Dịch: Lolyne.
_____
Mọi người náo loạn một lúc lâu khi bác sĩ Min Byung Gu đột nhiên ngất xỉu rồi lại tỉnh dậy. Vì vậy, ông buộc phải tự kiểm tra sức mạnh mana của mình ngay trước sự chứng kiến của mọi người. Và cuối cùng, kết quả được mọi người mong đợi cũng đã xuất hiện…
[Hạng C]
“Ồ ồ! Hạng C!”
“Tuyệt vời!”
“Chúc mừng bác sĩ Min đã thức tỉnh!”
Nhân viên Hiệp hội hào hứng chúc mừng ông.
“Hơn nữa, anh còn là một healer đấy!”
Healer là một công việc béo bở, có thể kiếm được nhiều tiền mà không cần mạo hiểm ra trận. Điều đó khiến Min Byung Gu cảm thấy hài lòng.
Ông đã hơn 60 tuổi — một độ tuổi mà người ta thường tìm kiếm sự ổn định thay vì những thử thách đầy mạo hiểm. Việc thức tỉnh không có nghĩa là ông sẽ lao vào ngục tối và chiến đấu với quỷ dữ hay quái vật. Ông quyết định để lại việc đó cho lớp trẻ và tiếp tục trung thành với công việc của mình.
‘Tốt rồi. Giờ mình có thể sử dụng ma thuật, nghiên cứu về Bụi sao cũng sẽ tiến triển nhanh hơn.’
Min Byung Gu mỉm cười mãn nguyện khi nhẹ nhàng điều khiển dòng chảy ma lực trong tay.
* * *
“… Chà, chuyện như vậy cũng có thể xảy ra à.”
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ Beru, Suho gật đầu rồi bước ra. Tuy nhiên, anh vẫn còn một thắc mắc.
“Làm thế quái nào mà cậu làm bác sĩ đó thức tỉnh được vậy? Đừng nói là cậu đã trả lại sức mạnh mà mình đã nuốt đấy?"
[À không… tôi giống như con tỳ hưu ấy, chỉ đớp thôi chứ không nhả được.]
“Thế làm sao…”
[Tôi đã ban cho anh ta 'Sự bảo hộ'.]
'Sự bảo hộ'…
Cách Beru đánh thức Min Byung Gu hoàn toàn bắt chước theo phương pháp mà Quân vương Quái thú đã sử dụng để ban phước lành cho Suho.
[Thông thường, điều này rất khó xảy ra. Giống như trường hợp của Quân vương Quái thú ấy, ngài cần một ‘điều kiện’ nhất định để có được sức mạnh từ hắn.]
Min Byung Gu vốn không đáp ứng đủ điều kiện đó, tuy nhiên, sự bảo vệ thiêng liêng mà Beru ban cho ông thực chất đã thuộc về ông ấy ngay từ đầu. Sau khi nghe lời giải thích, Suho liếm môi, lẩm bẩm:
“Hmmm… tiếc thật.”
[Tiếc gì vậy, thưa ngài?]
“Tôi đang tự hỏi liệu mình có thể học được kỹ năng chữa lành từ cậu không. Nhưng nếu vậy, có vẻ tôi cũng không đủ điều kiện rồi.”
[Hả?!]
Beru giật bắn người, nhảy dựng lên rồi ngã sấp mặt, hốt hoảng tuyên bố:
[Thiếu quân vương! Làm sao một kẻ như tôi lại dám ban phước lành cho ngài được chứ?! Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã thấy thiếu tôn trọng rồi!]
Sự ban phước thường là một loại ân sủng, được ban tặng bởi một đấng bề trên cho một cá thể yếu hơn. Tuy nhiên, trong trường hợp này, thứ bậc giữa Suho và Beru hoàn toàn đảo ngược, nên việc bàn luận về trình độ ngay từ đầu đã là vô nghĩa.
Suho chỉ đơn thuần cảm thấy tò mò…
“Chúng ta nên quay lại bây giờ không?”
Anh quay lại nhìn căn phòng đo mana, nơi mà Min Byung Gu đang ở trong đó, do sự thức tỉnh bất ngờ của ông ấy, mọi thứ đã trở nên náo động, nên Suho đã ra ngoài một lúc để chờ quá trình kiểm tra hoàn tất. Hơn nữa, thông tin kỹ năng quan trọng nhất của anh cũng đã được đăng ký vào cơ sở dữ liệu của Hiệp hội.
‘Mình thậm chí còn chưa đề cập đến những kỹ năng như ‘Phong bạo trảm’ hay ‘Chống chịu’ nữa…’
Nếu cứ tiếp tục thế này, cơ sở dữ liệu Thợ săn sẽ chỉ ghi nhận Suho là một triệu hồi sư. Ngay cả khi ở hạng C, thì triệu hồi sư vẫn không phải một nghề được ưa chuộng trong hầm ngục, vì vậy anh muốn bổ sung thêm thông tin về kỹ năng của mình. Mặc dù một số thợ săn thường giấu đi kỹ năng thật của họ, nhưng hầu hết trong số đó đều là những kẻ phạm tội, hoặc là chuyên làm những việc mờ ám.
Khi Suho còn đang đứng bên ngoài, một vị khách không mời mà đến đã xuất hiện trong phòng của Min Byung Gu.
“Tôi từ chối!”
‘Hửm?’
Có lẽ do chỉ số nhạy bén của anh đã tăng lên nên nhờ thính giác siêu phàm, Suho có thể nghe rõ cuộc trò chuyện bên trong phòng đo mana.
“Nói rõ ràng thế này nhé, tôi sẽ không xem xét lại đề xuất của thư ký Kim.”
Min Byung Gu nghiêm giọng từ chối lời đề nghị của vị khách không mời.
“Ồ, bác sĩ Min. Ông thật sự không thể suy nghĩ lại sao? Xin hãy cân nhắc thêm và…”
“Nghiên cứu bụi sao của tôi hoàn toàn vì lợi ích cộng đồng và phúc lợi xã hội. Không có lý do gì để tôi hợp tác với những hội nhóm lớn chỉ theo đuổi lợi ích cá nhân.”
[Thiếu quân vương, bầu không khí trong đó có vẻ kỳ lạ…]
“Shhh!”
Suho đưa tay che miệng Beru.
“Không nên tùy tiện can thiệp vào cuộc trò chuyện của người lớn như thế.”
[Vâng, tôi sai rồi...]
“Cậu phải im lặng mà lắng nghe.”
[Ahh.]
Beru vội vàng lấy cả hai tay che miệng, chỉ có bộ râu là vẫn dựng lên đầy bất mãn. Khi tiếp tục lắng nghe, Suho nhận ra người mà Min Byung Gu gọi là ‘thư ký Kim’ thực chất là một thợ săn của hội Tử Thần.
“Bác sĩ Min, tôi biết rất rõ rằng Bụi sao đã bị liệt vào danh sách cấm. Nhưng làm sao tôi có thể làm ngơ được? Nếu ông hợp tác nghiên cứu cùng chúng tôi, chẳng phải một ngày nào đó có thể phát triển một phiên bản Bụi sao hợp pháp sao?”
“Tôi không hiểu vì sao các anh lại cố chấp theo đuổi thứ này đến vậy.”
“Tất nhiên là để bảo vệ hòa bình thế giới. Thợ săn càng mạnh, người dân càng an tâm, và họ có thể ngủ ngon hơn vào ban đêm rồi.”
‘Hội Tử Thần muốn có bụi sao à?’
Mắt Suho khẽ nheo lại.
“Beru.”
[Theo ký ức của Broki, Tử Thần chính là khách hàng lớn nhất của hội Linh Cẩu.]
Beru lập tức hiểu ý và nhanh chóng trả lời. Tuy nhiên, để tránh bị thư ký Kim nghe lén, hắn đã truyền giọng nói trực tiếp vào tâm trí Suho.
[Và có vẻ như người tên thư ký Kim chính là người phụ trách liên lạc với hội Linh Cẩu.]
“Ái chà, cách giao tiếp này hay nhờ.”
[Tất nhiên rồi, tôi giỏi mà.]
Suho gật đầu, đồng thời sử dụng giác quan của mình để đánh giá cấp độ của thư ký Kim.
‘Anh ta có đủ khả năng để đạt đến hạng B không nhỉ?’
So với chính mình — một thợ săn hạng C — lượng mana của thư ký Kim ít nhất cũng phải gấp đôi Suho. Tuy nhiên, sức mạnh không thể chỉ đánh giá dựa vào lượng mana, nhất là khi chỉ số vượt trội của Suho không đến từ mana mà chính là sức mạnh cơ bắp của anh.
Khi Suho đang đánh giá sức mạnh của đối thủ, Beru nhanh chóng nhận ra ý định của anh và vội vàng can ngăn.
[Thiếu quân vương, đừng làm vậy. Hắn đến từ một hội lớn. Với sức mạnh hiện tại, nếu ngài thua, ngài sẽ gặp rắc rối lớn đấy.]
Lời của Beru không sai. Suho rất muốn lên cấp, nhưng nếu đối đầu với một hội lớn, các hoạt động săn quái trong tương lai của anh có thể trở nên vô cùng rắc rối.
Đúng lúc đó, Min Byung Gu lên tiếng, ngụ ý đuổi khéo thư ký Kim.
“Tôi không còn gì để nói với anh nữa, thư ký Kim. Đây vẫn là giờ làm việc, vậy nên anh có thể vui lòng rời đi ngay bây giờ không?”
Thư ký Kim không muốn ra về tay không, nên anh ta đã đổi sang một cách tiếp cận khác.
“Thú Vương Quạ.”
‘Hửm?’
[Ồ?]
Suho và Beru lập tức trao nhau ánh mắt đầy cảnh giác. Bất ngờ, thư ký Kim thốt ra một điều khó tin.
“Bác sĩ Min, chắc hẳn ông đã xem tin tức về Thú Vương Quạ rồi, đúng không?”
Min Byung Gu nhíu mày.
“Anh đang nói cái gì vậy? Tất nhiên là tôi đã xem tin tức, nhưng…”
“Tên Quạ đó là quỷ.”
“Cái gì?!”
‘Cái gì?!’
[Cái gì?!]
Tất cả đều bối rối trước lời nói của thư ký Kim
“Theo thông tin mà tôi thu thập được từ các thành viên của hội Tử Thần, biểu tượng con quạ, chiếc mặt nạ Quạ là một vật phẩm của quỷ. Họ nói rằng tất cả quỷ trong nhà máy đều đeo chiếc mặt nạ đó.”
Tất cả đều đúng, ngoại trừ việc Quạ không phải là quỷ.
“Ông nghĩ điều đó có nghĩa là gì? Sức mạnh của Vua Thú đã được truyền cho con quỷ đó Magok. Với sức mạnh đó, con quỷ hẳn đã trở nên mạnh hơn, và để chống lại hắn, con người chúng ta cũng cần phải tăng cường sức mạnh của mình bằng mọi cách.”
‘Bé ơi từ từ... Tại sao câu chuyện lại diễn biến như thế này?’
Suho tỏ vẻ bối rối. Có gì đó kỳ lạ, nhưng rõ ràng không phải như vậy.
“Vậy thì, bác sĩ Min! Hãy tham gia cùng chúng tôi! Ông là người không thể thiếu trong hội của chúng tôi. Về phần thù lao…”
“Tôi từ chối.”
Lý do Min Byung Gu tiếp tục nghiên cứu Bụi sao không phải vì tiền, mà là vì lợi ích cộng đồng. Mặc dù thu nhập hiện tại không cao, nhưng cũng đủ để ông sống hạnh phúc cùng vợ, và như vậy là quá đủ. Dù có được đề nghị bao nhiêu tiền, ông cũng sẽ không lung lay.
Khi Min Byung Gu một lần nữa từ chối dứt khoát, thư ký Kim thở dài. Lần này, giọng hắn trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với thái độ trước đó.
“Vợ ông là giáo viên trung học.”
“…!”
Min Byung Gu nghi ngờ chính đôi tai mình. Khi ông nhìn lại, thư ký Kim vẫn đang mỉm cười. Biểu cảm của Min Byung Gu cứng đờ.
“Anh... đang nói gì vậy?”
“Tôi nghe nói vợ anh nghỉ làm hôm nay. Anh có biết không?”
“…!”
Sắc mặt Min Byung Gu lập tức tái nhợt.
“C-Các người không thể nào…”
“Có cần tôi nhắc lại không?”
Thư ký Kim nhếch mép cười, rồi giơ điện thoại ra trước mặt Min Byung Gu. Trên màn hình… một người phụ nữ trung niên bị trói.
“Chúng tôi có thể sử dụng bất kỳ biện pháp nào để đạt được mục đích của mình.”
Người phụ nữ đó — không ai khác chính là vợ của Min Byung Gu.
‘Chuyện quái gì đang xảy ra thế này…?’
Min Byung Gu cảm thấy như cơn ác mộng của mình lại một lần nữa bắt đầu. Đầu óc ông quay cuồng, thực tại trở nên mơ hồ.
‘Thằng khốn này nói nhăng nói cuội gì vậy?’
Bắt cóc ư?
Dù thế lực của hội Tử Thần có mạnh mẽ đến đâu, ông cũng không thể tin được rằng chúng dám đi xa đến mức này.
“Giờ thì ông đã hiểu rồi chứ? Vậy thì, nghe cho kỹ vào. Tôi vẫn đang rất tử tế đấy.”
Đúng lúc đó.
Rùng mình!
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng thư ký Kim, khiến hắn vội vã quay lại theo bản năng. Nhưng… đã quá muộn.
BÙM!
“…?!”
Ngay khi cánh cửa phòng đo lại bật mở, một mũi tên khổng lồ lao ra như một viên đạn đại bác.
[Sử dụng ‘Kỹ năng: Trọng kích.’]
Một mũi tên đen kịt, chứa đầy năng lượng hắc ám, xé toạc không khí rồi cắm thẳng vào người thư ký Kim.
RẦM!
“A-AAARGH!”
Thư ký Kim bị hất văng xuống sàn như thể vừa bị hứng trọn cú đâm của một chiếc xe tải.
“C-Cái quái gì thế này?! Anh là ai?!”
Hắn cố gượng dậy, nhưng đòn tấn công quá mạnh khiến đôi chân loạng choạng, suýt nữa lại ngã quỵ.
“Ồ? Anh chịu được một đòn của tôi sao? Đúng là hạng B có khác.”
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau cánh cửa—cùng với một mũi tên đen thứ hai.
Vù!
Bóng người ấy chậm rãi bước vào trong phòng đo mana… Và khi ánh sáng chiếu xuống…
“C-Cái gì?!”
Mắt thư ký Kim trợn tròn.
“Tại sao… Tại sao lại có quỷ ở đây?!”
Người đàn ông vừa xuất hiện đứng đó với gương mặt được giấu sau một chiếc mặt nạ quạ.


0 Bình luận