Dịch: Lolyne.
_____
“Em thấy sao rồi? Em đã bất tỉnh nhân sự hai ngày rồi đấy!”
Người vừa hớt hải chạy vào không ai khác chính là trợ lý giáo sư Lim. Anh kiểm tra một vòng cơ thể Suho rồi nhìn vào mắt Suho.
“Tôi xin lỗi vì đã chạy trốn một mình!”
Công bằng mà nói thì quả thực một thợ săn hạng E chỉ có thể làm như vậy vào tình huống đó thôi. Điều đầu tiên mà giáo sư Lim học được khi thức tỉnh thành một thợ săn hạng E là chạy trốn ngay nếu như gặp quái vật.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, Suho chỉ là một người bình thường nhưng lại có hành động hết sức anh hùng.
‘Em ấy đã mạo hiểm để giải cứu mọi người khỏi nơi nguy hiểm ấy mà không màng tính mạng.’
Trợ lý giáo sư Lim không khỏi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ về điều đó, càng xấu hổ hơn khi so bản thân với Suho. Suho cảm thấy càng quyết tâm hơn sau khi nghe lời xin lỗi của giáo sư.
“Không sao đâu. Giáo sư không cần phải xin lỗi một người như em đâu.”
“Không, ngay cả khi tôi có mười cái miệng thì tôi cũng không thể nào bào chữa cho sự hèn nhát của mình được.”
Giáo sư Lim liên tục xin lỗi, rồi anh lấy ra một bọc cháo nóng đặt xuống trước mặt Suho.
“Thôi, em đang đói phải không? Tôi mua cháo cho em đây, thìa đây này, cầm lấy.”
“Ồ, em cảm ơn thầy!”
Dạ dày của Suho lại đánh trống thêm một lần nữa, món cháo thịt bò này trông hấp dẫn quá, nhất là khi anh đã bị bỏ đói suốt hai ngày.
“Ăn cháo xong thì ăn táo nhé, tôi có mang cho em ít táo đấy/”
Hóa ra những quả táo trong tủ lạnh là do giáo sư Lim mang đến.
‘Vậy ra giáo sư đã chăm sóc mình suốt từ hôm đấy, nhưng lên cấp xong thì mình có còn cảm thấy đau nhức gì nữa đâu.’
Suho đã nghĩ đến việc sẽ xuất viện sau hôm nay.
“À mà… mấy người vừa đến đây là người của Hiệp hội à? Họ gặp em làm gì thế?”
“Hả? À. Họ đến đo mana của em thôi.”
“Đo mana à? Thế họ xác nhận là em đã thức tỉnh hả?” giáo sư Lim mở mắt ngạc nhiên. “Thế mức mana của em là bao nhiêu? Họ bảo đấy là hầm ngục hạng D, thế thì em cũng phải…”
“Em chỉ hạng E thôi, họ bảo thế.”
“Thật à?”
Giáo sư không tin lời Suho nói, anh đành phải đưa bảng kết quả đo lường ra cho thầy xem.
“Ồ… Mức mana 46 thì thậm chí còn thấp hơn cả hạng E cơ.”
“Này, sao thầy thất vọng thế? Hay thầy mong đợi em phải là cấp cao hơn? Thầy tốt bụng thật đấy.”
“Không, em điên à, nếu em là một thợ săn mạnh như thế thì làm gì có chuyện bị hành cho gục luôn ở hầm ngục hạng D chứ. Tôi chỉ nghĩ rằng em ít nhất cũng phải hạng D thôi.”
“Thật không đấy? Hay là đang mong cái gì đó khác?”
Giáo sư Lim cảm thấy có gì đó sai sai, anh ta đứng phắt dậy, đặt bảng kết quả xuống rồi cố gắng an ủi Suho.
“Thôi, không sao cả, hạng E cũng tốt mà. Em không biết hạng E còn sướng hơn nhiều hạng D à?”
“Không.”
“Hehe, tất nhiên là em không biết rồi, em chỉ mới thức tỉnh thôi mà. Từ giờ trở đi cứ tin tưởng và dõi theo tôi. Tôi cũng hạng E nhưng kinh nghiệm hơn em nên tôi sẽ dẫn dắt em trong thế giới của thợ săn hạng E.”
***
Các cuộc đột kích hầm ngục thường được tiến hành với sự phân công vai trò kỹ lưỡng. Những người đi đầu là đội tấn công, theo sau là đội thu thập với vai trò là thu nhặt xác quái vật, cuối cùng là đội khai thác sẽ đào quặng mana sau cùng.
Trong số đó, các thợ săn hạng E sẽ đảm nhận bất kỳ công việc gì ngoại trừ việc đột kích.
“Nói cách khác, thợ săn hạng E là linh hoạt nhất trong việc thực hiện nhiệm vụ.”
Đúng là họ ổn định hơn hầu hết thợ săn hạng D thật. Thợ săn hạng D là những người yếu nhất trong số các thợ săn có thể tham gia đột kích hầm ngục, theo một cách nào đó thì họ được coi là những người dễ đi chầu Diêm Vương nhất.
Còn thợ săn hạng E thì sẽ không phải tham gia bất kỳ hoạt động chiến đấu nào cả, vì vậy họ vừa có thể kiếm ra tiền, vừa bảo toàn cái mạng rẻ rúng của mình.
“Tất nhiên cũng có những người cần tiền gấp nên sẵn sàng chấp nhận rủi ro mà tham gia đột kích, nhưng điều đó thường không phổ biến lắm. Vì nếu ngu ngu thì tiền nằm viện còn nhiều hơn cả tiền lương ấy chứ. Những người dám làm thế chắc là chỉ có người quen của những nhà làm nghề đóng hòm thôi.”
Ngày hôm sau, Suho được xuất viện, điều đầu tiên anh làm là đi đến Bảo tàng Nghệ thuật Đại học Hàn Quốc.
‘... Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ lại đến đây một lần nữa.’
Suho nhìn lên, tòa nhà đã bị ‘Beru’ phá hủy mất một nửa rồi, hôm nay anh đến đây là để làm thợ mỏ. Ngoài Hắc ám ngục ra thì đây là hầm ngục đầu tiên mà anh tham gia vì giáo sư Lim đề nghị đi theo để hỗ trợ thầy ấy.
“Ồ, theo thông tin của em thì tất cả các lớp học tạm thời sẽ được nghỉ cho đến khi hầm ngục được đột kích thành công đúng không? Vậy thì em sẽ được nghỉ phép từ bây giờ vì em đang là một thợ săn nhỉ, Suho.”
“À vâng, triển lãm kết thúc cùng lúc với học kỳ mà.”
“Tốt! Tôi sẽ ghé qua văn phòng trợ lý sau và nộp đơn xin nghỉ phép thợ săn nữa. Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ chứ?”
Đôi mắt của giáo sư Lim lấp lánh, thầy ấy nói như thể mình là một người sếp vậy.
“Hehe! Hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là một thợ săn hạngE não to. Trước hết, hãy bắt đầu với công việc của một thợ mỏ.”
[Ông nói cứ như kiểu cái gì cũng biết ý nhỉ.]
Beru lẩm bẩm, hắn nhảy ra khỏi bóng của Suho.
Giáo sư Lim giật mình khi thấy hắn, thầy ngã ngửa về sau, mông dập xuống đất.
“Q-quái vật!!!”
Beru liếc xuống nhìn giáo sư Lim, hắn khinh khỉnh.
[Chậc! Yếu còn đòi ra gió. Này giáo sư, ta có kiến thức về thợ săn nhiều hơn ngươi đấy. Tốt nhất là ngươi nên học hỏi từ ta đây này.]
Hắn bay lên trước Suho rồi dang cả hai tay ra, nói to.
[Thợ săn được biết đến đúng với cái tên của họ, nhiệm vụ của họ là đi săn. Mục tiêu của họ là tàn sát, vượt qua và nuốt chửng kẻ thù! Vì vậy họ phải giết và giết để tăng sức mạnh… Ơ…?]
Suho tóm lấy Beru như bắt một quả bóng.
“Mắc gì chui ra ngoài vậy cha?”
[Khuuuk. Tôi cảm thấy năng lượng của hầm ngục rất gần rồi. Mà ngài thì yếu như sên vậy nên tôi nghĩ sẽ an toàn hơn nếu tôi ở đây để bảo vệ ngài.]
Hắn cố vươn ra để thoát khỏi tay Suho, nhảy lên vai anh rồi trưng ra khuôn mặt đáng thương. Nhưng Suho đã không bị hắn lừa nữa rồi.
‘Nếu cứ để thế này, có khi hắn phải nói cả ngày mất.’
Giáo sư Lim chỉ vào Beru rồi nói.
“Suho, đây là vật triệu hồi của cậu à?”
[Không!] Beru quả quyết trả lời thay cho Suho.
Cũng đúng thôi, chính xác thì Beru là vật triệu hồi của cha anh chứ không phải của anh.
“Nếu không phải thì ngài là gì vậy?”
Giáo sư Lim dường như bị con kiến này dọa cho sợ chết khiếp, đến mức thầy bắt đầu nói chuyện một kính cẩn với hắn.
Beru trợn mắt nhìn vào giáo sư.
[Ta là người giám hộ.]
“Người giám hộ?”
[Phải! Nếu nói theo ngôn ngữ con người thì là bảo mẫu đấy.]
“...”
[Hehe, quả là ta đã có khoảng thời gian như vậy.]
Giáo sư không hiểu Beru đang nói gì, quay sang hỏi trực tiếp Suho, mặc kệ con kiến đang lảm nhảm một mình.
“Vậy là cậu đã thức tỉnh thành một triệu hồi sư à?.”
“Vâng, em đoán thế.”
“Hmmm… thú vị nhỉ, tôi chưa bao giờ gặp một triệu hồi sư hạng E.”
Suho không buồn nói về việc đó nữa, vốn anh đã không thích việc mình có kỹ năng triệu hồi rồi. Chưa kể anh còn là hạng E nữa…
‘Đúng là đáy xã hội của đáy xã hội…’
Giáo sư hướng ánh mắt về phía Beru, hắn đang nhảy nhót trên vai Suho. Giáo sư chỉ đơn giản là hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn thôi, nhưng giờ thì…
‘Trông nó khá vô hại nhỉ…’
[Này! Thích nhìn đểu à? Có tin ta móc mắt ngươi luôn không?]
“...”
Giáo sư Lim cụp ngay cặp pha xuống, nhận ra Beru rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, bất ngờ là hắn còn biết nói chuyện như người nữa.
“Hmm… thật ra không phải thợ săn hạng E nào cũng có kỹ năng đó đâu, nên em cứ xem đó là may mắn cũng được. Nói thật nhé, tôi chỉ giỏi mỗi chạy thôi.”
“À, cái đó thì ai chả biết.”
“...”
Giáo sư Lim bỗng cảm thấy bị tổn thương bởi câu trả lời của Suho. Và càng tổn thương hơn khi đó là sự thật…
***
Với lời đề nghị của giáo sư Lim, Suho quyết định tham gia vào đội khai thác cùng với thầy.
“Ok, cùng làm việc chăm chỉ nhé các anh em!”
Những người trong đội khai thác chủ yếu toàn là những thợ săn hạng E, công việc này thực ra cũng không khác làm việc trong công trường xây dựng là máy.
“Này, lính mới, đến lấy cuốc chim đi!”
Suho tiến tới xe chứa đồ nghề rồi cầm lấy một chiếc cuốc chim, người đàn ông có vẻ là đội trưởng mỉm cười nhìn anh.
“Nếu đang làm mà hỏng thì cứ quay lại đây lấy cái khác nhé, trừ tiền đồ nghề vào lương ngày luôn, thế nên cẩn thận đấy cu. Còn trẻ mà đi làm công việc này thì cũng ra gì phết đấy, anh nghe nói chú là sinh viên à?”
“Ơ, anh không biết cu em này à?”
Điều đáng ngạc nhiên là hầu hết anh em thợ mỏ đều nhận ra Suho.
‘Khả năng là do bọn lều báo rồi…’
Suho ngao ngán, nhớ lại những tin tức được đăng trên báo mạng mấy ngày hôm nay, toàn các tiêu đề kiểu như “Anh hùng của Đại học Hàn Quốc thức tỉnh thành thợ săn hạng E”, anh cũng không biết đấy là đang khen hay chê nữa.
Nếu Suho cứu người trong bảo tàng như một người bình thường thì anh sẽ được nhận thưởng công dân dũng cảm, nhưng anh lại thức tỉnh trong lúc ấy nên anh chỉ được công nhận là thợ săn thôi. Đã thế lại còn là thợ săn cùi nhất…
Nhưng có vẻ đó lại là điều tốt để làm việc cùng các ông chú này.
“Haha, nói ra thì hơi xấu hổ chứ nếu anh mà thức tỉnh cao hơn một hai cấp thì giờ đã không phải cày bục mặt như này rồi!”
“Đừng buồn quá nhóc ạ, nhìn bọn anh này, hạng E thì vẫn ăn no sống tốt thôi, không có gì phải lo.”
“Chuẩn luôn, tuy mình yếu nhưng ít ra mình không cần phải học những kỹ năng trên trời dưới đất, chỉ cần học cách dùng cuốc thôi.”
Mọi người bắt đầu động viên Suho vì đã lâu lắm rồi đội này mới có lính mới tham gia, Beru thì lại không thích không khí đầm ấm này cho lắm.
[Thiếu quân vương, ngài nên đi cày cấp thay vì ở đây nghe đám vô lại này lảm nhảm. Thời gian là vàng là bạc đấy.]
“Ồ, đây là vật triệu hồi của chú em à?”
“Á đù! Lần đầu anh đây nhìn thấy một thứ như này luôn đấy.”
“Trông dễ thương nhỉ.”
“Nhưng nhìn nó không có tác dụng trong việc khai thác lắm.”
Anh em thợ mỏ kinh ngạc, họ tập trung vào sự xuất hiện của Beru, hắn gào lên.
“Đừng có đến gần ta, đám hạ đẳng này! Thiếu quân vương của ta đang rất yếu và có thể toi mạng bất cứ lúc nào! Thiếu quân vương cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ ngài.]
“...?”
Suho trừng mắt nhìn Beru, anh không biết hắn là đang bảo vệ anh hay mỉa mai anh nữa.
“Wahahaha, con này tếu thật!”
“Cố gắng làm việc nhá!”
Mọi người bật cười sau câu nói của Beru dễ thương, họ cầm cuốc quay đi rồi bắt đầu công việc của họ.
Suho chợt nảy ra một ý tưởng.
“Beru.”
[Vâng! Ngài chỉ cần ra lệnh thôi, đầu của mấy thằng cha này ngay lập tức rơi xuống ngay!]
“... Đừng làm thế…”
[Vậy tôi có thể làm gì cho ngài?]
“Mang xác chết của đám quái vật trong hầm ngục đến đây cho tôi.”


0 Bình luận