• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 61

0 Bình luận - Độ dài: 2,832 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

Tính đến thời điểm hiện tại, Suho có hai cách để triệu hồi lính bóng tối. Một là biến những con quái vật anh vừa giết tại chỗ thành lính bóng tối. Cách còn lại là lưu trữ xác trong Hắc ám ngục để sử dụng dần khi cần đến

Giờ đây, anh còn có thêm một loại lính bóng tối mới – những ‘xác ướp thối rữa’ từng xâm chiếm kim tự tháp của Ammut. Về bản chất, chúng chỉ là những xác chết biết di chuyển. Với Suho, chúng chẳng khác nào những hộp kimbap tam giác trong cửa hàng tiện lợi, vì có thể lấy ra và sử dụng ngay mà không cần chiến đấu.

[Xác ướp bóng tối Lv.1]

Cấp bậc: Lính.

Và đó là cách 20 xác ướp bóng tối ra đời. Chúng là những con quái vật với chỉ số mạnh đến mức cả hội Scavenger lẫn hội Asura đều gặp khó khăn khi đối đầu, sức mạnh, tốc độ và khả năng chống chịu của chúng chẳng khác gì lũ thây ma.

Quan trọng hơn hết, chất độc rò rỉ qua các khe hở trên lớp băng của chúng liên tục ăn mòn kẻ địch xung quanh. Chính vì điều đó, Suho luôn cố gắng giữ khoảng cách với các thợ săn khác.

[Kiyaaah!]

Xoẹt!

Những xác ướp bóng tối lao lên, xé nát và phá hủy những dây leo gai của Woodvine. Chất độc gây tê liệt từ gai hoàn toàn vô dụng đối với chúng.  Ngược lại, chính những dây leo mới là thứ bị nhiễm độc từ xác ướp bóng tối. Chúng bắt đầu thối rữa ngay tức khắc.

“Khiiiikk!”

Những xác ướp bóng tối gầm lên, chống trả đầy uy lực, nhưng ngay cả chúng cũng không thể thoát khỏi nguy hiểm. Những dải băng quấn quanh cơ thể chúng rách toạc khi bị gai đâm xuyên qua, còn tứ chi thì mắc kẹt trong dây leo rồi bị xé nát.

Nhưng...

Vù!

Ngay lập tức, những dải băng đen mới bắt đầu chuyển động, bao phủ xung quanh chúng, những sứ giả của cái chết, những kẻ có thể phục hồi mọi vết thương, lại trỗi dậy một lần nữa.  Khí thế của chúng chẳng khác nào những con quỷ bước ra từ địa ngục.

[Kihyaaah!]

Các thợ săn sững sờ đến tột độ.

“Vãi cả linh hồn…!”

“Chúng ta đang chứng kiến cái quái gì vậy?”

“Tất cả bọn chúng… đều là quái vật được triệu hồi ư? Không thể tin nổi!”

Những gì họ vừa chứng kiến đã khiến mọi hiểu biết về phép triệu hồi của họ lung lay, đặc biệt là Gu Dongjae – người trước đó còn cãi nhau với Suho.

“Đ-Điên vãi lều… Chuyện đéo gì đang xảy ra thế này?”

Không phải Suho chỉ đơn giản triệu hồi quái vật để hỗ trợ chiến đấu thôi sao?

Nhưng giờ đây, Dongjae thậm chí còn không chắc liệu đó có thực sự là một dạng triệu hồi thông thường hay không. Beru – con kiến nhỏ mà Dongjae luôn nghĩ là một sinh vật triệu hồi – lại chỉ đứng một bên quan sát trận chiến, chán nản đến mức ngáp dài.

‘Ha! Nếu nghĩ kỹ lại…’

Go Dongjae đột nhiên nhận ra một điều, ánh mắt hắn ta chuyển xuống miếng băng vẫn quấn trên cổ tay mình.

‘Chẳng lẽ… miếng băng này…’

Người đáp lại những lời đó chính là healer của hội Bạch Hổ, người trước đó đã chữa lành cổ tay cho Dongjae.

“Ah!”

Ngay lúc đó, một dải băng di chuyển, siết chặt quanh cổ tay anh ta, trong khi những xác ướp băng bó tiếp tục chiến đấu như những con quỷ dữ.

“Không lẽ… băng gạc này không phải là vật phẩm, mà là một thuật triệu hồi?!”

Mọi thứ bỗng chốc sáng tỏ, Gu Dongjae sững sờ, rồi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Anh vội vàng nới lỏng băng gạc quấn quanh cổ tay mình.

“Aww! Aaaagh!”

‘Bảo sao hắn ta làm mình bị thương rồi lại chữa cho mình! Ngay từ đầu đã thấy đéo ổn rồi!  Đừng nói đây là một lời nguyền nhé?! Đệt mợ nó!’

Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng Dongjae, hắn sợ rằng chính dải băng này sẽ biến mình thành một trong những xác ướp đen đó. Từ xa, Suho nhìn thấy cảnh tượng ấy và nghiêng đầu khó hiểu.

“… Thằng cha đó bị sao vậy?”

[Đó chính là điều tôi đang muốn nói đấy. Chỉ là một tên thỏ đế thôi. Chậc chậc.]

Beru lè lưỡi, rồi nhảy đến bên Suho, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc.

[Hơn thế nữa, Thiếu quân vương… bầu không khí ở đây thật kỳ lạ.]

“Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Suho để lại toàn bộ trận chiến cho những xác ướp, còn bản thân thì lặng lẽ quan sát xung quanh, cuối cùng, anh phát hiện ra một điều kỳ lạ.

Wiiiing—một âm thanh vo ve rất nhỏ vang lên. Nếu không chú ý, có lẽ anh đã bỏ qua nó rồi. 

Ánh mắt của Suho và Beru đồng loạt hướng lên.

‘Ong.’

Tít trên không trung, một con ong nhỏ đang bay vòng quanh, trông hoàn toàn bình thường, chỉ là một con ong. Nhưng… có gì đó không đúng.

“Một con ong bình thường xuất hiện trong hầm ngục? Một nơi không hề có hoa sao?”

[Đám dây leo gai lỉa chỉa kia thì lấy méo đâu ra hoa nhỉ…?]

“Cậu cũng nghĩ vậy, đúng không?”

Suho và Beru nhìn nhau chắc chắn rồi gật đầu, là kẻ phản diện hạng A—Lee Minseong… Và đôi cánh ‘ong’ trên lưng hắn ta.

‘Liệu hắn có đang ẩn nấp đâu đó gần đây không?’

Nếu đúng vậy, thì đây quả là một sự trùng hợp kỳ lạ. Nhưng khi vừa nghĩ đến đó, Suho lại nhìn xung quanh lần nữa—

‘Khoan đã… đây có phải là một tổ ong khổng lồ không?’

Cấu trúc của đại sảnh bên trong hầm ngục môi trường có một lỗ lớn ngay chính giữa. Cảm giác rung động lan tỏa khắp nơi… khiến toàn bộ tòa nhà Quảng trường Thời Đại trông chẳng khác gì một tổ ong khổng lồ.

Nói cách khác… họ đã tự mình bước vào ‘tổ ong’ mất rồi.

Wiiiing

Từng con ong một bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều. Dù số lượng ong có tăng lên bao nhiêu… thì đối với những thợ săn sở hữu sức mạnh siêu phàm, chúng vẫn chưa thể trở thành mối đe dọa thực sự.

“Một con ong bắp cày có thể hơi nguy hiểm, nhưng…”

Rùng mình!

“…!”

Đột nhiên, các giác quan của Suho phát ra một cảnh báo, anh lập tức đảo mắt nhìn quanh.

“Ồ, xem ra lời mình nói đã thành sự thật rồi.”

Một con ong bắp cày, không, không chỉ một… mà là hàng trăm, không, hàng nghìn con ong bắp cày đang tràn ngập Quảng trường Thời Đại.

“Mệt rồi đây!”

[Thiếu quân vương! Đây không phải ong bắp cày bình thường! Mỗi con đều có sức mạnh ma thuật!]

[Ong bắp cày bị ô nhiễm]

[Ong bắp cày bị ô nhiễm]

‘Bị ô nhiễm?’

Bị ô nhiễm bởi cái gì?

Suho không rõ ý nghĩa của nó, nhưng chỉ riêng cái tên thôi cũng đã đủ đáng ngại. Anh vội quay lại nhìn các thợ săn, hét lớn:

“Mọi người, cẩn thận! Đây không phải là đàn ong bình thường!”

“…!”

Nghe vậy, các thợ săn ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn tròn kinh ngạc. Những thành viên của hội Bạch Hổ—với giác quan nhạy bén hơn thợ săn thông thường—có vẻ đã nhận ra nguy hiểm từ trước và lập tức triển khai phương án đối phó.

“Đừng hoảng sợ! Dù số lượng chúng có nhiều đến đâu, suy cho cùng chúng cũng chỉ là côn trùng thôi!”

“Hãy dùng kỹ năng phòng thủ để chặn bọn chúng lại!”

“Thợ săn triệu hồi! Sử dụng ma thuật lửa ứng chiến ngay!”

“Rõ!”

Các thợ săn nghiến răng, gồng mình chống trả.

Vù! Vù!

Những vật triệu hồi dạng súng phun lửa gầm lên, phun ra ngọn lửa tím rực rỡ.

“Mẹ! Lần đầu thấy cảnh này luôn đấy!”

Họ đã phải vật lộn để xử lý những dây leo gai không ngừng lao tới, vậy mà giờ lại phải đối mặt với đàn ong bắp cày. Nhưng với Suho—người đã trải qua vô số tình huống hiểm nghèo chỉ trong hai ngày qua—chuyện này chẳng đáng để ngạc nhiên.

Vù.

Anh điềm tĩnh rút cặp song kiếm từ trong túi đồ của mình ra. Không ai tỏ ra ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Suho, đơn giản vì tất cả bọn họ đều đang bận rộn chiến đấu. Mà kể cả có ai nhìn thấy, thì việc một thợ săn triệu hồi triệu hồi thứ gì đó cũng chẳng phải điều lạ lẫm.

Sau khi nhanh chóng đánh giá tình hình, Suho hét lên ra lệnh cho những thợ săn triệu hồi khác:

“Hãy kích nổ tất cả súng phun lửa cùng lúc ngay khi chúng lao tới!”

“Ể? Nhưng nếu chúng né được thì sao…!?”

Súng phun lửa cần thời gian để triệu hồi lại, nên chúng phải được sử dụng một cách hiệu quả nhất.

“Tôi sẽ lo chuyện này!”

“Được rồi!”

Trước lời khẳng định đầy tự tin của Suho, các thợ săn không nói thêm một lời nào, nhanh chóng chuẩn bị tái kích hoạt súng phun lửa. Họ đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Suho, nên không thể xem nhẹ những gì anh nói.

“Làm ngay!”

BÙM!

Vô số luồng lửa bùng lên, xé toạc không trung, đúng lúc lũ ong định tản ra để tránh đợt tấn công—

[Sử dụng ‘Kỹ năng: Phong bạo trảm’.]

Vù vù!

Nhát kiếm cuồng phong quét qua, hòa vào những vụ nổ đỏ rực, nhấn chìm toàn bộ đàn ong trong biển lửa.

[Bạn đã tiêu diệt một Ong bắp cày bị ô nhiễm.]

[Bạn đã tiêu diệt một Ong bắp cày bị ô nhiễm.]

[Bạn đã tiêu diệt một Ong bắp cày bị ô nhiễm.]

Những con ong lao tới bị thiêu rụi thành tro, tan biến trong không trung.

“Chúng ta làm được rồi!” Các thợ săn phấn khởi reo lên.

Tuy nhiên, những thành viên của hội Bạch Hổ lại sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn khác xa với những gì họ từng biết.

‘Một thợ săn triệu hồi làm sao có thể sử dụng một kỹ năng như vậy?!’

Kiếm thuật mà Suho vừa thể hiện đã đạt đến một đẳng cấp mà ngay cả những thợ săn chiến đấu chuyên biệt cũng khó lòng sánh kịp. Ngay cả khi đó là kỹ năng của anh, thì… làm thế nào anh ta có thể thi triển một kỹ năng mạnh mẽ đến vậy, trong khi vẫn triệu hồi và điều khiển 20 xác ướp?

Đặc biệt, biểu cảm của Gu Dongjae trở nên méo mó, khó diễn tả thành lời.

‘C-Cái quái gì…?! Hắn ta thực sự là ai?!’

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn, cổ tay—vốn đã được chữa lành hoàn toàn—đột nhiên đau nhói lên.

Wiiiiing—!

Nhưng không phải tất cả ong bắp cày đều bị tiêu diệt, ngay cả sau đợt tấn công vừa rồi, chúng vẫn tiếp tục tràn ra từ khắp nơi, lao đến tấn công các thợ săn. Tình hình ngày càng trở nên hỗn loạn, những con ong bắp cày khéo léo lợi dụng các khe hở trong những dây leo gai của Woodvine để ẩn nấp. 

Và rồi… mỗi khi các thợ săn ra đòn tấn công Woodvine, chúng lại bất ngờ chui ra từ bên trong, đột kích vào những kẻ sơ hở.

Vụt!

“Ack!”

Gu Dongjae, người đang chiến đấu ở tuyến đầu, bất ngờ bị đốt ngay mu bàn tay. Khoảnh khắc ấy, cánh tay hắn cứng đờ, lộ ra ngay tác dụng thực sự của ‘Ong bắp cày bị ô nhiễm’.

“Aaaacckk!”

Các tĩnh mạch trên mu bàn tay hắn ta dần chuyển sang màu xanh, căng phồng lên như thể sắp nổ tung, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy quái dị. 

Sự hoảng loạn dâng tràn khi hắnnhận ra cánh tay mình đang phình to ra một cách bất thường, như thể có thứ gì đó sắp phá vỡ da thịt để chui ra ngoài.

“Healer! Healer!”

Khoảng cách quá xa để quay lại chỗ healer, mà hắnta phải tiếp tục chiến đấu ở tuyến đầu. Cuối cùng… những tĩnh mạch màu xanh lan dọc cánh tay, bò lên vai như một lời sinh vật ký sinh đáng sợ.

Và rồi…

Xoẹt!

“…!”

Toàn bộ cánh tay của Gu Dongjae đứt lìa, văng ra khỏi thân thể, Suho đột ngột xuất hiện và ra tay một cách không thương tiếc.

“Sơ cứu thôi.”

“… Aaaagh!”

‘Định mệnh mày!! Đây mà gọi là sơ cứu á?!’

Máu phun ra như suối từ vai Dongjae.

Xoẹt.

[Bạn đã mua ‘Vật phẩm: Băng vải xác ướp’.]

[Sử dụng ‘Vật phẩm: Băng vải xác ướp’.]

Xoẹt!

Một miếng băng trắng lập tức phóng ra từ tay Suho, nhanh chóng quấn chặt vết thương của Gu Dongjae.

Vù!

Miếng băng quấn chặt lại, và bằng một cách thần kì nào đó, máu ngừng chảy ngay lập tức.

‘Hiệu ứng vật phẩm này thật tuyệt vời.’

Giờ thì để phần còn lại cho healer lo liệu.

Suho hoàn toàn có thể dùng một lọ thuốc, nhưng không có thời gian cho việc đó. Hơn nữa, một healer cấp B từ hội Bạch Hổ chắc chắn có thể tái tạo một cánh tay bị đứt dễ dàng.

‘Ngoài ra…’

Ánh mắt Suho nhanh chóng lướt qua cánh tay bị chặt đứt của Gu Dongjae, một cẳng tay màu xanh lục sẫm đầy vẻ đáng ngại.

“Cần lời giải thích?”

[Vâng.]

Từ trước đó, Beru đã nhìn chằm chằm vào cẳng tay của Gu Dongjae, vẻ mặt như thể đã nhận ra điều gì.

[Nữ hoàng côn trùng, Quân vương Dịch hạch, cũng có một khả năng tương tự. Có lẽ… chuyện này có liên quan đến ả ta.]

Suho quay sang nhìn Beru rồi hỏi: “Không phải cậu bảo Nữ hoàng côn trùng đã chết trong chiến tranh Quân vương à?”

[Vâng. Tất cả các vị Vua đều đã chết.]

“Tên cô ta là gì?”

[Nữ hoàng côn trùng, Quân vương Dịch hạch—Querehsha.] Mắt Beru trở nên xám xịt, giọng nói trầm xuống. [Một người phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ.]

“Hmm. Vậy, cô ta có loại khả năng gì?”

[Cô ta có thể tiêm chất độc vào cơ thể con mồi, biến chúng thành vật chủ cho côn trùng độc.]

“Vật chủ?”

[Chính xác thì là ký sinh.] Beru giải thích, [Nói một cách dễ hiểu, đó chỉ là một xác sống bị giòi xâm chiếm. Nhưng khi những con giòi đó trưởng thành, chúng sẽ tái sinh thành côn trùng độc.]

“Khiếp thật…”

Suho ngẩng đầu, trừng mắt nhìn đàn ong vẫn tiếp tục bay lượn trên không trung, anh quét mắt nhìn quanh một lần nữa. Tệ nhất là, khu vực này đang dần biến thành một mê cung. Những dây leo gỗ chỉ là một phần nhỏ của biển cây leo đang bao phủ Quảng trường Thời đại này… Khi vô số dây leo ngọ nguậy, hòa vào nhau, chúng biến thành những bức tường gai cao vút, chia cắt các thợ săn khỏi nhau.

“Phân tán rất nguy hiểm!”

“Lại đây mau!”

Những thợ săn hoảng hốt di chuyển, sững sờ khi những bức tường gai bất ngờ trồi lên từ mặt đất.

‘Tình hình trong hầm ngục ngày càng tệ hơn…’

Một mê cung sống đã xuất hiện, nếu cứ tiếp tục như thế này, các thợ săn sẽ bị phân tán rồi lạc nhau, họ không bao giờ biết được khi nào những bức tường gai kia sẽ đột nhiên biến thành quái vật và tấn công họ.

Trong mê cung phức tạp này, chỉ có một sinh vật không bao giờ lạc đường… đó là đàn ong.

‘Vậy là mình đã đúng…’

Bọn họ đã bước vào một tổ ong khổng lồ—vương quốc của loài ong. Suho bất giác nhớ đến hệ sinh thái của loài ong, ong thợ chỉ di chuyển theo lệnh. Nghĩa là…

“Phải có kẻ đứng sau chỉ huy bọn chúng.”

[Tôi nghĩ tôi biết đó là gì.]

Beru bất ngờ trả lời khi nghe Suho lẩm bẩm.

“Hả? Sao biết hay thế?”

[Tôi… thực sự hiểu được những gì chúng đang nói.]

“…!”

Lúc này, Suho mới nhận ra, râu của Beru đã liên tục rung động từ nãy đến giờ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận