• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 2,256 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

“Kyaaaaaah!”

Tình hình càng lúc càng trở nên hỗn loạn hơn. Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp nơi cùng với lệnh sơ tán khẩn cấp đang điên cuồng réo lên. 

Đám Mist Burn tăng lên theo cấp số nhân, chúng liên tục tấn công nạn nhân và tạo ra đồng bọn mới.

“Cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy mà chúng ta cũng chung hàng ngũ với chúng đâu!” Giáo sư Lim hét lên trong hoảng loạn.

Mist Burn là loại quái vật vượt ngoài khả năng đối phó của anh ấy. Trong tất cả mọi thứ thì Mist Burn chính là loại quái vật gây ra thương tích đau đớn nhất.

Vụt!

“Này, giáo sư! Thầy chạy đi đâu vậy?” 

Suho bất ngờ trước hành động của giáo sư Lim. Anh ấy là thợ săn duy nhất ở đây, và rồi thì sao, anh ấy cong đít lên mà chạy trốn. Anh đang cố chạy trốn khỏi phòng triển lãm một mình.

‘Mình có nên chạy theo lão không nhỉ?’

Suho nghĩ thầm, anh nhanh chóng di chuyển, cũng là chạy nhưng mà là chạy về phía ngược lại với giáo sư Lim. Anh chạy đến góc phòng, vội chụp lấy chiếc bình chữa cháy. 

‘Không biết có ăn thua gì không, nhưng…’

Anh không thể chấp nhận được việc chạy trốn và bỏ mặc người vô tội ở lại. Giữ chặt bình chữa cháy bằng hai tay, Suho chạy đến chỗ đám Mist Burn.

Phụuuuuuuttt!

Chất bột trắng phun ra từ vòi xịt, bao phủ lấy cơ thể của con quái vật.

[Keeeeeuuuuuuuh!]

Không một tác dụng! 

Thế nhưng, nó vẫn có thể tạm thời ngăn chặn ngọn lửa của lũ quái vật.

‘Ít ra vẫn có ích.’

Sau khi xác nhận bình chữa cháy có thể cầm chân bọn Mist Burn, Suho tiếp tục chạy đi lấy thêm bình chữa cháy khác và tiếp tục xả vào lũ quái vật.

Phụt!

[Keeeuhh!]

[Aaaackk!]

Suho nhìn xung quanh, anh nhận thấy một cậu sinh viên khác vừa ngã xuống, liền chạy lại giúp.

“Cậu ổn không?!”

“Ặc!”

Khuôn mặt cậu ta đang tèm lem nước mắt nước mũi.

“Này! Tỉnh lại đi!”

Suho lắc mạnh cơ thể cậu ta nhưng lại không thấy chút phản ứng nào. 

Chát! Chát!

Hai cú tát như trời giáng từ tay Suho táng thẳng vào mặt cậu ta, trong tình huống này, Suho buộc phải làm vậy.

“S-Suho?!”

Đôi mắt của cậu thanh niên kia thất thần thấy rõ. Suho nhìn xuống cậu ta.

‘Hay thằng này nó bong gân rồi?’

“Chạy khỏi đây trước rồi tính!”

Suho bế cậu ta lên như kiểu công chúa rồi toan chạy đi. Nhờ vào mấy cái bình chữa cháy mà đợt tấn công của đám Mist Burn có yếu đi đôi chút. Nhưng vẫn không có cách nào để chạy khỏi đây.

“Trời ơi!!! Giáo sư trốn đi đâu rồi?”

Cậu sinh viên hỏi Suho. Tất cả sinh viên ở đây đều biết giáo sư Lim là một thợ săn, nhưng lại chẳng thấy cái mặt anh ta đâu trong tình huống này.

“Anh ấy đi cầu cứu ‘Hiệp hội Thợ săn’ rồi!”

Suho nghĩ rằng mình không nên nói toẹt ra là anh ấy sợ quá nên té trước từ lâu rồi.

‘Chắc là ổng sợ lắm.’

Nghe những lời đó của Suho, cậu sinh viên kia thở phào một hơi nhẹ nhõm.

***

Họ chạy ra khỏi phòng triển lãm, nhưng mọi thứ không chỉ có thế, bên ngoài này còn hỗn loạn hơn trong kia nhiều.

[Roaaaar!]

‘Bọn chúng không chỉ có mỗi trong hội trường.’

Suho cắn môi, có vẻ như bọn Mist Burn đã bao vây hết chỗ này rồi.

‘Má, cái đám này đẻ ra nhanh khiếp thế!’

Anh nghĩ mình sẽ phải chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt.

“Ặc…”

“Đại ca cứu em với…!”

“Bao giờ thợ săn mới đến vậy?!”

Mọi người ở khắp nơi đang run rẩy vì sợ hãi, tòa Bảo tàng Nghệ thuật Đại học Quốc gia Hàn Quốc này có một lối thoát hiểm, nhưng cả cầu thang và thang máy đều bị vây kín bởi Mist Burn.

‘Với tốc độ này không khéo cả đám chết chùm hết mất.’ 

Suho nhanh chóng phán đoán tình huống.

Tất cả các lối thoát đều bị chặn và số lượng quái vật thì càng ngày càng tăng. Tình hình sẽ càng tồi tệ hơn nếu mọi người biến thành quái vật bằng cách tập bay từ cửa sổ tòa nhà hoặc chạy tán loạn xung quanh.

‘Có lẽ tình hình sẽ ổn hơn nếu họ có vũ khí để tự vệ.’

Suho giơ cao chiếc bình chữa cháy và hét lên.

“Nghe đây mọi người!”

Vài người sợ hãi nhìn Suho.

“Có một cách để đối phó với lũ này!”

Nhiều người quay đầu nhìn về phía Suho, họ nhận thấy chiếc bình chữa cháy trên tay anh.

“T-tôi hiểu rồi!”

“Đúng rồi! Bình chữa cháy!”

“Chúng ta có thể giết quái vật!”

Những người đang trong tình thế bất lực lóe lên một tia hy vọng trong ánh mắt.

Suho bỗng cảm thấy hơi xấu hổ. 

‘Ê, thực ra nó không giết được quái vật đâu mấy cha!’ 

Quan trọng là nó đã cho mọi người hy vọng, họ bắt đầu chạy đi khắp nơi tìm bình chữa cháy.

“Đây có một cái này!”

“Tôi cũng thấy một cái!”

Họ động viên nhau, thế là đủ rồi. Suho hét lên.

“Bình chữa cháy chỉ có vài cái thôi, nhưng người thì có quá nhiều. Những ai không có bình chữa cháy xin hãy theo tôi!”

“Gì cơ?”

Vẻ thất vọng lại hiện lên trên mặt mọi người, họ nhận ra rằng chỉ những người có bình chữa cháy mới có khả năng chiến đấu.

Suho đi tiên phong và nhắm thẳng vào những con Mist Burn mà xả.

Phụt!

Từ bây giờ, hành động sẽ tốt hơn là lời nói.

[Khhheeeuh!]

Hỏa lực của đám Mist Burn đã suy yếu đáng kể, những người trông thấy thế liền tự tin hơn hẳn.

“Ngon! Làm theo thôi anh em ơi!” 

Họ bắt đầu phun bình chữa cháy theo cách hăng máu nhất.

“Quá đẹp luôn anh em! Tiếp tục di chuyển nào!”

Suho dẫn đầu và tiếp tục tiến về phía trước, trong khi đó, mọi người đều luồn lách qua những khoảng trống và chạy theo Suho.

[Kyaaaaa!]

Vấn đề ở đây là Mist Burn sẽ tấn công ở phía sau.

“Ặc!!!”

“Phía sau!!!”

Mọi người vội vàng chạy xuống cầu thang trong sợ hãi, Suho nghiến răng: ‘Sắp thoát rồi.’ 

Nếu cứ đùn đẩy nhau thế này chẳng mấy chốc mà cầu thang cũng sụp xuống, anh đặt cậu sinh viên kia xuống đất.

“Ông bạn tự chạy được chưa?”

“Hả? Rồi, nhưng cậu định làm gì?”

Cậu ta nhìn Suho với vẻ bối rối, Suho điên tiết, kiên quyết hét lên với những người đang cầm bình chữa cháy.

“Tôi sẽ lo phía sau, mọi người mở đường chạy đi!”

“R-rõ!”

Suho quay ngược lại, chạy lên trên cầu thang. 

‘Mình cũng không biết bản thân đang làm gì nữa.’ 

Một người bình thường đang có những hành động như một thợ săn, nhưng bây giờ anh chẳng thể nào làm gì khác được. Anh lao về phía trước.

Phụt!!!

[Keeeuuuh!]

Bình chữa cháy của Suho phụt thật lực vào đám Mist Burn đang chạy đến.

“Hả?”

‘Thôi bỏ mẹ!’

Chất bột trắng đang phun ra mạnh mẽ đột nhiên dừng lại. Ngay lúc đó, Mist Burn tiếp tục lao về phía Suho, anh lúng túng đứng yên.

“Hah.” Suho thở hắt ra. “Lần này thì anh chịu thua em rồi!”

[Grrrrrrrr!]

Đám Mist Burn lao về phía Suho. Anh hít vào một hơi, làn sương xanh đang nhấn chìm anh. Vậy là anh cũng sắp trở thành một Mist Burn sao…

Nhưng ngay khoảnh khắc đó!

Rítttt!

[...?!]

Suho đối mặt với tên Mist Burn, và dần dần rơi vào trong trạng thái bất tỉnh.

***

Được sinh ra từ tàn dư của mana, Mist Burn là một sinh vật yếu đuối chỉ có thể hành động theo bản năng. Nhưng nó cũng là một con quái vật rắc rối có thể trở nên mạnh mẽ hơn nếu nó hấp thụ đủ ma thuật và tăng sức mạnh của bản thân lên.

Vậy… làm cách nào để nó có thể hấp thụ mana? 

Chỉ đơn giản là ăn sinh vật sống thôi. Trong số đó, con người lại là sinh vật có sức sống dồi dào nhất, và là con mồi tốt nhất để thiêu rụi thành than giống như khúc gỗ.

Theo nghĩa đó thì Suho chính là con mồi hoàn hảo cho đám Mist Burn. 

Tuy nhiên…

Rítttttt!

Khoảnh khắc ngọn lửa xanh nhấn chìm Suho, tên Mist Burn dường như rơi xuống vực thẳm sâu hun hút ẩn giấu trong Suho.

[Keeeuh!]

Tên Mist Burn dáo dác nhìn xung quanh, nơi đây không có điểm kết thúc bất kể nó nhìn đi đâu. Nhưng ở nơi sâu nhất của vực thẳm, có một đôi mắt xanh đang theo dõi nó. Nó gầm gừ lên một cách dữ dội, đứng yên một chỗ với làn khói xanh đang bốc lên ngùn ngụt.

[Keeeuuuh! Kaaah!?]

Cho dù nó có gào rú thế nào đi nữa, những gì đáp lại nó chỉ là một tiếng vang vọng từ nơi xa xăm. Tên Mist Burn nhận ra, đó không phải là ai đó, đúng hơn là toàn bộ vực thẳm này đều đang nhìn chằm chằm vào nó.

Cảm giác này cứ như một sinh vật khổng lồ đang chảy nước dãi lên nó.

[Kyaaak!]

Vực thẳm bất chợt mở to miệng ra tại chỗ tên Mist Burn đang đứng, nó giật mình và cố gắng bỏ trốn.

Ực! Một cái nuốt chửng.

***

Vúttttt!

“Hả?” Suho khó hiểu. 

Tên Mist Burn đang cố tấn công anh đột nhiên nứt vỡ, cái cơ thể con người vốn là nguyên liệu cho ngọn lửa xanh cũng sụp đổ và tan thành tro bụi. 

Ngay lúc đó.

[Bạn đã thoát khỏi Mist Burn]

[‘Nhiệm vụ bí mật: Sự can đảm của những kẻ bất lực.’ đã hoàn thành.]

“... Cái gì vậy?” Suho tròn mắt ngạc nhiên trước một thông điệp bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt anh.

[Bạn đã tăng cấp!]

Một ánh sáng rực rỡ lấp lánh bao trùm lấy toàn bộ cơ thể của Suho.

***

Bạn của Suho, Kim Daehyun đã trốn thoát ra khỏi bảo tàng. Cậu ta khập khiễng bước ra ngoài, dường như chẳng còn chút sức lực nào, cậu ngồi phịch xuống cửa bảo tàng, ánh mắt theo bản năng quét quanh để tìm kiếm Suho.

“Suho đâu? Cậu có thấy cậu ấy không?”

“Đó là ai? À… thanh niên đó?”

Mọi người hình dung lại cậu sinh viên đã dẫn đầu đội chiến đấu với Mist Burn bằng bình chữa cháy. Tuy nhiên chẳng ai nhìn thấy anh đâu. 

Một người ngập ngừng nói…

“À… cậu ấy đã quay lại để cản đám Mist Burn cho chúng ta.”

“Không phải chứ…”

“Cậu ấy vẫn chưa chạy ra sao?”

Mọi người bắt đầu xì xầm, một người lên tiếng, giọng đầy hy vọng.

“Này, cậu ấy là một thợ săn, cậu ấy sẽ ổn thôi, đúng không?”

“Suho không phải thợ săn!!!” Daehyun hét lên, lời nói đó làm cho mọi người sốc nặng.

“Cái gì? Không phải sao?”

“Cậu ấy không phải thợ săn, vậy mà lại…”

Ánh mắt của họ hướng về phía bảo tàng. Suho… chưa thoát ra ngoài. Ngay lúc ấy, các thợ săn cũng đã đồng loại chạy tới hiện trường.

“Ở đây!”

Giáo sư Lim, người đã bỏ chạy đầu tiên đang dẫn các thợ săn đến, anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi người đã an toàn thoát ra ngoài.

‘Ha, nhẹ nhõm thật, tôi đoán mọi người đã thoát ra bằng cách nào đó.’

Anh thợ săn hạng E tự thuyết phục bản thân rằng anh ra đã chọn cách tốt nhất để cứu mọi người, nhưng khi nhìn họ, anh cũng thấy mình thật hèn nhát. 

“Nhân tiện thì, mọi người thoát ra bằng cách nào vậy?”

Giáo sư Lim và các thợ săn khó hiểu nhìn mọi người. Đám Mist Burn đã tấn công một nơi biệt lập như vậy, vậy mà vẫn có rất nhiều người an toàn sống sót. May mắn  là họ không tò mò về điều gì đã xảy ra.

“Vẫn còn có người trong đó!” Daehyun hét lên, “Suho vẫn…!”

“Suho? Suho vẫn ở trong sao?”

Trợ lý giáo sư Lim ngạc nhiên, hướng mắt về phía bảo tàng.

“Nếu không nhờ Suho thì tất cả mọi người đều đã chết rồi!”

Khuôn mặt của tất cả mọi người trở nên ảm đạm trước những lời của Daehyun.

“Đó có phải là thợ săn không? Hạng gì vậy?”

“Cậu ấy chỉ là người thường thôi!”

“Cái gì? Sao một người thường lại có thể…?”

Các thợ săn có rất nhiều câu hỏi trong đầu, chỉ trực tuôn ra.

Ầm ầm! Một tiếng gầm phát ra từ phía tòa nhà. Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, một màn sức mạnh ma thuật đang chầm chầm tràn ra khỏi bảo tàng.

“Ôi chúa ơi, sự tan rã bắt đầu rồi!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận