RẮCCCC! KEEEENG! Một tiếng động khủng khiếp, ghê rợn vang lên, không phải tiếng kim loại va chạm đơn thuần, mà là tiếng kim loại bị xé rách, bị nghiền nát từ bên trong. Tiếng bánh răng hợp kim siêu cứng bên trong khớp nối vỡ vụn thành từng mảnh, tiếng piston thủy lực áp suất cực cao bị ép đến nổ tung. Khớp nối đầu gối trái của bộ giáp khổng lồ, dù được thiết kế để chịu lực cực lớn, đã không thể chống đỡ được một đòn tấn công tập trung, bất ngờ và tàn bạo như vậy vào đúng điểm yếu cấu trúc của nó. Nó bị phá hủy hoàn toàn từ bên trong.
Hệ thống thủy lực bên trong khớp nối vỡ tung, phun ra một luồng chất lỏng làm mát màu xanh lục đặc sệt, nóng hổi tung tóe ra sàn xe, bốc khói nghi ngút và tạo ra tiếng xèo xèo ghê rợn khi tiếp xúc với kim loại xung quanh.
Bộ giáp khổng lồ của Erwin mất thăng bằng ngay lập tức. Nó loạng choạng dữ dội như một người say rượu bị đánh gục vào chân. Chân trái của nó bị bẻ gập ra sau một cách kỳ dị, không còn khả năng chịu lực hay điều khiển. Với một tiếng kim loại rên rỉ cuối cùng như tiếng than khóc của một con thú bị thương, cỗ máy chiến tranh khổng lồ, bất khả chiến bại tưởng chừng như vậy, đổ ập xuống sàn xe chỉ bằng một chân, đầu gối trái bị nghiền nát hoàn toàn. Nó ngã khuỵu xuống một cách nặng nề, phải chống một tay máy và đầu gối phải xuống sàn thép để không bị đổ sụp hoàn toàn, tạo ra một tiếng động lớn khác.
-KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO! CÁI THỨ CHẾT TIỆT NÀY!
Erwin hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng, giận dữ tột độ và không thể tin nổi vào những gì vừa xảy ra. Sự tự tin điên cuồng và thái độ khinh miệt trong giọng nói của hắn đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự hoảng loạn, đau đớn và phẫn nộ của kẻ bại trận.
-LŨ CHÓ CHẾT! LŨ HỘ VỆ GIÒI BỌ CỦA KELLION! SAO CHÚNG MÀY DÁM?!
Hắn cố gắng gượng dậy, nhưng chân trái đã hoàn toàn vô dụng, lủng lẳng một cách thảm hại. Hắn chỉ có thể chống một tay xuống sàn, khẩu pháo plasma trên vai và bệ phóng tên lửa vẫn đang cố gắng một cách tuyệt vọng xoay về phía Dunkan và Silvia, định tung ra một đòn phản công cuối cùng trong cơn hấp hối điên cuồng. Con mắt đỏ rực trên bộ giáp của hắn quét qua lại một cách điên cuồng, tìm kiếm mục tiêu.
Nhưng Dunkan không đời nào cho hắn thêm một cơ hội nào nữa. Anh đã phải trả giá quá đắt, một cánh tay máy, gần hết năng lượng, và suýt mất mạng hai lần để có được khoảnh khắc quý giá này. Phớt lờ cánh tay phải bị thương nặng đang treo lủng lẳng và những cảnh báo hệ thống nhức nhối, anh nhanh chóng lùi lại một khoảng ngắn để lấy tầm ngắm, đồng thời hệ thống vũ khí trên lưng tự động rút lại khẩu súng trường hạng nặng vào tay trái còn lại của bộ giáp.
Bằng một thao tác nhanh gọn và thành thục chỉ bằng một tay, anh đẩy băng đạn rỗng văng ra sàn xe và lắp vào một băng đạn mới – băng đạn cuối cùng của mình, chứa loại đạn xuyên giáp phủ đầu bằng hợp kim Vonfram siêu đặc mà anh luôn để dành cho những tình huống “được ăn cả, ngã về không” như thế này. Loại đạn cực kỳ đắt đỏ và bị hạn chế sử dụng.
-Trò chơi kết thúc rồi, Erwin!
Dunkan nói qua kênh liên lạc chung, giọng nói lạnh như băng, không một chút cảm xúc, nhưng ẩn chứa bên dưới là sự mệt mỏi và căng thẳng tột độ của một người vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
-Xuống địa ngục mà khoe khoang chiến lợi phẩm của mày với lũ quỷ đi.
Anh nâng khẩu súng trường hạng nặng lên chỉ bằng một tay trái, báng súng được tì chặt vào phần vai trái của bộ giáp Goliath để tăng độ ổn định cho phát bắn quyết định. Hệ thống ngắm bắn quang học và laser tích hợp ngay lập tức khóa chặt vào mục tiêu duy nhất còn lại có thể kết liễu con quái vật này một cách nhanh chóng và chắc chắn: “con mắt” cảm biến màu đỏ rực duy nhất trên phần đầu được thiết kế như mặt thú của bộ giáp khổng lồ. Đó là cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài của phi công bên trong.
ĐOÀNG!
Tiếng nổ của khẩu súng trường hạng nặng vang lên, khô khốc, đanh gọn và quyết đoán hơn hẳn những phát bắn bằng đạn thường trước đó. Viên đạn xuyên giáp bằng Vonfram đặc chủng, được gia tốc đến vận tốc siêu thanh Mach 5 bởi liều thuốc phóng cực mạnh, lao đi như một vệt đen mờ ảo, xé rách không khí với một tiếng rít sắc lẻm.
Nó đánh trúng vào chính giữa con mắt cảm biến màu đỏ với một lực động năng không thể cản phá.
XOẢNG! RẦM! Lớp kính cường lực dày đặc, có lẽ cũng được làm từ vật liệu quang học đặc biệt chống đạn, vỡ tan thành hàng triệu mảnh vụn li ti như bụi thủy tinh. Viên đạn Vonfram không dừng lại ở đó. Động năng khủng khiếp của nó tiếp tục xuyên qua lớp bảo vệ quang học bị phá hủy, nghiền nát hệ thống cảm biến phức tạp và đắt tiền bên trong, xuyên thủng lớp giáp phụ bảo vệ khoang lái nằm ngay phía sau bộ cảm biến, và cuối cùng, găm sâu vào bên trong khoang điều khiển chật hẹp, nơi Erwin đang ngồi, có lẽ là xuyên qua cả bộ đồ phi công và cơ thể của hắn.
Một tiếng “Ự...ự...ực...” khô khốc, nghẹn ngào, đầy đau đớn vang lên từ loa ngoài của bộ giáp khổng lồ, như thể ai đó đang cố gắng nói gì đó nhưng cổ họng đã bị lấp đầy bởi máu và những mảnh vỡ nội tạng. Âm thanh đó nhanh chóng tắt lịm, chỉ còn lại tiếng rè rè yếu ớt của tĩnh điện, theo sau là sự im lặng tuyệt đối từ cỗ máy khổng lồ.
Con mắt đỏ rực vốn là trung tâm của sự đe dọa lóe lên một lần cuối cùng một cách yếu ớt, rồi vụt tắt như một ngọn nến bị thổi phụt trong gió. Toàn bộ hệ thống đèn hiệu và năng lượng trên bộ giáp khổng lồ ngừng hoạt động ngay lập tức. Nó khựng lại trong giây lát trong tư thế quỳ một gối, rồi từ từ đổ sụp xuống hoàn toàn về phía trước, nằm dài bất động trên nóc chiếc Gigantic như một pho tượng kim loại khổng lồ, vô hồn, một minh chứng câm lặng cho sự tàn khốc của trận chiến vừa kết thúc và cái giá của sự điên cuồng. Khẩu pháo plasma và bệ phóng tên lửa trên vai rũ xuống một cách yếu ớt, trở thành những cục sắt vô tri, lạnh lẽo.
Sự im lặng nặng nề, gần như không thể chịu đựng nổi sau chuỗi âm thanh hỗn loạn của chiến đấu, đột ngột bao trùm lên chiến trường tan hoang. Chỉ còn lại tiếng gió rít qua những lỗ thủng trên thân xe và qua những mảnh vỡ kim loại, tiếng động cơ diesel khổng lồ gầm rú đều đều của đoàn xe Gigantic đang tiếp tục hành trình một cách vô cảm, và tiếng thở hổn hển, nặng nhọc, đứt quãng của Dunkan bên trong khoang lái chật chội, ẩm ướt vì mồ hôi và có mùi tanh nhẹ của máu từ giao diện thần kinh bị quá tải của bộ giáp Goliath.
Anh từ từ hạ khẩu súng trường xuống, nòng súng vẫn còn bốc khói trắng mờ và nóng rẫy. Cánh tay phải của bộ giáp đau nhức dữ dội, cảm giác như bị nghiền nát, những cảnh báo màu đỏ vẫn nhấp nháy điên cuồng trên màn hình điều khiển, che lấp gần hết tầm nhìn. Năng lượng của bộ giáp Goliath cũng đã tụt xuống mức cực kỳ nguy hiểm, chỉ còn đủ để duy trì hoạt động cơ bản sau cuộc chiến hao tổn thể lực, tài nguyên và tinh thần vừa rồi. Nhưng anh đã thắng. Anh đã sống sót. Một lần nữa.
Anh quay đầu nhìn về phía Silvia. Bộ giáp Artemis màu xanh bạc vẫn nằm đó, vốn là một tuyệt tác cơ khí với những đường nét thanh thoát và hiệu quả, giờ đây trông thật thảm thương. Nó nằm nghiêng trên sàn thép, chân phải bị thổi bay hoàn toàn từ đầu gối, để lại một mớ kim loại cháy đen, biến dạng. Vai trái, nơi khẩu súng trường phụ từng được gắn, bị xé toạc một mảng lớn, khói vẫn còn bốc lên từ đó. Toàn bộ lớp sơn xanh bạc tinh xảo giờ đây loang lổ vết cháy, vết axit ăn mòn từ con quái vật trước đó, và vô số vết lõm, vết xước từ mảnh vụn tên lửa và va chạm.
Nhưng khoang lái dường như vẫn còn nguyên vẹn. Và quan trọng hơn, Silvia vẫn còn sống. Cô đã bước ra khỏi buồng lái, đang tựa lưng vào một thùng hàng bằng kim loại gần đó
Cô mặc bộ đồ phi công bó sát màu trắng ngà, loại chuyên dụng của PMC, được thiết kế để tối ưu hóa kết nối thần kinh và hỗ trợ sinh tồn. Bộ đồ, dù dính vài vết bẩn và dầu mỡ, vẫn làm nổi bật vóc dáng cân đối, gọn gàng của một người được huấn luyện thể chất khắc nghiệt. Mái tóc vàng óng, cắt ngắn ngang vai hơi rối, có vài lọn bết lại vì mồ hôi và áp lực, xõa xuống hai bên thái dương. Khuôn mặt thanh tú với những đường nét sắc sảo, làn da trắng nhợt nhạt hơn bình thường, có lẽ do kiệt sức và căng thẳng tột độ.
Đôi mắt màu xanh lam của cô, đôi mắt thường ngày sắc như dao cạo, có khả năng phân tích chiến trường và khóa mục tiêu trong tích tắc, giờ đây nhìn xa xăm về phía chân trời mù mịt khói bụi, ánh lên vẻ mệt mỏi sâu sắc nhưng không hề có dấu hiệu hoảng loạn hay sợ hãi. Có một vết xước nhỏ, rỉ máu trên gò má trái của cô, có lẽ do mảnh vỡ nào đó văng vào khi khoang lái bị chấn động mạnh. Cô đứng đó, tựa lưng vào thùng hàng lạnh lẽo, hơi thở đều đặn nhưng sâu hơn bình thường một chút, như một bức tượng sống sót sau cơn bão lửa.
-Cô... không sao chứ?
Dunkan hỏi, giọng nói khàn đi vì gào thét và căng thẳng, đã bớt đi rất nhiều sự cộc lốc thường ngày.
-Vẫn còn thở!
Silvia đáp gọn, giọng nói vẫn đều đều nhưng có thể nghe ra sự mệt mỏi ẩn sâu bên trong. Cô ngẩng đầu “nhìn” Dunkan.
-Chỉ là... cần gọi đội thu hồi phế liệu cho cái đống này thôi. Cảm ơn đã không bỏ chạy.
-Không có gì!
Dunkan gật đầu một cách cứng nhắc.
-Cô cũng vậy. Mấy phát bắn cuối cùng đó... rất chuẩn xác. Cứu mạng tôi.
Một sự im lặng ngắn ngủi khác. Không phải sự tôn trọng miễn cưỡng, mà là sự công nhận thực sự giữa hai chiến binh vừa cùng nhau bước qua cửa tử, một sự thấu hiểu không cần lời nói được tôi luyện trong địa ngục của kim loại và plasma. Họ đều là những kẻ chuyên nghiệp, và họ đều nhận ra giá trị của một đồng đội đáng tin cậy trong tình huống vừa rồi.
Dunkan nhìn xuống cái xác khổng lồ của bộ giáp mình vừa đối đầu. Một cỗ máy chiến tranh thực sự khủng khiếp, được trang bị công nghệ vượt trội, thậm chí có thể là công nghệ bị cấm. Nhưng cuối cùng, nó vẫn chỉ là một cỗ máy, và người điều khiển nó, Erwin, dù điên cuồng và mạnh mẽ, cũng chỉ là một con người. Và con người thì vẫn có thể bị giết.
Anh tự hỏi Erwin thực sự là ai, tại sao lại có được bộ giáp đó, và tại sao lại nhắm vào đoàn xe của Kellion. Liệu có kẻ đứng sau giật dây? Hay chỉ đơn giản là một lính đánh thuê tham lam cùng đồng bọn tìm được những món đồ mạnh mẽ và muốn làm một vố lớn? Những câu hỏi đó có lẽ sẽ không bao giờ có câu trả lời rõ ràng. Có lẽ đội kỹ thuật của PMC sẽ mổ xẻ cái xác này và tìm ra vài manh mối, nhưng điều đó không còn là việc của Dunkan nữa.
Anh quét mắt nhìn ra xung quanh. Khung cảnh thật sự là một địa ngục trần gian. Xác quái vật đủ loại nằm la liệt khắp nơi, chất thành đống, máu đen và dịch cơ thể của chúng chảy lênh láng trên sàn xe. Con quái vật khổng lồ ban đầu, bị Silvia bắn cho trọng thương đã biến mất, có lẽ đã lợi dụng sự hỗn loạn của trận chiến để rút lui, hoặc đã bị những người lính đánh thuê còn lại kết liễu trong lúc Dunkan không để ý.
Nhưng cái giá phải trả cho chiến thắng này là quá đắt. Nóc chiếc Gigantic số tám trông như vừa trải qua một trận động đất và bị cày xới bởi bom đạn. Những lỗ thủng lớn, những vết cháy xém, những vũng kim loại nóng chảy, và quan trọng nhất, là xác của những người đồng đội.
Dunkan lướt qua những tín hiệu sinh học còn lại trên màn hình. Từ hơn sáu mươi người lính đánh thuê ban đầu trên nóc chiếc xe này, giờ chỉ còn lại chưa đến mười người. Phần lớn đã chết trong đợt tấn công của quái vật hoặc trong vụ nổ kinh hoàng do Erwin gây ra. Những người còn sống sót đang thận trọng tiến lại gần xác của bộ giáp, vũ khí vẫn giương cao, gương mặt họ lộ rõ vẻ kiệt sức, sợ hãi và cả sự trống rỗng sau khi chứng kiến quá nhiều cái chết. Một vài người đang cố gắng kéo những người bị thương nặng ra khỏi đống đổ nát, nhưng hy vọng cứu sống họ là rất mong manh.
Bíp... Bíp...Một tín hiệu liên lạc mã hóa cấp chỉ huy đột ngột cắt ngang sự im lặng tương đối bên trong khoang lái. Biểu tượng nhận dạng hiện lên trên góc màn hình điều khiển: “GORDON - XE SỐ 2 - ĐỘI TRƯỞNG”.
Dunkan nhíu mày bên trong mũ bảo hiểm. Gordon? Gã đội trưởng phụ trách chiếc Gigantic ngay phía trước anh trong đội hình. Giờ này mà gọi thì có chuyện gì? Trừ khi…
[Chết tiệt, lẽ nào lại có thêm rắc rối? Hay gã này chỉ gọi để khoe khoang chiến tích vớ vẩn nào đó?]
Dunkan thầm rủa. Anh không có tâm trạng cho bất cứ điều gì khác ngoài việc đánh giá thiệt hại, kiểm tra tình trạng của Silvia và đảm bảo khu vực này tạm thời an toàn.
Anh đưa bàn tay trái còn cử động được một cách khó khăn lên bảng điều khiển, nhấn nút chấp nhận cuộc gọi. Giọng nói của anh, khi vang lên, khàn đặc và lộ rõ sự mệt mỏi cực độ.
-Dunkan nghe. Tình hình?
Anh hỏi thẳng vào vấn đề, không có bất kỳ lời chào hỏi xã giao nào. Thời gian là tiền bạc, và trong tình huống này, thời gian còn là mạng sống.
-Hú! Dunkan đấy à? Vẫn còn thở được cơ à?
Giọng Gordon vang lên từ đầu dây bên kia, có phần ồn ào và pha chút tự mãn không thể che giấu, dù vẫn giữ được âm lượng chuyên nghiệp qua bộ lọc nhiễu. Âm thanh nền phía sau Gordon có vẻ hỗn loạn hơn, tiếng súng lẻ tẻ, tiếng la hét xa xa và tiếng kim loại va chạm.
-Tôi cứ tưởng cậu bị cái thứ quái quỷ vừa đáp xuống xé xác rồi chứ! Bên này vừa có chút “pháo hoa” ra trò đấy!
Dunkan nghiến răng. Cái giọng điệu đó. Gordon luôn như vậy, luôn tỏ ra mình kiểm soát được tình hình, ngay cả khi đang ở giữa địa ngục. Nhưng anh cũng biết Gordon không phải kẻ bất tài, chỉ là phong cách của gã quá khác biệt so với sự thực dụng đến khô khan của anh.
-Chút pháo hoa?
Dunkan lặp lại, giọng đầy mỉa mai và cay đắng. Anh liếc nhìn cái lỗ thủng khổng lồ trên sàn xe do quả cầu plasma của Erwin tạo ra, rồi nhìn sang cánh tay phải rũ liệt của Goliath.
-Tôi vừa phải đối đầu với một bộ giáp cấp Omega không rõ nguồn gốc, trang bị công nghệ có thể là hàng quân đội hoặc đồ chơi thử nghiệm của một tập đoàn nào đó. Gần như mất mạng đấy, Gordon. Bộ Goliath này giờ chỉ còn là đống sắt vụn biết đi thôi. Cả hai tay đều hỏng nặng, năng lượng lò phản ứng dưới 10%. Nên nếu cậu gọi chỉ để tán gẫu thì cúp máy đi.
Anh gằn giọng ở cuối câu, cơn đau nhói từ cánh tay phải lại bùng lên.
Một thoáng im lặng từ phía Gordon, có lẽ gã cũng nhận ra sự nghiêm trọng thực sự trong giọng nói của Dunkan.
-Omega? Chết tiệt thật.
Giọng Gordon bớt đi vẻ tự mãn, thay vào đó là sự kinh ngạc và một chút căng thẳng thực sự.
-Không đùa đâu Dunkan, bên tôi cũng vừa hạ một tên phi công lái giáp chiến đấu hạng nặng đấy. Không đến mức Omega như cậu tả, nhưng cũng là loại khó nhai. Giáp dày, vũ khí năng lượng cải tiến, có cả hệ thống tàng hình quang học loại cũ. Mẹ kiếp, nó luồn lách như ma trơi, hạ được mấy tay súng của tôi trước khi chúng tôi kịp phản ứng.
Dunkan im lặng lắng nghe. Một bộ giáp hạng nặng khác? Tấn công xe số hai? Điều này có nghĩa là gì? Một cuộc tấn công phối hợp? Hay chỉ là những kẻ cơ hội khác nhau cùng lúc ra tay?
-Cậu nói “chúng tôi hạ được nó”?
Dunkan hỏi lại, nhấn mạnh vào từ “chúng tôi”.
-Bộ giáp của cậu, con Paladin đời mới cậu hay khoe ấy, chẳng phải đã bị đợt xung EMP đầu tiên vô hiệu hóa hệ thống điều khiển chính rồi sao? Cậu hạ nó bằng cách nào? Bằng niềm tin à?
Anh không thể không châm chọc. Gordon rất tự hào về bộ giáp mới tậu của mình, và việc nó bị hạ gục bởi EMP chắc chắn khiến gã cay cú.
-Chậc!
Gordon tặc lưỡi một tiếng khó chịu, đúng như Dunkan dự đoán.
-Đừng nhắc đến vụ EMP chết tiệt đó nữa! Đúng là Paladin tạm thời liệt hệ thống vũ khí chính và một phần cơ động, nhưng hệ thống phụ và cấu trúc vẫn ổn! Tôi đã dùng nó làm lá chắn di động, phối hợp với mấy tay hộ vệ còn lại, dùng súng chống tăng cá nhân và lựu đạn áp chế. Mất kha khá thời gian và vài người bị thương, nhưng cuối cùng cũng hạ được tên khốn đó. Khoang lái của nó bị nát bét rồi.
Gordon kể lại, giọng nói có chút tự hào về khả năng ứng biến của mình, dù rõ ràng trận chiến không hề dễ dàng như gã cố tỏ ra.
Dunkan thở dài. Ít nhất thì Gordon cũng xử lý được mối đe dọa bên phía mình, dù phải trả giá. Nhưng điều đó càng củng cố giả thuyết về một cuộc tấn công có tổ chức.
-Vậy cậu gọi có việc gì cụ thể không, Gordon? Hay chỉ để báo cáo chiến công? Tôi đang bận xử lý hậu quả ở đây.
Dunkan nói, giọng mệt mỏi. Anh cần phải kiểm tra Silvia, kiểm tra những người lính còn lại, và quan trọng nhất là đánh giá xem Goliath còn có thể làm được gì ngoài việc đứng yên hay không.
-Có việc quan trọng đây!
Giọng Gordon đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
-Tôi vừa nhận được tin cập nhật khẩn cấp qua kênh chỉ huy đoàn xe. Xe số 4, chiếc chở hàng đặc biệt ấy, vừa bị tấn công! Tín hiệu báo động đỏ!
Tim Dunkan lại thắt lại. Xe số 4? Chiếc xe được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, chở món hàng tối mật mà chính Sydney Kellion cũng không tiết lộ chi tiết.
-Bị tấn công? Bởi cái gì? Quái vật? Hay lại là giáp chiến đấu?
Dunkan hỏi dồn.
-Là một bộ giáp hạng nặng khác!
Gordon xác nhận, giọng đầy căng thẳng.
-Thông tin ban đầu rất hỗn loạn, nhưng có vẻ như nó đã đục thủng được lớp vỏ thép gia cố của nóc xe số 4! Đang cố gắng xâm nhập vào khoang hàng! Mức độ nguy hiểm được đánh giá là RẤT CAO! Có thể tương đương hoặc hơn cả tên mặc giáp tùy chỉnh tôi vừa hạ!
Đục thủng vỏ xe Gigantic? Đó không phải chuyện đùa. Lớp vỏ đó được thiết kế để chống chịu cả vũ khí hạng nặng thông thường. Kẻ tấn công chắc chắn phải sở hữu vũ khí cực mạnh hoặc công nghệ đặc biệt.
-Chết tiệt! Đội hộ vệ trên xe số 4 phản ứng thế nào?
-Đang giao chiến ác liệt! Nhưng tín hiệu liên lạc không ổn định. Có vẻ như kẻ tấn công có khả năng gây nhiễu điện tử mạnh. Bộ chỉ huy đang cố gắng điều động các đơn vị gần nhất đến hỗ trợ. Đó là lý do tôi gọi cậu! Tình trạng bộ Goliath thế nào? Có thể di chuyển và tham gia đánh chặn không? Dù chỉ là cầm chân đối phương một chút cũng được!
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm kênh liên lạc. Dunkan nhìn xuống bảng điều khiển hiển thị tình trạng thê thảm của Goliath. Năng lượng chỉ còn 8%, đủ để duy trì hệ thống hỗ trợ sự sống và các cảm biến cơ bản. Cánh tay phải gần như phế liệt. Cánh tay trái bị hư hỏng nặng khớp nối sau khi bắn khẩu Inferno. Hệ thống vũ khí chính hoàn toàn mất kết nối. Khả năng di chuyển cực kỳ hạn chế do tổn thương cấu trúc và thiếu năng lượng.
Anh bật màn hình hiển thị vị trí tương đối. Xe số 4 đang ở cách anh khoảng vài trăm mét phía trước. Nhưng với tình trạng hiện tại của Goliath, khoảng cách đó xa như từ đây đến Zurich vậy.
Dunkan hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự bất lực và tức giận đang dâng lên. Anh là một đội trưởng, một chiến binh, bản năng của anh là lao vào chiến đấu, bảo vệ mục tiêu. Nhưng lý trí lạnh lùng của một lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm mách bảo anh điều ngược lại.
-Tệ lắm, Gordon.
Dunkan đáp, giọng nói khô khốc và chắc nịch, không còn chút do dự nào.
-Tôi nhắc lại: Goliath gần như mất khả năng chiến đấu hoàn toàn. Năng lượng ở mức báo động đỏ, chỉ đủ duy trì sự sống. Hệ thống vũ khí mất kết nối hoặc hư hỏng nặng. Khả năng di chuyển cực kỳ hạn chế, có thể không đi nổi 100 mét nữa trước khi lò phản ứng tự động tắt để bảo vệ lõi. Đưa tôi đến đó bây giờ chẳng khác nào gửi thêm một cái bia tập bắn cho kẻ địch và làm vướng chân những người khác.
Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm, giọng có chút cay đắng:
-Tình trạng của tôi bây giờ tệ hơn cả cậu khi bị EMP đấy. Ít nhất cậu còn chạy nhảy được và có đám lính hỗ trợ. Tôi đang mắc kẹt trong một cái quan tài sắt nặng cả chục tấn sắp hết pin. Để những đơn vị còn khả năng chiến đấu lo liệu đi. Có lẽ đám lính đánh thuê trên xe số 5 hoặc đội phản ứng nhanh từ xe chỉ huy?
Lại một khoảng im lặng từ phía Gordon. Lần này, Dunkan có thể cảm nhận được sự thất vọng trong đó, nhưng cũng có sự thấu hiểu. Gordon có thể hơi bốc đồng, nhưng gã không ngu. Gã hiểu tình trạng “hết pin, gãy tay” nghĩa là gì đối với một bộ giáp.
-Chết tiệt... Chán thật đấy.
Gordon lầm bầm, không còn vẻ phấn khích ban đầu.
-Tôi hiểu rồi, Dunkan. Giữ an toàn. Ưu tiên bảo vệ vị trí của cậu và hỗ trợ người bị thương nếu có thể.
Giọng Gordon lại chuyển sang dáng vẻ của một đội trưởng chuyên nghiệp.
-Tôi sẽ liên lạc với đội Alpha và Bravo trên xe số 1 và 5, xem ai có thể tiếp cận nhanh nhất. Bộ chỉ huy cũng đang cố gắng điều động trực thăng vũ trang yểm trợ, nhưng thời tiết xấu và nhiễu điện tử đang gây khó khăn.
-Rõ. Thông báo cho tôi nếu có diễn biến mới quan trọng. Dunkan kết thúc liên lạc.
-Đã rõ. Gordon kết thúc.
Tín hiệu ngay lập tức bị ngắt. Dunkan thở ra một hơi dài, sự căng thẳng của cuộc gọi vừa rồi khiến cơ thể mệt mỏi của anh càng thêm rã rời. Gordon... Ít nhất thì gã cũng làm tròn trách nhiệm chuyển tiếp thông tin và cố gắng điều phối. Nhưng tình hình ở xe số 4 nghe có vẻ cực kỳ nguy cấp. Một bộ giáp đủ mạnh để đục thủng vỏ Gigantic và gây nhiễu liên lạc diện rộng... Đó không phải là một đối thủ tầm thường. Có lẽ còn nguy hiểm hơn cả Erwin?
Anh nhìn sang phía Silvia, người vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát. Cô chắc chắn đã nghe được toàn bộ cuộc hội thoại qua kênh chỉ huy chung. Anh tự hỏi cô đang nghĩ gì. Sự lo lắng cho những người hộ vệ xấu số trên xe số bốn? Sự bất lực vì bộ giáp của chính mình cũng bị tàn phá? Hay chỉ là sự tính toán lạnh lùng về tỷ lệ sống sót của cả đoàn xe?
Nhưng anh không có thời gian để suy đoán. Anh cần phải hành động.
-Silvia!
Anh gọi qua kênh riêng.
-Cô có thể tạm thời giám sát khu vực bằng cảm biến thụ động của Artemis không? Tôi cần kiểm tra tình trạng của những người lính còn lại và đánh giá sơ bộ thiệt hại cấu trúc trên nóc xe này. Đảm bảo không có mối đe dọa nào khác tiếp cận mà chúng ta không biết.
-Đã rõ!
Silvia đáp lại ngay lập tức, giọng vẫn đều đều nhưng ẩn chứa sự sẵn sàng.
-Cảm biến quang học và hồng ngoại tầm xa vẫn hoạt động. Tôi sẽ cảnh báo nếu phát hiện bất thường.
-Tốt.
Dunkan thở dài, một hơi thở nặng trĩu và mệt mỏi. Anh đã đốt sạch gần như toàn bộ đạn dược đặc chủng đắt đỏ, năng lượng của Goliath gần cạn kiệt. Bộ giáp bị hư hỏng nặng, đặc biệt là cánh tay phải, chi phí sửa chữa chắc chắn sẽ là một con số khổng lồ, ngốn phần lớn, nếu không muốn nói là toàn bộ, số tiền thưởng từ nhiệm vụ này. Và quan trọng hơn hết, anh lại một lần nữa phải đối mặt với tử thần trong gang tấc, cảm nhận rõ ràng sự mong manh của mạng sống trong cái thế giới chết tiệt này.
-Cái giá phải trả…
Anh lẩm bẩm, nhớ lại suy nghĩ của mình trước đó. Một nụ cười chua chát hiện lên trên môi, ẩn sau lớp mặt nạ dưỡng khí.
-Hy vọng lão già Kellion biết điều mà trả thêm phụ phí nguy hiểm cho cái địa ngục vừa rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại cơn đau và sự mệt mỏi, bật kênh liên lạc chung, giọng nói cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và quyền uy của một đội trưởng.
-Tất cả các đơn vị còn hoạt động trên xe số tám và chín, báo cáo tình hình thương vong và thiệt hại ngay lập tức! Ưu tiên số một: cấp cứu người bị thương! Ai còn khả năng chiến đấu, thiết lập vành đai phòng thủ tạm thời quanh xác của tên khốn kia! Thu thập mọi mảnh vỡ có giá trị công nghệ từ bộ giáp của hắn! Đội Kỹ thuật trên xe, chuẩn bị tiếp nhận và phân tích dữ liệu từ xác bộ giáp! Kiểm tra khẩn cấp cấu trúc thân xe tại vị trí bị phá hủy, báo cáo nguy cơ sụp đổ hoặc rò rỉ! Những người khác hãy liên lạc tới bộ phận chỉ huy, kêu gọi những người còn có khả năng chiến đấu tới hỗ trợ xe số bốn, tập trung thêm nhân lực vào xe tám, chín và mười để ngăn chặn đám quái vật tiếp cận.
Giọng nói của Dunkan vang lên, dứt khoát và rõ ràng, cắt ngang sự im lặng chết chóc và kéo những người còn sống sót trở lại với thực tại phũ phàng. Cuộc chiến với Erwin có thể đã kết thúc, nhưng nhiệm vụ thì chưa. Mối nguy hiểm từ lũ quái vật vẫn còn đó, và bọn cướp vẫn còn những lá bài tẩy khác. Cuộc hành trình qua vùng đất hoang tàn này vẫn còn dài và đầy rẫy bất trắc.
-
Dunkan đứng yên thêm vài giây, quan sát khung cảnh hỗn loạn qua màn hình hiển thị đã bị che phủ một phần bởi các cảnh báo hư hỏng. Cơn đau từ cánh tay phải của bộ giáp vẫn âm ỉ truyền đến, một lời nhắc nhở khó chịu về cái giá của chiến thắng. Anh điều khiển Goliath quay người một cách khó khăn, khớp nối vai trái kêu lên những tiếng phản đối, hướng về phía bộ giáp Artemis đang nằm bất động.
Anh bước những bước nặng nề, cẩn thận tránh né những mảnh vỡ kim loại sắc nhọn và những vũng dịch cơ thể quái vật nhớp nháp, tiến lại gần nơi Silvia đang tựa lưng vào thùng hàng. Dù chỉ nhìn qua camera và cảm biến, anh vẫn có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối tỏa ra từ cỗ máy màu xanh bạc bị tàn phá kia, khác hẳn với màn trình diễn hỏa lực điên cuồng chỉ vài phút trước.
Dunkan dừng Goliath lại cách cô vài mét, đủ gần để có thể nhìn rõ qua camera chính, nhưng không quá áp sát để tạo cảm giác xâm phạm không gian riêng tư vốn đã bị chiến trường thu hẹp. Anh ngắm nhìn cô trong giây lát, một sự pha trộn phức tạp giữa sự ngưỡng mộ dành cho kỹ năng và sự bình tĩnh phi thường của cô, lòng biết ơn vì cô đã cứu mạng anh bằng những phát bắn quyết định vào lưng Erwin, và một chút tò mò về con người thật ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, hiệu quả như máy móc đó.
-Silvia!
Dunkan mở kênh liên lạc riêng tư giữa hai bộ giáp, cố gắng giữ giọng nói trầm ổn, không còn là giọng điệu ra lệnh cộc lốc thường ngày của một đội trưởng, mà giống một câu hỏi thăm dò, có chút ngập ngừng hơn.
-Báo cáo tình trạng chi tiết hơn đi. Khoang lái có bị ảnh hưởng bởi vụ nổ ở chân không? Hệ thống hỗ trợ sự sống, kết nối thần kinh có ổn định không? Có cần hỗ trợ y tế ngay lập tức không?
Đây là những câu hỏi chuyên môn cần thiết theo quy trình sau chiến đấu, đặc biệt là khi bộ giáp bị hư hỏng nặng. Nhưng sâu thẳm bên trong, Dunkan biết đó cũng là một cái cớ để tiếp tục cuộc nói chuyện, để phá vỡ sự im lặng nặng nề giữa họ, để thể hiện một chút quan tâm… theo cách vụng về của riêng anh.
Im lặng kéo dài vài giây. Dunkan có thể nghe thấy tiếng lạo xạo nhẹ của tĩnh điện trên kênh liên lạc, tiếng gió rít qua những khe hở trên bộ giáp của mình, và tiếng động cơ gầm rú không ngừng của chiếc Gigantic đang lao đi. Anh hình dung Silvia đang kiểm tra lại các chỉ số trên màn hình hiển thị cá nhân gắn trên cổ tay bộ đồ phi công, hoặc đơn giản là đang tập trung hít thở, đối phó với cơn đau tiềm ẩn hay sự kiệt sức đang bào mòn cơ thể.
-...Khoang lái vẫn an toàn tuyệt đối.
Cuối cùng cô cũng đáp lại, giọng nói vẫn đều đều, gần như không có cảm xúc, nhưng có vẻ hơi khàn hơn một chút so với lúc trước.
-Hệ thống giảm chấn thủy lực và lớp lót chống mảnh văng Zylon đã hoạt động đúng thiết kế. Không có xâm nhập vật lý nào vào khoang điều khiển. Chỉ số sinh học trong giới hạn bình thường, không cần can thiệp y tế khẩn cấp. Chỉ là...
cô dừng lại một nhịp, như thể đang tìm từ ngữ thích hợp
-...Bộ giáp này giờ đây có lẽ chỉ còn giá trị bán sắt vụn tái chế thôi. Hoặc làm mục tiêu tập bắn cho tân binh.
Có một thoáng mỉa mai khô khốc, hiếm hoi trong giọng nói lạnh lùng thường ngày của cô khi nói về số phận của cỗ máy chiến đấu đắt tiền vừa cùng cô vào sinh ra tử.
Dunkan khẽ gật đầu bên trong mũ bảo vệ tối om, dù biết cô không thể thấy được cử chỉ đó. Anh cảm thấy một sự đồng cảm bất ngờ.
-Ừm. Có thể nói là cả hai chúng ta đều gặp vận may trong vận rủi.
Anh cố gắng nói một cách nhẹ nhàng hơn.
-Bộ Goliath của tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Cánh tay phải này coi như phế liệu rồi. Có lẽ phải thay thế toàn bộ cụm khớp nối và hệ thống truyền động. Chi phí sửa chữa chắc đủ mua một căn hộ nhỏ ở khu ngoại ô Zurich rồi.
Anh cố gắng giữ giọng bình thường, pha chút tự giễu, nhưng không giấu được sự xót xa thực sự khi nghĩ đến số tiền thưởng ít ỏi của nhiệm vụ này sẽ bay hơi sạch sẽ, thậm chí còn phải bù thêm một khoản không nhỏ từ tiền tiết kiệm của mình. Đó là thực tế phũ phàng của nghề lính đánh thuê: sống sót đã khó, giữ được tiền còn khó hơn.
Rồi, một ý nghĩ bất chợt, gần như điên rồ, nảy ra trong đầu Dunkan. Có lẽ nó được thúc đẩy bởi lượng adrenaline còn sót lại đang làm anh cảm thấy hơi lâng lâng và liều lĩnh hơn bình thường. Có lẽ là sự nhẹ nhõm tột độ vì còn sống sau khi đối mặt với một kẻ thù khủng khiếp như Erwin. Hoặc có lẽ, đơn giản chỉ là một sự bốc đồng hiếm hoi trong cuộc đời đầy rẫy những tính toán thực dụng và những quyết định dựa trên logic lạnh lùng của anh.
Anh đã chứng kiến kỹ năng phi thường của Silvia, sự bình tĩnh đáng sợ của cô dưới áp lực kinh hoàng nhất. Cô đã cứu mạng anh, không chỉ một lần trong trận chiến này. Và trong cái thế giới chết tiệt, đầy rẫy những kẻ phản bội, hèn nhát và bất tài này, những người như Silvia, những người vừa có năng lực vừa đáng tin cậy trong cơn nguy khốn, cực kỳ hiếm hoi, quý giá như kim cương giữa đống bùn lầy.
Anh ngập ngừng một thoáng, cảm thấy cổ họng hơi khô lại và một cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ, gần như xa lạ, len lỏi trong lồng ngực. Anh đã bao lâu rồi không cảm thấy thế này? Từ khi nào anh chỉ biết đến chiến đấu, tiền bạc và sinh tồn mà quên mất những cảm xúc đời thường khác?
-Nghe này, Silvia...
Anh bắt đầu, giọng nói hơi khựng lại, không còn sự dứt khoát thường thấy. Anh hắng giọng một cách không cần thiết bên trong mũ bảo vệ.
-Sau khi... ờm... sau khi cái nhiệm vụ chó má này kết thúc ấy.
Anh cố gắng tìm từ ngữ phù hợp, cảm thấy mình thật vụng về.
-Nếu, và đây là một chữ ‘nếu’ rất lớn, chúng ta đều còn nguyên vẹn cả về thể xác lẫn tinh thần để quay về được đến tổng bộ ở Zurich...
Anh dừng lại, hít một hơi sâu qua bộ lọc không khí, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Trái tim anh đang đập nhanh hơn một chút. Thật lố bịch, anh vừa đối mặt với một bộ giáp Omega và móng vuốt plasma mà không hề run sợ, giờ lại thấy hồi hộp vì một câu hỏi đơn giản.
-...Cô có muốn... ờm... đi uống một ly không?
Anh nói nhanh hơn một chút.
-Hoặc ăn tối gì đó? Ở Zurich. Có một quán bar nhỏ khá yên tĩnh gần khu huấn luyện mà tôi biết. Hoặc nếu cô thích chỗ nào khác cũng được... Tôi mời.
Anh vội vàng bổ sung, cảm thấy cần phải có một lý do chính đáng.
-Coi như là... một lời cảm ơn nhỏ vì đã cứu cái mạng già đắt đỏ này của tôi khỏi bị tên điên kia xé xác. Nếu không có mấy phát bắn đó, tôi chắc chắn đã xong đời rồi.
Nói xong, Dunkan gần như nín thở, chờ đợi phản ứng của Silvia. Toàn bộ hệ thống cảm biến âm thanh của bộ giáp được tập trung tối đa vào kênh liên lạc riêng, cố gắng bắt lấy bất kỳ sắc thái nào trong giọng nói của cô. Anh hoàn toàn chuẩn bị tinh thần cho một lời từ chối lạnh lùng, thẳng thừng như “Tôi không có thời gian cho những việc vô bổ, Đội trưởng Dunkan”, hoặc “Cảm ơn là không cần thiết, đó là nhiệm vụ của tôi”.
Hoặc một câu hỏi mỉa mai về việc liệu anh có bị ảnh hưởng thần kinh sau trận chiến hay không như “Anh bị sốc não à, Dunkan?”. Hoặc tệ nhất, là sự im lặng hoàn toàn, một sự phớt lờ còn khó chịu hơn cả lời từ chối. Silvia là một ẩn số, một cỗ máy chiến đấu hiệu quả, một chuyên gia lạnh lùng, không phải kiểu phụ nữ dễ dàng đồng ý với một lời mời đường đột, thiếu tinh tế như vậy, đặc biệt là từ một gã đàn ông nổi tiếng là cộc lốc, khó gần như anh, và lại còn ở ngay giữa một bãi chiến trường đầy xác chết và mùi tử khí này nữa chứ. Thật không đúng lúc chút nào. Anh tự rủa thầm sự bốc đồng của mình.
Lại một khoảng lặng kéo dài vài giây, dài như cả thế kỷ đối với Dunkan. Anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch bên tai, át cả tiếng gió gào thét bên ngoài và tiếng bíp bíp đều đặn của các cảnh báo hệ thống trên màn hình. Anh gần như đã chuẩn bị tinh thần để nói “Thôi quên đi, tôi chỉ nói đùa thôi!” để chữa ngượng.
Rồi, giọng Silvia vang lên, vẫn đều đều như một bản báo cáo được lập trình sẵn, nhưng Dunkan có cảm giác, hoặc có lẽ anh chỉ đang tự huyễn hoặc mình vì quá căng thẳng, rằng có một thoáng ngạc nhiên cực nhỏ, một sự ngập ngừng gần như không thể nhận thấy trong đó.
-Một ly?
Cô lặp lại từ cuối cùng trong câu hỏi của anh, như thể đang phân tích ý nghĩa thực sự của từ đó trong bối cảnh hiện tại, vượt ra ngoài định nghĩa đơn thuần về một loại đồ uống. Giọng cô không tỏ ra khó chịu hay khinh miệt, chỉ đơn thuần là… đang xử lý thông tin.
Rồi, sau một nhịp dừng ngắn nữa, cô đáp một cách đơn giản, thẳng thừng đến không ngờ.
-Được thôi, Dunkan.
Tai Dunkan như ù đi trong giây lát. Anh có nghe nhầm không? Hệ thống liên lạc có bị nhiễu không? Hay đây là một kiểu mỉa mai mới của cô ấy?
-Cô... cô nói sao?
Anh hỏi lại, giọng nói lộ rõ sự không chắc chắn, gần như lắp bắp. Anh cảm thấy mặt mình hơi nóng lên bên trong chiếc mũ bảo hiểm ngột ngạt.
-Tôi nói, được thôi.
Lần này Silvia xác nhận, giọng nói không còn chút do dự nào nữa, rõ ràng và dứt khoát hơn. Dunkan gần như có thể hình dung ra cái gật đầu nhẹ của cô, dù không thể nhìn thấy.
-Với điều kiện.
Cô nhanh chóng bổ sung, và Dunkan biết ngay phần này mới thực sự là “Silvia”.
-Thứ nhất, chúng ta phải còn sống và toàn vẹn để quay về Zurich. Thứ hai, nhiệm vụ phải được hoàn thành và báo cáo đầy đủ. Thứ ba, cả hai bộ giáp phải được đưa vào xưởng sửa chữa và đánh giá thiệt hại xong xuôi. Thứ tư, cả tôi và anh đều phải có thời gian rảnh đồng thời sau khi giải quyết xong mọi thủ tục và công việc tồn đọng.
Cô liệt kê một cách logic và có hệ thống, như đang lập kế hoạch cho một chiến dịch quân sự.
-Nếu tất cả các điều kiện trên được đáp ứng, anh có thể liên lạc với tôi qua kênh nội bộ được cấp phép Beta của PMC để sắp xếp thời gian và địa điểm cụ thể. Rõ chưa, Đội trưởng?
Sự thực dụng đến mức máy móc trong câu trả lời của cô, cái cách cô biến một lời mời cá nhân thành một danh sách các điều kiện cần và đủ, lại khiến Dunkan bật cười khẽ bên trong mũ bảo vệ. Một tiếng cười nhẹ nhõm, có phần thích thú. Đúng là phong cách của Silvia. Ngay cả việc đồng ý một buổi đi uống đơn giản cũng phải kèm theo điều kiện ràng buộc và quy trình báo cáo rõ ràng như một hợp đồng quân sự. Nhưng điều quan trọng nhất là, vượt qua mọi logic và dự đoán của anh, cô đã đồng ý. Đó mới là điều không thể tin được.
-Tốt. Rất tốt!
Dunkan nói, cố gắng giữ giọng bình thường, chuyên nghiệp, nhưng không thể giấu được một nụ cười nhẹ đang thực sự hình thành trên môi, lần đầu tiên sau một ngày dài đằng đẵng và khủng khiếp. Một cảm giác nhẹ nhõm, ấm áp và có phần phấn khích kỳ lạ lan tỏa trong lồng ngực anh, tạm thời lấn át cả cơn đau từ cánh tay phải và sự mệt mỏi rã rời đang đè nặng lên cơ thể.
-Vậy... thống nhất thế nhé. Các điều kiện của cô đều hợp lý. Tôi sẽ liên lạc qua kênh nội bộ Beta khi mọi thứ ổn thỏa.
-Rõ rồi.
Silvia đáp gọn, như thể vừa xác nhận một mệnh lệnh tác chiến. Nhưng Dunkan lại cảm thấy có một sự kết nối vô hình vừa được thiết lập giữa họ, một sợi dây mong manh được dệt nên từ sự sống sót, tôn trọng và một lời hứa hẹn bất ngờ giữa đống đổ nát.
-Được rồi!
Dunkan cảm thấy mình cần phải quay lại với thực tại tàn khốc. Anh không thể đứng đây nói chuyện phiếm mãi được. Anh quay người, bộ giáp Goliath tội nghiệp lại kêu lên những tiếng phản đối ken két.
-Giữ liên lạc chặt chẽ. Đề phòng mọi bất trắc. Tôi phải đi kiểm tra tình hình đám lính còn lại và đảm bảo cái nóc xe chết tiệt này không sập xuống dưới chân chúng ta trước khi về đến nơi an toàn.
-Đã rõ. Chúc may mắn, Đội trưởng đội chín.
Giọng Silvia đáp lại, vẫn giữ nguyên sự chuyên nghiệp.
Dunkan bước đi, để lại Silvia một mình bên cạnh bộ giáp Artemis tàn tạ, giữa khung cảnh đổ nát và hoang tàn của chiến trường. Anh không ngoái lại nhìn, nhưng hình ảnh người phụ nữ phi công tóc vàng đứng lặng lẽ giữa sự hủy diệt đó cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh.
Khi bộ giáp Goliath của Dunkan đã đi khuất sau một đống xác quái vật, Silvia mới từ từ thở ra một hơi dài mà cô đã cố nén lại. Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào vết xước trên má, cảm nhận sự nhói đau nhẹ. Rồi, một điều gần như chưa từng xảy ra, một khóe môi của cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười gần như không thể nhận thấy, một nụ cười thoáng qua, tinh tế và có phần bí ẩn.
Nó không phải là nụ cười vui vẻ hay hạnh phúc, mà giống như một sự phản ứng thú vị trước một biến số bất ngờ, một sự kiện nằm ngoài mọi tính toán logic và dự đoán trong cái thế giới đầy rẫy hiểm nguy và sự vô cảm này. Có lẽ, một chút bất ngờ nho nhỏ giữa địa ngục trần gian cũng không phải là một điều quá tệ. Có lẽ, Dunkan không hoàn toàn là một gã đội trưởng cộc cằn, khó ưa như vẻ ngoài của anh ta.
Cô nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay thon dài nhưng chai sần vì cầm cần lái và vũ khí. Zurich. Một ly đồ uống. Những khái niệm tưởng chừng như xa xỉ và vô nghĩa giữa cuộc chiến sinh tồn không hồi kết này. Nhưng lời mời của Dunkan, dù vụng về và không đúng lúc, lại gieo vào lòng cô một hạt mầm cảm xúc lạ lẫm, một tia hy vọng mong manh về một điều gì đó khác biệt ngoài nhiệm vụ, chiến đấu và cái chết.
Cuộc chiến giành giật sự sống trên đoàn xe này vẫn chưa kết thúc. Nguy hiểm vẫn còn rình rập ở phía trước, từ những con quái vật khát máu, những băng cướp tàn bạo, hay những kẻ thù giấu mặt của Kellion. Con đường trở về Zurich vẫn còn xa xôi và đầy rẫy bất trắc. Nhưng ít nhất, giờ đây Dunkan không còn là người duy nhất có thêm một lý do cá nhân, ngoài tiền thưởng và nghĩa vụ, để cố gắng sống sót trở về thành phố quê nhà an toàn. Silvia cũng vậy. Một lý do nhỏ bé, mong manh, nhưng đủ để thắp lên một đốm lửa ấm áp giữa vùng đất hoang lạnh lẽo và tàn khốc.


0 Bình luận