Sự hỗn loạn không chỉ diễn ra trên chiến trường vật lý, mà còn lan truyền như một loại virus độc hại qua mạng lưới liên lạc nội bộ vốn đã chắp vá và đầy nhiễu sóng của sáu chiếc xe bọc thép còn sót lại của nhóm cướp. Một tin nhắn nặc danh, không rõ nguồn gốc, không có mã hóa đặc biệt, đột nhiên xuất hiện đồng loạt trên màn hình cá nhân của mọi tên cướp còn kết nối vào mạng lưới.
Nội dung tin nhắn chỉ có hai phần. Phần đầu tiên là một hình ảnh tĩnh, chất lượng không cao lắm, có vẻ được chụp vội bằng một thiết bị đầu cuối cá nhân thông thường. Nhưng nội dung của nó đủ khiến bất kỳ tên cướp nào cũng phải rùng mình. Trong ảnh là Ferris, kẻ chỉ huy mạnh mẽ và tàn nhẫn của chúng đang nằm sõng soài trên sàn kim loại, bất tỉnh, khuôn mặt bê bết máu, và đáng sợ hơn cả là mỏm vai trái cụt lủn, máu vẫn còn đang rỉ ra. Xung quanh hắn là bốn bóng người mặc giáp Hộ vệ tiêu chuẩn, đang chĩa súng vào hắn một cách cảnh giác.
Nhưng yếu tố gây sốc nhất của bức ảnh không phải là tình trạng thảm hại của Ferris hay sự hiện diện của Hộ vệ. Mà là kẻ đã chụp tấm hình. Một khuôn mặt chiếm gần một phần ba khung hình, đang nhìn thẳng vào ống kính với một nụ cười nhăn nhở, tự mãn. Khuôn mặt đó dính đầy bụi bẩn và vài vệt máu khô, nhưng đôi mắt thì sáng lên một cách kỳ lạ, ẩn chứa sự tinh quái và một chút điên cuồng khó tả. Đó là một kiểu selfie bệnh hoạn, được chụp ngay tại hiện trường thất bại thảm hại của thủ lĩnh chúng.
Ngay sau khi hình ảnh được hiển thị đủ lâu để gieo rắc sự hoang mang, phần thứ hai của tin nhắn xuất hiện: một đoạn âm thanh ngắn, được gửi dưới dạng tệp đính kèm. Giọng nói trong đoạn ghi âm không phải là giọng kim loại vô cảm của hệ thống hay giọng ra lệnh quen thuộc của Ferris. Đó là một giọng nói khác, trẻ trung hơn, nhưng lại mang một sự lạnh lùng và thờ ơ đến đáng sợ, một sự bình thản hoàn toàn không phù hợp với tình huống hiện tại.
“Nghe cho rõ đây, lũ chuột cống còn sót lại,”
Giọng nói vang lên, rõ ràng và sắc bén qua loa của các thiết bị.
“Thủ lĩnh của chúng mày đã xong đời, hoặc ít nhất là sắp thành đồ hộp cho đám Hộ vệ rồi. Nhìn cái ảnh là đủ hiểu, phải không? Giờ thì, tao cho chúng mày một lời khuyên chân thành: khôn hồn thì cút ngay khỏi đây đi. Chạy càng nhanh càng tốt. Bởi vì kẻ vừa chụp cái ảnh đó, chính là người của tao đây này, đang trên đường đến tìm chúng mày đấy. Chắc chúng mày cũng đoán được tao đã phải làm gì với tên Ferris để có được cái ảnh này rồi nhỉ? Không cần tao kể chi tiết đâu ha? Giờ thì, biến đi trước khi tao đổi ý. Thân ái và… chúc may mắn.”
Đoạn ghi âm kết thúc bằng một tiếng cười khẩy ngắn, rồi im bặt.
Sự im lặng bao trùm lấy các khoang xe chật chội, ngột ngạt của đám cướp. Tin nhắn đó như một quả bom nổ chậm, phá vỡ hoàn toàn chút tinh thần chiến đấu còn sót lại và gieo rắc một nỗi sợ hãi còn lớn hơn cả việc đối mặt với Hộ vệ hay quái vật.
Trên chiếc xe bọc thép thứ ba trong đội hình còn lại, Defan, kẻ đã may mắn sống sót sau cuộc tàn sát của Lucas ở trận chiến trước đó, cảm thấy toàn thân lạnh toát. Hắn không cần nghe hết đoạn ghi âm. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt trong tấm ảnh selfie, đặc biệt là đôi mắt đó, là đủ.
Đôi mắt đó. Hắn không thể nào quên được.
Defan cố gắng nuốt nước bọt, nhưng cổ họng khô khốc như sa mạc. Tim hắn đập loạn xạ trong lồng ngực, dội vào xương sườn như muốn vỡ tung. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh bản thân, cố gắng tự thuyết phục rằng đó chỉ là sự trùng hợp, rằng hắn đã nhìn nhầm, rằng nỗi ám ảnh từ lần chết hụt đó đã khiến hắn trở nên hoang tưởng.
-Không… không thể nào… Chỉ là giống thôi… Mắt người sao có thể như vậy được…
Hắn lẩm bẩm, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Nhưng dù cố gắng đến mấy, hình ảnh đôi mắt đó vẫn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn. Đôi mắt không giống mắt người bình thường. Nó có một ánh sáng kỳ lạ, một màu sắc không tự nhiên, và quan trọng nhất là cái nhìn. Cái nhìn của một con thú săn mồi thuần túy. Không phải con thú săn mồi vì đói, mà là con thú săn mồi vì bản năng, vì niềm vui thích bệnh hoạn trong việc hủy diệt. Một cái nhìn lạnh lẽo, trống rỗng, không chút cảm xúc, chỉ có sự tập trung chết chóc vào con mồi.
Defan nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng khi đối mặt với kẻ đó lần đầu. Nhớ lại cách hắn ta di chuyển nhanh như một bóng ma, cách ngón tay dài như thanh kiếm hắn ta lóe lên, và cách đầu của William, cánh tay phải mạnh mẽ của Ferris, bị cắt ngọt chỉ bằng một nhát chém duy nhất. Nhớ lại cách hắn ta tàn sát cả đội của mình chỉ trong nháy mắt, biến họ thành những cái xác không toàn thây trước khi họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chính nỗi sợ hãi tột cùng vào thời điểm sinh tử đó, cảm giác bất lực tuyệt đối khi đối mặt với một sức mạnh phi nhân tính, đã khắc sâu hình ảnh đôi mắt đó vào tâm trí Defan. Adrenaline đã tuôn trào dữ dội lúc đó, khiến mọi giác quan của hắn trở nên nhạy bén đến cực độ, ghi lại từng chi tiết nhỏ nhất. Không thể nào nhầm lẫn được. Đó chính là hắn. Con quái vật trong hình dạng con người đó đang đến.
Một cuộc chiến nội tâm dữ dội diễn ra trong đầu Defan. Một phần hắn muốn tin rằng đó là ảo giác, muốn tiếp tục chiến đấu, muốn giành lấy phần thưởng khổng lồ đang ở ngay trước mắt. Nhưng phần còn lại, phần bản năng sinh tồn đã được đánh thức bởi nỗi sợ hãi nguyên thủy, đang gào thét giục giã hắn phải chạy trốn. Chạy ngay lập tức, trước khi quá muộn.
Nỗi sợ hãi cuối cùng cũng chiến thắng. Nó mạnh hơn lòng tham, mạnh hơn cả sự trung thành vốn đã ít ỏi với băng nhóm mà hắn chỉ mới tham gia trong một thời gian ngắn, hắn không thể đối mặt với kẻ đó một lần nữa.
Bị thôi thúc bởi nỗi sợ hãi không thể kiểm soát, Defan run rẩy bò đến cửa sổ bên hông xe, mở cửa một góc nhỏ để tạo ra một khe hở hẹp. Hắn cẩn thận hé đầu, nheo mắt nhìn ra bên ngoài, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đang được nhắc đến trong tin nhắn.
Ban đầu, hắn không thấy gì ngoài khung cảnh hoang tàn của vùng đất chết và những chiếc xe đồng bọn đang chạy song song. Góc nhìn qua khe cửa quá hẹp. Tim hắn đập thình thịch, hy vọng mong manh rằng mình đã sai.
Nhưng hắn không phải chờ đợi lâu.
Từ phía sau đoàn xe, một chấm đen nhỏ xuất hiện giữa làn bụi mịt mù của vùng đất hoang, đang lớn dần lên với tốc độ chóng mặt. Defan nín thở, căng mắt nhìn.
Đó là một chiếc xe máy chiến đấu. Kiểu dáng hầm hố, màu đen tuyền, động cơ liên tục gầm rú với âm thanh ngày một rõ ràng. Bánh xe của nó liên tục nghiến lên mặt đất, tạo ra một làn bụi mỏng phía sau xe. Và trên chiếc xe đó, là một bóng người mặc bộ đồ tăng cường rách nát, tay cầm một thanh kiếm năng lượng phát sáng kỳ lạ.
Chiếc xe máy lướt qua xe của Defan chỉ trong tích tắc, nhưng hình ảnh đó đã đủ để đóng băng mọi suy nghĩ trong đầu hắn.
Chính là nó. Chiếc xe máy đó. Hắn nhớ rõ nó từ lần chạm trán định mệnh trước. Kiểu dáng độc đáo, không giống bất kỳ mẫu xe nào được bán phổ biến ở Liên Bang Thụy Sĩ hay Cộng Hòa Pháp.
Và người lái… dù chỉ nhìn thoáng qua, bộ đồ tăng cường rách nát, thanh kiếm năng lượng… và quan trọng nhất, cái cảm giác nguy hiểm chết người tỏa ra từ bóng dáng đó…
[Là hắn! Chắc chắn là hắn rồi!]
Defan cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Hắn vội vàng đóng sầm cửa sổ lại, kéo chặt rèm che kim loại, như thể làm vậy có thể ngăn cản được tử thần đang đến gần. Hắn ngồi thụp xuống sàn xe, run rẩy bần bật, tay ôm chặt khẩu súng trường bên mình như ôm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, dù biết rằng nó gần như vô dụng trước kẻ kia.
Trong khi Defan đang chìm trong nỗi sợ hãi tê liệt, những tên cướp khác trong xe lại đang tranh cãi ầm ĩ về tính xác thực của tấm ảnh và đoạn ghi âm.
-Giả! Chắc chắn là giả!
Một tên đô con, mặt đầy sẹo, gào lên.
-Ferris làm sao có thể bị hạ dễ dàng như vậy được? Mới 10-15 phút trước hắn còn đang ra lệnh qua bộ đàm ngon ơ kia mà! Giờ lại mất cả tay, nằm bất tỉnh? Vớ vẩn! Đây chắc chắn là trò tâm lý chiến của bọn Hộ vệ!
-Nhưng… nhưng nhìn vết thương kìa...
Một tên khác, trẻ tuổi hơn, giọng run run.
-Nó trông thật quá. Cả máu nữa… Và cái cách bọn Hộ vệ đang chĩa súng vào hắn…
-Có thể là dàn dựng! Dùng hình nộm hoặc photoshop gì đó!
Tên mặt sẹo vẫn khăng khăng.
-Mày tin vào một cái ảnh nặc danh hơn là tin vào sức mạnh của Ferris sao?
-Nhưng giọng nói trong đoạn ghi âm thì sao? Tao chưa từng nghe giọng đó bao giờ. Không giống giọng của một kẻ sẽ giữ vai trò chỉ huy của đoàn xe.
Cuộc tranh cãi ngày càng trở nên gay gắt, chia thành hai phe rõ rệt: phe hoài nghi và phe bắt đầu tin vào điều tồi tệ nhất. Không khí trong xe trở nên căng thẳng đến cực điểm.
Giữa lúc đó, Defan, mặt cắt không còn giọt máu, ngẩng đầu lên, giọng nói xen lẫn sự sợ hãi và chắc chắn.
-Nó là thật. Bức hình đó là thật. Giọng nói đó… tao không biết là ai, nhưng hắn nói đúng. Thủ lĩnh… Ferris… bị hạ gục rồi.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Defan. Tên mặt sẹo trừng mắt nhìn hắn.
-Gì chứ? Sao mày dám nói thế, thằng hèn?
Hắn gầm gừ.
-Mày chỉ sợ chết nên mới nói vậy thôi!
-Không phải!
Defan hét lên, nỗi sợ hãi khiến giọng hắn trở nên a thé.
-Tụi mày có nhớ con quái vật tao đã kể không? Kẻ đã giết William và gần hết đội của tao ấy? Chính là hắn! Kẻ chụp tấm hình đó chính là hắn!
Hắn chỉ tay về phía cửa sổ, nơi chiếc xe máy vừa lướt qua.
-Cái xe máy đó! Chính là chiếc xe hắn đã lái! Và đôi mắt… đôi mắt biến dị đó! Tao không thể nào quên được!
Hắn run rẩy kể lại.
-Hắn đã tự tay cắt đầu William chỉ bằng một nhát từ cái ngón tay biến đổi quái dị của mình! Hắn tàn sát cả đội của tao chỉ trong nháy mắt! Sức mạnh đó không phải của con người!
Hắn nhìn những khuôn mặt nghi ngờ xung quanh.
-Nếu không tin tao, chúng mày có thể liên lạc với những thằng khác trong đội của William còn sống sót, những thằng đã ở trên các xe khác và nhìn thấy hắn từ xa! Hỏi chúng xem có đúng là chiếc xe máy đó không! Còn bộ đồ hắn mặc nữa… tao chỉ mới liếc nhìn qua cửa sổ nên không chắc chắn lắm, nhưng nếu bộ đồ cũng giống… thì chắc chắn không thể sai được!
Lời nói của Defan, dù đầy sợ hãi, nhưng lại có một sức nặng nhất định vì hắn là người trực tiếp đối mặt và sống sót trở về. Những tên cướp khác bắt đầu dao động. Sự hoang mang hiện rõ trên mặt chúng. Ban đầu, có vài tên bật cười, cho rằng Defan vì quá sợ hãi nên đã hóa điên, sinh ra ảo giác và bóp méo ký ức. Tiếng cười gượng gạo và đầy lo lắng vang lên trong xe.
Nhưng rồi sự nghi ngờ len lỏi vào tâm trí chúng. Điều gì nếu Defan nói thật? Điều gì nếu thực sự có một kẻ đáng sợ như vậy đang đuổi theo họ?
Sự im lặng bao trùm. Rồi một tên trong số đó, có vẻ là kẻ phụ trách liên lạc của xe, run rẩy cầm lấy thiết bị, bắt đầu liên lạc với các thành viên cũ của phân đội William trên những chiếc xe còn lại. Hắn lắp bắp hỏi về chiếc xe máy màu đen, về người lái nó.
Các câu trả lời từ những chiếc xe khác dội về gần như ngay lập tức, và chúng chỉ khẳng định thêm nỗi sợ hãi của Defan.
“Đúng! Chính là chiếc xe đó! Tao nhớ rõ nó!”, “Kiểu dáng rất lạ, không giống xe thông thường. Chỉ thấy đúng một lần hôm đó!”, “Người lái mặc bộ đồ rách nát… có vẻ giống với hình ảnh lờ mờ tao thấy lúc nãy!”
Xác nhận từ nhiều nguồn khác nhau đã dập tắt mọi sự hoài nghi. Tin nhắn đó là thật. Ferris đã bị hạ. Và kẻ đã hạ hắn, một con quái vật thực sự, đang đuổi theo họ.
Nỗi hoảng loạn thực sự bùng nổ.
Sự thật phũ phàng giáng một đòn chí mạng vào tinh thần vốn đã rệu rã của đám cướp. Ferris, biểu tượng sức mạnh và là người vạch ra kế hoạch, đã gục ngã. Kẻ thù không chỉ là Hộ vệ, mà còn có một kẻ săn mồi siêu phàm đang truy đuổi phía sau. Hy vọng về chiến thắng và sự giàu sang tan biến như bong bóng xà phòng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và bản năng sinh tồn trần trụi.
-Rút lui! Chúng ta phải rút lui ngay!
Một tên hét lên, giọng đầy hoảng loạn.
-Vụ này kết thúc rồi! Ở lại chỉ có chết!
-Đúng! Rút thôi! Tao không muốn đối mặt với con quái vật đó!
Một tên khác đồng tình, tay lăm lăm khẩu súng như muốn tự vệ khỏi chính đồng bọn của mình.
Nhiều kẻ khác cũng gật đầu lia lịa, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Với những người này, việc từ bỏ chiến lợi phẩm và chạy trốn là lựa chọn duy nhất hợp lý. Dù sao, chúng vẫn còn vũ khí, trang bị phần lớn được mua bằng tiền trả trước của “khách hàng”, đủ để tiếp tục kiếm sống bằng những vụ cướp nhỏ lẻ hoặc quay lại làm Thợ săn tự do ở những khu vực an toàn hơn. Mạng sống là trên hết.
Nhưng không phải ai cũng đồng ý. Luôn có những kẻ liều lĩnh, tham lam, hoặc đơn giản là quá ngu ngốc để nhận ra tình thế nguy hiểm.
Trên chiếc xe của Defan, sự chia rẽ nhanh chóng bùng nổ thành một cuộc tranh cãi nảy lửa. Tên mặt sẹo, kẻ đã lớn tiếng nghi ngờ Defan lúc đầu, giờ đây mặt đỏ bừng vì tức giận và có lẽ cả sợ hãi bị che giấu.
-Rút lui cái con khỉ!
Hắn gầm lên, đập mạnh nắm đấm vào vách xe.
-Chúng mày điên hết rồi sao? Chỉ vì một tấm ảnh và lời nói của thằng chết nhát này mà đòi bỏ cuộc à? Hàng chục, hàng trăm tỉ Agus đang ở ngay trước mắt chúng ta, trong khoang hàng của mấy chiếc Gigantic kia! Chỉ cần thêm một chút nữa thôi! Có thể tên kia chỉ là một thằng may mắn, hoặc có thể hắn cũng đã bị thương nặng sau khi hạ Ferris! Chúng ta vẫn còn sáu chiếc xe, vẫn còn vũ khí! Chúng ta vẫn có thể chiến thắng!
Hắn nhìn những khuôn mặt sợ hãi xung quanh, cố gắng khích lệ hoặc đe dọa.
-Chúng mày muốn quay lại làm lũ bần nông nghèo kiết xác, ngày ngày đối mặt với quái vật chỉ để kiếm vài đồng bạc lẻ sao? Hay muốn trở thành triệu phú, tỉ phú? Nằm trên đống tiền, ăn chơi trác táng đến chết? Cơ hội đổi đời chỉ có một lần này thôi!
Stuart, tên lái xe của chiếc xe này, một kẻ có vẻ ngoài lầm lì nhưng ánh mắt lại sắc sảo, lắc đầu một cách dứt khoát. Hắn là một tay lái chuyên nghiệp, được thuê để lái xe chứ không phải để chiến đấu, và hắn đủ kinh nghiệm để biết khi nào nên dừng lại.
-Không!
Stuart nói, giọng đều đều nhưng đầy cương quyết.
-Dừng lại ở đây thôi. Vụ này quá nguy hiểm rồi. Mày không nghe Defan nói sao? Kẻ kia không phải người thường. Hắn đã hạ được Ferris, hạ được Eden, hạ cả William và Shang trước đó. Toàn bộ những kẻ được coi là ‘chủ lực’, những kẻ có đầu óc và sức mạnh thực sự, đều đã bị loại bỏ. Giờ ai sẽ chỉ huy chúng ta? Mày à?
Stuart nhếch mép cười khẩy tên mặt sẹo.
-Mày có kế hoạch nào thông minh hơn để lật ngược tình thế không? Hay chỉ biết lao đầu vào chỗ chết?
Stuart tiếp tục, giọng lạnh lùng hơn.
-Tao đã làm việc với Ferris đủ lâu để biết hắn luôn có vài phương án dự phòng, luôn có cách xoay sở dù tình thế tệ đến đâu. Nhưng hắn đã bị hạ. Những kẻ còn lại trong đám chỉ huy của các xe khác? Chỉ là một lũ ngu xuẩn biết cầm súng, với vài kỹ năng chiến đấu quèn của đám Thợ săn hạng bét. Dựa vào chúng thì chỉ có chết chùm. Nên ý kiến của tao là rút. Ngay lập tức. Tao sẽ lái chiếc xe này ra khỏi đây, đứa nào muốn ở lại thì tự nhảy xuống mà chiến đấu một mình.
Tên mặt sẹo tức giận định phản bác, nhưng Stuart đã cắt ngang.
-Hay là biểu quyết đi?
Hắn đề nghị một cách mỉa mai.
-Để xem có bao nhiêu đứa ngu ngốc muốn ném mạng mình đi vì lòng tham. Nãy giờ tao thấy có ba đứa đòi rút lui rồi, tính cả tao và thằng Defan chết nhát này. Nếu phe muốn ở lại cũng chỉ có ba đứa, thì theo luật số đông, chúng ta vẫn phải ở lại à? Logic của mày ngu xuẩn thật đấy.
Tên mặt sẹo nhìn quanh, hy vọng tìm được sự ủng hộ. Nhưng hắn chỉ thấy những khuôn mặt tái mét, những ánh mắt lảng tránh hoặc lắc đầu nguầy nguậy. Ngay cả những tên ban đầu còn do dự cũng đã bị thuyết phục bởi lời nói của Stuart và nỗi sợ hãi về kẻ truy đuổi. Không một ai trên xe còn ý chí chiến đấu. Tất cả đều muốn chạy trốn.
-Chết tiệt! Lũ hèn nhát! Đừng có đùa với tao…!
Tên mặt sẹo gầm lên trong cơn tức giận và tuyệt vọng. Hắn không chấp nhận thất bại, không chấp nhận mất đi cơ hội đổi đời. Trong một hành động điên cuồng, hắn rút khẩu súng lục hạng nặng giắt bên hông ra, định chĩa vào đầu Stuart để ép buộc hắn phải tiếp tục lái xe về phía trước.
ĐOÀNG! Một tiếng súng khô khốc vang lên trước khi tên mặt sẹo kịp giơ súng lên.
Viên đạn bắn ra từ khẩu súng trường trong tay Defan. Kẻ vừa rồi còn run rẩy vì sợ hãi, giờ đây lại hành động một cách lạnh lùng và dứt khoát. Viên đạn găm thẳng vào giữa trán tên mặt sẹo. Mắt hắn trợn trắng, khẩu súng lục rơi khỏi tay, và cơ thể đổ sụp xuống sàn xe như một bao tải rách, máu và óc phun ra từ lỗ đạn, văng lên cả người những tên ngồi gần đó.
Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy khoang xe. Mọi người sững sờ nhìn cái xác và Defan.
Stuart là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng vẫn đều đều, không chút ngạc nhiên.
-Cậu làm bẩn xe rồi đấy, Defan.
Defan lau vệt máu trên mặt, giọng hơi run nhưng đã bình tĩnh hơn.
-Xin lỗi anh, Stuart.
-Thôi được rồi!
Stuart phẩy tay.
-Đứa nào ngồi cạnh hắn, tiện tay thì ném cái xác ra ngoài giùm. Để trong này bốc mùi lại bẩn thêm. Tao không muốn tốn tiền đi rửa xe sau vụ này đâu.
Hắn liếc nhìn cái xác.
-Nhớ lột sạch trang bị của hắn trước khi ném. Giáp, súng, đạn dược… bán lại vẫn được khối tiền đấy. Đừng lãng phí.
Không ai phản đối. Hai tên cướp ngồi gần đó, mặt vẫn còn tái mét, lúng túng kéo cái xác lại gần cửa hông, bắt đầu lột vũ khí và giáp của tên mặt sẹo một cách máy móc.
Stuart không chờ đợi. Hắn đạp mạnh chân ga. Chiếc xe bọc thép gầm lên, tăng tốc đột ngột, tách khỏi đội hình đang hỗn loạn và lao về phía trước. Sau khi lột đồ xong, hai tên kia mở cửa hông và đẩy cái xác không hồn của tên mặt sẹo ra ngoài. Cái xác lăn vài vòng trên nền đất hoang khô cằn trước khi bị bỏ lại phía sau.
Hành động ném xác của Stuart như một tín hiệu rõ ràng cho những chiếc xe khác: hắn đã bỏ cuộc. Chiếc xe của hắn tiếp tục tăng tốc, nhanh chóng biến mất hút vào màn bụi mờ phía trước, bỏ mặc những đồng bọn cũ đang còn tranh cãi hoặc chuẩn bị chiến đấu.
Việc Stuart, một tay lái cộm cán và được nhiều người nể trọng về kinh nghiệm chiến đấu, quyết định rút lui một cách dứt khoát như vậy đã tác động mạnh mẽ đến tinh thần của những kẻ còn lại. Sự dao động lan nhanh như bệnh dịch. Nhiều tên cướp nhận ra rằng tiếp tục ở lại là tự sát.
Trên những chiếc xe khác, tình trạng tương tự cũng diễn ra. Sự bất đồng nhanh chóng leo thang thành bạo lực. Những kẻ muốn rút lui, thường chiếm số đông hơn hoặc hành động quyết đoán hơn, đã không ngần ngại dùng vũ lực để loại bỏ những kẻ ngoan cố muốn ở lại.
ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! Tiếng súng đơn lẻ hoặc từng loạt ngắn nổ ra từ bên trong các khoang xe khác. Ngay sau đó, cửa hông hoặc cửa sau của vài chiếc xe bật mở, và những cái xác của đồng bọn bị ném thẳng ra ngoài đường một cách không thương tiếc. Một cuộc thanh trừng nội bộ đẫm máu đang diễn ra ngay giữa cuộc chạy trốn.
Sau cuộc thanh trừng, cục diện nhanh chóng thay đổi. Hai chiếc xe nữa, giống như xe của Stuart, đã tăng tốc bỏ chạy theo những hướng khác nhau, tan rã hoàn toàn khỏi đội hình ban đầu.
Chỉ còn lại ba chiếc xe. Và trong số ba chiếc đó, có vẻ như những kẻ hiếu chiến, hoặc những kẻ không còn đường lui, đã chiếm được quyền kiểm soát. Thay vì chạy trốn, ba chiếc xe này đột ngột giảm tốc độ, tách khỏi đoàn xe vận tải Gigantic đang dẫn trước, và bắt đầu quay đầu hoặc điều chỉnh vị trí, dường như để chuẩn bị cho một cuộc đối đầu cuối cùng với kẻ truy đuổi duy nhất: Lucas. Chúng muốn trực tiếp chặn đánh và hạ gục cậu ta. Có lẽ chúng nghĩ rằng chỉ cần giết được kẻ đã hạ Ferris, chúng sẽ có cơ hội lật ngược tình thế, hoặc ít nhất là trả thù cho thủ lĩnh.
-
Trong số ba chiếc xe quyết định ở lại chiến đấu, có một chiếc đang ở trong tình thế đặc biệt khó khăn. Đó chính là chiếc xe chịu trách nhiệm đẩy chiếc xe thứ bảy, chiếc xe chứa thiết bị EMP đã cạn kiệt pin năng lượng sau lần kích hoạt đầu tiên. Việc phải đẩy thêm một chiếc xe chết máy nặng nề phía trước khiến nó di chuyển chậm chạp hơn hẳn những chiếc khác và tiêu tốn năng lượng một cách khủng khiếp.
Những tên cướp trên chiếc xe này cũng đã trải qua một cuộc thanh trừng nội bộ. Hai kẻ muốn rút lui đã nhanh chóng bị bắn chết bởi phe hiếu chiến. Xác của chúng vẫn còn nằm trong xe, chưa kịp ném đi. Nhưng giờ đây, phe hiếu chiến lại phải đối mặt với một quyết định khó khăn.
Tiếp tục đẩy chiếc xe EMP chết máy đồng nghĩa với việc trở thành mục tiêu chậm chạp và dễ bị tổn thương nhất cho Lucas khi cậu ta tiếp cận. Bỏ lại chiếc xe EMP thì lại mất đi một vũ khí chiến lược tiềm năng và có thể bị coi là phản bội lại những tên đang kẹt trên chiếc xe đó nếu lỡ may chúng còn sống.
Sau một hồi tranh cãi ngắn gọn và căng thẳng, quyết định cuối cùng được đưa ra: bỏ lại chiếc xe EMP. Tính mạng của bản thân quan trọng hơn.
Kế hoạch được vạch ra nhanh chóng. Tên lái xe sẽ tăng tốc tối đa trong một khoảng thời gian ngắn để tạo đủ động lượng cho chiếc xe phía trước, sau đó sẽ giảm tốc đột ngột và bẻ lái gấp sang một bên, để chiếc xe EMP tiếp tục lao đi theo quán tính và tự tách ra. Một kế hoạch đơn giản nhưng tiềm ẩn rủi ro.
Tên lái xe bắt đầu thực hiện kế hoạch. Hắn đạp lút chân ga, động cơ gầm rú, đẩy cả hai chiếc xe lao về phía trước nhanh hơn. Những tên cướp trên chiếc xe EMP phía trước, không biết gì về kế hoạch bỏ rơi, lại tưởng rằng đồng bọn phía sau đang cố gắng giúp chúng thoát nhanh hơn. Chúng còn hò reo vui mừng.
Khi đã đạt đủ tốc độ và khoảng cách tương đối an toàn với hai chiếc xe đồng bọn còn lại để tránh va chạm, tên lái xe phía sau đột ngột giảm ga và bẻ mạnh tay lái sang trái.
Đúng như dự đoán, chiếc xe EMP nặng nề phía trước, mất đi lực đẩy từ phía sau, tiếp tục lao đi thẳng theo quán tính. Khoảng cách giữa hai xe tăng lên nhanh chóng. Chiếc xe đẩy phía sau đã gần như tách ra được.
Nhưng chúng đã đánh giá thấp những kẻ đang kẹt trên chiếc xe EMP.
Trên nóc chiếc xe EMP, ẩn mình dưới một tấm lưới ngụy trang quang học lỗi thời nhưng vẫn còn tác dụng che giấu một phần, là một tên xạ thủ bắn tỉa. Hắn đã được lệnh canh chừng mọi động thái của chiếc xe đẩy phía sau ngay từ đầu, đề phòng trường hợp chúng có ý định bỏ rơi. Khẩu súng trường công phá cỡ nòng lớn của hắn, loại vũ khí không phụ thuộc nhiều vào điện tử, luôn sẵn sàng khai hỏa.
Ngay khi nhận thấy chiếc xe phía sau giảm tốc và bẻ lái một cách bất thường, tên xạ thủ đã biết chúng định làm gì. Hắn không chút do dự. Hắn nhắm vào vị trí buồng lái của chiếc xe đang cố gắng bỏ chạy.
TẠCH! Một tiếng nổ khô khốc, sắc lẻm vang lên, gần như bị át đi bởi tiếng gió rít và tiếng động cơ. Viên đạn công phá đặc biệt, được thiết kế để xuyên thủng giáp nhẹ, bay đi với tốc độ cực cao.
Viên đạn đánh trúng vào tấm kính chống đạn phía trước của chiếc xe đẩy. Lớp kính dày nứt toác như mạng nhện tại điểm va chạm. Nhưng viên đạn vẫn đủ sức xuyên qua, găm thẳng vào đầu tên lái xe đang ngồi ngay sau đó.
Đầu của tên lái xe nổ tung như một quả dưa hấu bị đập mạnh. Máu và óc phun ra, nhuộm đỏ cả kính chắn gió từ bên trong và làm tên ngồi ở ghế phụ bên cạnh hét lên kinh hoàng. Chiếc xe loạng choạng mất lái trong giây lát.
Tên ngồi ghế phụ, dù mặt tái mét vì sợ hãi, vẫn phản xạ cực nhanh. Hắn vội vàng nắm lấy vô lăng, cố gắng điều khiển chiếc xe đang mất kiểm soát, đồng thời đạp phanh để giảm tốc độ, từ bỏ ý định bỏ chạy.
Ngay lập tức, thiết bị liên lạc chính trên xe của chúng reo lên. Đó là cuộc gọi từ những tên đang kẹt trên chiếc xe EMP. Giọng nói đầy tức giận và đe dọa.
-Này, lũ khốn phản bội! Chúng mày định làm cái trò gì thế hả?! Quay trở lại vị trí đẩy ngay lập tức, nếu không tao cho thằng xạ thủ bắn nát sọ từng đứa một trong chúng mày đấy!
Những tên cướp trên chiếc xe đẩy chỉ biết cắn răng chịu đựng. Chúng bị đặt vào thế bí. Cố gắng chạy trốn đồng nghĩa với việc trở thành bia tập bắn cho tên xạ thủ phía sau. Tấn công đáp trả cũng không khá hơn, vì chúng đang ở vị trí bất lợi hoàn toàn. Chúng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân lệnh.
Tên phụ lái, giờ đã trở thành lái chính bất đắc dĩ, run rẩy điều khiển chiếc xe giảm tốc độ, quay trở lại vị trí phía sau chiếc xe EMP và tiếp tục công việc đẩy bất đắc dĩ. Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề và đầy thù địch.
Tên phụ trách liên lạc, sau khi ra hiệu cho tên lái xe mới tiếp tục đẩy, cố gắng thương lượng lại với đám người trên chiếc xe EMP. Hắn không muốn tình trạng bế tắc này kéo dài. Năng lượng của chiếc xe đẩy đang cạn kiệt nhanh chóng vì phải gánh thêm cục nợ phía trước. Nếu Lucas đuổi kịp, cả hai xe đều sẽ bị tiêu diệt.
-Nghe này!
Hắn nói qua bộ đàm, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
-Chiếc xe chết máy của chúng mày đang làm chậm cả hai chúng ta lại. Nó nặng quá, tốn quá nhiều năng lượng. Nếu cứ tiếp tục thế này, cả lũ sẽ chết chắc khi thằng khốn kia đuổi kịp. Đám ở lại phía sau bị hạ chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hắn đưa ra một đề nghị mới, một sự thỏa hiệp cuối cùng.
-Hay là thế này đi. Xe tao vẫn còn thừa khoảng ba chỗ trống. Nếu chúng mày chịu khó chen chúc một chút, có lẽ sẽ đủ chỗ cho cả đám chúng mày đấy. Bỏ cái xe chết tiệt đó lại đi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nói đầy ngờ vực và tức giận đáp lại.
-Không! Tao đã nói rồi! Bọn tao sẽ không rời khỏi cái xe này! Mày nghĩ bọn tao ngu à? Bên ngoài kia, cái thằng bắn tỉa của tên thương nhân hỗ trợ chiếc Gigantic gần nhất vẫn đang lượn lờ đâu đó! Chỉ cần ló mặt ra khỏi xe là đủ chết rồi, đừng nói gì đến việc trèo sang xe của mày! Mày muốn bọn tao làm bia tập bắn cho nó chắc?
Tên liên lạc trên xe đẩy thở dài.
-Thế mà mày vẫn để thằng xạ thủ của mày trên nóc xe bắn chết thằng lái xe của bọn tao đấy! Mày vừa giết người của bọn tao!
-Đó là vì chúng mày định bỏ chạy, lũ khốn phản bội!
Giọng bên kia gắt lên.
-Chúng mày đã hứa sẽ không bỏ rơi ai cơ mà!
-Giờ thì tình thế khác rồi!
Tên liên lạc gào lại.
-Ferris chết rồi! Eden chết rồi! Cả đám tan rã rồi! Bọn tao không muốn chết lãng xẹt ở đây! Đống trang bị mà Ferris bỏ tiền ra mua cho vụ này đủ để bọn tao sống sót và làm lại từ đầu! Bọn tao không muốn ném mạng đi vô ích!
-Đừng có luyên thuyên nữa!
Giọng bên kia vẫn cứng rắn.
-Cứ tiếp tục đẩy cái xe chết tiệt này cho đến khi cả bọn tao thoát được ra khỏi tầm bắn của thằng bắn tỉa kia đã! Thoát được rồi thì đường ai nấy đi!
Tên liên lạc gần như mất kiên nhẫn.
-Nói nãy giờ mà mày không hiểu à? Cái xe hết pin của chúng mày chính là thứ đang giết chết cả lũ đấy! Nó đang kéo chúng ta lại, biến chúng ta thành mục tiêu dễ xơi! Giờ thì nghe đây, lựa chọn cuối cùng: nhấc cái mông của chúng mày ra khỏi cái ghế chết tiệt đó và trèo sang xe bọn tao ngay! Nếu chúng mày còn muốn sống!
Hắn ngừng lại, hít một hơi.
-Còn về thằng bắn tỉa của bọn thương nhân kia, tao sẽ dùng tháp pháo tự động trên xe này để bắn yểm trợ, làm phân tâm hắn. Mày cũng bảo thằng xạ thủ của mày trên nóc xe tiếp tục gây khó dễ cho nó đi! Đó là cơ hội duy nhất!
Lại một khoảng im lặng căng thẳng từ đầu dây bên kia. Cuối cùng, một tiếng chửi thề vang lên.
-Chết tiệt! Mày định cho bọn tao vào xe bằng cách nào? Cửa trên nóc? Hay cửa hông? Mày điên à? Mở cửa ra vào lúc này khác gì treo biển ‘bắn vào đây’ cho thằng bắn tỉa đó! Không! Quá nguy hiểm!
Tên liên lạc trên xe đẩy nghiến răng. Hắn quay sang bàn bạc nhanh với những tên còn lại trong xe. Một ý tưởng táo bạo nhưng cực kỳ nguy hiểm được đưa ra. Hắn quay lại bộ đàm.
“Được rồi! Nghe kỹ đây, đây là cách duy nhất! Tao sẽ cho thằng lái xe mở bung cái cửa kính chắn gió phía trước ra! Chúng mày sẽ trèo qua đầu xe tao và vào bằng đường đó! Nó khuất tầm nhìn của thằng bắn tỉa từ phía bên kia hơn! Đồng thời, tao sẽ gửi cho thằng xạ thủ của xe tụi mày mã điều khiển tháp pháo tự động trên xe tao. Hắn có thể dùng cả hai khẩu súng – súng của hắn và tháp pháo của tao – để cầm chân hoặc thậm chí tiêu diệt tên bắn tỉa phiền phức kia! Vậy được chưa? Bọn tao đã hỗ trợ hết mức có thể rồi đấy! Bây giờ chỉ còn dựa vào lòng can đảm của chúng mày thôi! Có dám làm hay không? Hay muốn cả đám chết chung? Năng lượng xe tao chỉ còn 40% thôi đấy! Không đủ để đẩy thêm lâu nữa đâu!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, có thể nghe thấy tiếng tranh cãi và bàn bạc. Cuối cùng, một giọng nói đầy bất đắc dĩ vang lên.
-Chậc… Được rồi! Triển khai đi! Nhưng nếu chúng mày dám chơi xỏ, bắn lén bọn tao trong lúc di chuyển, tao thề sẽ cho thằng xạ thủ bắn nát cái xe của chúng mày ra!
-Yên tâm!
Tên liên lạc cười khẩy. “
-Bọn tao không phải lũ chết nhát như chúng mày. Bọn tao muốn sống.
Nói xong, hắn lập tức ngắt máy và ra hiệu cho đồng bọn. Hai cái xác trên xe nhanh chóng bị ném ra ngoài qua cửa hông để dọn chỗ. Tên lái xe mới nhấn một nút đặc biệt trên bảng điều khiển.
RẦM! Toàn bộ tấm kính chắn gió phía trước, vốn đã bị nứt vỡ do viên đạn bắn tỉa trước đó, bị thổi bung ra ngoài bởi các chốt nổ nhỏ, tạo thành một lối vào lớn ngay phía trước xe. Sau đó, tên liên lạc nhanh chóng gửi đoạn mã điều khiển tháp pháo tự động cho tên xạ thủ trên chiếc xe EMP. Khẩu súng máy hạng nặng trên nóc xe đẩy lập tức quay nòng về phía sau, hướng về chiếc phi thuyền Pegasus đang bay lơ lửng ở xa xa, nơi có lẽ là vị trí của Reinhard – tên bắn tỉa của đối phương.
Trên chiếc xe EMP phía trước, cánh cửa trên nóc xe bật mở. Một tên cướp thận trọng ló đầu ra, rồi từ từ trèo ra ngoài, người cúi thấp hết mức có thể, cố gắng di chuyển trên nóc xe trơn trượt về phía đuôi xe, nơi tiếp giáp với đầu chiếc xe đẩy phía sau.
Hắn di chuyển một cách chậm chạp, căng thẳng, mắt liên tục liếc nhìn về phía đoàn xe Gigantic, đề phòng phát bắn từ tên bắn tỉa bí ẩn. Khi chỉ còn cách đầu chiếc xe đẩy vài mét, hắn chuẩn bị nhảy sang.
TẠCH! Một viên đạn nữa, chính xác đến từng milimet, bắn ra từ hướng chiếc Pegasus. Viên đạn xuyên qua một khe hở nhỏ giữa mũ bảo vệ và giáp cổ của tên cướp. Hắn không kịp kêu lên một tiếng nào, ngã gục xuống nóc xe, rồi trượt xuống và rơi thẳng ra khỏi xe, biến mất vào màn bụi phía sau.
Tên xạ thủ trên nóc xe EMP gầm lên giận dữ. Hắn đã xác định được vị trí gần đúng của Reinhard thông qua quỹ đạo viên đạn vừa rồi. Hắn lập tức điều khiển cả khẩu súng trường công phá của mình và tháp pháo tự động của chiếc xe đẩy, đồng loạt khai hỏa dữ dội về phía chiếc Pegasus. Đạn pháo sáng rực và đạn xuyên giáp cỡ lớn bay tới tấp, tạo thành một màn đạn dày đặc, buộc Reinhard phải tạm thời tìm chỗ ẩn nấp hoặc di chuyển liên tục, không thể tiếp tục bắn tỉa một cách thoải mái.
Nhân cơ hội đó, những tên cướp còn lại trên chiếc xe EMP biết rằng đây là thời điểm vàng. Chúng không còn do dự nữa. Chúng đồng loạt trèo nhanh lên nóc xe, không còn cúi thấp người mà chạy thẳng về phía đuôi xe, nhảy qua khoảng trống nhỏ và lao vào cửa kính chắn gió đã bị thổi bay của chiếc xe đẩy phía sau.
Cuộc di chuyển diễn ra trong sự hỗn loạn và nguy hiểm tột độ. Tiếng súng từ tên xạ thủ của chúng và tháp pháo tự động gầm rú không ngớt. Tiếng đạn pháo nổ vang vọng trên bầu trời. Và thỉnh thoảng, một phát bắn tỉa chính xác từ phía Reinhard lại tìm được mục tiêu.
Thêm hai tên cướp nữa bị bắn hạ trong quá trình di chuyển, một tên bị bắn vào chân ngã lăn khỏi nóc xe, tên còn lại bị bắn xuyên ngực khi vừa nhảy vào được bên trong chiếc xe đẩy.
Cuối cùng, sau gần hai phút đầy căng thẳng và mất mát, tất cả những thành viên còn sống sót trên chiếc xe EMP, ngoại trừ tên xạ thủ, đã di chuyển an toàn vào bên trong chiếc xe đẩy. Chỉ còn lại tên xạ thủ vẫn đang nằm trên nóc chiếc xe EMP, một mình đối mặt với hỏa lực đáp trả từ chiếc Pegasus và tiếp tục bắn cầm chân Reinhard để đồng bọn có thời gian chạy thoát.
Khi thấy tất cả đã vào được xe phía sau, tên xạ thủ biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành. Hắn ngừng bắn, thu khẩu súng trường lại, chuẩn bị nhanh chóng di chuyển theo đồng bọn. Hắn không còn lưới ngụy trang, trở thành một mục tiêu rõ ràng trên nóc xe.
TẠCH! Ngay khi hắn vừa nhổm người dậy, một viên đạn cuối cùng từ Reinhard đã tìm đến. Chính xác và lạnh lùng. Viên đạn xuyên thẳng qua giữa trán hắn, xuyên qua cả lớp mũ bảo vệ dày. Xác của hắn ngã vật ra nóc xe, bất động. Lớp áo choàng ngụy trang quang học bị hỏng do phát bắn, lập lòe vài lần rồi tắt ngấm, để lộ hoàn toàn cái xác dưới ánh sáng ban ngày u ám.
Những kẻ vừa thoát được vào chiếc xe đẩy phía sau nhìn thấy cảnh tượng đó qua camera sau. Không có sự tiếc thương, chỉ có sự thúc giục.
-Nó chết rồi! Đi mau! Đi mau!
Tên lái xe mới không cần nhắc. Hắn lập tức đạp mạnh chân ga, đồng thời bẻ lái gấp sang phải. Chiếc xe đẩy nặng nề trượt đi, tách khỏi chiếc xe EMP chết máy. Lực đẩy ngang khiến chiếc xe EMP bị lệch khỏi đường đi thẳng, trượt ngang ra giữa đường. Quán tính còn lại khiến nó tiếp tục lăn thêm vài vòng trên nền đất cứng trước khi dừng lại hẳn, nằm chắn ngang đường như một chướng ngại vật khổng lồ.
Vật cản lớn nhất đã được loại bỏ. Chiếc xe đẩy, giờ đây nhẹ gánh hơn nhiều, lập tức tăng tốc một cách rõ rệt. Động cơ gầm rú hết công suất, nó lao đi như một mũi tên, cố gắng chạy thoát khỏi chiến trường hỗn loạn trước khi Lucas kịp tiếp cận từ phía sau. Lucas, sau khi xử lý xong hai chiếc xe đơn lẻ khác một cách nhanh chóng và tàn bạo, xé nát chúng lẫn chiếc xe bằng thanh kiếm năng lượng, đã ngay lập tức chuyển hướng sang mục tiêu cuối cùng này. Cuộc đua sinh tồn cuối cùng đã bắt đầu.


0 Bình luận