Ba mươi phút sau, đoàn xe tiến vào vùng ngoại ô Folkestone, nơi ánh hoàng hôn nhạt dần, để lại một bầu trời xám xịt nhuốm màu tro tàn. Chiếc Pegasus lăn bánh một cách chậm rãi và nặng nề trên con đường dẫn tới tiền đồn. Phía trước, chỉ còn lại một chiếc SA-77 đang chịu trách nhiệm dẫn đường cho họ, hướng thẳng về phía cánh cửa khổng lồ chắn ngang lối vào đường hầm. Cánh cửa thép cao gần hai mươi mét, dày đến vài mét, đứng sừng sững như một pháo đài bất khả xâm phạm. Khi Pegasus dừng lại, tiếng kim loại rít lên khô khốc, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một khoảng tối sâu hun hút bên trong.
Đằng sau cánh cửa là con đường hầm, tuyến giao thông duy nhất nối Anh với lục địa Châu Âu. Xưa kia đây là đường sắt, được xây dựng với tham vọng kết nối các quốc gia trong hòa bình. Sau đại nạn virus hơn một thế kỷ trước, con đường đã được cải tạo thành đường bộ, đủ rộng để các cỗ xe khổng lồ như Pegasus di chuyển dễ dàng. Nó từng là biểu tượng của tình hữu nghị xuyên biên giới, nhưng sự mỉa mai của lịch sử đã biến nó thành chiến trường. Bốn năm trước, một cuộc tấn công quy mô lớn từ phía lục địa đã tàn phá khu vực này, để lại những vết sẹo không thể xóa nhòa trên cả con đường lẫn lòng tin giữa các quốc gia.
Nhìn qua lớp kính chống đạn của Pegasus, một màn sương xanh lục kỳ dị bao phủ chân trời. Nó trải dài từ bờ biển Pháp, vươn lên cao, hòa lẫn vào những đám mây xám, như một bức màn khổng lồ che khuất ánh sáng. Không ai biết nó bắt đầu từ đâu hay kết thúc ở đâu. Màn sương ấy, được gọi là Mái vòm Xanh, không chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Nó là ranh giới giữa thế giới an toàn và vùng đất hoang tàn đầy chết chóc.
Bên trong đường hầm, không gian lạnh lẽo và trống trải đến bất thường. Những bức tường kim loại được phủ lớp hợp kim chống ăn mòn, sáng bóng dưới ánh đèn pha của Pegasus. Xung quanh, những vết xước lớn nhỏ chi chít trên bề mặt, như dấu tích của những trận chiến khốc liệt. Có vết dài hàng mét, sâu hoắm như bị móng vuốt khổng lồ cào xé; có vết nhỏ hơn, dày đặc, như dấu đạn từ một trận mưa đạn. Tất cả tạo nên một không gian vừa sạch sẽ, vừa ám ảnh, như thể đường hầm này đang kể lại câu chuyện của chính nó.
Chiếc Pegasus tiến vào đường hầm, tiếng động cơ trầm thấp vang lên, hòa lẫn với âm thanh ma sát của bánh xe trên mặt đường. Khi cánh cửa thép khép lại sau lưng, một tiếng rầm nặng nề vang vọng khắp mọi nơi, như thể cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng với thế giới bên ngoài. Đường truyền vệ tinh với quân đội lập tức biến mất. Màn hình radar trong buồng lái liên tục nhấp nháy, báo hiệu sự mất kết nối hoàn toàn. Từ đây họ chỉ còn lại chính mình, Pegasus, và con đường tối tăm phía trước.
Kamikaze bật đèn pha, ánh sáng trắng xanh xé tan bóng tối, chiếu sáng con đường hầm dài bất tận. Anh kích hoạt hệ thống định vị sóng âm KG-4, một thiết bị đơn giản nhưng đáng tin cậy. Máy phát sóng âm thanh tạo ra những xung sóng vô hình, phản xạ lại từ các bề mặt xung quanh, giúp vẽ nên một bản đồ ba chiều chi tiết trên màn hình. Không cần vệ tinh, không cần ánh sáng, KG-4 vẫn có thể dẫn đường trong những điều kiện khắc nghiệt nhất.
Lucas ngồi ở vị trí hoa tiêu, lườm màn hình của hệ thống radar với vẻ mặt đầy khó chịu vì bị bắt phải làm việc. Sau khi ngồi được một lúc lâu, đôi mắt cậu nhanh chóng ánh lên sự bồn chồn, như thể bóng tối của đường hầm đang đè nặng lên tâm trí. Cậu gõ gõ ngón tay lên bảng điều khiển, rồi đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy bất mãn.
-Này, sao không dùng vệ tinh cho xong? Tự dưng lại lôi cái thứ cổ lỗ này ra làm gì?
Lucas chỉ vào màn hình KG-4, ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ.
Kamikaze không rời mắt khỏi bảng điều khiển, đáp lại với giọng lạnh lùng nhưng không thiếu sự châm chọc.
-Cậu nên đọc kỹ thông tin trước khi mở miệng, Lucas. Mái vòm Xanh chặn hết sóng vệ tinh rồi. Nó bao phủ cả một vùng Châu Âu, dày vài kilomet, cao hàng chục kilomet. Vệ tinh giờ chỉ là đống sắt vụn đối với chúng ta.
Lucas lập tức nhăn mặt, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời. Cậu khoanh tay, dựa người ra ghế, miệng lẩm bẩm.
-Chán chết. Lại còn cái màn sương quái quỷ gì nữa. Nghe thôi đã thấy phiền.
Kamikaze không buồn đáp lại, tập trung điều khiển Pegasus lướt đi trong bóng tối. Chiếc xe di chuyển êm ru, âm thanh của tiếng động cơ điện phát ra gần như không đáng kể ở nơi đây, chỉ có tiếng ma sát của bánh xe với mặt đường tạo ra âm thanh vun vút đầy sắc nhọn, vang vọng trong khắp không gian kín mít của đường hầm.
Ronan ngồi ở ghế phụ, anh lúc này đang kiểm tra lại dữ liệu trên máy tính bảng cá nhân, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng thông tin được ghi trên đó.
Đường hầm này, dù được quân đội bảo trì thường xuyên, vẫn không phải nơi an toàn tuyệt đối. Những vết xước trên tường là minh chứng cho sự hiện diện của lũ quái vật, những sinh vật biến dị từ vùng đất hoang ở đầu bên kia, luôn chực chờ xâm nhập qua con đường này.
Anh bất chợt ngẩng lên, quay sang nhìn Kamikaze.
-Đoạn đường này tạm thời an toàn. Quân đội thường xuyên dọn dẹp, đẩy lùi lũ quái vật để chúng không thể xâm nhập sâu hơn vào địa phận Anh Quốc. Cứ tăng tốc hết mức, đến khu vực nguy hiểm thì tôi sẽ ra tín hiệu dừng.
Kamikaze gật nhẹ, ngón tay lướt nhanh trên bảng điều khiển. Pegasus lập tức lao vút đi, tốc độ tăng đột ngột khiến cả đội cảm nhận được lực quán tính nhẹ. Tiếng ma sát của bánh xe giờ đây giống như tiếng rít của một mũi tên, vang vọng không ngừng trong đường hầm kín.
Ronan quay sang Lucas, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ.
-Mà để Lucas làm hoa tiêu ổn không thế? Nhiệm vụ lần này không phải trò đùa. Đưa cho đứa lười nhất đội thế này, tôi không chắc lắm.
Kamikaze vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng, đáp lại ngay.
-Không sao. Kỹ năng hoa tiêu của cậu ta đủ dùng. Chưa kể, Lucas nhạy với những thay đổi nhỏ, khả năng định vị ba chiều cũng không tệ. Nếu không phải Lucas, anh tìm được ai trên xe này làm tốt hơn không?
Ronan nhíu mày nhưng không phản bác vì biết Kamikaze nói đúng. Trong hồ sơ nói rằng dù Lucas lười biếng và hay càu nhàu, cậu ta có một trực giác đặc biệt gần như bản năng, nhất là trong việc phát hiện nguy hiểm. Đó là lý do cậu được chọn làm hoa tiêu, dù tính cách bất cần của cậu khiến người khác đôi lúc phát điên.
Lucas nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người liền nhếch môi cười khẩy.
-Nghe chưa, sếp? Tôi là báu vật của cái đội này đấy. Đừng có mà coi thường.
Giọng cậu đầy vẻ tự mãn, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình radar, không bỏ sót bất kỳ tín hiệu nào.
Ronan lắc đầu, không buồn đáp lại. Anh quay sang kiểm tra các thiết bị khác, đảm bảo mọi thứ sẵn sàng cho hành trình phía trước. Pegasus tiếp tục lao đi, ánh sáng từ đèn pha là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối vô tận. Âm thanh phát ra từ bánh xe dù nhỏ, vẫn bị đường hầm khuếch đại, tạo nên một thứ tiếng vang liên miên, như thể cả con đường đang thì thầm những lời cảnh báo.
Không khí trong buồng lái trở nên nặng nề. Mỗi thành viên đều cảm nhận được áp lực vô hình từ bóng tối bên ngoài. Đây không chỉ là một con đường hầm bình thường, mà còn là cánh cửa dẫn vào vùng đất hoang tàn, nơi mọi quy tắc của thế giới văn minh đều bị xóa bỏ. Nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, dưới bất kỳ hình dạng nào, và trong bất kì hoàn cảnh nào.
Lucas sau một lúc im lặng đột nhiên lên tiếng, ánh mắt cậu lướt về phía hành lang dẫn đến phòng thí nghiệm trên xe. Căn phòng ấy lớn bất thường, chiếm gần một phần ba không gian của Pegasus. Cậu nhíu mày, giọng điệu pha chút nghi ngờ.
-Mà này, sao cái phòng thí nghiệm to thế? Đây có thật là xe dã chiến không đấy? Nhìn cứ như cái phòng thí nghiệm di động của mấy nhà khoa học điên khùng.
Ronan đang kiểm tra bản đồ trên máy tính bảng, đáp lại mà không ngẩng lên.
-Nó được thiết kế riêng cho chúng ta. Phòng thí nghiệm đó không chỉ để nghiên cứu, mà còn để điều chế hóa chất trong trường hợp khẩn cấp. Nếu hết dự trữ, chúng ta có thể dùng nguyên liệu thô từ bên ngoài hoặc tái chế những gì sẵn có. Hơn nữa, sự đột biến ở vùng đất hoang phức tạp hơn cậu nghĩ. Gặp phải thứ không thể xử lý bằng súng đạn, phòng thí nghiệm đó sẽ là cứu cánh.
Lucas nhún vai, rõ ràng không thỏa mãn với câu trả lời.
-Nghe thì hay đấy, nhưng tôi cá là cái phòng đó chỉ để mấy người bày bừa rồi làm nổ tung cả xe.
Cậu lẩm bẩm, ánh mắt trở lại màn hình radar nhưng khóe miệng vẫn giữ một nụ cười nửa miệng đầy châm chọc.
Kamikaze không kìm được, quay sang lườm Lucas.
-Nếu cậu rảnh để nói nhảm, thì tập trung vào radar đi. Một sơ suất nhỏ là cả đội toi đấy.
Lucas nhướng mày định đáp lại, nhưng ánh mắt sắc như dao của Kamikaze khiến cậu im bặt. Cậu quay lại quan sát màn hình, lẩm bẩm gì đó không rõ nhưng rõ ràng không dám tiếp tục khiêu khích.
Trong khi đó ở khoang sau, các thành viên khác cũng đang chuẩn bị theo cách của riêng mình. Reinhard với dáng vẻ lầm lì, ngồi trong phòng bảo trì, kiểm tra từng linh kiện của vũ khí do mình tạo ra. Đôi tay cậu di chuyển thuần thục, ánh mắt tập trung tuyệt đối, như thể mỗi con ốc mỗi mạch điện đều là một phần cơ thể của mình.
Bên trong khoang y tế, Tokita đang đọc lại các tài liệu về “Mái vòm Xanh” do những đội tiên phong thu thập được. Trên bàn, một màn hình hiển thị các biểu đồ phức tạp, phân tích thành phần hóa học của màn sương. Cậu khẽ đẩy gọng kính, lẩm bẩm một mình.
-Nếu đúng như giả thuyết, màn sương này không chỉ chặn sóng. Nó có thể là một dạng chất xúc tác sinh học… Nhưng dữ liệu hiện tại chưa đủ.
Quay lại buồng lái, Ronan đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc lại khi nhìn vào màn hình radar. Một tín hiệu bất thường vừa xuất hiện, rất nhỏ, nhưng đủ để khiến anh chú ý.
-Lucas, kiểm tra lại tín hiệu ở góc đông bắc. Có gì đó không ổn.
Dù lúc này tỏ ra lười biếng, Lucas cũng phản ứng lại nhanh đến bất ngờ. Cậu phóng to hình ảnh trên radar, ngón tay lướt nhanh trên bảng điều khiển.
-Chỉ là một đám bụi kim loại, có lẽ từ mấy mảnh vỡ cũ. Nhưng… chờ đã.
Cậu nhíu mày, ánh mắt đột nhiên sắc bén.
-Có chuyển động. Nhỏ nhưng không phải ngẫu nhiên. Cách chúng ta khoảng hai kilomet.
Kamikaze lập tức giảm tốc độ, ánh mắt anh quét qua màn hình phụ trên bàn điều khiển.
-Quái vật à?
Lucas đáp, giọng cậu giờ đây không còn chút bất cần.
-Chưa rõ. Nhưng nó đang di chuyển. Hướng về phía chúng ta.
Ronan nắm chặt tay, ánh mắt khóa chặt vào màn hình.
-Kamikaze, giữ tốc độ ổn định, nhưng sẵn sàng tăng tốc nếu cần. Lucas, theo dõi sát tín hiệu đó. Nếu nó đến gần dưới một kilomet, báo ngay cho tôi biết.
Không khí trong buồng lái trở nên căng như dây đàn. Tiếng động cơ của Pegasus giờ đây dường như nhỏ hơn, bị át đi bởi sự im lặng đầy áp lực đang bao phủ xung quanh. Ánh sáng từ đèn pha vẫn chiếu sáng con đường, nhưng bóng tối phía trước dường như dày đặc hơn, như thể đang che giấu một mối hiểm họa vô hình.
Kamikaze dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, siết chặt tay trên vô-lăng.
-Nếu chỉ là một vài con quái vật chúng ta có thể xử lý. Nhưng nếu là cả một tổ… thì phiền to.
Ronan gật đầu, giọng anh trầm xuống.
-Dù là gì chúng ta không được phép dừng lại. Hầm Manche này là con đường duy nhất của chúng ta. Nếu để không chấp nhận tiến về phía trước thì chẳng còn lý do gì để chúng ta quay về mà đảm bảo an toàn cả.
Lucas lần đầu tiên trong buổi sáng này không hề cãi lại. Cậu tập trung hoàn toàn vào màn hình radar, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm hiếm thấy.
-Yên tâm! Nếu cái thứ đó dám lại gần, tôi sẽ phát hiện trước khi nó kịp chạm vào chiếc xe.
Chiếc Pegasus tiếp tục lăn bánh, ánh sáng từ đèn pha xé tan một phần bóng tối trước mặt, nhưng không thể nào xua đi cảm giác bất an đang bao trùm lên cả nhóm. Đoạn đường hầm khổng lồ với những vết xước đầy ám ảnh, như đang thì thầm với họ về những trận chiến đã qua, và những biến cố sắp xảy ra.
-
Một vệt máu đỏ thẫm chợt lướt qua kính chắn gió, kéo theo một mảnh thịt bầy nhầy dính chặt vào bề mặt kính. Ronan nhíu mày, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tiếng động kinh dị xen kẽ với âm thanh chiếc Pegasus di chuyển càng lúc càng rõ, như thể thứ gì đó đang bò sát mặt đất, cào cấu vào tường thép của đường hầm. Anh giơ tay, ra hiệu cho Kamikaze một cách đầy dứt khóa.
-Dừng xe!
Giọng anh sắc như lưỡi dao.
-Đoạn đường phía trước không ổn. Tắt đèn pha, chuyển sang hệ thống quan sát ban đêm. Ngay!
Kamikaze gật đầu, ngón tay lướt nhanh trên bảng điều khiển. Đèn pha vụt tắt, bóng tối lập tức nuốt chửng mọi thứ trong tích tắc trước khi hệ thống quan sát ban đêm khởi động. Những camera nhỏ xíu gắn quanh thân xe bắt đầu truyền hình ảnh về màn hình chính, phác họa đường hầm trong sắc xanh nhạt ma quái. Hệ thống này có thể nhìn xuyên bóng tối, phát hiện nhiệt độ và chuyển động, nhưng ngay cả nó cũng không thể xua tan cảm giác bất an đang bóp nghẹt cả đội.
Ronan quay sang Lucas, người phụ trách radar.
-Bật hệ thống TRL-8M lên. Tôi cần biết chính xác thứ gì đang chờ chúng ta phía trước.
Lucas lườm anh, vẻ mặt uể oải.
-Sao anh không tự làm? Đống thiết bị này phức tạp chết tiệt.
Ronan không đáp, chỉ đặt tay lên vai Lucas và siết mạnh. Cậu ta rên lên, vội vàng khởi động hệ thống radar không dây TRL-8M. Đây là thiết bị định vị tiên tiến nhất trên xe, hoạt động như một vệ tinh thu nhỏ, quét không gian ba chiều, đo nhiệt độ, chuyển động, và thậm chí chụp ảnh vật thể ở cự ly gần. Màn hình radar sáng lên, hiển thị hàng loạt chấm tín hiệu lấp lóe, đỏ nhạt và xanh lá, di chuyển trong một mô hình hỗn loạn nhưng có tổ chức.
Ronan rời ghế, gọi Tokita từ phòng chữa trị. Cả hai nhanh chóng lên tầng hai, vào kho thiết bị. Anh lục lọi ngăn chứa, lôi ra một quả cầu kim loại tròn, to gấp đôi quả bóng chày, bề mặt lấp lánh ánh bạc. Đây là BP-8, máy thu đa tín hiệu, có thể mở rộng phạm vi radar lên đến 2km. Anh nhấn các nút cảm ứng trên quả cầu, kiểm tra nhanh trước khi đưa cho Tokita.
Ronan ra lệnh, giọng không chút dao động.
-Cậu lên nóc xe, ném BP-8 này xa nhất có thể về phía trước. Căn chuẩn, bán kính hoạt động của nó là 2km thôi đấy.
Tokita gật đầu, kích hoạt bộ đồ chiến đấu N-series. Bộ đồ với cơ chế tăng lực, giúp cậu dễ dàng leo lên nóc xe qua cầu thang đứng. Cậu vặn chốt cửa trần, luồng không khí lạnh lẽo từ đường hầm ùa vào, mang theo mùi hôi thối của máu và thịt thối rữa. Tokita hít một hơi, lấy thế ném bóng chày, rồi phóng quả cầu với toàn bộ sức mạnh. Quả cầu bay vút đi như một viên đạn, cắt ngang bóng tối, đâm thẳng vào màn đêm phía trước.
Trở lại phòng điều khiển, Ronan nhanh chóng dán mắt vào màn hình radar. Hàng loạt chấm tín hiệu xuất hiện, dày đặc như một đàn cá bơi trong đại dương đen. Chấm đỏ nhạt, lớn hơn, tập trung ở hai bên tường đường hầm, trong khi chấm xanh lá nhỏ hơn, di chuyển nhanh và linh hoạt hơn. Anh chỉ tay vào màn hình, giọng trầm nhưng sắc lạnh.
-Đưa ra đánh giá đi Lucas.
Cậu nghe xong liền thở dài, miệng lẩm bẩm.
-Sao anh không làm đi, Jack? Nhìn đống tín hiệu này mệt mỏi quá.
Ronan không đáp lại mà chỉ khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu. Một cảm đe dọa vô hình khiến Lucas lạnh cả sống lưng, làm cậu phải miễn cưỡng phân tích.
-Có tối thiểu hai loại sinh vật trong đường hầm. Nhìn đây!
Cậu chỉ vào chùm tín hiệu dọc hai bên tường.
-Chấm đỏ nhạt, năng lượng cao nhưng di chuyển rất hạn chế, gần như cố định. Chúng là sinh vật hằng nhiệt, có thể bị kẹt hoặc bị cố định vào tường. Còn chấm xanh lá, ít hơn, nhưng di chuyển linh hoạt hơn, phạm vi rộng. Nhìn này!
Rồi cậu tiếp tục chỉ vào một chấm đỏ nhạt đang được kéo bởi nhiều chấm xanh lá.
-Đám xanh lá đang vận chuyển đỏ nhạt về phía tường.
Ronan gật đầu, mắt không rời khỏi màn hình.
-Được rồi, vậy kết luận đi! Chúng ta có gì từ những thông tin đó?
Lucas nhún vai rồi đáp lại.
-Đám đỏ nhạt là thức ăn của xanh lá. Xanh lá là sinh vật biến nhiệt, dựa vào nhiệt độ để định vị. Số lượng đỏ nhạt áp đảo, có lẽ vì chúng dễ bị phát hiện hơn. Khi BP-8 vỡ, một đám xanh lá lập tức lao tới, chứng tỏ chúng nhạy với âm thanh. Đúng với thông tin ta có. Đường hầm này…
Cậu bỗng ngập ngừng, giọng trở nên thấp xuống cùng gương mặt đăm chiêu.
-Giống như một cái tủ lạnh của lũ quái vật. Chúng ta đang đâm đầu vào tổ của chúng.
Bỗng màn hình radar tối sầm, trở về giao diện mặc định. Lucas toan chửi thề nhưng đã kịp dừng lại, cậu nhanh chóng mở lại đoạn ghi hình từ BP-8. Hình ảnh hiện lên, mờ ảo nhưng đủ để khiến cả đội lạnh gáy. Những cái xác người, động vật, thậm chí cả quái vật bị dán chặt vào tường thép bằng một chất nhầy trắng đục. Máu chảy thành dòng, hòa lẫn với chất dịch nhớp nháp, tạo thành những vũng đỏ thẫm dưới sàn. Một số cái xác vẫn còn cử động, tay chân giãy giụa yếu ớt, miệng phát ra những tiếng rên rỉ thảm thiết, như cầu xin được giải thoát.
-Dựa vào nhiệt độ trong hầm, khoảng 23 độ C.
Lucas tiếp tục, giọng tỏ vẻ thích thú.
-Đây là môi trường lý tưởng để bảo quản… thức ăn. Tín hiệu gần nhất cách ta một cây số. Nếu may mắn, ta có thể quay xe và thoát trước khi bị phát hiện đấy.
Ronan không đáp lại, ánh mắt anh hướng về phía bóng tối sâu thẳm phía trước. Anh chuyển sang khu vực điều khiển vũ khí, hạ hai khẩu pháo lớn và các ụ tên lửa xuống khoang bên trong xe. Tiếng kim loại va chạm vang lên khô khốc khi các cánh cửa thép dày khép lại, che kín vũ khí bên trong. Sau đó anh chuyển bánh xe từ dạng tròn sang dạng tam giác của hệ thống RWT, phù hợp với địa hình gồ ghề. Pegasus cứ thế lặng lẽ tiến về phía trước, mọi tiếng động do nó phát ra đã được giảm thiểu tối đa, nhưng trong không gian kín của đường hầm, mỗi âm thanh dù nhỏ nhất cũng như một lời mời gọi tử thần.
Ronan nói với giọng đều đều, bình tĩnh để trấn an mọi người.
-Chiếc xe này được thiết kế để anh lập nhiệt độ và âm thanh. Kính một chiều, lớp cách âm hoàn hảo. Chỉ cần âm thanh của bánh xe không quá lớn, ta có thể thoát được khỏi đây mà không gặp vấn đề gì quá nghiêm trong.
Lucas nghe xong lập tức cười khẩy, nhưng nụ cười không che giấu nổi sự căng thẳng xen lẫn hào hứng hiện rõ trên gương mặt.
-Nah! Chúng ta sẽ chết hết cả thôi.


0 Bình luận