Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 06: Cuộc đua trong đường hầm chết (remake)

0 Bình luận - Độ dài: 4,380 từ - Cập nhật:

Loạt tiếng súng nổ ra khiến Tokita lập tức chạy tới khoang điều khiển, trước mặt cậu là hàng nghìn con gián đang vượt lên từ phía sau xe, lúc nhúc và phủ kín cả con đường lẫn chiếc Pegasus. Âm thanh cậu nghe được ngày một thưa dần, và sau đó kết thúc là một tiếng nổ lớn, chấm dứt hoàn toàn những tiếng súng sau đó. Gương mặt cậu dần có chút kích động nhưng rồi từ từ nhìn về phía Ronan. Vẫn giữ gương mặt dửng dưng, anh đặt ngón tay trỏ lên miệng và lắc nhẹ đầu, sau đó chỉ về phía thiết bị quan sát nhỏ bên cạnh. Đằng sau chiếc xe với hàng nghìn chấm xanh lá đang di chuyển theo sau.

Tiếng súng không xa, đủ gần để xuyên qua lớp giáp dày và hệ thống cách âm tiên tiến của chiếc xe, đập thẳng vào màng nhĩ của Tokita, khiến trái tim cậu thắt lại một cách đau đớn. Mỗi loạt đạn như một nhát dao cứa vào lồng ngực, một lời nhắc nhở tàn nhẫn về cuộc chiến sinh tử đang diễn ra chỉ cách họ vài lớp thép và bê tông.

Cậu nhìn quanh khoang lái với bầu không khí ngột ngạt. Ánh sáng xanh lam lạnh lẽo từ các màn hình hiển thị hắt lên gương mặt những người đồng đội, tạo ra những cái bóng kỳ dị, khắc sâu thêm những đường nét căng thẳng hoặc thờ ơ trên khuôn mặt họ. Ronan chỉ khẽ nhíu mày trong giây lát khi tiếng súng đầu tiên vang lên, rồi lập tức quay lại với các bảng dữ liệu chiến thuật, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng, đánh giá tình hình phía trước.

Kamikaze với đôi mắt vẫn dán chặt vào con đường hầm tối tăm phía trước, hai tay giữ chặt vô lăng ngoại cỡ, các khớp ngón tay hơi trắng ra, nhưng tuyệt nhiên không có một biểu hiện nào khác. Lucas thì khẽ nhếch mép cười, một nụ cười nửa miệng đầy vẻ giễu cợt khó hiểu, mắt liếc nhanh về phía màn hình hiển thị âm thanh phía sau rồi lại thôi, như thể đó chỉ là một màn trình diễn phụ không đáng bận tâm. Còn Reinhard gần như bất động, toàn bộ sự tồn tại của cậu dường như đã nhập làm một với hệ thống vũ khí phức tạp trước mặt, cánh tay kim loại đen bóng đặt hờ trên cần điều khiển, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào vào mối đe dọa phía trước.

Không một ai tỏ ra nao núng thực sự. Không một ai có vẻ hoảng sợ hay thậm chí là quan tâm một cách rõ ràng đến những tiếng súng đang tuyệt vọng gào thét kia. Sự dửng dưng của họ, sự tập trung gần như máy móc vào nhiệm vụ trước mắt, tạo thành một bức tường vô hình, lạnh lẽo bao bọc lấy Tokita, khiến cậu cảm thấy lạc lõng và kinh hoàng.

Câu hỏi vang lên trong đầu Tokita, gần như là một tiếng hét trong câm lặng. 

[Tại sao? Tại sao họ lại bình tĩnh đến thế? Có người đang chết ở ngoài kia! Ngay sau lưng chúng ta! Chúng ta đang ở trong một cỗ máy chiến tranh di động, một pháo đài thép có thể nghiền nát mọi thứ trên đường đi! Nếu chúng ta quay lại, nếu chiếc Pegasus này tăng tốc, có lẽ… có lẽ chúng ta có thể cứu họ! Họ có thể sẽ không phải chết! Tại sao mọi người lại ngồi yên như khúc gỗ thế này?]

Cậu nhìn xuống đôi bàn tay mình, chúng đang run lên nhè nhẹ. Đôi tay của một bác sĩ, đôi tay được huấn luyện để cứu chữa, để vá víu sự sống, để chống lại tử thần. Nhưng giờ đây, chúng chỉ có thể nắm chặt lại một cách bất lực, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng kìm nén một thôi thúc mãnh liệt muốn lao ra khỏi ghế, muốn hét lên, muốn làm một điều gì đó. Bất cứ điều gì.

Ít ra phải có một phản ứng gì đi chứ? Một lời chửi thề, một cái cau mày lo lắng, một câu hỏi bâng quơ về tình hình bên ngoài? Nhưng không. Chỉ có sự im lặng tập trung đến đáng sợ, chỉ có tiếng bánh xe di chuyển đều đều, tiếng hệ thống lọc không khí rít khe khẽ, và tiếng vọng ngày càng yếu ớt của những loạt đạn tuyệt vọng ngoài kia. Sự im lặng của đồng đội còn đáng sợ hơn cả tiếng súng. Nó như một lời khẳng định ngầm rằng những sinh mạng đó không đáng để bận tâm, rằng cái chết của họ là một sự thật hiển nhiên, không thể tránh khỏi và không liên quan đến nhiệm vụ của họ.

Và rồi cái cảm giác quen thuộc đến ghê tởm ấy lại ập đến, bao trùm lấy tâm trí Tokita như một lớp sương mù lạnh lẽo. Bất lực, một sự bất lực đến tê dại, nghiền nát tâm can. Cậu đã tự nhủ với bản thân hàng ngàn lần rằng mình đã quen với nó, rằng cậu đã chứng kiến đủ cái chết, đủ sự tàn khốc trong cái thế giới hậu tận thế này để chai sạn. Cậu đã thấy những người lính gục ngã tên tiền tuyến, những người dân thường chết đói trong khu ổ chuột, những nạn nhân của lũ quái vật bị xé xác không toàn thây. Cậu tưởng rằng mình đã xây được một bức tường thành vững chắc quanh trái tim mình.

Nhưng không, mỗi lần chứng kiến một bi kịch mới, bức tường đó lại rạn nứt, và cái cảm giác khó tả này, một tập hợp của tội lỗi, giận dữ, cùng một nỗi buồn sâu sắc, lại len lỏi vào trong. Nó càng tồi tệ hơn khi cậu biết rằng những người đang chết ngoài kia không phải là binh lính, không phải là thợ săn dày dạn kinh nghiệm đã chấp nhận rủi ro. Họ có lẽ chỉ là những người tị nạn, những người dân thường tuyệt vọng, cố gắng tìm kiếm một con đường sống, một tia hy vọng mong manh nào đó trong lòng đất tăm tối này, và giờ đây họ đang phải trả giá bằng mạng sống của mình. Họ không đáng phải chết như thế này. Việc chiến đấu với lũ quái vật không phải là nghĩa vụ của họ. Họ chỉ là nạn nhân của hoàn cảnh, của một thế giới đã mục ruỗng đến tận cùng.

Hơi thở của Tokita trở nên gấp gáp hơn. Cậu cảm thấy lồng ngực như bị siết chặt lại. Hình ảnh những gương mặt xa lạ, đầy hoảng loạn và đau đớn, hiện lên trong tâm trí cậu, dù cậu chưa hề nhìn thấy họ. Tiếng súng như biến thành tiếng kêu cứu thảm thiết. Mùi hôi thối đặc trưng của đường hầm, mùi ẩm mốc, mùi thịt rữa, mùi dịch nhờn của quái vật cậu cảm nhận được trước đó đột nhiên trở nên nồng nặc hơn, như thể mùi của cái chết đang đến gần.

Ronan dù mắt vẫn dán vào màn hình, dường như cảm nhận được sự bất ổn đang lan tỏa từ phía Tokita. Bằng kinh nghiệm dày dạn của một người từng trải qua vô số tình huống sinh tử, anh nhận ra những dấu hiệu của một người đang trên bờ vực mất kiểm soát, hơi thở gấp, cơ thể căng cứng, ánh mắt dao động. Anh biết rằng nếu không can thiệp, sự bộc trực và có phần lý tưởng hóa của cậu trai trẻ này có thể dẫn đến những hành động liều lĩnh, gây nguy hiểm cho cả đội.

Anh chưa kịp lên tiếng thì giọng nói đều đều, gần như vô cảm của Kamikaze đã vang lên trước, cắt ngang bầu không khí căng thẳng đang đặc quánh lại.

-Ngồi yên đi, Tokita!

Giọng Kamikaze không lớn, nhưng có một sức nặng không thể phủ nhận. Nó không phải là một mệnh lệnh khô khan thường thấy, mà giống như một lời cảnh báo.

-Kiềm chế bản thân lại. Đừng làm gì dại dột. Nếu cậu mất bình tĩnh bây giờ, nếu chúng ta gây ra thêm bất cứ sự chú ý không cần thiết nào, thì những người tiếp theo nằm xuống sẽ là chúng ta đấy.

Ánh mắt anh liếc nhanh qua màn hình kết nối với camera chiếu hậu được gắn sau xe, nơi bóng tối và những hình ảnh mờ ảo của lũ quái vật đang bám theo vẫn hiện hữu.

Lucas bật cười khẽ, một tiếng cười khô khốc, không chút vui vẻ. Cậu ta quay ghế lại một chút, nhìn Tokita với ánh mắt vừa tò mò vừa có phần thương hại.

-Cậu không thắc mắc à?!

Bắt đầu nói, giọng điệu cậu hờ hững như đang bình luận về vấn đề thời tiết.

-Tại sao từ lúc vào cái tổ chết tiệt này đến giờ, chúng ta gần như không cán phải một con gián nào không? Trừ những con cố tình lao vào tấn công, còn lại chúng nó đều tự động dạt ra, tạo thành một khoảng trống vừa đủ cho chiếc Pegasus này đi qua?

Lucas nhún vai trước khi tiếp tục nói, tay chỉ vào màn hình cảm biến nhiệt và âm thanh.

-Chúng nó đang ‘quan sát’ chúng ta đấy, Tokita à. Bằng cách riêng của chúng. Kể từ khi chúng ta xâm nhập lãnh thổ, mọi cử động, mọi tín hiệu nhiệt, mọi âm thanh phát ra từ cái hộp sắt này đều bị chúng phân tích. Nhiệt độ của chiếc xe này, dù đã được điều chỉnh để gần bằng nhiệt độ đường hầm, có lẽ vẫn quá ổn định, quá ‘sạch sẽ’ so với môi trường xung quanh. Cộng thêm tiếng động cơ đều đều, tiếng bánh xe nghiến trên mặt đất... Nó quá khác biệt so với những con mồi mà chúng thường săn.

Cậu chợt ngừng lại, liếc nhìn về màn hình đang hiển thị hình ảnh đằng sau xe.

-Chúng nó nghi ngờ. Chúng nó tò mò. Nên chúng chọn cách thăm dò trước khi quyết định có nên tấn công tổng lực hay không. Chúng đang xem xét liệu chúng ta có phải là một mối đe dọa lớn, một kẻ xâm lược nguy hiểm, hay chỉ là một ‘vật thể lạ’ đi ngang qua.

Rồi cậu nhếch mép một cách đầy lạnh lùng.

-Và rồi, may mắn thay!

Lucas nhấn mạnh từ ‘may mắn’ với giọng đầy sự mỉa mai.

-Có một lũ ngu nào đó ở phía sau đã nổ súng inh ỏi. Một sự phân tâm hoàn hảo. Giờ thì sự chú ý của cả bầy đã đổ dồn về phía tiếng động đó, về phía nguồn ‘thức ăn’ dễ xơi và ồn ào hơn. Chúng ta tạm thời được yên. Hành động của họ, dù ngu ngốc và tự sát, có thể đã câu thêm cho chúng ta vài phút quý giá, thậm chí là nhiều hơn. Hiểu chưa, bác sĩ?

Lời giải thích theo một cách lãnh đạm, thực dụng đến tàn nhẫn của Lucas như một gáo nước đá dội vào mặt Tokita. Logic đó không sai. Nó hoàn toàn hợp lý trong cái thế giới khắc nghiệt này. Nhưng sự thật đó không làm vơi đi cảm giác tội lỗi và buồn nôn trong lòng cậu. Ngược lại, nó càng khiến cậu cảm thấy kinh tởm hơn, kinh tởm cái logic sinh tồn đã biến con người thành những kẻ thờ ơ với cái chết của đồng loại, kinh tởm chính bản thân mình vì một phần nào đó trong cậu cũng nhận ra sự “may mắn” trong bi kịch của người khác.

Cậu cúi gằm mặt xuống, hai tay ôm lấy đầu, những ngón tay luồn vào mái tóc rối. Sắc mặt cậu lúc này trông vô cùng tệ, tái nhợt và căng thẳng. Cậu cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng đẩy lùi những hình ảnh ghê rợn và cảm giác bất lực đang xâm chiếm tâm trí. Im lặng kéo dài vài giây, chỉ có tiếng động cơ và tiếng hệ thống thông gió là những âm thanh duy nhất trong khoang lái.

Kamikaze liếc nhìn Tokita qua khóe mắt. Dù không nói ra, anh cũng nhận thấy sự đấu tranh nội tâm dữ dội của cậu trai trẻ. Có một chút gì đó giống như sự cảm thông, hoặc ít nhất là sự lo lắng của một người đồng đội chung chiến tuyến, hiện lên trong ánh mắt anh.

-Tokita!

Anh lại lên tiếng, lần này giọng nói có phần dịu hơn.

-Tôi nghĩ cậu nên về phòng nghỉ phía sau thì hơn. Vai trò chính của cậu trong nhiệm vụ này là hỗ trợ y tế khi cần thiết. Chúng tôi đưa cậu theo không phải là để cậu phải chứng kiến những cảnh tượng này. Cậu không có nghĩa vụ phải nhìn, phải chịu đựng những thứ này nếu nó quá sức với cậu.

Tokita ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó. Nụ cười đó trông thật gượng gạo và đau khổ trên gương mặt tái nhợt của cậu.

-Không... không sao đâu, anh Kamikaze.

Cậu đáp, giọng cố tỏ ra vui vẻ, nhưng có một sự run rẩy nhẹ không thể che giấu.

-Em ổn mà. Chỉ là... chỉ là em hơi nhạy cảm quá thôi. Em xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng.

Cậu không muốn trở thành gánh nặng, không muốn để những cảm xúc ích kỷ, yếu đuối của bản thân ảnh hưởng đến tinh thần của cả đội trong tình huống nguy hiểm này.

Để chứng minh lời nói của mình, cậu đứng dậy khỏi vị trí tạm bợ đang ngồi, loạng choạng bước về phía chiếc ghế phụ còn trống trong buồng lái chính, ngay phía sau Kamikaze và Ronan. Cậu ngồi xuống, kéo dây an toàn năm điểm và cài chặt lại một cách dứt khoát, như thể hành động đó có thể giúp cậu níu giữ lại sự kiểm soát đang tuột khỏi tay mình.

Cậu ngồi đó, mắt nhìn thẳng vào màn hình hiển thị con đường tăm tối phía trước, nhưng tâm trí lại đang quay cuồng trong một cơn bão đang giằng xé nội tâm. Cậu nhận thức rõ ràng rằng việc cứu những người xa lạ kia không phải là nghĩa vụ của Ronan, Kamikaze, Lucas hay Reinhard. Và cũng không phải nghĩa vụ của cậu. Họ có nhiệm vụ riêng, một mục tiêu quan trọng hơn nhiều, liên quan đến sự sống còn của cả một đất nước hoặc thậm chí là hơn thế nữa. Việc liều lĩnh quay lại, lao vào giữa ổ quái vật chỉ để cứu một nhóm người không quen biết là một hành động điên rồ, gần như chắc chắn sẽ dẫn đến thất bại nhiệm vụ và cái chết của tất cả mọi người trên chiếc Pegasus này.

Nhưng lý trí lạnh lùng đó không thể dập tắt được tiếng nói phản kháng từ sâu thẳm bên trong. Bản năng của một người thầy thuốc, lời thề Hippocrates mà cậu đã từng khắc cốt ghi tâm, dù có vẻ lỗi thời và xa xỉ trong thế giới này, nó vẫn thôi thúc cậu. Cậu không thể chịu đựng được việc chứng kiến người khác gặp nạn ngay trước mắt mà không làm gì. Nó khiến cậu cảm thấy như một kẻ hèn nhát, một kẻ phản bội lại chính những nguyên tắc cốt lõi của bản thân. Cảm giác khó chịu, bức bối tích tụ trong lồng ngực, như muốn nổ tung.

[Chết tiệt!]

Cậu nghiến răng, tự mắng thầm trong đầu. 

[Mày đang nghĩ cái quái gì vậy, Tokita? Mày định làm anh hùng rơm chắc? Nhìn thực tế đi! Đường hầm sập xệ, lúc nhúc gián với rết. Bên ngoài kia, theo lời Lucas, có khi còn tệ hơn với lũ hải quái và Titan. Quay lại cứu họ? Đó không phải là cứu, đó là đưa tất cả mọi người vào chỗ chết chung! Nhiệm vụ này quan trọng hơn nhiều! Mạng sống của hàng ngàn người có thể phụ thuộc vào việc chúng ta có hoàn thành nó hay không! Không thể vì vài mạng người xa lạ mà đánh đổi tất cả!]

Cậu cố gắng bám víu vào cái logic tàn nhẫn đó. 

[Đúng vậy! Họ chết không phải lỗi của mình! Nếu có lỗi, thì là do họ quá ngu ngốc, quá liều lĩnh khi tự mình đâm đầu vào một nơi chết chóc như thế này! Họ tự chọn con đường đó! Trách nhiệm không thuộc về mình!]

Nhưng lời tự biện hộ đó nghe sao mà trống rỗng, sao mà yếu ớt. Càng cố gắng thuyết phục bản thân, cậu lại càng cảm thấy dằn vặt hơn. Một giọng nói khác, nhỏ hơn nhưng dai dẳng, lại thì thầm trong tâm trí.

[Nhưng họ cũng chỉ là những người đang cố gắng sống sót, giống như mày thôi. Họ có tội tình gì đâu? Tại sao mày lại phải chứng kiến cảnh này? Tại sao ông trời lại đặt mày vào tình huống này, bắt mày phải lựa chọn giữa việc làm ngơ trước cái chết và việc kéo theo đồng đội vào chỗ chết? Tại sao thế giới này lại tàn nhẫn đến vậy?]

Cậu nhắm chặt mắt lại, cố gắng ngăn những giọt nước mắt nóng hổi đang trực trào ra. Sự đấu tranh nội tâm khiến cậu kiệt sức hơn cả việc đối mặt với lũ quái vật.

Kamikaze, dù đang tập trung lái xe, vẫn nhận ra sự im lặng nặng nề và bờ vai run rẩy của Tokita qua gương chiếu hậu. Anh khẽ thở dài.

-Này!

Anh nói, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng có thêm một chút kiên quyết.

-Tôi nói nghiêm túc đấy, Tokita. Nếu thực sự không chịu được thì đừng cố. Quay về phòng nghỉ phía sau ngay. Ở đây không giúp ích được gì cho cậu đâu.

-Tập trung vào việc của cậu đi, Kamikaze!

Giọng Ronan đột ngột cắt ngang, có phần nghiêm khắc. Anh không nhìn Tokita, mắt vẫn dán vào các cảm biến phía trước.

-Chỉ cần cậu vô tình lệch bánh lái một chút trong cái địa hình chết tiệt này, chúng ta sẽ ngay lập tức trở thành mục tiêu chính của cả cái tổ ong vò vẽ này đấy. Coi như sự xuất hiện của đám người xấu số và tiếng súng kia là một điều may mắn bất ngờ đi, một cánh cửa thoát hiểm tạm thời mà số phận ném cho chúng ta.

Anh ngừng lại, rồi nói thêm, giọng trầm xuống.

-Đừng để sự phân tâm giết chết cả đám, được chứ?

Lucas lại xen vào, giọng vẫn giữ vẻ thờ ơ cố hữu, nhưng chủ đề đã chuyển hướng.

-Mà nói đi cũng phải nói lại.

Cậu ta lẩm bẩm, mắt nhìn vào màn hình hiển thị bản đồ sơ bộ của khu vực.

-Anh không thắc mắc tại sao họ lại phải mò vào một cái chỗ chết chóc như thế này à, Ronan? Một nơi rõ ràng là hang ổ của quái vật cấp cao, nguy hiểm trùng trùng. Vậy mà họ vẫn liều mạng đi vào. Điều đó chỉ cho thấy tình hình bên ngoài, ở cái gọi là Outer-world, còn tuyệt vọng và tồi tệ đến mức nào nữa.

Rồi cậu lắc đầu, một cái nhún vai ẩn chứa sự bi quan sâu sắc.

-Có khi cái thế giới bên ngoài mặt đất giờ đã thực sự trở thành sân chơi của lũ quái vật rồi cũng nên. Con người chỉ còn là những con chuột trốn chui trốn lủi trong các thành phố, pháo đài hoặc những khu định cư tạm bợ. Có lẽ lý do duy nhất mà đám quái vật đất liền chưa tràn qua các đại dương là vì lũ hải quái còn kinh khủng hơn gấp bội.

Lucas chỉ vào một điểm dữ liệu với kích thước rõ lớn đang di chuyển trên màn hình.

-Dù gì thì phần lớn đám Titan, những con quái vật có khả năng hủy diệt cả thành phố, đều có nguồn gốc từ biển cả. Nói đại dương là nơi sản sinh ra những cơn ác mộng tồi tệ nhất cũng chẳng sai.

Cuộc nói chuyện về thế giới bên ngoài tạm thời làm dịu đi bầu không khí căng thẳng trong khoang lái, nhưng nó cũng vẽ ra một bức tranh tương lai ảm đạm đến rợn người, khiến sự thành công của nhiệm vụ hiện tại càng trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết.

Trong lúc đó, chiếc Pegasus vẫn từ từ tiến lên. Lũ gián quái vật di chuyển xung quanh họ như một dòng sông ngầm màu nâu đen, lúc nhúc và ghê tởm. Chúng che kín cả mặt đường, tường và trần hầm. Số lượng khổng lồ và khối lượng của chúng tạo ra một áp lực không nhỏ lên cấu trúc đường hầm vốn đã ọp ẹp. Những rung lắc nhẹ liên tục truyền vào thân xe. Thỉnh thoảng, những mảng thịt thối rữa hoặc bê tông vụn lại rơi lả tả từ trần nhà xuống nóc xe, tạo ra những tiếng “bộp bộp” khó chịu.

Chiếc xe cẩn thận đi qua một cái lỗ lớn được khoét một cách thô bạo trên vách hầm. Hàng ngàn con gián khổng lồ đang ồ ạt ra vào cái lỗ đó như một dòng nước đen ngòm, hôi thối, tiếng chân khớp của chúng tạo thành một âm thanh sột soạt, ken két liên tục, khiến da đầu người nghe phải tê dại.

Dần dần, khi chiếc Pegasus tiến đi xa hơn nơi cái lỗ xuất hiện, âm thanh di chuyển của lũ quái vật bắt đầu thưa và yếu ớt dần ở phía sau. Tiếng súng cũng đã im bặt hoàn toàn. Sự im lặng trở lại, nhưng lần này nó không mang lại cảm giác nhẹ nhõm, mà lại càng thêm nặng nề và đáng ngại. Tokita cố gắng không suy nghĩ về ý nghĩa của sự im lặng đó, cố gắng đẩy hình ảnh về số phận của nhóm người kia ra khỏi đầu, nhưng nó cứ lởn vởn như một bóng ma dai dẳng.

Ronan là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi bất thường trong môi trường xung quanh. Anh cau mày, đảo mắt liên tục giữa các màn hình hiển thị cảm biến môi trường và camera hồng ngoại. Có gì đó không đúng. Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng kinh tởm trước đó, những khối thịt tươi sống, lúc nhúc ký sinh trùng, thứ đã bao phủ gần như toàn bộ bề mặt đường hầm mà họ vừa đi qua, đột ngột biến mất. Không phải là thưa dần rồi hết hẳn, mà là biến mất hoàn toàn, như thể có ai đó đã dùng dao cắt phăng chúng đi tại một ranh giới vô hình nào đó.

Đoạn hầm trước mặt họ giờ đây trống trơn một cách kỳ lạ. Chỉ còn lại những bức tường bê tông cốt thép trần trụi, xám xịt và lạnh lẽo, chi chít những vết nứt sâu hoắm, những lỗ thủng nham nhở và những mảng kim loại gia cố bị ăn mòn, hoen gỉ. Vài vết tích mờ nhạt trên tường cho thấy nơi đây từng có sự tồn tại của những khối thịt dị dạng đó, nhưng giờ chúng đã biến mất không dấu vết. Không khí cũng bớt đi mùi hôi thối của sự phân hủy hữu cơ, thay vào đó là mùi ozone nhẹ, mùi kim loại và mùi ẩm mốc đặc trưng của bê tông cũ.

Sự thay đổi đột ngột và quá sạch sẽ này khiến Ronan cảm thấy bất an. Nó không tự nhiên. Phải có một lý do gì đó. Hoặc là có một loại sinh vật khác, mạnh hơn cả lũ gián, đã “dọn dẹp” khu vực này, ăn sạch những khối thịt đó. Hoặc là chính lũ gián đã phải di dời tổ của chúng đi nơi khác vì một mối đe dọa nào đó. Cả hai khả năng đều không hề tốt đẹp. Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, Ronan quay sang Lucas, người đang theo dõi các tín hiệu lạ trên màn hình cảm biến.

-Lucas!

Giọng anh chợt gấp gáp.

-Mở rộng phạm vi quét của sonar! Chuyển sang chế độ quét sườn. Tối đa độ phân giải có thể. Tôi muốn biết chính xác thứ quái quỷ gì đang chờ chúng ta ở phía trước!

Hệ thống định vị siêu âm loại quét sườn hoạt động bằng cách phát ra các chùm sóng âm hình quạt rộng sang hai bên sườn của phương tiện di chuyển. Sóng âm phản xạ lại từ các vật thể dưới đáy hoặc trong cột nước hoặc trong trường hợp này là tường và không khí trong đường hầm sẽ được ghi lại và xử lý để tạo ra một hình ảnh chi tiết về địa hình hoặc các vật thể trong phạm vi quét. Phạm vi quét càng ngắn, tần số sóng âm càng cao thì độ phân giải của hình ảnh tạo ra càng rõ nét.

Lucas gật đầu, không nói một lời, đôi tay lướt nhanh trên bảng điều khiển. Cậu ta kích hoạt hệ thống sonar KG-4, chuyển sang chế độ quét sườn. Màn hình chính hiển thị một loạt các thông số và đồ thị sóng âm phức tạp. Rồi cậu bắt đầu tinh chỉnh tần số, độ lợi và phạm vi quét, cố gắng tìm sự cân bằng giữa khoảng cách bao quát và chất lượng hình ảnh trong môi trường nhiễu âm phức tạp của đường hầm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận