Sự tĩnh lặng chết chóc chỉ là một ảo ảnh mong manh trên vùng đất hoang tàn này. Tiếng rít của gió luồn qua những khung nhà đổ nát xa xa, mang theo bụi cát và mùi rỉ sét, trộn lẫn với mùi khét lẹt mơ hồ của động cơ quá nhiệt và nỗi sợ hãi đặc quánh. Bên trong cabin liên lạc, ngột ngạt bởi không khí căng thẳng của một trong những chiếc xe tải bọc thép thuộc đoàn xe vận tải Kellion, mồ hôi chảy thành dòng trên thái dương người nhân viên. Màn hình trước mặt nhấp nháy tín hiệu SOS màu đỏ cam, một lời cầu cứu yếu ớt giữa sự hỗn loạn của tiếng súng vọng lại từ phía sau đoàn xe, và tiếng gầm rú của đàn quái vật đang truy đuổi.
Đã gần mười phút trôi qua kể từ khi tín hiệu lạ kia bắt đầu réo rắt trên tần số khẩn cấp. Mười phút căng như dây đàn. Người phụ trách liên lạc chính, một gã đàn ông trung niên với khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn lo âu, đã gạt phắt nó đi ngay từ đầu. Gã lầm bầm, mắt không rời màn hình radar hiển thị những chấm đỏ đang áp sát đội hình phòng thủ vốn đã tả tơi của họ.
-Bẫy của bọn cướp. Muốn làm chúng ta phân tâm.
Nhưng tín hiệu vẫn kiên trì nhấp nháy, một đốm sáng cô độc giữa màn đêm tuyệt vọng. Người nhân viên trẻ tuổi hơn, ngồi ở bàn điều khiển phụ, không thể rời mắt khỏi nó. Trán cậu ta lấm tấm mồ hôi lạnh. Bên ngoài, tiếng kim loại bị xé rách, tiếng tháp phòng thủ tự động gầm lên từng hồi khô khốc, tiếng la hét thất thanh bị át đi bởi tiếng động cơ gầm rú, tất cả tạo nên một bức tranh địa ngục trần gian. Tình hình rõ ràng đang xấu đi từng phút. Vài chiếc xe hộ tống đã bị vô hiệu hóa, lớp giáp thủng lỗ chỗ như tổ ong, và lá chắn năng lượng cuối cùng cũng vừa sụp đổ cách đây vài phút dưới làn đạn không ngớt.
-Nghe này!
Người nhân viên trẻ nói, giọng hơi run nhưng quyết đoán.
-Nếu đó là bọn cướp, chúng ta nói chuyện. Có thể thương lượng. Chúng muốn tiền, chúng ta… chúng ta có thể cố gắng nói chuyện để giảm bớt sự căng thẳng giữa hai bên lại.
Cậu ta chợt nuốt khan.
-Còn nếu… nếu đó là người khác, cũng bị kẹt như chúng ta? Ít nhất họ sẽ không bắn vào lưng chúng ta. Mấy khẩu pháo tự động trên nóc xe, chúng được lập trình bắn mọi thứ không có mã IFF của đoàn xe. Một chiếc xe lạ xuất hiện bây giờ, chúng sẽ bị nghiền nát nếu chúng ta không làm gì.
Người trưởng nhóm liên lạc nhìn chằm chằm vào màn hình radar, nơi các chấm đỏ của kẻ địch đang di chuyển như bầy kền kền chờ đợi con mồi kiệt sức. Lực lượng hộ vệ đang chống trả quyết liệt, nhưng tổn thất ngày càng tăng. Gã biết cậu nhân viên nói đúng. Rủi ro là có thật, nhưng im lặng cũng đồng nghĩa với việc tự tay đẩy một đồng minh tiềm năng, dù yếu ớt vào chỗ chết, hoặc tệ hơn biến họ thành kẻ thù bất đắc dĩ.
-Chết tiệt!
Gã rít lên qua kẽ răng, bàn tay run run đưa lên kích hoạt kênh liên lạc.
-Được rồi. Mở kênh liên lạc. Nhưng cẩn thận từng lời. Ghi âm lại toàn bộ.
Người nhân viên trẻ gật đầu lia lịa, mồ hôi làm mờ cả kính mắt. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, điều chỉnh tần số khớp với tín hiệu SOS đang nhấp nháy. Đèn báo kết nối chuyển sang màu xanh lục.
-Alo!
Giọng cậu vang lên, cố gắng che giấu sự căng thẳng.
-Đây là kênh liên lạc khẩn cấp của đoàn xe vận tải Kellion. Tín hiệu của các anh đã được nhận. Có phải các anh đang yêu cầu hỗ trợ không?
Sự im lặng kéo dài trong một, hai giây nghẹt thở, chỉ có tiếng rè rè tĩnh điện. Rồi một giọng nói đáp lại, trẻ hơn dự đoán, nhưng không hề có vẻ hoảng loạn, thay vào đó là một sự khẩn khoản được kiểm soát cẩn thận, pha lẫn chút gấp gáp không thể che giấu.
-Xác nhận. Chúng tôi cần hỗ trợ khẩn cấp!
Giọng nói đó vang lên rõ ràng qua loa, át cả tiếng ồn nền của một động cơ đang hoạt động và những tiếng va chạm kim loại xa xăm.
-Xe chúng tôi, chiếc Pegasus, đã chạm trán một bầy quái vật lớn trên đường tiếp cận vị trí của các anh. Chúng tôi bị bao vây và đang cố gắng thoát ra. Tình hình của các anh có vẻ cũng không khá hơn. Có khả năng hỗ trợ lẫn nhau không?
Người nhân viên liên lạc liếc nhanh sang trưởng nhóm, người khẽ gật đầu. Cậu ta đáp lại, giữ giọng điệu chuyên nghiệp nhưng vẫn tỏ ra thông cảm:
-Chúng tôi ghi nhận tình hình của anh. Tuy nhiên, tôi chỉ là nhân viên điều phối liên lạc. Quyền quyết định hỗ trợ nằm ngoài thẩm quyền của tôi, đặc biệt trong tình trạng chiến đấu hiện tại. Xin vui lòng chờ trong giây lát, tôi sẽ chuyển cuộc gọi trực tiếp đến ngài Kellion. có lẽ ngài ấy sẽ có phương án giải quyết.
Không đợi trả lời, cậu ta nhanh chóng thao tác trên bảng điều khiển, định tuyến cuộc gọi đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Sydney Kellion, đồng thời gửi một lệnh ưu tiên qua mạng nội bộ của đoàn xe.
-Tất cả các đơn vị hộ vệ, chú ý! Phát hiện phương tiện không xác định, mã hiệu Pegasus. Phương tiện này đang liên lạc và có thể là đồng minh. Tạm thời KHÔNG khai hỏa vào mục tiêu này cho đến khi có lệnh mới. Lặp lại, KHÔNG khai hỏa vào Pegasus!
-
Thông báo ngắn gọn nhưng mang tính mệnh lệnh này lan truyền như một dòng điện qua hệ thống liên lạc nội bộ của đoàn xe. Đối với những người lính hộ vệ đang co cụm sau những tấm chắn tạm bợ, nã đạn vào bóng tối mịt mù nơi kẻ địch ẩn nấp, thông báo này chẳng khác nào một trò đùa ác ý. Đặc biệt là với một nhóm nhỏ vừa tụ tập ở khu vực hàng hóa dự phòng của một chiếc xe tải hạng nặng.
Họ là những tay lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm, những kẻ sống sót qua nhiều cuộc tấn công tương tự, nhưng lần này sự tuyệt vọng đã bắt đầu gặm nhấm. Tổn thất quá lớn, đạn dược cạn dần khiến cơn giận dữ và bất lực tích tụ trong họ như một thùng thuốc súng.
Chỉ vài phút trước, lợi dụng sự hỗn loạn, họ đã cố thương lượng với quản lý kho hàng để mua lại vài khẩu súng trường tấn công đời cũ nhưng uy lực mạnh, cùng mấy thùng đạn xuyên giáp từ lô hàng dự phòng của Kellion. Cái giá cắt cổ, nhưng họ cần một thứ gì đó để trút giận, để cảm thấy mình đang làm được gì đó hơn là chỉ co rúm chờ chết. Chiếc Pegasus xuất hiện đúng lúc đó, một mục tiêu béo bở, đơn độc, không rõ nguồn gốc, một mục tiêu hoàn hảo để họ “thử súng”, để xả cơn điên cuồng đang sôi sục.
Họ đã nạp đạn, kiểm tra cơ chế bắn, chọn vị trí trên thành xe, sẵn sàng biến chiếc Pegasus thành một đống sắt vụn bốc khói. Rồi mệnh lệnh “KHÔNG KHAI HỎA” vang lên trong tai nghe của họ. Sự hưng phấn biến mất ngay lập tức, thay vào đó là cảm giác hụt hẫng và tức giận tột độ.
-Đùa chắc?
Một tên hộ vệ gầm gừ, siết chặt khẩu súng trường mới mua đến trắng cả khớp tay.
-Tao vừa bỏ ra gần nửa tháng lương cho cái đống sắt này và mấy băng đạn chết tiệt kia!
-Bọn chỉ huy chết tiệt!
Một tên khác chửi rủa, ném cái mũ sắt xuống sàn xe ken két.
-Lúc nào cũng thế! Sợ hãi, do dự! Giờ thì sao? Nuôi thêm một cái miệng ăn hại à? Hay lại một lũ gián điệp của bọn cướp?
Người có vẻ là nhóm trưởng của họ quát, dù giọng gã cũng đầy vẻ bực bội.
-Im đi. Lệnh là lệnh. Đợi xem lão già Kellion quyết định thế nào. Nhưng nếu cái xe đó giở trò… tao sẽ là người đầu tiên thổi bay nóc xe nó.
Sự thất vọng và nghi ngờ bao trùm lấy họ, một đám mây đen kịt không kém gì khói đạn và tuyệt vọng đang bao phủ đoàn xe. Họ hạ súng xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hướng chiếc Pegasus đang từ từ hiện ra trong tầm nhìn hạn chế, sẵn sàng hành động ngay khi có dấu hiệu nhỏ nhất của sự thù địch.
-
Trong khi đó, cuộc gọi được chuyển đến Sydney Kellion. Ông ta đang ngồi trong “phòng an toàn”, một cách nói hoa mỹ cho một cái kén bọc thép gia cố nằm sâu trong lòng chiếc xe chỉ huy khổng lồ của mình. Căn phòng được thiết kế để chống chịu các vụ nổ và đạn xuyên giáp hạng nặng, nhưng nó không thể ngăn chặn được nỗi sợ hãi đang gặm nhấm tâm trí ông ta. Màn hình đa chiều trước mặt hiển thị tình trạng thê thảm của đoàn xe: biểu tượng các xe bị phá hủy nhấp nháy đỏ lòm, chỉ số khiên năng lượng tổng thể gần như bằng không, báo cáo thương vong liên tục cập nhật với những con số đáng báo động.
Kellion bây giờ không còn là một thương nhân thành đạt, tự tin nữa. Giờ đây, ông ta chỉ là một lão già với khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trũng sâu đầy vẻ hoảng loạn và tuyệt vọng. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, thấm ướt cả cổ áo sơ mi lụa đắt tiền. Tiếng kim loại va chạm và tiếng nổ từ bên ngoài vọng vào lùng bùng qua lớp thép dày, như những nhát búa nện vào thần kinh vốn đã căng như dây đàn của ông ta.
Toàn bộ gia sản, danh tiếng, thậm chí cả mạng sống của ông ta và hàng trăm con người đang phụ thuộc vào kết quả của cuộc chiến này. Và tình hình thì không thể tệ hơn. Bọn cướp lần này không phải là đám ô hợp thường thấy. Chúng được trang bị tốt, có tổ chức, và rõ ràng là có kẻ chỉ huy thông minh, tàn nhẫn. Chúng đã vô hiệu hóa các ụ pháo hạng nặng của đoàn xe bằng một đòn tấn công phối hợp chính xác ngay từ đầu, ép Kellion vào thế phòng thủ bị động.
Khi thông báo về cuộc gọi từ chiếc Pegasus hiện lên trên màn hình phụ, kèm theo ghi chú.
“Yêu cầu hỗ trợ khẩn cấp từ phương tiện lạ”
Một cái nhếch mép cay đắng hiện lên trên khuôn mặt Kellion. Giúp đỡ? Trong cái địa ngục này ư? Ông ta còn không cứu nổi chính mình. Lòng từ bi? Đó là thứ xa xỉ phẩm mà vùng đất hoang này đã tước đoạt khỏi ông ta từ lâu. Tiền bạc có thể mua được lính đánh thuê, mua được vũ khí, nhưng không mua được phép màu. Giúp đỡ một kẻ lạ mặt khốn khổ khác? Để làm gì? Để chia sẻ chút tài nguyên ít ỏi còn sót lại? Hay để bọn cướp có thêm một mục tiêu nữa để tấn công?
-Ngu ngốc!
Ông ta lầm bầm, vươn tay định ngắt cuộc gọi ngay lập tức. Chẳng cần chào hỏi, chẳng cần nghe lý do. Từ chối thẳng thừng. Đó là quyết định duy nhất hợp lý trong hoàn cảnh này.
Nhưng ngay khi ngón tay ông ta gần chạm vào nút ngắt kết nối trên thiết bị đầu cuối gắn bên tai, giọng nói từ đầu dây bên kia đã vang lên, nhanh chóng và đầy tự tin đến mức ngạo mạn.
-Chúng tôi là đồng minh. Đừng bắn. Chúng tôi sẽ giải vây giúp ông.
Câu nói đó như một cú sốc điện giật thẳng vào não Kellion. Giải vây? Một chiếc xe đơn độc, một kẻ vừa mới phát tín hiệu SOS, lại dám tuyên bố sẽ giải vây cho cả một đoàn xe vận tải hạng nặng đang bị bao vây bởi một lực lượng cướp tinh nhuệ? Sự phi lý của nó quá lớn, quá lố bịch, đến mức nó phá vỡ bức tường căng thẳng và sợ hãi đang bủa vây lấy ông ta.
Một tiếng cười bật ra từ cổ họng Kellion, ban đầu chỉ là khùng khục, rồi nhanh chóng biến thành một tràng cười lớn, điên dại, vang vọng trong căn phòng thép kín bưng. Đó không phải là tiếng cười vui vẻ, mà là tiếng cười của một kẻ đã ở bờ vực tuyệt vọng, nghe thấy một điều gì đó quá vô lý đến mức trở thành hài hước một cách bệnh hoạn.
-HA... HA HA HA! Giải vây?
Ông ta cười đến chảy cả nước mắt, giọng nói lạc đi vì cười và căng thẳng.
-Mày... mày có nghe thấy mình đang nói gì không? Mày đang PHÁT TÍN HIỆU SOS đấy, nhóc con ạ! Mày đang cầu cứu bọn tao! Thế mà lại đòi giải vây cho bọn tao? HA HA HA! Kệch cỡm! Đúng là trò hề của năm!
Tiếng cười tắt dần, thay vào đó là sự nghi ngờ và giận dữ. Kellion đã trải qua quá nhiều lọc lừa ở vùng đất chết này. Đây chắc chắn là một cái bẫy. Một màn kịch vụng về của bọn cướp.
Ông ta hắng giọng, cố lấy lại vẻ uy quyền thường ngày, dù giọng nói vẫn còn hơi run.
-Thôi diễn đi. Nói thật đi. Mày là người của bọn cướp, đúng không? Dàn dựng cái màn kịch rẻ tiền này để moi tiền của tao chứ gì?
Ông ta nghiến răng.
-Được thôi. Chúng mày muốn bao nhiêu? Nói một con số! Một trăm triệu pounce? Hai trăm triệu? Nói đi! Tao sẽ trả, chỉ cần chúng mày biến khỏi đây và để đoàn xe của tao yên. Dàn xếp ổn thỏa chuyện này, ngay bây giờ!
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, dường như để Kellion trút hết cơn giận dữ và hoang tưởng. Rồi giọng nói trẻ tuổi kia lại vang lên, lần này không còn vẻ khẩn khoản, mà lạnh lùng và sắc bén như dao cắt:
-Ông Kellion, hãy nhìn lại tình trạng đoàn xe của mình đi.
Giọng nói đó liệt kê từng điểm yếu một cách chính xác đến đáng sợ.
-Khiên trường lực chính đã sập. Ít nhất ba xe hộ tống hạng nặng bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Thân vỏ của nhiều xe khác thủng lỗ chỗ, hệ thống vũ khí tự động hoạt động rời rạc. Mấy khẩu pháo laser hạng nặng trên xe chỉ huy của ông, tại sao chúng lại im lặng? Trục trặc kỹ thuật hay hết năng lượng?
Mỗi câu nói như một mũi dao xoáy sâu vào vết thương lòng của Kellion. Kẻ này biết quá rõ tình hình. Làm sao có thể?
Giọng nói tiếp tục, không cho ông ta thời gian suy nghĩ:
-Nếu chúng tôi là bọn cướp đã dồn ông vào bước đường cùng này, với thực lực áp đảo như vậy, ông nghĩ chúng tôi cần phải diễn kịch để moi vài trăm triệu pounce lẻ của ông sao? Chúng tôi đã có thể xé xác đoàn xe của ông ra từ lâu rồi. Cướp sạch mọi thứ, không chừa lại một mảnh vụn kim loại.
Lý lẽ đó quá đanh thép, quá logic. Nó đánh thẳng vào sự hoài nghi của Kellion. Nhưng bản năng cảnh giác cố hữu của một thương nhân già đời trong vùng đất hoang vẫn trỗi dậy.
-Hờ!
Ông ta vờ cố tỏ ra cứng rắn.
-Đừng có dọa tao! Lực lượng hộ vệ của tao vẫn còn đông. Robot chiến đấu vẫn còn hàng trăm con trong khoang chứa. Chúng mày muốn nuốt trọn đoàn xe này, còn khướt! Có lẽ chúng mày đã dùng hết con bài tủ rồi, phải không? Hết đạn? Xe hỏng? Nên mới phải liên lạc với tao để tìm đường thoát thân, kiếm chút tiền lẻ trước khi vận may cạn kiệt chứ gì?
Đầu dây bên kia thở dài một tiếng nhẹ, một tiếng thở dài không có vẻ mệt mỏi, mà giống như đang đối mặt với một kẻ cứng đầu khó bảo.
-Nghe này, ông Kellion. Hãy thực tế đi. Nếu lực lượng bảo vệ của ông thực sự đủ sức chống cự, thì đám quái vật máy móc kia đã không còn lởn vởn ở phía sau các ông như vậy.
Giọng nói trở nên nghiêm túc hơn.
-Và đó không chỉ là mấy con ‘quái vật lít nhít’. Radar tầm xa của chúng tôi phát hiện ít nhất hai tín hiệu năng lượng cấp độ ‘Khổng lồ’ đang áp sát từ phía sau đội hình của ông. Ông có chắc chắn đám hộ vệ kiệt sức và đám robot hạng nhẹ của ông có thể xử lý chúng trong tình trạng hiện tại không? Hay ông muốn đợi đến khi chúng nghiền nát tuyến phòng thủ cuối cùng?
-Mày...!
Kellion cứng họng. Thông tin về đám quái vật khổng lồ phía sau là điều mà đội hộ vệ của ông ta vừa mới báo cáo trong hoảng loạn cách đây vài phút. Làm sao kẻ này biết được? Trừ khi... trừ khi chúng thực sự có khả năng giám sát vượt trội.
-So với một thằng nhóc đang phát tín hiệu SOS thì mày hơi già mồm rồi đấy!
Kellion gầm lên, cố bám víu vào chút tự tôn cuối cùng.
-Nói miệng thì ai chẳng nói được! Chứng minh đi! Chứng minh mày không phải là một phần của cái bẫy này! Chứng minh mày có khả năng giúp đỡ!
Im lặng. Chỉ có tiếng tĩnh điện rè rè. Kellion nín thở chờ đợi.
Ngay lúc đó, một giọng nói khác xen vào tai nghe của ông ta, giọng của chỉ huy đội giám sát radar, đầy vẻ kinh ngạc và không chắc chắn:
--Thưa ngài! Vừa... vừa có xác nhận! Một tín hiệu định vị của bọn cướp, ở rìa đội hình tấn công của chúng, vừa đột ngột biến mất khỏi màn hình! Hoàn toàn biến mất! Như thể... bị bắn hạ!
Kellion sững sờ. Một tên cướp bị hạ? Ngay lúc này?
Và rồi, giọng nói trẻ tuổi kia lại vang lên trong kênh liên lạc chính, lạnh lùng và bình thản đến rợn người.
-Đó là bằng chứng đầu tiên. Tôi đã ra lệnh cho xạ thủ của mình ‘chào hỏi’ một chút. Chúng tôi đang di chuyển song song với đội hình của chúng. Ông muốn thêm bằng chứng, hay muốn chúng tôi bắt đầu dọn dẹp?
Thì ra trong suốt cuộc đối thoại căng thẳng vừa rồi, chiếc Pegasus không hề đứng yên chờ đợi. Nó đã âm thầm tăng tốc, áp sát đội hình địch, và xạ thủ của nó đã chọn đúng thời điểm để ra tay, một phát bắn chính xác từ khoảng cách xa, như một lời tuyên bố đanh thép.
Sự hoài nghi của Kellion vỡ tan như kính. Hy vọng, một thứ tưởng chừng đã chết, lại nhen nhóm trong lồng ngực ông ta, yếu ớt nhưng có thật. Ông ta không còn thời gian để cân nhắc hay nghi ngờ nữa. Đây có thể là cơ hội duy nhất.
-Xin lỗi! Xin lỗi cậu!
Giọng Kellion thay đổi hoàn toàn, từ giận dữ, nghi ngờ sang khẩn khoản, van nài.
-Vừa rồi... vừa rồi tôi căng thẳng quá! Đầu óc tôi không được tỉnh táo! Làm ơn! Giúp chúng tôi! Anh bạn, làm ơn giúp chúng tôi! Nếu cậu có thể đưa chúng tôi thoát khỏi địa ngục này, cậu muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng! Tiền bạc, hàng hóa, thông tin, bất cứ thứ gì!
-Được rồi!
Giọng nói đáp lại, vẫn giữ vẻ bình tĩnh thực dụng.
-Chúng tôi chỉ muốn giúp vì tình thế bắt buộc thôi. Ơn nghĩa tính sau. Bây giờ, giữ chặt lấy. Sẽ hơi ồn ào một chút.
Lích! Đường dây im bặt. Kamikaze đã cúp máy.
Sydney Kellion ngồi chết lặng trong căn phòng an toàn, tai vẫn còn ù đi vì sự thay đổi chóng mặt của tình hình. Một tia hy vọng le lói vừa xuất hiện, nhưng nó quá mong manh, quá nhỏ bé so với đám mây đen kịt của hiểm nguy đang bao phủ bầu trời. Ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt cược vào kẻ lạ mặt bí ẩn vừa xuất hiện. Ông ta nhắm mắt lại, lẩm bẩm một lời cầu nguyện mà chính ông ta cũng không tin tưởng lắm. Một điều kỳ diệu. Đó là tất cả những gì ông ta có thể trông chờ vào lúc này.
-
Bên ngoài, chiếc Pegasus mờ lướt đi như một bóng ma trên địa hình gồ ghề, động cơ của nó gầm lên một cách kiềm chế. Bên trong khoang lái được gia cố, Kamikaze, hay Kami, giữ vững tay lái, đôi mắt lạnh lùng quét qua màn hình hiển thị chiến thuật đa lớp. Dữ liệu từ các cảm biến tầm xa, kết hợp với phân tích từ AI hỗ trợ của anh, liên tục vẽ nên một bức tranh chi tiết về chiến trường.
-Mục tiêu số một, xạ thủ súng máy trên xe dẫn đầu của địch, đã bị vô hiệu hóa!
Giọng nói điện tử của AI vang lên trong tai nghe của Kami.
-Reinhard đã thực hiện một phát bắn hoàn hảo từ khoảng cách 1200 mét, xuyên qua lớp kính cường lực và mũ bảo hiểm tiêu chuẩn. Xác nhận mục tiêu tử vong.
-Tốt!
Kami đáp gọn lỏn, tay thoăn thoắt điều chỉnh lại quỹ đạo của chiếc Pegasus, đưa nó vào vị trí thuận lợi hơn để đối đầu với phần còn lại của đội xe cướp.
-Phản ứng của địch?
-Như dự đoán.
AI trả lời lại.
-Ban đầu là sự ngập ngừng, hỗn loạn trong kênh liên lạc nội bộ của chúng. Sau đó là nhận thức về mối đe dọa mới. Bốn phương tiện chiến đấu hạng nhẹ của địch đang thay đổi đội hình, cố gắng bao vây chúng ta. Chúng đang tăng tốc, chuẩn bị khai hỏa đồng loạt.
Đúng như AI nói, bốn chiếc xe địa hình bọc thép của bọn cướp, trông như những con bọ cạp kim loại hung dữ, bắt đầu tách ra, dàn hàng ngang và tăng tốc, bụi đất tung lên mù mịt phía sau. Khác hẳn với đám ô hợp mà Kami từng đối phó gần Chartres, đám này rõ ràng là dân chuyên nghiệp.
Xe của chúng được trang bị tốt hơn nhiều, lớp giáp dày, các tấm phản ứng nổ gắn ở những vị trí trọng yếu, và đáng ngại nhất là mỗi chiếc đều có một tháp pháo tự động xoay 360 độ. Chỉ có chiếc xe mà Reinhard vừa hạ gục xạ thủ là dùng súng máy hạng nặng điều khiển thủ công, có lẽ là để tiết kiệm chi phí hoặc do thiếu tháp pháo tự động.
-Phân tích vũ khí!
Kami ra lệnh.
-Tháp pháo tự động trên ba chiếc sử dụng pháo cỡ nòng khoảng 30mm, bắn đạn xuyên giáp sabot APDS và đạn nổ mạnh phân mảnh HE-FRAG.
AI báo cáo tức thì.
-Chiếc thứ tư, chiếc vừa mất xạ thủ, trang bị súng máy hạng nặng cỡ nòng .50 BMG và một nòng pháo cỡ nhỏ hơn, khoảng 40mm, có khả năng bắn đạn nổ hoặc đạn chùm. Tất cả các xe đều có dấu hiệu của hệ thống ngắm bắn quang điện tử và radar và laser tích hợp.
Kami nói, mắt không rời màn hình.
-Kích hoạt khiên trường lực chính, mức năng lượng 70%. Ưu tiên phân bổ năng lượng cho mặt trước và hai bên sườn.
Ngay lập tức, một lớp màng năng lượng màu xanh lam mờ ảo bao bọc lấy chiếc Pegasus, tạo ra những gợn sóng nhẹ trong không khí xung quanh. Gần như cùng lúc đó, cả bốn chiếc xe cướp đồng loạt khai hỏa.
ÙNG! ÙNG! TẠCH! TẠCH! TẠCH! Tiếng rít của đạn xuyên giáp 30mm xé gió, tiếng gầm đanh gọn của súng máy .50, và tiếng nổ chói tai của đạn chống tăng 40mm tạo thành một bản hợp âm của sự hủy diệt. Hàng loạt vệt sáng đỏ và vàng lao về phía Pegasus từ bốn hướng.
BÙM! BÙM! KENG! KENG! BÙM! Những viên đạn va chạm vào khiên trường lực, tạo ra những vụ nổ năng lượng nhỏ li ti, những quầng sáng chói lòa nở bung rồi tắt ngấm. Chiếc Pegasus rung lên bần bật dưới cơn mưa đạn, nhưng lớp khiên vẫn đứng vững, dù chỉ số năng lượng trên màn hình của Kami bắt đầu tụt xuống đều đặn.
-Khiên chịu được, nhưng không thể duy trì lâu dài.
AI lập tức cảnh báo.
-Tốc độ tiêu hao năng lượng vượt quá khả năng tái tạo 15%. Ước tính khiên sẽ sụp đổ trong vòng 90 giây nếu cường độ tấn công không giảm.
Kami hỏi qua kênh liên lạc nội bộ.
-Reinhard, tình hình trên nóc?
Trên nóc chiếc Pegasus rộng lớn, Reinhard đã nhanh chóng di chuyển vào vị trí trung tâm hơn sau phát bắn đầu tiên. Cậu biết mình đã lộ diện và sẽ trở thành mục tiêu ưu tiên. Bốn bóng người mặc đồ nguỵ trang, gần như vô hình nhờ áo choàng tàng hình quang học tạo hiệu ứng khúc xạ ánh sáng xung quanh, đang từ từ nhô lên từ cửa nóc của bốn chiếc xe cướp. Chúng là những tay bắn tỉa, được trang bị súng trường công phá cao và các thiết bị hỗ trợ ngắm bắn tiên tiến.
Reinhard không đáp lại, chỉ đơn giản gửi lại hình ảnh thu được từ cảm biến của cậu cho Kami, những thao tác bình tĩnh đến lạnh lùng. Cậu đã thay băng đạn mới cho khẩu súng trường bắn tỉa hạng nặng được tùy chỉnh đặc biệt của mình. Rồi cậu từ từ bước về sau, đi vào điểm mù tương đối của đám cướp phía từ bên dưới, chờ cơ hội phản công.
Ưu thế về độ cao là con dao hai lưỡi. Reinhard có tầm nhìn tốt hơn, nhưng cũng dễ bị phát hiện hơn nếu không cẩn thận. Tuy nhiên, kích thước khổng lồ của Pegasus lại tạo ra nhiều góc chết và vật cản tự nhiên trên nóc xe, giúp cậu có thêm lợi thế ẩn nấp. Cậu nín thở, quét ống ngắm qua từng vị trí khả nghi, chờ đợi một sai lầm, một khoảnh khắc sơ hở của đối phương.


0 Bình luận