• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 2,592 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

“Em thích kiến đến vậy à?”

Tại Bảo tàng nghệ thuật Đại học Hàn Quốc—Lim Dokyoon—một trợ lý giáo sư tại cục Nghệ thuật, loé lên vẻ mệt mỏi trên gương mặt sau khi nhìn thấy bức tranh của Suho.

Bức tranh kiến được treo trên tường của phòng triển lãm.

Nơi đây bao gồm tất cả các bản phác thảo được vẽ bằng sơn dầu và màu nước.

Có rất nhiều loại kiến với các tạo hình khác nhau.

Trợ lý giáo sư Lim gắn lên đó chiếc bảng mà anh mang theo với dòng chữ [DỰ ÁN NGHỆ THUẬT TUYỆT VỜI ĐẠI DIỆN HÀN QUỐC—NĂM BA SUNG SUHO.]

“Này, chắc là phải cần một chiếc xe tải mới có thể chở hết những bản vẽ về kiến từ khi năm nhất của em ấy nhỉ, sao em không theo khoa Côn trùng học vậy?”

“Em cũng từng cân nhắc đến rồi, nhưng khoa đó lại không có chuyên ngành riêng về kiến.”

“Ồ, vậy tức là em chỉ thích kiến thôi à?”

“Vâng, thưa thầy. Kỳ lạ thay là em đã thích kiến từ khi còn bé rồi. Khi em nhìn thấy một đàn kiến, em còn bước đi thật cẩn thận để không giẫm lên chúng cơ.”

“Từ khi còn nhỏ cơ à? Chà, niềm yêu thích của em không hề lung lay chút nào nhỉ.”

Trợ lý giáo sư Lim mỉm cười và tiếp tục nhìn xung quanh bức tranh của Suho. Cho đến khi có một thứ thu hút sự chú ý của anh ấy.

“Con kiến này trông khác quá.”

Trước mặt anh là bức tranh về một con kiến hình người đang tỏa ra một làn sương đen nhè nhẹ.

“Hmmm, các đường nét trông hầm hố thật, em vẽ quái vật kiến đấy à?”

“Quái vật á? Không, không. Em chỉ vẽ những gì em hay mơ thấy lúc còn nhỏ thôi.”

“Pffft! Em thực sự cũng ra gì và này nọ đấy, em có thể thích kiến đến mức nào mà lại mơ được thấy chúng hồi nhỏ thế?”

“Từ trước ‘thảm họa’ rồi.”

Thảm hoạ.

Đó là một thuật ngữ được sử dụng cho sự kiện thảm khốc nhất lịch sử đột nhiên đến với Trái Đất vào hai năm trước.

Những cánh cổng không xác định xuất hiện trên toàn thế giới, những con quái vật đáng sợ xuất hiện thông qua cánh cổng đó và bắt đầu xâm chiếm Trái Đất. May mắn thay, rất nhiều người vô tình đánh thức được khả năng tiềm ẩn của họ và nhân loại đã vượt qua được khủng hoảng.

Đó là chuyện của hai năm trước.

Vào thời điểm đó, Suho mới 20 tuổi và đang là sinh viên năm nhất.

Anh bắt đầu ‘mơ thấy kiến’, những giấc mơ nhất quán với nhau khi anh học cấp hai, cấp ba, hoặc là từ rất lâu trước đó.

“Dù sao đi nữa thì em cũng là người khá kỳ lạ đấy.”

Trợ lý giáo sư Lim mỉm cười, cẩn thận nhìn ngắm bức tranh của Suho.

“Em vẽ bức tranh này tốt thật! Cảm giác như con kiến này sẽ bật ra khỏi bức tranh và cắn tôi ấy. Liệu có hơi quá không nhỉ, bức tranh này sống động như thật vậy.”

Suho khẽ cười.

‘Nó phải là như thế.’

Nó không chỉ đơn giản là một nghệ thuật hay là đang miêu tả lại giấc mơ của anh.

‘… Nghĩ lại thì, đó là một giấc mơ thực sự khủng khiếp.’ Suho nói khi anh nhớ lại.

[Bạn đã tăng cấp!]

[Bạn đã tăng cấp!]

Trong giấc mơ đó, Suho phải chiến đấu cho sự sống còn của mình với những con quái vật mà không hiểu tại sao. Có những hiệp sĩ bọc thép và quân đoàn kiến vô tận chặn đường anh, sau cùng là một con rồng khổng lồ xuất hiện, và anh san bằng những con quái vật ấy cứ như là game vậy.

Ngay cả khi anh chết, mọi thứ sẽ ngay lập tức được reset. Anh phải quay lại từ đầu và bắt đầu lại từ cấp 1. Cách duy nhất để thoát khỏi giấc mơ đó là phải sống sót và đi đến phòng của boss cuối…

‘Đó là cha mình…’

Suho nhếch mép cười cay đắng khi anh chỉ coi đó là một giấc mơ ngớ ngẩn của cái tuổi dậy thì. Tuy nhiên, từ một khoảng thời gian nào đó, anh không bao giờ mơ về nó một lần nào nữa.

‘Có lẽ là… khoảng thời gian đó.’

Vâng, chính xác là mùa hè năm lớp 10. Kể từ khi bố mẹ anh mất tích… cuộc sống bình yên hàng ngày của Suho cũng sụp đổ.

***

Ngay lúc đó… Những điều bất thường đã xảy ra ở một góc bảo tàng.

“Cậu để tranh ở đây à?”

“Vâng. Trợ lý giáo sư bảo tôi để chúng ở đây.”

Kétttttt…

Các sinh viên của cục Nghệ thuật mở cánh cửa ra để lấy tranh. Bọn họ đều mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy ‘nó’.

“Hả?”

Rắc! Rắc!

Một cánh cổng đen mở ra trong không trung.

“Này! Đó không phải là một cánh cổng chứ?”

“Nhanh chạy đi báo cáo về nó đi!”

Các sinh viên hoảng loạn và lùi về phía sau, một cậu thanh niên run rẩy rút điện thoại ra để báo cáo ngay lập tức, nhưng một sinh viên năm bốn đã ngăn anh ta lại.

“Cứ bình tĩnh! Đây là cổng đóng mà.”

“À đúng vậy, sương mù xanh chưa thấy xuất hiện.”.

“Ừ, chắc còn lâu nó mới mở ra hầm ngục.”

“Ha. Làm tôi sợ chết mất.”

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận ra cánh cổng vẫn đang đóng kín.

‘Vỡ hầm ngục’ (Dungeon Break) là một thuật ngữ được dùng để chỉ hiện tượng quái vật tràn ra ngoài thế giới từ cánh cổng.

Một hầm ngục sẽ lập tức được kích hoạt khi một cánh cổng xuất hiện.

Và ngay trước khi hầm ngục vỡ, một làn ‘sương mù xanh’ (Blue Mist) sẽ chảy ra từ cổng và làm ô nhiễm môi trường xung quanh để cánh cổng mở và quái vật thoát ra ngoài.

“Điều đó có nghĩa là chúng ta vẫn an toàn, hehe.”

“N-Này, sao anh còn cười được vậy. Dù gì thì nó vẫn rất nguy hiểm, chúng ta cần báo cáo ngay.”

“Đồ ngốc này. Ông em chưa nghe tin gì à? Ông em có thể ‘thức tỉnh’ nếu hấp thụ sương mù xanh đấy.”

“Ah!”

Những lời của đàn anh khiến thanh niên kia cảm thấy có chút phấn khích. Thành phần của sương mù xanh là gì thì vẫn chưa được làm rõ. Tuy nhiên, một vài tin đồn không biết đã chuẩn hay chưa vẫn đang lan truyền một cách bí mật trên internet, cứ như một truyền thuyết đô thị vậy.

Người ta nói rằng sương mù xanh ấy thực chất là ma thuật bốc hơi, và còn có tin đồn rằng ngay cả người bình thường cũng có thể thức tỉnh thành ‘Thợ săn’ (Hunter) nếu hít hoặc nhiễm phải chúng.

“Không phải đấy chỉ là tin ‘trust me bro’ thôi à?”

“Thì đã có ai làm chứng đâu.”

“Well.”

“Hehe, thế nên ông em thử làm nhân chứng sống xem. Nhỡ đâu ông em lại thành thợ săn hạng S thì sao. Oách xà lách vô cùng.”

“…!”

Ánh mắt của cậu hậu bối nhanh chóng thay đổi theo lời của đàn anh. Số tiền khổng lồ mà một thợ săn hạng S có thể kiếm được đang dần dần xuất hiện trong tâm trí họ.

Kể từ khi xác chết của quỷ và các quặng của hầm ngục trở nên phổ biến như các nguyên vật liệu mới, việc mà một thợ săn có thể càn quét cả hầm ngục và thu thập tất cả vật phẩm trong đó đã trở thành biểu tượng của vinh quang và giàu có.

Tuy nhiên, chỉ hai năm kể từ khi thảm họa xảy ra. Ta vẫn chưa thể biết được cách để đánh thức sức mạnh ma thuật của một người là thế nào.

“Mà các ông em biết không, trợ lý giáo sư Lim đã thức tỉnh thành một thợ săn hạng E đấy.”

“À, tất nhiên là biết, ổng luôn than vãn đủ kiểu là không thể kiếm ra tiền vì là thợ săn hạng E mà. Đó là lý do vì sao ổng vẫn làm trợ lý giáo sư.”

“Chậc chậc, thế thì ông em lại không biết gì rồi. Đấy chỉ là lời bốc phét gió máy thôi ông em ạ. Ông em có biết người ta kiếm được bao nhiêu tiền chỉ bằng cách vào hầm ngục với tư cách là đội khai thác quặng không?”

“Bao nhiêu cơ”

Thanh niên đàn anh bỗng nói nhỏ lại như thể đang tiết lộ một bí mật lớn, ngay sau đó, tên hậu bối liền mở to đôi mắt đầy bất ngờ.

“Gì cơ? Kiếm được nhiều thế á? Kể cả là hạng E?”

“Chuẩn luôn em zai, nếu ông em đủ may mắn để trở thành một thợ săn cấp thấp thì ông em vẫn có cơ hội để đổi đời mà.”

“Wow, trở thành thợ săn đúng là ngon thật nhỉ. Ý em là, tại sao giáo sư Lim vẫn ở đây nếu công việc kia kiếm được nhiều tiền vậy?”

“Chắc là ổng muốn kiếm tiền trong ngục xong rồi tiêu chúng vào nghệ thuật. Trở thành giáo sư để được xem nhiều tác phẩm nghệ thuật như này thì vẫn cứ là OK.”

“Nghe cũng tuyệt phết đấy.”

Thu nhập của một thợ săn hạng E thuyết phục hơn nhiều so với cấp S, vì tỉ lệ thức tỉnh thành hạng S còn thấp hơn cả tỉ lệ đổi đời sau 6h30 chiều.

Sau khi tiếp tục bị thuyết phục, ông em hậu bối lặng lẽ cất cái điện thoại của mình đi.

“Chà, hmmmmm. Mà dù sương mù xanh có tràn ra thì nó vẫn an toàn thêm một lúc…”

“V-vậy, chúng ta có đứng đợi không? Chỉ một lúc thôi?”

“Cũng được thôi, mà nhé, sống ở đời phải trải nghiệm một tí thì nó mới trưởng thành được. Ngay lúc sương mù xuất hiện thì ông em chỉ cần làm một hơi đầy xong đi báo cáo là được mà. Yên tâm, không sao đâu.”

Một lúc sau…

Cuối cùng thì màn sương xanh cũng bắt đầu tràn ra khỏi cổng.

***

Ầm ầm!

Tòa nhà đột ngột rung chuyển.

‘Hả?!’ Suho, người đang đứng trong phòng triển lãm ngẩng đầu lên. ‘Ơ động đất à?’

Một thứ gì đó thật kỳ lạ đang xảy ra, cảm giác cứ như toàn bộ không gian đang rung chuyển. Tuy nhiên, Suho là người duy nhất cảm nhận được điều đó, ngoài ra thì không còn ai khác nhận ra được điều bất thường đang xảy ra.

Thình thịch!

“Ughhhh!”

Một cậu sinh viên chạy vào trong phòng triển lãm. Trợ lý giáo sư Lim đang đứng ở gần lối vào thấy vậy liền chạy lại hỏi chuyện anh ta.

“Youngchul, tại sao em đến muộn như vậy? Tôi đã bảo em là đến phòng lưu trữ và…”

“Em-em… đã cố ngăn thằng ngốc kia lại.”

“Này, Yeongchul?”

“Cái tên đàn anh kia vẫn tiếp tục.”

“Park Yeongchul!!!”

“Tên ngốc đó vẫn tiếp tục…”

Một cảm giác ớn lạnh dạy ngang qua.

‘Có gì đó không ổn rồi.’

Sau khi kiểm tra tình trạng của Yeongchul, biểu cảm của giáo sư Lim chợt cứng lại. Anh bắt đầu run rẩy, ánh mắt dần trở nên thất thần. Anh lắp bắp.

“P-Park Yeongchul? Cái gì trong miệng em vậy?”

Sau khi giáo sư Lim hỏi, Yeongchul cuối cùng cũng nhận thức được.

Vút!!!

Trước khi cậu ta kịp nhận ra, sương xanh từ từ trào ra khỏi miệng và mũi cậu.

“Agh, điều này không nên… xảy ra… Ặc!!!”

Yeongchul bối rối, cậu lấy tay che miệng lại, thế nhưng càng cố gắng bao nhiêu, làn sương xanh càng tuôn ra qua các kẽ tay bấy nhiêu.

Roaaaar!

Làn sương xanh bắt đầu nhấn chìm cơ thể Yeongchul vào trong và bốc hỏa, một sức nóng bộc phát ra xung quanh.

“Giáo sư!”

Suho chạy tới, kéo giáo sư Lim đi ngay.

“Ặc, nóng quá…!”

“…!”

Giáo sư Lim lùi lại, mắt mở to. Cơ thể của Yeongchul đang bị nhấn chìm trong làn sương xanh và bốc cháy.

“Kyaaaaa!”

“Oắt đờ phắc?!”

Các sinh viên đứng gần đó hét lên đầy kinh hoàng sau khi chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp ấy.

Wiiiiiiiiiiing~!

Tiếng chuông réo lên inh ỏi qua loa phát thanh của trường.

[Trường hợp khẩn cấp!]

Sinh viên bắt đầu hoảng loạn.

[Một cánh cổng đã xuất hiện trong trường của chúng ta!]

“…!???”

“Cổng???”

[Vị trí được xác định là tại cổng của bảo tàng!]

“Con mẹ nó! Nó ở chỗ này!”

“Aaaaaaaa!”

“Kyaaaaaa!”

Hàng loạt những tiếng hét đồng loạt kêu lên, sinh viên bắt đầu bỏ chạy tán loạn vì sự sống còn của bản thân. Nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy một người chết cháy trước mặt họ là không thể diễn tả bằng lời được. Tuy nhiên, vẫn có vấn đề trong việc bỏ chạy. Xác của Yeongchul đang bốc cháy ngay giữa lối ra vào của phòng triển lãm. Họ phải chạy qua cái xác đó để thoát ra ngoài.

Roaaaaaar!

Một vài sinh viên chạy về phía trước giật mình, ngọn lửa xanh làm cho họ chùn bước.

‘Lối thoát hiểm ở đâu…?’

Họ dáo dác đánh mắt nhìn xung quanh, nhưng vô ích. Chỉ có một lối ra. Trong khi các sinh viên đang hoảng loạn chạy nháo nhác xung quanh.

[Keuuuuuuuhh]

Một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

“Hả?”

“Ng-người đó…!”

Cơ thể của Yeongchul đang cháy thành một cục than đứng phắt dậy dù đang bị nhấn chìm trong ngọn lửa xanh.

“Đợi đã, không lẽ…”

Giáo sư Lim mở to đôi mắt.

“Là quái vật! Chạy đi các cháu ơi!!!”

Giáo sư Lim gào lên.

[Keuuuuahhhh!]

Quá muộn rồi.

Con quái vật bốc cháy trong làn sương xanh, nó dùng cơ thể của Yeongchul như một bấc đèn và vung tay lên như cây roi vậy.

Vụt!

“Ặc!”

Một quất là một mạng nằm, cơ thể của một sinh viên bị trúng đòn nằm lăn lộn, miệng trào máu ồng ộc.

Khi làn sương xanh bén vào quần áo, cơ thể họ cũng bốc cháy.

“Ặc! Ngọn lửa, ngọn lửa!”

“Kyaaaaah!”

Sinh viên hoảng loạn, họ lăn lộn dưới đất nhằm dập tắt đám lửa, tiếng khóc và tiếng la hét tuyệt vọng vang lên khắp nơi.

“Đó là một con quái vật, là quái vật ‘Mist Burn’”.

Giáo sư Lim vội móc điện thoại ra, Mist Burn không phải là thứ mà thợ săn hạng E có thể một mình xử lý.

Suho vội vàng hỏi giáo sư Lim.

“Mist Burn là loại quái vật gì vậy?”

“Là quái vật bị thiêu cháy bởi lửa mana… Một khi chúng ta bị nó quất trúng…” Giáo sư Lim cắn môi… “Chúng ta sẽ biến thành chúng ngay.”

[Grrrrrrrrrrrrrrr!]

Cùng lúc đó, thi thể của các sinh viên bị Mist Burn tấn công lại bị bao quanh bởi làn sương xanh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận