Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 17.1 (remake)

0 Bình luận - Độ dài: 7,129 từ - Cập nhật:

Trong khi Reinhard và các xạ thủ địch chơi trò mèo vờn chuột trên cao, ở phía sau chiếc Pegasus, một cuộc chiến khác đang diễn ra với cường độ dữ dội hơn nhiều. Lucas, với khẩu súng máy sáu nòng gắn trên giá xoay, đang gầm lên những lời chửi rủa tục tĩu trong khi tay siết cò không ngừng nghỉ.

Ù! Ù! Ù! Tiếng rít xé tai của hai nòng súng 12.7mm xoay tròn với tốc độ kinh hoàng, trút xuống một cơn mưa đạn về phía những chiếc xe cướp đang cố gắng áp sát từ hai bên sườn và phía sau. Những viên đạn vạch đường màu đỏ rực xé toạc không khí, cày nát mặt đất thành những luống sâu hoắm, thổi tung những tảng đá nhỏ thành bụi mịn. Âm thanh của nó át đi mọi tiếng động khác.

Nhưng hiệu quả lại không như Lucas mong đợi.

-Chết tiệt! Lũ gián chết tiệt này!

Lucas gầm lên, cơn giận làm mặt cậu đỏ bừng bên dưới lớp mặt nạ của bộ giáp cường hóa.

-Chúng nó là cướp hay lính đặc nhiệm vậy hả? Xe thì cứng như đá, chạy thì lạng lách như rắn! Đứng yên cho tao bắn coi, lũ khốn!

Xe của bọn cướp không chỉ có giáp dày. AI đã nhanh chóng phân tích và xác nhận chúng cũng được trang bị khiên năng lượng cá nhân, yếu hơn nhiều so với khiên chính của Pegasus, nhưng đủ để làm chệch hướng hoặc giảm đáng kể động năng của đạn súng máy hạng nặng nếu không trúng trực diện vào điểm yếu. Và những kẻ lái xe rõ ràng là những tay lão luyện. Chúng điều khiển những cỗ máy chiến tranh nhỏ bé của mình một cách điêu luyện, lạng lách qua làn đạn của Lucas, sử dụng địa hình gồ ghề làm vật cản, thỉnh thoảng lại đáp trả bằng những loạt đạn từ tháp pháo tự động của chúng, buộc Lucas phải tạm thời ẩn mình sau tấm chắn của ụ súng.

Sự thất vọng nhanh chóng chuyển thành cơn thịnh nộ. Lucas ghét cảm giác bất lực. Cậu muốn nghiền nát, xé xác kẻ thù, không phải chơi trò đuổi bắt vô nghĩa này.

Đột nhiên, giọng Kami vang lên với vẻ gấp gáp.

-Lucas! Hai tên địch đang tiếp cận từ nóc xe phía sau!

Lucas quay ngoắt lại. Hai chiếc móc neo bằng hợp kim vừa cắm phập vào mép sau của nóc xe Pegasus, dây cáp căng cứng. Bên dưới, trên nóc một chiếc xe cướp đã áp sát thành công, hai bóng người mặc giáp đen đang được hệ thống tời điện trên súng bắn móc kéo lên với tốc độ chóng mặt. Chúng đang đổ bộ lên Pegasus, gây rối loạn từ bên trong và tấn công trực diện vào ụ súng của Lucas.

Không một giây suy nghĩ. Bản năng chiến đấu hoang dã chiếm lấy Lucas. Cậu buông tay khỏi khẩu súng máy đang nóng rực, bỏ mặc nó quay tự do trên giá đỡ, lao về phía sau như một mũi tên. Bộ giáp cường hóa hỗ trợ lực cho đôi chân, biến cậu thành một vệt mờ đen trên nóc xe.

Hai tên cướp vừa được lực kéo mạnh mẽ nâng bổng lên không trung, cơ thể lơ lửng trong khoảnh khắc ngay trên mép nóc xe. Ngay khi mũi giày của chúng vừa chạm xuống bề mặt kim loại, Lucas đã lao tới. Cậu không dùng vũ khí, dang rộng hai cánh tay cường tráng, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể và động năng của cú chạy nước rút, húc thẳng vào cả hai tên cướp.

RẦM! Tiếng va chạm khô khốc vang lên. Cả ba người, Lucas và hai tên cướp, bị hất văng ra khỏi nóc chiếc Pegasus đang lao đi với tốc độ cao. Họ rơi tự do trong giây lát trước khi đập mạnh xuống mặt đường đá sỏi lởm chởm phía sau.

Hai tên cướp, dù mặc giáp bảo vệ, cũng không thể chịu được cú va đập đột ngột và cú ngã từ độ cao đó. Một tên lăn lông lốc như một con rối vô hồn, có lẽ đã gãy cổ hoặc chấn thương sọ não. Tên còn lại cố gắng gượng dậy, nhưng quá muộn. Chiếc xe cướp của chúng đã lao vụt qua, và ngay sau đó, những chiếc xe hộ vệ đầu tiên của đoàn Kellion cũng vừa đuổi kịp tới nơi. Những loạt đạn không thương tiếc từ phía họ đã biến tên cướp còn lại thành một cái sàng thịt nát trước khi hắn kịp định thần. Xác của cả hai nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, trở thành mồi ngon cho đám quái vật cơ khí háu đói bị thu hút bởi cuộc chiến.

Nhưng Lucas thì khác. Cậu đã tính toán cú ngã của mình. Thay vì rơi thẳng xuống đường, cậu đã cố gắng hướng mình về phía chiếc xe cướp vừa dùng để tiếp cận Pegasus. Cậu đáp xuống, không phải nhẹ nhàng, mà là một cú va chạm mạnh vào nắp ca pô của chiếc xe đang chạy.

ẦM!Kim loại móp đi dưới sức nặng và lực va đập. Lucas bám chặt lấy mép nắp ca pô, răng nghiến chặt khi tên tài xế bên trong, rõ ràng là bị sốc và tức giận, bắt đầu điên cuồng đánh lái sang trái, sang phải, cố gắng hất văng vị khách không mời. Chiếc xe lạng lách dữ dội trên con đường gập ghềnh, bánh xe nhiều lúc gần như nhấc khỏi mặt đất.

Đồng thời, tháp súng tự động trên nóc xe, sau một thoáng mất phương hướng, đã nhanh chóng khóa lại mục tiêu mới là Lucas. Nòng 30mm xoay tít, hướng thẳng xuống nắp ca pô và bắt đầu khai hỏa từng loạt ngắn.

PHẬP! PHẬP! PHẬP! Những viên đạn xuyên giáp găm vào nắp ca pô ngay sát người Lucas, tạo ra những lỗ thủng toang hoác và những tia lửa tóe lên, khiến cậu phải lập tức cúi người xuống để tránh đạn. Mùi kim loại bị đốt nóng và mùi thuốc súng lập tức xộc thẳng vào mũi cậu.

Tên lái xe nhận ra việc đánh lái không hiệu quả. Con đường phía trước ngày càng trở nên nguy hiểm với những tảng đá lớn nằm rải rác, tiếp tục lạng lách kiểu này chẳng khác nào tự sát. Hắn gầm lên điều gì đó qua bộ đàm nội bộ.

Trong khi đó, tháp súng tự động cũng ngừng bắn sau vài loạt. Hệ thống nhận diện nguy hiểm của nó dù tinh vi, lại không được thiết kế để xử lý mục tiêu ở cự ly quá gần, thậm chí nằm ngay trên  xe như vậy. Lucas đang nằm trong điểm mù về góc bắn của nó, ôm sát phần kính chắn gió nhất có thể. Sau khi không phát hiện mối đe dọa trực tiếp trong vài giây, AI điều khiển tháp súng quay trở lại mục tiêu ưu tiên hơn, chiếc Pegasus to lớn phía trước, và tiếp tục bắn yểm trợ cho đồng bọn.

Tên lái xe không thể trông cậy vào tháp súng, quyết định dùng biện pháp thủ công. Hắn ra lệnh cho tay bắn tỉa trên nóc, kẻ ban nãy đã rút vào trong vì sợ hãi khi thấy Lucas và hai đồng đội rơi xuống, giờ phải chui lại ra ngoài và xử lý Lucas bằng súng.

Bên trong xe, không khí căng như dây đàn. Tay bắn tỉa, mặt vẫn còn tái mét, lưỡng lự nhìn khẩu súng trường công phá của mình rồi lại nhìn lên cửa nóc đang rung lên vì tiếng động cơ và va chạm. Lệnh của tên lái xe vang lên lần nữa, gay gắt hơn. Hắn biết mình không thể từ chối. Hít một hơi sâu, hắn kiểm tra lại áo choàng tàng hình, kích hoạt nó, rồi từ từ đẩy cửa nóc xe hé ra.

Hắn cẩn thận ló đầu ra, khẩu súng trường nâng lên ngang tầm mắt, quét nhanh tìm mục tiêu. Hắn nhìn thấy Lucas đang ép sát người vào nắp ca pô, gần như bất động. Một mục tiêu dễ dàng. Hắn nín thở, ngón tay đặt lên cò súng, chuẩn bị kết liễu kẻ phiền phức này.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn chuẩn bị bóp cò, Lucas đột ngột ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt sau lớp kính mặt nạ của cậu nhìn thẳng vào vị trí của tên bắn tỉa, ánh nhìn sắc lạnh như dao. Đồng thời, một cánh tay của Lucas vươn dài ra với tốc độ không tưởng, chụp lấy nòng khẩu súng trường của tên bắn tỉa ngay trước khi hắn kịp khai hỏa.

XOẸT! Phát bắn lệch đi, viên đạn công phá cắm vào không khí phía trên Lucas một cách vô hại. Tên bắn tỉa giật bắn mình, cố giằng lại khẩu súng, nhưng bàn tay bọc giáp của Lucas siết chặt như một chiếc kìm thép. Hắn càng hoảng loạn hơn khi nhận ra Lucas đã nhìn thấy mình, bất chấp lớp áo choàng tàng hình.

[Sao có thể? Áo choàng vẫn hoạt động mà!]

Suy nghĩ đó vụt qua đầu hắn như một tia sét.

Trong cơn hoảng loạn, tên bắn tỉa buông một tay khỏi súng trường, vội vàng rút khẩu súng lục tự động đeo bên hông. Hắn bắn liên tiếp về phía Lucas, nhắm vào mặt và cánh tay đang giữ súng của hắn.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! Những viên đạn súng lục cỡ nòng 9mm chỉ tạo ra những tiếng leng keng vô hại khi va vào bộ giáp cường hóa của Lucas. Chúng thậm chí còn không để lại vết xước đáng kể. Đối với Lucas, nó chỉ như bị muỗi đốt, nhưng lại càng làm cơn giận của cậu bùng lên.

Lợi dụng lúc tên bắn tỉa đang tập trung vào việc giằng súng và bắn loạn xạ, Lucas lập tức hành động. Cậu buông tay đang bám vào nắp ca pô ra, dùng chính khẩu súng trường của đối phương như một điểm tựa, một thanh xà tạm thời. Trong một chuyển động cực nhanh và mượt mà, cậu đã trèo ra phía sau lưng tên bắn tỉa chỉ trong nháy mắt, khiến hắn đứng chết lặng vì kinh ngạc. Toàn bộ quá trình diễn ra trong chưa đầy một giây, và cậu luôn giữ cơ thể áp sát vào thành xe, tránh để bị tháp súng tự động bắn trúng.

Tên bắn tỉa còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một bàn tay thép đã chụp lấy mũ bảo hiểm của hắn từ phía sau. Lực siết khủng khiếp đến nỗi lớp vỏ bảo vệ của chiếc mũ bắt đầu kêu răng rắc và móp méo lại, ép chặt vào thái dương và xương sọ của hắn, khiến hắn không thể nào cử động hay gỡ nó ra được.

Rồi cơn ác mộng bắt đầu. Lucas với sức mạnh được khuếch đại bởi bộ giáp, nhấc bổng tên bắn tỉa lên một chút rồi đập mạnh đầu hắn xuống nóc xe bằng kim loại.

RẦM! Một tiếng. RẦM! Hai tiếng. RẦM! RẦM! RẦM! RẦM! Lucas đập liên tục, nhanh và tàn bạo. Chiếc mũ bảo hiểm nhanh chóng nứt vỡ. Lớp kính cường lực tích hợp thiết bị thu thập dữ liệu vỡ tan thành hàng trăm mảnh nhỏ, găm sâu vào mặt và mắt của tên bắn tỉa. Máu bắt đầu túa ra, chảy thành dòng xuống cổ và thấm qua khe hở của cửa nóc xe.

Bên trong xe, những tên cướp còn lại nghe thấy tiếng va đập kinh hoàng liên tục trên nóc, nhìn thấy máu nhỏ giọt xuống ngày càng nhiều, và nghe tiếng rên rỉ nghẹt thở, tiếng vùng vẫy tuyệt vọng của tên bắn tỉa. Nỗi sợ hãi nguyên thủy bao trùm lấy chúng.

Một tên nói lắp bắp.

-Nó... nó đang giết hắn!

Tên lái xe gào lên, dù tay vẫn phải giữ chặt vô lăng.

-Bắn! Bắn lên nóc đi!

Không cần đợi lệnh thứ hai, hai tên cướp ngồi ở băng ghế sau lập tức giương súng trường tấn công lên, không còn quan tâm đến sinh mạng của đồng đội trên nóc, chúng bắt đầu nã đạn loạn xạ lên trần xe, ngay khu vực chúng đoán là Lucas đang ở.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! Những viên đạn xuyên qua lớp kim loại mỏng của nóc xe, tạo thành những lỗ thủng chi chít như tổ ong. Vài viên sượt qua người Lucas, tạo ra những vết cháy xém trên bộ giáp và cảm giác đau nhói như bị ong đốt, nhưng không viên nào xuyên thủng được lớp bảo vệ chính.

Nhưng Lucas không hề dừng lại. Cơn thịnh nộ đã hoàn toàn kiểm soát cậu. Cậu tiếp tục đập đầu tên bắn tỉa xuống nóc xe với một sự điên cuồng gần như máy móc. Lực đập, tần suất, kết hợp với những mảnh kính vỡ sắc như dao cạo, nhanh chóng biến khuôn mặt của tên bắn tỉa thành một khối thịt bầy nhầy không còn hình dạng. Xương gò má, xương hàm vỡ vụn. Mắt bị nghiền nát. Não bộ bên trong, do va đập liên tục với thành sọ cứng, chắc chắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, có lẽ đã biến thành một thứ hồ lỏng sền sệt.

Chỉ đến khi tên bắn tỉa hoàn toàn mềm oặt, không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống hay chống cự, Lucas mới dừng lại. Cậu buông tay ra. Cái xác với cái đầu nát bét đổ ập xuống qua cửa nóc, rơi vào lòng những tên đồng đội đang kinh hoàng tột độ của hắn.

Bịch! Sự im lặng đột ngột bao trùm không gian chật hẹp bên trong xe, chỉ còn tiếng động cơ gầm rú và tiếng đạn pháo xa xa. Hai tên cướp ngồi sau nhìn chằm chằm vào cái xác của đồng đội, vào khuôn mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn, máu và não tuôn ra từ chiếc mũ bảo hiểm vỡ nát. Chúng rùng mình, cảm giác buồn nôn cuộn lên trong cổ họng. Nỗi sợ hãi tê liệt chúng. Chúng vội vàng giương súng lên, xả thêm một loạt đạn nữa qua cửa nóc như để trấn an bản thân, để đẩy lùi con quái vật vô hình đang ở ngay trên đầu chúng. Nóc xe giờ đây trông càng thảm hại hơn, thủng lỗ chỗ, méo mó.

Lucas, thay vì tận dụng cơ hội ném một quả lựu đạn vào trong xe qua cái lỗ thủng trên nóc để kết thúc mọi chuyện một cách nhanh chóng, lại làm một việc khác. Cơn giận của cậu vẫn chưa nguôi. Cậu muốn trả thù tên lái xe vì đã dám cố hất cậu xuống ban nãy. Cậu bắt đầu bò dọc theo nóc xe, hướng về phía trước.

Khi bò qua tháp súng tự động, Lucas dừng lại một giây. Cậu nhìn thấy con mắt quang học, camera chính của hệ thống ngắm bắn. Một ý nghĩ lóe lên. Bàn tay phải của cậu khẽ co lại, và từ đầu ngón trỏ, một móng vuốt bằng xương trắng ởn, sắc như dao cạo, từ từ mọc dài ra.

RẮC!Cậu dùng móng vuốt đó chọc thẳng vào ống kính camera. Thấu kính cường lực vỡ tan. Hệ thống quang học bị phá hủy. Chức năng ngắm bắn tự động của tháp súng coi như vô dụng. Nó vẫn có thể bắn theo điều khiển thủ công hoặc theo tọa độ định sẵn, nhưng khả năng phản ứng nhanh và chính xác đã mất đi.

Bên trong, tên lái xe cảm thấy sự im lặng trên nóc kéo dài một cách đáng lo ngại.

-Kiểm tra đi!

Hắn hét vào mặt hai tên ngồi sau.

-Một đứa lên xem nó chết chưa hay đã rơi khỏi xe rồi!

Nhưng không ai dám nhúc nhích. Hình ảnh cái xác nát bét của tên bắn tỉa vẫn còn ám ảnh tâm trí chúng. Chúng nhìn nhau, ánh mắt đầy sợ hãi, đùn đẩy trách nhiệm cho người kia.

Đúng lúc đó...

RẮC! RẮC! Tiếng kim loại bị bẻ cong một cách thô bạo vang lên từ bên ngoài, ngay cạnh cửa sổ phía ghế lái.

ẦM! Toàn bộ cánh cửa xe bị giật tung ra khỏi bản lề như thể làm bằng giấy bồi, bay văng ra ngoài và lăn lông lốc trên đường.

Trước khi tên lái xe kịp định thần, một cánh tay bọc giáp đen sì đã thò vào từ khoảng không trống hoác, tóm lấy cổ hắn. Dù hắn đang mặc một bộ khung xương trợ lực hạng nhẹ bên dưới lớp áo giáp, lực siết của cánh tay kia vẫn mạnh đến không tưởng.

RẮC! Một tiếng kêu khô khốc, ghê rợn vang lên. Cổ của tên lái xe bị bẻ gãy gọn. Đôi mắt hắn trợn trừng, sự sống vụt tắt ngay lập tức. Cánh tay kia không dừng lại ở đó, nó từ tốn lần mò, giật phăng dây đai an toàn đang giữ hắn trên ghế, rồi nhấc bổng cái xác mềm oặt lên và ném thẳng ra ngoài đường không một chút do dự.

Chiếc xe mất lái, bắt đầu loạng choạng.

Tên ngồi ở ghế phụ, có lẽ là người liên lạc hoặc chỉ huy thứ hai, phản ứng cực nhanh. Hắn giật đai an toàn của mình ra, nhoài người qua ghế lái trống không, vội vàng chụp lấy vô lăng. Hắn giật mạnh tay lái, tránh được một tảng đá lớn ngay trước mặt trong gang tấc. Chiếc xe chỉ sượt nhẹ qua mép đá, tóe lửa, nhưng vẫn giữ được thăng bằng.

Hai tên cướp ngồi ở băng ghế sau cuối cùng cũng xác định được vị trí của kẻ tấn công – hắn đang ở ngay bên ngoài, ngay cạnh ghế lái vừa bị bỏ trống. Chúng lập tức quay súng về hướng đó, nhắm vào vị trí mà chúng đoán là phần thân và đầu của Lucas, và điên cuồng bóp cò.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! Loạt đạn này bắn ở cự ly gần hơn, xuyên qua không khí nơi cánh cửa vừa bị giật tung. Vài viên găm vào bộ giáp của Lucas.

KENG! KENG! BỤP! Lucas cảm thấy những cú thúc mạnh vào sườn và vai. Bộ giáp cường hóa của cậu, dù thuộc loại nhẹ để tăng tốc độ và linh hoạt, vẫn đủ sức chặn đứng đạn súng trường tấn công tiêu chuẩn ở cự ly này. Tuy nhiên, lực tác động vẫn truyền vào bên trong. Cậu cảm thấy đau nhói, như bị ai đó dùng búa tạ nện vào người. Chắc chắn là vài vết bầm tím lớn, có thể là rạn xương sườn. Bộ giáp không có lớp lót giảm chấn dày như loại hạng nặng, nên mọi cú va chạm đều được cảm nhận rõ rệt.

Vài viên đạn bay sượt qua đầu cậu. Theo phản xạ, Lucas giơ một tay lên che chắn, tay kia nhanh chóng rút khẩu súng tiểu liên SMG loại nhỏ giắt ở túi đeo bên hông. Không cần ngắm bắn chính xác, cậu đưa nòng súng vào trong xe và giữ cò, quét một vòng hồ quang theo mọi hướng mà khớp cổ tay cho phép.

Tạch! Tạch! Tạch! Tiếng súng tiểu liên chát chúa vang lên trong không gian hẹp, trộn lẫn với tiếng la hét và tiếng đạn của bọn cướp vẫn đang bắn ra. Vỏ đạn nóng hổi văng tung tóe.

Đột nhiên, khẩu SMG của Lucas bị giật mạnh khỏi tay. Cậu thoáng thấy nó bị một tên cướp bên trong tóm lấy và ném văng ra ngoài cửa sổ phía đối diện. Đồng thời, tiếng súng từ bên trong vẫn không ngớt. Lũ này dai dẳng hơn cậu nghĩ, và rõ ràng vẫn còn đủ sức chiến đấu.

Hết vũ khí tầm xa. Lucas lẩm bẩm chửi thề, tay mò vào một túi khác bên hông, lôi ra một vật hình cầu nhỏ, màu xám kim loại, bề mặt được khắc chi chít những đường rãnh cực kỳ nhỏ, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đó là một quả lựu đạn mảnh kim loại siêu nhỏ.

Cậu không ngần ngại bấm nút kích hoạt hẹn giờ và ném thẳng nó vào khoang sau của chiếc xe.

Bên trong, tên ngồi ghế phụ đang vật lộn với tay lái, còn hai tên ngồi sau, khi thấy quả lựu đạn tròn xoe lăn lóc dưới chân, lại tỏ ra bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Có lẽ chúng quá tự tin vào bộ giáp toàn thân hạng nặng mà chúng đang mặc, loại được thiết kế để chống mảnh văng và sóng xung kích. Một tên thậm chí còn cúi xuống, định nhặt quả lựu đạn lên và ném trả ra ngoài. Khi hắn vừa chạm tay vào nó...

PHỤT! Không có tiếng nổ lớn. Chỉ có một tiếng xì mạnh, sắc lẻm, gần như không nghe thấy giữa tiếng ồn ào của cuộc chiến. Nhưng ngay lập tức, cả ba tên cướp còn lại trong xe, tên lái phụ và hai tên ngồi sau, đồng loạt khựng lại, rồi đổ gục xuống như những con rối bị cắt dây. Không một tiếng la hét, không một dấu hiệu chống cự.

Sóng xung kích cực mạnh nhưng cực ngắn từ vụ nổ đẩy Lucas bật nhẹ ra khỏi thành xe, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

Nhìn vào bên trong, không có dấu hiệu của một vụ nổ thông thường. Không có máu me tung tóe, không có những vết rách lớn trên giáp. Thậm chí tên vừa cầm quả lựu đạn, bàn tay hắn chỉ hơi ám khói, ngoài ra không có vẻ gì là bị thương nặng. Nhưng chúng đã chết. Chết ngay lập tức.

Lựu đạn siêu phân mảnh hoạt động theo một cách khác. Nó không tạo ra mảnh văng lớn như lựu đạn phá mảnh thông thường. Thay vào đó, nó bắn ra hàng ngàn, thậm chí hàng chục ngàn mảnh kim loại siêu nhỏ, sắc như kim, với vận tốc cực cao. Những mảnh kim này có kích thước chỉ bằng một phần mười đến một phần hai mươi mảnh lựu đạn thường, nhỏ nhưng đủ để xuyên qua hầu hết các loại giáp bảo vệ cá nhân thông thường, thậm chí cả những tấm thép mỏng.

Bọn cướp trong xe đã chết không phải vì bị xé xác, mà vì hàng ngàn cây kim kim loại siêu nhỏ đó đã xuyên qua mũ bảo hiểm, qua lớp giáp ở những chỗ hở hoặc yếu nhất, găm chi chít vào não bộ và các cơ quan nội tạng quan trọng. Sóng xung kích cực mạnh trong không gian hẹp cũng góp phần gây chấn động não nghiêm trọng. Những lỗ thủng chúng tạo ra nhỏ đến mức máu chỉ rỉ ra rất ít, gần như không thể nhận thấy nếu không kiểm tra kỹ. Ngay cả khi có kẻ nào đó may mắn sống sót qua vụ nổ ban đầu, việc lấy ra hàng ngàn mảnh kim loại nhỏ li ti găm sâu trong não và cơ thể là điều không tưởng, ngay cả với công nghệ y tế tiên tiến nhất. Tổn thương não vĩnh viễn hoặc nhiễm trùng nặng dẫn đến cái chết chậm là điều chắc chắn.

Nóc xe bị thủng lỗ chỗ trước đó vô tình lại cứu Lucas. Một số mảnh kim loại siêu nhỏ đã bắn vụt lên qua những cái lỗ đó thay vì găm vào cậu. Lucas rùng mình khi nghĩ đến hậu quả nếu cậu bị trúng dù chỉ một phần nhỏ số mảnh kim đó.

Tên lái phụ đã chết, tay vẫn còn nắm hờ vô lăng, cơ thể hắn đổ gục sang bên phải. Nhưng chân hắn, trong cơn co giật cuối cùng trước khi chết, lại đạp mạnh vào chân ga.

ÈN! Động cơ gầm lên dữ dội. Chiếc xe mất kiểm soát hoàn toàn, lao vọt lên phía trước với tốc độ kinh hoàng.

Nó nhanh chóng tăng tốc, vượt qua cả vị trí của chiếc Pegasus, và lao thẳng về phía một chiếc xe cướp khác đang duy trì vị trí chạy song song ở phía bên phải chiếc Pegasus.

Lucas, đang đứng ở vị trí cửa lái bị mất, cố gắng nhoài người vào, chìa tay ra định nắm lấy vô lăng để kiểm soát lại hướng di chuyển, nhưng chiếc xe đang lao đi quá nhanh và quá khó kiểm soát.

Chiếc xe cướp chạy bên cạnh, khi nhận ra chiếc xe đồng bọn đang lao tới một cách bất thường và phát hiện ra Lucas đang cố gắng điều khiển nó từ bên ngoài, lập tức phản ứng. Tháp pháo tự động của nó quay ngoắt lại, nhắm thẳng vào Lucas và xả đạn liên hồi. Tên lái xe của chiếc đó cũng không ngần ngại, điều khiển xe của mình tông mạnh vào hông chiếc xe mà Lucas đang đứng, cố gắng ép nó văng ra hoặc làm Lucas mất thăng bằng ngã xuống.

RẦM! KENG! XOẸT! Lucas thấy tình thế nguy hiểm. Cậu không thể vừa lái chiếc xe mất kiểm soát này vừa chống trả lại chiếc xe kia. Cậu nhanh chóng nép mình ra sau phần còn lại của khung cửa và khối động cơ, sử dụng chính chiếc xe mình đang “lái” làm bia đỡ đạn. Đồng thời, cậu cũng cố gắng bẻ lái, dùng chút kiểm soát ít ỏi còn lại để tông trả lại chiếc xe kia.

Hai chiếc xe, một chiếc gần như vô chủ và một chiếc có lái, bắt đầu một vũ điệu chết chóc trên đường đi. Chúng liên tục húc vào nhau, tiếng kim loại nghiến vào nhau ken két, tia lửa tóe lên như pháo hoa. Chúng ép nhau qua lại, giành giật từng mét đường, trong khi tháp pháo của chiếc xe địch vẫn không ngừng bắn phá chiếc xe của Lucas.

Cuộc đấu sức kéo dài trong vài giây căng thẳng. Lucas biết mình không thể duy trì được lâu. Tên lái xe kia rõ ràng là một tay chuyên nghiệp, và hắn có toàn quyền kiểm soát chiếc xe của mình.

Rồi Lucas nhìn thấy nó, một tảng đá lớn, xám xịt, nằm chềnh ềnh ngay trên đường đi, cách đó khoảng vài chục mét. Tên lái xe kia cũng nhìn thấy nó. Một ý đồ hiểm độc lóe lên trong mắt hắn qua kính chắn gió. Hắn bắt đầu tăng lực ép, cố gắng đẩy chiếc xe của Lucas đâm thẳng vào tảng đá đó.

Lucas biết mình không thể thắng trong cuộc đấu tay đôi này. Nhưng cậu đã có kế hoạch dự phòng. Thay vì cố gắng chống cự một cách vô vọng, cậu đột ngột buông tay khỏi vô lăng.

Tên lái xe kia, thấy đối thủ đột nhiên bỏ cuộc, càng tăng tốc và ép mạnh hơn, chắc chắn rằng mình sẽ nghiền nát chiếc xe kia vào tảng đá.

RẦM!!!! Chiếc xe do Lucas “điều khiển” đâm thẳng vào tảng đá với một lực kinh hoàng. Kim loại gào thét, kính vỡ vụn, toàn bộ phần đầu xe bẹp dúm lại.

Nhưng ngay khoảnh khắc trước va chạm, Lucas đã hành động. Cậu dùng lực bật của vụ va chạm sắp xảy ra, cộng với sức mạnh từ bộ giáp, để nhảy bật ra khỏi chiếc xe đang lao vào chỗ chết. Quán tính cực lớn hất văng cậu lên không trung, bay theo một đường vòng cung hướng thẳng về phía chiếc xe của tên cướp vừa ép cậu.

Tên lái xe kia, sau khi thành công loại bỏ một mối đe dọa, đang định ăn mừng thì kinh hoàng nhìn thấy bóng đen của Lucas đang bay về phía mình như một viên đạn sống. Hắn lập tức đạp lút ga, cố gắng tăng tốc để Lucas không thể tiếp cận được nóc xe. Đồng thời, tay bắn tỉa trên nóc xe hắn cũng đã phản ứng, nhanh chóng chĩa súng về phía Lucas đang ở trên không, chuẩn bị bắn hạ cậu trước khi cậu kịp đáp xuống.

Một phát bắn từ trên không là cực khó, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm nếu trúng đích. Lucas thấy nòng súng đang hướng về mình.

ĐOÀNG! Nhưng phát bắn không phải nhắm vào Lucas. Một tiếng nổ khô khốc khác vang lên từ phía sau, từ hướng chiếc Pegasus. Đầu của tên bắn tỉa đang nhắm vào Lucas nổ tung như một quả dưa hấu bị đập mạnh, máu và não bắn tung tóe lên nóc xe. Reinhard đã canh đúng thời cơ, loại bỏ mối đe dọa cho đồng đội.

Tuy nhiên, tên lái xe đã kịp tăng tốc chiếc xe của hắn nhanh hơn dự kiến. Lucas nhận ra mình sẽ không thể đáp trúng lên nóc xe như dự định. Cậu sẽ rơi xuống đường, hoặc tệ hơn là không thể bám vào được đuôi xe đang lao đi vun vút.

Không còn thời gian để suy nghĩ. Trong khoảnh khắc rơi xuống, sắp chạm đất, Lucas lại sử dụng năng lực đặc biệt của mình. Cậu tập trung vào cánh tay phải. Một cảm giác căng tức, đau đớn nhưng quen thuộc chạy dọc cánh tay. Xương bên trong cánh tay cậu, dưới sự điều khiển bắt đầu giãn dài ra một cách phi tự nhiên.

Rắc! Rắc! Toàn bộ cánh tay, từ đầu ngón tay đến vai, dài ra thêm gần một mét trong tích tắc. Nó trông vẫn cân đối một cách kỳ lạ, không bị biến dạng rõ ràng nếu chỉ nhìn thoáng qua, nhưng chiều dài tăng thêm đó là đủ. Những ngón tay bọc giáp của cậu vươn tới, chụp được vào gờ kim loại ở đuôi chiếc xe cướp ngay trước khi cậu chạm đất.

Một cú giật mạnh khi cơ thể cậu bị kéo theo chiếc xe đang lao đi. Lucas nghiến răng chịu đựng, hai chân kéo lê trên mặt đất vài mét tóe lửa trước khi cậu kịp co người lên, dùng sức mạnh cơ bắp và bộ giáp để kéo cơ thể mình lên, bám chặt vào đuôi xe như một con đỉa dai dẳng. Cánh tay cậu từ từ rút ngắn lại về chiều dài bình thường. Năng lực này tiêu tốn năng lượng và gây đau đớn nhưng nó vừa cứu mạng cậu.

Bên trong chiếc xe cướp cuối cùng này, không khí còn đặc quánh hơn cả chiếc xe trước. Ba tên cướp còn lại, tên lái xe, tên liên lạc ngồi ghế phụ, và một tên nữa ngồi ghế sau, đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Chúng thấy chiếc xe đồng đội bị hạ gục một cách tàn bạo, thấy xác tên bắn tỉa trên nóc xe mình bị bắn nát đầu, và giờ đây, chúng biết con quái vật hình người kia đang bám ngay sau đuôi xe của chúng.

Sự chuyên nghiệp và hung hãn ban đầu của chúng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi tột độ. Tên ngồi sau thậm chí còn không dám mở cửa nóc để lôi cái xác của tên bắn tỉa xuống, sợ rằng đó là một cái bẫy, sợ rằng Lucas sẽ tấn công ngay lúc đó. Hắn chỉ biết ôm khư khư khẩu súng trường, mắt đảo liên tục, mồ hôi chảy ròng ròng sau lớp mặt nạ. Ai sẽ là người tiếp theo?

Tên liên lạc ngồi ở ghế phụ, mặt trắng bệch, đang hét vào thiết bị đầu cuối gắn trên mũ bảo hiểm. Hắn đang cố gắng liên lạc với một chiếc xe hỗ trợ khác của bọn cướp, chiếc xe mà mang theo thiết bị phát xung điện từ cực mạnh, đủ sức vô hiệu hóa hệ thống điện tử của cả một đoàn xe lớn như của Kellion.

-NGHE RÕ TRẢ LỜI! KÍCH HOẠT EMP NGAY! NGAY LẬP TỨC! VÔ HIỆU HÓA CÁI XE CHẾT TIỆT ĐÓ ĐI!”

Hắn gào lên, giọng lạc đi vì sợ hãi và tức giận.

-SAO IM RE VẬY HẢ? LÚC TRƯỚC BỌN MÀY NHẤN NÚT HĂNG LẮM MÀ?

Đầu dây bên kia rè đi một lúc rồi một giọng vang lên, đầy vẻ bực bội và mệt mỏi.

-HẾT ĐIỆN RỒI! MÀY CÓ HIỂU KHÔNG? CÁI THỨ CHẾT TIỆT ĐÓ... HẾT... CON... MẸ... NÓ ĐIỆN RỒI!

Giọng hắn gần như gầm lên.

-TAO ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN RỒI? ĐỂ VÔ HIỆU HÓA MẤY KHẨU PHÁO CỦA LÃO GIÀ KELLION VÀ LÀM RỐI LOẠN KHIÊN CỦA HẮN, TAO ĐÃ PHẢI XẢ GẦN HẾT CÔNG SUẤT DỰ TRỮ RỒI! NÓ CẦN THỜI GIAN NẠP LẠI, THẰNG NGU! MÀY MUỐN NẠP NHANH HẢ? TỰ ĐI MÀ TÌM CHỖ NÀO CÓ SÉT ĐÁNH ẤY RỒI HẴNG SỦA TIẾP VÀO ĐIỆN ĐÀM!

Tút...! Đầu bên kia ngắt máy. Tên liên lạc sững sờ nhìn thiết bị đầu cuối, rồi đập mạnh tay vào bảng điều khiển trước mặt.

-CHẾT TIỆT! CHẾT TIỆT HẾT!

Hắn nghiến răng.

-Cái xe thương nhân chó chết đó! Nó ở đâu ra vậy chứ? Kế hoạch đang hoàn hảo! Hoàn hảo! Đều tại lũ khốn vô dụng từ Chartres! Chúng nó không xử lý được mục tiêu, để nó chạy đến đây làm hỏng hết mọi chuyện!

Hắn quay người ra sau, nhìn tên đồng bọn đang co rúm vì sợ hãi.

-Mày còn ngồi đó làm gì?

Hắn quát lớn.

-Cầm súng lên! Ra ngoài! Giết cái thằng đang bám ở đuôi xe kia đi! Nhanh!

Tên ngồi sau giật bắn mình, lắp bắp.

-Nhưng... nhưng tôi...

-Không nhưng nhị gì hết!

Tên liên lạc gầm gừ, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.

-Nếu mày không làm được trò trống gì, tao sẽ báo cáo lại hết cho Ferris sau vụ này. Mày biết hắn sẽ làm gì với những kẻ vô dụng rồi đấy. Hắn có những cách khiến mày phải ước mình được chết nhanh chóng!

Lời đe dọa đó dường như có tác dụng. Nỗi sợ về Ferris còn lớn hơn nỗi sợ về Lucas. Tên cướp ngồi sau run rẩy nâng súng lên, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Trong khi đó, Lucas đang bám chặt ở đuôi xe đã lấy lại được chút sức lực. Cậu không định ở lại vị trí bị động này quá lâu. Cậu bắt đầu cẩn thận leo lên trên, bám vào các gờ và mối nối trên thân xe. Mục tiêu của cậu là nóc xe.

Cậu leo lên đến vị trí thuận lợi, ngay bên dưới cái xác của tên bắn tỉa. Ý định ban đầu của cậu là đẩy cái xác đó về phía đối diện, tạo điểm mù cho tháp súng và che chắn cho mình khi tiếp cận cửa nóc.

Cậu vừa đặt tay lên cái xác lạnh ngắt, chuẩn bị đẩy nó đi, thì đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch từ cửa sau của xe, ngay bên dưới mình. Cánh cửa mở hé ra, và một nòng súng trường từ từ chìa ra bên ngoài. Lucas lập tức dừng lại, nín thở, ẩn mình sau cái xác, kiên nhẫn chờ đợi.

Cánh cửa xe mở rộng hơn một chút. Tên cướp ngồi sau, mặt tái nhợt, từ từ thò đầu ra, đảo mắt nhìn xung quanh một cách sợ hãi. Hắn liếc xuống đất, có lẽ để kiểm tra xem Lucas có còn ở đó không. Ngay khi không thấy gì, theo phản xạ, hắn ngẩng đầu lên nhìn nóc xe, đồng thời đưa súng lên.

Đó là sai lầm chết người.

Lucas đã chờ sẵn. Ngay khi cái đầu của tên cướp vừa ló ra, Lucas đã tung một cú đá cực mạnh bằng gót giày bọc thép từ trên xuống.

BỐP! Cú đá trúng thẳng vào thái dương của tên cướp. Hắn không kịp kêu lên một tiếng, mắt trợn ngược, bất tỉnh ngay lập tức. Lực đá mạnh đến nỗi toàn bộ cơ thể hắn bị quăng ngược lại theo quán tính của cái đầu, đập mạnh vào cánh cửa xe đang mở, khiến nó bung ra hoàn toàn. Do hắn đã tháo dây đai an toàn trước đó để dễ di chuyển, cả người hắn lộn nhào ra khỏi xe và rơi thẳng xuống đường.

Tên liên lạc ngồi ghế phụ, nghe tiếng động và thấy đồng đội biến mất, quay đầu lại nhìn trong sự kinh hoàng. Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì một bóng đen đã nhảy từ trên nóc xe xuống, đáp nhẹ nhàng vào vị trí ghế sau vừa bị bỏ trống.

Lucas đã vào trong xe.

Tên liên lạc hét lên một tiếng thất thanh, vội vàng rút khẩu súng lục giắt bên hông, quay người lại và bắn liên tiếp về phía Lucas.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! Lucas phản ứng cực nhanh. Cậu túm lấy cái xác của tên bắn tỉa vẫn còn nằm một nửa trong một nửa ngoài trên nóc xe, kéo mạnh nó xuống, dùng phần thân dưới và đôi chân cứng đờ của cái xác làm lá chắn tạm thời. Vài viên đạn găm vào cái xác kêu phập phập. Một viên sượt qua vai Lucas, nhưng không gây thương tích.

Ngay sau đó, Lucas dùng một chân đá mạnh vào cổ tay đang cầm súng của tên liên lạc.

RẦM! Khẩu súng lục văng khỏi tay hắn, rơi xuống sàn xe.

Không để cho đối phương kịp phản ứng, tên liên lạc lập tức dùng tay còn lại vớ lấy khẩu súng trường tấn công đặt ở giữa hai ghế trước. Nhưng Lucas còn nhanh hơn. Cậu lao tới, một tay chụp lấy nòng súng trường ngay khi hắn vừa chạm vào, tay kia đánh mạnh vào cổ tay hắn. Đồng thời, cậu xoay người, dùng sức mạnh của bộ giáp để giằng co, cố gắng chuyển hướng nòng súng ra khỏi người mình.

Tên liên lạc điên cuồng bóp cò.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! Đạn bay loạn xạ trong cabin chật hẹp, găm vào trần xe, vào ghế ngồi, may mắn là không trúng Lucas hay tên lái xe đang hoảng loạn phía trước. Lucas kéo mạnh khẩu súng về phía mình, dí nòng súng vào lưng ghế phụ, khiến hắn không thể tiếp tục bắn một cách hiệu quả. Sau đó cậu dùng một kĩ thuật đòn bẩy, kết hợp sức mạnh cánh tay và một cú xoay người ngược chiều đột ngột, bẻ trật khớp cổ tay của tên liên lạc và giật phăng khẩu súng khỏi tay hắn.

RẮC! Tên liên lạc rú lên vì đau đớn. Lucas không cho hắn cơ hội hồi phục. Cậu lập tức quay ngược khẩu súng lại, định dùng chính vũ khí của đối phương để kết liễu hắn. Cậu bóp cò.

Tạch! Tạch! Hết đạn. Băng đạn đã bị xả hết trong lúc giằng co.

Lucas không hề nao núng. Không còn đạn, thì dùng súng như vũ khí cận chiến. Cậu gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt khẩu súng trường nặng trịch, giơ cao lên rồi đâm thẳng phần nòng súng và thân súng vào mặt tên liên lạc với toàn bộ sức mạnh của mình.

PHẬP! Âm thanh đó không phải là tiếng kim loại va vào xương, mà là tiếng xương sọ bị nghiền nát. Khẩu súng trường tấn công, với trọng lượng và lực đâm khủng khiếp, đã đập nát khuôn mặt, xuyên qua xương sọ của tên liên lạc một cách dễ dàng. Nó chỉ dừng lại khi phần hộp tiếp đạn bị kẹt lại ở hốc mắt của hắn. Máu và dịch não bắn tung tóe lên người Lucas và khắp khoang lái.

Tên lái xe, người cuối cùng còn sống sót, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó qua gương chiếu hậu. Đồng bọn của hắn bị giết một cách dã man ngay sau lưng. Nỗi sợ hãi khiến hắn mất hết lý trí. Hắn buông một tay khỏi vô lăng, tay kia run rẩy rút khẩu súng lục dự phòng giắt ở thắt lưng. Hắn không dám quay người lại đối mặt với con quái vật kia. Thay vào đó, hắn vòng cánh tay cầm súng qua vai bên kia, cố gắng bắn Lucas từ phía sau lưng mình.

Nhưng Lucas đã đề phòng. Ngay khi thấy cánh tay hắn vươn ra sau cùng khẩu súng, Lucas đã chộp lấy cổ tay hắn. Cậu không bẻ gãy nó. Thay vào đó, cậu kéo mạnh cánh tay đó lên trên, rồi giật ngược về phía sau với một lực cực mạnh và dứt khoát.

RẮC!

Khớp vai của tên lái xe bị trật ra khỏi ổ khớp kêu một tiếng ghê rợn. Hắn rú lên vì đau đớn. Nhưng điều tồi tệ hơn là, do tư thế bắn ngược và cách Lucas kéo cánh tay, cánh tay bị trật khớp của hắn giờ đây lại quấn vòng qua cổ hắn, biến thành một sợi dây siết cổ chính hắn một cách hiệu quả.

Tên lái xe giãy giụa, cố gắng hít thở, nhưng cánh tay của chính hắn đang từ từ giết chết hắn. Mặt hắn tím dần lại, mắt trợn trừng. Sau vài giây vùng vẫy trong tuyệt vọng, hắn ngất đi vì ngạt thở, cơ thể mềm oặt ra.

Chiếc xe lại một lần nữa mất lái, bắt đầu trôi dạt trên đường.

Lucas thở hổn hển, máu của kẻ địch bắn đầy trên giáp. Cậu liếc nhìn tên lái xe đã bất tỉnh, có lẽ sắp chết. Cậu không có thời gian để kiểm tra. Cậu nhanh chóng trèo qua xác tên liên lạc, lên ghế phụ. Cậu tháo dây đai an toàn cho tên lái xe, rồi dùng một cú đá mạnh, tống hắn ra khỏi xe.

Cuối cùng, cậu ngồi vào ghế lái. Bàn tay nắm chặt lấy vô lăng vẫn còn hơi ấm và dính máu. Cậu đạp ga. Động cơ gầm lên đáp lại.

Lucas điều khiển chiếc xe cướp vừa chiếm được, tăng tốc, đuổi theo chiếc Pegasus đang chạy phía trước, để lại phía sau một vệt dài những xác chết và mảnh vỡ kim loại trên con đường hoang tàn. Cuộc chiến giành giật sự sống vẫn chưa kết thúc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận