Dịch: Lolyne.
_____
[Kỹ năng: Cự Nhân giáp Lv.1]
Kỹ năng chủ động, tiêu tốn 10 mana.
Phủ toàn bộ cơ thể bằng giáp ma thuật và người dùng trở nên khổng lồ, cứ mỗi giây sử dụng kỹ năng sẽ giảm 1 mana.
Kỹ năng ‘Cự Nhân giáp’ có được sau khi đánh bại Kwak Dooyoung sẽ tiêu hao mana dần dần theo thời gian thực ngay khi bắt đầu kích hoạt, đối chiếu với lượng mana tối đa hiện tại của Suho là 635, có nghĩa là anh có thể sử dụng kỹ năng này căng nhất 10 phút nếu không dùng thêm bất cứ kỹ năng nào khác.
Mặc dù sức mạnh, kích thước và khả năng phòng thủ của Suho đã được cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn còn những vấn đề khác… Anh không thể cầm vũ khí vì tay của anh bây giờ đã trở nên quá to. Cuối cùng, Suho đành cất cặp song kiếm của mình đi mà đấm nhau bằng tay không.
“Quyền năng của Người cai trị.”
Khi Suho nâng cánh tay của mình lên, Quyền năng của Người cai trị nhanh chóng bao bọc lấy tay anh bằng nguồn năng lượng đen dày đặc, Suho liên tục giã từng cú đấm vào mồm con rết cát đang quấn chặt lấy cơ thể anh.
“Krrrk!”
Con rết cát quằn quại, cơ thể dài ngoằng của nó rung lên dữ dội trước cú va chạm khủng khiếp. Cát bắn tung tóe khi con quái vật lùi lại, từng đốt chân cắm sâu xuống lòng sa mạc để cố giữ thăng bằng.
Nhưng nó chưa chết. Đòn vừa rồi chưa đủ để kết liễu. Con quái vật gầm lên một tiếng the thé, rồi bất ngờ vặn người, vùi thẳng xuống cát, biến mất trong chớp mắt. Suho siết chặt nắm đấm, cảm nhận dòng mana trong cơ thể giảm đi phân nửa chỉ sau một đòn duy nhất. Lớp giáp khổng lồ bao bọc quanh anh cũng dần mờ đi, dấu hiệu cho thấy thời gian duy trì kỹ năng đã sắp hết.
‘Chày cối tiếp thì thuốc hồi mana bao nhiêu cũng không đủ.’
Không thể kéo dài trận chiến, Suho lập tức ra quyết định.
“Huỷ bỏ Cự Nhân giáp!”
Vút! Lớp giáp dày biến mất trong nháy mắt, để lộ cơ thể anh trở lại kích thước bình thường. Không một giây lãng phí, anh nhảy phắt lên lưng Arachne, tay vươn thẳng về phía Esil.
“Cô đứng đó làm gì? Té thôi!”
Esil sững sờ. Cô có hàng tá câu hỏi muốn hỏi, nhưng không có thời gian. Nhìn vào ánh mắt quyết đoán của Suho, cô nghiến răng, nhanh chóng nắm lấy tay anh.
* * *
[Krrk!]
Arachne lao đi như một cơn lốc, tám chân cắm sâu xuống cát, xé toang sa mạc khi nó mang theo hai người trên lưng. Gió rít gào bên tai, nhưng tiếng động đó không thể át được những âm thanh ghê rợn phía sau—bảy con rết cát đang đuổi theo sát nút.
Chúng quá nhanh!
Khoảng cách giữa hai bên thu hẹp dần. Bất cứ lúc nào, những cái hàm sắc nhọn kia cũng có thể lao tới. Một cuộc rượt đuổi sinh tử!
“Chúng ta sẽ bị bắt mất!”
Esil quay ngoắt lại, mắt lóe lên tia sắc lạnh. Không chần chừ, cô vung tay, ném mạnh ngọn giáo về phía con rết gần nhất.
Xoẹt!
Con quái vật giật mình dao động, vặn người né tránh trong gang tấc. Nhưng chính khoảnh khắc do dự ấy đã giúp họ kéo giãn khoảng cách thêm chút ít.
Tuy nhiên… Ngọn giáo của Esil đã bay đi mất!
“Ê! Sao ném vũ khí đi thế?”
“Quay lại ngay!” Esil giơ tay lên, hét lớn.
Ngọn giáo bay vút qua không trung như một chiếc boomerang, xoay tròn rồi trở lại ngay vào tay cô một cách hoàn hảo. Cô nắm chặt nó, xoay nhẹ trong tay, rồi bình thản nhìn Suho.
“Ngọn giáo này là sừng của tôi. Dù ở đâu, nó cũng sẽ quay lại với tôi.”
Suho cau mày. “Sừng?”
“Đó là sừng của quỷ. Một số quỷ dùng chính sừng của mình làm vũ khí, và gia tộc Radiru của chúng tôi cũng không ngoại lệ.”
Suho gật gù. “Vậy thì chúng ta ổn rồi.”
“Cái gì?”
Esil thoáng rùng mình. Nhưng rồi cô chợt nhận ra ánh mắt Suho đã thay đổi. Màu xám lạnh lẽo phủ kín đôi mắt anh, như một cơn bão đang hình thành.
“Lần này…” Giọng anh trầm thấp, vang lên “Tôi sẽ mở đường. Hãy phối hợp với tôi.”
Suho nhếch môi, nụ cười sắc lạnh. Anh rút song kiếm ra, lưỡi thép phản chiếu ánh nắng rực cháy trên sa mạc.
[Sử dụng ‘Kỹ năng: Phong bạo trảm’]
Vù vù! Song kiếm vung lên, xoay tròn với tốc độ chóng mặt, cuốn theo từng lớp cát dày đặc. Một cơn bão cát bùng nổ giữa chiến trường, nhấn chìm mọi thứ trong màn bụi mịt mù. Những con rết cát rít lên giận dữ khi tầm nhìn của chúng bị cắt đứt.
“Hành động ngay!”
“Rõ!”
Esil ném mạnh ngọn giáo, ma lực bùng lên quanh nó, biến vũ khí thành một tia sáng chết chóc lao thẳng vào lũ quái vật.
BÙM!
Một vụ nổ dữ dội vang lên giữa cơn bão cát. Cát và máu bắn tung tóe khi ngọn giáo xuyên thẳng qua một con rết, phá nát cơ thể khổng lồ của nó.
“Khiiik!”
Con rết trúng đòn gào thét trong đau đớn, cơ thể quằn quại rồi lập tức rút sâu xuống lòng cát. Esil nghiến răng, nắm chặt lấy ngọn giáo vừa quay trở lại tay mình.
“Kèo thối là chạy à?”
Sát khí dâng trào trong mắt cô, nhưng trước khi kịp lao lên tấn công tiếp, một giọng nói vang lên.
[Thiếu quân vương.]
Beru bất ngờ xuất hiện trước mặt Suho, đôi mắt sắc bén lóe lên vẻ khẩn trương.
[Làm ơn, chạy đi chỗ khác.]
Suho lập tức quay đầu về hướng Beru chỉ. Ngay đó…
“Kim tự tháp?”
Mắt anh mở to. Giữa sa mạc bao la, một kim tự tháp khổng lồ sừng sững trong tầm mắt, mờ ảo như một bức tranh siêu thực. Cấu trúc đồ sộ ấy lặng lẽ tồn tại giữa cát vàng vô tận, như thể bị thời gian bỏ quên. Nếu không vì cuộc rượt đuổi nghẹt thở với lũ rết cát, có lẽ anh đã sớm nhận ra sự hiện diện của nó.
Suho lẩm bẩm, giọng đầy hoài nghi.
“Đừng nói với tôi… đây là Trái Đất?”
Beru lắc đầu.
[Chính xác hơn… có vẻ như đó là một hầm ngục môi trường tồn tại trên Trái Đất.]
Anh chưa từng nghĩ rằng cánh cổng lại có thể kết nối với Trái Đất. Một tình huống quá bất ngờ.
Suho nheo mắt, nhìn lại phía sau—một làn sương mù xanh nhạt len lỏi giữa cơn bão cát, hòa trộn vào sa mạc như một ảo ảnh.
‘Có gì đó… rất kỳ lạ ở đây.’
Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này cũng không quá phi lý. Nếu từ Trái Đất, cánh cổng có thể dẫn đến một hầm ngục, thì không có lý do gì một cánh cổng từ Hắc ám nguc5 lại không thể dẫn ngược trở về Trái Đất.
Suho lập tức đưa ra quyết định. Không chút do dự, anh điều khiển Arachne quay thẳng về phía kim tự tháp. Tiếng gió rít bên tai, cát bụi tung mịt mù khi họ tiếp tục tiến lên, chiến đấu với lũ rết cát bám theo phía sau.
Vù vù…
“Hả?”
Đột nhiên—mọi thứ im bặt.
Những con rết cát đang điên cuồng truy đuổi bỗng khựng lại giữa sa mạc, rồi từng con một, chúng quay đầu rút lui, lẩn dần vào cát.
Esil trợn mắt kinh ngạc.
“Chúng không còn đuổi theo nữa!” Mất vài giây để cô nhận ra sự thật. “Sống rồi anh em ơi!”
Esil reo lên sung sướng.
[Ehem.]
Beru khoanh tay, đứng kiêu hãnh trên đầu Esil, gương mặt đầy vẻ tự mãn. Nhưng Suho thì khác, anh không vội ăn mừng mà nghiêng đầu, quan sát kỹ lưỡng động thái của lũ rết cát. Chúng không rút lui hoàn toàn mà chỉ di chuyển vòng quanh ranh giới kim tự tháp, như thể có một bức tường vô hình ngăn chúng lại.
“Chúng sợ kim tự tháp sao? Tại sao?”
Suho quay sang nhìn công trình khổng lồ trước mặt—và ngay lập tức nhận ra một điều còn bất ngờ hơn. Xung quanh chân kim tự tháp… là một ngôi làng nhỏ…
“Trông giống như Trái Đất thực sự.”
Sự nghi hoặc lóe lên trong mắt Suho.
Thoạt nhìn, ngôi làng này có vẻ rất hiện đại—nhưng lại nằm giữa một di tích cổ đại. Những biển hiệu sáng đèn được treo trên những tòa nhà xây theo phong cách hàng ngàn năm trước, tạo nên một khung cảnh đầy kỳ lạ.
“Anh là ai?!”
Vừa kịp lúc, một nhóm lính gác xuất hiện trước cổng làng, nhanh chóng giương vũ khí về phía họ.
“Làm sao anh đến được đây?”
“Anh đã băng qua sa mạc đỏ đó sao?!”
Suho nhíu mày.
“… Họ đang nói gì vậy?”
Lời nói của những người lính vang lên, nhưng đó không phải ngôn ngữ mà anh hiểu được. Rào cản ngôn ngữ. Những âm thanh lạ lẫm tuôn ra từ miệng họ—một thứ tiếng mà Suho chưa từng nghe trực tiếp trước đây.
Tiếng Ả Rập.
Esil chớp mắt, rồi thì thầm với vẻ ngạc nhiên.
“Họ đang hỏi làm sao chúng ta đến được đây mà vẫn còn sống khỏi lũ rết.”
Suho nhìn cô, khóe môi hơi giật giật.
“Hử?”
Thật bất ngờ, Esil có thể hiểu được tiếng Ả Rập và dịch lại một cách trôi chảy.
[Quỷ không thực sự hiểu ngôn ngữ của con người, nhưng chúng có thể đọc và giao tiếp bằng suy nghĩ của họ.]
Suho nhướng mày. Nghĩ lại thì… cũng khá kỳ lạ khi Esil—một con quỷ—có thể nói tiếng Hàn ngay từ đầu.
‘Thôi kệ, miễn tiện là được.’
Suho nhảy xuống khỏi lưng Arachne, Esil theo sát phía sau. Cả hai tiến đến gần cổng ngôi làng, đối mặt với những người lính gác vẫn đang cảnh giác. Cuộc trò chuyện diễn ra dưới dạng hỏi đáp, nhưng rõ ràng bầu không khí không hề thân thiện.
“Các người là thợ săn à?”
“Đúng vậy.”
“Mục đích của các nguời đến đây là gì?”
“Không có gì. Chúng tôi chỉ bị lũ rết cát truy đuổi và tình cờ lạc đến đây.”
Một trong những người lính liếc mắt quan sát Suho và Esil, ánh nhìn đầy hoài nghi.
“Vậy, các người định ở lại bao lâu? Thức ăn ở đây rất khan hiếm.”
Suho nhún vai.
“Chúng tôi chỉ nghỉ ngơi một lát thôi rồi sẽ rời đi ngay.”
Những người lính canh trao đổi ánh mắt với nhau. Suho chỉ khẽ hừ nhẹ, bầu không khí vẫn căng thẳng. Suho, người đang trả lời từng câu hỏi của lính canh thông qua lời dịch của Esil, lặng lẽ quan sát phản ứng của họ.
Rồi anh nhận ra điều gì đó.
‘Có vẻ như họ đang rất quan tâm đến Arachne.’
Một con nhện khổng lồ như Arachne lẽ ra phải khiến người ta sợ hãi, nhưng… Ánh mắt của những người lính không hề có sự ghê tởm hay e ngại. Ngược lại—chúng chứa đầy sự tò mò và… hứng thú?
“Ai trong các người là người triệu hồi con nhện này?”
“Con nhện này là thú cưỡi sao?”
“Thật đáng kinh ngạc khi các anh dám cưỡi một con nhện băng qua sa mạc đỏ.”
“Anh có thể để người khác cưỡi nó không?”
Một trong những lính gác nhướn mày, rồi thốt lên một câu khiến Suho không khỏi khựng lại.
“Những thợ săn khác thường đến đây bằng trực thăng.”
“…Trực thăng?”
Suho hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh.
Trực thăng?
Ai lại dám đi trực thăng đến vùng đất chết này—nơi đầy rẫy những con rết khổng lồ săn lùng bất cứ thứ gì di chuyển? Họ làm vậy… vì mục đích gì? Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu len lỏi trong đầu Suho.
Suho lại đưa mắt nhìn quanh. Chỉ có cát—bao la và vô tận. Và… một kim tự tháp, không một dấu hiệu nào cho thấy nơi này có gì đặc biệt ngoài cấu trúc khổng lồ ấy.
Anh khẽ lẩm bẩm:
“Có phải vì kim tự tháp không?”
Những người lính canh nhìn anh và Esil chằm chằm, ánh mắt họ đột nhiên đầy nghi hoặc, như thể vừa nghe thấy một câu hỏi ngớ ngẩn. Rồi một người bật cười khẽ, lắc đầu:
“Các người thực sự không biết gì cả.”
“…?”
Suho và Esil liếc nhìn nhau, cảm giác như họ vừa bị biến thành những kẻ ngu ngốc.
* * *
Thành phố sa mạc Kamura.
Một thị trấn nhỏ từng sống nhờ du lịch, đón những đoàn khách hiếu kỳ đến chiêm ngưỡng kim tự tháp cổ đại. Nhưng… một tháng trước, địa ngục đã giáng xuống nơi này, toàn bộ sa mạc đột ngột biến thành một hầm ngục môi trường. Thảm họa ập đến nhanh hơn bất cứ ai có thể tưởng tượng.
Du khách, cư dân, họ đều biến thành Mist Burn, những người may mắn không bị biến đổi thì thức tỉnh thành Thợ săn, buộc phải chiến đấu để sinh tồn. Xác chết chất thành đống, Kamura đẫm máu.
Những kẻ sống sót không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ trốn bằng trực thăng. Vì sao ư? Bởi cả vùng đất giờ đây bị lũ rết khổng lồ chiếm lĩnh—di chuyển bằng đường bộ đồng nghĩa với chết chắc.
Nhưng rồi, một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra. Những trực thăng không chỉ rời khỏi Kamura… mà còn liên tục đưa người đến. Thợ săn từ bên ngoài bắt đầu đổ về ngôi làng, từng người một. Và họ có cùng một mục tiêu… đó là Kim tự tháp này.
Vì một lý do nào đó, ngay khi đặt chân đến Kamura, các Thợ săn lập tức lao vào khám phá kim tự tháp. Họ không đến đây để giúp đỡ thành phố, họ tìm kiếm thứ gì đó khác.
Suho cau mày. “Lý do là gì?”
Người lính canh trả lời, giọng trầm xuống.
“Một lời tiên tri.”
“Tiên tri?”
Suho nhướn mày khi nghe lời phiên dịch từ Esil. Cô nhìn anh với vẻ do dự, như thể chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ khi thốt ra những lời này.
“Sớm muộn gì… sự sống sinh ra từ cái chết sẽ thức tỉnh khỏi phong ấn của nó.”
[Ồ?]
Đôi mắt Beru lóe sáng vì thích thú. Esil nuốt khan, rồi tiếp tục:
“… Và sức mạnh của nó sẽ khiến người chết sống lại.”
Không khí lập tức đông cứng, Suho và Beru lặng lẽ nhìn nhau. Lời tiên tri nghe có vẻ vô lý và trừu tượng… nhưng với họ—nó lại quá rõ ràng.
[Thiếu quân vương.]
Giọng Beru vang lên trong đầu Suho.
“Tôi đoán lời tiên tri đó…”
Suho siết chặt song kiếm, ánh mắt lạnh băng.
“… Có liên quan đến tôi không?”
Một sự sống sinh ra từ cái chết? Nghe có vẻ như là một sự ám chỉ rõ ràng đến Suho, con trai của Sung Jinwoo, Quân vương Bóng tối? Ngay cả việc gỡ bỏ phong ấn bảo vệ gần đây, hay triệu hồi người chết, không phải đều liên quan đến kỹ năng Trích xuất bóng sao?
Tuy nhiên, có vẻ như lời tiên tri đã được những người khác diễn giải theo một cách hoàn toàn khác. Esil tiếp tục.
“Và tất nhiên, khi lời tiên tri đó xuất hiện, một vụ nổ ngục tối đã xảy ra bên trong kim tự tháp.”
Quá trùng hợp…
Trên thực tế, những từ như ‘sự sống sinh ra từ cái chết’ là những biểu hiện có thể tìm thấy trong bất kỳ truyền thuyết của bất kỳ quốc gia nào, ngay cả ở Ai Cập.
Kim tự tháp và Pharaoh.
Sở thích của nhiều người cai trị trong lịch sử luôn là sự bất tử. Tuy nhiên, các Pharaoh Ai Cập đã tiến xa hơn một bước so với sự bất tử, và thậm chí còn xây dựng một kim tự tháp khổng lồ với vô số nô lệ, mong muốn cả thế giới sau khi chết.
“Vì thời điểm quá chính xác, những thợ săn từ khắp nơi đã đổ xô đến đây, tin rằng lời tiên tri đang chỉ về kim tự tháp này.”
Suho khẽ gật đầu, đã hiểu rõ tình hình. Kim tự tháp… Một công trình đã tồn tại qua hàng thiên niên kỷ, bao trùm trong huyền bí và chết chóc. Nhưng nếu đặt nó trong bối cảnh lời tiên tri—những kẻ không biết gì về Quân vương Bóng tối sẽ chỉ có thể nghĩ đến một điều: Sự bất tử.
Một thứ sức mạnh đủ để hồi sinh người chết, tạo ra sự sống từ tro tàn. Chẳng phải ngục tối đôi khi cũng xuất hiện Huyền thạch—những viên đá cổ đại có thể chứa sức mạnh của những kỹ năng huyền thoại sao?
Nếu lời tiên tri thực sự đúng… thì thứ đang chờ đợi bên trong kim tự tháp có thể là một sức mạnh đủ để thay đổi toàn bộ trật tự thế giới.
Nhưng…
Esil đột nhiên ngập ngừng, rồi chậm rãi nói:
“Nhưng… bất ngờ thay, có thứ gì đó quan trọng đã được tìm thấy bên trong.”
Suho nheo mắt.
“Cái gì?”
Esil lưỡng lự, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng.
“Ừm… Chờ một chút.”
Esil nhìn chằm chằm vào người lính canh trước mặt, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can hắn. Người lính bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, rồi lảng tránh ánh nhìn của cô. Hắn nhún vai, cố che giấu sự bối rối.
“Không khó để nói cho các người biết… nhưng họ nói rằng có một điều kiện.”
“Điều kiện?”
Suho vừa mở miệng định hỏi thêm thì—
Xoẹt! Bịch!
Trong chớp mắt, Esil đã tóm lấy cổ áo của người lính canh và nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất.
“Ngươi dám mặc cả với ta?”
Giọng cô lạnh lẽo như lưỡi dao cắt qua cơn gió sa mạc. Một sự uy nghiêm thuần khiết và tuyệt đối—Esil đã trở lại với tư cách là một Quý tộc Quỷ Cao quý, ánh mắt đỏ rực của cô xoáy sâu vào kẻ trước mặt, khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Người lính canh trắng bệch, đôi môi run rẩy lắp bắp.
“C-Các Thợ săn… Cuối cùng họ đã tìm thấy… một cụm chữ tượng hình nằm sâu bên trong kim tự tháp!”
Esil nheo mắt. “Chữ viết? Nó nói gì?”
Hắn nuốt khan, giọng yếu ớt như sợ rằng chính mình cũng không nên nói ra.
“… ‘Hãy để ánh sáng chiếu rọi tương lai của kẻ thách đấu.’”
Không gian chìm trong tĩnh lặng. Dòng chữ ấy… nó chưa từng xuất hiện trong bất kỳ tài liệu lịch sử nào về Ai Cập.


0 Bình luận