Vài phút trước, bên trong phòng an toàn tan hoang của Sydney Kellion.
Sự im lặng vốn có bên trong căn phòng an toàn bị phá vỡ bởi tiếng kim loại bị tra tấn và tiếng gầm gừ đầy bực bội của Eden. Bên ngoài hành lang, tiếng súng, tiếng lưỡi kiếm năng lượng rít lên và tiếng va chạm chát chúa từ trận chiến giữa hai cấp dưới của hắn và kẻ xâm nhập bí ẩn vọng vào một cách mờ nhạt, bị át đi bởi lớp bụi gây nhiễu dày đặc mà chính hắn đã ra lệnh sử dụng. Nhưng giờ đây, sự tập trung của Eden không đặt ở trận chiến bên ngoài. Hắn đang ở đây, trong cái pháo đài cá nhân xa hoa nhưng giờ đã tan hoang này với một mục tiêu duy nhất, tìm ra Sydney Kellion.
Hắn đang đứng trước một dãy tủ đựng đồ cao cấp bằng hợp kim đánh bóng, được tích hợp thẳng vào tường. Trông chúng có vẻ chắc chắn, được trang bị khóa điện tử tinh vi. Nhưng đối với Eden, kẻ sở hữu sức mạnh thể chất được tăng cường vượt trội nhờ vào những cải tạo sinh học và bộ đồ cường hóa tiên tiến ẩn dưới lớp đồng phục an ninh Kellion, những cánh cửa này không khác gì giấy bìa cứng.
-Lại nhầm à?
Eden lẩm bẩm, giọng đầy vẻ khó chịu khi vừa giật tung cánh cửa thứ ba liên tiếp. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có vài bộ quần áo đắt tiền treo trên móc. Sức mạnh của hắn quá lớn, đến nỗi bản lề kim loại bị xé toạc khỏi khung, cánh cửa bị vặn xoắn, biến dạng đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu. Cái khóa điện tử tinh vi chỉ kêu bíp một tiếng yếu ớt rồi tắt ngấm, như một lời chế nhạo câm lặng trước sức mạnh cơ bắp thuần túy của hắn.
-Cái nào mới là cái có giải độc đắc đây hả, Sydney?
Eden gầm gừ vào không khí tù đọng, mùi thuốc nổ và kim loại cháy vẫn còn phảng phất.
-Đừng nói với tao là lão già khốn kiếp đó lại cho lắp đặt cả chục cái tủ giống hệt nhau chỉ để chơi trò trốn tìm chết tiệt này nhé?
Hắn nhíu mày, sự mất kiên nhẫn bắt đầu gặm nhấm sự bình tĩnh vốn có. Thời gian đang cạn dần. Trận chiến bên ngoài kéo dài hơn dự kiến, điều đó có nghĩa là đối thủ không hề dễ xơi. Và tệ hơn, nó có nghĩa là nguy cơ bị phát hiện bởi lực lượng hộ vệ chính của đoàn xe đang tăng lên từng giây. Hắn cần phải tìm thấy Sydney và rời khỏi đây ngay lập tức.
Hắn vươn tay tới cánh cửa tủ tiếp theo, cánh cửa thứ tư. Lần này, hắn không giật mạnh mà dùng vai húc thẳng vào.
RẦM! Cánh cửa bật tung vào trong, va đập mạnh vào thành tủ phía sau. Lại một chuỗi thất vọng. Chỉ có thêm quần áo và vài vật dụng cá nhân vô giá trị.
Cơn giận dữ bùng lên, Eden đóng sầm cánh cửa lại với một lực khủng khiếp, rồi tung một cú đá trời giáng vào giữa cánh cửa.
KÉT! Kim loại bị xé toạc. Cánh cửa vỡ nát thành nhiều mảnh, bản lề bị thổi bay. Một cú đá đủ sức nghiền nát bất cứ ai không may mắn trốn bên trong. Đó cũng chính là lý do Eden phải cẩn thận một cách miễn cưỡng. Nhiệm vụ của hắn là bắt sống Sydney. Nếu chỉ đơn giản là giết, hắn đã ra lệnh cho người của mình ném vài quả lựu đạn vào phòng ngay sau khi phá cửa, hoặc dùng súng phun lửa thiêu rụi mọi thứ bên trong. Nhưng không, ông ta phải còn sống, ít nhất là đủ sống để làm vật trao đổi, để đảm bảo kế hoạch lớn hơn của Ferris và những kẻ đứng sau thành công.
Việc phải giữ cho mục tiêu sống sót cũng là lý do tại sao Tabor và Saldin, hai cấp dưới đang chiến đấu bên ngoài chủ yếu sử dụng dao năng lượng và khiên trường lực cá nhân. Súng đạn, đặc biệt là trong một môi trường hỗn loạn và chật hẹp như thế này, quá dễ gây ra thiệt hại ngoài ý muốn. Một viên đạn lạc có thể dễ dàng giết chết con tin hoặc thậm chí bắn nhầm đồng đội. Khiên trường lực, với khả năng làm chậm động năng là biện pháp phòng thủ lý tưởng, trong khi dao năng lượng cho phép kết liễu đối thủ một cách chính xác và có kiểm soát hơn ở cự ly gần. Mọi thứ đều được tính toán để giảm thiểu rủi ro cho “món hàng” quý giá.
Nhưng tại sao Eden lại tập trung vào việc tìm kiếm trong những cái tủ quần áo vô tri này? Lý do rất đơn giản, và cũng rất ngớ ngẩn. Khi hắn và đồng bọn lần đầu tiên phá tan cánh cửa phòng an toàn và xông vào, trong khoảnh khắc hỗn loạn ban đầu, hắn đã thoáng thấy cánh cửa của một chiếc tủ đựng đồ lớn nhất, nằm ở góc phòng, đột ngột đóng sập lại. Dường như nó được điều khiển từ xa. Và quan trọng hơn, hắn đã nhìn thấy một mảnh vải nhỏ, trông giống như vạt áo vest, bị kẹt lại ở khe cửa khi nó đóng lại.
Một sai lầm sơ đẳng của kẻ đang trốn chạy. Hoặc là một cái bẫy quá rõ ràng.
Nhưng trong tình huống cấp bách, Eden đã không nghĩ nhiều. Hắn cho rằng ông ta già Sydney, trong cơn hoảng loạn, đã chui vào đó và vô tình để lại dấu vết. Hắn lập tức ra lệnh cho Tabor và Saldin cảnh giới bên ngoài, đề phòng có kẻ truy đuổi, còn mình thì tiến thẳng đến cái tủ khả nghi đó.
Việc mở nó ra lại là một vấn đề khác, hắn có thể dễ dàng dùng dao năng lượng của mình, một lưỡi kiếm plasma có khả năng cắt xuyên cả giáp xe tăng nếu cần để xẻ đôi cái tủ. Nhưng làm vậy có nguy cơ rất cao là sẽ xẻ đôi luôn cả Sydney bên trong. Vì vậy, hắn buộc phải dùng cách thủ công hơn, sử dụng sức mạnh cơ bắp phi thường của mình và một lưỡi kiếm năng lượng được điều chỉnh ở mức công suất thấp nhất, chỉ dài bằng một con dao găm, để cẩn thận cạy phá hệ thống khóa và bản lề. Đó là một quá trình tốn thời gian và cực kỳ khó chịu đối với một kẻ thiếu kiên nhẫn như Eden.
Và kết quả? Khi cánh cửa cuối cùng cũng bật mở, bên trong không hề có Sydney Kellion. Chỉ có một cái móc treo duy nhất, và trên đó là bộ vest sang trọng của ông ta, được treo ngay ngắn. Mảnh vải bị kẹt ở cửa rõ ràng là một phần của bộ vest này, được cố tình sắp đặt.
Một trò lừa bịp rẻ tiền. Một thủ thuật câu giờ trắng trợn.
Eden nghiến răng ken két. Hắn giật mạnh bộ vest khỏi móc, xé nó thành từng mảnh bằng một cơn giận dữ câm lặng, rồi ném xuống sàn. Gã cáo già này, ngay cả trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vẫn còn tâm trí để chơi trò mèo vờn chuột với hắn.
-Được lắm, Sydney!
Hắn thì thầm, giọng lạnh như băng.
-Ông muốn chơi à? Để xem ai là người cười cuối cùng.
Hắn ra hiệu cho Tabor và Saldin vào hỗ trợ lục soát căn phòng. Nhưng ngay lúc đó, cảm biến chuyển động trên thiết bị đầu cuối của hắn báo động, có kẻ đang tiếp cận hành lang với tốc độ cao. Kẻ thù đã đến.
-Hai người ra ngoài đón tiếp vị khách đó!
Eden ra lệnh, giọng quả quyết.
-Giải quyết nhanh gọn lên. Tao sẽ ở lại đây tìm lão già đó.
Hắn tin tưởng vào khả năng của hai gã cấp dưới thân tín nhất của mình. Tabor và Saldin là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, được cải tạo và trang bị tận răng. Hai đánh một lại có lợi thế về khiên trường lực, chúng chắc chắn sẽ xử lý được bất kỳ kẻ nào dám bén mảng đến đây.
Sau khi hai người kia rời đi, Eden tiếp tục cuộc tìm kiếm một mình, cơn giận dữ âm ỉ biến thành sự tập trung cao độ. Hắn bắt đầu lục soát một cách có hệ thống hơn.
Đến phòng tắm, hắn đạp tung cánh cửa gỗ lim. Bên trong, bồn tắm lớn bằng sứ trắng chứa đầy nước ấm, nhưng phần đáy nước có màu hơi đục, tối màu bất thường. Có thể ông ta già đang nín thở trốn dưới đó? Eden thò tay vào, khuấy mạnh dòng nước ấm. Không có gì. Chỉ có nước và vài loại muối tắm đắt tiền. Hắn kiểm tra nhanh khu vực nhà vệ sinh. Cũng trống rỗng.
Phòng ngủ, một không gian tương đối rộng rãi với chiếc giường cỡ lớn đặt giữa phòng. Chăn nệm trông có vẻ lộn xộn, và có một khối cộm lên đáng ngờ ở giữa giường. Lại một trò trẻ con nữa? Eden giật mạnh tấm chăn dày ra. Bên dưới là một đống gối được xếp chồng lên nhau, tạo hình giống như một người đang nằm co ro. Hắn đá bay đống gối đi trong sự bực bội. Không có gì.
Hắn đảo mắt quanh phòng ngủ, và rồi lại phát hiện ra một chiếc tủ quần áo khác, nhỏ hơn chiếc tủ ban đầu, và lần này, lại có một mảnh vải nhỏ thò ra từ khe cửa.
[Lại nữa à?]
Eden cau mày.
[Tên thương nhân này nghĩ mình là ai, một thằng hề trong rạp xiếc rẻ tiền?]
Ban đầu, hắn định bỏ qua, cho rằng đây lại là một trò câu giờ nhạt nhẽo khác. Nhưng rồi một ý nghĩ khác lóe lên. Có thể nào đây là một đòn tâm lý ngược? Ông ta già cố tình lặp lại trò cũ, hy vọng rằng hắn sẽ chủ quan bỏ qua, và đó mới chính là nơi ẩn nấp thực sự?
Chết tiệt. Hắn không thể mạo hiểm. Hắn buộc phải kiểm tra.
Lần này, hắn không phá cửa một cách thô bạo. Hắn cẩn thận dùng lưỡi kiếm năng lượng ngắn cắt đứt bản lề và khóa cửa một cách chính xác, rồi từ từ mở cánh cửa ra.
Và một lần nữa, không có gì. Chỉ có thêm quần áo.
-GRÀHHHH!
Eden gầm lên một tiếng không thành lời, cơn giận dữ và sự thất vọng cuối cùng cũng khiến hắn mất kiểm soát. Hắn quay người lại, dùng hết sức bình sinh đá bay chiếc giường, lật tung mọi thứ trong phòng ngủ. Đồ đạc vỡ nát, mảnh kính và gỗ vụn bay tung tóe. Hắn cần phải giải tỏa sự bực tức đang tích tụ.
Thông thường trong tình huống như thế này, Eden có thể sử dụng các thiết bị quét cảm biến tiên tiến được tích hợp trong bộ đồ của mình, quét nhiệt, quét sóng tín hiệu, quét tín hiệu sinh học để nhanh chóng xác định vị trí của mục tiêu, dù họ có trốn kỹ đến đâu đi chăng nữa. Nhưng trớ trêu thay, chính thứ vũ khí mà hắn đã sử dụng để gây khó khăn cho đối phương giờ lại đang phản chủ. Lớp bụi gây nhiễu dày đặc bao phủ khắp căn phòng và hành lang đã làm nhiễu loạn hoàn toàn các cảm biến tinh vi của hắn. Màn hình quét chỉ hiển thị một mớ hỗn độn các tín hiệu giả và nhiễu trắng. Hắn gần như bị mù về mặt công nghệ trong chính cái bẫy do mình tạo ra.
Việc phá tung cánh cửa phòng an toàn đáng lẽ phải giúp ích cho việc tìm kiếm, tạo ra một lối thoát hiểm tiềm năng hoặc ít nhất là làm ông ta già hoảng sợ mà lộ diện. Nhưng nó cũng gây ra một hậu quả không mong muốn, sự chênh lệch áp suất đột ngột giữa bên trong và bên ngoài đã hút một lượng lớn bụi gây nhiễu từ hành lang tràn vào phòng, khiến tình hình càng trở nên tồi tệ hơn. Màn sương mờ ảo giờ đây bao phủ mọi ngóc ngách, khiến tầm nhìn vật lý cũng bị hạn chế đáng kể.
[Không ổn rồi,]
Eden tự nhủ, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
[Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây. Trận chiến bên ngoài vẫn chưa kết thúc. Tabor và Saldin đang gặp khó khăn. Nếu đám hộ vệ chính của Kellion kéo đến đây trước khi mình tìm được Sydney và rút lui, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ phức tạp.]
Hắn cảm nhận được mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng, dù hệ thống điều hòa của bộ đồ vẫn đang hoạt động tốt. Nguy cơ bị lộ tẩy đang hiện hữu, hắn tham gia vào vụ cướp này dưới vỏ bọc là một nhân viên an ninh nội bộ của Kellion. Kế hoạch ban đầu rất đơn giản, tận dụng vị trí của mình, chờ đợi cuộc tấn công của đám cướp do Ferris cầm đầu, sau đó “giả vờ” cố gắng hộ tống Sydney đến nơi an toàn, nhưng thực chất là dẫn ông ta già vào thẳng hang cọp.
Với một con tin cấp cao như Sydney, việc chiếm quyền kiểm soát toàn bộ đoàn xe gần như là chắc chắn. Sau đó, Eden và đồng bọn sẽ đóng vai những người hùng thất bại, những kẻ đã cố gắng hết sức nhưng không thể chống lại lực lượng áp đảo của kẻ địch. Thậm chí, hắn đã bí mật đề nghị với Ferris dàn dựng một trận chiến giả, để hắn và người của mình “bị đánh bại” một cách thuyết phục, nhằm xóa sạch mọi nghi ngờ.
Nhưng mọi thứ đã đi chệch hướng một cách thảm hại. Quá nhiều biến số bất ngờ đã xảy ra, sự xuất hiện của bộ giáp chiến đấu hạng nặng vào thời điểm quá sớm, sự can thiệp của những kẻ bí ẩn, và sự cứng đầu, lắm chiêu của chính lão Sydney. Kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo giờ đây đang đứng trước nguy cơ đổ bể. Nếu bị phát hiện là nội gián, là kẻ đã vi phạm hợp đồng và phản bội Kellion, hắn sẽ trở thành mục tiêu bị truy nã gắt gao nhất bởi cả Kellion, Chính phủ Liên hiệp Pháp-Thụy Sĩ, và có thể cả những tập đoàn khác muốn lấy đó làm gương. Cái giá phải trả là quá đắt.
[Hai tên kia vẫn chưa quay lại,]
Eden nghĩ thầm, liếc nhìn về phía hành lang mờ ảo.
[Điều đó chỉ có thể có nghĩa là chúng đang phải đối mặt với một đối thủ thực sự mạnh. Khiên trường lực có thể vô hiệu hóa súng đạn tầm xa, nhưng nếu đối thủ đủ nhanh nhẹn và kỹ năng để áp sát, cận chiến sẽ là một thử thách hoàn toàn khác. Tabor và Saldin rất mạnh, nhưng chúng đang mất quá nhiều thời gian.]
Ban đầu, hắn nghĩ rằng để hai người kia xử lý kẻ truy đuổi là hợp lý. Ba người chiến đấu trong một hành lang hẹp có thể sẽ tự cản đường nhau. Hắn tin rằng mình ở lại tìm Sydney sẽ hiệu quả hơn. Nhưng giờ đây, hắn bắt đầu nghi ngờ quyết định đó. Có lẽ hắn nên ra ngoài hỗ trợ, kết thúc trận chiến nhanh chóng rồi cả ba cùng tìm kiếm. Nhưng đã quá muộn để thay đổi.
Hắn gạt bỏ những suy nghĩ phân tâm, ép buộc bản thân tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Phải tìm ra ông ta. Ngay bây giờ.
Hắn tiếp tục lục soát, ánh mắt sắc như dao cạo quét qua từng góc khuất, từng đồ vật còn sót lại trong căn phòng tan hoang. Không còn nhiều nơi để trốn nữa. Gầm giường? Đã kiểm tra. Trong ống thông gió? Hắn liếc nhìn những tấm lưới thông gió gần sàn nhà. Có vẻ quá nhỏ để một người đàn ông to lớn như Sydney có thể chui vào.
Rồi đột nhiên, hắn dừng lại. Ánh mắt hắn hướng về chiếc tủ đựng đồ lớn nhất ở góc phòng, chiếc tủ đầu tiên mà hắn đã kiểm tra, nơi hắn tìm thấy bộ vest bị cài bẫy. Cánh cửa của nó dù đã bị hắn phá hỏng phần lớn, vẫn đang hé mở một cách kỳ lạ.
Có điều gì đó không đúng. Hắn nhớ rất rõ sau khi xé nát bộ vest, hắn đã đóng sầm cánh cửa lại. Cú đóng mạnh đến mức một trong hai bản lề còn sót lại đã bị gãy nốt, khiến cánh cửa bị lệch hẳn so với khung. Ở trạng thái đó, nó không thể tự nhiên hé mở ra được, trừ khi... có ai đó ở bên trong vừa di chuyển.
Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể Eden. Lão già đó... không lẽ nào...
Hắn từ từ tiến lại gần chiếc tủ lớn, bước chân nhẹ nhàng đến mức không gây ra tiếng động. Hắn đặt tay lên cánh cửa bị cong vênh, nín thở. Rồi hắn giật mạnh.
Cánh cửa bật mở hoàn toàn với một tiếng két chói tai của kim loại bị xé rách.
Và ở đó, ngồi co ro trong bóng tối chật hẹp của chiếc tủ, giữa đống quần áo bị hắn vứt bừa bãi, là Sydney Kellion.
Ông ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt, nhễ nhại mồ hôi vì sợ hãi và ngột ngạt. Nhưng khi nhìn thấy Eden, một nụ cười yếu ớt, gượng gạo lại nở trên môi ông ta. Một nụ cười của kẻ đường cùng, cố gắng tỏ ra thân thiện một cách tuyệt vọng.
Eden cũng nhếch mép cười đáp lại, một nụ cười lạnh lẽo không hề có ý tốt.
-Vậy là ngài ở đây!
Hắn nói chậm rãi, giọng mỉa mai.
-Chúng tôi đã tìm ngài khá vất vả đấy, ngài Kellion ạ. Nhưng trò chơi trốn tìm kết thúc rồi. Bây giờ, chúng ta cần phải di tản. Chúng tôi sẽ đưa ngài đến một nơi an toàn hơn nhiều.
Sydney nuốt nước bọt khan, nụ cười trên môi trở nên méo mó vì sợ hãi.
-Ờ... Thực ra,”
Ông ta lắp bắp.
-Tôi nghĩ... tôi nghĩ hiện tại tôi đang ở một nơi khá an toàn rồi. Ở đây... ở đây cũng tốt.
-Ồ, xin đừng lo lắng, thưa ngài.
Eden nói, giọng ngọt ngào giả tạo.
-Nơi chúng tôi sắp đưa ngài đến còn an toàn hơn thế này gấp bội. Nào, đi với tôi.
Nụ cười trên mặt Eden biến mất ngay lập tức, thay thế bằng một vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ đơn giản là đưa tay ra, nhanh như chớp, tóm lấy cổ họng mềm nhũn của Sydney.
-Ực!
Ông ta kêu lên một tiếng nghẹn ngào, đôi mắt trợn trừng vì đau đớn và sợ hãi.
-Thưa ngài Kellion.
Eden thì thầm vào tai Sydney, giọng đầy uy hiếp, bàn tay siết chặt hơn một chút, đủ để ông ta cảm nhận được cái chết đang cận kề.
-Đừng chống cự nữa. Tôi thực sự muốn đưa ngài rời đi một cách an toàn, không bị thương tích gì, nếu có thể. Tuy nhiên...
Hắn ngừng lại, để lời đe dọa ngấm sâu vào tâm trí ông.
-Tôi sẽ không ngần ngại bẻ gãy vài đốt sống cổ của ngài nếu cần thiết. Chỉ đủ để đảm bảo ngài bị liệt hoàn toàn từ cổ trở xuống thôi, tất nhiên rồi. Chúng tôi vẫn cần ngài sống để làm vật trao đổi mà. Vậy nên, theo nguyên tắc, ngài sẽ không chết đâu. Ngài hiểu rõ rồi chứ, thưa ngài?
Hơi thở của ông ta già trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu oxy. Ông ta điên cuồng gật đầu lia lịa, nước mắt bắt đầu trào ra.
-Đ... Được rồi... Tôi hiểu... Xin đừng...
Ông ta rên rỉ, giọng run rẩy không thành tiếng.
Eden nới lỏng tay một chút, đủ để Sydney có thể thở hổn hển. Nhưng hắn vẫn giữ chặt cổ ông, như một con thú săn mồi giữ chặt con mồi yếu ớt. Hắn quay mặt về phía hành lang, hét lớn, giọng vang vọng khắp khu vực:
-MỤC TIÊU ĐÃ ĐƯỢC ĐẢM BẢO! CHUẨN BỊ RÚT LUI NGAY LẬP TỨC!
Xong việc. Cuối cùng thì cũng xong. Bây giờ, hắn chỉ cần tập hợp lại với Tabor và Saldin, hoặc nếu không, hắn sẽ tự mình đưa Sydney đến điểm hẹn đã định trước với đám của Ferris. Hắn kích hoạt chế độ quét nhiệt trên mũ bảo vệ, liếc nhanh ra hành lang. Màn hình tích hợp hiển thị một bóng người đang di chuyển nhanh về phía căn phòng qua làn bụi nhiễu.
-[Cuối cùng cũng xong việc rồi à?]
Eden nghĩ thầm, một chút nhẹ nhõm thoáng qua. Hắn cho rằng đó là một trong hai cấp dưới của mình đã kết thúc trận chiến và quay lại. Hắn quyết định chờ đợi ở cửa phòng.
Nhưng khi bóng người đó lao vào phòng qua cánh cửa tan nát, nhanh chóng hạ thấp trọng tâm và chĩa súng về phía hắn, Eden nhận ra sai lầm của mình.
Đó không phải Tabor. Cũng không phải Saldin.
Đó là kẻ đã chiến đấu với hai cấp dưới của hắn. Kẻ mặc bộ đồ cường hóa màu đen, cầm khẩu súng trường tấn công theo một cách đáng ngại. Kẻ có dáng vẻ lạnh lùng, nguy hiểm.
Đó là Kamikaze.
Khẩu súng trường trên tay Kami chĩa thẳng vào Eden, nòng súng đen ngòm như họng vực thẳm. Phản xạ của Eden hoạt động ngay lập tức. Không một giây suy nghĩ, hắn kéo mạnh Sydney ra khỏi tủ, giơ ông ta ra phía trước như một tấm khiên người.
Ựa! Sydney lại kêu lên một tiếng đau đớn khi bị lôi đi một cách thô bạo.
Trong một khoảnh khắc căng thẳng đến nghẹt thở, thời gian dường như ngừng lại. Adrenaline bơm mạnh vào máu của cả hai người. Kami và Eden nhìn chằm chằm vào nhau qua làn bụi nhiễu, đôi mắt đối phương phản chiếu sự nguy hiểm và quyết tâm chết người. Giống như hai con mãnh thú đang đánh giá đối thủ trước khi lao vào cuộc chiến sinh tử. Ai sẽ ra tay trước? Ai sẽ mắc sai lầm đầu tiên?
Cuối cùng, Eden là người phá vỡ sự im lặng bằng hành động. Hắn đã quan sát đủ. Phản ứng của Kami khi hắn dùng Sydney làm lá chắn, không hề có chút do dự hay nao núng nào trong ánh mắt lạnh lùng kia đã nói cho hắn biết rất nhiều điều.
Eden nghĩ nhanh.
[Tên này! Hắn không quan tâm đến con tin! Hoặc hắn quá tự tin vào khả năng của mình? Dù thế nào, hắn cũng không phải loại dễ đối phó.]
Không thể để đối phương có thời gian ngắm bắn hay suy tính. Eden hành động theo bản năng. Hắn ném Sydney sang một bên, đồng thời bước lên một bước, tung ra một cú đá ngang cực nhanh bằng chân phải. Mục tiêu là Kami.
Cú đá được tung ra với tốc độ và sức mạnh khủng khiếp, làm không khí xung quanh chân hắn bị nén lại và biến dạng rõ rệt ngay cả trong làn bụi nhiễu. Mặc dù khoảng cách giữa hai người rõ ràng là nằm ngoài tầm với của một cú đá thông thường, nhưng Kami đã chứng kiến và phân tích cơ chế tấn công của thiết bị trường lực mà hai tên đồng bọn hắn sử dụng qua trận chiến trước đó, lập tức nhận ra mối nguy hiểm.
Anh không cố gắng đỡ đòn. Thay vào đó, anh phản ứng gần như ngay lập tức, bật người nhảy chéo về phía sau, đồng thời xoay người để giảm thiểu diện tích tiếp xúc nhiều nhất có thể. Anh cần tăng khoảng cách giữa hai bên nhanh nhất có thể.
Ngay sau khi cú đá của Eden đi hết quỹ đạo, một khoảng lặng ngắn ngủi xảy ra. Rồi Kami cảm thấy một lực tác động mạnh mẽ đập vào ngực mình, như thể bị một chiếc búa tạ vô hình nện phải. Sóng xung kích được tạo ra từ cú đá của Eden, di chuyển qua môi trường không khí đặc quánh vì bụi nhiễu đã đánh trúng anh.
HỰ! Kami bật ra một tiếng kêu đau đớn bị chặn lại trong cổ họng. Nhờ phản xạ né tránh và tạo khoảng cách kịp thời, lực tác động đã bị suy giảm đáng kể. Nó không đủ để gây thương tích nghiêm trọng qua lớp giáp cường hóa, nhưng cú sốc vẫn đủ mạnh để làm anh mất thăng bằng trong giây lát, lảo đảo lùi lại vài bước.
Chỉ một sơ hở nhỏ, nhưng Eden đã chờ đợi chính khoảnh khắc đó.
Hắn không tiếp tục tấn công Kami ngay. Thay vào đó, hắn quay lại phía Sydney, kẻ đang nằm sõng soài trên sàn sau khi bị ném xuống đất. Eden túm lấy cổ áo ông ta, nhấc bổng ông ta lên và ném mạnh trở lại vào bên trong chiếc tủ đựng đồ lớn. Rồi hắn dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào cánh cửa tủ đã bị cong vênh.
RẦM! Cánh cửa kim loại bị ép chặt vào khung, biến dạng thêm một cách khủng khiếp, các mép kim loại xoắn vào nhau, kẹt cứng lại. Sydney Kellion giờ đây bị nhốt chặt bên trong cái nhà tù tạm thời do chính nơi ẩn náu của ông ta tạo ra. Với sức lực của một gã đã quá tuổi trung niên, không có cách nào ông ta có thể tự mình thoát ra được.
Xong việc, Eden xoay người lại, đối mặt trực diện với Kami. Hắn đứng thẳng người, hai tay buông thõng nhưng toàn bộ cơ thể căng cứng như một lò xo bị nén chặt, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cả hai người đàn ông giờ đây đứng đối diện nhau trong căn phòng an toàn đổ nát, cách nhau khoảng năm mét. Bụi nhiễu vẫn lơ lửng trong không khí, tạo ra một bầu không khí mờ ảo, căng thẳng. Vẻ mặt cả hai đều nghiêm trọng, không còn dấu vết của sự khinh thường hay mỉa mai. Chỉ còn sự tập trung cao độ của những kẻ săn mồi đỉnh cao.
Kami sau khi lấy lại thăng bằng cũng đứng thẳng dậy, khẩu súng trường vẫn chĩa về phía Eden nhưng anh không bắn. Anh đang đánh giá lại đối thủ. Cú đá tầm xa vừa rồi dù không gây sát thương lớn nhưng đã cho thấy sự nguy hiểm và khó lường của Eden. Đồng thời trong đầu anh, các mảnh ghép về cơ chế hoạt động của đòn tấn công đó đang dần hình thành.
[Hắn tận dụng bụi gây nhiễu]
Kami phân tích nhanh chóng, bộ não xử lý thông tin với tốc độ chóng mặt.
[Bụi này không chỉ gây nhiễu cảm biến, mà còn làm tăng mật độ không khí một cách đáng kể do kích thước hạt siêu nhỏ và dung môi đặc biệt đi kèm. Mật độ không khí tăng lên giống như một chất lỏng loãng. Khiên trường lực của hắn, có lẽ đã được điều chỉnh để tạo lực cản cực lớn với vật thể chuyển động chậm, đã tích tụ một lớp bụi dày đặc trên bề mặt ngoài của nó. Vì khiên chỉ cản vật thể từ ngoài vào, nên khi hắn tung cú đá tốc độ cao từ bên trong ra, lớp bụi đó bị đẩy đi như một khối chất lỏng bị nén, tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ. Trong môi trường không khí đặc quánh này, sóng xung kích mất ít năng lượng hơn nhiều so với không khí bình thường, cho phép nó di chuyển xa hơn và duy trì sức công phá. Một kỹ thuật ứng dụng thông minh và chết người.]
Quá trình suy luận và phân tích chỉ diễn ra trong vài phần giây. Nhưng trong khoảng thời gian đó, Kami không hề lơ là quan sát Eden. Anh tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự sơ hở, bất kỳ chuyển động nhỏ nào có thể tiết lộ ý định tiếp theo của hắn.
Eden cũng đang làm điều tương tự. Hắn quan sát Kami một cách kỹ lưỡng, cố gắng đọc vị đối thủ qua ngôn ngữ cơ thể, qua cách cầm vũ khí, qua sự tĩnh lặng đáng sợ toát ra từ người anh. Tên này là ai? Tại sao lại liều mạng đến đây? Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, một sự nguy hiểm tiềm ẩn lớn hơn nhiều so với việc chỉ đối mặt với một hộ vệ thông thường.
Sự im lặng kéo dài thêm vài giây, chỉ có tiếng rè rè của thiết bị hỏng và tiếng gió rít qua lỗ thủng trên tường. Rồi Eden lên tiếng, giọng trầm và lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Kami, ẩn chứa một cơn thịnh nộ đang bị kìm nén.
-Ngươi là hộ tống của gã thương nhân Sydney hả?
Hắn hỏi, giọng đầy vẻ chế giễu cay độc.
-Ngươi thực sự nghĩ rằng thà để ông ta ta chết cùng ngươi ở đây còn hơn là để ta đưa ông ta đi sao? Ha! Ngây thơ thật. Dù ông ta ta có là Chủ tịch Tập đoàn đi nữa, thì một khi ông ta chết, đám cổ đông và CEO háu đói kia sẽ nhanh chóng tìm được một con rối mới lên thay thế thôi. Đó là cách mà cái hệ thống mục nát của các Công ty và Doanh nghiệp vận hành. Một cá nhân chẳng là cái thá gì cả. Ngươi không thấy có gì sai trái với cái lối suy nghĩ trung thành mù quáng đó sao?
Kami vẫn im lặng, khẩu súng không hề dịch chuyển, ánh mắt không hề dao động. Đối với anh những lời lẽ khiêu khích này không có giá trị, anh chỉ đang cố tập trung vào việc tìm kiếm cơ hội để tấn công và kết liễu đối thủ.
Sự im lặng của Kami dường như càng chọc tức Eden. Hắn nhếch mép, vẻ mặt chuyển sang sự chán ghét sâu sắc.
-Hừ, vẫn không chịu mở miệng, hả?
Hắn tiếp tục, giọng đầy khinh bỉ.
-Ta đoán đó là kết quả của sự “giáo dục” mà bọn chủ nhân của ngươi đã nhồi nhét vào đầu, phải không? Được đào tạo để trở thành một con chó săn trung thành, một công cụ biết nói, sẵn sàng liều mạng vì những kẻ ngồi trên cao, rồi cuối cùng chết đi như một món đồ vật hết hạn sử dụng. Không một lời phàn nàn, không một chút phản kháng. Thậm chí đến viên đạn khi bắn ra nó còn biết tạo ra tiếng nổ đấy. Còn lũ các ngươi thì chỉ biết im lặng tuân lệnh. Đúng là một lũ tâm thần đáng thương hại!
Eden dừng lại, chờ đợi phản ứng, nhưng Kami vẫn như một bức tượng đá. Điều này khiến Eden càng thêm bực bội, nhưng hắn cũng nhận ra sự cứng rắn và nguy hiểm của đối thủ. Hắn hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại vẻ ngoài lạnh lùng.
-Vì ngươi đã đến được đây...
Hắn nói tiếp, giọng đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn ẩn chứa sự thù địch,
-Điều đó có nghĩa là ngươi đã đánh bại được người của ta, Tabor và Saldin. Chúng là những chiến binh giỏi. Ngươi chắc hẳn cũng không phải dạng tầm thường. Ta là Eden. Còn tên của ngươi là gì?
Vẫn là sự im lặng đáp lại. Sự khinh thường trong mắt Eden giờ đây đã lên đến cực điểm.
-Hmm, vẫn không nói? Hay là... ngươi thậm chí còn không có một cái tên?
Hắn cười khẩy, một nụ cười đầy ác ý.
-Ta đoán thứ duy nhất mà một “hàng hóa” như ngươi dùng để nhận dạng chắc là mã số sản phẩm được khắc trên người, phải không? Sinh ra làm người, nhưng lại bị tẩy não để sống như một món đồ vật dưới sự kiểm soát của Chính phủ thối nát và các Tập đoàn tham lam, rồi chết đi như một vật phẩm tiêu hao vô danh. Thật là một cuộc đời đáng khinh bỉ!
Ngay cả sau những lời sỉ nhục nặng nề đó, Kami vẫn không hề có phản ứng gì. Anh chỉ đứng đó, một hiện thân của sự tĩnh lặng chết chóc, chờ đợi thời cơ.
Eden cuối cùng cũng từ bỏ việc cố gắng moi thông tin hay chọc tức đối thủ. Hắn nhận ra điều đó là vô ích. Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị, sự khinh bỉ biến mất, chỉ còn lại sự tập trung lạnh lùng của một kẻ sát nhân chuyên nghiệp.
-Người của ta đã chết dưới mệnh lệnh của ta
Hắn nói, giọng đều đều nhưng ẩn chứa một lời thề trả thù.
-Vì vậy, ta đã định bụng sẽ ít nhất khắc ghi tên của kẻ đã giết họ, để có thể trả món nợ máu này một cách xứng đáng. Nhưng xem ra, ngươi thậm chí còn không có một cái tên để người khác nhớ đến. Chà, cũng không sao. Ít nhất, ta sẽ dùng cái chết của ngươi để cân bằng lại sự xui xẻo của họ ngày hôm nay.
Vẻ mặt của Eden hoàn toàn thay đổi, sát khí tỏa ra nồng đậm tưởng chừng như có thể ngửi được, cảm nhận được. Hắn chuẩn bị hành động.
Nhưng đúng lúc đó, Kami đột nhiên lên tiếng, giọng nói lần đầu tiên vang lên trong căn phòng, lạnh lùng và sắc như dao cạo.
-Kamikaze.
Anh dừng lại một nhịp, để cái tên đó lọt vào tai Eden. Rồi anh nói tiếp, giọng không hề thay đổi, nhưng chứa đựng sự khinh miệt sâu sắc:
-Và mày, đừng cố tỏ ra cao thượng hay có lý tưởng gì bằng những lời lẽ sáo rỗng đó, trong khi hành động của mày không khác gì lũ khủng bố cực đoan hay đám cướp cạn hạ đẳng nhất.
Những lời nói thẳng thừng, đánh trúng vào điểm tự tôn của Eden, khiến hắn sững người trong giây lát. Lông mày hắn nhíu chặt lại, những đường gân nổi lên trên thái dương. Dấu hiệu của sự mất bình tĩnh thoáng xuất hiện. Hắn dường như muốn gào lên phản bác, muốn nghiền nát kẻ dám sỉ nhục lý tưởng của hắn. Nhưng rồi, Kami lại im lặng, không nói thêm lời nào, chỉ đứng đó chờ đợi. Sự im lặng đó, một cách kỳ lạ, lại giúp Eden kìm nén được cơn giận, lấy lại sự kiểm soát.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi thở ra chậm rãi.
-Kamikaze.
Hắn lặp lại cái tên, như muốn khắc ghi nó vào tâm trí.
-Tao hiểu rồi. Hai người mày vừa giết... là Tabor và Saldin. Hãy thoải mái mang những cái tên đó xuống địa ngục cùng mày.
Trong một nhiệm vụ có giới hạn thời gian nghiêm ngặt như thế này, việc lãng phí dù chỉ một giây để hỏi tên đối thủ hay độc thoại dài dòng là điều hoàn toàn không cần thiết và phi logic. Tuy nhiên, Eden vẫn làm vậy. Đó không phải là sự kiêu ngạo hay ngu ngốc. Đó là cách hắn thể hiện sự tôn trọng cuối cùng đối với những người đồng đội đã ngã xuống, những người anh em đã cùng hắn chiến đấu, cùng hắn chia sẻ lý tưởng và ước mơ về một thế giới khác. Bằng cách biết tên kẻ thù đã giết họ, hắn cảm thấy mình có thể trả thù một cách ý nghĩa hơn.
Và Kami bằng cách nào đó, đã cảm nhận được điều đó. Anh cảm nhận được sự phức tạp ẩn sau vẻ ngoài tàn bạo của Eden. Vì vậy, anh đã đáp lại bằng cách cho hắn biết tên mình, và sau đó, anh đứng yên, chờ đợi. Đó là một sự tôn trọng tối thiểu, một khoảnh khắc kỳ lạ của sự thấu hiểu giữa hai kẻ tử thù, trước khi cuộc chiến cuối cùng bắt đầu.
Ngay sau khoảnh khắc trao đổi ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa đó, mọi cảm xúc cá nhân dường như biến mất khỏi khuôn mặt của cả hai. Không còn giận dữ, không còn khinh miệt, không còn sự tôn trọng miễn cưỡng. Chỉ còn lại hai cỗ máy giết người, hai kẻ săn mồi đỉnh cao, với một mục tiêu duy nhất, tiêu diệt đối thủ trước mặt để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Không một lời cảnh báo, không một dấu hiệu báo trước. Cả hai cùng hành động gần như đồng thời.
Thay vì giữ khoảng cách và đấu súng tầm xa, điều mà khiên trường lực của Eden đã chứng minh là không hiệu quả, cả hai lại đưa ra một quyết định táo bạo và nguy hiểm hơn nhiều, họ cùng lao về phía nhau.
Họ thách thức đối phương trong một trận cận chiến tàn khốc, nơi kỹ năng, tốc độ, sức mạnh và bản năng sinh tồn sẽ quyết định tất cả. Một điệu nhảy tử thần kết hợp giữa súng trường bắn ở cự ly gần, những nhát chém chí mạng của lưỡi kiếm năng lượng, và những cú đấm, cú đá được cường hóa bởi bộ đồ công nghệ cao.
Cả hai đều muốn kết thúc cuộc chiến này càng nhanh càng tốt. Đối với Eden, đó là vì áp lực thời gian của nhiệm vụ và nỗi lo bị phát hiện. Đối với Kami, đó là vì anh biết rằng cuộc chiến này chỉ là một phần nhỏ của một vấn đề lớn hơn nhiều đang diễn ra bên ngoài. Anh cần phải giải quyết Eden, cứu Sydney và quay trở lại đối phó với mối đe dọa chính, bộ giáp chiến đấu và những kẻ đứng sau vụ tấn công này. Nếu đoàn xe bị chiếm hoàn toàn trong khi anh còn đang mắc kẹt ở đây, mọi nỗ lực sẽ trở nên vô nghĩa.
Ngay khi khoảng cách được rút ngắn, khẩu súng trường của Kami lại gầm lên.
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG! Những viên đạn APFSDS cỡ nhỏ lao đi với tốc độ kinh hoàng. Nhưng như dự đoán, khi chúng đến gần Eden, tấm khiên trường lực vô hình lại phát huy tác dụng. Lần này, hiệu ứng có vẻ yếu hơn một chút do loại đạn đặc biệt và cự ly gần hơn, nhưng chúng vẫn bị hãm lại đáng kể, lơ lửng trong không khí như một đàn ong kim loại giận dữ trước khi mất hết động năng và rơi xuống sàn.
Nhưng Kami không chỉ bắn. Anh vừa bắn vừa lao tới, thanh Katana đã sẵn sàng trong tay.
Eden cũng không hề đứng yên chịu trận. Hắn né tránh làn đạn một cách khéo léo bằng những chuyển động cơ thể cực nhanh, đồng thời vung con dao năng lượng của mình lên, lưỡi kiếm ánh sáng xanh lam rực rỡ hiện ra, sẵn sàng đón đỡ hoặc phản công. Hắn cũng không ngần ngại sử dụng những cú đá tầm xa chết người của mình, lợi dụng lớp bụi nhiễu tích tụ trên khiên để tạo ra những sóng xung kích vô hình tấn công Kami từ những góc độ khó lường.
Căn phòng an toàn vốn đã tan hoang giờ đây biến thành một đấu trường hỗn loạn. Hai bóng người lao vào nhau, va chạm rồi lại tách ra với tốc độ chóng mặt. Tiếng súng nổ chát chúa, tiếng lưỡi kiếm năng lượng va vào Katana tạo ra những âm thanh “KENG KENG” đinh tai và những tia lửa bắn tung tóe, tiếng kim loại của bộ đồ cường hóa va chạm vào nhau, tiếng đồ đạc vỡ nát dưới những cú va chạm mạnh.
Họ di chuyển với tốc độ và sự linh hoạt vượt xa người thường, biến sàn nhà, tường, trần nhà, thậm chí cả những mảnh vỡ đồ đạc thành điểm tựa để bật nhảy, né tránh và tấn công. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi kể từ khi trận chiến bắt đầu, căn phòng đã biến thành một đống đổ nát hoàn toàn, như thể vừa bị một trận cuồng phong quét qua. Mọi thứ đều bị phá hủy, bị xé nát, bị nghiền vụn dưới sức mạnh khủng khiếp của hai chiến binh, đang quyết đấu một trận sinh tử.
Cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng không khí đã đặc quánh mùi tử khí. Ai sẽ là người gục ngã trước?


0 Bình luận