoảnh khắc Bill đang điều chỉnh lại tư thế, cô lao tới với một đường kiếm vòng cung tuyệt đẹp, chém anh ta. Hoảng hốt, Bill vội vàng giơ kiếm lên đỡ, vừa đủ sức chống đỡ đòn tấn công.
"Cái tốc độ gì vậy! Chờ đã… chẳng phải các con chó của Giáo Hội Ánh Sáng chủ yếu là xạ thủ sao? Kiếm thuật này là sao?!"
Bill choáng váng khi anh ta chặn được thanh kiếm của Vania. Nhưng cuộc tấn công của Vania không hề dừng lại ở đó. Sau đòn đầu tiên, cô điều chỉnh góc độ và lao tới lần nữa. Lần này, Bill né được trong gang tấc và bị trầy xước. Tuy nhiên, nó còn lâu mới kết thúc — những đòn tấn công của Vania trút xuống như một cơn mưa xối xả. Bill hoàn toàn bị áp đảo, không thể phản công hay né tránh, hàng phòng thủ của anh ta sụp đổ.
Vào lúc này, sức mạnh thể chất cơ bản của họ ngang nhau, nhưng kiếm thuật của Vania vượt xa kỹ năng của Bill, cho nên cô ấy có lợi thế rõ ràng.
Hành lang vang lên những tiếng va chạm của thép. Bill, bị chém và đâm từ vô số hướng, chẳng mấy chốc cơ thể anh ta đã đầy máu. Dưới đòn tấn công không ngừng của Vania, anh ta không thể phản công cũng như phòng thủ — anh ta chỉ cố gắng bảo vệ các bộ phận quan trọng của mình. Nếu anh ta không phải là một Kẻ Vượt Giới Chén Thánh, anh ta đã gục ngã rồi.
Tuy nhiên, trước sự tấn công dữ dội này, thì hàng phòng thủ yếu ớt này cũng không thể tồn tại được lâu.
Ngay khi Vania chiếm ưu thế trong cuộc đấu tay đôi với kiếm thuật vượt trội của mình, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Trong tích tắc, mọi nguồn sáng xung quanh họ biến mất. Xung quanh bị bóng tối nuốt chửng.
…
Một lúc trước đó, bên trong nhà nguyện, người thú Luer đang bị khóa chân bởi vô số con rối xác chết do Dorothy điều khiển.
Bất chấp sự tăng cường của Ấn Ký Nuốt Chửng, những con rối xác chết vẫn không thể chống lại Luer. Sức mạnh của Chén Thánh cộng với các đòn tấn công sắc bén của con đường Bóng Tối cho phép Luer dễ dàng xé toạc một con rối chỉ bằng một cú vung tay. Mặc dù các đòn tấn công của những con rối có thể để lại vết thương trên cơ thể quái thú của ông ta, nhưng tất cả đều là vết thương không đáng kể. Là một Kẻ Vượt Giới Chén Thánh cấp Hắc Thổ, sức sống của Luer đã đạt đến một mức độ mà ông ta có thể hoàn toàn bỏ qua những vết thương như vậy.
Chỉ trong hai đến ba phút, Dorothy đã mất một nửa số con rối xác chết của mình. Nhà nguyện ngổn ngang những xác chết bị xé toạc, sàn nhà ngập trong máu.
"Gã này… có phải là con người không vậy?!"
Nhìn qua tấm màn của một căn phòng trên tầng ba, Dorothy không khỏi lo lắng khi chứng kiến Luer xử lí những con rối của mình nhanh như thế nào. Ngay khi cô đang ước tính lực lượng còn lại của mình có thể cầm cự được bao lâu, một sự thay đổi bất ngờ đã diễn ra.
Sau khi xé toạc một con rối khác, người thú Luer đột nhiên nhảy lùi lại, tạm thời rút khỏi trận chiến. Sau đó, dùng những móng vuốt dính đầy máu, ông ta lấy ra một vật nhỏ từ trong bộ quần áo rách rưới của mình. Đó là một cây nến đen.
Thông qua khả năng thẩm định bị động của mình, Dorothy ngay lập tức nhận ra nó là một vật phẩm huyền bí — một vật phẩm của con đường Bóng Tối.
"Một vật phẩm huyền bí? Chức năng của nó là gì?" Dorothy tự hỏi, nhưng cô không dừng lại hành động của mình. Cô nhanh chóng điều khiển năm con rối xác chết để lao vào Luer.
"Đến thời điểm này, không cần phải tiết kiệm tâm linh nữa… phải kết thúc chuyện này nhanh chóng."
Với suy nghĩ đó, Luer bắt đầu truyền tâm linh Bóng Tối của mình vào ngọn nến. Chẳng mấy chốc, một ngọn lửa bạc kỳ lạ bập bùng trên lớp sáp đen.
Sau đó, Luer đưa ngọn nến "đang cháy" lên môi — và chỉ bằng một hơi thở, ông ta thổi tắt nó.
Khoảnh khắc ngọn nến bị dập tắt, mọi nguồn sáng trong trang viên đều biến mất cùng với nó.
Thông qua vật phẩm kỳ lạ này, Luer đã dập tắt tất cả ánh sáng trong một khu vực rộng lớn, đẩy toàn bộ Trang viên Field vào bóng tối tuyệt đối. Chỉ có ánh trăng yếu ớt qua cửa sổ.
Hòa mình vào bóng tối, Luer biến mất khỏi tầm nhìn. Những con rối xác chết của Dorothy lao vào nơi ông ta vừa đứng, nhưng những đòn tấn công của chúng chỉ trúng không khí. Vào lúc đó, Dorothy nhận ra rằng những con rối của cô không còn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Luer nữa.
"Hắn… hòa mình vào bóng tối bằng sức mạnh của Bóng Tối?! Mình không thể cảm nhận được hắn!"
Vẻ mặt Dorothy tối sầm lại. Cô dựa vào tầm nhìn của những con rối xác chết của mình để thu thập thông tin chiến trường, nhưng giờ đây — bị bao vây bởi bóng tối đen kịt — cô thực sự không thể nhìn thấy gì cả.
Nếu chúng không thể nhìn thấy kẻ thù, chúng không thể tấn công. Nhưng trong bóng tối này, kẻ thù có thể nhìn thấy chúng.
Xoẹt…
Một tiếng động kỳ lạ, nhỏ bé thì thầm trong khoảng không — tiếp theo là tiếng bịch trầm đục của thứ gì đó rơi xuống sàn. Dorothy cảm thấy một trong những con rối của mình đã bị vô hiệu hóa.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt…
Những âm thanh tiếp tục vang lên liên tiếp. Từng con một, những con rối xác chết của cô bị xé toạc bởi những đòn tấn công vô hình từ bóng tối. Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả con rối mà cô điều khiển đã bị tiêu diệt.
Ẩn mình trong bóng tối, Luer liếm máu dính trên móng vuốt và quay ánh mắt về phía tầng ba.
"Những con rối đã bị tiêu diệt. Giờ… đến lúc săn lùng người điều khiển rối."


2 Bình luận