Dịch: Lolyne.
_____
Gray đang khom người xuống và để mắt đến con mồi của mình.
“Grr…”
[Gray Lv.4].
Sói nanh.
Cấp độ của nó đã tăng lên đôi chút, nhưng kích thước vẫn chỉ bằng lòng bàn tay. Với tư cách là hậu duệ của Khuyển tộc, nó đã đủ mạnh để săn một hoặc hai con yêu tinh một cách dễ dàng. Nhờ đó, dạo gần đây, Gray đã bước đi đầy tự tin, chiếc đuôi nhỏ kiêu hãnh dựng thẳng.
Tuy nhiên, nếu có vài con yêu tinh cùng lúc lao vào tấn công, nó sẽ nhanh chóng cuộn đuôi, chui tọt vào một cái hang nhỏ đã đào sẵn. Nhưng rồi, như một vòng lặp vô tận, Gray sẽ sớm nhận ra rằng cái hang quá chật để trú ẩn lâu dài, đành bất lực quay ra chiến đấu tiếp.
Thế nhưng, vào một ngày nọ, một biến cố lớn đã ập đến với Gray — kẻ vốn đang dần thích nghi với cuộc sống trong Hắc ám ngục và chơi đùa với lũ yêu tinh đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia.
Một vị khách không mời mà đến đột ngột xuất hiện!
“Hnnggg…”
Gray rón rén tiếp cận kẻ lạ mặt với ánh mắt vô cùng thận trọng. Một người xuất hiện trước mặt Gray, trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng lại thiếu sức sống, có lẽ đã chịu đói khát từ lâu.
‘Mình có thể làm được.’ Một tia xúc động lóe lên trong Gray. ‘Phải, mình có thể làm được.’
Săn một con mồi khỏe hơn mình — đó chính là chiến công vinh quang nhất!
Ực.
Gray nín thở, mắt mở căng, chăm chú quan sát. Nó chờ đợi khoảnh khắc thích hợp với vẻ mặt đầy căng thẳng. Và rồi — vị khách không mời ấy động đậy. Gray chớp thời cơ lao tới—
“Ta có thể nhìn thấy ngươi đấy!”
“Hnnggg?”
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay của Esil vươn ra, dễ dàng túm lấy gáy Gray, nhấc bổng nó lên rồi trừng mắt nhìn.
“Hnnngg! Hnnngggg!”
Ồ! Bị bắt rồi!
Gray giật mình, đôi chân ngắn tũn của nó khua khoắng dữ dội trong không trung. Nhưng dù có giãy giụa thế nào, nó cũng không thể thoát khỏi bàn taycủa Esil. Nhận ra điều đó, Gray liền ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng rực lên đầy thách thức, rồi cất tiếng hú vang:
“À húuuuuuuu!”
"Ồ, ghê vậy sao?"
Esil nhìn chằm chằm vào Gray, khóe môi cong lên một nụ cười thích thú.
“Nếu không phải vì ngươi là thú cưng của Suho, ta đã xé xác ngươi ra rồi đấy.”
Vừa nói, cô vừa liếm môi như thể tiếc nuối điều gì đó.
‘Không ngờ hậu duệ của Quân vương Nanh vuốt lại lang thang ở một nơi thế này.’
Dù chỉ là một sinh vật bé nhỏ, nhưng máu thịt của Khuyển tộc vốn đã là một loại dược liệu quý giá tựa tiên dược.
“Hnnnggg!”
“Gì? Định ăn ta à?”
Gray hí hửng lắc cái mõm, thậm chí còn liếm tay Esil khi cô vẫn đang giữ chặt nó. Thế nhưng, đôi mắt nó vẫn ánh lên sự ngông nghênh, ngang bướng, như thể muốn tuyên chiến với Esil ngay cả trong tình cảnh bị bắt giữ.
"Ôi trời.”
Esil bật cười, ánh mắt lấp lánh vẻ hứng thú.
“Ngươi nhận ra theo bản năng, đúng không? Nếu ngươi ăn ta, ngươi sẽ mạnh lên.”
‘Bởi vì thực ra, chúng ta giống nhau.’
Cô là quý tộc quỷ cuối cùng còn sót lại của thế giới quỷ. Một kẻ mang dòng máu thuần chủng, có tư cách chính đáng để trở thành Quỷ Vương.
Cũng giống như Gray, dù chỉ là một kẻ bé nhỏ trong Khuyển tộc, nhưng nếu xét về huyết thống, nó là hậu duệ duy nhất có khả năng kế thừa vị trí Quân vương Nanh vuốt trong tương lai.
Một cảm giác kỳ lạ chợt xâm chiếm tâm trí Esil.
‘Hai kẻ thuần chủng cuối cùng từ những chủng tộc đã bị chiến tranh hủy diệt… lại tụ hội tại đây. Suho đã tập hợp chúng ta lại với mục đích gì?’
“Ôi trời! Đừng có liếm nữa mà!”
Esil kêu lên, cố rút tay lại khi Gray vẫn bám chặt lấy cô bằng chiếc lưỡi ấm áp của nó.
Ngay lúc đó…
[Bạn đã tiến vào Hắc ám ngục.]
Vù! Suho và Beru vừa đặt chân vào Ngục tối Bóng tối, trên tay họ là hai con lợn quay nguyên con đang được treo lủng lẳng.
“Ồ!”
“Ử?”
Esil và Gray đồng loạt ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn chằm chằm vào đống thịt.
Ọt ọt ọt~~!
Một tiếng động lớn vang lên từ bụng của Esil… rồi cả Beru. Suho bật cười khúc khích, đẩy nguyên cả con lợn về phía trước.
“Tôi nghe nói quỷ thích thịt.”
“Đúng vậy! Bất cứ thứ gì trừ cỏ!”
Ngay lập tức, Esil ném thẳng Gray sang một bên rồi nhanh tay chộp lấy con lợn từ Suho như sợ ai đó giật mất. Gray lăn lóc trên mặt đất một vòng rồi bật dậy, mắt sáng rực, hàm răng nhỏ nhưng sắc bén há ra đầy tham vọng.
Rầm!
"Hnnnggg!"
Gray đột nhiên lật ngửa, vặn vẹo thân hình nhỏ bé của mình như một con thú con đang cầu xin sự thương xót.
Nhưng Esil vẫn kiên quyết, ánh mắt lấp lánh vẻ tàn nhẫn.
“Không. Né ra. Đây là bữa ăn của ta.”
“Huff huff huff!”
“Đừng có vẫy đuôi vô ích!”
"Grrrr!"
Một con sói con và một nữ quỷ cao quý… Đang tranh cãi kịch liệt chỉ vì một con lợn nguyên con. Suho đứng từ phía sau quan sát toàn bộ cảnh tượng, chỉ biết thở dài đầy chán nản.
‘Tại sao dạo này lũ ăn thịt cứ tụ tập quanh mình ngày một đông thế này?’
Nhoàm nhoàm nhoàm!
[Kehehe! Ngon quá!]
“...”
Hai con lợn nguyên con mà Suho mang đến… Một con đang là tâm điểm tranh chấp giữa Esil và Gray, còn con kia thì… Beru đã bám chặt lấy nó từ bao giờ, nhai ngấu nghiến mà không hề bận tâm đến thế giới xung quanh. Ngay cả Gray — vốn dũng cảm là thế — cũng không dám bén mảng đến gần con mồi của Beru.
“Cảm ơn vì bữa ăn!”
Esil đưa tay vào sâu trong cơ thể con lợn, ngay lập tức, cái xác khổng lồ bắt đầu co rúm lại xung quanh bàn tay cô, như thể một thứ năng lượng nào đó đang bị rút cạn.
‘Ồ…’
Nhận ra ánh mắt tò mò của Suho, Beru liếc nhìn anh rồi lên tiếng giải thích.
[Kehehe. Cô ấy đang hút cạn mana bên trong con lợn. Mỗi con quỷ có một cách ăn khác nhau, nhưng các quý tộc quỷ thường thích phương pháp ‘sạch sẽ’ như vậy.]
Suho rùng mình một chút trước cảnh tượng trước mắt.
“Cậu làm tôi sợ đấy…. Cậu là một con sâu chuyên giải thích à?”
[Ngài mới là con sâu ấy, Thiếu quân vương.]
Beru đáp một cách thản nhiên, rồi ngay sau đó tiếp tục quay lại với con lợn của mình, há to miệng và ngoạm một miếng to tổ bố. Không như Esil, Beru dường như thích cách ăn uống khiếm nhã và cẩu thả hơn nhiều. Suho chỉ biết cười nhạt, lặng lẽ rời mắt khỏi cái cảnh tượng kỳ quặc đó.
“Vậy thì, trong khi bọn họ đang bận…”
Tiếng khịt khịt vang lên xung quanh, lũ yêu tinh hoang dã đã đánh hơi thấy mùi thịt, từng con một liền kéo đến vây quanh. Suho khẽ giơ tay lên. Bịch! Một con trong số chúng đột ngột bị nhấc bổng lên không trung, tứ chi giãy giụa điên cuồng trong vô vọng.
‘Quyền năng của Người cai trị.’
Khóe môi Suho nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
‘Hmmm, có nên coi đây như bài tập khởi động không nhỉ?’
[‘Nhiệm vụ hàng ngày: Dọn dẹp Hắc ám ngục’ đã đến.]
[Nhiệm vụ hàng ngày: Dọn dẹp Hắc ám ngục.]
—100 Goblin: Chưa hoàn thành (0/100).
—10 Goblin chỉ huy: Chưa hoàn thành (0/10).
—1 Goblin boss: Chưa hoàn thành (0/1).
* * *
[‘Nhiệm vụ hàng ngày: Dọn dẹp Hắc ám ngục’ đã được hoàn thành.]
[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ đã đến.]
[Bạn có muốn kiểm tra phần thưởng không?] (Y/N)
Suho cảm nhận dòng sức mạnh cuộn trào trong cơ thể, anh đã mạnh hơn kha khá rồi.
‘Hừm, bây giờ 100 con Goblin cũng chỉ nhẹ nhàng như khởi động buổi sáng.’
Ánh mắt anh lướt qua bãi chiến trường vương đầy xác yêu tinh. Với một cử chỉ thong thả, Suho lướt tay giữa đống thi thể còn chưa kịp nguội lạnh. Hai thanh kiếm NanhRakan và Sừng Vulcan cắm sâu xuống mặt đất.
‘Ờ… không có nhiệm vụ ẩn à?’
Dù số lượng quái bị tiêu diệt nhiều hơn, nhưng phần thưởng ẩn dường như chỉ xuất hiện một lần duy nhất. Tuy nhiên, phần thưởng từ nhiệm vụ hằng ngày… cũng đã quá đủ lợi ích cho anh rồi.
[Phần thưởng đã được chuẩn bị.]
—Phần thưởng 1: Hồi phục thể trạng.
—Phần thưởng 2: Điểm kỹ năng +3.
—Phần thưởng 3: 1 hộp ngẫu nhiên.
Suho quyết định giữ lại phần thưởng đầu tiên.
‘Để dành khi nào khẩn cấp thì dùng.’
Tuy bây giờ Suho đã có thể mua thuốc trong cửa hàng để hồi phục, nhưng thứ thuốc đó lại hồi phục rất ít và khá chậm, mặt khác, phần thưởng ‘Hồi phục thể trạng’ lại có thể khôi phục HP ngay lập tức. Nó rất hữu ích khi sử dụng trong tình huống khẩn cấp.
‘Chắc mình vẫn nên đầu tư chỉ số vào sức mạnh.’
Chỉ số sức mạnh càng cao thì sức mạnh và tốc độ càng cao.
[Phần thưởng 3: Hộp ngẫu nhiên.]
Lần này nó không phải là phần thưởng ẩn, vì vậy một hộp ngẫu nhiên thông thường xuất hiện trong tay Suho. Khi hộp được mở ra, một chiếc nhẫn nhỏ lăn ra.
[Bạn đã nhận được ‘Vật phẩm: Nhẫn xám’.]
“Nhẫn?”
Chiếc nhẫn xỉn màu nằm gọn trong tay Suho hiện lên thông tin.
[Vật phẩm: Nhẫn xám.]
Độ hiếm: D.
Loại: Phụ kiện.
Giác quan +5.
“Ồ, tăng 5 điểm Giác quan sao?”
Đôi mắt Suho khẽ mở to. Trước mặt anh là một món đồ trông có vẻ tầm thường, nhưng thực chất lại mang giá trị vượt xa vẻ ngoài của nó. Một vật phẩm hiếm có. Chỉ số Giác quan — thứ sẽ nâng cao năm giác quan của người sử dụng, đồng thời tăng cường khả năng phát hiện nguy hiểm. Nói cách khác, một món bảo vật giúp kẻ sở hữu nắm bắt những biến cố bất ngờ một cách nhạy bén hơn bao giờ hết.
Không chần chừ, Suho đeo chiếc nhẫn lên ngón tay. Dù nó có hơi rộng so với kích cỡ ngón tay anh, nhưng chuyện đó chẳng thành vấn đề, quan trọng là nó hữu dụng.
[Đã trang bị ‘Vật phẩm: Nhẫn xám’.]
Chiếc nhẫn xám biến mất khỏi ngón tay Suho và các chỉ số được cộng ngay lập tức.
[Giác quan: 29 (+5)]
‘Kể ra một hộp ngẫu nhiên bình thường cũng ngon phết. Cảm giác được ông già buff bẩn phê thật.’
Suho hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày như vậy đấy.
[Ợ.]
Bữa ăn đã kết thúc. Esil lặng lẽ quan sát Suho săn đuổi lũ yêu tinh từ phía sau, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối. Dẫu cô rất muốn giúp, nhưng trong giới thợ săn, nhúng tay vào con mồi của kẻ khác là điều tối kỵ. Vậy nên cô chỉ đứng nhìn, để mặc Suho xử lý đám sinh vật lang thang kia.
Song, có điều gì đó khiến cô cảm thấy bất thường.
“Có chuyện lớn rồi.”
“Gì cơ?” Suho liếc nhìn Esil.
“Làm thế nào mà những kẻ tị nạn không gian lại có thể đến được đây?”
“Những kẻ tị nạn không gian?”
Esil gật đầu, chỉ về phía đám yêu tinh.
“Ý tôi là bọn chúng. Sau cuộc Đại chiến của các Ngoại Thần, những kẻ bại trận còn sống sót đã bị cuốn vào các khe nứt không gian. Trôi dạt giữa những thế giới, chúng trở thành những kẻ lang thang vô định, bị gọi là ‘những kẻ tị nạn không gian’.”
Một lời giải thích hợp lý. Cuộc chiến của các Quân vương đã chấm dứt, những con quái vật dưới trướng họ cũng không còn nơi nào để quay về.
Suho khẽ nhíu mày.
“Nhưng… cô nghĩ chuyện này không phải là ngẫu nhiên?”
[Điều gì không phải là ngẫu nhiên?]
Ngay cả Beru cũng tỏ ra hứng thú với lời nói của Esil.
Cô cắn môi, ánh mắt trầm ngâm. “Bởi vì… việc phá vỡ bức tường không gian là chuyện cực kỳ khó khăn.”
[Tôi đồng ý.] Beru gật đầu, giọng đầy tiếc nuối. [Nếu dễ dàng như vậy, tôi đã trở về bên Bệ hạ từ lâu rồi.]
Ngày xưa, chỉ có bậc quân vương như Quân vương Biến hình mới đủ sức phá vỡ bức tường ngăn cách giữa các chiều không gian. Nhưng ngay cả với họ, đó cũng chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Esil khoanh tay, ánh mắt đăm chiêu. “Beru thì không nói làm gì, nhưng những kẻ bại trận sau chiến tranh lại có thể vượt qua ranh giới không gian dễ dàng như vậy sao?”
[Cái gì?]
Một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Beru. Suho cũng đã nhận ra hàm ý ẩn trong lời nói của Esil. Anh khẽ gật đầu.
“Liệu có phải liên quan đến sương mù xanh không?”
“Chính xác.”
Esil chỉ tay xuống mặt đất, nơi sương mù xanh vẫn âm thầm len lỏi vào mọi ngóc ngách.
“Thứ này không đơn thuần chỉ là tàn dư của không gian bên ngoài. Nó đang làm xói mòn và bóp méo ranh giới giữa các chiều. Đến mức ngay cả đám yêu tinh, những sinh vật yếu đuối vốn không có liên quan gì đến thế giới của Quân vương Bóng tối, cũng có thể len lỏi vào đây."
Cô nhún vai, nhếch môi cười nhạt. “Thật là nực cười.”
—Ta đồng tình với ngươi.
Nanh Rakan trong tay Suho đột nhiên làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
—Không lý nào những kẻ bại trận lại tự mình dám bước vào thế giới của kẻ chiến thắng… trừ khi chúng đã phát điên. Có lẽ vết nứt không gian thực sự đã bị bóp méo đến mức không thể kiểm soát được nữa rồi.
Suho im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên nhận ra một điều quan trọng. Anh quay sang Beru.
“Beru, tôi hỏi cậu điều này nhé.”
[Vâng, thưa Thiếu quân vương.]
“Trước đây cậu từng nói rằng sức mạnh của quân lính dưới trướng cha tôi và các sứ đồ của các Ngoại Thần là ngang kèo nhau, đúng không?”
[Đúng vậy. Căng thẳng đến mức ngay cả Bệ hạ cũng không dám đích thân đặt chân đến Trái Đất, nên mới phái tôi đi thay đây.]
“Vậy nếu nghĩ theo hướng ngược lại thì sao?” Suho nheo mắt. “Giờ này, đám ngoài không gian chẳng phải sẽ càng có lý do để đến Trái Đất hơn sao?”
[Cái gì?]
Đôi mắt Beru mở to.
[…Ồ?]
Rồi lại mở to thêm lần nữa.
“Chuẩn không?”
[Thiếu quân vương nói đúng!]
Beru gật đầu điên cuồng, đôi cánh mỏng manh sau lưng hắn run rẩy vì kích động. Suho lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén hơn.
“Vậy đó chính là lý do tại sao bọn chúng lợi dụng đám người tị nạn không gian. Vì bản thân không thể đến đây, nên chúng đã tập hợp những kẻ lang thang này lại rồi đẩy xuống Trái Đất thay thế chúng.”
Và đây cũng không phải là một tình huống tệ hại chút nào… ít nhất là theo quan điểm của những kẻ tị nạn đa chiều, bởi vì theo quan điểm của bọn chúng, Trái Đất chẳng khác nào thiên đường. Một vùng đất nơi chúng có thể giết chóc, cướp bóc, chinh phục tùy thích… mà không cần lo lắng về những thế lực đã từng áp bức chúng trong cuộc chiến ngoài không gian.
“Và còn một điều nữa.”
Suho lặng lẽ siết chặt nắm tay. Giờ đây, anh đã hiểu ý nghĩa thực sự đằng sau nhiệm vụ hàng ngày mà hệ thống giao cho mình.
[Nhiệm vụ hàng ngày: Dọn dẹp Hắc ám ngục.]
Suho ngẩng lên, giọng nói vang vọng đầy kiên quyết.
“Chúng ta phải tiêu diệt hết lũ yêu tinh càng nhanh càng tốt, đồng thời tìm ra vết rạn không gian mà chúng đã sử dụng để đến đây… và phong ấn nó lại.”
[Đúng vậy.] Beru trầm ngâm. [Nếu cứ để mặc bọn chúng, những kẻ tị nạn khác sẽ tiếp tục đổ bộ vào đây.]
Sau đó, giọng của hắn đột nhiên chùng xuống.
[Không, chính xác hơn là…]
Suho gật đầu, ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
“Chúng sẽ phát hiện ra tôi.”
Không gian xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng, Suho biết rõ tình cảnh của mình.
“Bởi vì… tôi là điểm yếu duy nhất của bố tôi.”


0 Bình luận