Dịch: Lolyne.
_____
Suho bối rối khi tin nhắn hệ thống xuất hiện.
“Thú cưng??”
[Thú cưng??]
Beru cũng có biểu hiện tương tự. Một thẻ tên xuất hiện nhấp nháy trên đầu của con sói nhỏ.
[??? Lv.1]
Loài: Sói Nanh.
[Bạn có thể đặt tên cho thú cưng của bạn.]
[Hãy đặt tên cho thú cưng của bạn.]
“Đặt tên luôn à?”
Suho quay sang nhìn Beru, hắn vẫn đang rất bối rối.
[Ờm… trước kia chưa từng có tính năng này trong hệ thống của cha ngài…]
“Cái gì? Cơ chế thú cưng á?”
[Vâng, khi Bệ hạ lên cấp, không hề có một tính năng nào như thế này.]
Beru giải thích, hệ thống tăng cấp của Suho hiện tại là được thừa hưởng từ Quân vương Bóng tối, thứ mà Sung Jinwoo đã từng sử dụng trong quá khứ. Tất nhiên là nó đã được cải tiến từ hồi Jinwoo không cần đến nó nữa rồi, chủ yếu là cải tiến để loại bỏ đi ‘tà niệm’ trong đó.
“Tà niệm?”
[Đúng vậy.]
Mục đích của hệ thống ban đầu là buộc người chơi Sung Jinwoo phải phát triển để có thể làm vật chứa cho Quân vương Bóng tối. Và khi mục tiêu hoàn thành, linh hồn của Sung Jinwoo sẽ biến mất.
[Dù sao thì, cuối cùng ngài Sung Jinwoo cũng đã vượt qua mục tiêu của hệ thống để trở thành Quân vương Bóng tối chân chính, ngài ấy biến thành Quân vương vĩ đại mà không cần đến hệ thống tăng cấp nữa.]
Và giờ người thừa hưởng lại hệ thống đó là Sung Suho.
“Nhưng tại sao bây giờ lại có cả tính năng thú cưng vậy?”
[Hmm… có thể là vốn nó đã có rồi, nhưng bây giờ ngài mới mò ra.]
Beru nheo mắt, hắn đưa tay lên xoa cằm.
[Mà kẻ tạo ra hệ thống thăng cấp này không phải chúng ta, mà là các pháp sư cổ đại của cõi huyễn tưởng—những kẻ từng khao khát chạm tới sự bất tử.]
“Pháp sư cổ đại?”
[Đúng, hắn ta là người biết chính xác có những tính năng nào trong hệ thống này.]
Cách đây rất lâu, pháp sư của cõi huyễn tưởng muốn thoát ly khỏi số phận hữu hạn của một sinh vật và trở thành một sự tồn tại vĩnh cửu, do đó ông ta đã tạo ra hệ thống sau khi thỏa thuận với các thiên thần của Chúa trời.
[Cơ mà mục đích ban đầu của hệ thống vào thời điểm đó chỉ đơn giản là tạo ra vật chứa cho Quân vương Bóng tối thôi, nên không cần thiết phải có thú cưng. Chỉ cần giết người rồi biến thành lính bóng tối là xong. Còn mục đích của hệ thống cho Thiếu quân vương bây giờ hoàn toàn khác với lúc ấy.]
Suho khó hiểu.
“Tức là không phải biến tôi thành Quân vương Bóng tối?”
[Đúng!] Beru trả lời dứt khoát. [Chỉ có thể tồn tại một Quân vương Bóng tối trên thế giới này thôi, ngài không đến lượt đâu!]
Tóm lại, điều đó có nghĩa là chỉ khi nào Sung Jinwoo chết thì vị trí Quân vương Bóng tối mới có thể dành cho Suho trở thành người kế thừa, nhưng Sung Jinwoo là người cai trị cái chết nên anh ta không bao giờ chết được.
[Thực tế thì ngài ấy đúng là thực thể bất tử.]
“Tôi biết rõ cha tôi là một người tuyệt vời mà!”
Suho tò mò về điều khác cơ.
“Vậy thì… mục đích hệ thống của tôi là gì?”
Beru cười nhạt rồi nhìn vào mắt Suho. Sự tồn tại của Suho là kết quả của cuộc hôn nhân giữa vị Hắc Đế và một con người bình thường, đó được coi là ‘dị điểm’, là một dự tồn tại bất thường trong tất cả các chiều không gian.
Chính vì vậy, ngay cả người tạo ra hệ thống cũng không thể dự đoán được Suho sẽ phát triển thành thứ gì trong tương lai. Anh chỉ đơn giản là sống như một vị Quân vương trẻ, người được thừa hưởng các kỹ năng của Quân vương Bóng tối như bây giờ mà thôi.
Hoặc… anh sẽ không bị trói buộc bởi định mệnh và tự tìm ra con đường của riêng mình, giống như Sung Jinwoo đã từng làm ấy.
[Hệ thống chỉ có vai trò hướng dẫn Thiếu quân vương trên bất cứ con đường nào ngài chọn thôi, càng nhiều tính năng thì càng hữu ích chứ sao.]
Beru nhìn khuôn mặt của Suho, hắn nhận thấy hình ảnh của Sung Jinwoo trong đó, khuôn mặt của một chàng trai đã cô đơn từ lâu và luôn chiến đấu chống lại mọi thứ trên thế giới. Anh ta đã phải vật lộn để sống sót trước hàng trăm ngàn cửa tử. Cuối cùng thì ngay cả cái chết cũng bị anh đánh bại bằng chính sức mạnh của mình.
Trái đất bây giờ đã có được hòa bình, tất cả là nhờ có sự hy sinh cao cả của người đàn ông đó. Thế nhưng… sự yên bình ấy một lần nữa lại bị đe dọa bởi các Ngoại thần.
“Cửa sổ trạng thái.”
[TRẠNG THÁI]
Tên: Sung Suho.
Cấp độ: 16.
Chức nghiệp: Không.
Danh hiệu: Sát lang.
HP: 2350/2350.
MP: 235/235.
[CHỈ SỐ]
Sức mạnh: 35.
Nhanh nhẹn: 25.
Sinh lực: 25.
Trí tuệ: 25.
Giác quan: 25.
(Điểm kĩ năng: 0.)
[KỸ NĂNG]
—Kỹ năng bị động: Chống chịu Lv.2; Song kiếm Lv.1.
—Kỹ năng chủ động: Quyền năng của Người cai trị Lv.1; Trích xuất bóng Lv.1; Phong bạo trảm Lv.1.
Sau khi nghe Beru giảng giải về hệ thống, Suho vẫn không hiểu tại sao chức nghiệp của anh vẫn đang là “không”. Có lẽ sẽ không bao giờ có bất cứ điều gì được hiển thị trên đó với nội dung ‘Quân vương Bóng tối’.
Thứ làm Suho chú ý hơn là các chỉ số của anh
‘Cấp hiện tại của mình…’
So với cấp độ 1, khi anh bị đám Mist Burn truy sát, thì các chỉ số bây giờ đã tăng lên rất nhiều, cũng có thêm vài kỹ năng hữu ích nữa. Nhưng mà…
‘Mình còn yếu chán.’
Suho chưa bao giờ cảm thấy tự tin vào sức mạnh của chính mình, đó không phải khiêm tốn, mà là sự thật. Anh đã từng đạt đến cấp 99 rất nhiều lần trong giấc mơ của mình, nhớ lại những cảm giác khi ấy thì sức mạnh của anh bây giờ đúng chỉ là muỗi.
Nếu Suho không đạt được danh hiệu Sát lang vào lúc đó thì chắc anh đã nằm gọn trong dạ dày của Broki rồi. Suho cũng kiểm tra các kỹ năng mới mà anh có được trong trận chiến.
[Kỹ năng: Song kiếm.]
Kỹ năng bị động, không tiêu tốn mana.
Bạn có thể sử dụng song kiếm một cách thành thạo hơn, gây thêm 33% sát thương khi sử dụng song kiếm. (Áp dụng cho cả vũ khí khác.)
(Cầm hai thanh kiếm lên và bùm, nhận được kỹ năng song kiếm. Ảo thì vkl luôn.)
‘Song kiếm à…’
Nghĩ lại thì Suho đã luôn chiến đấu bằng vũ khí ở cả hai tay, lúc đầu là rìu, lần này là kiếm. Có lẽ kỹ năng này đạt được dựa vào phong cách chiến đấu của anh cho đến hiện tại.
‘Để mạnh hơn thì mình sẽ tiếp tục sử dụng song kiếm.’
—...?
Ánh mắt của Suho tập trung vào Nanh Rakan, các trận chiến cũng đã chứng minh được sức tấn công của thanh kiếm là khá mạnh. Đám quái vật ở Gwanaksan đều bị thanh kiếm này chém đầu ngọt như chém chuối, Suho cần phải có thêm một thanh kiếm khác sánh ngang với Nanh Rakan để cân kèo ở cả hai tay.
‘Mình cần kiếm thêm tiền để mua vũ khí, vũ khí thợ săn có vẻ đắt…’
Suho lại hướng ánh mắt xuống dưới.
“Và thằng nhóc này…”
“Hnngg.”
Con sói nhỏ đã ăn xong đĩa canh rong biển, nó no căng bụng nằm lăn ra sàn, nhưng cơ thể vẫn còn yếu lắm.
“Chắc phải training nhóc lên để còn sử dụng nhóc sau này thôi!”
[Hãy đặt tên cho thú cưng của bạn.]
Tin nhắn của hệ thống lại nhấp nháy lên lần nữa. Suho quyết định ngay.
“Gray nhé, vì lông của nhóc có màu xám.”
[Bạn quyết định đặt tên ‘Gray’?]
“Ừ.”
Ngay khi Suho nói xong, dấu hỏi chấm trên đầu con sói đã được thay thế bằng một cái tên.
[Gray Lv.1]
Sói nanh.
“Hnnng!”
Gray, con sói chính thức trở thành thú cưng của Suho, ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt lúng liếng và khịt cái mũi nhỏ. Nó đang nhớ mùi của Suho.
Suho gõ nhẹ lên mũi nó rồi hỏi Nanh Rakan.
“Này, cho tôi hỏi cái…” Suho đã thay đổi cách xưng hô.
—Gì?
“Tôi nên nuôi thằng nhóc này thế nào cho tốt đây?”
—Có gì hot? Cứ cho ngài ấy ăn no ngủ kĩ chơi vui là được rồi.
“Cụ thể tí đê, ông cũng là hậu duệ của Vua thú mà, chả nhẽ không có phương pháp nào nuôi dạy con cái à?”
—Thì là ăn đấy, ăn quan trọng lắm. Lý do ngài ấy yếu như thế này là vì thằng chó Broki đã bỏ đói ngài vì sợ ngài ấy phát triển đấy.
Nanh Rakan lại lồng lộn lên khi hắn nhớ lại những gì Broki đã làm với Gray. Nếu hậu duệ của Khuyển tộc được phát triển một cách bình thường thì còn lâu tên Broki mới có thể kiểm soát được nó.
—Nói chung ấy, cứ cho ngài ấy ăn ngon, ngủ đủ giấc và chơi bời thoải mái thì ngài ấy sẽ tự phát triển thành một kẻ săn mồi mạnh hơn thằng Broki nhiều.
“Thật không? Thế tôi nên cho nó ăn gì?”
—Thật chứ sao không! Ngài ấy là thần thú mà, tốt nhất là để ngài ấy tự săn mồi đi, những đứa trẻ của gia tộc đều được thả cho tự đi săn từ lúc mới lọt lòng rồi.
“Săn bắn à… hmmm…”
Nghe vô lý quá nhỉ, con sói nhỏ bây giờ còn chẳng có sức để mà di chuyển chứ đừng nói đến đi săn.
[Ugh, con sói này còn yếu hơn cả kiến… chắc ngang cỡ loài kiến bọn ta lúc còn là ấu trùng thôi.]
Chợt Suho nảy ra một ý tưởng.
“Beru, từ giờ cậu chăm sóc Gray nhé!”
[Gì vậy cha? Biết nuôi kiểu gì đâu cha!]
“Ừ thì… cậu là bảo mẫu xịn nhất mà tôi biết mà!”
[Keehehehehe! Ôi ngài khen thế thì tôi biết làm gì khác đây!]
Beru xấu hổ đến mức uốn éo cơ thể.
“Ok, thế thì bắt đầu luôn nào!”
[Đi đâu??]
Beru không hiểu gì. Suho nhấc Gray lên rồi nhét chìa khóa Hắc ám ngục vào bóng của mình.
[Bạn có muốn tiến vào Hắc ám ngục không?] (Y/N)
“Còn đi đâu nữa. Có!”
Cạch!
[Đang tiến vào Hắc ám ngục.]
Vút!
***
Sau khi bước vào Hắc ám ngục, Suho đặt Beru lên lưng Gray.
“Đấy, từ giờ hai người là một đội.”
[Ehhh??]
Tuy Gray có nhỏ thật nhưng nó vẫn to gấp đôi Beru. À mà đặt cả hai lại với nhau thì trông cả hai vẫn bé tí.
—Nơi này… không lẽ là…
Nanh Rakan, kẻ vô tình bị kéo vào hầm ngục chung với Gray, cảm thấy kì lạ khi hắn liếc nhìn quanh Hắc ám ngục.
—Đây là thế giới của Quân vương Bóng tối à?
[Chính xác hơn thì là thế giới mà Thiếu quân vương thừa hưởng, tất nhiên là nó đã bị bỏ quên lâu đến mức quái vật đầy rẫy hết ở đây rồi.]
Beru cuối cùng cũng nhận ra lý do tại sao Suho lại đem Gray đến đây. Những ánh mắt đầy sát ý đang trừng mắt nhìn con sói từ khắp nơi trong hầm ngục.
[Đám Goblin hoang này đúng là creep hoàn hảo cho thú cưng đi farm!]
Beru nhếch mép rồi vỗ cái đét vào mông Gray.
[Xông lên nào, hậu duệ của Quân vương Quái thú! Cho bọn chúng thấy sự đáng sợ của mi đi!]
“Hnnngg…” Gray rên rỉ.
[Gì zậy chời?]
Gray hoàn toàn không muốn chiến đấu, cứ như thể nó không có ý chí để đứng dậy vậy, nó cúi gằm mặt xuống đất. Thấy vậy, Nanh Rakan quát lên.
—Keugh! Ngài bị nhốt lâu quá nên hóa chó nhà mà mất hết bản năng chiến đấu rồi à? Ngẩng đầu dậy rồi lao vào chiến đi!
“Chà, vậy thì…”
[À, đúng rồi!]
Suho và Beru cùng có một phản ứng. Kỹ năng của Beru là Săn mồi, hắn có thể hấp thụ sức mạnh và ký ức của kẻ thù thông qua đường tiêu hóa.
[Beru sử dụng ‘Kỹ năng: Mệnh lệnh tối thượng’.]
[‘Kỹ năng: Mệnh lệnh tối thượng’ tăng 50% tất cả chỉ số của Gray.]
[Tác dụng phụ của ‘Kỹ năng: Mệnh lệnh tối thượng’ khiến Gray trở nên cuồng loạn.]
“Grrrr!”
Đôi mắt vô hồn của Gray đột ngột thay đổi, Beru cười nham hiểm rồi tiếp tục vỗ mông Gray.
[Tốt! Cứ thế đi!]
“Grao!!”


0 Bình luận