• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 55

0 Bình luận - Độ dài: 2,707 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

______

[Kỹ năng: Trọng kích Lv.1]

Kỹ năng chủ động, tiêu tốn 300 mana.

Phủ lên cơ thể ‘Quyền năng của Người cai trị’ để khuếch đại sức tấn công. 

[Kỹ năng: Hiện Thể Linh Hồn Lv.1]

Kỹ năng chủ động, tiêu tốn 600 mana.

Phủ lên cơ thể ‘Quyền năng của Người cai trị’ để khuếch đại sức tấn công và phòng thủ của cơ thể.

“Oh.”

Kỹ năng đã tiến hóa, Suho xoay cánh tay bao bọc trong luồng năng lượng đen tuyền, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. Ban đầu, Trọng kích chỉ đơn thuần là một kỹ năng khuếch đại sức mạnh tấn công. Tuy nhiên, giờ đây thay vì chỉ gia tăng sát thương, nó đã trở thành một kỹ năng cường hóa toàn diện. Đổi lại, lượng mana tiêu hao cũng tăng gấp đôi.

‘Hơn nữa, bây giờ nó mới chỉ ở cấp 1. Nếu mình tiếp tục luyện tập kiểu này mỗi ngày, có lẽ cấp độ sẽ còn tăng lên nữa.’

Suho tự hỏi liệu phạm vi của lớp giáp đen này có mở rộng hơn khi kỹ năng thăng cấp hay không. Một cơn chấn động dữ dội lan tỏa trong không khí, phản chiếu sức mạnh khủng khiếp hội tụ trên nắm đấm của Suho.

Ammut vẫn đứng vững, hai cánh tay mở rộng, nụ cười rộng ngoác đầy háo hức.

“Kehehe. Đúng rồi.”

Suho không khỏi nhớ lại khoảnh khắc khi Ammut biến đổi cơ thể thành dạng linh hồn, chiếm lĩnh toàn bộ không gian với khí tức áp đảo.

“Nếu nắm vững kỹ thuật này, cuối cùng ngươi cũng sẽ mạnh mẽ như ta. Không cần bất kỳ kỹ năng nào khác, chỉ với sức mạnh thể chất thuần túy, ngươi vẫn có thể trở thành kẻ mạnh nhất.”

Ammut cười khoái trá rồi dang rộng hai tay.

“Giờ thì, dùng toàn bộ sức mạnh đó đánh ta đi!”

Suho nhíu mày.

“Chậc. Ông thực sự muốn bị đánh à?”

“Chính xác! Ở bộ tộc Croco, trao đổi chiêu thức chính là một nghi thức chào hỏi!”

Ammut trông có vẻ không phòng bị, nhưng nhìn lớp da cá sấu cứng như thép bao phủ toàn thân hắn, Suho hiểu rằng đối phương hoàn toàn có thể chịu đựng mọi đòn đánh của mình.

“Đừng có hối hận đấy!”

Anh dứt khoát giơ cánh tay lên, nhắm thẳng vào trung tâm cơ thể Ammut.

Ầm—!

Một đợt sóng xung kích khổng lồ bùng nổ, lan tỏa ra xung quanh. Đôi mắt anh đột nhiên hướng về phía Ammut. Nhưng đòn đó chỉ đủ khiến cho Ammut lùi lại một bước.

“Đấm tốt đấy nhóc!”

Ammut cười toe toét khi máu đen chảy ra từ miệng ông ta.

“Điều này cũng chứng tỏ tư cách để ta có thể dạy cho ngươi, ngươi đã đậu, nhóc con!”

“Đã đậu?”

“Ừ. Điều này có nghĩa là ta sẽ chính thức chấp nhận ngươi làm đệ tử. Và ta có thể ngừng tiếp đón thêm kẻ thách đấu từ bây giờ.”

Ammut dậm chân làm sàn nhà rung chuyển và một vòng tròn ma thuật khổng lồ bắt đầu lan ra khắp mọi hướng tập trung vào bàn chân ông ta.

Vù!

[Thiếu quân vương!]

Khi toàn bộ kim tự tháp được bao phủ bởi các vòng tròn ma thuật, Beru và Esil vội vã chạy đến bảo vệ Suho.

[Phép thuật!]

“Các bức tường của chiều không gian này đang bị bẻ cong!”

Esil, người đã từng vượt qua một bức tường không gian một lần, biết rất rõ cảm giác đó là gì.

“Sồn sồn ít thôi, ta không có nhu cầu làm hại các ngươi.”

Nhìn phản ứng của họ, Ammut cười khúc khích, ông ta lẩm bẩm với đôi mắt gợi nhớ về những ký ức trong quá khứ.

“Cách đây rất lâu, Kandiaru đã tìm đến ta và nói rằng hắn sẽ giúp ta phát triển Hiện Thể Linh Hồn theo ý muốn. Hắn hứa sẽ không ngừng cung cấp những kẻ thách đấu để truyền thụ kỹ thuật đó.”

Nhưng…

Miệng của Ammut ngoác lên, để lộ hàm răng sắc nhọn lóe sáng.

“Hắn là một tên pháp sư đểu giả, trí tra, gian xảo… Ngay từ đầu, những kẻ thách đấu chẳng qua chỉ là những con tốt trong trò chơi này.”

Lúc này, ông ta mới nhận ra, rốt cuộc, toàn bộ hệ thống này… Hiện Thể Linh Hồn… chỉ là một sự sắp đặt dành cho con người nhỏ bé đang đứng trước mặt ông. Ammut nở một nụ cười lạnh lẽo khi nhìn thẳng vào mắt Suho, từ giữa vòng tròn ma thuật. Phía sau ông ta, kim tự tháp đang rung chuyển dữ dội, như thể sắp sụp đổ.

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nhóc con nhà ngươi, ta đã nhận ra ngươi là hậu duệ của Quân vương Bóng tối. Tên khốn pháp sư độc ác đó đã khiến ta trở thành sư phụ cho con trai của kẻ đã giết đệ tử đầu tiên của ta, Tarnak…”

Điều Ammut đang nhìn lúc này không phải là vẻ ngoài của Suho, mà là ánh sáng tỏa ra từ một linh hồn vĩ đại ẩn sâu trong anh.

“…Hắn hẳn đã biết rằng ta sẽ không thể nào từ chối Suho nếu tận mắt nhìn thấy thằng nhóc. Được rồi, các người đã thắng. Ta sẽ vui vẻ làm một kẻ ngốc.”

Ngay cả bây giờ, dù đã nhận ra động cơ thâm độc ẩn giấu phía sau, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buông xuôi.

Hiện giờ những gì còn lại trong ông chỉ là sự tò mò—kỹ thuật của chính ông đã biến một yêu tinh hèn mọn như Tarnak thành vật chứa cho vua của quái nhân.

Vậy nếu sức mạnh tối thượng đó được truyền cho một con người với linh hồn vĩ đại thì sao? Liệu anh sẽ có thể vượt qua những giới hạn đến mức nào?

[Kehehehe… Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến ta cảm thấy phấn khích.]

Ammut cười khúc khích và lặng lẽ đọc câu thần chú mà Kandiaru đã dạy ông.

“Hãy để ánh sáng chiếu rọi tương lai của những kẻ thách đấu!”

Không gian rung chuyển, và một thông báo hệ thống xuất hiện trước mặt Suho.

Ting!

[Bạn có muốn chiêu mộ ‘Ammut — Quái nhân Cá sấu ăn thịt Tàn bạo’ làm NPC không?] (Y/N)

Tin nhắn hiện lên trước mắt Suho.

‘Một NPC?’

Đó là một thuật ngữ mà bất kỳ ai chơi game đều biết rất rõ… Hệ thống luôn gọi Suho là ‘Player’, mặt khác, NPC (Non-Player Character) là một nhân vật không phải là người chơi, mà giống như một người trợ giúp ở lại một khu vực và giúp trò chơi diễn ra suôn sẻ.

[Thiếu quân vương?]

Beru bay đến, chớp mắt nhìn có vẻ như hắn cũng không hiểu tình hình hiện tại là gì. Hắn cũng chỉ đơn thuần là một chiến binh bóng tối, chứ không phải là người thiết kế ra hệ thống.

‘Đây là hệ thống mà cha mình truyền lại.’

Suho nhớ lại tính cách thường ngày của cha mình rồi nhìn lại tin nhắn.

[Bạn có muốn chấp nhận không?] (Y/N)

Cha anh hỏi anh có đồng ý không, và đó chỉ  là một gợi ý, chứ không phải là sự ép buộc. Anh có thể cảm nhận được sự quan tâm của cha mình trong đó, nếu anh chấp nhận thử thách, anh sẽ tiếp tục đau khổ như ngày hôm nay. Nhưng, nếu anh cảm thấy điều này quá khó khăn, anh có thể chọn không chấp nhận được mà.

‘Mẹ luôn nói mình rất giống bố…’

Nếu anh là cha anh… ông ấy sẽ đưa ra lựa chọn nào trong tình huống này đây? Câu trả lời, tất nhiên là chấp nhận và đối mặt với nó rồi.

“Ammut.” Suho vui vẻ chấp nhận lời đề nghị. “Chúc may mắn trong tương lai.”

Đôi mắt nghiêm nghị của Ammut nheo lại như vầng trăng lưỡi liềm.

“Đến đây, đệ tử của ta!”

Một trận động đất lớn đã xảy ra trong sa mạc.

* * *

“C-Cái gì thế?!”

Các thành viên của Hội Asura vẫn còn trong mê cung, nhất loạt quay sang nhìn Rio Singh.

“Rio! Có gì đó lạ lắm!”

“Tôi nghĩ kim tự tháp sắp sụp đổ rồi!”

“Chắc cái lũ trâu bò của hội Scavenger đục nát bét cái kim tự tháp rồi!”

Rio Singh nghiến răng, đưa ra quyết định ngay lập tức.

“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ! Kim tự tháp này không thể trở thành mồ chôn của chúng ta!”

“Nhưng còn lời tiên tri thì sao?”

“Lời tiên tri à… Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng có lẽ ‘sự sống sinh ra từ cái chết’ chỉ ám chỉ đến đám xác ướp ở đây?”

“À… cũng có lý!” Các thành viên trong hội gật đầu.

Thực ra, lý do đó cũng không quá thuyết phục. Nhưng vào lúc này, họ buộc phải tin vào nó—bởi vì điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi kim tự tháp nguy hiểm này càng nhanh càng tốt.

Tuy nhiên, vẫn còn một mối lo khác.

“Rio, cậu thực sự ổn chứ? Nếu trở về tay không thế này, hình phạt mà cậu phải chịu chắc chắn sẽ rất tệ đấy.”

“Còn hơn là chết.” Rio Singh nhún vai, rồi cười đầy ẩn ý. “Hơn nữa, cũng không thể nói là tôi ra về tay trắng được”

Anh vội vàng giúp đỡ những người bị thương, ánh mắt đầy thâm ý.

“Hôm nay, chúng ta đã có một kẻ thù… và cũng có được một đồng minh đáng giá.”

Kẻ thù đầu tiên, tất nhiên, chính là hội Scavenger.

“Ngay khi chúng ta trở về, tôi sẽ chính thức khiếu nại sự cố hôm nay liên quan đến hội Scavenger. Sau đó, chuyện này sẽ trở thành một cuộc chiến chính trị giữa các hội, và đó không phải là vấn đề chúng ta cần bận tâm.”

Hội của họ không có đại diện hợp pháp, ngay cả khi họ sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn. Nhưng lần này, toàn bộ thợ săn trong ngôi làng đó đều đã tận mắt chứng kiến hành động tàn bạo của hội Scavenger—và họ chắc chắn sẽ đứng về phía hội Asura. Dư luận sẽ hoàn toàn chống lại Scavenger. Dù có là thành viên cấp cao đi chăng nữa, họ cũng khó có thể phớt lờ mọi ánh nhìn chỉ trích từ công chúng.

“Miễn là chúng ta còn sống rời khỏi đây, sẽ có vô số cách để đẩy hội Scavenger ra xét xử theo Bộ luật Thợ săn Quốc tế. Ngay cả thủ lĩnh hội cũng không thể trách chúng ta về chuyện đó.”

Nhưng đó không phải là thứ duy nhất Rio Singh nhắm đến, hôm nay, họ đã thiết lập một mối liên hệ quan trọng khác.

Sung Suho.

“Ngoài ra, tôi không đưa món đồ quý giá đó cho thợ săn Hàn Quốc kia mà không có lý do.”

Thợ săn Sung Suho, chỉ cần nhìn vào kỹ năng phi thường của anh, Rio có thể đoán được—hẳn anh phải là thành viên của một hội nổi tiếng ở Hàn Quốc.

Ai Cập là một vùng đất xa xôi, cách Hàn Quốc đến 20 giờ bay. Một thợ săn vĩ đại như vậy lại phải đích thân đến tận đây, nhưng nếu cũng trở về tay không như họ… thì tình huống đó hẳn sẽ rất khó xử đối với anh.

“Tôi đã tính đến điều đó.”

“…À!”

Các thành viên của hội Asura mở to mắt khi nhận ra ẩn ý trong lời nói của Rio Singh. Anh mỉm cười, gật đầu xác nhận.

“Đúng vậy. Mọi ân huệ đều có cái giá của nó. Giờ thì, Sung Suho đã nợ hội Asura của chúng ta một món nợ ân tình. Hơn nữa, chúng ta có chung một kẻ thù — hội Scavenger.”

Có một từ dùng để mô tả chính xác mối quan hệ này.

“Nói đơn giản, từ bây giờ, anh ta là ‘bạn’ của chúng ta. Hehe.”

Đôi mắt Rio Singh lóe lên đầy ẩn ý, nụ cười của anh ta càng thêm bí hiểm. Ngay lúc đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu các thành viên hội.

“À! Nghĩ lại thì, thủ lĩnh hội của chúng ta từng rất quan tâm đến Hàn Quốc!”

“Đúng vậy. Tôi cũng đã cân nhắc điều đó. Giờ thì, nếu hội của chúng ta đến Hàn Quốc, chúng ta có thể nhận được sự giúp đỡ từ Sung Suho… vì giờ chúng ta đã là ‘bạn’ rồi.”

Không ai biết tại sao thủ lĩnh hội Asura lại quan tâm đến Hàn Quốc, một quốc gia nhỏ ở phương Đông. Ngay cả khi anh ta có hứng thú, thì việc một hội từ quốc gia khác vượt qua biên giới mà không có lý do chính đáng theo Bộ luật Thợ săn Quốc tế là vô cùng khó khăn.

Bởi vì các hội thợ săn thực chất là những tổ chức quân sự khổng lồ. Đặc biệt, Hàn Quốc và Ấn Độ không hề có quan hệ hợp tác, nên việc xâm nhập lãnh thổ lại càng bất khả thi. Nếu muốn tạo dựng mối liên kết, họ cần phải tìm một con đường khác.

“Ồ… Rio, cậu rốt cuộc đang vẽ ra một viễn cảnh lớn đến mức nào vậy?”

“Pft. Chuyện nhỏ thôi anh em.”

Rio Singh nhún vai đầy thản nhiên, rồi tiếp tục giúp đỡ những người bị thương.

“Thôi nào, đừng chán nản nữa. Việc quan trọng nhất bây giờ là thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt!”

Và thế là họ bắt đầu cuộc đào thoát khỏi kim tự tháp.

“Ôi cái đệt!”

Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, sắc mặt của tất cả bỗng tái nhợt. Ngay trước mắt họ…một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra.

Rầm rầm rầm!

“Đ-Điên thật!”

“Kim tự tháp…!”

“Nó đang chìm!”

Một bãi cát lún khổng lồ, cát đỏ của sa mạc xoáy tròn như một xoáy nước khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Ở trung tâm của cơn lốc, Kim tự tháp Kandiaru—công trình vĩ đại ngàn năm—đang dần chìm xuống vực sâu trong lòng đất.

“Chạy mau!”

“Bị cuốn vào là đắp mộ cuộc tình luôn đấy!”

Không còn thời gian để do dự. Họ dốc toàn lực bỏ chạy. Cuối cùng, họ cũng thoát được và đến được ngôi làng Kamura gần đó.

“Chết tiệt…”

Họ ngoảnh lại—nhưng phía sau chỉ còn một vùng cát đỏ mênh mông, kim tự tháp khổng lồ đã biến mất không một dấu vết. Trước khung cảnh siêu thực ấy, các thợ săn ở Kamura chỉ biết sững sờ, kinh hãi. Trong lòng họ, một câu hỏi vang lên…

‘Liệu anh ấy có ổn không?’

Bất giác, Rio Singh cảm thấy lo lắng cho Sung Suho.

‘Cậu ta chắc chắn đã thoát ra an toàn… phải không?’

Không. Nhất định anh đã thoát ra. Không đời nào một thợ săn mạnh mẽ như vậy lại không thể rời khỏi đó. Dù kim tự tháp đang lún xuống, nhưng tốc độ của nó không quá nhanh. Ngay cả những người bị thương cũng có thể thoát được, huống hồ gì là Suho.

Thế nhưng… vẫn không thấy anh đâu giữa sa mạc rộng lớn này.

‘… Có vẻ như mình vừa có thêm một lý do để đến Hàn Quốc.’

Dù lần này không gặp được Suho, nhưng nếu anh ấy thực sự còn sống, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở về quê hương.

‘Khi đến Hàn Quốc, mình có thể xác nhận xem cậu ta có an toàn hay không.’

Với suy nghĩ đó, Rio Singh gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Anh quay lại nhìn cấp dưới của mình.

“Chúng ta trở về nước thôi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận