• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 23

0 Bình luận - Độ dài: 2,396 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

Một người trong đội hớt hải chạy tới báo cáo.

“Đội trưởng! Tôi… tôi tìm thấy một thi thể con người!!!”

“Cái gì? Một xác chết?”

Người đội trưởng đang nói chuyện với Suho vội vàng quay lại phía những thợ săn, mắt anh mở to khi nhìn thấy họ mang đến một cái xác chết của con người.

“Xác người thật đấy à…?”

“Nhưng mà… trông nó không giống xác chết bình thường!”

Biểu cảm của họ trở nên nghiêm trọng hơn, quả đúng là tử trạng của cái xác rất lạ, nó bị thiêu rụi đến mức cháy đen thành than. Việc tìm thấy một xác chết cháy đen thế này ở ga Seoul là không hề tự nhiên chút nào.

“Này… tôi chưa bao giờ nghe về việc có quái vật hệ lửa ở đây…”

“Thế mới là điều đáng nói đấy.”

Thấy họ ồn ào như vậy, Suho bước đến để xem tìm trạng của cái xác.

‘Lẽ nào là…?!’

Suho trừng mắt ngạc nhiên, tử trạng này thật sự nhìn rất quen… anh quay đầu sang nhìn giáo sư Lim.

“Suho, xác chết này…”

“Vâng… trông nó rất giống Mist Burn…”

Suho gật đầu xác nhận, nghe thấy thế, cả đội đột kích đều nhất loạt quay sang nhìn anh.

“Mist Burn?”

“Con quỷ lửa xanh đó sao?”

“Cậu chắc chứ?”

Các thợ săn bình thường thường sẽ không nắm rõ các loại quái vật, trừ những thợ săn thuộc các bang hội lớn.

“Tôi chắc chắn!”

Khi Suho tìm kiếm thêm thông tin về sự cố ở Đại học Hàn Quốc, anh cũng đã nghiên cứu các tài liệu về Mist Burn trên mạng, và rồi anh phát hiện ra một điều đáng ngạc nhiên.

Mist Burn không phải là quái vật tự nhiên!

Suhu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh và chậm rãi lẩm bẩm những không tin anh đã đọc được.

“Mist Burn được sinh ra khi một người bình thường hít đủ số lượng sương mù xanh vào trong cơ thể, nó sẽ khiến người hít phải bị bốc cháy…”

“C-Cái gì?”

“Mist Burn vốn là con người sao?”

Những thợ săn vừa chân ướt chân ráo bước vào công việc này thậm chí còn chẳng hề hay biết về nó. Cũng phải thôi—bởi lẽ Hiệp hội Thợ săn chỉ mới hé lộ sự thật về Mist Burn cách đây không lâu. Có một sự thật được mọi người biết đến nhiều nhất là Mist Burn có thể nhân bản bằng cách tấn công con người rồi tạo ra bản sao, tuy nhiên không một ai biết con Mist Burn đầu tiên được sinh ra như thế nào.

Một thợ săn chợt nhận ra điều gì đó.

“À này, nếu đó là cách Mist Burn được tạo ra, vậy thì tin đồn mà có thể thức tỉnh bằng cách hít sương mù xanh thì sao?”

“Tin vớ tin vẩn, hoặc là thông tin về Mist Burn bị chế cháo lung tung beng rồi!”

—Bạn có thể thức tỉnh bằng cách hít sương mù xanh.

Đã hơn một năm kể từ khi mạng xã hội bắt đầu lan truyền thông tin đó nhiều như thể đó là một truyền thuyết đô thị, thế nhưng tin có chuẩn hay không thì cho đến nay vẫn chưa có ai kiểm chứng.

‘... Có khi đứa nào hít thử để làm chuột bạch bị thiêu chết cha rồi…”

Vấn đề bây giờ là… làm thế quái nào mà cái xác chết này lại xuất hiện ở đây? Đó chính xác là điều mà các thợ săn đang thắc mắc; nơi này nằm ở tận tầng hầm thứ tư của ga Seoul, cũng quá vô lí khi một người bình thường chưa thức tỉnh có thể tự mình vượt qua đám thằn lằn gai rồi đi xuống tận đây.

Càng vô lí hơn nữa là cái xác này đã xuống đến đây sau khi hóa thành Mist Burn. Nếu nó bước ra ngoài thế giới rồi biến mọi người thành đồng bọn thì dễ hiểu hơn nhiều rồi, đằng này thì nó lại chui xuống đây, một nơi toàn là quái vật.

“Đội trưởng! Đây cũng có!”

Một thi thể khác lại được tìm thấy ở khoảng cách không quá xa, tử trạng cũng giống như cái xác vừa tìm thấy.

“Đây nữa!”

Các thợ săn càng lúc càng tìm được nhiều thi thể hơn, tình hình cũng dần trở nên nghiêm trọng.

‘Đếch ổn rồi…’

Đội trưởng, cũng là người chịu trách nhiệm cho sự an toàn của các thợ săn, thật khó có thể bỏ qua tình huống kỳ lạ này. Tuy nhiên, đây lại là vấn đề phát sinh ngoài lề nên không thể ngừng việc săn bắn chỉ vì nó được, với lại cũng chỉ tìm được vài thi thể. Hơn nữa, với từng này người tập trung tại đây, dẫu có hàng chục Mist Burn xuất hiện, thì họ vẫn có thể kiểm soát được.

“Tiếp tục đi săn thôi.”

Cuộc đột kích lại tiếp tục được tiến hành.

“Suho…” Giáo sư Lim đến gần Suho với vẻ mặt khó chịu. “Tôi nói trước nhé…”

“Gì vậy thầy?”

“Nếu có nguy hiểm là tôi chạy trước đấy!”

“...?”

[Thằng hèn!]

Suho và Beru nhìn giáo sư Lim với ánh mắt đầy phán xét. Nhưng giáo sư Lim chỉ nói thật lòng thôi.

“Em biết tôi có kỹ năng bỏ trốn cực xịn mà đúng không? Nếu có chuyện gì xảy ra thì em có thể dùng kỹ năng triệu hồi để đối phó, còn tôi thì chạy trốn.”

Giáo sư Lim vừa nói vừa dáo dác nhìn xung quanh. Suho nhìn mặt giáo sư rồi hỏi.

“Thầy nói như kiểu biết chắc có gì sẽ xảy ra ý nhờ!”

“Không phải… Nếu không có gì thì cũng tốt, nhưng mà nhỡ…”

Giáo sư Lim ngập ngừng, cuối cùng thở hắt ra một hơi rồi nói ra những suy nghĩ trong đầu mình.

“Nói thật thì… Mẹ tôi từng bị Mist Burn giết chết..”

“...”

“Bà ấy cũng hóa Mist Burn và cố giết tôi…”

“...”

“Đó là lí do… tôi rất sợ Mist Burn, mỗi lần nhìn thấy chúng tôi cứ có cảm giác như mẹ tôi đang cố gắng giết tôi lần nữa vậy!”

Suho sốc đến mức không nói nên lời…

***

Ngay lúc đó…

“Aaaaaaaaaaargh!!”

Một tiếng hét thống khổ vang lên từ nơi sâu nhất của ga Seoul.

“Nóng quá! Nóng quá!!”

“Aaaaaaaaah!!”

Một nhóm người bị xích chung lại với nhau đang vật lộn trong đau đớn, cơ thể họ bị bao phủ trong lớp sương mù xanh.

“Chúa ơi cứu con với! Xin hãy tha cho tôi! Aaaa! Tôi chưa thấy gì cả!!”

Phía sau lưng họ, những người chưa bị thiêu sống đang van xin sự tha thứ, họ gào khóc trong tuyệt vọng. Nỗi sợ hãi bao trùm cả khu vực.

Nỗi sợ thuần khiết cùng với sự điên loạn. Tất cả đều quá vô lý. Tại sao họ lại phải chịu đựng ở một nơi như thế này? Không ai có thể trả lời vì câu trả lời cũng quá rõ ràng—bởi lẽ ngay từ đầu, chẳng hề có lý do nào cả. Họ đơn giản chỉ là những kẻ xui xẻo tới số bị thiêu sống mà thôi.

“Có đủ nóng không?”

Một vài tên đang đứng trước mặt họ, bình tĩnh nhìn họ kêu gào thảm thiết.

“Hmm… chắc chưa đủ nóng đâu, tăng hỏa lực lên đi.”

Chúng là một nhóm người giấu kín hình dạng sau lớp áo choàng đen cùng với chiếc mặt nạ quạ, trông giống như những kẻ lạc hậu đang sống ở thế kỷ trước vậy.

“Này, không tăng được thêm đâu, hết nhiên liệu rồi!”

“Chậc, lúc nào cũng hết nhiên liệu vậy? Không kiếm được nhiều hơn à?”

“Vì cả hội Linh Cẩu đã bị tóm, thế nên là…”

“Mẹ kiếp, sao có thể thế được chứ?”

Tên đeo mặt nạ quạ tức tối gắt lên. Cùng lúc đó, những tiếng la hét của mọi người gần như biến mất  cùng lúc ngay lập tức.

[Roooooaaaar!]

Những con quái vật được bao phủ trong ngọn lửa xanh đang cháy phừng phừng, gầm lên.

[Graaaaaoo!!]

“Chào mừng!”

Một tên đeo mặt nạ quạ khác vẫy tay với những con Mist Burn vừa được sinh ra.

“Được rồi, làm việc trước khi hết sạch nhiên liệu đi.”

“Tôi nên làm gì bây giờ, thưa ngài?”

Một tên khác đứng ở trong góc giơ tay lên hỏi, bên cạnh hắn ta là cả đống xác chết đã cháy đen sì thành than.

“Mau đem đống xác chết đó đi vứt rồi quay lại đây.”

“Vâng!”

Tên đó chất những cái xác cháy đen lên xe đẩy, hắn càu nhàu kéo xe ra ngoài.

“Có thế thôi cũng phải căng. Lần này vứt đi đâu bây giờ, thưa ngài. Tôi vứt gần đây được không?”

“Thằng ngu này, mang đi càng xa càng tốt!”

“Vâng!”

Hắn ta nhún vai rồi đẩy chiếc xe chứa đầy xác chết đi, biến mất dần trong bóng tối cùng tiếng cót két của chiếc xe. Những kẻ khác chỉ đứng sau nhìn theo hắn rồi tặc lưỡi như thể không hề ưa hắn chút nào.

“Vừa lười vừa ngu.”

“Nói thế chứ hắn cũng được việc phết, cứ từ từ mà lợi dụng.”

“Vâng, à mà đợt sản xuất bụi sao thứ 13 sẽ bắt đầu sớm đấy.”

Những kẻ còn lại đứng yên, ánh mắt sắc bén, cảnh giác đến tột độ. Trong khi đó, những người bị xích phía sau—những linh hồn đã bị đám quỷ đánh dấu—chỉ còn biết tuyệt vọng chờ đợi ngọn lửa xanh của cái chết.

‘Xin hãy cứu chúng tôi…’

‘Làm ơn… có ai không?’

Bọn họ chỉ còn biết cách cầu xin trong tuyệt vọng, nhưng những lời cầu xin ấy chẳng đến được tai ai…

***

[Eh?] Beru vểnh râu lên, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía bóng tối của đường hầm trong ga tàu. [Thiếu quân vương…!]

“Ừ, tôi cũng cảm thấy nó.” Suho cũng đang nhìn về phía ấy. ‘Có phải do chỉ số Giác quan của mình đã tăng lên không nhỉ?’

[THÔNG TIN]

Giác quan: Chỉ số giúp tăng độ nhạy cảm của cả năm giác quan. Khả năng phát hiện nguy hiểm tăng.

Dưới lớp bóng tối dày đặc nơi những đường ray tàu điện kéo dài vô tận, sâu trong đường hầm như một vực thẳm không đáy, hắn cảm thấy một luồng khí âm u len lỏi, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ bước tới.

‘Có gì đó đáng sợ…’

Suho không cần nhìn cũng biết — ở phía bên kia của đường hầm, có thứ gì đó mạnh mẽ đang ẩn nấp, chờ đợi. Một áp lực vô hình len lỏi qua bóng tối, ghim chặt vào cơ thể anh như móng vuốt của một con thú săn mồi. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh chính là Boss.

Nhưng... điều đó không hợp lý. Khu vực ga Seoul đã tồn tại suốt một năm qua, một hầm ngục cũ kỹ, nơi những thợ săn đã càn quét hết mọi con quái vật đáng giá. Những kẻ mang lại nhiều tiền như Boss hẳn đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, kết quả là, những sinh vật duy nhất còn sót lại chỉ là loài thằn lằn — sinh sôi nhanh, số lượng áp đảo. Vậy thì… thứ quái gì đang ở đó?

‘Nếu không phải boss thì nguồn năng lượng này là gì?’

Suho nhìn lại, anh thấy những thợ săn khác đang tập trung vào việc săn thằn lằn gai.

‘Họ đang không chú ý đến mình.’

Có thứ gì đó đang dõi theo bọn họ từ trong bóng tối. Một ánh nhìn sắc bén, lạnh lẽo... như một con đại bàng lơ lửng trên bầu trời, âm thầm quan sát con mồi bên dưới Mục tiêu của nó chính là đội thợ săn đang gây huyên náo đằng kia.

Và rồi...

‘Nhiên liệu tự tìm đến ta đây rồi.’

Một giọng nói vang lên giữa màn đêm, trầm thấp, khe khẽ.

“...!”

Suho và Beru cùng mở to mắt ngạc nhiên, hét lên.

“Mọi người mau tránh ra!”

[Có kẻ địch!]

Baaaaaaang–! Một tiếng nổ vang dội. Một bóng đen xuất hiện—một kẻ khoác trên mình tấm áo choàng đen, khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ quạ bí ẩn. Nhưng không ai nghĩ hắn là con người, bên dưới lớp áo choàng, một cánh tay quái vật trồi ra—nó căng phồng một cách quái dị, căng cứng đến mức tưởng chừng như sắp xé toạc lớp da.

‘Đó là một con quái vật hình người!’

Đội thợ săn lập tức siết chặt đội hình.

“Ồ, né được sao?”

Con quái vật từ từ đứng dậy, rút nắm đấm khủng bố đang mắc kẹt dưới sàn nhà lên.

“Tốt đấy.”

Ầm! Một tảng bê tông lớn vỡ vụn thành trăm mảnh nhỏ trong bàn tay quái dị của hắn.

Vút! Hắn ngay lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

“...!”

Các thợ săn ngạc nhiên trước tốc độ của hắn, mọi người dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm hắn. Nhưng đã quá muộn.

‘Thằng healer thì phải chết đầu tiên.’

Một nắm đấm khổng lồ đột ngột vung lên từ phía sau xé rách không khí, những khớp xương kêu lên răng rắc như búa tạ nhắm thẳng đến phía sau của đội trưởng đội đột kích, nơi không có chút phòng bị nào. Người đội trưởng mở to mắt, quá nhanh, quá mạnh. Anh không hề kịp phản ứng.

Nhưng đúng lúc đó—

Đôi mắt của con quái vật trợn trừng. Cú đấm của nó khựng lại ngay giữa không trung. Một bóng người lao vào như tia chớp, chắn ngay trước mặt hắn. Một đường kiếm lóe lên, sắc lạnh như lưỡi hái tử thần!

Phụt! Máu đen phụt ra, bắn tung tóe như mưa.

“Argh!”

Suho chặn đứng cú đấm đầy uy lực của hắn bằng Sừng Vulcan, liếc mắt lườm hắn ta.

“Ồ, con chuột nhắt nào đây?”

Khóe miệng của con quái vật nhếch lên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận