• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 41

0 Bình luận - Độ dài: 2,330 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

Một giờ trước.

[Hầm ngục môi trường Paju.]

※Không phận sự miễn vào, trừ hội Tử Thần.

Uỵch!

“Nó ở đây à?”

Đội trưởng Han Jaehyuk của Hiệp hội Thợ săn đã đến Paju trước, dẫn theo các cấp dưới của mình. Khi ông ngước nhìn bầu trời, những đám mây đen vần vũ, báo hiệu thời tiết u ám. Nơi này vô cùng hẻo lánh, trước đây, nó từng là khu phức hợp công nghiệp Paju, nhưng kể từ khi vỡ hầm ngục, nơi này đã trở thành một khu vực nguy hiểm, không còn ai dám lui tới.

Và lý do họ có mặt ở đây — chính là vì Baek Miho.

Baek Miho, Hội phó của hội Bạch Hổ, đã bất ngờ đến thăm hiệp hội vào tối qua cùng các cấp dưới. Cô ấy đã giao nộp một thành viên của hội Linh Cẩu rồi rời đi, tuyên bố rằng đã bắt được hắn ở Magok. Sau khi điều tra các nhà máy, Han Jaehyuk đã trực tiếp thẩm vấn kẻ đó — và kết quả thu được vượt xa mong đợi.

“Lee Minseong, Hội phó của hội Tử Thần, đang bí mật xây dựng một phòng thí nghiệm Bụi sao!”

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ… ngay cả các thành viên trong hội cũng không biết chính xác vị trí của phòng thí nghiệm đó. Trong tình huống này, ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tự mình điều tra. 

Để sản xuất Bụi sao, cần phải có sương mù xanh — một nguyên liệu quan trọng. Điều đó có nghĩa là phòng thí nghiệm chắc chắn phải nằm trong một trong những hầm ngục do hội Tử Thần kiểm soát. Vì vậy, sáng nay, các thợ săn của Hiệp hội đã tỏa ra khắp nơi, lùng sục những hầm ngục của hội Tử Thần, chủ yếu là trong khu vực đô thị.

“Đội trưởng.”

Một cấp dưới của Han Jaehyuk vừa nghe điện thoại xong, nhanh chóng bước đến gần ông.

“Chuyện này có vẻ đáng ngờ. Vừa nãy, Hội phó Lee Minseong của hội Tử Thần đã tuyên bố… hắn sẽ tự quản lý hầm ngục Paju.”

“…”

Han Jaehyuk im lặng, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía trước.

Bên kia hàng rào thép gai, nơi người thường không thể đặt chân vào, những nhà kho container cũ mờ ảo hiện ra giữa làn sương mù xanh dày đặc, tạo nên một khung cảnh đầy u ám.

“… Chúng chọn chỗ cũng khéo thật đấy.”

Han Jaehyuk chép miệng, vẻ không mấy hài lòng với phát hiện của mình. Hầm ngục Paju nằm ngay gần Seoul — một vị trí lý tưởng để bắt cóc người và thu thập sương mù xanh. Chưa kể, những nhà kho container bỏ hoang ở đây có thể tận dụng làm cơ sở nghiên cứu luôn

Dù nhìn theo cách nào đi nữa, mọi dấu hiệu đều chỉ về nơi này. Không chần chừ thêm, Han Jaehyuk nhấc chiếc khiên của mình lên.

“Đi thôi.”

“Cái gì? Chỉ có chúng ta sao? Còn quân tiếp viện thì sao?”

“Muốn gọi hỗ trợ, ít nhất chúng ta cũng cần bằng chứng cụ thể. Nếu không có gì xác thực, có khi chúng ta lại vô cớ gây chuyện. Chụp vài tấm ảnh trước đã, rồi hẵng gọi tiếp viện.”

“Hiểu rồi.”

Dưới sự chỉ huy của Đội trưởng Han Jaehyuk, năm thợ săn nhanh chóng vượt qua hàng rào của ngục Paju. Và cuối cùng, họ đã tìm thấy nó… Những nhà kho container nằm rải rác trong Khu công nghiệp Paju, cùng với đó là vô số thợ săn đang lảng vảng xung quanh.

‘Tìm thấy chúng rồi!’

Những thợ săn của Hiệp hội lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Không có lý do gì để một nhóm đông thợ săn tụ tập trong một hầm ngục môi trường gần như bị bỏ hoang thế này.

“Theo điều tra thì Hội phó Lee Minseong đang âm thầm xây dựng thế lực riêng, lén lút hoạt động sau lưng Hội trưởng Lim Taegyu. Có lẽ giữa họ đang xảy ra xung đột.”

“Chỗ này… giống như một căn cứ bí mật vậy.”

Han Jaehyuk nhìn chằm chằm vào tòa nhà lớn nhất nằm ở trung tâm, rồi trầm giọng ra lệnh:

“Gọi ngay quân tiếp viện đi!”

“Rõ!”

“Chúng ta sẽ vào trong.”

“Hả?”

“Tôi vừa nghe thấy tiếng hét từ bên trong.”

Vừa nói, ông vừa nghiến răng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Có vẻ như có dân thường ở đó.”

Phòng thí nghiệm Bụi sao…  Xem ra, Lee Minseong đã thu thập đủ nguyên liệu để sản xuất Bụi sao rồi…

* * *

Phòng thí nghiệm Bụi sao, Container A.

Oh Seonjoo, vợ của Min Byung Gu, run rẩy trong một căn phòng giam lạnh lẽo.

‘Tại sao mình lại ở đây…?’

Bà hoang mang, sợ hãi trước tình cảnh quái đản trước mắt. Bà chỉ đi làm như mọi ngày, rồi bỗng nhiên mất ý thức. Khi mở mắt ra, bà đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng giam xa lạ.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Nếu đây là một vụ bắt cóc tống tiền, thì có vài điểm… quá kỳ lạ.

Thứ nhất, bên ngoài phòng giam có quá nhiều người đi lại. Và thứ hai, tất cả bọn họ đều thản nhiên lộ mặt.

‘Chúng không hề che mặt… Nghĩa là chúng không có ý định thả bọn mình ra…’

Nhận ra sự thật đó, nỗi sợ trong lòng Oh Seonjoo càng dâng cao, trong phòng giam còn chín người khác cũng bị giam giữ như bà.

“Hức… Mẹ ơi…”

Oh Seonjoo giật mình khi nghe tiếng khóc khe khẽ, bà quay đầu lại và nhìn thấy một cậu bé đang run rẩy.

Một đứa trẻ…

Cậu bé trông chỉ tầm tuổi mẫu giáo, đang co rúm người lại, đôi vai nhỏ bé rung lên theo từng tiếng nấc nghẹn. Đúng lúc đó, có lẽ vì bực mình với tiếng khóc, một gã đàn ông đi ngang qua quát lớn:

“Ồn quá! Tao đã bảo im đi cơ mà!”

Bốp!

“Á!”

“…!”

Oh Seonjoo giật mình và che miệng lại. Người đàn ông đó chỉ hét lên, nhưng cơ thể cậu bé bật ngược ra sau như thể bị đá rất mạnh.

‘Kỹ năng?!’

Oh Seonjoo sững sờ khi nhận ra những kẻ bắt cóc bọn họ… đều là thợ săn.

‘Tại sao? Tại sao thợ săn lại bắt cóc dân thường như chúng ta…?’

Dù bối rối đến mức không thể suy nghĩ một cách thông suốt, bà vẫn vội vàng chạy đến bên cậu bé đang co rúm trong góc phòng lên kiểm tra tình trạng của cậu.

“Này…”

Cậu bé nằm quằn quại trên sàn, hai tay ôm chặt lấy bụng, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn. Dù vậy, cậu bé vẫn cắn chặt môi, cố không bật ra dù chỉ một tiếng rên, như thể sợ rằng nếu gây ra thêm tiếng động, mình sẽ lại bị đánh thêm lần nữa.

Oh Seonjoo không do dự, ôm chặt cậu bé vào lòng. Đó là điều duy nhất bà có thể làm.

Ngay lúc đó—

“…!”

Đôi mắt bà bỗng mở to. Từ một góc khuất, giữa những khoảng tối phủ trùm khắp căn phòng, một tia sáng lóe lên. Một ánh sáng mờ nhạt, đến mức nếu không chú ý, có lẽ sẽ chẳng ai nhận ra. Nhưng một khi đã nhìn thấy, nó mang đến một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Có ai đó cũng phát hiện ra ánh mắt của bà sao?

Đột nhiên, như thể một bức màn vừa được vén lên, khuôn mặt của một người đàn ông lặng lẽ hiện ra từ khoảng không.

‘…!’

Oh Seonjoo kinh ngạc nín thở.

Người đàn ông ấy nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên môi bà

“Suỵt.”

Oh Seonjoo lập tức điều chỉnh hơi thở, cố gắng giữ bình tĩnh. Theo bản năng, bà hiểu người đàn ông kia muốn gì.

‘Là Hiệp hội Thợ săn… Họ đến để cứu chúng ta. Mình phải giả vờ như không biết.”’

Bà có cảm giác như đang nghe thấy giọng nói của anh ta vang lên bên tai. Ngạc nhiên, Oh Seonjoo chớp mắt thật mạnh rồi khẽ gật đầu, ra hiệu rằng cô đã hiểu. Ngay sau đó, khuôn mặt của người đàn ông lại biến mất vào hư không. Chậm rãi, ông ấy lặng lẽ tiến về phía nhà tù, nơi các con tin đang bị giam giữ.

‘Chỉ năm người chúng ta xông vào thế này… đúng là tự sát.’

Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ miệng Han Jaehyuk. Ông cùng các cấp dưới của mình đang di chuyển bằng kỹ năng tàng hình, từng bước tiến sâu hơn vào bên trong. Nhưng tình hình quá cấp bách để có thể chờ quân tiếp viện. Nếu dân thường cứ tiếp tục hít phải sương mù xanh ở đây, họ có thể bất ngờ biến thành Mist Burn bất cứ lúc nào.

Bọn họ cần phải được sơ tán khỏi chiến trường, càng nhanh càng tốt.

‘Ổn thôi. Miễn là mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch.’

Kế hoạch của Han Jaehyuk rất đơn giản. Ông sẽ lặng lẽ mở cửa phòng giam, đưa tất cả dân thường vào trạng thái tàng hình.  Sau đó, một trong những cấp dưới của ông sẽ đánh lạc hướng từ xa, tạo cơ hội cho cả nhóm trốn thoát.

‘Chỉ cần ra khỏi tòa nhà, chúng ta sẽ có cơ hội. Ngoài kia có rất nhiều chỗ để ẩn nấp.’

Sau một lúc dò xét tình hình, cuối cùng, Han Jaehyuk cũng vươn tay về phía ổ khóa. Ngón tay ông chạm vào lớp kim loại lạnh lẽo, bàn tay rắn rỏi của ông vặn ổ khóa.

‘Tuyệt! Thành công rồi—’

…!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, một giọng nói bất ngờ vang lên ngay sau lưng.

‘Chết mẹ! Bị phát hiện rồi!’

BANG—! Một vụ nổ bất ngờ giáng xuống giữa nhóm họ, kỹ năng tàng hình ngay lập tức bị vô hiệu hóa. Han Jaehyuk nhanh chóng dựng khiên, chặn đòn tấn công, rồi gào lên:

“Kế hoạch B!”

“Không có cửa đâu, Đội trưởng!”

“Cứ chống trả bằng mọi giá đi!”

Trận chiến chính thức nổ ra.

“Kẻ địch chỉ có năm tên! Giết hết chúng đi!”

Hàng chục thợ săn trong phòng thí nghiệm đồng loạt lao vào đội của Han Jaehyuk.

Bụp!

“Mọi người, lùi ra sau tôi!”

Han Jaehyuk siết chặt tấm khiên thép khổng lồ, đủ lớn để che chắn nửa người.

“Thiết Bích!”

Vù! Ngay lập tức, một rào chắn dày đặc bùng lên, cố gắng cản phá những đòn tấn công dồn dập từ mọi phía.

“Chỉ cần cầm cự thêm chút nữa! Quân tiếp viện sắp đến rồi!”

Những lời cuối cùng không chỉ dành cho đồng đội, mà còn là một cú hăm dọa nhằm lung lay kẻ địch. Nhưng không ai trong số chúng chùn bước.

Thay vào đó…

“Này.”

Giọng nói ghê rợn đó lại vang lên.

“Hủy bỏ kỹ năng của mày ngay!”

Han Jaehyuk lập tức quay đầu lại—và chết sững. Một người đàn ông với vẻ ngoài gớm ghiếc như loài rắn đang tóm chặt cổ một đứa trẻ. Một đứa trẻ chỉ cỡ tuổi mẫu giáo.

“Không…!”

Những thợ săn hiệp hội há hốc, kinh hoàng. Han Jaehyuk nhận ra gương mặt đó.

“Park Jeong Cheol…!”

Thợ săn hạng C của hội Tử Thần. Một kẻ khét tiếng vì sự tàn nhẫn không chút nhân tính.

“Mày điếc à?” Park Jeong Cheol nhếch môi, nâng đứa trẻ lên bằng một tay như thể nó chỉ nhẹ như con búp bê. “Bỏ cái khiên chết tiệt xuống, thằng chó này!”

Đứa bé giãy giụa, gương mặt nhăn nhó trong tuyệt vọng.

“K-Không…!”

“Thằng bé…!”

Các thợ săn hiệp hội thét lên. Nhưng Han Jaehyuk không thể làm thế, nếu ông buông tấm khiên ra, cả đội sẽ chết. Park Jeong Cheol cười khẩy, như thể biết rõ sự giằng xé trong đầu ông.

“Gì? Mày không muốn à? Thế còn thế này thì sao?”

Bốp! Một cái tát giáng thẳng vào má đứa trẻ.

“…!”

Máu bắn ra từ khóe môi bé nhỏ, cái đầu nhỏ xíu nghiêng ngoặt sang một bên.

“Thằng chó đẻ này điên à?!”

Cả đội hiệp hội run lên vì phẫn nộ, nhưng Park Jeong Cheol vẫn chưa dừng lại.

“Ồ? Vẫn không chịu bỏ xuống à? Bướng này, bướng này!”

Bốp! Bốp! Bốp!

“D-Dừng lại! Tôi… Tôi sẽ buông khiên!”

Cuối cùng, Bức tường Sắt của Han Jaehyuk biến mất. Và ngay khoảnh khắc đó—

Xoẹt!

Một đường chém sắc bén xé toạc không khí.

“—GAAAHH!”

Cánh tay đang siết chặt cổ đứa trẻ của Park Jeong Cheol đứt lìa, máu phun ra như một đài phun nước. Ngay sau đó, cơn đau dữ dội tràn đến.

“AAARRRGH!”

Gã thợ săn như loài rắn đó thét lên trong tuyệt vọng.

“Thằng đéo nào dám chém tao?”

Gã cuồng loạn gào rú, đảo mắt hoảng loạn khắp nơi. Nhưng ngay khi còn chưa kịp nhận ra điều gì—

Xoẹt!

“—HỰC…!”

Chân của Park Jeong Cheol cũng bị chém đứt.

“A-Aaaagh! CHÂN TAOOOOOOO! AAAAHH!”

Gã ngã vật xuống sàn, lăn lộn trong vũng máu của chính mình. Và trước mặt hắn—một bóng người đeo mặt nạ quạ xuất hiện. Anh bế đứa trẻ lên bằng một tay, lạnh lùng nhìn xuống.

Cả căn phòng chết lặng. Anh mở miệng, giọng nói vô hồn cất lên như phán quyết từ thần chết.

“Mày… phải chết.”

Mọi người rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, họ chưa bao giờ nghe một giọng nói vô cảm như vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận