Dịch: Lolyne.
_____
Quái nhân, hay Yêu tộc, là những tên gọi vô cùng đa dạng. Chúng có thể là một tên yêu tinh lùn xấu xa, một thợ săn orc hoang dã, hay một gã ogre khổng lồ hung ác.
‘Thế giới Sura’ là nơi tồn tại vô số loài quái vật ma thuật, tranh đấu lẫn nhau không ngừng. Đó là một thế giới của quái nhân, nơi đã tồn tại từ thuở hồng hoang.
Và… ở tận cùng đáy vực của thế giới ấy… YÊU TINH. Kẻ yếu nhất trong những kẻ yếu, một loài sinh vật luôn phải chiến đấu đến cùng chỉ để tồn tại dưới đáy của kim tự tháp quyền lực, nơi sâu thẳm như rãnh cống. Nhưng lý do mà vua của quái nhân lại được sinh ra từ giống loài hèn mọn ấy… Tất cả bắt đầu từ một sự hứng thú thoáng qua.
Quái nhân Cá sấu Tàn bạo—Croco ‘Ammut’, kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của thế giới Nhân Hình, tình cờ bắt gặp một con yêu tinh con vào một ngày nọ.
“Này, nhìn cái thằng nhãi này xem? Ta thích ánh mắt của nó đấy.”
“Krrrk!”
Sinh vật bé nhỏ ấy là một con yêu tinh con, sinh ra đã mang trong mình sự yếu ớt. Chính vì thế, nó trở thành một loài độc địa, sống sót bằng cách tàn nhẫn cắn xé mắt và tai của đồng loại hơn bất kỳ ai khác.
Dù toàn thân nhuốm máu sau những trận chiến sinh tồn khốc liệt, nó chưa từng biết đến khái niệm khuất phục, ngay cả khi đứng trước Croco, kẻ mạnh nhất trong thế giới Nhân Hình, nó vẫn không hề cúi đầu. Dù thân thể run rẩy vì sợ hãi, nhưng ánh mắt nó lại rực cháy khát vọng xé xác kẻ trước mặt và nuốt chửng hắn.
Chính ánh mắt đó đã khơi dậy một sự hứng thú nho nhỏ trong lòng Ammut, một con goblin bé nhỏ và yếu ớt nhất, liều mạng giãy giụa để sống sót giữa chiến trường đẫm máu.
Nếu hắn đích thân huấn luyện cái sinh vật khốn kiếp này… Nó có thể mạnh đến mức nào?
‘… Chuyện này có vẻ sẽ thú vị đây.’
Cuối cùng, Ammut quyết định không giết con goblin đó, thay vào đó, hắn nhấc bổng sinh vật bé nhỏ bằng một tay và mang nó về lãnh địa của mình.
“Từ nay, ngươi sẽ được gọi là Tarnak.”
“Krrrk?”
“Ta sẽ rèn luyện cái thân thể rách nát này để nó cứng cáp như Croco. Cố mà sống sót đi, nếu có thể.”
Từ ngày hôm đó…
“Krrrk…!”
Ammut nuôi dạy Tarnak, bắt hắn trải qua những khóa huấn luyện tàn khốc để trở nên mạnh mẽ hơn. Việc huấn luyện ấy khắc nghiệt đến mức hắn suýt chết vô số lần, nhưng Ammut chưa bao giờ có ý định buông tay món đồ chơi mới của mình.
‘Nếu nó chết thì thôi vậy.’
Ngay từ đầu, tất cả chỉ là một thí nghiệm thoáng qua nảy sinh từ một ý thích nhất thời. Vốn dĩ Ammut dày vò Tarnak một cách tàn nhẫn mà không hề mong đợi nó sẽ thành công.
Thời gian cứ thế trôi qua, Tarnak, dù không hiểu vì sao bản thân phải trải qua cái địa ngục này, vẫn bị ép buộc tiến bước từng chút một. Và cuối cùng…
“Krrrk!”
Sinh ra là một goblin, hắn đã tự mình hạ gục một orc—một cá thể cấp cao hơn. Đó là lần đầu tiên trong đời, Tarnak nhìn Ammut và hỏi về sức mạnh mà hắn đang học.
“Đây là gì?”
Lần đầu tiên, Ammut cũng phải ngẫm nghĩ về cái tên cho nó. Một kỹ thuật có thể cường hóa cơ thể yếu ớt của một con goblin, biến nó thành cứng rắn như Croco…
Ammut nhếch môi, nở một nụ cười tàn bạo đặc trưng của hắn.
“Là ‘Hiện Thể Linh Hồn’.”
Hắn bịa ra cái tên ngay tại chỗ.
“Cái ngươi đang học chính là Hiện Thể Linh Hồn.”
Linh hồn…!
Tarnak đã khắc ghi cái tên đó vào tâm trí.
Ngay cả sau ngày hôm ấy, hắn vẫn tiếp tục bị hành hạ dưới danh nghĩa huấn luyện “Hiện Thể Linh Hồn”. Nhưng từng chút một, hắn trở nên mạnh mẽ hơn— đủ sức đánh bại Orcs, Trolls, thậm chí cả Ogres một mình.
Thời gian lại tiếp tục trôi, cuối cùng, Tarnak đã vượt qua cả sư phụ của mình—Ammut. Lúc bấy giờ, vị Quân vương Quái nhân đã bị sát hại, Tarnak được chọn làm vật chứa cho Quân vương Quái nhân, trở thành Thiếu quân vương Thiết thể.
Bóng tối xâm chiếm cơ thể hắn. Và trong cuộc chiến chống lại Nguời cai trị, hắn chính là một chiến binh rực sáng giữa thời đại hắc ám kéo dài hàng thiên niên kỷ.
***
“…Cuối cùng, goblin cũng vẫn chỉ là goblin mà thôi.”
Dù có mạnh đến đâu, sớm muộn gì chúng cũng sẽ gặp một kẻ mạnh hơn và chết đi. Không quan trọng Tarnak đã vùng vẫy đến mức nào—hắn vẫn chỉ là một quái nhân tầm thường.
Ammut khẽ bấm lưỡi, tự giễu khi nhớ về đệ tử đã khuất của mình. Ánh mắt hắn lại hướng về Suho, kẻ nãy giờ đã kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện nhàm chán của hắn. Vào khoảnh khắc ấy— Suho trông nhỏ bé hệt như một goblin, như cái ngày mà Tarnak lần đầu tiên được Ammut phát hiện.
‘Haaah…’
Bất giác, khóe môi Ammut khẽ nhếch lên, để lộ những chiếc răng sắc bén.
“Rồi… ‘hắn’ đã xuất hiện trước mặt ta.”
“Ai?”
“Đại pháp sư vĩ đại— Kandiaru.”
Ký ức về lần gặp đầu tiên với Kandiaru hiện lên trong tâm trí Ammut. Khi tin tức về cái chết của Tarnak trong cuộc Chiến Tranh Ngoại Thần truyền đến tai hắn, Ammut khi đó đã sống ẩn dật. Nhưng rồi, một pháp sư đến từ bộ tộc Hwan bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, kẻ ấy đưa ra một lời đề nghị vô cùng thú vị.
—Sư phụ của Tarnak, Ammut… Ngài có muốn nghiên cứu Hiện Thể Linh Hồn cùng ta không?”
—Cái… Cái gì?
—Ta sẽ tạo ra nơi huấn luyện Hiện Thể Linh Hồn hoàn hảo nhất bằng ma thuật của mình. Và ta sẽ liên tục đưa vào đó những vật thí nghiệm có tiềm năng. Ngài thấy sao?
Đề nghị của Kandiaru thực sự rất thú vị đối với Ammut. Với niềm kiêu hãnh của kẻ từng tạo ra một Quân vương mạnh mẽ, Ammut đã thử bắt và huấn luyện nhiều goblin khác. Nhưng… tất cả đều thất bại. Không một ai trong số chúng có thể chịu đựng được sự huấn luyện khắc nghiệt như Tarnak, bọn chúng chết đi chỉ sau một thời gian ngắn.
Sự thất vọng tột cùng. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, Ammut sẽ phải đối mặt với một sự thật đau đớn—phải chăng… Tarnak là đệ tử duy nhất của hắn? Phải chăng thứ đặc biệt không phải là ‘Hiện Thể Linh Hồn’, mà chính là Tarnak?
Một nỗi nhục nhã tột độ… Và Kandiaru… đã khơi gợi điều đó.
—Ngài không muốn xác nhận sao? Rốt cuộc, thứ đặc biệt là ‘Hiện Thể Linh Hồn’… hay là Tarnak?
—Không cần phải khiêu khích ta đâu. Ta cũng thích đề nghị này. Dù sao thì… thời gian của ta cũng chẳng còn nhiều nữa.
Khi ấy, Ammut đã cận kề cái chết, cái chết vì tuổi già. Ngay cả loài Croco, sinh vật mạnh mẽ nhất trong số các quái nhân, cũng không thể chống lại quy luật tự nhiên. Thế nhưng, Kandiaru chỉ mỉm cười đầy hiểm độc, như thể điều đó chẳng phải vấn đề gì to tát.
—Chuyện đó cứ để ta lo.
Hắn nở một nụ cười nham hiểm và nhẹ nhàng nói về một thứ như thể nó rất tầm thường.
—Hiện tại, ta đang nghiên cứu… Về sự bất tử.
Ammut đã nắm lấy bàn tay của Kandiaru. Và ngay sau đó, hắn hối hận.
Chớp!
Đôi mắt của Ammut bừng lên ánh đỏ rực đầy căm phẫn.
“Kandiaru đã phong ấn ta trong cái lăng mộ chết tiệt này! Bất tử ư? Hừ! Chỉ là một trò lừa đảo!”
Cơn thịnh nộ của Ammut khiến kim tự tháp rung chuyển dữ dội. Dĩ nhiên, Kandiaru không nói dối, đúng như thỏa thuận, Ammut đã không chết. Hắn đã vượt qua giới hạn của tuổi thọ— trở nên bất tử, nhưng chỉ trong phạm vi của kim tự tháp này.
[Có vẻ như con cá sấu này cũng chẳng khác gì đám xác ướp ở đây.]
Beru thì thầm vào tai Suho.
Cơn giận của Ammut dần lắng xuống, rồi đột nhiên hắn bật cười.
“Ha ha ha! Phải rồi. Nếu những lớp vải quấn quanh đám xác ướp thối rữa kia là nhà tù của chúng, thì kim tự tháp này chính là nhà tù của ta!”
[Hắn phát điên rồi sao?]
“Ngươi đoán đúng! Ta đã mất trí từ lâu rồi! Cái chết đã đến từ hàng thiên niên kỷ trước, nhưng ta vẫn tồn tại! Ha ha ha!”
[Đó mà cũng đáng tự hào à?]
“Nhưng ta vẫn nhớ rất rõ nhiệm vụ được giao! Theo thỏa thuận với Kandiaru, ta bị giam cầm ở đây để nghiên cứu ‘Hiện Thể Linh Hồn’ suốt đời. Nhưng cuối cùng, ta lại thành kẻ đối đầu với những kẻ đến học nó! Ha ha ha!”
[Thiếu Quân Vương.] Beru cất tiếng gọi Suho. [Ngài thật sự định học từ con cá sấu già lẩm cẩm này sao?]
“Tôi có thể làm gì khác đây? Đó là nhiệm vụ.”
Suho nhớ lại dòng chữ được khắc trong kim tự tháp— “Hãy để ánh sáng chiếu rọi tương lai của kẻ thách đấu.” —Đại Pháp Sư Kandiaru.
‘Hắn nói đến những kẻ thách đấu… tức là những ai muốn học Hiện Thể Linh Hồn.’
Thật thú vị.
Suho khẽ mỉm cười và nhìn vào tin nhắn vừa xuất hiện trước mắt mình.
[‘Nhiệm vụ hàng ngày: Huấn luyện Hiện Thể Linh Hồn’ đã xuất hiện.] (Chưa kiểm tra).
Nhìn vào nhiệm vụ này, có vẻ như nó không gây hại gì cho bản thân cậu.
‘Hơn nữa, vì đây là nhiệm vụ hằng ngày, tức là mình sẽ nhận được phần thưởng mỗi lần luyện tập.’
Dù nhìn theo cách nào, đây cũng là một thỏa thuận có lợi cho Suho.
“Được thôi, tôi sẽ học kỹ thuật Hiện Thể Linh Hồn.”
Ammut nở một nụ cười rộng khi nghe lời đáp của Suho.
“Ngươi đã có một quyết định đúng đắn. Nếu ngươi từ chối, ta đã định giết ngươi rồi đấy. Giờ thì đỡ phiền ta phải ra tay!”
“…”
Hộc!
Đó là tiếng thở gấp của Esil, người đang đứng bên cạnh Suho. Là một quý tộc quỷ, Esil cảm nhận được khí tức của Ammut rõ ràng hơn bất cứ ai. Dù có vẻ già nua và mất trí, nhưng nguồn sức mạnh khủng khiếp toát ra từ hắn—kẻ từng là sinh vật mạnh nhất trong quái nhân—không hề tầm thường.
Nếu hắn bất chợt nảy sinh ý định giết chóc, kết cục của họ cũng sẽ chẳng khác gì đám thợ săn của hội Scavenger đang nằm la liệt quanh đây.
Ammut bật dậy và ra lệnh cho Suho.
“Ha ha ha! Được rồi! Bắt đầu huấn luyện ngay thôi! Từ giờ, tên của ngươi là Tartar!”
“Tôi tên là Sung Suho…”
“Thôi nào, Tartar! Bắt đầu ngay đi!”
“Không, tôi đã nói là Sung Suho mà…”
“Đồ đệ thứ hai của ta, Tartar! Từ giờ, ta sẽ rèn luyện cơ thể yếu ớt của ngươi trở nên mạnh mẽ như Croco!”
Ammut gầm lên đầy hứng khởi, hoàn toàn phớt lờ sự phản đối của Suho. Có vẻ như hắn cực kỳ vui mừng khi sau một thời gian dài cuối cùng cũng tìm được một kẻ có thể huấn luyện.
“Khehehe. Ngươi nên chuẩn bị tinh thần thật kỹ đi, bởi vì bài huấn luyện của ta vô cùng khắc nghiệt và nguy hiểm. Trước ngươi, đã có vô số nhân loại dị hình không thể chịu nổi và chết thảm.”
Ực!
Suho nuốt khan.
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, Rakan, đang lắng nghe lời của Ammut.]
Thậm chí cả Rakan—Quân vương Nanh vuốt—cũng tỏ ra hứng thú.
‘Hiện Thể Linh Hồn’—một kỹ thuật đã giúp một con goblin yếu ớt vươn lên trở thành Hoàng đế Quái nhân và Quân vương Thiết thể—quả thực không hề tầm thường.
“Tartar! Từ giờ ngươi sẽ…!”
“Kiểm tra.”
Suho kiểm tra tin nhắn, trong khi Ammut hào hứng giải thích về bài huấn luyện khắc nghiệt.
“100 lần hít đất! 100 lần gập bụng! 100 lần squat! Chạy 10km! Mỗi ngày đều phải làm như vậy!”
“… Hả?”
Ting!
Nội dung của nhiệm vụ hằng ngày hiện ra trước mắt Suho.
[Nhiệm vụ hằng ngày: Huấn luyện Hiện Thể Linh Hồn]—100 lần hít đất: Chưa hoàn thành (0/100).—100 lần gập bụng: Chưa hoàn thành (0/100).—100 lần squat: Chưa hoàn thành (0/100).—Chạy 10km: Chưa hoàn thành (0/10).※ Tuy nhiên, bạn phải cõng Ammut trên lưng.
“Và còn nữa! Ngươi phải cõng ta trên lưng khi tập luyện. Ha ha ha!”
“…!”
Mắt Suho trợn tròn trước yêu cầu vô lý đó.
“Bắt đầu đi! Để xem ngươi chịu đựng được đến đâu!”
Vút!
Cơ thể khổng lồ của Ammut dần trở nên trong suốt và bắt đầu trôi lơ lửng trên không.
“Linh Hóa?!” Esil lập tức nhận ra và há hốc miệng kinh ngạc.
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh từ trên cao bao phủ lấy Suho.
“Khự…?!”
Một trường trọng lực khủng khiếp đè nặng lên toàn bộ cơ thể Suho khiến anh phải dồn toàn bộ sức mạnh để không bị nghiền nát bởi sức ép kinh hoàng ấy.
“Ha ha! Cũng khá đấy! Nếu vậy thì ta sẽ tăng thêm một chút trọng lượng nữa!”
Sức nặng của Ammut trên lưng Suho tiếp tục gia tăng, các sợi cơ của anh bị xé toạc, các mạch máu bắt đầu vỡ ra.
“S-Suho!”
[Thiếu quân vương…!]
Esil và Beru lập tức lùi lại, tránh khỏi trường trọng lực, lo lắng nhìn Suho.
“Ha ha! Sao thế?! Ngươi chỉ định hít đất khi không còn đứng vững nữa à?!”
Nghe lời chế giễu của Ammut, Suho nghiến răng, cố gắng nằm sấp xuống, ngay khi cơ thể anh chạm đất, anh cảm giác như mình sắp bị trọng lực nghiền nát.
“Khặc! Quyền năng của Người cai trị…”
Swoosh!
Suho khó khăn lắm mới có thể sử dụng Quyền năng của Người cai trị để chống đỡ.
‘Đây chính là lý do vì sao tất cả những kẻ trước đó đều chết!’
Và thế là anh bắt đầu bài hít đất địa ngục.
“Một! Hai! Hai! Hai!”
“Sao ông chỉ đếm đến hai?!”
“Tư thế sai!”
‘Đệt mợ… Đây là phòng gym chắc?!’


0 Bình luận