• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 45

0 Bình luận - Độ dài: 2,556 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

Esil vội vã gọi Suho, giọng cô đầy lo lắng.

“Này… đợi đã…! Cậu không định vào ngay đấy chứ?”

“Tất nhiên là vào ngay bây giờ rồi.”

“Cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy!”

Gương mặt Esil trở nên nghiêm trọng khi cô chỉ vào dòng cát đỏ tuôn trào như thác từ Cánh Cổng Đỏ.

“Cậu không cảm nhận được sức nóng sao? Nếu vào mà không có đồ bảo hộ, cậu không chỉ bị bỏng mà còn có thể nghẹt thở đến chết!”

Thực tế, chỉ cần đến gần đám cát đỏ, cả hai đã có thể cảm nhận được nhiệt độ khủng khiếp mà nó tỏa ra. Việc lao vào một cách mù quáng mà không có bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào chẳng khác nào tự sát.

Nhưng ngay lúc đó—

“Cửa hàng!”

Suho mở cửa hàng hệ thống và nhanh chóng chọn một vật phẩm.

Tap.

[Đã mua ‘Vật phẩm: Dây chuyền Hỏa Linh’.]

[Vật phẩm: Dây chuyền Hỏa Linh.]

Độ hiếm: D.

Loại: Phụ kiện.

Một sợi dây chuyền được ban phước bởi ngọn lửa thần thánh. Khi đeo, nó ngăn chặn nhiệt độ từ bên ngoài.

Không chần chừ, Suho đeo ngay sợi dây chuyền kỳ lạ đó lên cổ.

[‘Vật phẩm: Dây chuyền Hỏa Linh’ đã được trang bị.]

Swoosh.

Ngay lập tức, sợi dây chuyền dần trở nên trong suốt và biến mất khỏi tầm mắt. Đồng thời, một luồng khí mát lạnh bao phủ toàn bộ cơ thể Suho, xóa sạch cảm giác oi bức. Nhiệt lượng từ bên ngoài… hoàn toàn bị vô hiệu hóa.

“Ồ…”

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Esil—người vừa lên giọng trách móc Suho—bỗng im bặt, đôi mắt cô thoáng mở to.

‘Tiện thật.’

Suho hài lòng với kết quả, liền mua thêm một sợi dây chuyền nữa rồi đưa cho Esil.

“Đây.”

“O-Ok…”

Esil lúng túng nhận lấy, vẻ mặt thoáng hiện lên sự ngờ vực khi cảm nhận được luồng năng lượng kỳ lạ phát ra từ món đồ.

“Dây chuyền của Hỏa Linh á? Cậu lấy báu vật này từ đâu ra vậy?”

“Báu vật?”

“Đúng vậy! Những vật phẩm có khả năng bảo hộ như thế này hiếm khi xuất hiện bên ngoài lắm. Chúng hẳn phải thuộc về một bộ tộc đã bị diệt vong trong Cuộc chiến Ngoại Thần… Hmm.”

Cô nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Suho, như thể đang cố tìm ra bí mật của anh. Esil nhìn quanh để xem chiếc vòng cổ có lạ không, rồi nhanh chóng đeo nó vào cổ.

Cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể, Esil mở to mắt, thốt lên đầy ngạc nhiên.

“Oh. Đeo nó vào những ngày bình thường chắc cũng khá tuyệt đấy.”

Cô chạm vào sợi dây chuyền, cảm nhận luồng năng lượng kỳ lạ bao quanh mình.

“Ít nhất thì chúng ta cũng không bị bỏng… Cũng tạm ổn.”

Dù lời nói có vẻ thoải mái, nhưng ánh mắt Esil vẫn ánh lên sự cảnh giác.

“Nhưng này, đừng quên rằng nơi đó vẫn vô cùng nguy hiểm! Dù sao thì, vì cậu đã tặng tôi một món quà quý giá như vậy, tôi cũng sẽ dạy cậu một thứ hữu dụng.”

“Một thứ hữu dụng?”

Esil giơ tay lên, một luồng khí trong suốt bắt đầu tuôn ra từ lòng bàn tay cô.

Vù vù. Nó uốn lượn như một làn sương mỏng, rồi từ từ bám lên khuôn mặt Esil.

“Như thế này.”

Lớp năng lượng bao phủ toàn bộ mặt cô như một chiếc mặt nạ vô hình.

“Giống như đặt một tấm màn chắn mỏng để bảo vệ mắt và miệng. Nó sẽ ngăn cát bay vào người khi chúng ta di chuyển qua cánh cổng. Nhân tiện, nó cũng hoạt động dưới nước.”

“Ồ?”

Đôi mắt Suho lóe lên thích thú. Anh đã tìm kiếm một món đồ tương tự như mũ bảo hiểm trong cửa hàng hệ thống, nhưng không thấy. Nếu có thể sử dụng cách này để thay thế, thì quá tiện lợi.

“Tất nhiên, lúc đầu sẽ khá khó. Điểm mấu chốt là phải giữ tấm khiên càng mỏng càng tốt để không lãng phí mana. Nó đòi hỏi khả năng kiểm soát năng lượng rất tốt… Tôi sẽ làm lại vài lần để cậu quan sát kỹ—”

“Hmmm cũng ok đó chứ.”

“… Hả?”

Vù vù.

Làn khí mỏng đã bao phủ mặt Suho một cách hoàn hảo. Esil nhìn chằm chằm vào anh, lộ rõ vẻ bàng hoàng.

“Đ-Đúng rồi. Đó chính là cách làm… Độ mỏng cũng hoàn hảo nữa…”

Đó là một khả năng kiểm soát mana hoàn hảo.

‘Vãi… mình thì mất bao nhiêu năm mới luyện được cái này.’

Esil cảm thấy có chút bất công. Cô đã khổ luyện suốt bao nhiêu năm trời, vậy mà Suho chỉ cần một lần thử đã thành công ngay lập tức. Đột nhiên, một âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

[Ehem.]

Beru thò mặt ra, khoanh tay đầy kiêu ngạo.

[Thật nực cười khi ngạc nhiên đến thế. Thiếu quân vương của chúng ta vốn đã là một thần đồng ngay từ khi còn nhỏ.]

Hắn gật gù với vẻ mặt đầy tự hào.

[Khi còn là một đứa trẻ, thay vì đi trên sàn, ngài đã đi trên không trung.]

Esil cau mày.

“Ai hỏi không?”

[Cô nghĩ thế là hết sao? Ngài ấy học Hangeul lúc 5 tuổi, và học  số học lúc 6 tuổi…]

“Tôi đã bảo không ai hỏi rồi mà!”

Esil trừng mắt nhìn Beru, nhưng hắn chỉ nhún vai một cách đắc thắng. Dù sao thì, họ cũng đã có một khởi đầu tốt đẹp.

* * *

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Suho trèo lên lưng Arachne cùng Esil. May mắn thay, lớp vỏ ngoài cứng như áo giáp của Arachne giúp việc đi lại trở nên khá vững chãi.

“Đi nào, tiến lên!”

[Krrrrk!]

Ngay khi nhận lệnh, Arachne nhanh chóng lao đi, móng vuốt khổng lồ của nó xé toạc cát đỏ trên đường tiến vào thác cát. Phương pháp này thực sự khá thú vị. Đầu tiên, Arachne sử dụng móng vuốt sắc bén để gạt cát sang hai bên, tạo thành một khoảng trống tạm thời, đồng thời, những sợi tơ đen sì phun ra từ cơ thể nó, bám chặt lấy cát xung quanh, làm cứng lại những hạt cát vừa bị đẩy ra.

Dù cát có sụp đổ liên tục từ phía trên, nhưng nhờ lớp mạng nhện đặc biệt này, một đường hầm ngắn tạm thời hình thành đủ để Arachne di chuyển qua trước khi nó bị lấp đầy.

Cứ thế, con nhện khổng lồ không ngừng tiến về phía trước, từng bước một xuyên qua cơn lũ cát dữ dội. Suho nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi thán phục.

“Ồ… Mi thực sự giống như một con bọ.”

Arachne khựng lại.

[… Rõ ràng nó là con bọ mà.]

Beru trả lời thay Arachne, con vật không thể nói.

[Krrrk!]

Arachne, cùng với Suho và Esil trên lưng, thong thả di chuyển qua thác cát. Beru đứng một cách nhanh nhẹn với hai tay khoanh trên mõm Arachne và chỉ về hướng mà hắn cho là đúng.

[Tiến lên, tàu nhện!]

Gần đây, Beru bị ám ảnh bởi những bộ phim cổ trang Yi Sun Shin.

* * *

Họ không biết đã trôi qua bao lâu, giữa biển cát đỏ mênh mông, ánh sáng gần như bị nuốt chửng hoàn toàn. Giống như một con tàu đang bơi trong cơn ác mộng, họ lặng lẽ tiến về phía trước trong bóng tối. Nhưng rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu Suho.

“Cứ đào thẳng lên trên đi, cần gì phải tính toán!”

[Krrrk!]

Arachne lập tức tuân lệnh, xoáy móng vuốt khổng lồ của nó vào cát, đào thẳng lên theo phương thẳng đứng. Và đúng lúc đó—

RÙNG MÌNH!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Suho, bản năng cảnh báo anh về một mối nguy hiểm chết người. Không kịp suy nghĩ, Suho hét lên.

“NÉ SANG MỘT BÊN!”

[Chết tiệt—!]

Arachne phản ứng ngay lập tức.

BÙM!

Bức tường của đường đường hầm đột nhiên phát nổ, cát đỏ bắn tung tóe khắp nơi. Từ trong bóng tối, một thứ khổng lồ lao ra. Vù vù vù! Nó xé toạc không gian như một đoàn tàu cao tốc lao trên đường ray. Một bóng đen khổng lồ, dài, và cực kỳ dày lao vút qua họ với sức mạnh kinh hoàng.

“…!”

“C-Cái gì thế?!”

Esil hoảng loạn, xung quanh tối đen như mực, cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng Suho thì thấy rất rõ, giữa bóng tối, một bảng thông tin hiện lên trước mắt anh.

[Rết cát răng độc]

Suho siết chặt nắm đấm.

“Là rết!”

“R-Rết?!”

Nghe vậy, sắc mặt Esil lập tức tái nhợt, không phải vì cô sợ côn trùng—mà bởi chạm trán một con quái vật khổng lồ dưới lòng đất chưa bao giờ là điềm tốt. Đặc biệt là khi kích thước của nó quá lớn để có thể xử lý.

VÙ!

Không còn thời gian để suy nghĩ thêm.

“Tránh xa nó ra!”

[Krrrk!]

Arachne phản ứng ngay lập tức, điên cuồng đào xuống cát, kéo Suho và Esil rời khỏi vị trí ban đầu. VÙ! Tiếng đào bới dữ dội vang lên, mỗi lúc một gần hơn. Cát xung quanh đang rung chuyển, cảm giác như một cơn ác mộng khổng lồ đang lao thẳng về phía họ.

“Đừng di chuyển sang một bên! Cứ tiếp tục đi thẳng đi!”

[Krrrk!]

Suho tuyệt vọng điều hướng Arachne, dựa hoàn toàn vào chỉ số giác quan siêu nhạy bén của mình. Và rồi—

Ầm!

Ngay sát phía sau họ, một bóng đen khổng lồ xé toạc lòng đất mà lao vọt qua. Luồng gió do nó tạo ra gào thét lên, cuốn theo cát đỏ và bụi mù mịt. Suho quay lại nhìn, một cơ thể quá dài, quá đồ sộ… May mắn thay, nó không thể quay lại ngay lập tức sau khi đã phóng đi theo một hướng, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.

Beru lao về phía con quái vật, giọng hắn đầy phấn khích.

[Tôi sẽ chặn nó lại!]

BÙM!

Hắn đá thẳng vào đầu con rết, nhưng kẻ bị đá văng lại chính là Beru. Nhưng… hắn vẫn chưa chịu dừng lại.

“Không sao! Cứ tiếp tục! Xuống đất ngay!”

[Krrrk!]

Suho đã tính toán chính xác.

[Krrrk!]

Cuối cùng, Arachne cũng thoát khỏi dòng cát đỏ, bò qua bề mặt và rơi xuống nền đất cứng.

“Ha…”

Trong khoảnh khắc, ánh nắng chói chang đập thẳng vào mắt Suho và Esil. Cả hai nheo mắt, cố thích nghi với ánh sáng gay gắt. Và rồi, một sa mạc đỏ kéo dài đến tận chân trời hiện ra trước mặt họ.

“Đây đúng là một sa mạc thực sự.”

“Nếu không có Dây chuyền của Hỏa Linh, chúng ta đã chết cháy từ lâu rồi.”

Nhưng… họ không thể lơ là cảnh giác. Ầm! Ngay sau lưng họ, một cột cát khổng lồ phun trào, như thể một con quái vật khổng lồ sắp chui lên từ lòng đất.

[Krrrk!?]

Arachne loạng choạng, rồi ngã ngửa ra sau trước áp lực dữ dội. Suho và Esil, bị quăng ra khỏi lưng nó, lập tức lăn nhào trên nền cát, dưới cái nóng thiêu đốt, họ cố gắng giữ thăng bằng, nhanh chóng bật dậy.

Cả hai trừng mắt nhìn, trước mặt họ là…

“KHHIIIK!”

Một con rết cát khổng lồ phá tung lớp cát, trồi lên từ dưới lòng đất.

[Rết cát răng độc]

Một sinh vật quái dị và ghê rợn hiện ra trước mắt họ, Suho nhìn nó một cách cặn kẽ. Dưới cái đầu khổng lồ của con quái vật, hai chiếc răng nanh có kích thước bằng một đứa trẻ lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Chỉ cần nhìn vào tên của nó cũng đủ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị cắn rồi. Hàm dưới của nó liên tục mở ra, đóng lại, phát ra những tiếng lách cách rợn người.

Trông chẳng khác nào…

“N-Nó trông giống như đang… liếm môi vậy.”

Esil lắp bắp, giọng nói khẽ run.

Ầm!

Con rết cát gầm lên, lao thẳng về phía họ, hàm mở rộng, xuyên thủng lớp cát như một cơn sóng thần chết chóc!

Vù!

“KYAAAH!”

“CHẠY NGAY!”

Esil và Suho đồng loạt hét lên, quay lưng bỏ chạy xuyên qua sa mạc cháy rực. Phía sau họ—

ẦM! ẦM! ẦM!

Con rết khổng lồ rẽ sóng cát, đuổi theo họ như một cơn lốc xoáy chết chóc. Esil cắn môi, trong lòng sục sôi tức giận.

‘Nếu sức mạnh của ta còn nguyên vẹn…!’

Một quý tộc quỷ danh giá như cô mà lại rơi vào tình cảnh này—bị truy đuổi bởi một con thú ngu xuẩn?! Lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưng… quá khứ chỉ là quá khứ, bây giờ không phải lúc để cố chấp với lòng tự trọng nhỏ nhen.

‘Nó quá mạnh…! Nếu cứ cố đối đầu, chúng ta sẽ chết mất! Giờ chúng ta phải quay về thế giới bóng tối ngay lập tức!’

Esil quay phắt sang Suho, gấp gáp hét lên:

“Suho! Chúng ta phải rút lui ngay bây giờ— Hả?”

Khi cô quay lại, Suho đột nhiên trở nên to lớn khổng lồ và đang tung một cú móc vào hàm con rết cát.

[Sử dụng ‘Kỹ năng: Cự nhân giáp’.]

Suho đã phá vỡ viên huyền thạch và học được một kỹ năng mới, với kỹ năng đó, anh tăng gấp đôi kích thước của mình và đang đấm tay đôi với con rết khổng lồ.

Bùm bụp!

Suho đấm mạnh hai bàn tay to lớn của mình vào mặt con rết, và siết cánh tay quanh cổ nó.

“Khiiik!”

Như thể đang đau đớn, con rết vật lộn với cơ thể dài như tàu hỏa của nó và quấn quanh cơ thể Suho. Một cuộc đụng độ về sức mạnh và kỹ năng không hơn không kém.

‘Ôi trời ơi.’

Esil vô cùng sốc trước những gì mà cô đang chứng kiến.

‘Cậu ta trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào vậy?’

Cô chắc chắn rằng cho đến tận ngày hôm qua, Suho vẫn chưa có được sức mạnh như vậy.

[Ehem. Đó là do Thiếu quân vuơng…]

Beru đang định khoe khoang thì—Vù! Đột nhiên, một cột cát khác mọc lên ngay trước mắt hắn.

“Cái định mệnh!”

Biểu cảm của Esil cứng lại, lần này không chỉ có một hoặc hai con. Mà có đến tận bảy con rết cát nhô lên từ bãi cát và bao vây họ, tuy nhiên, mặc dù bị chúng bao vây, Suho vẫn rất mạnh mẽ. Ánh mắt vô cảm của anh quét qua từng con một.

‘Suho…’

Esil nuốt nước bọt với cổ họng khô khốc.

‘Cậu đã trưởng thành đến mức nào rồi…’

Suho gật đầu và quay lại.

“Đúng như dự đoán, tôi có nên chạy trốn không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận