Bên trong Trung tâm Chỉ huy Chiến thuật của đoàn xe vận tải khổng lồ, không khí đặc quánh mùi từ các thiết bị điện tử hoạt động quá tải và mùi mồ hôi lạnh của sự căng thẳng tột độ, cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Tiếng gầm rú của vũ khí hạng nặng bên ngoài, tiếng la hét thất thanh qua các kênh liên lạc hỗn loạn, tiếng cảnh báo chói tai từ hệ thống phòng thủ… tất cả đã giảm cường độ, nhường chỗ cho tiếng vo ve trầm ổn của các máy chủ dữ liệu, tiếng lách cách đều đặn của các nhân viên điều hành trên bàn phím ảo, và tiếng thở phào nhẹ nhõm, dù vẫn còn run rẩy, của những người vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Màn hình chiến thuật ảnh toàn ký ba chiều khổng lồ ở trung tâm phòng, vốn nhấp nháy điên cuồng với vô số biểu tượng địch-ta chồng chéo, giờ đây hiển thị một bức tranh bớt hỗn loạn hơn. Các chấm đỏ biểu thị mối đe dọa từ đám quái vật đột biến đã thưa thớt đi đáng kể, phần lớn đang di chuyển ra xa khỏi quỹ đạo của đoàn xe. Hai biểu tượng màu cam đậm, đại diện cho các bộ giáp hạng nặng của kẻ địch, đã chuyển sang màu xám, với trạng thái “Vô hiệu hóa - Bắt giữ” nhấp nháy bên cạnh.
-Xác nhận trạng thái!
Một giọng nói trầm, mệt mỏi nhưng vẫn giữ được sự chuyên nghiệp của sĩ quan điều hành chiến trường vang lên qua loa nội bộ.
-Hai bộ giáp hạng nặng của địch đã bị tiêu diệt. Một phi công đã bị bắt giữ. Lực lượng cơ giới của địch bị vô hiệu hóa.
-Đám quái vật thì sao?
Một giọng khác hỏi, có lẽ là người quản lý hậu cần, giọng vẫn còn chút hoảng loạn.
-Phân tích cho thấy hơn 60% bầy đàn đã đổi hướng.
Sĩ quan điều hành đáp, các ngón tay lướt nhanh trên bảng điều khiển cảm ứng, phóng to một khu vực trên bản đồ ảnh toàn ký.
-Tín hiệu từ ‘Mục tiêu Alpha’, chiếc xe trinh sát của địch đã đánh cắp trứng quái vật đã biến mất. Theo dữ liệu của Reinhard từ xe thương nhân hỗ trợ chúng ta, anh ta báo cáo mục tiêu đã bị tiêu diệt. Mất đi động lực truy đuổi chính, phần lớn bầy đàn đang rút lui về lãnh thổ của chúng. Chỉ còn một số ít đơn vị lẻ tẻ, có lẽ bị lạc hoặc quá hung hãn, vẫn bám theo ở khoảng cách an toàn. Lực lượng phòng thủ vòng ngoài đang xử lý.
Một tiếng thở phào tập thể vang lên trong phòng chỉ huy. Ít nhất, mối đe dọa lớn nhất từ thế giới bên ngoài đã tạm thời được đẩy lùi.
-Tình hình Chủ tịch Kellion?
Một người mặc bộ đồng phục cấp cao hơn, có lẽ là Chỉ huy trưởng An ninh của đoàn xe, lên tiếng. Ông ta đứng dựa vào bàn điều khiển, khuôn mặt khắc khổ lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, quét qua các màn hình dữ liệu.
-Chủ tịch đã được di chuyển an toàn đến Gigantic số 2 theo đúng quy trình.
Một nhân viên phụ trách an ninh yếu nhân báo cáo.
-Gigantic số 2 có lực lượng hộ vệ đông đảo hơn, trang bị đầy đủ và cấu trúc phòng thủ kiên cố hơn sau khi số 3 và số 8 chịu thiệt hại nặng. Hiện tại, tình trạng của Chủ tịch ổn định, không có dấu hiệu bị thương.
-Tốt!
Chỉ huy gật đầu, nhưng vẻ căng thẳng trên mặt không hề giảm bớt. Ông ta nhìn vào một màn hình khác hiển thị vị trí của những chiếc xe thuộc nhóm cướp còn sót lại.
-Năm chiếc xe của bọn cướp vẫn còn trong tầm quét radar, di chuyển song song với chúng ta ở khoảng cách ba đến bốn trăm mét. Không có dấu hiệu tấn công nào từ khi hai bộ giáp hạng nặng của chúng bị hạ. Có lẽ chúng đang chờ thời cơ, hoặc đã từ bỏ?
-Khó nói, thưa Chỉ huy.
Sĩ quan điều hành chiến trường nhận định.
-Chúng có thể chỉ đang đóng vai trò yểm trợ từ xa, hoặc đang chờ đợi kết quả từ các nhóm tấn công nội bộ. Chúng ta không thể loại trừ khả năng chúng sẽ thực hiện một cuộc tấn công liều chết nếu tình hình trở nên bất lợi.
-Duy trì giám sát chặt chẽ. Bất kỳ thay đổi nào trong đội hình hoặc tốc độ của chúng, báo cáo ngay lập tức.
Chỉ huy ra lệnh.
-Bây giờ, ưu tiên hàng đầu: đánh giá thiệt hại và tình hình nhân sự trên toàn bộ đoàn xe. Tôi muốn báo cáo chi tiết từ từng Gigantic, từng đơn vị hộ vệ.
Yêu cầu được truyền đi qua mạng lưới liên lạc nội bộ. Trong vài phút tiếp theo, căn phòng chỉ huy chìm trong sự im lặng tương đối, chỉ còn tiếng các nhân viên thu thập và tổng hợp dữ liệu. Nhưng sự yên tĩnh đó nhanh chóng bị phá vỡ khi các báo cáo thiệt hại bắt đầu đổ về.
Các màn hình phụ hiển thị danh sách tên và số hiệu của những Hộ vệ đã hy sinh trong trận chiến vừa qua. Con số tăng lên một cách đáng báo động. Mỗi cái tên, mỗi số hiệu đại diện cho một mạng người đã mất, một chiến binh đã ngã xuống để bảo vệ đoàn xe. Khuôn mặt của những người trong phòng chỉ huy, vốn vừa mới giãn ra đôi chút, lập tức chuyển sang vẻ u ám, nặng nề. Tiếng thở dài não nề vang lên từ nhiều góc phòng.
Chỉ huy An ninh nhắm mắt lại trong giây lát, bàn tay nắm chặt thành đấm trên mặt bàn điều khiển. Ông ta hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc.
-Thành thật mà nói.
Ông ta mở mắt ra, giọng trầm và đầy cay đắng.
-Tôi muốn mở một chai rượu đắt tiền nào đó trong kho chứa để ăn mừng vì cái mạng của chúng ta vẫn còn sau cơn địa ngục vừa rồi. Nhưng nhìn vào danh sách này… chẳng có gì đáng để vui vẻ cả.
Ông ta thở dài, xua đi cảm xúc cá nhân.
-Tiếp tục duy trì tình trạng cảnh báo khẩn cấp cấp độ 2. Hệ thống phòng thủ tự động vẫn hoạt động tối đa. Tiếp tục phát tín hiệu SOS trên tất cả các tần số mã hóa an toàn. Chúng ta cần mọi sự giúp đỡ có thể từ bất kỳ Thợ săn tự do hay đơn vị tuần tra nào trong khu vực.
Ông ta dừng lại, nhìn vào một điểm trống trên bản đồ chiến thuật ảnh toàn ký, nơi hiển thị là vị trí của Gigantic số 4.
-Vẫn chưa có báo cáo nào từ số 4 sao? Chuyện quái gì đang xảy ra ở đó vậy? Kênh liên lạc vẫn im lặng à?
Một nhân viên phụ trách liên lạc, mặt tái nhợt, lắc đầu.
-Vẫn không thể thiết lập kết nối ổn định, thưa Chỉ huy! Chúng tôi đã thử mọi kênh dự phòng, mọi giao thức… Chỉ nhận được nhiễu sóng hoặc im lặng hoàn toàn. Có vẻ như hệ thống liên lạc chính trên số 4 đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn, hoặc bị phá hủy.
-Bị vô hiệu hóa? Hay bị chiếm quyền kiểm soát?
Chỉ huy hỏi, giọng sắc lại.
-Chúng tôi không thể xác định chắc chắn, thưa ngài. Nhưng việc mất liên lạc hoàn toàn như vậy là rất bất thường, ngay cả trong tình huống chiến đấu dữ dội.
-Vậy thì phái người đi kiểm tra trực tiếp.
Chỉ huy ra lệnh dứt khoát.
-Cử một đội Hộ vệ tinh nhuệ từ Gigantic số 3 hoặc số 5 tiếp cận bằng cầu nối khẩn cấp. Ít nhất chúng ta cũng phải làm được điều đó, đúng không? Đừng nói với tôi là các cầu nối cũng bị phá hủy hết rồi đấy?
Nhân viên liên lạc trông càng thêm bối rối.
-Chúng tôi… chúng tôi đã cử một đội từ số 3 cách đây 15 phút, thưa Chỉ huy. Nhưng… vẫn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào từ họ sau khi họ báo cáo đã tiếp cận được cửa vào khoang hàng của số 4.
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Mất liên lạc với cả đội kiểm tra? Chuyện này không còn đơn giản nữa.
-Chưa có phản hồi?
Chỉ huy lặp lại, giọng đanh lại.
-Tại sao? Họ không mang theo thiết bị liên lạc cá nhân sao? Hay hệ thống gây nhiễu nào đó vẫn đang hoạt động trên số 4?
-Họ có mang theo thiết bị liên lạc cá nhân, loại mã hóa quân sự, thưa ngài. Rất khó bị gây nhiễu từ bên ngoài. Trừ khi… nguồn gây nhiễu nằm bên trong chính chiếc xe.
Nhân viên liên lạc nói, giọng run run.
-Một giả thuyết khác là… cửa vào khoang hàng của số 4 đã bị khóa trái từ bên trong. Đội kiểm tra có thể đang cố gắng phá khóa, nhưng hệ thống an ninh của Gigantic rất kiên cố, cần có thời gian và thiết bị chuyên dụng.
Chỉ huy cau mày.
-Vậy còn cái lỗ thủng trên nóc xe thì sao? Dữ liệu quét thiệt hại cho thấy có một lỗ lớn trên nóc khoang hàng của số 4, gần khu vực giữa. Sao không ai thông báo cho đội kiểm tra tiếp cận qua đường đó? Nhanh hơn nhiều so với việc phá cửa chính.
Một sĩ quan khác, phụ trách điều phối lực lượng Hộ vệ, lên tiếng, giọng ngập ngừng.
-Thưa Chỉ huy, đề xuất đó đã được đưa ra. Nhưng… hơn một nửa số thành viên trong đội kiểm tra đã từ chối. Họ lo ngại rằng lỗ thủng đó là một cái bẫy. Có thể kẻ địch đã đặt mìn cảm ứng, hoặc đang phục kích ngay bên dưới. Không ai muốn mạo hiểm chui vào một cái lỗ không rõ tình hình bên trong.
Chỉ huy nghiến răng, nhưng ông ta hiểu sự dè dặt đó. Trong thế giới này, sự cẩn trọng đôi khi là ranh giới giữa sống và chết. Những cái bẫy tinh vi trong các tổ quái vật hay do các phe phái đối địch gài đặt đã cướp đi sinh mạng của không biết bao nhiêu Thợ săn và Hộ vệ liều lĩnh.
-Tôi hiểu rồi!
Ông ta gằn giọng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bảo họ phải nhanh lên! Tình hình này không thể kéo dài. Ủy quyền cho họ sử dụng mọi biện pháp cần thiết để mở cửa, kể cả việc sử dụng thuốc nổ định hình nhẹ. Đồng thời, liên hệ với các Hộ vệ khác trên các Gigantic lân cận, hoặc bất kỳ Thợ săn nào đang ở gần và đáp lại tín hiệu SOS. Đề nghị họ hỗ trợ kiểm tra tình hình bên ngoài của số 4. Chỉ cần bay quanh, quét cảm biến, xem có dấu hiệu bất thường nào không. Ít nhất, chúng ta cần biết chuyện gì đang diễn ra bên trong đó!
-Đã rõ, thưa Chỉ huy!
Các mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đi. Trung tâm chỉ huy lại một lần nữa rơi vào trạng thái căng thẳng chờ đợi. Mọi ánh mắt đổ dồn vào màn hình hiển thị trạng thái của Gigantic số 4 và đội kiểm tra.
Thời gian trôi qua chậm chạp, nặng nề. Năm phút. Mười phút. Vẫn không có tin tức gì mới. Sự im lặng từ số 4 trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Chỉ huy An ninh đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt ngày càng đanh lại. Ông ta dừng lại trước bàn điều khiển chính.
-Tiến độ của đội kiểm tra số 4 thế nào rồi?
Ông ta hỏi, giọng mất kiên nhẫn.
-Quá lâu rồi đấy! Nói với họ, tôi không cần báo cáo chi tiết về từng con gián họ tìm thấy. Chỉ cần một xác nhận tình trạng tổng quan! Bên trong an toàn hay không? Có kẻ địch hay không? Có ai còn sống không? Chỉ cần có hoặc không!
Nhân viên liên lạc vội vàng truyền đạt yêu cầu khẩn cấp. Sau một vài giây chờ đợi căng thẳng, anh quay lại nhìn Chỉ huy, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang và sợ hãi.
-Thưa Chỉ huy… Báo cáo cuối cùng từ đội kiểm tra đầu tiên là họ đang cố gắng phá khóa cửa khoang hàng. Sau đó thì hoàn toàn im lặng. Chúng tôi… chúng tôi đã cử thêm hai đội nữa đến hỗ trợ, xuất phát từ Gigantic số 5 và số 2. Nhưng cả hai đội đó cũng mất liên lạc ngay sau khi báo cáo đã đến vị trí cửa vào của số 4.
Cả căn phòng chết lặng. Ba đội Hộ vệ tinh nhuệ, được trang bị đầy đủ, đã biến mất không một dấu vết ngay tại ngưỡng cửa của Gigantic số 4.
-Ngay cả các Hộ vệ khác đang chờ đợi bên ngoài cửa cũng bắt đầu nhận thấy có điều gì đó cực kỳ đáng ngờ đang diễn ra.
Nhân viên liên lạc nói tiếp, giọng lạc đi.
-Họ đang yêu cầu chỉ thị tiếp theo. Họ không dám tiếp cận thêm nữa nếu không có lệnh rõ ràng và hỗ trợ hỏa lực.
Nỗi sợ hãi hữu hình lan tỏa khắp trung tâm chỉ huy. Không còn là sự lo lắng mơ hồ nữa, mà là một mối đe dọa hiện hữu, bí ẩn và cực kỳ nguy hiểm đang ẩn mình bên trong chiếc Gigantic số 4.
Chỉ huy An ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, dù trái tim ông ta đang đập thình thịch trong lồng ngực. Ông ta phải đưa ra quyết định, một quyết định có thể đẩy thêm nhiều người vào chỗ chết, nhưng không làm gì còn tệ hơn.
Ông ta nhìn thẳng vào sĩ quan điều hành chiến trường, ánh mắt cương quyết nhưng không giấu được sự lo lắng.
-Truyền lệnh cho tất cả các đơn vị Hộ vệ còn lại trên Gigantic số 2, 3 và 5.
Ông ta nói, giọng chắc nịch.
-Tập trung hỏa lực phòng thủ, yểm trợ tối đa cho khu vực cửa vào và các điểm yếu khả thi trên vỏ của phương tiện vận chuyển số 4. Sẵn sàng khai hỏa tiêu diệt bất kỳ mối đe dọa nào xuất hiện từ bên trong.
-Còn việc phá khóa an toàn thì sao, thưa Chỉ huy?
Sĩ quan điều hành hỏi.
-Ủy quyền hoàn toàn!
Chỉ huy đáp ngay lập tức.
-Nói với họ rằng làm hỏng hệ thống khóa, thậm chí là phá hủy toàn bộ cánh cửa cũng không sao! Ưu tiên hàng đầu là mở đường vào và xác định tình hình bên trong. Nhưng...
Ông ta nhấn mạnh.
Phải đảm bảo giữ thiệt hại cho cấu trúc chính và đặc biệt là khu vực kho chứa hàng hóa trung tâm ở mức tối thiểu nhất có thể. Hàng hóa đó cực kỳ giá trị, không thể để bị phá hủy.
Ông ta dừng lại, rồi nói tiếp với giọng chắc chắn hơn.
-Đưa Gigantic số 4 về tầm kiểm soát của chúng ta. Ngay lập tức!
Sĩ quan điều hành hơi ngần ngại. “Ý ngài là… chúng ta đang hành động dựa trên giả định rằng có kẻ địch đã chiếm quyền điều khiển hoàn toàn chiếc xe vận chuyển đó từ bên trong?”
-Đúng vậy!
Chỉ huy khẳng định.
-Cứ giả định điều tồi tệ nhất là đúng. Không sao cả. Tình hình này không còn chỗ cho sự do dự. Hãy bảo các đội hành động nhanh chóng, dứt khoát. Sử dụng mọi vũ khí cần thiết. Tôi muốn có kết quả trong vòng 30 phút nữa!
Mệnh lệnh cuối cùng được ban ra, mang theo sự quyết đoán nhưng cũng ẩn chứa nỗi lo âu không tên. Phỏng đoán của vị Chỉ huy, dù ông ta không biết, lại gần với sự thật đến đáng sợ. Đội tấn công của Eden, những kẻ Modifier được trang bị tận răng, dù đã thất bại trong việc bắt giữ Sydney nhờ sự can thiệp của Kami, nhưng sự hiện diện và hành động của chúng đã biến Gigantic số 4 thành một cái bẫy chết người, một hộp đen chứa đựng bí ẩn và hiểm nguy. Và giờ đây, những người bên ngoài đang chuẩn bị dùng vũ lực để mở cái hộp đó ra, không hề biết rằng con quái vật thực sự có thể không phải là kẻ địch, mà là chính người hộ tống duy nhất còn sót lại bên trong, kẻ vừa trải qua một trận chiến sinh tử và đang phải vật lộn với chính bản năng hủy diệt của mình.
Sự căng thẳng trong trung tâm chỉ huy giờ đây không chỉ đến từ mối đe dọa bên ngoài, mà còn từ sự không chắc chắn về những gì đang thực sự diễn ra bên trong chiếc Gigantic số 4, một sự không chắc chắn đang gặm nhấm lòng tin và đẩy họ đến bờ vực của những quyết định sai lầm.
-
Trong khi đó, bên trong khoang chứa hàng rộng lớn nhưng giờ đây đầy vết đạn, mảnh vỡ và xác người của Gigantic số 4, cuộc chiến vẫn đang diễn ra với cường độ dữ dội, dù cục diện đang dần thay đổi. Không khí đặc quánh mùi thuốc súng, dầu máy cháy, và mùi máu tanh nồng, cả máu đỏ tươi của các Hộ vệ. Tiếng súng nổ chát chúa vang vọng không ngừng, tiếng kim loại va chạm ken két, tiếng gầm rú của động cơ trong bộ giáp chiến đấu hạng nặng, và tiếng la hét đau đớn hoặc mệnh lệnh gấp gáp hòa quyện thành một bản giao hưởng của sự hủy diệt.
Ferris, kẻ chỉ huy nhóm cướp tấn công khoang hàng này, đang cảm thấy sự kiên nhẫn của mình cạn dần. Hắn đứng sừng sững giữa đống hỗn loạn trong bộ giáp cơ giới hạng nặng màu xám bạc, lớp vỏ kim loại dày đặc chi chít vết đạn lõm, vết cháy xém và vài vết cắt sâu từ vũ khí năng lượng. Hệ thống vũ khí tích hợp trên vai và tay hắn vẫn liên tục khai hỏa, nhưng hiệu quả không còn được như lúc đầu.
Thời gian đã trôi qua quá lâu so với dự kiến ban đầu. Áp lực từ việc phải đối đầu trực diện với lực lượng Hộ vệ phòng thủ trên xe, những kẻ dù bị tấn công bất ngờ và chịu thiệt hại ban đầu, vẫn chiến đấu cực kỳ ngoan cường và có tổ chức, đang bào mòn lực lượng của hắn. Nhưng điều khiến Ferris lo lắng hơn cả là sự im lặng tuyệt đối từ Eden.
Không một tin nhắn cập nhật. Không một tín hiệu xác nhận đã bắt được mục tiêu. Không một lời nào về tiến độ nhiệm vụ ở khu vực an toàn. Hoàn toàn không có gì. Sự im lặng đó càng kéo dài, nỗi bất an trong lòng Ferris càng lớn dần.
-Chết tiệt, tên Eden đó đang làm cái quái gì vậy?
Ferris rủa thầm trong khi điều khiển khẩu pháo năng lượng trên vai bắn một loạt đạn plasma về phía một nhóm Hộ vệ đang cố gắng thiết lập lại tuyến phòng thủ sau một dãy container hàng hóa. Vụ nổ thổi bay hai Hộ vệ, mảnh giáp và xác thịt bắn tung tóe, nhưng những người còn lại vẫn kiên cường bắn trả bằng súng trường tấn công.
-Kế hoạch là hắn phải xử lý xong mục tiêu trong vòng 15 phút sau khi chúng ta tạo hỗn loạn ở đây. Giờ đã gần 40 phút rồi! Hắn không thể nào vẫn đang loay hoay với một lão già và vài tên vệ sĩ quèn được!
Ferris nghiến răng. Hắn và Eden không thực sự là đồng đội, chỉ là những kẻ làm thuê được cùng một “khách hàng” giấu mặt thuê cho các phần khác nhau của kế hoạch lớn này. Eden, với nhóm Modifier tinh nhuệ của mình, nhận nhiệm vụ bắt giữ mục tiêu chính, Sydney. Ferris và đám lâu la ô hợp của hắn nhận nhiệm vụ tấn công khoang hàng, gây rối loạn, cướp bóc những gì có thể, và quan trọng nhất là tạo điều kiện cho Eden hành động.
Giữa hai nhóm có một thỏa thuận ngầm về việc phối hợp, nhưng Eden đã yêu cầu giữ liên lạc ở mức tối thiểu để tránh bị hệ thống an ninh của đoàn xe phát hiện hoặc theo dõi. Ferris bị lóa mắt bởi khoản tiền thưởng hậu hĩnh được hứa hẹn, và một phần tiền trả trước không nhỏ đã nhận, cùng với việc Eden không đòi chia phần chiến lợi phẩm cướp được từ khoang hàng, đã khiến hắn đồng ý một cách dễ dàng.
Hắn đã tin tưởng vào danh tiếng và sức mạnh của nhóm Eden. Hắn biết kẻ đứng sau thuê bọn họ chắc chắn không phải hạng tầm thường, những kẻ dám đầu tư số tiền khổng lồ như vậy không chỉ vì mấy món hàng hóa thông thường. Mục tiêu phải là thứ gì đó cực kỳ giá trị, có thể là công nghệ quân sự, dữ liệu mật, hoặc chính bản thân Sydney. Với những kẻ quyền lực như vậy chống lưng, Eden sẽ không dám làm phản hay dễ dàng từ bỏ nhiệm vụ. Việc ôm tiền bỏ trốn đơn giản là tự sát.
Vậy nên, sự im lặng kéo dài này chỉ có thể có một lời giải thích duy nhất, một lời giải thích mà Ferris không muốn chấp nhận nhưng buộc phải đối mặt: Nhóm của Eden đã thất bại. Thậm chí, có khả năng cao là chúng đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Có thể tên Sydney đó được bảo vệ tốt hơn dự kiến, hoặc có một yếu tố bất ngờ nào đó đã xảy ra trong khoang an toàn.
-Khốn kiếp! Nếu Eden đã chết, vậy thì mục tiêu chính của nhiệm vụ này coi như xong!
Ferris cảm thấy một cơn tức giận và thất vọng trào dâng. Nhưng hắn nhanh chóng kìm nén lại. Hắn là một tên cướp chuyên nghiệp, sống sót qua hàng trăm vụ lớn nhỏ không phải nhờ may mắn, mà nhờ khả năng thích ứng và sự tàn nhẫn. Mục tiêu chính thất bại không có nghĩa là hắn phải bỏ cuộc. Hắn vẫn còn cơ hội cướp được một lượng lớn hàng hóa giá trị trong khoang này, đủ để bù đắp phần nào tổn thất và công sức bỏ ra.
Nhưng để làm được điều đó, hắn cần phải kết thúc trận chiến này một cách nhanh chóng, trước khi lực lượng Hộ vệ được tăng cường từ các toa khác tiếp cận được vào bên trong, hoặc tệ hơn là trước khi toàn bộ đoàn xe tập trung hỏa lực vào chiếc Gigantic số 4 này. Hắn cần phải thay đổi cục diện.
Đã đến lúc chuyển sang Phương án B.
Ferris mở một kênh liên lạc nội bộ mã hóa riêng với một nhóm nhỏ thuộc hạ đang ẩn nấp ở một khu vực khác trong khoang hàng, gần nguồn năng lượng phụ của chiếc Gigantic.
-Tình hình thiết bị thế nào rồi?
Ferris hỏi gọn, giọng lạnh lùng và dứt khoát, át đi tiếng súng nổ xung quanh.
Đầu dây bên kia nhanh chóng có tiếng trả lời, xen lẫn tiếng thở dốc và tiếng kim loại va chạm.
-Sếp! Đang sạc! Hệ thống báo còn khoảng… khoảng mười phút nữa là đủ năng lượng cho một lần kích xung tối đa! Bọn Hộ vệ canh gác ở xung quanh cũng khá phiền phức! Bọn em không tiếp cận lại quá gần được, sợ sẽ không hiệu quả giống như phát đầu tiên.
-Hai phút...
Ferris lẩm bẩm. Quá lâu, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
-Nghe đây! Ngay khi nạp đủ năng lượng, kích hoạt máy tạo xung điện từ EMP ngay lập tức! Không cần chờ lệnh tiếp theo!
-Nhưng… nhưng còn nhóm của Eden thì sao, Sếp?
Giọng tên thuộc hạ tỏ ra lo lắng.
-Lỡ như họ vẫn còn đang chiến đấu ở khu vực an toàn? EMP sẽ vô hiệu hóa cả thiết bị của họ mất! Sẽ rất nguy hiểm!
-Bọn chúng chết hết rồi!
Ferris quát, sự bực bội không thể kìm nén được nữa.
-Hoặc ít nhất, cứ coi như chúng đã chết! Kế hoạch A đã thất bại! Giờ chúng ta chuyển sang Phương án B! Kệ xác bọn chúng còn sống hay không! Chúng đã hành động quá chậm chạp, phá vỡ toàn bộ kế hoạch! Giờ chúng ta sẽ đơn phương hành động để tự cứu lấy mình, trước khi tao và chúng mày bị đám Hộ vệ chó chết này nghiền nát!
Hắn ngừng lại, hít một hơi.
-Nếu EMP có ảnh hưởng đến bọn Eden, đó là do chúng tự chuốc lấy! Không liên quan gì đến chúng ta! Rõ chưa? Chỉ cần kích hoạt nó ngay khi có thể!
-R… Rõ, Sếp!
Tên thuộc hạ đáp, giọng có chút run rẩy trước sự tàn nhẫn của Ferris.
Ferris lập tức ngắt kết nối, không muốn lãng phí thêm thời gian. Hắn quay lại tập trung vào trận chiến trước mắt. Hai phút. Hắn cần phải cầm cự thêm hai phút nữa. Và trong hai phút đó, hắn sẽ khiến đám Hộ vệ này phải trả giá đắt.
Hắn biết rõ sức mạnh của thiết bị EMP mà hắn đã tốn rất nhiều tiền bạc và công sức để tuồn ra bên ngoài này. Một vụ nổ xung điện từ đủ mạnh sẽ vô hiệu hóa gần như toàn bộ các thiết bị điện tử không được che chắn đặc biệt trong một phạm vi lớn. Vũ khí năng lượng, hệ thống nhắm tự động, bộ đồ tăng cường thông thường, thiết bị liên lạc, thậm chí cả hệ thống chiếu sáng… tất cả sẽ ngừng hoạt động trong vài phút, hoặc thậm chí bị hỏng hóc vĩnh viễn.
Ferris đã tính toán kỹ lưỡng, phần lớn Hộ vệ thông thường sử dụng trang bị tiêu chuẩn, dễ bị tổn thương bởi EMP. Chỉ có những đơn vị tinh nhuệ hoặc những Thợ săn giàu có mới đủ khả năng trang bị vũ khí và giáp có lớp bảo vệ chống xung điện từ hiệu quả. Mà những trang bị đó thường rất đắt đỏ và không thực sự tối ưu cho việc chiến đấu chống quái vật thông thường, nên số lượng sở hữu chúng trong một đoàn xe vận tải dân sự như thế này chắc chắn không nhiều.
-Sau cú EMP này, chắc chắn ít nhất 80% hỏa lực của bọn Hộ vệ còn sót lại sẽ bị tê liệt.
Ferris nhẩm tính với một nụ cười nhạt tàn độc.
-Những kẻ còn lại sử dụng vũ khí đạn dược thông thường, không có hệ thống hỗ trợ điện tử, sẽ trở thành mồi ngon cho đám lâu la của mình. Mối đe dọa lớn nhất sẽ chỉ còn lại vài tên có trang bị chống EMP đặc biệt, hoặc những kẻ may mắn sống sót qua đợt tấn công đầu tiên mà không dựa vào thiết bị điện tử.
Đó là lúc bộ giáp hạng nặng của hắn phát huy tác dụng tối đa. Dù tấm khiên năng lượng của hắn đã gần cạn kiệt do phải hứng chịu quá nhiều hỏa lực, nhưng lớp giáp vật lý dày và hệ thống vũ khí đạn đạo tích hợp vẫn hoạt động tốt. Hắn sẽ trở thành một pháo đài di động, càn quét những kẻ còn sót lại trong sự hỗn loạn sau vụ nổ EMP.
Kế hoạch đã được vạch ra. Ferris cảm thấy tự tin trở lại. Dù mất đi mục tiêu chính và sự hỗ trợ của Eden, hắn vẫn có thể xoay chuyển tình thế, cướp bóc và rút lui an toàn. Kinh nghiệm từ hàng trăm vụ cướp đã dạy hắn điều đó.
Nhưng sự tự tin đó nhanh chóng bị thử thách. Tình hình chiến đấu hiện tại của bản thân hắn cũng không hề khả quan. Tấm khiên năng lượng bảo vệ bộ giáp của hắn, sau khi hứng chịu vô số đạn dược và vài phát bắn từ vũ khí năng lượng của Hộ vệ, giờ đây chỉ còn là một lớp màng mỏng manh, nhấp nháy báo động đỏ liên tục trên màn hình điều khiển. Hắn buộc phải dựa nhiều hơn vào lớp giáp vật lý, chấp nhận hứng chịu những phát đạn trực tiếp khiến bộ giáp rung lên và các cảm biến thiệt hại kêu inh ỏi.
Và phiền phức hơn cả, là cái gai trong mắt mang tên Lucas.
Tên hộ vệ trẻ tuổi này, dù chỉ mặc một bộ đồ tăng cường hạng nhẹ, lại di chuyển với tốc độ và sự lanh lẹ đáng kinh ngạc. Hắn ta liên tục luồn lách giữa các container và kệ hàng, xuất hiện ở những vị trí không ngờ tới, tung ra những loạt đạn chính xác từ khẩu cặp súng tiểu liên của mình, nhắm vào các khớp nối hoặc cảm biến trên bộ giáp của Ferris. Dù những phát bắn đó chưa đủ sức xuyên thủng lớp giáp dày, chúng vẫn gây ra những hư hại nhỏ nhưng khó chịu, và quan trọng nhất là thu hút sự chú ý của Ferris, khiến hắn không thể tập trung hoàn toàn vào việc tiêu diệt các nhóm Hộ vệ khác.
Ferris đã cố gắng hạ gục Lucas nhiều lần. Hắn đã xả cả băng đạn từ khẩu súng máy phụ trợ gắn trên vai, đã bắn pháo năng lượng, thậm chí đã cố gắng dùng tên lửa tầm nhiệt, nhưng Lucas luôn né tránh được trong gang tấc, hoặc lợi dụng địa hình một cách khôn ngoan để ẩn nấp. Sự nhanh nhẹn và khả năng phán đoán tình huống của cậu ta vượt xa một Hộ vệ thông thường.
-Thằng ranh này! Nó di chuyển cứ như một con gián được gắn động cơ phản lực vậy!
Ferris gầm gừ, khóa chặt mục tiêu vào vị trí cuối cùng mà hắn nhìn thấy Lucas biến mất sau một chồng hòm vũ khí lớn. Hắn quyết định phải xử lý dứt điểm mối phiền phức này trước khi EMP được kích hoạt.
Hắn điều khiển bộ giáp nặng nề di chuyển tới, khẩu súng máy trên vai gầm lên, xả một loạt đạn cỡ lớn vào chồng hòm vũ khí.
RẦM RẦM RẦM! Đạn xuyên thủng lớp kim loại mỏng của các hòm vũ khí, tạo ra những lỗ thủng lớn và làm mảnh gỗ vụn dùng để chèn lót bên trong bay tung tóe. Ferris tiếp tục bắn, quyết tâm san bằng chỗ ẩn nấp đó, không cho Lucas bất kỳ cơ hội nào.
-
Lucas nấp sau chồng hòm vũ khí, lưng ép chặt vào bề mặt kim loại lạnh lẽo, cảm nhận rõ từng viên đạn của Ferris đang cày nát lớp vỏ bảo vệ chỉ cách mình vài centimet. Tiếng kim loại bị xé rách và tiếng đạn nổ chói tai khiến tai cậu ù đi. Bụi và mảnh vụn bay mù mịt. Bộ đồ tăng cường của cậu rung lên bần bật theo từng loạt đạn, hệ thống cảnh báo thiệt hại nhấp nháy liên tục ở phần giáp lưng và vai.
[Chết tiệt! Hắn quyết tâm ghim mình ở đây rồi!]
Lucas nghiến răng, mồ hôi chảy ròng ròng trên thái dương, hòa lẫn với bụi bẩn và vệt máu nhỏ từ một vết xước trên trán. Cậu biết mình không thể ở đây mãi. Chồng hòm này không thể chịu được hỏa lực của khẩu súng máy đó lâu hơn nữa.
Cậu liếc nhanh xung quanh qua khe hở giữa các hòm. Khung cảnh hỗn loạn của trận chiến hiện ra. Các Hộ vệ khác đang bị hỏa lực của Ferris và đám lâu la của hắn áp đảo, thương vong ngày càng tăng. Tiếng kêu cứu và tiếng la hét tuyệt vọng vang lên qua kênh liên lạc chung, xen lẫn mệnh lệnh cố gắng tập hợp lại của các đội trưởng. Tình hình rất tệ. Họ cần phải làm gì đó để phá vỡ thế tấn công của tên chỉ huy cướp này.
Ánh mắt Lucas dừng lại ở một khẩu súng trường tấn công kiểu cũ, nằm cạnh xác một Hộ vệ cách đó không xa. Khẩu súng có vẻ không phải loại sử dụng nhiều công nghệ điện tử, có thể vẫn hoạt động được sau vụ EMP đầu tiên. Rồi cậu lại nhìn thấy một hòm đạn lớn bằng kim loại, loại dùng để chứa đạn súng máy hạng nặng, nằm lăn lóc gần đó. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu cậu.
[Chỉ có một cơ hội…]
Cậu chờ đợi. Chờ cho loạt đạn của Ferris tạm ngừng, có lẽ là để thay băng hoặc chuyển mục tiêu. Khoảnh khắc đó đến chỉ sau vài giây.
Ngay lập tức, Lucas lao ra khỏi chỗ nấp, lao nhanh về phía hòm đạn lớn.
Ferris, trong buồng lái bộ giáp, nhận thấy mục tiêu di chuyển. Các cảm biến khóa lại vào bóng dáng Lucas đang lao đi.
[Định chạy trốn sao, thằng nhãi?]
Hắn nhếch mép cười khẩy, điều khiển khẩu súng máy quay theo.
Nhưng Lucas không chạy trốn. Cậu lao đến bên hòm đạn, một khối kim loại nặng nề, có lẽ nặng hàng chục, thậm chí hàng trăm kilogram. Cậu cúi xuống, dùng cả hai tay và sự trợ lực từ bộ đồ, gồng mình nắm lấy một bên tay cầm của hòm đạn.
[Hắn định làm gì với cái hòm đó?]
Ferris hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không ngừng khai hỏa. Đạn bay sượt qua người Lucas, găm vào sàn và các container xung quanh.
Lucas không quan tâm. Cậu dồn hết sức lực, cơ bắp căng cứng, bộ đồ gầm lên phản đối. Với một tiếng hét xung trận, cậu nhấc bổng hòm đạn lên khỏi mặt đất và bằng một chuyển động xoay người đầy uy lực, cậu ném thẳng nó về phía bộ giáp của Ferris.
Hòm đạn kim loại khổng lồ bay đi như một viên đạn pháo thô sơ, xoay tròn trong không khí, lao thẳng vào Ferris.
Đồng thời, ngay sau khi ném hòm đạn đi, Lucas không hề đứng lại chiêm ngưỡng thành quả. Cậu lập tức bật người, lao về một hướng khác, tìm kiếm một chỗ ẩn nấp mới hoặc một góc tấn công khác. Hành động ném hòm đạn chỉ là một đòn nghi binh, một cách để tạo ra sự hỗn loạn và thu hút sự chú ý của Ferris.
Ferris hoàn toàn bất ngờ trước hành động liều lĩnh này. Hắn không thể tin được tên Hộ vệ kia lại dám dùng một hòm đạn nặng như vậy làm vũ khí. Phản xạ đầu tiên của hắn là phòng thủ. Hắn ngừng bắn vào Lucas, chuyển hướng khẩu súng máy và xả đạn như mưa vào hòm đạn đang bay tới.
RẦM RẦM RẦM! Những viên đạn cỡ lớn từ khẩu súng máy đập vào bề mặt kim loại của hòm đạn, tạo ra những tia lửa và tiếng va chạm chói tai. Lớp vỏ kim loại, dù dày, cũng nhanh chóng bị xuyên thủng ở nhiều chỗ.
Và đó là lúc thảm họa xảy ra.
Bên trong hòm đạn là hàng ngàn viên đạn súng máy hạng nặng, chứa đầy thuốc súng và có lõi xuyên phá. Khi những viên đạn từ khẩu súng máy của Ferris xuyên vào bên trong, chúng va chạm với những viên đạn khác, tạo ra ma sát và tia lửa. Quan trọng hơn, nhiệt lượng cực lớn từ những viên đạn bắn vào và động năng của chúng đã kích nổ một vài viên đạn ngay bên trong hòm.
BÙM!!! Một vụ nổ dữ dội bùng lên từ bên trong hòm đạn khi nó chỉ còn cách bộ giáp của Ferris vài mét. Vụ nổ ban đầu không quá lớn, nhưng nó đã tạo ra một phản ứng dây chuyền khủng khiếp. Nhiệt độ và áp suất tăng vọt bên trong hòm đã đốt cháy thuốc súng của hàng ngàn viên đạn còn lại.
Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, hòm đạn biến thành một quả bom tự chế khổng lồ. Nó nổ tung thành một quả cầu lửa và mảnh kim loại sắc như dao cạo. Hàng ngàn viên đạn bên trong, được kích nổ bởi nhiệt lượng, bắn ra tứ tung theo mọi hướng như một cơn mưa tử thần.
Bộ giáp của Ferris hứng trọn vụ nổ ở cự ly gần.
ẦM! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp khoang hàng, át đi mọi âm thanh khác. Sóng xung kích cực mạnh đập vào bộ giáp của Ferris, khiến cỗ máy chiến tranh nặng hàng chục tấn rung chuyển dữ dội. Màn hình điều khiển bên trong buồng lái nhấp nháy điên cuồng rồi tối sầm đi trong giây lát do quá tải điện từ cục bộ. Các cảm biến bên ngoài bị mù tạm thời bởi ánh sáng chói lóa và khói bụi dày đặc.
Quan trọng hơn, cơn mưa đạn và mảnh kim loại từ hòm đạn nổ tung đã cày nát lớp giáp phía trước của Ferris. Tiếng kim loại bị xuyên thủng, tiếng đạn găm vào giáp kêu tanh tách như mưa đá. Dù lớp giáp rất dày, hàng trăm mảnh đạn và mảnh vỡ găm vào đã tạo ra vô số vết lõm, vết nứt, thậm chí một vài chỗ mỏng hơn đã bị xuyên thủng một phần. Hệ thống làm mát bị hư hại, khói trắng bắt đầu bốc lên từ vài khớp nối.
Bên trong buồng lái, Ferris bị chấn động mạnh, đầu óc quay cuồng, tai ù đi vì tiếng nổ. Hắn chửi thề một tiếng, cố gắng lấy lại quyền kiểm soát bộ giáp đang loạng choạng. Hắn cảm thấy choáng váng và có chút hoảng sợ. Vụ nổ bất ngờ đó đã gây ra thiệt hại đáng kể hơn hắn tưởng.
[Thằng chó đẻ! Nó dám…!]
Ferris gầm lên trong buồng lái, cơn tức giận lấn át sự choáng váng. Lớp giáp kim loại của hắn, niềm tự hào và là công cụ kiếm sống của hắn, đã bị hư hại nghiêm trọng. Độ bền tổng thể đã giảm đi đáng kể. Hắn không còn đủ tự tin để lao vào tấn công trực diện như trước nữa.
Hắn quyết định lùi lại vài bước, tìm một vị trí phòng thủ tốt hơn sau một dãy container vững chắc, cố gắng câu giờ cho đến khi thiết bị EMP sẵn sàng. Chỉ cần EMP kích hoạt, hắn sẽ lấy lại lợi thế.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự táo bạo và tốc độ của Lucas.
Ngay khi vụ nổ còn chưa tan hết khói bụi, một bóng người đã lao ra từ màn khói dày đặc đó, không phải từ hướng Lucas ẩn nấp ban đầu, mà từ phía trên cao.
Ferris ngước nhìn lên theo phản xạ, và hắn thấy Lucas.
Cậu ta đang lao xuống từ nóc một dãy kệ hàng cao, cơ thể gập lại như một mũi tên, hai tay co về phía sau, không cầm bất kỳ vũ khí nào. Nhưng ánh mắt cậu ta thì rực sáng một cách lạ thường, ẩn chứa một sự quyết tâm điên cuồng, như thể cậu ta tin rằng một cú đấm tay không cũng có thể làm tổn thương bộ giáp hạng nặng của Ferris.
[Tay không? Hắn điên rồi sao?!]
Ferris không thể tin vào mắt mình. Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Lucas đang lao xuống với tốc độ kinh hoàng, khoảng cách thu hẹp trong tích tắc.
Ferris cố gắng nâng khẩu súng máy hoặc pháo năng lượng lên nhắm bắn, nhưng không kịp. Hệ thống nhận diện mục tiêu và khóa bắn tự động của bộ giáp, vốn được thiết kế để chống lại các mục tiêu di chuyển nhanh, lại có một “khoảng chết” an toàn ở cự ly quá gần. Khi mục tiêu đã lọt vào phạm vi vài mét và đang lao tới với tốc độ cao như vậy, hệ thống sẽ tự động ngắt để tránh bắn nhầm hoặc gây nguy hiểm cho chính bộ giáp. Hơn nữa, tốc độ lao xuống của Lucas quá nhanh, vượt qua khả năng phản ứng và khóa mục tiêu kịp thời của hệ thống ngắm thủ công.
Chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, khi Lucas chỉ còn cách bộ giáp vài mét, Ferris dùng hết tốc lực điều khiển cánh tay phải khổng lồ của bộ giáp vung lên. Hệ thống thủy lực và động cơ tân tiến gầm rú, đáp ứng mệnh lệnh gần như tức thời. Nắm đấm kim loại khổng lồ, to bằng cả thân người Lucas, vẽ một vòng cung mạnh mẽ, nhắm thẳng vào cơ thể đang lao xuống của cậu.
May mắn, hoặc có lẽ là sự tính toán chính xác dựa trên kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, đã đứng về phía Ferris lần này. Hệ thống chuyển động của bộ giáp đã không làm hắn thất vọng.
BÙM!!! Một tiếng va chạm khô khốc, nặng nề và đầy uy lực vang lên. Nắm đấm thép của bộ giáp va chạm trực diện vào giữa ngực và bụng của Lucas.
Không có tiếng xương gãy có thể nghe thấy qua lớp giáp, nhưng lực tác động của cú đấm đó là không thể tưởng tượng nổi. Nó giống như bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm phải ở tốc độ cao.
Lucas, giữa không trung, không có điểm tựa, hứng trọn toàn bộ động năng của cú đấm. Cơ thể cậu bị hất văng đi như một con rối rách, không còn chút kiểm soát nào. Cậu bay ngang qua khoang hàng với tốc độ khủng khiếp, xoay nhiều vòng trên không.
ẦM! ẦM! RẦM! Cậu đập mạnh vào một dãy kệ chứa hàng bằng kim loại cao lớn. Lực va chạm đầu tiên làm biến dạng hoàn toàn tấm thép dày của kệ hàng, để lại một vết lõm hình người sâu hoắm. Nhưng động lượng vẫn còn quá lớn. Cậu tiếp tục bay xuyên qua dãy kệ đó, phá hủy nó thành từng mảnh vụn. Rồi cậu lại đập vào dãy kệ tiếp theo, rồi tiếp theo nữa…
Âm thanh của kim loại bị xé rách, tiếng hàng hóa rơi vỡ loảng xoảng vang lên liên tiếp. Lucas giống như một viên đạn đại bác người, phá hủy mọi thứ trên đường bay của mình cho đến khi cậu đập vào dãy kệ gần cuối cùng, cách vị trí ban đầu của Ferris gần bốn mươi mét, và cuối cùng mới chịu dừng lại.
Cú va chạm cuối cùng khiến toàn bộ cấu trúc kệ hàng lung lay dữ dội. Những hòm bảo vệ kim loại lớn được đặt trên nóc kệ, vốn đã mất ổn định, đồng loạt trượt xuống. Một, hai, rồi ba chiếc hòm kim loại nặng trịch rơi thẳng xuống vị trí Lucas vừa nằm lại, chôn vùi cậu hoàn toàn bên dưới đống đổ nát và hàng hóa vương vãi.
Sự im lặng đột ngột bao trùm khu vực đó, chỉ còn lại tiếng lạo xạo của những mảnh vỡ đang rơi xuống và tiếng rít khe khẽ của kim loại bị biến dạng.


0 Bình luận