Dịch: Lolyne.
_____
“Mày định chạy đi đâu?”
Suho vừa định lẻn qua, nhưng gã Randolph lập tức ra lệnh cho thuộc hạ truy đuổi.
“Keuhaaa!”
Những thành viên của hội Scavenger gầm lên, cuồng nộ lao về phía Suho như những con tê giác.
[Lũ hạ đẳng các ngươi dám à?]
Hai đốm lửa rực cháy trong mắt Beru, trong khi đó, Suho vẫn bình tĩnh quan sát kẻ địch đang ào đến.
‘Ê cả đám là tanker hết à?’
Ban đầu, anh nghĩ nhóm canh gác lối vào toàn tanker chỉ là trùng hợp. Nhưng giờ thì không, cả đám này đều là xe tăng thật. Thông thường, một đội đột kích sẽ có sự cân bằng giữa ba vai trò: damage dealer, tanker và healer. Nhưng điều đó không phải lúc nào cũng quan trọng, nếu tanker có sức tấn công đủ mạnh để thay thế vai trò của người gây sát thương thì chiến thuật cũng có thể thay đổi.
Tuy nhiên…
Khi cán cân sức mạnh bị phá vỡ, chắc chắn sẽ có điểm yếu để khai thác.
“Trỗi dậy!”
[Krrrk!]
Vù!
Từ trong bóng tối của Suho, một con nhện khổng lồ trồi lên. Ngay khi Suho ra lệnh, nó liền lao đi.
Chwoo!
Những sợi tơ nhện đen đặc chằng chịt bắn ra, phủ kín lối đi chật hẹp.
Dính chặt!
“C-Cái đéo gì thế?”
Những thành viên của hội Scavenger đang lao nhanh bỗng khựng lại, cơ thể mắc kẹt giữa lớp mạng nhện dày đặc. Chớp lấy thời cơ, Suho và Esil lập tức di chuyển.
Vù!
“Triệu hồi sư à? Chỉ là thằng nhãi chơi tiểu xảo thôi!”
Randolph cười khẩy, toàn bộ cơ bắp siết chặt khi hắn dồn sức mạnh vào cơ thể. Hắn có lý do để chế giễu Suho, vốn hội Scavenger nổi tiếng cũng vì sức mạnh áp đảo của họ.
‘Triệu hồi sư là lũ hèn nhát, lúc nào cũng chỉ biết rúc đít sau đám vật triệu hồi.’
Sự tự tin ngạo mạn của bọn chúng khiến chúng chẳng thèm bận tâm đến con quái vật trước mặt mà chỉ nhắm vào kẻ triệu hồi đằng sau.
Xoẹt!
Mạng nhện bị xé toạc dưới sức mạnh áp đảo của bọn chúng. Nhưng… mạng nhện của Arachne không phải thứ bình thường, nó là kỹ năng được tạo ra từ phép thuật. Và khi đã là phép thuật… con quái vật có thể tạo ra bao nhiêu tùy thích, quan trọng hơn—mạng nhện đó còn sở hữu một đặc tính vô cùng khó chịu.
[Arachne sử dụng ‘Kỹ năng: Múa rối’.]
“Cái gì?!”
Kẻ chạy đầu tiên, vừa xé rách mạng nhện, đột nhiên vung cánh tay lên… BỘP! Gã giáng thẳng một đòn chết điếng vào đồng đội bên cạnh.
“Mẹ kiếp!”
“Định mệnh mày điên à?!”
Tên bị đánh bật ra, máu mũi phun ra một vệt dài, hét lên đầy phẫn nộ. Nhưng ngay lúc đó— RẮC! Chân gã quắp lại đầy quái dị.
“Cái… cái đéo gì vậy?!”
Bịch! Gã vấp phải một đồng đội khác đang chạy ngang qua. Blag! Cả đám Scavenger đổ rạp, lăn lóc trên sàn. Giữa khung cảnh hỗn loạn, mặt Randolph đỏ bừng vì tức giận.
“Chúng mày bị ngơ à?!”
BÙM! Hắn dậm mạnh xuống sàn—mặt đất nứt toác ra làm hai, nếu phải bị áp đảo, hắn thà thua trước một sức mạnh tuyệt đối, chứ không phải thứ ma thuật quái quỷ này.
“Đứng dậy bắt thằng chó đó ngay!”
“V-Vâng!”
Tiếng gầm của Randolph khiến những tên còn lại bừng tỉnh. Chúng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, siết chặt vũ khí và vây quanh Suho.
Nhưng ngay lúc đó—
“Ngươi quên ta à?”
Xoẹt! Một ngọn giáo sắc bén lao tới như tia chớp!
“Ồ?!”
Không dễ để né một mũi lao bay thẳng trong không gian hẹp như thế này. BÙM! Vũ khí của Esil va vào bức tường phía sau, phát ra một vụ nổ mana.
Dù Randolph tránh được, nhưng những tên phía sau lại không may mắn như vậy—bức tường sụp xuống, đè nát vài tên Scavenger xấu số.
“Hehe.”
Ngọn giáo quay trở lại tay Esil trong chớp mắt. Không bỏ lỡ nhịp nào, cô lại phóng nó đi lần nữa.
Còn Suho…
‘Con mồi của mình đây rồi!’
Anh lao thẳng về phía Randolph, lông mày Randolph giật giật khi thấy Suho nhắm vào mình.
“Hah. Mày nghĩ đủ trình ăn tao à?” Hắn nhếch mép, ánh mắt lóe lên sự khinh thường. “Nhào vô kiếm cơm con lợn ơi!” Randolph cười khẩy, ánh mắt sắc bén dán chặt vào Suho đang lao tới.
Vù! Sức mạnh ma thuật cuồn cuộn dồn vào nắm đấm của hắn—một đòn tấn công dứt khoát, nhắm thẳng vào Suho.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó—
‘Quyền năng của Người cai trị.’
Suho bước lên không trung, cơ thể anh lướt đi nhẹ nhàng như đang chạy trên mặt đất, từng bước chân phát ra những tiếng bộp bộp. Anh nhảy lên, xoay người giữa không trung rồi lộn qua sau lưng Randolph, một động tác linh hoạt đến mức giống như một màn nhào lộn hoàn hảo.
“Hử?”
Randolph sững lại, mắt trợn trừng.
Suho bật cười, giơ tay lên với một nụ cười toe toét.
“Chào thằng em nhé, bọn anh đi đây!”
Nụ cười đó, sự khinh khỉnh đó—khiến máu Randolph sôi sục.
“Thằng chó này đùa bố mày à?”
‘Thằng cha này dễ bị kích động thế ta.’
Một tia sáng tinh quái lóe lên trong mắt Suho, thông qua chỉ số nhạy bén của mình, anh đọc được nguồn sức mạnh trong cơ thể Randolph.
Một thợ săn hạng A, mức sức mạnh mà Suho không thể đối đầu trực diện được. Nhưng nếu hắn có một tính cách nóng nảy và bộ não kém nhạy bén như vẻ ngoài kia, thì có vô số cách để đối phó với hắn.
‘Đầu tiên thì cứ khiêu khích hắn đã.’
Với Quyền năng của Người cai trị, Suho nhấc bổng một viên gạch vỡ gần đó lên.
BỐP! Suho đáp thẳng viên gạch vào gáy Randolph.
“…Ê, thằng ranh con.”
Dĩ nhiên, một cú va chạm nhẹ như thế chẳng thể làm tổn thương một thợ săn hạng A. Nhưng hiệu ứng tâm lý thì quá tuyệt vời.
“Tao sẽ xé xác mày, thằng chó!”
Randolph lờ đi đám thuộc hạ, cơn thịnh nộ bùng lên trong mắt hắn khi hắn lao thẳng về phía Suho, sát khí dày đặc bao trùm xung quanh, nhưng Suho chỉ nhếch mép cười.
‘Làm đi!’
[Arachne sử dụng ‘Kỹ năng: Múa rối’.]
Và đúng lúc đó— BÙM!
“…Hả?”
Một tiếng nổ vang trời xé toạc không gian, trần nhà phía trên bọn họ nổ tung. Từ lỗ hổng đen ngòm đó—soạt—một con rết khổng lồ trườn ra, hàng trăm cái chân của nó bám chặt vào bề mặt đổ nát.
“Kyaaaaah!”
“Ồ?!”
“Lại cái đéo gì nữa đây?”
Cả căn phòng chìm trong nỗi kinh hoàng.
[Rết cát Răng độc]
Một con quái vật khổng lồ, ghê rợn đến dị dạng, lẽ ra chỉ xuất hiện ở Sa Mạc Đỏ—lại đang bò vào mê cung của kim tự tháp.
“S-Sao nó lại ở đây?!”
“Làm thế quái nào nó chui vào đây được?”
Ánh mắt tất cả đổ dồn về Suho.
Thật trùng hợp… anh là triệu hồi sư… hơn thế nữa, anh vừa triệu hồi một con quái vật giống nhện.
“Không thể nào…”
Nhưng không ai có thời gian để lo lắng về điều đó.
“Kiiyaaaaaah!”
Âm thanh chói tai của con rết rít lên, khiến sống lưng ai nấy lạnh buốt.
“Ahhh! Chạy đi!”
Những thợ săn hoảng loạn tháo chạy tán loạn khi con rết khổng lồ trườn tới, đôi răng nanh gớm ghiếc há rộng, cố gắng xâm nhập vào mê cung. Trong lúc đó, Esil lao đến chỗ Suho, ánh mắt đầy hoài nghi.
“Suho, cậu làm ra chuyện này à? Sao không chạy đi?!”
“…”
* * *
Trong khi đó, ngôi làng đang náo loạn, lũ rết cát đột nhiên tấn công vào ngôi làng.
“B-Bọn chúng điên rồi!”
Cuối cùng, thời khắc này cũng đã đến. Lũ rết cát, những sinh vật khủng khiếp vốn chỉ lẩn quẩn xung quanh làng trong suốt bao năm qua, nay đã quyết định xâm chiếm ngôi làng. Nhưng điều làm chúng còn nguy hiểm hơn là mục tiêu mà chúng nhắm đến… không phải những người thợ săn trong làng.
“Chúng đang bám vào kim tự tháp!” Một tiếng thét hoảng loạn vang lên giữa không gian mù mịt cát bụi.
“Tránh ra! Mau tránh ra!”
“Chúng ta không phải là mục tiêu của chúng!”
Những người thợ săn không chút chần chừ, lùi lại và dọn đường cho lũ quái vật. Họ biết rằng những sinh vật này không phải là kẻ thù mà họ có thể đối phó ngay trong khoảnh khắc này. Lũ rết cát, với kích thước khổng lồ và những chiếc vuốt bén nhọn, bám chặt vào kim tự tháp cổ xưa, những con mắt đỏ rực của chúng sáng lên trong bóng tối.
Chúng bắt đầu gặm nhấm từng lớp đá của kim tự tháp, những tiếng kêu ken két vang lên giữa không trung, khi chúng xuyên qua những bức tường đá dày để chui vào bên trong.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…?”
Những người thợ săn không thể kiềm chế được sự kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ lạ đó.
“Chắc chắn phải có thứ gì đó ở trong đó.”
“Không, còn tệ hơn thế nữa…”
“Những thợ săn trong đó hẳn đã chết hết rồi.”
Ngay cả khi không thể tiếp cận kim tự tháp, những thợ săn vẫn đứng yên quan sát, ánh mắt đầy căng thẳng. Hội Scavenger, vẫn giữ được sự lạnh lùng, tiếp tục tiến bước mà không hề nao núng. Họ quyết định sẽ chứng kiến tất cả mọi chuyện trước mắt. Sau khi tình hình kết thúc, và khi tất cả các thành viên của hội Scavenger đều bị hạ gục, thì họ mới tiến vào kim tự tháp.
Mắt của những thợ săn Kamura bỗng sáng rực lên, đầy quyết tâm.
* * *
Sự xâm nhập đột ngột của lũ rết cát khiến tình hình trở nên hỗn loạn mất kiểm soát. Suho và Esil buộc phải rút lui theo hướng ngược lại với hội Scavenger, cuối cùng, họ gặp được những người khác.
Hội Asura.
“Hử?”
“Ồ.”
Họ đối mặt với Rio Singh, người không lâu sau đã lên tiếng, hỏi Suho.
“Tôi tên là Rio Singh, thuộc hội Asura. Cậu đến từ hội nào?”
“Anh ta nói gì vậy?” Suho quay sang nhìn Esil, người đang làm phiên dịch viên của mình, Esil thở dài, rồi đáp thay Suho:
“Chúng tôi là nhóm hành động độc lập. Chúng tôi đến từ Hàn Quốc.”
“Hàn Quốc? Tôi hiểu rồi. Tình hình giờ như thế này, anh có muốn hợp tác một thời gian không?” Rio Singh cố gắng đoán ý của Suho bằng ánh mắt sắc bén.
‘Cậu ta không tiết lộ gì về danh tính mình, nhưng mình chắc chắn cậu ta đến từ một bang hội đầy tiềm năng.’
Rio Singh theo dõi từng động thái của Suho, đặc biệt là khi anh đối mặt với Randolph. Anh không bao giờ đánh giá thấp khả năng phán đoán nhanh nhạy và khả năng chiến đấu của Suho. Suho cũng không có lý do gì để từ chối lời đề nghị của Rio Singh, với sự xuất hiện của lũ rết cát, đây không phải là thời điểm để đấu đá lẫn nhau.
“Được rồi, hợp tác thôi.”
Thấy Suho gật đầu, Rio Singh thở phào nhẹ nhõm. ‘Ngon rồi, mình có rất nhiều câu cần phải hỏi đây.’
Suho quay sang nói với Esil.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”
Rio Singh tiếp tục di chuyển ra xa con rết cát, rồi trả lời Suho.
“Kim tự tháp này muốn chúng ta chứng minh tư cách của bản thân.”
“Tư cách?”
Mắt của Suho và Beru sáng lên cùng lúc khi nghe đến một từ quen thuộc.
‘Hmm.’
Nhìn biểu cảm của Suho, Rio Singh không khỏi bất ngờ. Việc lo lắng về sự sống còn của mình là điều tự nhiên khi ai đó bị yêu cầu chứng minh “tư cách” trong một hầm ngục như thế này.
Một thảm họa bất ngờ đã xảy ra cách đây hai năm, kể từ đó, rất nhiều nhà khoa học đã đưa ra những giả thuyết về hiện tượng này, nhưng cho đến nay, không ai có thể giải mã được bí ẩn đằng sau nó. Nỗi sợ hãi trước điều chưa biết đã khiến nhiều người ngần ngại. Tuy nhiên, phản ứng của Suho lại khác với những phản ứng thông thường.
‘Cười sao? Thanh niên này thực sự hứng thú với thử thách này. Cậu ta chắc chắn có khí chất của một Asura.’ Rio Singh nghĩ thầm.
“Tin chuẩn chưa anh?”
[Có vẻ chuẩn đấy, thưa Thiếu quân vương.]
Cả hai bỗng nhớ lại Thử thách của Quân vương ở hầm ngục môi trường Magok, một bài kiểm tra để chứng minh tư cách để trở thành vua…
‘Nếu đây là một bài kiểm tra thì…’
Chỉ có một cách để chứng minh bản thân, đó là tiến sâu vào bên trong. Vấn đề lớn nhất bây giờ là những thợ săn đang chặn đường họ ở phía trước.
‘Kiểu gì cũng vẫn phải đấm nhau với hội Scavenger để tiến vào trong…’
Suho nhìn chằm chằm vào nơi mà các thành viên của hội Scavenger đang chạy trốn khỏi con rết cát. Có lẽ đó là nơi sâu nhất trong mê cung, và họ sẽ phải tiến vào đó để chứng minh tư cách của mình.
“Suho, cậu đang nghĩ gì vậy?” Esil hỏi. “Cậu có nghĩ chúng ta sẽ gặp khó khăn khi phải đối phó với tất cả bọn chúng một mình không?”
“Có chứ.” Suho đáp, gật đầu.
Sẽ rất khó khăn để đánh nhau với cả nhóm thế này nếu chỉ có mình Arachne.
‘Nếu có thêm lính, chúng ta có thể có cơ hội chiến thắng…’
Tuy nhiên, những tên thợ săn đó ít nhất cũng phải mạnh ngang cơ Arachne hoặc hơn.
“Kiyaaaaaaah!”
“À, đúng rồi.”
Đúng lúc đó, mắt Suho sáng lên khi anh nghe thấy tiếng hét của con rết cát vọng lại từ xa. Nếu như ở ngoài sa mạc rộng lớn ngoài kia, họ có thể cân đẹp mấy con rết cát, thì liệu họ có thể xử lý từng con một trong không gian chật hẹp này không?


1 Bình luận