• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 19

0 Bình luận - Độ dài: 2,623 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

Toàn cõi mạng đều đang ầm ĩ xôn xao vì những thông tin đã được tung lên mạng.

—Tin mới nhất! Kẻ đứng sau hội Linh Cẩu!

—Người sói của Gwanaksan!

—Những nạn nhân đã suýt bị biến thành vật hiến tế!

Những nạn nhân ở Gwanaksan được Suho giải cứu đã tiết lộ tất cả những gì họ biết cho giới truyền thông, và mọi thứ đã khiến cho công chúng sốc nặng.

—Điên vãi! Bọn chúng là thứ quái quỷ gì vậy?

—Bọn nó bắt đồng loại của mình cho quái vật ăn thịt á?

—Bọn này đếch phải người rồi!

—Đúng cái đám nô lệ của ác quỷ!

—Mấy thằng phản bội nhân loại thế này xứng đáng cho xử bắn.

Người dân đã phản ứng cực kì gay gắt với đám súc vật đó, cùng lúc đó, những bang hội khác có liên quan đến hội Linh Cẩu cũng bị chỉ trích dữ dội.

—Không phải hội Tử Thần chống lưng cho hội Linh Cẩu sao?

—Chuẩn luôn! Bây giờ họ có chối thì cũng không ai tin đâu.

—Hóa ra số vốn khổng lồ của hội Linh Cẩu là từ việc siết nợ của các thợ săn vay lãi.

—Tôi nghe nói ban đầu họ là xã hội đen đấy!

—100% có bang hội khác rót tiền cho họ luôn!

“Chúng ta cứ để mọi người xỉa xói như thế này mãi sao?!”

Lim Taegyu, Hội trưởng của hội Tử Thần đấm mạnh xuống bàn với vẻ mặt giận dữ. Sức mạnh truyền xuống từ cánh tay anh khiến chiếc bàn cẩm thạch vỡ ra làm đôi, nhưng có vẻ như không ai trong hội trường quan tâm đến nó.

“Tôi xin lỗi, chúng tôi cũng đang khẩn cấp xử lý truyền thông rồi, nhưng ngài thấy đấy, dư luận phản ứng mạnh quá!”

“Giám đốc kế hoạch!”

Một giọng nói lạnh lùng thốt lên khiến giám đốc kế hoạch không dám thở.

“Cậu nghĩ tôi trả lương cho cậu để nghe cậu biện hộ và tụ tập ở đây xem người khác bàn tán gì về mình à?”

“Tôi xin lỗi…”

“Phù…!”

Lim Taegyu ngồi phịch xuống, ngả lưng ra ghế rồi thở dài.

“Tôi hỏi cậu này, làm sao mà hình ảnh của hội ta lại trở nên như thế này? Không phải năm ngoái mọi thứ vẫn rất tốt đẹp sao?”

“...”

Đáp lại Lim Taegyu chỉ là những ánh mắt xấu hổ của các giám đốc điều hành.

Vào năm ngoái, hội Tử Thần đã vươn lên vị trí bang hội số 1 Hàn Quốc cả về danh tiếng lẫn thực lực. Tất cả là nhờ vào sự lãnh đạo của Hội trưởng Lim Taegyu.

Ông ta là một trong số ít thợ săn hạng S ở Hàn Quốc mặc dù đã bước qua tuổi tứ tuần.

Ngoài Lim Taegyu ra, còn có một thợ săn hạng S khác trong hội Tử Thần, nhưng ông ấy đã rời đi vào năm ngoái.

“À thì… từ khi Hội phó Baek Yunho tự mình rời hội vào năm ngoái…”

“Suỵt!”

Giám đốc kế hoạch vội chặn họng ông cấp dưới lại.

‘Thằng đần này, ai hỏi mà cán bộ trả lời?’

Thợ săn hạng S Baek Yunho, ông là người đã thành lập nên hội Bạch Hổ một năm trước, sau khi ông rời khỏi hội Tử Thần. Ngay khi ông ấy rời đi, hội Tử Thần dường như mất đi một nửa thế lực khi đã mất một thợ săn hạng S.

Nhưng đó không phải vấn đề chính của hội, mọi người ở đây đều biết nguyên nhân chính dẫn đến việc này là gì, nhưng họ không dám nói ra vì có thể cuống họng của họ sẽ bị chẻ làm đôi.

Sau khi Baek Yunho rời đi, Lim Taegyu đã nâng đỡ một thợ săn hạng A từ bên ngoài vào để nắm giữ chức Hội phó trong cơn giận dữ.

Thực ra, anh ta là một người có quan hệ với Lim Taegyu từ trước thảm họa rồi, đúng là nhất quan hệ nhì tiền tệ mà.

Tất nhiên các giám đốc điều hành của hội đã phản đối rất quyết liệt trước quyết định đó vì một thợ săn hạng A không thể nào thay thế vị trí của một thợ săn hạng S được.

Thợ săn hạng A ‘Lee Minseong’, người được Hội trưởng nhấc thẳng lên cái ghế Hội phó là một tân binh chưa từng đặt chân vào một hầm ngục nào bao giờ.

Tuy nhiên, Lim Taegyu cho Lee Minseong cái ghế hội phó không phải là không có lí do. Và lí do to nhất chính là… Lee Minseong có rất nhiều tiền…

Anh ta đã từng là một doanh nhân có rất nhiều tiền, đúng chất sinh ra đã ngậm thìa vàng, trước cả khi anh thức tỉnh. Khi còn trẻ, anh ta là một diễn viên điện ảnh nổi tiếng đến mức tự phong mình là ‘Siêu sao top 1 Châu Á’.

Bất kể có là thợ săn hay không thì cuộc sống của Lee Minseong  đã được định sẵn là một đại gia giàu có, người chỉ cần đi trên con đường dẫn đến thành công đã được vạch sẵn từ khi sinh ra.

Mục đích thật sự của Lim Taegyu là gì…?

Đơn giản, gói gọn trong chữ ‘TIỀN’.

Nếu bạn yếu thì chỉ cần bỏ tiền ra mua vũ khí mạnh là xong. Thứ bạn yếu ở đây không phải là sức mạnh, mà là tài chính.

Thực lòng mà nói, Lee Minseong giống như một nhà đầu tư có tiềm lực tài chính mạnh mẽ hơn là một Hội phó.

Ít nhất thì kế hoạch cũng đã thành công ở một mức độ nào đó…

Sau khi Lee Minseong trở thành Hội phó, các thành viên bang hội ngày càng nhận được nhiều trang bị đắt tiền và hào nhoáng hơn.

Nhưng trớ trêu thay… Cũng từ lúc đó mà hình ảnh bang hội ngày càng xấu đi…

Giám đốc kế hoạch không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng những gì mà Lee Minseong muốn.

Cánh cửa hội trường bật mở, Hội phó Lee Minseong đang được nhắc đến trong câu chuyện bước vào trong.

“Ôi, xin lỗi vì đã đến muộn! Tôi bận quá!”

Lee Minseong cười rồi nói đùa dù anh ta đã trễ họp hơn một tiếng đồng hồ. Vì đã từng là một diễn viên tài năng và đẹp trai khi còn trẻ, anh ta dễ dàng trưng ra bộ mặt đáng thương trước mắt mọi người.

Lim Taegyu lạnh lùng trừng mắt nhìn Lee Minseong.

“Hội phó Lee Minseong!”

“Ồ, gì đây? Anh đã đấm vỡ cái bàn này à? Ấn tượng thật đấy!”

“Hội phó Lee Minseong!”

“Này, thư ký Kim, sau hôm nay thay ngay cái bàn này thành cái khác tốt hơn nhé.”

“Chào! Lee Minseong!”

Ầm! Lim Taegyu không thể kìm được sự tức giận của mình, ông hét lên. Nụ cười trên khuôn mặt của Lee Minseong cũng biến mất.

“Chào?”

Lee Minseong quay đầu lại nhìn Lim Taegyu.

“Làm gì mà thô lỗ thế?”

Lim Taegyu phớt lờ những lời đó, lườm Lee Minseong rồi hỏi.

“Hội phó Lee Minseong! Tại sao cậu lại tới họp trễ như vậy?”

“Tôi bị kẹt xe mà…!”

“Chứ không phải là do bận xử lý cái đống hỗn độn mà hội Linh Cẩu gây ra sao?”

“...”

Nghe những lời đó, trán Lee Minseong khẽ nhăn lại. Nhưng anh sớm giãn cơ mặt ra rồi nhếch mép.

“Anh nói gì vậy? Linh cẩu gì? Mấy cái con trong sở thú à?”

“Đừng đánh trống lảng! Lee Minseong!”

Lee Minseong đơ mặt.

“Thôi nào, tôi không thích cái giọng điệu ấy của anh đâu!”

Ngay cả khi đang phải đối mặt với cơn giận dữ của một thợ săn hạng S, Lee Minseong vẫn coi như không vậy, vẻ nhạo báng hiện lên trên mặt anh ta.

“Từ khi nào mà Taegyu của chúng ta lại trở nên như thế này? Hả tài xế cũ của tôi?”

“...”

Nghe những lời đó, sự tức giận trong Lim Taegyu càng trào dâng hơn nữa, tuy nhiên, Lee Minseong không quan tâm. Anh ta bước lại gần rồi túm cổ áo Lim Taegyu, liếc mắt nhìn.

“Chậc, anh thật sự không biết thế giới này vận hành ra sao à? Một người may mắn thức tỉnh thành hạng S như anh trở nên kiêu ngạo thế này sau hai năm sao? Đây là cách anh đối xử với chủ cũ của mình đúng không?”

“Lee Minseong… Đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”

“Rồi sao? Anh định làm gì đây? Giết tôi à? Ồ wow, một con chó đang cố phản chủ, tôi đang rót tiền cho cái bang hội đang trên đà rớt đài này đấy, biết ơn tôi chút đi!”

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì mọi người trong hội trường này đều đã chết bởi ánh mắt của Lim  rồi.

‘Trời ơi,  bố ra ngoài mà gây chiến hộ con cái!!!’

Cuộc chiến thần kinh căng thẳng giữa hai người có mối quan hệ phức tạp này khiến những người quản lý và nhân viên xung quanh còn không dám thở mạnh. May mắn là Lim Taegyu vẫn đủ tỉnh táo để giữ bình tĩnh.

“Well… dừng việc này lại đi.”

“Anh đang định làm gì đó phải không?”

“Hội phó Lee Mingseong, tôi biết cậu đã ăn chia hoa hồng với hội Linh Cẩu rồi. Sớm muộn gì Hiệp hội cũng sẽ biết chuyện thôi.”

“Hiệp hội?”

Các đường nét trên mặt Lee Minseong cứng lại. Lim Taegyu thở dài.

“Đúng, thế nên hãy nói cho tôi biết cậu đang làm cái quái quỷ gì sau lưng chúng tôi đi. Chúng ta cần có biện pháp để dẹp sạch sẽ chuyện này!”

“Hmmm… dọn dẹp?”

Lee Minseong xoa cằm, suy nghĩ đăm chiêu.

‘Anh không thể làm điều đó được đâu.’

Lee Minseong mỉm cười, nhún vai.

“Chà… không có gì đặc biệt, tôi chỉ làm việc vặt cho họ và chơi với đồng tiền thôi.”

“Có thật là chỉ như thế không?”

“Thật, kể cả Hiệp hội có tìm đến đây thì tôi vẫn có thể tự mình giải quyết nó, vì thế nên đừng lo.”

“Được rồi, tôi hy vọng đó là sự thật.”

“Mà nếu không thì sao? Bộ Luật Thợ Săn yếu kém đến mức chẳng thể làm gì được tôi, chỉ cần tôi điều động đội ngũ luật sư là mọi chuyện lại êm đẹp ngay.”

“Luật Thợ săn…”

Bộ Luật đó là thứ đã lỗi thời từ ba đời tám hoánh rồi. Lim Taegyu trầm ngâm suy nghĩ về điều đó, cũng phải, hai năm kể từ khi thảm họa xảy ra, bây giờ Hiệp hội vẫn đang làm việc chăm chỉ để thông qua các bộ luật liên quan đến thợ săn, nhưng vẫn còn rất nhiều lỗ hổng trong đó. Bởi vậy nên đám Hyena Guild mới tha hồ tác oai tác quái, chẳng ai làm gì được.

“Anh hài lòng chưa? Nếu không còn gì để nói nữa thì tôi đi đây!”

Lee Minseong quay lưng rời khỏi hội trường mà không thèm nghe câu trả lời của Lim Tagyu.

Lim Taegyu cảnh báo anh ta từ phía sau.

“Hội phó Lee Minseong, tốt nhất là cậu đừng quá tự tin. Ngay cả khi pháp luật quá yếu đuối trước cậu thì chủ tịch Hiệp hội cũng không phải là người dễ dãi đâu.”

Rầm! Cửa phòng hội trường đóng sầm lại, Lim Taegyu lắc đầu nguầy nguậy rồi ngồi phịch xuống ghế, lúc đó, toàn bộ nhân viên mới dám thở một cách bình thường.

Lee Minseong thoải mái bước ra khỏi hội trường, biểu cảm trên mặt anh ta méo mó như một con quỷ.

‘Cái loại chó không nhớ mặt chủ mà cũng dám chất vấn tôi như thế.’

Tuy vậy, anh ta không hề biểu hiện sự tức tối đó ra, thực chất thì toàn bộ cơ thể anh còn đổ mồ hôi lạnh vì ánh mắt đầy sát khí của Lim Taegyu. Nỗi sợ hãi trong lòng anh ta cũng không đáng sợ bằng việc lòng kiêu hãnh của anh bị chà đạp.

‘Tôi chỉ đồng ý tham gia hội này vì chính anh năn nỉ tôi làm Hội phó, thế mà giờ anh đối xử với tôi như đầy tớ sao? Lim Taegyu, anh nghĩ mình là ai vậy?’

Hậm hực là thế nhưng anh ta không có quyền để bộc lộ nó ra, rốt cuộc thì Lim Taegyu vẫn là thợ săn hạng S, còn anh chỉ là hạng A. Anh cần phải kiểm soát cơn nóng giận của mình.

Hội Linh Cẩu…? Không!

‘Kẻ đã phá hủy hội Linh Cẩu!’

Lee Minseong gọi điện cho ai đó với vẻ mặt cau có đáng sợ.

“Tôi đây, cậu đã tìm ra danh tính của tên đó chưa?”

—Dạ chưa, thưa Hội phó. Em đã cố gắng tìm hiểu về kẻ đó từ tất cả những người được hắn cứu sống.

Một giọng nói khá e dè vang lên từ đầu dây bên kia.

—Không có ai biết hình dáng hắn ta như thế nào cả…

“Cái gì? Được cứu mà còn không biết kẻ cứu mình trông như thế nào á?”

—Hắn ta đeo mặt nạ với trùm đầu suốt, chỉ có điều đáng chú ý là hắn dùng song kiếm, người ta nói hắn lấy kiếm của đám lính của người sói để dùng.

Hừm…

“Tìm kiếm thêm thông tin về tên khốn đó rồi mang ngay đến cho tôi!”

—Vâng! Em làm ngay đây sếp!

Bốp! Lee Minseong ném mạnh cái điện thoại xuống đất cho hả con giận.

***

Trong khi đó… Suho đã dành kha khá thời gian để tận hưởng cảm giác yên bình trong Hắc ám ngục, à mà tất nhiên là chỉ có Suho thấy yên bình thôi.

Gray, hậu duệ cuối cùng của Khuyển tộc sắp không trụ nổi nữa rồi.

“Gâu gâu!”

[Ồ, tuyệt quá! Cuối cùng thì chú sói con cũng đã tự săn được Goblin rồi, dù chỉ là con Goblin quèn.]

“Kyao~!”

Gray hú lên buồn bã - à không, dữ dội khi được Beru khen. Nó giẫm chân lên xác chết của con Goblin vừa bị giết với dáng vẻ rất đáng thương - à nhầm, tự hào.

[Ăn nó đi cưng! Một kẻ săn mồi thực thụ sẽ ăn sạch con mồi của mình mà không để lại dấu vết gì!]

“Gâu!!!”

[Đúng thế! Nhai nó đi!]

Nhoàm, nhoàm nhoàm!

Tuy Gray đang rất mệt và yếu, nhưng nó vẫn đang tuân theo Mệnh lệnh tối thượng mà Beru áp lên nó. Gray há to miệng rồi ngoạm một miếng thật lớn.

Ting!

[‘Thú cưng: Gray’ đã tăng cấp!]

Một tin nhắn hệ thống hiện lên trước mặt Suho.

“Ồ, nó cũng lên cấp được à?”

-Ta nói rồi mà, chỉ cần cho ngài ấy ăn chơi ngủ nghỉ tốt là ngài ấy sẽ tự lớn thôi.

“Tôi biết, nhưng mà tôi cứ tưởng mình tôi mới có thể tăng cấp cơ.”

Lại một tin nhắn khác hiện lên.

[‘Thú cưng: Gray’ chia sẻ 50% kinh nghiệm cho chủ nhân.]

“Ôi chà!”

[Ehhh?]

Suho và Beru nhìn nhau, rồi nhìn chằm chằm vào Gray đang nằm lăn lộn trên mặt đất.

“Hnnngg…”

[Thiếu quân vương, nó đã yếu rồi ngài lại còn bú ké kinh nghiệm của nó nữa!]

“Không phải mà…”

Một cảm giác tội lỗi trào dâng trong Suho.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận