• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 09

0 Bình luận - Độ dài: 2,231 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

[Tuân lệnh, thưa Thiếu quân vương!] Beru nhận lệnh từ Suho rồi hỏi lại. [Vậy chúng ta sẽ đánh lén mấy gã kia rồi giết chúng à?]

“Cứ nói xàm gì vậy? Để im cho họ làm đi!”

Beru nhảy xuống, hắn hậm hực.

[Ngài đang nói gì vậy?]

Hắn ta không thể tin được hành động của Suho, sức mạnh của Quân vương Bóng tối là vô cùng lớn, vậy mà anh lại dùng nó vào việc đào mỏ.

[Ngài có biết ở ngoài vũ trụ đang có hàng triệu binh sĩ bóng tốt đang chiến đấu không? Thật lãng phí sức mạnh bóng tối khi đi đào mỏ ở đây!]

“Tôi hiểu, nhưng bây giờ tôi chỉ lưu được ba cái bóng yếu nhớt thôi. Làm gì thì cũng thực tế lên chút đi, tôi chắc chắn hồi bố tôi còn yếu ông ấy cũng sẽ hành động y hệt tôi thôi.”

[Haaa… nhưng mà...]

“Đêm qua cậu cũng nói với tôi như thế còn gì.”

Suho nhớ lại cuộc trò chuyện với Beru đêm qua…

***

Cả hai đang trên đường về nhà sau khi Suho được xuất viện, Beru bỗng quay sang hỏi Suho với vẻ nghiêm túc.

[Thiếu quân vương, tôi sẽ tóm tắt cho ngài hiểu về nhiệm vụ của chúng ta.]

Tuy hắn đang ở trong cơ thể có kích thước nhỏ, nhưng những gì hắn nói thì lại là chuyện lớn.

[Đầu tiên, ngài phải bảo vệ Trái Đất khỏi những con quái vật từ ngoài vũ trụ.]

“Ý là phải vào hầm ngục rồi tiêu diệt quái vật phải không.”

[Đúng, khi ngài càng săn được nhiều quái vật thì cấp độ sẽ càng tăng và ngài càng mạnh, Trái Đất cũng sẽ an toàn hơn. Thứ hai là chúng ta phải tìm kiếm phu nhân Haein.]

“À phải, thế cậu có cách nào để xác định vị trí của mẹ tôi không?”

[Tiếc là không, nhưng biết đâu khi chúng ta đi săn quái vật lại tìm thấy manh mối nào đó thì sao.]

Nói đi nói lại thì nhiệm vụ của Suho vẫn là phải vào hầm ngục

[Cuối cùng, và cũng là nhiệm vụ quan trọng nhất…] Beru chỉ tay vào hắn [Tôi cần phải hồi phục lại sức mạnh càng sớm càng tốt rồi quay lại chiến trường cùng Bệ hạ, nếu thiếu tôi thì chiến trường dễ thất thủ lắm, vì tôi là cốt lõi của đội quân mà.]

Suho cũng khá tò mò về sức mạnh thật sự của Beru, hình dáng nhỏ bé hiện tại của hắn mục đích là để bảo toàn sức mạnh càng nhiều càng tốt, nhưng hình thái ban đầu của hắn mới thực sự là nỗi ác mộng của kẻ thù.

‘Không biết cậu ấy ngoài chiến trường mạnh cỡ nào nhỉ…’ Suho thầm nghĩ.

“Vậy muốn lấy lại sức mạnh của cậu thì phải làm thế nào?”

Nghe vậy, Beru liền nhếch khóe miệng lên.

[Dễ lắm, ngài cứ cho tôi đớp thật nhiều lên là được.]

Hắn cười, một nụ cười nham hiểm nhưng xen lẫn chút buồn.

Đã quá lâu!

Hắn chợt nhớ lại những ký ức mà tưởng chừng mình đã lãng quên từ lâu, hắn nhớ Nữ hoàng kiến.

[Ta sẽ trở thành chiến binh mạnh nhất!]

Nữ hoàng cần phải sinh ra một con kiến mạnh nhất để có thể gây dựng lại vương quốc đang bị con người phá hủy, và lãnh đạo tất cả con dân ở đây.

Sáu tháng trôi qua, cuối cùng Nữ hoàng cũng đã sinh ra được Beru, một sinh vật hấp thụ toàn bộ mana và chất dinh dưỡng của Nữ hoàng. Chính những quyết tâm đó cùng mục tiêu hủy diệt nhân loại đã tạo ra một con quái vật kinh khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Hắn được sinh ra với kỹ năng bẩm sinh là ‘Săn mồi.’

Kỹ năng ấy cho phép hắn hấp thụ con mồi và cướp lấy trí tuệ cùng với mana của kẻ đó.

Beru nói sau khi hồi tưởng lại quá khứ của mình.

[Bản năng của tôi là săn mồi, càng ăn thịt nhiều người và hấp thụ nhiều đá mana thì tôi càng hồi mana nhanh hơn. Trước đây tôi từng sử dụng cách tăng sức mạnh kém hiệu quả đó, nhưng giờ thì cỏ hay lúa cũng bằng nhau thôi.]

Hắn vừa nói vừa chảy nước dãi tùm lum, hắn có vẻ khá thèm thuồng khi nhắc đến việc ăn thịt người.

‘Hắn ăn cả con người lẫn quái vật…’

Suho càng chắc chắn rằng Beru là một con quái vật vô nhân tính.

‘À mà hắn có phải người đâu.’

“Cậu có thể làm hốc trưởng khi đi cùng tôi, nhưng tôi cấm cậu hốc con người.” Suho dặn dò Beru.

[Hả?]

“Nếu có hốc thì chỉ được hốc mấy thằng người xấu thôi.”

Beru nheo mắt lại.

[Đúng là cha nào con nấy, ngày trước Bệ hạ cũng dặn tôi y như cậu vậy, chỉ được phép tiêu hóa những kẻ xấu thôi.]

“Cha tôi cũng nói vậy à? Mà người xấu đối với cậu là như nào?”

[Chà…] Beru mỉm cười. [Tất nhiên là những kẻ dám làm hại Thiếu quân vương rồi.]

***

Trở về hiện tại…

“Đấy là những gì cậu đã nói với tôi.”

Beru phản bác.

[Vâng, tất nhiên, thế nên ngài không nên vào hầm ngục theo cách này.]

“Ừ, nhưng hạng E thì vào hầm ngục một mình kiểu gì hả? Cậu cũng biết một thợ săn hạng E còn không tham gia nổi vào đội đột kích chứ đừng nói đến việc đi một mình.”

Thực tế là vậy, giáo sư Lim cũng đã giải thích rằng nhiệm vụ duy nhất mà thợ săn hạng E có thể làm là lao động chân tay.

Suho đã nghĩ đến việc đánh giá lại khi mức mana của anh dạt hạng D.

‘Hệ thống đánh giá cấp độ thợ săn này mới được đưa vào hoạt động gần đây thôi, nên chắc là nó vẫn có lỗi…’

“Tốt nhất là cứ làm những gì có thể bây giờ đii.”

Suho mỉm cười, nhưng Beru thì thấy không vui.

[Sao ngài lại cười?]

“Nhiệm vụ thứ ba của chúng ta.”

Anh nhớ lại những gì Beru đã nói với mình.

“Cậu cần phải lấy lại lượng mana đã mất bằng cách làm hốc trưởng đúng không?” 

[Đúng vậy…]

“Thế có hốc được đá ma thuật không?”

Beru chớp mắt, hắn đơ ra một lúc.

“Cậu nói kỹ năng của cậu là săn mồi còn gì, thế thì chắc ăn đá ma thuật cũng hồi lại được mana chứ nhỉ.”

[Ờ thì cũng đúng… nhưng đớp mấy viên đá đấy chỉ được cái no thôi chứ  hồi ít lắm.]

“Thì ăn nhiều vào là được!” Suho mỉm cười rạng rỡ, “Mà vào đây thì đớp ma thạch thoải con gà mái luôn.”

[Kikikikiki!]

***

Suho bước vào cổng cùng đội khai thác, hầm ngục này khác hẳn với Hắc ám ngục.

Hắc ám ngục là một thành phố ma hoang tàn nhưng rộng lớn, đến mức không thể đoán được kích thước của nó. Còn hầm ngục này thì giống một hang động ngoằn ngoèo hơn.

Mỗi người cầm một cái cuốc trong tay, chầm chậm tiến về phía trước, trong đây cũng không tối lắm vì nấm phát quang với đám ngài ở khắp nơi.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng cuốc chim va chạm với ma thạch vang vọng khắp hang động, do mọi người đều đã có kinh nghiệm trong việc này nên tiếng cuốc rất đều và nhịp nhàng.

Chợt, mọi người đột ngột dừng lại cùng lúc.

“...Huh?”

“Cái gì thế anh em?”

Mọi người cùng quay về phía Suho, anh đang chỉ huy những con Shadow Goblin đào mỏ.

[Krrrk! Kehehehe!]

Ba con yêu tinh nghe theo lệnh của Suho, vừa kêu vừa cuốc.

“Oách xà lách!”

“Hóa ra đây là cách mà triệu hồi sư làm việc!”

Mọi người đều ngạc nhiên, thường thì họ chỉ thấy các triệu hồi sư dùng vật triệu hồi của mình để hỗ trợ đội chiến đấu chứ không phải đi đào mỏ thế này. Đã vậy Suho còn ra lệnh cho chúng như thể là huấn luyện viên Pokemon nữa chứ.

“Trông cứ sai sai mà nó lại đúng đúng ấy nhỉ!”

Keng! Keng! Keng! Keng!

[Kehehehe!]

Những con Goblin được Suho triệu hồi trông nhỏ và yếu hơn so với Goblin bình thường, nhưng cách chúng làm việc trông rất nhẹ nhàng, quan trọng nhất là chúng không bao giờ cảm thấy mệt mỏi dù có làm việc liên tục, thứ bị tiêu tốn duy nhất là mana của Suho thôi.

“Wow, nhìn hay chưa kìa.”

“Chú em có mấy thằng đệ ngon đấy!”

Mọi người cười nói với Suho.

“Giờ thì đứa nào dám bảo triệu hồi sư là phế nào, tầm này còn ước được làm triệu hồi sư ấy chứ!”

“Ờ, mình đứng tám nãy giờ mà chúng nó vẫn làm được việc kìa.”

“Quay lại làm việc thôi anh em, giờ là lúc thể hiện kinh nghiệm làm nghề cho lính mới thấy rồi!”

Họ bắt đầu quay lại công việc, cảm thấy khá tự nhiên khi làm việc cùng những con Goblin.

[Phiền thật!]

Nhìn thấy cảnh anh em hòa đồng như thế, Beru cáu kỉnh cúi xuống nhai đống ma thạch như bánh quy.

***

Trong khi đội khai thác đang cật lực đào bới thì đội đột kích gồm những thợ săn hạng D và vài người hạng cao hơn đã tiến vào sâu trong hầm ngục hơn rồi.

“Hầm ngục này sao không có gì hết vậy?”

“Công nhận, có mỗi vài con sói xuất hiện lúc nãy.”

“Da sói có đáng bao nhiêu đâu.”

Những người trong đội thu thập cảm thấy không vui lắm khi phải đi theo đội đột kích vào một hầm ngục gần như trống trơn. Tuy họ chê da sói nhưng ít nhất nó vẫn đổi ra tiền được, ngoài ra đôi khi quái vật chết còn rơi ra ma thạch nữa, vì thế họ không còn lựa chọn nào khác ngoài làm việc chăm chỉ.

“Phù… cũng vì miếng cơm manh áo cả…”

Một người đàn ông thở dài, anh đang đẩy chiếc xe chất đầy da sói.

“Khoan! Có gì đó ở đây này.”

Một trong những người thợ săn đi tiên phong đã phát hiện ra gì đó, anh ta gọi đồng đội lại. Mọi người bắt đầu lo lắng và cảnh giác hơn, trước mặt họ đang là một đống đổ nát

“Có thể là phòng của boss đấy…”

Bình thường thì tỉ lệ có quái vật cấp boss xuất hiện trong hầm ngục hạng D là rất hiếm, tuy nhiên, hiếm không có nghĩa là không có, và một hầm ngục có kiến trúc như này thì dễ có những điều bất ngờ bên trong lắm. 

Chắc chắn nếu con boss ở đây thì đó sẽ là một khó khăn lớn cho đội thợ săn.

“Cái gì đây?”

“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở đây vậy?”

“Chúng ta có nên ra ngoài gọi chi viện không?”

Đội thợ săn thì thầm, tuy nhiên, người đội trưởng đã ngăn họ lại.

“Shhhh… trật tự nào. Hiện tại thì kỹ năng ‘Truy lùng’ của tôi chưa phát hiện ra dấu hiệu của quái vật nào cả.”

“Có thật không ạ? Trông đổ nát hoang tàn thế này mà không có quái vật thì cũng lạ quá.”

“Thế thì ta mới phải tìm hiểu chứ.” Đội trưởng nở một nụ cười trên môi. “Biết đâu không phải yêu quái mà là một đống kho báu thì sao.

“Kho báu…!!!”

Ánh mắt của cả đội sáng lên, một hầm ngục không chỉ có xác quái vật và ma thạch mà còn có cả những vật phẩm hiếm. Những vật phẩm đó là thứ duy nhất có thể làm tăng sức mạnh của thợ săn, kể cả khi họ đã được xác định là ở hạng nào rồi.

“Này! Đội trưởng, có gì đó ở đây này!”

Cả đội hướng mắt về phía người vừa hô to, ở ngay nơi trung tâm tàn tích là một thanh kiếm đang bị găm chặt xuống nền nhà. Thanh kiếm ấy tỏa ra một luồng ma thuật bất thường.

“Điên thật!”

Sự háo hức, tò mò của mọi người dần biến mất, thay vào đó là lòng tham trào dâng lên bên trong các thợ săn.

“Chúng ta trúng mánh rồi!”

“Nhìn món vũ khí này ngầu điên!”

Họ cần phải đem thanh kiếm này ra ngoài để có thể thẩm định nó một cách chính xác, nhưng chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đủ để thấy món vũ khí này tuyệt đến mức nào rồi.

“Đội trưởng, để tôi lấy nó cho!”

Một người đàn ông lực lưỡng nhất bước lên, anh ta nắm chặt hai tay vào chuôi kiếm rồi nhấc lên.

“Đợi đã, Kim Yongjun, đề phòng…”

Đội trưởng chưa nói dứt câu, anh ta đã nắm chặt thanh kiếm rồi.

Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên trong đầu Kim Yongjun

—Kẻ nào dám thèm khát thanh kiếm của Quân vương?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận