Dịch: Lolyne.
_____
‘Tôi ghét kiến!’
Đã hàng thập kỷ trôi qua, đó vẫn là điều mà ‘ông ấy’ thường nói. Lý do là vì cơn ác mộng của ông… Cứ một hoặc hai năm, ông lại mơ thấy nó một lần — một cơn ác mộng sống động sẽ sống lại mỗi khi ông ấy quên đi. Trong giấc mơ đó, ông ấy luôn luôn phải chạy trốn trong bóng tối và bị vô số con kiến đuổi theo.
‘Đừng đến đây, đừng đến đây!’
‘Kiiik! Kiiiih!’
‘Ahhh!’
Ông ấy cứ chạy và chạy như thế, nhưng dù cho ông có cố gắng đến mức nào, khi ông tỉnh táo lại và nhận ra, ông ấy sẽ luôn bị dồn vào ngõ cụt. Lũ kiến vây quanh lấy ông, và trung tâm của bọn chúng là một con kiến khổng lồ cao bằng một người đàn ông trưởng thành đang chầm chậm tiến về phía ông.
Và…
‘Kiiiiiiik!’
Cái miệng gớm ghiếc của nó há to, nhai nát đầu của ông.
Vù vù!
“Aaaaagh-!”
Một người đàn ông trung niên nhảy ra khỏi giường và hét lên. Nghe thấy tiếng động, vợ ông đang ngủ bên cạnh tỉnh dậy, dụi mắt nhìn ông với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Anh yêu, anh lại gặp ác mộng nữa à?”
“Hộc… hộc…”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán ông, với tay cầm lấy cốc nước ở bên tủ đầu giường, ông ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, ít nhất nó đã giúp ông bình tĩnh và tỉnh táo hơn.
“Anh xin lỗi, anh làm em thức giấc à?” Ông quay sang, nhẹ nhàng nói với vợ mình.
“Vâng… anh lại mơ thấy nó à?”
“Không sao… anh ổn rồi, em ngủ thêm chút nữa đi.”
Ông khẽ xoa đầu bà, bà cũng từ từ nhắm mắt rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
“Phù…”
Ông ngồi yên lặng trên giường, hai tay bưng mặt.
‘Kiểu này không khéo lại mất ngủ ít hôm đây…’
Người đàn ông ấy thở dài và lặp lại điều gì đó với chính mình như một câu thần chú. Đúng vậy, đó là một giấc mơ… chỉ là một giấc mơ thôi…
‘Tôi vẫn... còn sống.’
May mắn thay, phép màu dường như đã xảy ra, trái tim ông đang đập như muốn nổ tung, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
‘Dù sao… giấc mơ về con kiến đó chân thực quá…’
Vì lý do nào đó, ông có cảm giác hôm nay sẽ là một ngày tệ hại. Vì không ngủ lại được, ông đành dậy sớm để chuẩn bị đi làm, dù trời vẫn còn hơi tối. Ông rón rén bước ra ngoài, cố gắng không làm vợ thức giấc. Vợ ông là giáo viên dạy lịch sử Hàn Quốc. Trước đây, ông cũng từng đứng lớp một thời gian, nên ông hiểu rõ công việc này mệt mỏi ra sao.
‘Nếu làm em ấy mất ngủ vì mình rồi đi dạy trong tình trạng lơ mơ thì đúng là toang.’
Nghĩ vậy, ông vừa lục đục thay đồ, vừa lẩm bẩm trong đầu.
‘Ôi cha, suýt quên…’
Ông vội vớ lấy tấm thẻ tên của Hiệp hội rồi đeo lên cổ trước khi bước ra khỏi cửa.
[Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc]
Min Byung Gu
(Bác sĩ tư vấn)
Tên của ông được khắc trên tấm bảng tên lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.
* * *
“Tôi đến để đo lại sức mạnh mana ạ.”
Trời vừa mới sáng, Suho đã đến bệnh viện do Hiệp hội chỉ định.
“Cậu ngồi kia đợi một lát nhé.”
Sau khi nghe nhân viên giải thích qua một lượt, Suho ngồi xuống ghế, chờ đến lượt mình. Hôm nay, anh đến Hiệp hội để đo lại mana, nhưng lại được yêu cầu làm thêm bài kiểm tra thức tỉnh. Hiệp hội Thợ săn đã chỉ định một số bệnh viện trên khắp các khu vực để hỗ trợ đo mana. Ban đầu, chỉ có một cơ sở ở Seoul, nhưng khi số lượng người thức tỉnh ngày càng tăng trên cả nước, các bệnh viện có thể thực hiện việc này cũng dần được mở rộng.
Tuy nhiên, hiện tại chỉ có một bệnh viện duy nhất ở Hàn Quốc đủ khả năng thực hiện đo lại mana, vì họ sở hữu thiết bị chính xác nhất cả nước.
“Sung Suho, mời vào.”
Sau một lúc chờ đợi, một nhân viên gọi tên anh.
Suho đứng dậy, bước vào phòng kiểm tra. Bên trong, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài phong độ đang ngồi chờ.
“Sung Suho?”
“À, vâng. Xin chào ạ.”
Trong lúc chào hỏi, ánh mắt Suho bất giác dừng lại trên tấm thẻ tên trước ngực vị bác sĩ.
[Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc]
Min Byung Gu
(Bác sĩ tư vấn)
‘Bác sĩ tư vấn?’
Dù quá trình đo lại mana khá phức tạp, nhưng có vẻ như ông ấy là bác sĩ do hiệp hội chỉ định.
“Chắc hẳn cậu đã nghe y tá giải thích qua rồi. Hiện tại, Bụi sao đã chính thức bị cấm, nên trước khi tiến hành đo lại mana, cậu cần làm một số xét nghiệm.”
Nói cách khác, đây là bài kiểm tra doping.
Sau một lúc, cuộc kiểm tra bắt đầu với một lời giải thích ngắn gọn. Bất chợt, Suho lên tiếng hỏi:
“Nhân tiện... bác sĩ này, chẳng phải trước đây đã có cách phát hiện doping Bụi sao rồi sao?”
Min Byung Gu bật cười, đáp lại một cách thoải mái:
“Trước đây đúng là có, nhưng sau khi một số thành phần của Bụi sao bị tiết lộ, nghiên cứu đã tiến triển nhanh chóng. Dựa trên những phát hiện đó, một bác sĩ vô cùng thông minh đã phát triển được xét nghiệm doping trong thời gian ngắn.”
Nói đến đây, ông nhún vai, rồi chỉ ngón tay cái về phía mình.
“À mà bác sĩ đó chính là tôi. Haha.”
Suho chớp mắt.
“À…”
Các xét nghiệm doping có thể được phát triển trong những năm gần đây… chính là nhờ anh đã tìm ra nhà máy sản xuất và báo cáo với hiệp hội về cách lũ quỷ tạo ra Bụi sao.
‘Hiệu ứng cánh bướm đang diễn ra, và giờ tôi lại đang ngồi đây để xét nghiệm doping... Đúng là chuyện cười mà.’
Nghĩ đến sự trớ trêu này, Suho bật cười.
Bác sĩ Min Byung Gu, người đang tiến hành xét nghiệm, nhận ra biểu cảm kỳ lạ của Suho, liền tò mò hỏi:
“Hửm? Suho, cậu có khí chất khác hẳn những người khác đấy.”
“Là sao vậy ạ?”
“Cậu bình tĩnh quá.”
Min Byung Gu nhìn Suho đầy hứng thú, thông thường, những người đến đây để đo lại mana chỉ thuộc hai kiểu. Một là kiểu tham vọng, khao khát thăng tiến. Hai là kiểu mất hết tự tin, thậm chí chẳng còn phân biệt nổi đâu là thực với ảo.
‘Mà cuối cùng, họ cũng chỉ là những con người giống nhau thôi.’
Thành thật mà nói, phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu. Nếu quá trình đo lại thành công và cấp bậc của thợ săn tăng lên, thì mức lương của họ có thể thay đổi chóng mặt chỉ sau một đêm. Nhưng Suho thì khác, anh không hề tỏ ra mong đợi hay hồi hộp gì về kết quả sắp tới.
‘Cậu ta không có tham vọng gì sao…?”
Sau một lúc, kết quả xét nghiệm doping của Suho đã có.
“Không có dấu hiệu của việc sử dụng Bụi sao. Tốt lắm. Chúng ta sẽ tiến hành đo lại mana ngay bây giờ. Đặt tay vào đây nào.”
Kết quả hiện ra ngay sau đó—chính xác như những gì hiển thị trong cửa sổ trạng thái.
[Mana: 586]
Min Byung Gu thoáng sững người khi nhìn thấy con số đó.
“Ồ... Chúc mừng nhé! Thành thật mà nói, tôi còn tưởng kết quả đo lần trước bị lỗi. Với mức mana này, cậu có thể trở thành một thợ săn hạng C đấy.”
Nói rồi, ông lại nhìn về phía Suho, tò mò quan sát phản ứng của anh. Nhưng Suho vẫn rất điềm tĩnh, cứ như thể anh đã đoán trước được kết quả này.
‘Thú vị thật. Giới trẻ bây giờ đều như thế này sao?’
Min Byung Gu thoáng nghiêng đầu, sau đó nhanh chóng nhập kết quả vào hệ thống.
“Ồ, còn một việc nữa. Tôi cần tải thông tin kỹ năng của cậu lên hệ thống Dữ liệu Thợ săn. Cậu có thể cho tôi xem một số kỹ năng của mình không?"
Thông tin kỹ năng là dữ liệu vô cùng quan trọng. Trong các cuộc tấn công hầm ngục, thợ săn phải biết trước kỹ năng của nhau để có thể lên kế hoạch tác chiến hiệu quả. Min Byung Gu dẫn Suho đến một không gian rộng rãi rồi hỏi:
“Cho tôi xem kỹ năng của cậu nhé.”
“Hmm... Tôi dùng kiếm và cũng có khả năng triệu hồi nữa.”
“Ồ? Một triệu hồi sư à? Vậy trước tiên, hãy cho tôi xem kỹ năng triệu hồi của cậu đi.”
“À vâng!”
Suho lạnh lùng gật đầu. Tuy nhiên, để sử dụng kỹ năng Trích xuất bóng, anh cần phải có một xác chết ở đây. Việc lấy xác yêu tinh từ hầm ngục thì quá phiền phức, nên chỉ có một người là lựa chọn dễ dàng nhất.
“Beru, ra đây chút đi.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn, nhưng cảm giác lại có phần đáng sợ.
Vù-! Từ dưới chân Suho, một cái bóng to bằng cả một con bò nhảy vọt ra ngoài.
[Ngài cho gọi tôi, Thiếu quân vương?]
“Aaaaaaaagh—!”
[Hả?]
Min Byung Gu sững sờ đến mức mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy Beru. Trong khi đó, Beru nghiêng đầu, quay sang nhìn Min Byung Gu với vẻ tò mò. Rồi ánh mắt hắn bỗng mở to.
[Ồ? Không thể nào…]
“N-Nó-Nó là…!”
Ngón tay Min Byung Gu run rẩy chỉ về phía Beru, miệng lắp bắp không thành lời. Rồi phịch — ông ngã xuống, bất tỉnh ngay tại chỗ.
“Hả?”
Suho quay sang nhìn Beru với vẻ khó hiểu.
“Cậu làm gì ông ấy vậy?”
[… Không, tôi… Hmm.]
Beru im lặng nhìn xuống Min Byung Gu một lần nữa. Rồi hắn chợt nhận ra điều gì đó.
[A, phải rồi…]
“Phải rồi cái gì?”
[Người này… từng bị tôi ăn thịt.]
“Cái gì? Ai ăn ai cơ!?”
[Tôi. Tôi đã ăn người này.]
Beru gãi đầu với vẻ mặt bối rối đầy ngượng ngùng.
* * *
Trước khi Trái Đất được thiết lập lại, khoảng thời mà Quân vương Bóng tối Sung Jinwoo còn hoạt động như một thợ săn. Khi ấy, trên thế giới chỉ có một số ít healer hạng S, và một trong số họ sống tại Hàn Quốc, đó là Min Byung Gu — một thợ săn hạng S. Ông từng hợp tác với những thợ săn mạnh nhất và tham gia vào một chiến dịch chinh phạt quái thú quy mô lớn.
Đảo Jeju — Hòn đảo địa ngục bị loài quái vật Kiến chiếm giữ.
Trong cuộc chiến khốc liệt đó, Min Byung Gu đã chiến đấu dũng cảm hơn bất kỳ ai. Và rồi, ông hy sinh anh dũng, trở thành tấm lá chắn cuối cùng cho đồng đội của mình — bị chính Beru, Kiến Vương, ăn thịt.
Sau đó, thế giới được thiết lập lại, tất cả những ký ức ấy đã biến mất khỏi tâm trí Min Byung Gu. Nhưng Beru thì không…
[… Tôi vẫn nhớ anh.]
Giọng nói cay đắng của Beru vang vọng trong tâm trí Min Byung Gu, người vẫn đang bất tỉnh.
‘Kỹ năng Săn Mồi’, đó là một khả năng hấp thụ sức mạnh và ký ức của con mồi mà Beru đã ăn. Khi ấy, hắn vừa mới thức tỉnh từ trong kén, hắn đã sử dụng kỹ năng đó để nuốt chửng Min Byung Gu — một healer hạng S. Và không chỉ sức mạnh, mà ngay cả những kỹ năng cực mạnh của Min Byung Gu cũng bị hắn hấp thụ hoàn toàn.
[Có lẽ đó là lý do lần này anh không thể thức tỉnh.]
Nhưng đó chưa phải tất cả những gì Beru nhận được từ anh ta. Ký ức, kiến thức, và cả một trái tim yêu hòa bình, căm ghét chiến tranh. Đó là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Beru cảm nhận được điều gọi là ‘nhân tính’.
[Nếu tôi là con người… có lẽ tôi đã gọi anh là cha.]
Trong tất cả những con mồi mà Beru từng ăn, không ai tác động đến hắn nhiều như Min Byung Gu.
[Cũng nhờ anh mà tôi thích cả phim cổ trang nữa đấy.]
Ngay cả khi đang bất tỉnh, Min Byung Gun vẫn khẽ rùng mình trước tiếng cười khúc khích của Beru.
[… Đúng rồi.]
Beru lẩm bẩm, giọng trầm xuống đầy cay đắng. Có vẻ như Min Byung Gu đã vô thức nghe được suy nghĩ của hắn.
[Tôi đã trở thành cơn ác mộng của anh.]
Không chỉ Min Byung Gu, hắn là cơn ác mộng của tất cả những con người mà mình từng ăn. Nhưng trong số đó, Min Byung Gu lại là người đặc biệt nhất. Có lẽ vì anh ta là con người đầu tiên mà Beru ăn thịt chăng? Hay vì nhân tính mà anh ta để lại đã tác động sâu sắc đến hắn? Dù lý do là gì, cuối cùng, Beru cũng đã hiểu ra… chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua.
Dù thế giới đã được thiết lập lại… Dù ông không còn là một healer hạng S như trước đây…
[Nhưng cuộc sống của anh vẫn cao quý.]
Ông đã từ bỏ con đường thợ săn để trở thành một giáo viên lịch sử, một bác sĩ. Ông đã chọn bước đi trên con đường y học—chỉ để có thể tiếp tục cứu người theo một cách khác.
[Ngay cả bây giờ, anh vẫn đang cứu mạng mọi người.]
Beru khẽ mỉm cười. Có lẽ, hắn dễ dàng chấp nhận cảm xúc này bởi vì hắn biết rằng ‘gốc rễ’ của mình vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ. Ngay từ khi sinh ra, Beru chỉ biết đến tàn sát và chiến đấu. Chính vì thế, trí tuệ và lòng nhân hậu của Min Byung Gu lại càng trở nên chói lọi hơn trong mắt hắn.
[Tôi sẽ không nói rằng tôi xin lỗi. Bởi vì khi đó, chúng ta đang ở trong chiến tranh. Nhưng…]
Giọng nói ấm áp của Beru vang lên, chạm đến Min Byung Gu.
[Tôi sẽ ủng hộ anh, trong cuộc sống ở thế giới này.]
Vù—! Một luồng sáng xanh ngọc bích len lỏi vào cơ thể Min Byung Gu. Hạt giống nhỏ bé mà Beru vẫn còn nợ ông—cuối cùng cũng đã nảy mầm.
[Tôi sẽ xóa tan cơn ác mộng của anh. Cha… của tôi.]
* * *
Trong khi đó, Suho bị bao vây bởi các nhân viên bệnh viện.
“Không phải chứ, bác sĩ ngất thật luôn à?”
“Tôi đã gọi cảnh sát rồi, anh vui lòng đến đồn để giải thích một chút.”
“Chỉ là quy trình thôi, cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ…”
“Ơ kìa, là hiểu lầm mà!”
Suho cảm thấy cực kỳ oan ức, nhưng phản ứng của các nhân viên bệnh viện cũng hoàn toàn hợp lý. Min Byung Gu không chỉ là một bác sĩ tài giỏi mà còn là nhà nghiên cứu duy nhất về Bụi sao ở Hàn Quốc. Dù Bụi sao không phải thứ tốt lành gì với con người, tác dụng của nó vẫn rất đáng để nghiên cứu.
Nếu có thể loại bỏ những thành phần nguy hiểm và giữ lại những phần có ích thì sao? Biết đâu, Bụi sao có thể trở thành một thành tựu thay đổi cả thời đại. Xét theo hướng đó, Min Byung Gu chính là một tài sản quý giá của quốc gia.
Vậy mà một thợ săn đến đo lại mana đã làm cái quái gì đây chứ?
Bác sĩ Min đang yên đang lành bỗng dưng ngất xỉu và hét lên thất thanh. Mà thường thì… chỉ những thợ săn không hài lòng với kết quả đo lại mới có phản ứng mạnh như vậy.
“Tôi ổn… không sao cả…”
Giữa lúc mọi người còn đang xôn xao, Min Byung Gu—người vừa ngã xuống sàn—đột nhiên bật dậy.
“Bác sĩ Min!”
“Bác sĩ tỉnh lại rồi!”
Các nhân viên hốt hoảng chạy đến, nhưng rồi… một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
“… Cái này?”
Min Byung Gu cố lấy lại bình tĩnh, cúi xuống nhìn ánh sáng trắng tinh khiết tỏa ra từ lòng bàn tay mình. Đó là mana.
“T-Thức tỉnh rồi!”
Mọi người xung quanh đều tròn mắt kinh ngạc. Ánh mắt họ đồng loạt đổ dồn về phía Suho.
“Này, không phải đâu, hiểu lầm nữa rồi!”
Vì anh thực sự chẳng làm gì cả.


0 Bình luận