Dịch: Lolyne.
_____
Suho đưa tay về phía Kwak Dooyoung, nơi có ánh sáng phát ra.
Ting!
[Bạn đã tìm thấy ‘Runestone: Cự Nhân giáp.’ Bạn có muốn lấy nó không?]
‘Một Runestone?’
Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra dù trước đó, rất nhiều kẻ đã bỏ mạng dưới tay anh, nhưng không một ai rơi ra Runsetone cả. Tại sao chỉ có Kwak Dooyoung?
Suho lập tức kiểm tra thông tin vật phẩm.
‘Kiểm tra.’
[Runestone: Cự Nhân giáp.]
Phá vỡ Runestone để học kỹ năng.
‘Giáp của người khổng lồ…’
Suho lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú, nếu có thể hấp thụ kỹ năng này thì… Anh sẽ có được sức mạnh phòng thủ áp đảo mà Kwak Dooyoung từng sở hữu.
Giá trị của một viên Runestone — đặc biệt là một kỹ năng hiếm như Cự Nhân giáp — ít nhất cũng lên đến hàng tỷ won. Nhưng Suho không quan tâm.
“Tiền là giấy, kiếm thì lúc méo nào chả được.”
Sức mạnh quan trọng hơn, trở nên mạnh mẽ hơn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Trước đây, khi còn là một thợ săn hạng E, Suho chưa từng có nhiều lựa chọn. Nào là thu nhập thấp, tài nguyên hạn chế, mọi thứ đều bó buộc anh trong sự yếu kém.
Nhưng bây giờ thì khác… Anh đã được cấp lại giấy phép thợ săn hạng C, sự khác biệt giữa hạng E và hạng C còn lớn hơn cả trời và đất. Việc bán đi một sức mạnh quý giá chỉ vì tiền thì đúng là óc chó.
“Ờ… ngài Quạ này…”
Một giọng nói rụt rè vang lên phía sau, Suho quay lại. Những thợ săn của Hiệp hội — những người đã bị giam giữ trong nhà tù — đang đứng đó, do dự, lưỡng lự.
“A-Anh ổn chứ?”
Ánh mắt của họ đầy sợ hãi, cũng phải thôi, một mình Suho đã nghiền nát hơn 50 thành viên của hội Tử Thần, thậm chí, anh còn giết Kwak Dooyoung — một tanker cấp B — chỉ bằng sức mạnh thuần túy. Một trận chiến khốc liệt, diễn ra ngay trước mắt h., làm sao họ có thể không khiếp sợ cho được.
Dù Suho đã cứu họ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh đứng về phía họ, bất cứ lúc nào, anh cũng có thể trở thành một con quái vật. Suho mỉm cười nhàn nhã.
“Tôi không có ý định thù địch. Đừng lo.”
Rồi anh liếc nhìn đám tàn quân của hội Tử Thần đang quằn quại trên sàn.
“Ông sẽ bắt bọn chúng chứ?”
Han Jaehyuk giật mình.
“Ahh… Mmm…”
Những thợ săn Hiệp hội quay đi với vẻ mặt xấu hổ khi nghe lời của Suho, họ không dám nhìn thẳng vào anh. Suho lẳng lặng nhét viên Runestone vào túi, rồi thả lỏng cơ thể.
Ngay lập tức—
[Đã hủy bỏ ‘Trạng thái: Thánh Hóa.’]
Swook!
Luồng gió ma thuật xoáy quanh anh dịu xuống, mái tóc bạc trắng phát sáng của anh dần trở lại màu đen tuyền.
“Grrr!”
[Linh hồn của ‘Thú cưng: Gray’ rời khỏi cơ thể của Pontifex.]
Bịch. Một sinh vật bé nhỏ nhảy ra từ cơ thể Suho. Đó là một con sói, một con sói con chỉ to bằng lòng bàn tay, lông xám ánh bạc, đôi mắt sáng rực như ánh trăng. Nó lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mọi người với ánh mắt sắc bén, các thợ săn đông cứng tại chỗ.
Một con sói… vừa chui ra từ cơ thể Suho?! Không thể nào. Chuyện này là gì?!
Ngay lập tức, một số người thì thầm với vẻ mặt kinh hoàng.
“A-Đúng như dự đoán…”
“Vua thú…”
“Vị vua của các loài thú…”
Gray, vừa tiếp đất, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn quanh. Có rất nhiều ánh mắt đang dán chặt vào nó. Gray hếch mũi, hít nhẹ một hơi, rồi bất ngờ ngửa cổ hú lên:
“Awoooh—!”
Một tiếng hú đầy kiêu hãnh vang vọng khắp không gian, trong đôi mắt sáng rực như ánh trăng của Gray là sự dũng cảm, là niềm kiêu hãnh.
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, nhìn một cách tự hào vào vẻ ngoài nghiêm trang của hậu duệ của mình.]
Ngay lúc đó—
—Heh. Ngài ấy trưởng thành hơn chút rồi đấy.
“…?”
Suho khẽ nhướng mày. Ngay cả Nanh Rakan trên tay anh cũng rung nhẹ, như thể đang hài lòng khi nhìn Gray.
Suho mỉm cười. Một con sói con… nhưng mang dòng máu của bậc đế vương.
* * *
Ngay khi quân tiếp viện của Hiệp hội đến.
“Ra ngoài nhanh lên!”
Những thành viên của hội Tử Thần, khập khiễng bước đi trong tuyệt vọng, đang bị lôi ra ngoài.
“Sao bọn chúng đi cà nhắc hết vậy…?”
Cùng lúc đó, Han Jaehyuk đưa các con tin đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể. Nếu chậm trễ, họ có thể biến thành Mist Burn bất cứ lúc nào. Ngay sau đó, một cuộc khám xét và thu giữ quy mô lớn bắt đầu.
“Đừng bỏ sót gì cả! Lấy hết chứng cứ về!”
Han Jaehyuk nghiến răng, trong lòng bùng lên cơn giận khi nhớ đến Hội phó Lee Minseong.
Lúc này, Suho lại đang rất bận rộn với một chuyện khác. Những món vũ khí của các thành viên hội Tử Thần đều nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Ánh mắt Suho lóe lên.
“Hừm… Mình có thể gom hết rồi bán cho cửa hàng.”
Một cơ hội kiếm tiền đầy béo bở, dù sao thì… anh đang cần rất nhiều tiền để mua thuốc hồi phục. Và thật bất ngờ, Gray lại đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong chuyện này.
“Grrr!”
Con sói con bé nhỏ — quả thật là một trợ thủ đắc lực. Ngay khi hiểu ý Suho, Gray lập tức hành động, nó tung tăng chạy trên đôi chân ngắn cũn cỡn, lao tới đống vũ khí rải rác trên sàn, há cái miệng bé xíu ra… cắn lấy một thanh kiếm.
Ting!
Một thông báo xuất hiện ngay trước mặt Suho.
[Bạn đã tìm thấy ‘Vật phẩm: Hỏa kiếm.’ Bạn có muốn nhận nó không?]
“Cái gì?”
Mắt Suho mở to kinh ngạc.
‘Đây là do hệ thống thú cưng sao?’
Hóa ra anh cũng có thể nhặt vật phẩm từ xa chỉ bằng cách để Gray chạm vào chúng.
“Nhận.”
[Đã nhận được ‘Vật phẩm: Hỏa kiếm’.]
Ngay lập tức, thanh kiếm biến mất và xuất hiện trong kho đồ của Suho. Môi Suho nhếch lên thành một nụ cười.
“Nếu thế này, mình có thể lụm đồ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Cuối cùng, anh cũng tìm ra cách sử dụng Gray một cách hiệu quả.
“Cộng một máy thu thập vật phẩm di động.”
Suho xoa đầu Gray, bật cười nói:
“Gray, làm tốt lắm. Giờ cứ tiến lên mà cắn đi.”
“Hnnnggg~?!”
Gray đứng hình, lần đầu tiên trong đời, nó không biết phải làm gì. Chẳng lẽ… Suho thực sự khuyến khích nó đi cắn đồ?! Khóe miệng Gray co giật liên tục. Rồi cuối cùng…
Phập!
“Gì vậy cha!?”
Suho tròn mắt, Gray không cắn vũ khí, mà giờ nó cắn luôn… tay anh.
“Grrr…!”
Gray phấn khích tột độ, mắt sáng rực, đuôi vẫy điên cuồng, chỉ có điều… nó vẫn cắn chặt lấy tay Suho không chịu nhả. Suho nhìn xuống tay mình, Gray đang lủng lẳng treo ở đó, ngoạm chặt như thể anh là vật phẩm hiếm nhất thế giới.
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, gật đầu trước lòng dũng cảm của hậu duệ mình.]
[Ồ, nhóc con này… Dù còn trẻ nhưng vẫn là một con thú thực thụ.]
Suho thở dài.
“Dừng lại đi nhóc.”
Nanh Rakan hừ lên một tiếng.
—…Thôi nào, đi mà cắn mấy thứ khác đi.
Suho dùng vũ lực gỡ Gray ra, rồi đẩy nó về phía trước. Gray đắc chí, kiêu hãnh giơ đuôi lên, rồi bắt đầu chạy vòng vòng cắn đồ.
Ting! Ting! Ting!
[Bạn đã tìm thấy ‘Vật phẩm: Nỏ tinh nhãn’. Bạn có muốn nhận không?]
[Bạn đã tìm thấy ‘Vật phẩm: Rìu hắc chiến’. Bạn có muốn nhận không?]
[Bạn đã tìm thấy ‘Vật phẩm: Găng tay carbon’. Bạn có muốn nhận không?]
…
“Nhận hết!”
Suho đứng yên và bán các vật phẩm cho cửa sổ cửa hàng.
Cạch. Cạch.
[Bạn đã nhận được 750 vàng.]
[Bạn đã nhận được 1300 vàng.]
[Bạn đã nhận được 900 vàng.]
…
Suho lướt qua cửa sổ cửa hàng, suy tính một chút.
‘Tuyệt. Với tốc độ này, vấn đề tiền mua thuốc sẽ không còn đáng lo nữa.’
Những ngày vật lộn với từng đồng vàng, rồi liếm sạch từng lọ thuốc hồi phục, đã qua rồi. Giờ thì… Suho đang nghĩ đến việc mua một món gì đó để ăn mừng.
‘À từ từ… Hình như mình quên gì đó… À, phần thưởng nhiệm vụ!’
[Phần thưởng đã được chuẩn bị.]
Điểm kỹ năng: +5.
Suho không chút do dự mà dùng toàn bộ điểm đổ hết vào Sức mạnh. Vì sao ư? Vì sức mạnh là tất cả.
‘Chế ngự kẻ thù bằng sức mạnh và tốc độ áp đảo. Thế mới là phong cách.’
Còn chỉ số khác thì cứ kiếm vật phẩm mà bù vào sau là được. Suho đang bận rộn với chính mình, thì một giọng nói vang lên.
“Xin lỗi, Ngài Quạ. Tôi có thể nói chuyện với anh một phút không?”
Một thái độ rất lịch sự và cách xưng hô sến súa. Suho nhìn ông ấy với vẻ mặt ngượng ngùng và trả lời.
“Vâng, chắc chắn rồi.”
* * *
Trong khi đó, nơi Hắc ám ngục mà Gray biến mất.
“… Hả?”
Bị bỏ lại một mình ở đó, biểu cảm của Esil đột nhiên thay đổi.
‘Không thể nào?’
Cô nheo mắt và trừng mắt nhìn đâu đó, d9ột nhiên, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Esil ngay lập tức nhảy khỏi mặt đất và di chuyển để tìm kiếm nó. Thế giới đen trắng cực kỳ yên tĩnh và tĩnh lặng, ngay cả những con yêu tinh ẩn náu khắp nơi cũng bị dọn sạch, và sự im lặng kỳ lạ ngày càng tăng lên.
Tuy nhiên, một sự thay đổi đang diễn ra trong thế giới hoang vắng đó.
Vù vù.
Cuối cùng, Esil dừng bước và nhìn về phía trước. Một vết nứt không gian vừa xuất hiện, kéo theo nguồn năng lượng đáng ngại tràn qua.
“Cổng…!”
Nhận ra nguyên nhân của sự việc, Esil vội vàng ngẩng đầu lên và hét vào mặt Suho ở thế giới bên ngoài.
“Sung Suho! Quay lại đây ngay! Bây giờ không phải là lúc thảnh thơi ngoài đó đâu!”
Giọng nói bí ẩn đó truyền đến tai Suho qua cái bóng của anh.
—Sung Suho! Có một cánh cổng trong thế giới của cậu!
“…!”
Nghe giọng nói đó, Suho, người vừa nói chuyện với đội trưởng Han Jaehyuk, rùng mình.
“Ngài Quạ?”
Han Jaehyuk nhìn anh với vẻ mặt bối rối, Suho liếc nhìn ông.
“Tôi có chuyện khẩn cấp. Chúng ta nói chuyện sau nhé.”
“Hả? Đột nhiên sao? Chuyện khẩn cấp gì vậy…”
Suho không kịp giải thích gì cả, anh ta lập tức quay lại và chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.
“K-Khoan đã! Anh phải đưa cho tôi thông tin liên lạc của anh…!”
Han Jaehyuk hoảng sợ và gọi Suho từ phía sau, nhưng không có lý do gì để giữ anh lại bằng vũ lực. Anh không phải là tội phạm hay kẻ xấu, mà là một anh hùng đã giúp họ.
“Tôi có thể thưởng cho anh…”
Giọng ông thì thầm nói với Suho, người đã biến mất khỏi tầm mắt.
Nghe thấy những lời đó…
[Tiền thưởng hả?? Đưa đây.]
“Ồ?!”
Beru túm lấy cổ áo Han Jaehyuk.
[Đâu? Tiền thưởng đâu??? Đưa đây xem nào!”
***
[Bạn đã tiến vào Hắc ám ngục.]
Vù!
Hình ảnh của Suho xuất hiện trước mặt Esil. Ngay lập tức, Esil cho Suho xem thứ cô ấy đã khám phá ra.
“Đây là gì…”
Biểu cảm của Suho cứng lại khi anh nhìn thấy cánh cổng trước mặt mình.
Rào, rào…!
Cát đỏ không ngừng tràn ra từ khe hở trong không gian, sức mạnh của nó dường như có thể nuốt chửng cả thế giới.
Ting!
[Nhiệm vụ khẩn cấp đã đến.]
Nhiệm vụ xuất hiện đúng lúc.
[Nhiệm vụ khẩn cấp: Vết nứt không gian]
Đã phát hiện một vết nứt không gian. Đi qua cánh cổng được kết nối và loại bỏ nguyên nhân gây ra nó.
“Hệ thống… muốn tôi vào trong đó sao?”
Nhìn dòng cát đỏ cuồn cuộn tuôn chảy, Suho khẽ cau mày.
“Cái quái gì thế này… Tôi phải vào ngay à?”
Esil sững sờ nhìn anh.
“Cậu định lao thẳng vào dòng cát đó sao? Chỉ cần bước vào, nơi đó có thể trở thành mồ chôn của cậu đấy!”
Suho lặng lẽ suy nghĩ trong giây lát, rồi lập tức lắc đầu.
‘Không, có lẽ đây chính là cách để giải quyết nhiệm vụ.’
Anh không thể né tránh nó được.
“Trỗi dậy!”
Vù vù—
Một cái bóng khổng lồ đáp xuống bên cạnh Suho. Con nhện mộ, Arachne, mở rộng tứ chi đầy gai nhọn, những đôi mắt đen láy lạnh lùng phản chiếu ánh sáng từ cánh cổng phía trước.
“Mi đào đất được chứ?”
[Krrrk!]
Arachne nâng móng vuốt sắc bén lên cao, đôi chân khổng lồ của nó cắm sâu vào mặt đất. Sức mạnh toát ra từ nó khiến cả không gian rung chuyển nhẹ. Nhìn dáng vẻ đáng tin cậy đó, Suho khẽ nhếch môi.
‘’Có lẽ cũng đáng để thử.’
Anh quay đầu về phía Esil, nhưng vừa bắt gặp nụ cười của Suho, Esil theo bản năng lùi lại một bước, lắc đầu quầy quậy.
“Không. Tôi sẽ đợi ở đây…”
“Không thích ăn thịt à?”
“Ờ…”
“Thật sao?”
“…Hmm.”
Esil, nữ trưởng của Gia tộc Radiru vĩ đại, một quý tộc quỷ kiêu hãnh, lần đầu tiên trong đời hiểu được cảm giác ngạt thở là gì.
“Argh! Được rồi, đi thì đi!”
Cô nghiến răng, nhắm chặt mắt, rồi bước lên. Suho mỉm cười hài lòng trước phản ứng của cô, sau đó quay đầu về phía trước.
Krrrr—!
Cánh cổng ma quái vẫn sừng sững trước mắt, nơi một thác cát đỏ đang đổ xuống không ngừng như muốn nuốt chửng tất cả.
“Vậy thì, chúng ta vào thôi.”


0 Bình luận