• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 71: Nhận Thức

0 Bình luận - Độ dài: 1,288 từ - Cập nhật:

Trên đường phố Igwynt trong đêm tối, Dorothy điều khiển chiếc xe ngựa của mình, lặng lẽ theo dõi từ xa tên nội gián của Cục Bình An mà cuối cùng cô đã tìm được.

Chiếc xe ngựa này không phải là thuê — mà là mua. Để thuận tiện cho những chuyến đi tới lui và việc vận chuyển các con rối của mình trong những ngày này, cô đã bỏ ra 25 bảng, dưới vỏ bọc của Edrick, để mua một chiếc xe ngựa khá tươm tất. Sau đó, cô mất một ngày học lái xe và trả thêm khoảng 10 bảng cho dịch vụ trông giữ ngựa và trông xe tại một chuồng ngựa, tất cả đều do con rối xác người của cô xử lý.

Việc có xe ngựa riêng giúp cho việc di chuyển của Dorothy trong thành phố trở nên dễ dàng hơn nhiều. Ví dụ, giờ cô có thể dễ dàng dùng nó để theo dõi mục tiêu của mình, người cũng đang đi trên một chiếc xe ngựa.

Khi tiếng vó ngựa vang vọng trên mặt đất, cả xe ngựa của Dorothy và mục tiêu đều bắt đầu rẽ khỏi những con đường chính, đi vào một khu dân cư. Cuối cùng, xe ngựa của mục tiêu dừng lại trước một dãy nhà phố. Một người đàn ông bước ra, chỉnh cổ áo sau khi trả tiền xe, rồi đi lên cầu thang của tòa nhà.

"Đến nơi rồi..."

Từ vị trí quan sát ở xa, Dorothy dừng xe ngựa của mình và thả những con rối xác chết trinh sát nhỏ, rải chúng để giăng một mạng lưới điều tra xung quanh khu vực.

...

Bước những bước mệt mỏi, Brandon đến trước cửa nhà mình. Sau khi mở khóa bằng chìa khóa, anh ta bật đèn gas, lúc này anh nhìn thấy một phòng khách chật chội và vô cùng lộn xộn.

Ghế sofa thì bị nghiêng, ghế tựa thì đổ rạp, và đồ đạc bị vứt lung tung trên tủ và bàn. Những đĩa thức ăn dở dang, giờ đang thu hút vô số ruồi nhặng, nằm vương vãi. Những ly rượu còn vương vất vết chất lỏng màu đỏ thẫm, và bàn cà phê ngổn ngang những chai lọ rỗng. Không khí đặc quánh một mùi kim loại tanh tưởi, buồn nôn.

Mặc dù Brandon xuất hiện sạch sẽ và lịch lãm ở nơi công cộng, nhưng cuộc sống riêng tư của anh ta rõ ràng là trái ngược với vẻ ngoài ấy.

Đóng cửa sau lưng, Brandon đi thẳng vào phòng ngủ. Bật đèn lên, cảnh tượng không khá hơn phòng khách là bao. Chăn trên giường nhàu nhĩ thành một cục, và ga giường lấm tấm những vết máu khô. Một chiếc bàn cạnh giường chất đầy tạp chí có hình những người phụ nữ ăn mặc hở hang trên bìa. Trên chiếc còn lại thì có một mảnh vải lụa trông giống như đồ lót phụ nữ nằm cạnh vài phiếu giảm giá màu đỏ cho một hộp đêm.

Sau khi đảo mắt nhanh chóng quanh phòng, Brandon đi đến tủ quần áo của mình. Thứ xuất hiện bên trong không phải là những bộ quần áo, mà là một bàn thờ nhỏ kỳ dị được dựng từ những khúc xương người màu đỏ. Trên đỉnh bàn thờ là một lớp thịt mỏng đang ngọ nguậy.

Quỳ xuống trước bàn thờ màu đỏ thẫm, Brandon bắt đầu lầm rầm một lời cầu nguyện. Chậm rãi, lớp thịt đang ngọ nguậy trên đỉnh bàn thờ tụ lại thành một cái miệng và một cái tai. Khi cái miệng mở ra, một giọng đàn ông — trầm tĩnh và trung niên — vang lên.

"Có chuyện gì vậy, Brandon?"

"Ngài Buck, tôi có chuyện cần báo cáo," Brandon kính cẩn nói, quỳ trên sàn nhà. Cái miệng trên bàn thờ đáp lời.

"Cậu không dùng 'Mỏ Neo Giấc Mơ', vậy không phải chuyện khẩn cấp. Nói đi — chuyện gì đang xảy ra ở Cục Bình An vậy?"

"Thưa ngài Buck, tôi nghi ngờ James đã bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn bên trong."

"Cái gì? Ý cậu là James đã bắt đầu nghi ngờ cậu?" Giọng nói từ bàn thờ trở nên lo lắng. Brandon nhanh chóng giải thích.

"Không, tôi không nghĩ là hắn đã nhắm vào tôi. Hắn dường như chỉ nghi ngờ có ai đó bên trong đang rò rỉ thông tin. Gần đây, hắn đã mua một số lượng lớn 'Hải Đăng' từ nhà thờ và thắt chặt các quy trình tổ chức và triển khai nhân sự hơn trước. Tôi nghĩ James đã đánh hơi được điều gì đó."

"Hừm... Con cáo già James đó chắc chắn đã cảnh giác cao độ sau vụ Albert," Buck lẩm bẩm suy nghĩ, giọng ông ta pha chút khó chịu. Brandon, ngày càng lo lắng, xen vào.

"Tôi phải làm gì đây, thưa ngài Buck? Nếu James tiếp tục tăng cường giám sát nội bộ như thế này, tôi sẽ càng khó hoạt động trong Cục hơn."

"Tôi không thể rời đi mà không mang theo thuốc thánh, nhưng hiệu quả che giấu trên chiếc lọ mà ngài đưa cho tôi thật sự là quá yếu. Ngay khi tôi đến gần một Hải Đăng, nó sẽ phát hiện ra tôi. Trước đây chỉ có hai hoặc ba cái đèn, và tôi có thể tránh chúng bằng cách đi vòng. Nhưng giờ, với việc lắp đặt thêm nhiều đèn, hành động của tôi sẽ trông đáng ngờ. Chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý!"

"Ngoài ra, tôi nghi ngờ James đã bắt đầu tiến hành kiểm tra nội bộ bí mật. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi ông ta phát hiện ra tôi. Thưa ngài Buck, tình hình của tôi ngày càng nguy hiểm. Ngài phải giúp tôi! Nếu tôi ở lại Cục lâu hơn nữa, chắc chắn tôi sẽ bị bắt!"

Lời cầu khẩn của Brandon đầy tuyệt vọng, khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ bất an. Sau một thoáng im lặng, giọng Buck đáp lời, bình tĩnh nhưng dứt khoát.

"Cậu nói đúng. Nếu James đã nghi ngờ chúng ta, việc cậu ở lại đó thực sự quá rủi ro. Đây là những gì chúng ta sẽ làm: một đặc vụ khác trong Cục đã được bồi dưỡng rồi. Tầm quan trọng của cậu đối với tổ chức không còn như trước nữa. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, cậu sẽ đào tẩu và chính thức gia nhập lại nhóm."

Brandon khựng lại một lát trước tiết lộ này rồi mới lên tiếng.

"Một đặc vụ khác trong Cục? Có người khác gia nhập chúng ta sao? Ai vậy?"

"Đó không phải việc cậu cần biết," Buck trả lời nghiêm nghị. "Việc của cậu là tập trung hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng."

Nhận ra mình đã đi quá giới hạn, Brandon nhanh chóng thay đổi giọng điệu.

"Xin lỗi ngài Buck... Vậy nhiệm vụ cuối cùng của tôi là gì?"

Buck im lặng một lát trước khi trả lời trực tiếp.

"Trong quá trình đào tẩu, hãy đánh cắp càng nhiều càng tốt từ Hầm Kín của Cục. Vật phẩm huyền bí, vật liệu tâm linh — cứ lấy bất cứ thứ gì cậu có thể mang theo và mang chúng trở lại tổ chức."

"Với vị trí của cậu, việc tiếp cận những vật phẩm này sẽ tương đối dễ dàng. Brandon, đây sẽ là đóng góp lớn nhất của cậu cho Hội. Một khi cậu đã chính thức trở về, bọn ta sẽ không để cậu chịu thiệt."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận