Dịch: Lolyne.
_____
Khi Sung Suho lên một tuổi, đứa bé dễ thương ấy cuối cùng cũng đã bước đi những bước đầu tiên. Cũng như bao gia đình khác khi đứa con cưng của mình biết đi, nhà Suho đã rất hỗn loạn, nhưng theo cách hơi khác so với bình thường một chút…
“A-anh yêu! Suho! Suho yêu dấu của chúng ta!”
“Có chuyện gì thế?”
Mẹ của Suho—Cha Haein—hét lên, bà không tin những gì đang xảy ra trước mắt mình.
“Thằng bé đang lơ lửng trên không này!”
“Sao cơ?”
“Suho đang bay quanh nhà đây này!!!”
Những bước chân đầu tiên của Suho là bước trên không trung chứ không phải dưới đất như những đứa trẻ khác. Thực chất, đó không phải bay mà là thứ sức mạnh đặc biệt được thừa hưởng từ Sung Jinwoo—‘Quyền năng của Người cai trị.’
[Hức…! Đã lâu lắm rồi…]
Beru khịt mũi khi nhớ lại cảnh tượng đứa bé Suho một tuổi tập bay trước cả khi nó tập đi, cảm giác cứ như đang nhớ đến câu chuyện về sự ra đời của một vị anh hùng thần thoại vậy.
Mà… hồi đó, Trái Đất vẫn còn yên bình lắm.
Sức mạnh mà Suho được thừa hưởng từ cha là sức mạnh hủy diệt, và nó vô dụng trong thế giới hòa bình này. Không đúng, nó không chỉ vô dụng mà còn khiến cho thế giới trông yên bình đến mức không tưởng tượng nổi.
Thế nên, Sung Jinwoo đã quyết định phong ấn sức mạnh đó lại cho đến khi Suho đủ khả năng để kiểm soát nó.
[Bây giờ chính là lúc ngài đánh thức sức mạnh khổng lồ ấy và oánh bỏ mẹ cái đám Tông đồ của Itarim đang nhăm nhe xâm chiếm Trái Đất của ngài!]
[Kỹ năng: Quyền năng của Người cai trị Lv.1]
Kỹ năng chủ động, không tiêu tốn mana.
Có thể tác động đến vật thể mà không cần chạm vào chúng.
Suho bỏ những lời lải nhải của Beru ra khỏi tai, anh vung tay, mũi tên mà anh đang cầm bằng bàn tay vô hình lao vút ngược lại như thể nó vừa được bắn ra từ một cây cung.
“Ăn lại đi con!”
Vút—phập!
[Bạn đã tiêu diệt một Goblin xạ thủ.]
Mũi tên phóng tới găm thẳng vào cổ họng con Goblin khiến nó lăn ra giãy ngay tức khắc. Những con khác thì ngửi thấy mùi kèo thối nên nhanh chóng cắp đít bỏ chạy.
Nhưng dễ gì Suho lại để điểm kinh nghiệm của mình bỏ trốn như thế, anh lập tức đuổi theo.
[Krrrrkk!]
“Bố cho phép các con chạy chưa?”
Vút!!!
Suho chỉ vừa mới lấy đà nhảy lên một cái, anh đã bay vọt qua đầu đám Goblin, anh cúi xuống nhìn đám yêu tinh, bọn chúng cũng ngước lên nhìn lại anh, vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt chúng.
[Kehehe! Nếu chỉ số Sức mạnh của ngài tăng lên thì sức bật của ngài cũng sẽ được tăng theo, ngài sẽ sớm quen với nó thôi!]
Beru cười phá lên, giải thích cho Suho. Suho vung tay, cây rìu đá trong tay anh bay đi xin nhẹ vài cái đầu của đám Goblin.
[Kiiiiiik!!!]
[Bạn đã tiêu diệt một Goblin cấp thấp.]
Máu của đám Goblin bắn lên mặt Suho, anh khẽ lấy mu bàn tay quẹt đi, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống bọn chúng. Anh nhận ra rằng thế giới đen trắng này khá bất lợi cho anh, anh có thể cảm nhận được có hàng ngàn ánh mắt đầy sát ý đang nhắm thẳng vào anh, và những cái xác anh đã giết kích thích các giác quan của anh lên rất nhiều.
“Còn nhiều quá.”
[Đúng vậy, thưa Thiếu quân vương! Đây là vùng đất của cái chết, một thế giới bị bỏ hoang trong thời gian dài, trong khoảng thời gian đó, đám quái vật hoang dã đã xây dựng cả một đế chế của chúng ở đây.]
Beru nhếch mép, nếu như không phải đang ở trong kích thước nhỏ nhắn, xinh xắn đó thì chắc hẳn ai cũng sẽ tin thế giới này thuộc quyền sở hữu của Beru, một tên quái vật với vẻ bề ngoài xấu xa, đểu cáng.
[Nhưng giờ thì…] Beru dang rộng hai cánh tay ngắn tí tẹo ra và nói [Vị chủ nhân thực sự của vùng đất này đã quay trở lại! Tôi hy vọng ngài sẽ đứng trên đỉnh xã hội ở đây! Giành lại nơi này từ tay những thằng ngu kia và lấy lại thứ sức mạnh đã mất của ngài!]
Ting!
Ngay lúc đó, một cửa sổ nhiệm vụ mới lại hiện lên.
[Nhiệm vụ: Sống sót.]
Cư dân của vùng đất này sẽ không bao giờ chấp nhận bạn là chủ nhân vì bạn quá yếu đuối.
Hãy chứng minh bản thân xứng đáng bằng cách sống sót đến giây cuối cùng.
—Thời gian nhiệm vụ: 4 giờ.
—Thời gian còn lại: 4 giờ 0 phút 0 giây.
‘Sống sót?’ Suho cau mày sau khi đọc nhiệm vụ.
Uuuuuuu~ Uuuuuuu~!
[Thủ lĩnh Goblin sử dụng ‘Vật phẩm: Tù và’ để chiêu dụ lính của mình.]
[Hehehe!]
[Kreeeeuk!]
Tiếng kêu gào của đám Goblin bắt đầu kêu lên ầm ĩ, từng con một dần dần chui ra từ mọi ngóc ngách trong thành phố.
Suho hiện rõ vẻ mệt mỏi ra mặt, anh nghĩ bọn chúng có rất nhiều, nhưng không nghĩ là nhiều đến mức này.
“Các con đùa bố đấy à? Cầm cự bốn tiếng đồng hồ với cái đám này á???”
[Ngài không bắt buộc phải thịt hết đám này đâu, ngài chỉ mới cấp 3 thôi, cứ cố gắng không bị chúng nó xiên cho mấy nhát là được. Yếu thì đừng ra gió, ngài càng cầm cự được lâu thì ngài sẽ tự nhiên mạnh lên thôi.]
Beru nháy mắt, tay giơ ngón cái lên. Khuôn mặt hắn lúc này cứ như một người cha đang tự hào về sự trưởng thành của đứa con trai vậy.
‘... Nghe cay thế nhỉ, nhưng cũng đúng, mà giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó.’
[Kreeeuuuk!]
Đám Goblin kêu lên rồi nhào cả vào Suho, anh vội vã cướp lấy chiếc rìu thứ hai từ tay con yêu tinh mà anh vừa giết.
[Vật phẩm: Rìu đá của Goblin]
Độ hiếm: E.
Loại: Rìu.
Tấn công +5.
Đây là vũ khí được sử dụng bởi Goblin.
Thông tin của chiếc rìu hiện lên.
‘Mỗi tay một cái.’ Mắt Suho sáng lên khi cầm hai chiếc rìu trong tay, nhưng anh vẫn thấy bất an vì đám Goblin kia con nào cũng cầm hai cái rìu cả.
Suho liền mở cửa sổ trạng thái lên rồi cộng luôn 5 điểm vào chỉ số Sức mạnh.
[Sức mạnh: 15 → 20]
Á đù! Suho bỗng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn hẳn. Chỉ số Sức mạnh giúp anh tăng cả về sức mạnh cơ bắp lẫn tốc độ, xét về Sức mạnh ở cấp 1 thì bây giờ anh đang mạnh gấp đôi.
‘Vậy thì… Mình có thể nhảy xa hơn.’
Suho dồn lực vào hai chân, bật mạnh về hướng ngược lại để chạy trốn. Anh đang tìm kiếm thế trận thuận lợi cho cuộc chiến 1 chọi 100.
[Kieeeek! Quá xuất sắc! Đúng là kẻ yếu có phong cách của kẻ yếu!]
“...”
[Cứ như đang xem một con ấu trùng cố giãy dụa quằn quại trong lần đầu của nó ấy!]
‘Lắm mồm vậy trời!’
Suho vừa chạy vừa nhớ lại những ấn tượng tuyệt vời của anh đối với Beru, lòng tự nhủ sẽ cho ký ức đó hoá thành tàn tro luôn, cho dù anh từng là một người rất yêu kiến.
‘Khi nào về, tôi sẽ đốt hết cái đống tranh vẽ kiến đầu tiên!’
Suho thề với mình rằng từ giờ đến lúc chết anh sẽ không bao giờ vẽ kiến nữa.
***
Suho cảm nhận rõ rệt về sự thay đổi sức mạnh của mình, giữ chắc cặp rìu trong tay, anh điên cuồng chạy về phía trước.
Vút! Phập!
Suho vung tay chém vào con Goblin bên phải anh, rồi lại lia rìu cắt cổ con bên trái. Không dừng lại, Suho quay về phía sau, dùng kỹ năng điều khiển chiếc rìu chặt đứt chân đám yêu tinh phía sau.
Phựt!
Cổ họng của một con Goblin bị Suho tặng cho một đường cắt ngọt lịm, máu tuôn ra xối xả từ vết chém ấy.
[Bạn đã tiêu diệt một Goblin sát thủ.]
[Bạn đã tiêu diệt một Goblin kỵ binh.]
Tuy đã giết được kha khá Goblin, nhưng số lượng của chúng vẫn khá nhiều, bọn chúng bắt đầu phản công lại Suho, hàng trăm chiếc rìu và mũi giáo bay đến từ mọi hướng, nhắm thẳng vào anh.
Suho cố né tránh làn mưa vũ khí, nhưng quá khó để né hết tất cả.
Vút! Vút!
“Hự!”
[HP: 160/190]
‘Đau quá!’
Khi HP giảm xuống, các vết thương trên cơ thể Suho bắt đầu tăng lên. Anh nghiến răng nén cơn đau, xông về phía đám Goblin, một lần vung tay anh giết được ba con Goblin, thế nhưng con số đó chẳng thấm tháp vào đâu, đám Goblin lao vào anh càng lúc càng nhiều hơn.
[HP: 118/190]
[HP: 84/190]
“Hự!”
Suho nhận ra HP của mình đã tụt xuống một nửa, cơ thể anh bây giờ không khác gì một mớ hỗn độn toàn là máu và thương tích.
Ting!
[Bạn đã học được ‘Kỹ năng: Chống chịu Lv.1’]
‘Một kỹ năng mới?’
Suho mở to mắt bất ngờ, theo lẽ thường, kỹ năng của thợ săn đã được định sẵn từ lúc họ thức tỉnh rồi. Họ chỉ có thể dùng Runestone, loại đá ma thuật cực kỳ hiếm và đắt đỏ để sở hữu kỹ năng khác mà thôi, trong khi anh lại có được nó miễn phí thông qua một trận chiến sinh tử.
[Kỹ năng: Chống chịu Lv.1]
Kỹ năng bị động, không tiêu tốn mana.
Bạn sở hữu sự bền bỉ bất khả chiến bại.
Tăng +20% phòng thủ vật lý.
Suho có thể cảm nhận được tác dụng của kỹ năng trước cả khi đọc mô tả về nó, cơn đau từ những vết thương cũng đã giảm đi kha khá rồi.
[Keehehehe!]
Đám Goblin hét lên rồi phân tán theo mọi hướng, tiếng gọi từ chiếc tù và tiếp tục vang lên, kêu gọi thêm những con Goblin khác tới.
Suho chạy trốn, núp vào sau một cột bê tông, anh nín thở.
“Đau quá!”
Thấy vậy, Beru liền nhảy lên vai anh.
[Kiiiik! Thiếu quân vương, ngài có đau lắm không? Chà, chắc là do ngài còn non và xanh quá đấy; nhưng ngài đừng lo, phải ăn đập nhiều thì ngài mới mạnh lên được. Tôi cảm thấy khá tự hào khi ngài nhận được kỹ năng mới sau khi ăn hành từ mấy con quái vật nhãi nhép đấy!]
“...”
Suho dùng bàn tay ấn chặt vào vết thương để ngăn nó chảy thêm máu ra, trừng mắt nhìn Beru.
[Kehehe?]
Con kiến với kích thước bằng nắm tay vẫn đang cười rạng rỡ mà không biết ý đồ gì.
“Đã không giúp được gì còn nói nhiều.”
Beru là một con quái vật đáng sợ đã xé xác con sói khổng lồ chỉ trong một nốt nhạc, lúc ấy trông hắn thật đáng tin cậy. Vậy mà từ khi cơ thể hắn bị teo nhỏ, hắn chẳng khác nào một sinh vật vô hại, đúng hơn là vô dụng.
Thế nhưng Beru cũng có nỗi khổ riêng.
[Tất nhiên là tôi muốn giúp ngài rồi, nhưng tôi cần phải bảo toàn sức mạnh của mình càng nhiều càng tốt để có thể trở về vũ trụ, nơi Bệ hạ vĩ đại đang đợi tôi.]
Hắn vẫn đang trong quá trình khôi phục sức mạnh đã tiêu tốn của mình để chuẩn bị cho việc quay lại chiến trường, hoàn cảnh của hắn cũng giống Suho thôi. Cũng bởi nguồn mana vô tận của hắn—Sung Jinwoo—đang ở quá xa Trái Đất.
[Với lại nếu tôi cũng tham gia vào thì ngài không bú được kinh nghiệm từ tôi đâu, làm thế thì ngài càng tăng cấp chậm hơn thôi.]
Hắn nói đúng quá, Suho không cãi được, vấn đề ở đây là nghe cứ như nó đang sỉ nhục anh vậy. Hắn đã lảm nhảm bên tai Suho suốt từ nãy đến giờ, điều đó làm anh cảm thấy khó chịu. Tuy hắn có vẻ không cố ý làm thế, nhưng bản chất xấu xa của hắn vẫn hành động như vậy; có lẽ đó là lý do nó sinh ra là một con kiến chứ không phải người.
[Keeek! Thiếu quân vương, đứng dậy và chiến đấu tiếp đi, bọn chúng sẽ sớm quay lại thôi. Ngài sắp lên cấp rồi!]
Suho nghiến răng, giơ tay ra.
‘Quyền năng của Người cai trị.’
Một bàn tay vô hình bay ra, tóm lấy một chiếc rìu đá. Anh nhận ra sức mạnh này có thể nâng được một vật tầm khoảng 10kg, nghĩa là tương đương với một đứa bé một tuổi. Hơn nữa, anh nhớ lại ngày xưa anh từng bay lơ lửng với sức mạnh này như thế nào.
‘Tốt thôi, điều này sẽ giải quyết vấn đề phòng thủ của mình.’
Mắt Beru sáng lên khi nhìn thấy Suho hành động như thế.
[Kyaaaa! Ngài sử dụng Quyền năng của Người cai trị theo cách này ư? Chà chà, khá quá nhờ!]
Con kiến tí hon này chắc chắn là một con ác quỷ…
***
[Bạn đã tăng cấp!]
[Bạn đã tăng cấp!]
Thời gian trôi qua thật chậm… Sau một thời gian vật lộn với đám quái vật, ít nhất cấp độ của Suho cũng đã tăng lên, các vết thương cũng đã lành lại, thể lực cũng được phục hồi. Quan trọng hơn là cấp càng tăng thì anh càng mạnh hơn.
Cuối cùng thì…
[Thời gian còn lại: 0 giờ 0 phút 0 giây.]
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Bạn đã tăng cấp!]
[Cấp độ: 7]
[Krrrrk!]
[Krrrrrk!]
Khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, những con Goblin đã chỉ còn là đống xác chết nằm rải rác khắp thành phố.
“Kết thúc chưa…?”
Suho nhìn xung quanh mà không hạ vũ khí xuống, sau khi quét qua một lượt, anh nhận ra tất cả đều đã bị anh thịt hết rồi. Một sự im lặng nặng nề lại bao trùm lấy thành phố này hệt như lúc anh vừa đặt chân đến đây.
[Kheeeuuk! Làm tốt lắm, tôi rất tự hào về ngài!]
Beru vỗ tay phá tan sự im lặng ấy một cách hào hứng.
[Cuối cùng thì cái đám rác rưởi ấy cũng đã công nhận ngài rồi, Thiếu quân vương. Hẳn là giờ chúng đã nhận ra ngài không yếu như vẻ bề ngoài của ngài!]
“Như vẻ bề ngoài của tôi? Giờ nhìn lại lúc đó kiểu gì nhỉ?”
[Chà, lúc đầu thì ngài có khác gì con ấu trùng có thể bị đám gà nó mổ chết bất cứ lúc nào đâu, nhưng giờ ngài lên cấp 7 rồi!]
“Ấu trùng à…” Suho không thắc mắc gì thêm.
Ting!
[Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ đã đến.]
[Bạn có muốn kiểm tra phần thưởng không?] (Y/N)
“Có.”
Ting!
[Phần thưởng dành cho bạn]
[Vật phẩm: ‘Runestone: Trích xuất bóng.’]


0 Bình luận