Khi cuộc gọi kết thúc, sự im lặng đột ngột từ đầu dây bên kia giống như tiếng búa tạ, nện không ngừng vào lồng ngực Sydney. Chỉ một khắc trước, giọng nói gấp gáp nhưng trấn an của người đàn ông ở đầu dây bên kia còn vang vọng trong thiết bị đầu cuối cá nhân của ông, giờ đây chỉ còn lại tiếng rít rè của việc mất kết nối. Cái kết nối mong manh với một giọng nói có lý trí bên ngoài bức tường thép gia cố của căn phòng an toàn này đã bị cắt đứt. Sự cô lập lại siết chặt lấy Sydney, theo một cách đầy lạnh lẽo và không thể tránh khỏi, như chính cái chết sắp ập tới với ông ở vùng đất hoang này.
Bàn tay nắm chặt thiết bị liên lạc đã tắt ngấm của ông run lên, không chỉ vì cơn giận dữ đang sôi sục mà còn vì một nỗi sợ hãi nguyên thủy, thứ mà tiền bạc và quyền lực của Tập đoàn Vận tải Kellion không thể xua tan. Ông liếc nhìn màn hình trên bàn làm việc, một tấm kính đen bóng phản chiếu khuôn mặt tái nhợt, căng thẳng của chính mình.
Dữ liệu sơ bộ từ hệ thống nội bộ của xe số 4 nhấp nháy một cách rời rạc, những dòng mã khẩn cấp và biểu tượng cảnh báo màu đỏ cam xuất hiện với số lượng ngày càng nhiều, như những vết máu đang rơi lả tả xuống giao diện người dùng. Hầu hết các cảm biến bên ngoài đều báo lỗi hoặc không có tín hiệu, hậu quả của đợt tấn công xung điện tử EMP ngay từ ban đầu cuộc chiến, một đòn phủ đầu tàn bạo, làm tê liệt phần lớn hệ thống phòng thủ và liên lạc tầm xa của đoàn xe.
Sydney hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, đồng thời cố gắng kìm nén lại cơn thịnh nộ đang chực chờ nuốt chửng lý trí. Ông vươn tay, kích hoạt kênh liên lạc nội bộ ưu tiên tới bộ phận chỉ huy trên xe số 4. Giọng nói của ông, dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh của một vị chủ tịch, vẫn không giấu được sự gấp gáp ẩn sâu bên trong.
-Trung tâm chỉ huy xe số 4, đây là Sydney Kellion. Yêu cầu cập nhật tình hình sơ tán khẩn cấp. Lặp lại, yêu cầu cập nhật chi tiết.
Sự chờ đợi kéo dài trong vài giây, mỗi giây như một thế kỷ trôi qua trong tiếng ù ù của hệ thống lọc không khí và tiếng tim đập thình thịch trong tai ông. Cuối cùng giọng nói của nhân viên đầu dây bên kia cũng đáp lại.
-Đã xác nhận, thưa ngài Kellion. Quá trình sơ tán đang được tiến hành theo quy trình khẩn cấp Zeta-7. Các đội an ninh đang hoạt động tại các khu vực được chỉ định. Mọi nhân viên vui lòng ở yên tại vị trí an toàn hoặc di chuyển theo hướng dẫn của nhân viên an ninh gần nhất. Thông tin chi tiết sẽ được cập nhật khi có thể.
Giọng nói đó phát ra thật lạnh lùng, xa cách, và hoàn toàn vô dụng. “Quy trình Zeta-7 đang hoạt động khi có thể”, những từ ngữ rỗng tuếch không thể che giấu sự thật rằng bộ phận chỉ huy đoàn xe đang cố tình giữ lại thông tin, hoặc tệ hơn, chính họ cũng đang mù tịt về tình hình thực tế bên ngoài những bức tường thép này. Có thể họ đang cố gắng ngăn chặn sự hoảng loạn lan rộng, một quy trình tiêu chuẩn trong các tình huống khủng hoảng quy mô lớn.
Trong thế giới khắc nghiệt này, thông tin đôi khi còn nguy hiểm hơn cả đạn dược, một tin đồn thất thiệt có thể biến một cuộc sơ tán có trật tự thành một cuộc tháo chạy hỗn loạn, dẫn đến thương vong không cần thiết và cản trở việc bảo vệ những tài sản hoặc nhân vật quan trọng, đặc biệt là những người như ông.
Nhưng Sydney không phải là một nhân viên cấp thấp, dễ dàng bị trấn an bởi những lời lẽ sáo rỗng chi phối. Ông là chủ của đoàn xe này, tập đoàn này, là người đã đổ hàng tấn tín dụng vào việc trang bị và bảo vệ nó, và ông có quyền được biết chuyện quái gì đang xảy ra với khoản đầu tư cùng cái cái mạng của mình. Sự mập mờ này chỉ càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi và nghi ngờ trong lòng ông.
-Đang tiến hành?! Nội dung chung chung và tổng quát cái con khỉ?! Cái ta cần là một báo cáo đầy đủ!
Sydney gầm lên vào khoảng không trống rỗng sau khi đường truyền bị ngắt, cơn giận dữ cuối cùng cũng bùng nổ và nuốt chửng ông hoàn toàn. Dùng hết sức bình sinh đập mạnh nắm tay xuống mặt bàn làm việc bằng hợp kim gia cố, một tiếng “RẦM!” khô khốc vang vọng khắp căn phòng, màn hình rung lên và một vài vật dụng cá nhân trên bàn bật nảy. Cơn đau nhói chạy dọc cánh tay nhưng không thể sánh bằng nỗi tuyệt vọng và bất lực đang cào xé tâm can ông.
-KHỐN NẠN!
Ông nghiến răng, những mạch máu nổi lên trên thái dương.
-Lũ cướp sử dụng vũ khí quân dụng trái phép còn chưa đủ sao?! Lần này lại là cái quái gì nữa?! Chỉ là một đám ô hợp từ vùng đất hoang thôi mà! Những tên súc sinh đó đã dùng thứ vũ khí chết tiệt nào mà có thể quét sạch cả một đội hộ vệ tinh nhuệ và đám người máy chiến đấu hạng nặng của Kellion nhanh như vậy? Chúng được trang bị tận răng cơ mà! Súng năng lượng, giáp phản ứng, hệ thống ngắm bắn quang học! Làm thế quái nào?!
Những hình ảnh khủng khiếp hiện lên trong tâm trí ông, những hành lang kim loại nhuốm máu, xác người và mảnh vụn robot chiến đấu nằm la liệt, tiếng gào thét tuyệt vọng bị át đi bởi tiếng súng nổ và tiếng kim loại bị xé toạc. Ông đã đầu tư một gia tài vào đội ngũ hộ vệ với nguồn gốc là các thợ săn cấp cao, tuyển chọn những tay lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm nhất từ các công ty chuyên nghiệp, trang bị cho họ những vũ khí tối tân nhất mà thị trường có thể cung cấp, tất cả đều được hợp pháp hóa dưới danh nghĩa “an ninh doanh nghiệp”.
Ông cũng không tiếc tiền cho những người máy chiến đấu tự động, những cỗ máy giết người hiệu quả được lập trình để bảo vệ tài sản của Kellion bằng mọi giá. Vậy mà chúng lại bị tiêu diệt hàng loạt? Điều đó gần như không thể tưởng tượng nổi. Trừ khi... trừ khi kẻ tấn công không chỉ là những tên cướp thông thường. Trừ khi chúng có thứ gì đó... khác biệt, mạnh mẽ hơn, chết chóc hơn.
Sự thật phũ phàng là dù là Chủ tịch của một tập đoàn vận tải xuyên lục địa hùng mạnh, thì trong tình huống này, Sydney Kellion cũng chỉ là một con người bị mắc kẹt trong một chiếc hộp kim loại giữa vùng đất chết. Quyền lực và tiền bạc của ông trở nên vô nghĩa trước hỏa lực áp đảo và bạo lực tàn khốc ngoài kia. Ông biết rõ các quy tắc như việc bộ phận liên lạc có toàn quyền hạn chế thông tin để duy trì trật tự. Đó là một biện pháp cần thiết, nhưng giờ đây nó khiến ông cảm thấy thật bí bách và bất lực, giống như một con thú bị nhốt trong chuồng chờ đến lượt làm thịt.
[Có lẽ nào đây chính là mối đe dọa mà cậu ta đã nói đến?]
Sydney tự hỏi.
[Và Kami... liệu cậu ta có liên quan gì đến nhóm người đó không?]
Ông cũng nghe loáng thoáng qua các kênh liên lạc dự phòng rằng đội hộ tống của đoàn xe đã được tăng cường bởi các đơn vị từ những phương tiện khác trong đoàn. Điều đó có nghĩa là lực lượng phòng thủ vẫn còn và họ đang chiến đấu. Tình hình có thể rất tệ, nhưng chưa phải là dấu chấm hết. Ít nhất là chưa.
Cố gắng trấn tĩnh lại, Sydney hít thở sâu, ép buộc bản thân phải suy nghĩ một cách logic. Hoảng loạn sẽ không giúp ích gì, ông cần thêm thông tin, cần phải biết chuyện gì đang thực sự diễn ra bên ngoài cánh cửa thép này. Ông ngồi thẳng dậy, ánh mắt quét qua các màn hình phụ hiển thị trạng thái của căn phòng an toàn: mức oxy, nhiệt độ, áp suất, tình trạng khóa cửa, hệ thống vũ khí phòng thủ tự động,...Mọi thứ đều trong giới hạn bình thường, ngoại trừ những rung động nhẹ liên tục truyền qua sàn nhà, dấu hiệu của một cuộc chiến dữ dội đang diễn ra ở đâu đó trên chiếc xe khổng lồ này.
Đột nhiên một tiếng bíp ngắn, sắc lẻm vang lên từ thiết bị liên lạc gắn trên tường cạnh cửa ra vào, có người đang yêu cầu kết nối.
Tim Sydney đập mạnh một nhịp. Ông nhanh chóng đưa tay lên thiết bị đầu cuối thông tin cá nhân đeo trên cổ tay, cố gắng trả lời cuộc gọi qua kết nối không dây nội bộ. Không có gì xảy ra. Chỉ có một thông báo lỗi nhỏ hiện lên.
“Kết nối không dây không khả dụng. Lỗi đồng bộ hóa do nhiễu điện từ.”
Chết tiệt. Đợt EMP đó thực sự đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng hơn ông tưởng, hệ thống dự phòng cũng bị ảnh hưởng. Không còn lựa chọn nào khác, ông phải tiếp cận cánh cửa.
Cẩn trọng đứng dậy, cơ thể ông căng cứng như dây đàn. Ông di chuyển nhẹ nhàng qua căn phòng được bài trí tối giản nhưng sang trọng, một sự tương phản kỳ lạ với mục đích thực sự của nó. Sàn nhà lót vật liệu chống sốc, tường được gia cố bằng nhiều lớp hợp kim titan và gốm tổng hợp. Đây không phải là phòng VIP thông thường, đây là một pháo đài cá nhân, một cái kén an toàn được thiết kế để chịu được những cuộc tấn công trực diện. Nhưng ngay cả pháo đài vững chắc nhất cũng có thể bị hạ gục nếu kẻ thù tìm được cách vào bên trong.
Đến gần cánh cửa dày cộp, Sydney kích hoạt màn hình giám sát tích hợp ngay bên cạnh bảng điều khiển. Một hình ảnh đen trắng, hơi nhiễu xuất hiện, hiển thị hành lang mờ ảo bên ngoài. Ba bóng người đang đứng đó. Họ mặc bộ đồng phục màu xám quen thuộc của đội an ninh nội bộ Kellion, lực lượng chịu trách nhiệm bảo vệ nhân viên và cơ sở vật chất bên trong xe, khác biệt với đội Hộ vệ chuyên đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài như quái vật hay cướp bóc.
Ba người đàn ông, dáng vẻ có phần bình tĩnh, trang bị tiêu chuẩn, súng ngắn áp chế gắn bên hông, áo giáp nhẹ, mũ bảo vệ tích hợp kính che mặt. Người đứng giữa, có vẻ là trưởng nhóm, đang nhìn thẳng vào ống kính camera ẩn.
Lời cảnh báo của Kami lại vang lên trong đầu Sydney như một hồi chuông báo động.
“Đừng tin bất cứ ai từ đội an ninh nội bộ tiếp cận ông với lý do sơ tán khẩn cấp. Có nội gián.”
Bàn tay Sydney đặt lên bảng điều khiển cửa, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt kim loại lạnh lẽo. Ông hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho tự nhiên nhất có thể, pha chút lo lắng thường tình của một người đang bị mắc kẹt.
-Ai... ai đang gọi tôi đấy?
Ông hỏi qua hệ thống liên lạc của cửa, giọng nói được khuếch đại và hơi méo mó.
Người đàn ông dẫn đầu ở hành lang ngẩng đầu lên một chút, giọng nói của anh ta vang qua loa ngoài, đều đều và có vẻ chuyên nghiệp.
-Ngài Kellion, chúng tôi thuộc đội hộ tống an ninh được phân công đến đây để đón ngài. Có lệnh trực tiếp từ trưởng bộ phận an ninh yêu cầu sơ tán khẩn cấp toàn bộ nhân sự khỏi phương tiện vận tải số 4. Tình hình đang trở nên nguy cấp. Mong ngài vui lòng hợp tác để chúng tôi có thể đưa ngài đến khu vực an toàn một cách nhanh chóng.
Giọng nói đó nghe có vẻ hợp lý, quá hợp lý, nhưng có điều gì đó không ổn. Một cảm giác gai người chạy dọc sống lưng Sydney. Ông quyết định thăm dò thêm, cố gắng diễn vai một VIP đang hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
-...Di tản sao?
Giọng ông run run, đầy vẻ hoang mang giả tạo.
-Tình hình... tình hình đã tệ đến mức đó rồi à? Tôi nghe thấy tiếng nổ... Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy?
Người đàn ông bên kia cánh cửa ngừng lại một giây, dường như để lựa chọn từ ngữ. Rồi anh ta nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười mà qua màn hình giám sát nhiễu hạt, Sydney cảm thấy nó có gì đó gượng gạo, thậm chí là đáng ngại.
-Thật không may, thưa ngài!
Anh ta đáp, giọng cố tỏ ra trấn an nhưng lại ẩn chứa một sự lạnh lùng khó tả.
-Phương tiện số 4 đã bị xâm nhập bởi một kẻ địch sử dụng... giáp chiến đấu hạng nặng. Hắn đang gây ra thiệt hại nghiêm trọng và thương vong cho lực lượng của chúng ta ở khu vực khoang hàng. Vì sự an toàn của ngài và các nhân viên còn lại, việc sơ tán ngay lập tức là ưu tiên hàng đầu.
[Giáp chiến đấu hạng nặng?!]
Tim Sydney như ngừng đập. Thông tin đó giống như một quả bom phát nổ trong tâm trí ông. Giáp chiến đấu hạng nặng không phải là thứ mà đám cướp vặt ở nơi này có thể dễ dàng sở hữu. Chúng là những cỗ máy chiến tranh đắt tiền, thường chỉ thuộc về quân đội chính quy hoặc các tập đoàn an ninh tư nhân lớn mạnh nhất. Việc chúng xuất hiện ở đây, tấn công một đoàn xe vận tải thương mại là một dấu hiệu cực kỳ đáng báo động. Nó xác nhận nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của ông, đây không phải là một vụ cướp thông thường, đây là một cuộc tấn công có chủ đích, được lên kế hoạch kỹ lưỡng và được tài trợ bởi một thế lực đáng gờm.
Nhưng vấn đề lớn hơn cả chính là việc người đàn ông này lại dễ dàng tiết lộ một thông tin nhạy cảm và gây sốc như vậy. Nguyên tắc sơ tán cơ bản là cung cấp thông tin tối thiểu cần thiết để tránh gây hoảng loạn. Việc đề cập đến một “kẻ địch mặc giáp chiến đấu” chắc chắn sẽ khiến bất kỳ ai, kể cả một VIP đã quen với nguy hiểm như Sydney, phải kinh hoàng. Tại sao anh ta lại nói ra điều đó?
Trong đầu ông lúc này suy nghĩ tới ba khả năng có thể xảy ra.
Một, anh ta là một lính mới non kinh nghiệm, không nắm vững quy tắc ứng phó khủng hoảng.
Hai, anh ta cố tình nói ra để gây áp lực, khiến Sydney sợ hãi và phải nhanh chóng mở cửa.
Ba là trường hợp tệ nhất, anh ta là nội gián, và việc tiết lộ thông tin này là một sai lầm do quá tự tin hoặc đơn giản là không quan tâm đến việc che giấu nữa, bởi mục tiêu của hắn không phải là “sơ tán” ông.
Lý trí mách bảo Sydney rằng khả năng thứ ba là đáng tin nhất. Những kẻ này không đến để cứu ông, chúng đến để bắt ông.
Trong khi Sydney đang vật lộn với những suy nghĩ hỗn loạn, giọng nói của người đàn ông bên ngoài lại vang lên, lần này có chút mất kiên nhẫn.
-Ngài Sydney? Chúng tôi thực sự xin lỗi nếu làm phiền ngài vào lúc này, nhưng thời gian rất cấp bách. Ngài có thể vui lòng mở cửa được không? Chúng tôi sẽ hộ tống ngài đến điểm tập kết an toàn.
Quyết định được đưa ra trong tích tắc, Sydney âm thầm đưa tay lên bảng điều khiển phụ bên hông, nơi có các nút điều khiển hệ thống an ninh khẩn cấp của căn phòng. Ông kích hoạt chế độ khóa tăng cường tối đa. Một loạt tiếng cạch cạch khô khốc vang lên khi các chốt khóa phụ bằng thép vonfram siêu cứng được kích hoạt sâu hơn vào khung cửa. Đồng thời, ông vô hiệu hóa hoàn toàn hệ thống vũ khí phòng thủ tự động bên trong phòng, những tháp súng nhỏ gắn trên trần nhà. Ông không muốn chúng vô tình khai hỏa và giết chết “đội cứu hộ” giả mạo này quá sớm, làm lộ tẩy việc ông đã biết rõ bộ mặt thật của chúng. Ông cần câu giờ, càng lâu càng tốt.
-Tôi... tôi xin lỗi!
Sydney nói vọng ra, cố gắng giữ giọng run rẩy.
-Hình như có trục trặc gì đó. Bảng điều khiển cửa không phản hồi! Tôi không thể mở được từ bên trong này.
Ông giả vờ bấm loạn xạ lên màn hình cảm ứng chính của cửa.
-Các anh... các anh có thể mở nó từ bên ngoài bằng chìa khóa chính được không? Chắc chắn các anh phải được cấp quyền truy cập khẩn cấp chứ?
Đây là một phép thử nữa, nếu họ thực sự là đội an ninh hợp pháp, họ sẽ có quyền ghi đè hệ thống trong trường hợp khẩn cấp, mặc dù việc đó đòi hỏi nhiều lớp xác thực.
Người đàn ông dẫn đầu, kẻ mà Sydney giờ đây đã chắc chắn là nội gián, hơi cúi đầu một cách lịch sự giả tạo. Tên hắn là gì nhỉ? Qua màn hình, Sydney có thể đọc lướt qua bảng tên mờ nhạt trên ngực áo giáp: Eden.
-Chúng tôi thành thật xin lỗi, thưa ngài!
Eden đáp, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến khó chịu.
-Việc sử dụng chìa khóa chính để mở phòng an toàn cá nhân của ngài, ngay cả trong tình huống này, cũng sẽ gây ra khá nhiều rắc rối về mặt thủ tục sau này. Chúng tôi có mã khẩn cấp ghi đè một lần, nhưng chúng tôi muốn ưu tiên giữ nó cho những trường hợp thực sự cần thiết hơn. Rất nhiều phòng chức năng, đặc biệt gần khu vực ảnh hưởng bởi EMP đã bị hỏng hệ thống điều khiển hoàn toàn, do không được thiết kế chống nhiễu cấp độ cao như phòng của ngài. Ngài có chắc là không thể làm gì đó từ bên trong không? Có thể thử khởi động lại bảng điều khiển chăng?
Một lời từ chối khéo léo, viện dẫn lý do thủ tục và sự khan hiếm tài nguyên. Khá thông minh, nhưng nó càng củng cố sự nghi ngờ của Sydney. Nếu tình hình thực sự nguy cấp như Eden mô tả, thủ tục rườm rà sẽ là thứ cuối cùng họ quan tâm.
-Tôi đang cố đây, anh bạn trẻ!
Sydney nói, giọng tỏ vẻ bực bội và bất lực.
-Nhưng nó không ăn thua... Chà, nếu vậy thì phiền các anh quá. Có lẽ các anh nên tiếp tục sơ tán những người khác trước đi. Cứ để tôi lại đây xoay sở một mình. Khi nào xong việc thì quay lại sau cũng được.
Ông hy vọng hành động đầy sự “vị tha” này sẽ khiến chúng mất cảnh giác và bỏ đi.
-Nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống trực tiếp ngài, thưa ngài Kellion.
Eden đáp ngay lập tức, giọng có chút nhấn mạnh.
-Sự an toàn của ngài là ưu tiên hàng đầu theo chỉ thị. Để ngài lại một mình trong tình huống này là không thể chấp nhận được.
-Không sao cả!
Sydney nói một cách đầy quả quyết.
-Tôi đã chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất kể từ khi đặt chân lên chuyến xe này rồi! Hãy ưu tiên những nhân viên yếu thế hơn. Cứ nói cho tôi biết điểm tập kết sơ tán ở đâu, tôi sẽ tự tìm đường đến đó nếu mở được cái cửa chết tiệt này trước khi các anh quay lại.
Lần này, Eden im lặng trong giây lát, dường như nhận ra mình đang bị dẫn dắt. Rồi hắn nói tiếp, giọng điệu có chút thay đổi, có phần cứng rắn hơn.
-Do tình hình chiến sự đang diễn biến phức tạp, điểm sơ tán có thể thay đổi liên tục mà không báo trước. An ninh nội bộ cũng đã được thắt chặt theo quy trình khẩn cấp. Nếu ngài di chuyển một mình mà không có chúng tôi hộ tống, rất có thể ngài sẽ bị lực lượng an ninh khác chặn lại, thậm chí là đối xử như một mối đe dọa tiềm ẩn theo quy trình...
Hắn ngừng lại, nhận ra mình vừa nói điều gì đó không đúng. Một người được “sơ tán” sao lại có thể bị coi là “mối đe dọa”?
-...Ý tôi là, để đảm bảo an toàn tuyệt đối và tránh những hiểu lầm không đáng có, chúng tôi cần phải đi cùng ngài.
Hắn nhanh chóng sửa lời, nhưng sai lầm đã lộ rõ.
-Vậy sao?
Sydney hỏi lại, giọng đầy nghi ngờ không cần che giấu nữa.
-Ngài không thể làm gì đó từ phía ngài để mở cửa sao, ngài Sydney? Chúng ta đang lãng phí thời gian quý báu đấy.
Giọng Eden giờ đây đã mất đi vẻ lịch sự ban đầu, thay vào đó là sự thúc giục không che giấu.
Sự nghi ngờ của Sydney giờ đã biến thành sự chắc chắn. Ông kín đáo thử lại thiết bị liên lạc cá nhân, cố gắng gọi đến kênh an ninh trung tâm hoặc bất kỳ kênh nào khác còn hoạt động, thậm chí là số khẩn cấp của Kami. Nhưng tất cả đều vô ích, chỉ có tiếng rè rè của nhiễu sóng đáp lại. Tất cả tín hiệu đều bị chặn, bọn chúng đã tính toán kỹ lưỡng, cô lập ông hoàn toàn khỏi phần còn lại của chiếc xe.
Qua màn hình giám sát, Sydney có thể thấy rõ sự thay đổi trên khuôn mặt Eden. Vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp đã biến mất, thay vào đó là sự bực bội và mất kiên nhẫn ngày càng tăng, hắn liếc nhìn hai tên đồng bọn đứng sau rồi lại nhìn chằm chằm vào ống kính camera. Sự kiên nhẫn của chúng đang cạn dần.
Trong một khoảnh khắc yếu lòng, Sydney lại cảm thấy lưỡng lự. Liệu có khi nào ông đã quá đa nghi? Liệu Kami có thể đã sai? Có khi nào đây thực sự là đội cứu hộ, và sự chậm trễ của ông đang đặt chính mạng sống của mình và của họ vào nguy hiểm? Tiếng gầm rú xa xăm của cuộc chiến bên ngoài, những rung động ngày càng mạnh hơn dưới sàn nhà, tất cả như đang thúc giục ông phải hành động, phải mở cửa.
Nhưng rồi hình ảnh nụ cười gượng gạo, lời nói hớ hênh về bộ giáp chiến đấu, và sự mất kiên nhẫn ngày càng tăng của Eden lại hiện về. Không. Trực giác của một thương nhân lọc lõi, kẻ đã sống sót qua vô số thương vụ nguy hiểm và những chuyến đi xuyên vùng đất hoang, đang liên tục gào thét cảnh báo ông. Đây chắc hẳn là một cái bẫy.
Ông hít một hơi thật sâu, gạt bỏ sự do dự. Ông sẽ đặt cược vào trực giác của mình và lời cảnh báo của Kami.
-Tôi vẫn đang cố đây!
Ông hét lên, giọng đầy vẻ tuyệt vọng giả tạo.
-À, khỉ thật! Có phải... có phải vì tôi là người cuối cùng còn lại ở khu vực này nên các anh không thể đóng vách ngăn an ninh liên khu vực trước khi tôi di tản đúng không?
Ông cố tình lái sang một chủ đề khác, một chi tiết kỹ thuật về quy trình an ninh của xe, hy vọng câu thêm được chút thời gian.
Eden hơi nhíu mày trước câu hỏi bất ngờ nhưng vẫn trả lời theo phản xạ.
-Đúng vậy, thưa ngài! Chúng tôi cần phải niêm phong các khu vực bằng vách ngăn chống cháy và chống đạn để chặn kẻ địch mặc giáp chiến đấu kia xâm nhập sâu hơn, đặc biệt là về phía khu vực chỉ huy trung tâm. Một khi vách ngăn đã đóng, việc mở lại để đưa ngài ra sẽ rất khó khăn và tốn thời gian. Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải sơ tán mọi người đặc biệt là ngài ngay lập tức.
-Vậy sao?
Sydney giả vờ hiểu ra.
-Đợi một chút! Tôi sẽ cố hết sức... Chậc, nó vẫn không nhúc nhích! Chết tiệt thật! Phiền các anh quá, các anh có thể vui lòng sử dụng mã ghi đè khẩn cấp hoặc chìa khóa chính được không? Tôi thực sự không thể mở cửa từ bên này rồi!
Ông đang chơi một ván bài nguy hiểm, hy vọng rằng sự kiên trì giả tạo và việc đổ lỗi cho thiết bị hỏng hóc sẽ khiến chúng không tỏ ra manh động, dù có thể sẽ bực bội nhưng ít ra vẫn tin rằng ông đang hợp tác. Ông dự định sẽ tiếp tục câu giờ cho đến khi chúng bỏ đi tìm cách khác, hoặc cho đến khi có sự can thiệp từ bên ngoài, có thể là đội hộ vệ, nhân viên anh ninh thực sự, hay là nhóm người đang giúp đỡ ông.
Nhưng lần này sự kiên nhẫn của Eden đã thực sự cạn kiệt, vẻ mặt vốn đã căng thẳng của hắn giờ đây trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, hắn không còn cố gắng che giấu sự bực tức nữa.
Hắn nói, giọng trầm xuống, đầy vẻ đe dọa,
-Dù thế nào...Ngài cũng không thể mở được, phải không?
Sydney rùng mình trước sự thay đổi đột ngột trong giọng nói của Eden, không còn sự giả tạo, chỉ còn lại sự uy hiếp thuần túy như tiếng gầm của con thú dữ. Ông hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh lần cuối, nhưng giọng nói đã phản bội ông, run rẩy không kiểm soát.
-Tôi... tôi đang cố mở nó đây, anh bạn! Cái bảng điều khiển chết tiệt này!
Đáp lại giọng nói hoảng loạn của Sydney, khuôn mặt Eden bỗng giãn ra thành một nụ cười lạnh lẽo, đáng sợ. Một nụ cười không hề có chút vui vẻ nào, chỉ có sự chế giễu và quyết tâm tàn bạo.
-Tôi hiểu rồi, thưa ngài Kellion
Hắn nói chậm rãi, từng từ như nhỏ giọt độc.
-Không sao cả. Nếu ngài không thể mở cửa... thì chúng tôi sẽ mở nó giúp ngài.
Nụ cười biến mất ngay lập tức, thay thế bằng một vẻ mặt sắt đá.
-Sẽ có chút ồn ào đấy
Hắn nói lớn, giọng vang vọng cả hành lang.
-Xin ngài vui lòng lùi ra xa khỏi cửa để đảm bảo an toàn!
Eden quay lại, ra hiệu cho hai tên đồng bọn sau lưng. Còn Sydney, qua màn hình giám sát, kinh hoàng nhận ra chúng đang làm gì. Chúng không cố gắng dùng mã ghi đè hay chìa khóa chính. Chúng đang lấy ra những khối vật liệu màu xám dẻo từ túi đồ và cẩn thận gắn chúng lên bề mặt cánh cửa thép dày cộp. Đó là thuốc nổ định hướng!
Trái tim Sydney như rơi xuống vực thẳm. Đây không phải là loại thuốc nổ thông thường. Thuốc nổ định hướng, hay còn gọi là thuốc nổ lõm, được thiết kế để tập trung toàn bộ năng lượng của vụ nổ vào một điểm cực nhỏ theo một hướng duy nhất, tạo ra một luồng plasma siêu nóng, có khả năng xuyên thủng cả những lớp bảo vệ dày nhất. Chúng thường được sử dụng trong quân đội để phá hủy công sự, xe tăng, hoặc để cắt phá các cấu trúc kim loại kiên cố. Việc sử dụng chúng bên trong một phương tiện vận tải đang di chuyển là cực kỳ liều lĩnh và nguy hiểm, không chỉ cho mục tiêu mà còn cho chính những kẻ sử dụng và cấu trúc của chiếc xe.
Hành động này không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng không quan tâm đến việc “sơ tán” ông. Chúng muốn phá cửa bằng mọi giá, bất chấp hậu quả. Chúng muốn bắt ông, hoặc tệ hơn, giết ông ngay tại đây. Lời cảnh báo của Kami là hoàn toàn chính xác.
Eden và hai tên đồng bọn nhanh chóng hoàn tất việc cài đặt khối thuốc nổ đầu tiên, kết nối kíp nổ điện tử. Sau đó, chúng lùi lại vài mét về phía cuối hành lang, tìm chỗ nấp sau một góc tường.
Sydney cũng không còn dám đứng gần cửa nữa. Ông vội vàng lùi sâu vào trong phòng, tìm một góc khuất sau chiếc bàn làm việc nặng trịch bằng hợp kim, tim đập như trống trận. Ông ép sát người xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy đầu, chờ đợi điều tồi tệ nhất.
Một tiếng lích nhẹ từ kíp nổ, theo sau là một khoảnh khắc im lặng đến nghẹt thở.
Và rồi...
ẦM! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội khắp căn phòng, mạnh hơn bất cứ tiếng động nào ông từng nghe thấy bên trong chiếc xe này. Sóng xung kích ép không khí đập mạnh vào người ông, khiến cả căn phòng rung chuyển dữ dội như gặp động đất. Bụi bặm rơi lả tả từ trần nhà, đèn chiếu sáng trên cao chớp tắt liên hồi. Tiếng kim loại bị ép kêu ken két. Mùi thuốc súng khét lẹt bắt đầu len lỏi vào trong phòng qua hệ thống thông gió.
Sau vài giây, khi tiếng ù ù trong tai Sydney tạm lắng, ông nghe thấy tiếng bước chân thận trọng ngoài hành lang. Qua khe hở giữa bàn làm việc và tường, ông liếc nhìn màn hình giám sát vẫn còn hoạt động một cách kỳ diệu. Eden đang tiến lại gần cánh cửa, kiểm tra thiệt hại.
Cánh cửa bằng hợp kim siêu bền, niềm tự hào về kỹ thuật an ninh của Kellion, đã chống chọi được. Bề mặt kim loại dày bị ám đen, hơi lõm vào một chút ở trung tâm điểm đặt thuốc nổ, nhưng không có dấu hiệu bị xuyên thủng. Nó vẫn đứng vững, một bức tường thành kiên cố.
Eden cau mày, rõ ràng không hài lòng với kết quả. Hắn quay lại, giơ tay ra hiệu.
-Khối tiếp theo!
Giọng hắn vang lên, không còn chút kiên nhẫn.
-Tăng liều lượng lên!
Một tên đồng bọn khác tiến lên, mang theo một khối thuốc nổ lớn hơn. Hắn bắt đầu gắn nó lên cùng vị trí đã bị suy yếu bởi vụ nổ trước.
Trong lúc chờ đợi, Eden bắt đầu lẩm bẩm một mình, đủ lớn để micro trên cửa thu lại được.
[Sydney đã nghi ngờ chúng ta ngay từ đầu sao? Không thể nào... Ban đầu mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Vậy vấn đề nằm ở cách nói chuyện của mình? Mình đã nói hớ điều gì? Cái vụ giáp chiến đấu? Hay là cái đoạn về việc bị an ninh chặn lại? Chết tiệt! Mà thôi, cũng chẳng sao cả. Một khi lôi được lão già này ra, mình có thể từ từ tra hỏi sau.]
Rồi hắn hét lớn về phía căn phòng, giọng đầy vẻ hăm dọa.
-LÙI RA XA KHỎI CỬA NẾU KHÔNG MUỐN BỊ NƯỚNG CHÍN!
Sydney co rúm người lại, ép chặt hơn vào góc tường. Ông biết rõ sức công phá khủng khiếp của loại vũ khí này. Nếu chúng tăng liều lượng, cánh cửa sẽ không thể chịu đựng được bao lâu nữa.
ẦM! Vụ nổ thứ hai còn lớn hơn vụ nổ đầu tiên. Căn phòng rung lắc dữ dội hơn, một vài tấm ốp trần rơi xuống sàn, màn hình chính trên bàn làm việc vụt tắt rồi lại sáng lên, hiển thị đầy những cảnh báo lỗi hệ thống. Lần này khi Eden quay lại kiểm tra, có một vết lõm sâu hơn, rõ ràng hơn trên cánh cửa. Một vài đường nứt nhỏ như mạng nhện đã xuất hiện xung quanh điểm tác động. Nhưng nó vẫn chưa bị phá vỡ.
-Tiếp theo!
Eden gầm lên, sự tức giận hiện rõ trong giọng nói.
-Nhanh lên! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!
Tên đồng bọn lại tiến lên, lần này với hai khối thuốc nổ.
ẦM!... ẦM!... Liên tiếp những tiếng nổ vang lên, mỗi lần một dữ dội hơn. Căn phòng an toàn của Sydney giờ đây giống như một cái trống bị đập liên hồi bởi một cây búa khổng lồ. Sàn nhà rung lên bần bật dưới chân ông. Những vật dụng không được cố định trong phòng bắt đầu rơi vỡ. Không khí đặc quánh mùi thuốc súng và kim loại cháy.
Sydney liếc nhìn cánh cửa qua màn hình. Nó đang biến dạng một cách khủng khiếp. Lớp hợp kim dày giờ đây bị móp méo, cong vênh, những vết nứt lan rộng như rễ cây. Kim loại ở trung tâm điểm nổ đã bắt đầu chảy ra vì nhiệt độ cực cao, phát ra ánh sáng màu đỏ cam mờ ảo sau mỗi vụ nổ.
Hành động liều lĩnh của chúng, sử dụng thuốc nổ quân dụng hạng nặng bên trong một phương tiện đang di chuyển, trong lãnh thổ được coi là thuộc quyền quản lý của Chính quyền Liên Minh Pháp - Thụy Sĩ là một sự sỉ nhục trắng trợn, một lời tuyên chiến không chỉ với Tập đoàn Kellion mà còn với cả các thế lực chính trị đang bảo trợ cho tuyến đường vận chuyển này.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu thông tin này lộ ra, nó có thể gây ra một cuộc khủng hoảng ngoại giao, thậm chí là xung đột vũ trang giữa các tập đoàn và chính phủ. Việc Eden và đồng bọn dám làm điều này mà không hề do dự chứng tỏ chúng đang chịu áp lực cực lớn về thời gian, hoặc chúng có một thế lực chống lưng đủ mạnh để bất chấp mọi hậu quả.
Chúng muốn bắt ông. Bằng mọi giá.
Sydney tuyệt vọng thử lại thiết bị liên lạc. Vẫn chỉ là tiếng rè rè vô vọng. Ông chuyển sang cố gắng gửi tín hiệu cấp cứu mã hóa qua kênh vệ tinh dự phòng, hy vọng có thể đến được chỗ Kami hoặc bất kỳ ai khác đang lắng nghe. Vô ích. Dường như có một thiết bị gây nhiễu cực mạnh đang hoạt động ở gần đây, chặn đứng mọi nỗ lực liên lạc ra bên ngoài.
-Chết tiệt! Lũ chó má! Các người đã làm cái quái gì với hệ thống liên lạc vậy?!
Sydney rít lên trong bất lực.
Ông bò lại gần cửa hơn một chút, cố gắng đánh giá tình hình trực tiếp qua khe nhìn siêu nhỏ, được gia cố bằng kính cường lực. Cánh cửa dù bị tàn phá nặng nề vẫn đang kiên cường chống đỡ. Nó được chế tạo từ những vật liệu tốt nhất mà tiền bạc có thể mua được, được thiết kế để chịu đựng những cuộc tấn công từ bên ngoài. Sydney chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải cảm ơn sự tồn tại của nó nhiều đến thế.
Bên ngoài hành lang, Eden nhìn chằm chằm vào cánh cửa biến dạng, khuôn mặt hắn nhăn lại vì tức giận và sốt ruột.
-Cái cửa chết tiệt này!
Hắn lẩm bẩm.
-Đúng là đồ chuyên dụng cho phòng an toàn cao cấp. Chắc ông ta già Kellion này đã bỏ ra cả một gia tài để gia cố nó.
Hắn biết rõ về các phòng an toàn này, mỗi phương tiện vận tải hạng nặng đều có một vài phòng như vậy, được xây dựng với tiêu chuẩn an ninh tối đa. Chúng không chỉ bảo vệ người bên trong khỏi các mối đe dọa bên ngoài, mà còn được thiết kế để ngăn chặn những thứ nguy hiểm bên trong thoát ra ngoài.
Chính vì mục đích kép này, chúng thường được sử dụng để vận chuyển những tù nhân cực kỳ nguy hiểm, những kẻ buôn lậu hàng cấm cấp độ cao, hoặc những cá nhân được cấy ghép và cải tạo sinh học quá mức, sở hữu sức mạnh phi thường và bị coi là mối đe dọa cho xã hội. Do ấn tượng xấu đó, nhiều khách VIP thường tránh sử dụng các phòng an toàn, dù chúng được trang bị tiện nghi hơn nhiều.
Nhưng Sydney Kellion thì khác, ông là một kẻ thực dụng đến tàn nhẫn. Kể từ khi quyết định đích thân tham gia chuyến vận chuyển quan trọng này, một động thái nhằm nâng cao uy tín và thị sát trực tiếp hoạt động của tập đoàn trong vùng đất hoang đầy rẫy hiểm nguy, ông biết mình sẽ trở thành mục tiêu. An toàn là trên hết.
Mặc kệ những lời đàm tiếu hay ánh mắt soi mói của những kẻ ghen ăn tức ở trong giới kinh doanh, ông đã chọn căn phòng an toàn kiên cố nhất trên xe số 4, yêu cầu cải tạo lại nội thất theo ý mình, biến nó thành một văn phòng di động xa hoa nhưng vẫn giữ nguyên cấu trúc phòng thủ cốt lõi. Và giờ đây, sự cẩn trọng đó đang giúp ông níu giữ mạng sống, ít nhất là trong từng giây phút quý giá.
Eden liếc nhìn xung quanh hành lang vắng vẻ để kiểm tra tình hình. Hầu hết các đội an ninh nội bộ khác dường như đã được điều động đến khu vực chiến đấu chính hoặc đang bận rộn với việc sơ tán ở các khu vực khác.
[Có vẻ như đám chỉ huy ngu ngốc đó nghĩ rằng ông ta già này sẽ hoàn toàn an toàn khi đã chui vào cái hộp sắt này, phải không?]
Hắn nhếch mép cười khẩy.
[Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể thoải mái hành động mà không sợ bị làm phiền. Đúng là trúng số độc đắc!]
Hắn quay lại nhìn cánh cửa, lúc này đang rên rỉ không ngừng dưới sức ép của vụ nổ.
-Đặt khối tiếp theo lên!
Hắn ra lệnh, giọng đầy uy quyền.
-Lần này dùng gấp đôi liều lượng! Phá nát nó ra cho tao!
-Nhưng thưa sếp!
Một tên đồng bọn tỏ ra ngần ngại.
-Nếu dùng nhiều thuốc nổ như vậy, chúng ta có thể gây hư hại nghiêm trọng cho cấu trúc của căn phòng, thậm chí là cả hành lang và các hệ thống dây dẫn quan trọng chạy ngầm bên dưới sàn. Nó có thể...
-Không thành vấn đề!
Eden ngắt lời, mắt long lên sòng sọc.
-Tao không quan tâm đến thiệt hại phụ! Nhiệm vụ là phải bắt sống tên thương nhân đó! Bằng mọi giá! Làm đi!
Tên cấp dưới nuốt nước bọt, không dám cãi lại. Hắn run rẩy lấy ra thêm thuốc nổ, số lượng nhiều hơn hẳn những lần trước, cẩn thận gắn chúng lên cánh cửa đã bầm dập.
ẦM!!! Lần này, tiếng nổ thực sự khủng khiếp. Cả căn phòng như bị nhấc bổng lên rồi đập mạnh xuống. Sydney cảm thấy như lục phủ ngũ tạng của mình bị đảo lộn. Ông bị ném bật ra khỏi chỗ nấp, va mạnh vào bức tường phía sau. Đầu óc ông quay cuồng, tai ù đặc đi. Một dòng máu ấm nóng chảy ra từ mũi ông.
Khi ông gắng gượng ngẩng đầu dậy, ho sặc sụa trong làn khói bụi dày đặc, ông nhìn thấy điều tồi tệ nhất. Cánh cửa... đã bị phá toang.
Nhưng không hoàn toàn, vụ nổ cuối cùng đã tạo ra một lỗ thủng lớn, méo mó ở chính giữa cánh cửa. Những mảnh kim loại nóng chảy tạo thành răng cưa tua tủa chỉa vào bên trong phòng. Qua lỗ thủng đó, ông có thể nhìn thấy ánh đèn hành lang mờ ảo và bóng dáng của Eden đang tiến lại gần.
Không khí lạnh lẽo từ hành lang tràn vào phòng, mang theo mùi tử khí và khói lửa từ cuộc chiến đang diễn ra bên ngoài.
-Nhanh lên!
Tiếng Eden hối thúc đám cấp dưới.
-Chuẩn bị dụng cụ cắt hạng nặng! Mở rộng cái lỗ này ra!
Sydney nghe thấy tiếng lách cách của kim loại và tiếng rít của động cơ thủy lực đang được khởi động. Chúng sắp vào được.
Hoảng loạn tột độ nhưng đồng thời, một luồng suy nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí Sydney. Eden đang hành động rất vội vàng, tần suất các vụ nổ tăng lên liên tục, sự liều lĩnh trong việc sử dụng thuốc nổ ngày càng lớn. Điều đó có nghĩa là chúng thực sự không còn nhiều thời gian, có thể đội Hộ vệ của Kellion đang phản công hiệu quả và sắp tiếp cận được khu vực này, hoặc đơn giản là chúng chỉ có một khoảng thời gian giới hạn để hoàn thành nhiệm vụ, trước khi kế hoạch tổng thể của kẻ chủ mưu chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
Bất kể lý do là gì, nếu ông có thể câu thêm dù chỉ vài phút nữa thôi, cục diện có thể thay đổi.
Ông điên cuồng nhìn quanh căn phòng đang rung chuyển và đầy khói bụi. Phải trốn ở đâu đó, một nơi khó tìm. Ông cần một nơi đủ kín đáo để ẩn nấp và tiếp tục cố gắng liên lạc.
RẦM! Phần còn lại của cánh cửa an toàn đã bị xé nát hoàn toàn, rơi đổ sầm xuống sàn nhà.
Tiếng bước chân nặng nề của ba người dồn dập tiến vào phòng.
-Tìm ông ta ta!
Giọng Eden vang lên, lạnh lùng và tàn nhẫn.
-Lục soát từng xăng-ti-mét trong căn phòng này! Ông ta già đó không thể đi đâu xa được!
Sydney nín thở, nằm ép mình trong chỗ trú chật hẹp, tối tăm, tim đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Ông cố gắng giữ cho cơ thể không run lên bởi nỗi sợ hãi.
Ông nghe thấy tiếng đồ đạc bị lật đổ, tiếng kim loại va chạm, tiếng chửi thề của đám cấp dưới khi chúng lục soát căn phòng.
Trong tuyệt vọng, ông run rẩy lôi thiết bị liên lạc ra. Màn hình vẫn tối đen, nhưng rồi bằng một cách thần kỳ, biểu tượng sóng tín hiệu hiện lên yếu ớt, chập chờn bỗng nhiên xuất hiện ở góc màn hình. Không dám lãng phí một giây, Sydney bấm nút gọi khẩn cấp tới số duy nhất mà ông có thể hy vọng vào lúc này, số của Kami.
Đầu dây bên kia đổ chuông... một lần... hai lần...
-Nhấc máy đi... Làm ơn nhấc máy đi...
Sydney thì thầm, nước mắt gần như trào ra vì căng thẳng và sợ hãi.
Ngay lúc đó, ông nghe thấy tiếng Eden phát ra ngay bên cạnh.
-Kiểm tra cái tủ đồ đó! Ông ta già đó có thể trốn sau nó!
Và rồi một giọng nói quen thuộc, gấp gáp nhưng rõ ràng vang lên từ thiết bị liên lạc, sự bất ngờ khiến ông suýt giật bắn mình ngay trước mũi của kẻ thù.
-Alo? Ai đấy?! Tín hiệu yếu quá!
-Kami?!
Sydney gần như hét lên vào micro, giọng khản đặc vì khói bụi và sợ hãi.
-Là tôi, Sydney! Cứu tôi với! Bọn chúng... bọn chúng phá được cửa phòng an toàn rồi! Chúng đang ở...!
Một loạt tiếng rè rè chợt vang lên từ thiết bị liên lạc, cắt ngang cuộc nói chuyện đang diễn ra trong tình thế tràn ngập sự căng thẳng. Sydney chậm rãi hạ thiết bị xuống để kiểm tra thì phát hiện nó đã trở lại trạng thái mất kết nối. Thêm một lần nữa, sự tuyệt vọng nhanh chóng giáng xuống ông theo cách tồi tệ nhất.


0 Bình luận