Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 4.2 (remake)

0 Bình luận - Độ dài: 4,667 từ - Cập nhật:

Nhiều năm trước.

Bên ngoài bức tường khổng lồ bao quanh thành phố London, không khí buổi sáng mang theo hơi lạnh của sương mù, xen lẫn mùi kim loại và dầu máy từ những khu công nghiệp gần đó. Một tiệm cà phê nhỏ, nằm nép mình bên lề một con phố hẹp, trông lạc lõng giữa khung cảnh đổ nát của khu vực hạ lưu. Tòa nhà của tiệm chỉ là một cấu trúc tạm bợ, được dựng từ những tấm kim loại ghép lại, với lớp sơn xanh lam đã bong tróc gần hết để lộ những vết rỉ sét loang lổ. Một mái hiên bằng vải bạc màu căng trên khung thép gỉ, che chắn cho vài bộ bàn ghế gỗ đặt trên vỉa hè nứt nẻ. Những chiếc ghế lung lay mỗi khi có ai ngồi xuống, như thể chúng cũng đang cố gắng tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này.

Tiệm mới mở chưa lâu và có lẽ vì còn sớm, ánh nắng yếu ớt chưa đủ sức xuyên qua lớp mây xám dày đặc trên bầu trời. Khách khứa vẫn thưa thớt, chỉ có hai người đàn ông ngồi ở hai chiếc bàn riêng biệt ngoài trời. Họ ăn mặc lịch sự, khác biệt hoàn toàn với những kẻ sống ở khu hạ lưu, những bộ vest màu xám đậm được may đo cẩn thận không một nếp nhăn, đôi giày da bóng loáng như vừa được đánh hôm qua. Nhưng cách họ ngồi, lưng quay về phía nhau tạo nên một rào cản vô hình, như thể cả hai đang cố tránh ánh mắt của đối phương. Giọng nói của họ dù trầm và kiềm chế, vẫn mang theo sự căng thẳng khó che giấu, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của buổi sáng.

Người đàn ông lớn tuổi hơn, với mái tóc điểm bạc và khuôn mặt khắc khổ, ngồi ở bàn gần cửa tiệm. Ông ta cầm một tách cà phê đã nguội nhưng không uống, chỉ xoay tách trên tay như một thói quen vô thức. Đôi mắt ông sắc lạnh nhưng ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi, như thể những năm tháng sống trong thế giới này đã rút cạn sức sống của ông. Ở bàn cách đó vài bước, là một người đàn ông trẻ hơn, mái tóc đen được chải ngược gọn gàng, nhưng vài lọn tóc lòa xòa trên trán cho thấy sự bất cần. Anh ta ngồi ngả người ra sau, một tay gác lên thành ghế, tay kia đặt trên bàn, gần một chiếc điện thoại thông minh cũ kỹ, màn hình nứt một góc.

-Đừng vòng vo nữa!

Người trẻ tuổi lên tiếng, giọng nói sắc bén, cắt ngang sự tĩnh lặng.

-Có chuyện gì thì nói thẳng ra, tôi không có thời gian ngồi đây đoán ý anh đâu.

Người lớn tuổi thở dài, đặt tách cà phê xuống bàn, tạo ra một tiếng “cạch” khô khốc. Ông quay đầu nhẹ, đủ để nhìn thấy bóng dáng người kia qua khóe mắt, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng.

-Vụ tiếp theo sẽ là vụ cuối của tôi.

Ông nói với một giọng trầm và đều nhưng mang theo một sự nặng nề khó tả.

-Dù tôi hoàn thành hay thất bại, khả năng cao tôi đều sẽ chết.

Người trẻ tuổi bật ra một tiếng cười ngắn, khô khan, không chút vui vẻ.

-Nói chuyện đó với tôi làm gì? Anh biết rõ tôi không phải loại sẽ chống lưng cho anh, dù anh có chết hay không.

Người lớn tuổi đáp, giọng ông giờ đây pha chút mỉa mai.

-Không, dĩ nhiên rồi. Tôi không ngây thơ đến mức trông chờ anh làm cái gì tử tế. Tôi muốn bán thằng bé.

Không khí bỗng chùng xuống. Người trẻ tuổi ngồi thẳng dậy, quay hẳn người lại, đôi mắt nheo lại như đang cố đọc vị ý định của đối phương.

-Bán? Nếu định bán thì đưa cho đám môi giới ngoài chợ đen ấy. Bán cho tôi thì anh nghĩ tôi moi được đồng nào à?

Trước khi người lớn tuổi kịp trả lời, một âm thanh sắc lạnh vang lên. Ting! Chiếc điện thoại trên bàn của người trẻ tuổi rung nhẹ, màn hình sáng lên với một thông báo chuyển khoản. Số tiền không nhỏ, đủ để khiến bất kỳ ai ở khu hạ lưu phải giật mình. Người trẻ tuổi liếc xuống màn hình, rồi ngẩng lên nhìn người kia, ánh mắt đầy nghi ngờ.

-Nếu nhiệm vụ này thành công.

Người lớn tuổi tiếp tục nói, giọng ông bình thản như thể đang nói về một món hàng.

-Số tiền còn lại tôi kiếm được sẽ được chuyển nốt vào tài khoản của anh.

Người trẻ tuổi phá lên cười, nhưng lần này là một tiếng cười gằn, đầy chế giễu.

-Lần đầu tiên tôi thấy có kẻ mua mà lại nhận tiền từ người bán đấy! Anh đúng là biết cách làm ăn đấy, lão già.

Nghe được câu đùa đầy sự mỉa mai đó, người lớn tuổi không đáp lại ngay. Ông cúi đầu, ánh mắt dán vào tách cà phê, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó trong lớp chất lỏng đen đặc.

-Thằng bé rất thông minh.

Ông nói, giọng khẽ run, lần đầu tiên để lộ chút cảm xúc.

-Có hơi nghịch ngợm và hiếu động nhưng nó biết điều. Giống mẹ nó.

Người trẻ tuổi nhướn mày, nụ cười trên môi anh ta dần tắt.

-Tôi chưa đồng ý gì đâu, tên đầu đất này! Dù tôi có đồng ý, gia tộc của anh vẫn là vấn đề. Anh nghĩ tôi ngu đến mức dính vào cái đám rắc rối đó chắc?

-Tôi đã đổi họ của nó theo mẹ rồi.

Người lớn tuổi đáp, giọng ông giờ đây chắc chắn hơn.

-Toàn bộ giấy tờ đều đã xong xuôi. Chỉ cần anh gật đầu, thằng bé là của anh ngay.

-Chậc!

Người trẻ tuổi tặc lưỡi, quay mặt đi, ánh mắt lướt qua con phố vắng tanh.

-Làm kỹ đến mức đó à? Không ngờ anh lại muốn nó thoát ly đến vậy.

Người lớn tuổi im lặng một lúc, rồi ông nói, giọng trầm như đang tự nhủ với chính mình.

-Sống trong cái gia tộc thối nát đó không bao giờ có tương lai. Nhất là với những kẻ bên Phân gia như tôi. Cuối cùng, chúng tôi chỉ là công cụ cho bọn Tông gia sử dụng.

Không khí giữa hai người đàn ông trở nên nặng nề hơn, như thể những lời vừa nói đã kéo theo một bức màn vô hình, che phủ cả con phố. Xa xa, tiếng động cơ của một chiếc xe bọc thép vang lên, lăn bánh qua một con hẻm gần đó, để lại những vệt khói đen kịt. Một vài người dân khu hạ lưu, áo quần rách rưới lướt qua tiệm cà phê, ánh mắt họ lén lút nhìn hai người đàn ông nhưng không ai dám dừng lại lâu. Ở nơi này, sự tò mò có thể phải trả giá bằng mạng sống.

Người trẻ tuổi mà giờ đây có thể gọi là Simon, nhấp một ngụm cà phê, dù nó đã nguội từ lâu. Anh ta không thích cái vị đắng này, nhưng ít nhất nó giúp anh ta tỉnh táo. Simon không phải người của khu hạ lưu nhưng anh ta hiểu rõ cách vận hành của nơi này, một thế giới nơi tiền bạc và sức mạnh quyết định tất cả, còn lòng tin là thứ xa xỉ không ai dám mơ tới.

Anh ta nhìn người đàn ông lớn tuổi, người mà anh vừa gọi là lão già, Vincent, với ánh mắt vừa tò mò vừa dè chừng. Vincent không phải kẻ tầm thường. Một người thuộc Phân gia của gia tộc Cavendish, dù bị coi là công cụ, vẫn có những mối quan hệ và nguồn lực mà người thường không thể chạm tới. Nhưng hôm nay, anh ta lại ngồi đây, trước mặt anh, nói về việc bán con trai mình.

-Anh nghiêm túc chứ?

Simon hỏi, giọng anh ta giờ đây thấp hơn, như thể sợ ai đó nghe thấy.

-Bán con trai mình? Anh không sợ bọn Tông gia sẽ moi ruột nếu biết anh tự tiện làm chuyện này à?

Vincent mỉm cười nhạt, một nụ cười không chút vui vẻ.

-Bọn chúng sẽ moi ruột tôi dù tôi có làm gì hay không. Nhiệm vụ lần này…Simon, anh không ngây thơ đến mức nghĩ tôi có cơ hội sống sót, đúng không?

Simon liền nhún vai rồi quay mặt đi, như thể không muốn đối diện với sự thật ấy.

-Tôi không quan tâm anh sống hay chết, Simon. Nhưng thằng bé… nó bao nhiêu tuổi?

-Bốn.

Vincent im lặng, ngón tay gõ nhịp trên bàn, ánh mắt lướt qua con phố.

-Anh nghĩ tôi là ai mà có thể nhận nuôi thằng bé?

Simon hỏi, giọng anh ta giờ đây mang chút cay đắng.

-Tôi không phải loại người làm từ thiện, Vincent. Tôi là một quân nhân, đối diện với cái chết cũng chẳng kém cạnh. Tôi không thể đảm bảo mình thực hiện lời hứa đó với anh được.

Vincent ngẩng đầu, ánh mắt ông sắc bén trở lại, như thể đang cố thuyết phục lần cuối.

-Tôi không bảo anh nuôi nó miễn phí. Số tiền tôi vừa chuyển là để anh bắt đầu. Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ có thêm một khoản lớn hơn. Đủ để anh đưa thằng bé ra khỏi khu hạ lưu, thậm chí là vào khu trung lưu. Anh có những mối quan hệ tốt, Mayer. Tôi biết anh có thể làm được.

Simon nhếch mép nhưng nụ cười ấy không che giấu được sự do dự trong đôi mắt.

-Anh tin tôi đến vậy à? Hay anh chỉ đang quá tuyệt vọng?

-Có lẽ cả hai.

Vincent đáp, giọng ông giờ đây bình thản nhưng mang theo một sự thành thật hiếm thấy.

-Tôi không có lựa chọn nào khác, Simon. Anh là người duy nhất tôi biết mà không dính dáng đến gia tộc Cavendish. Anh có thể đưa thằng bé đi xa, cho nó một cơ hội mà tôi và vợ không bao giờ có được.

Simon im lặng rồi lướt mắt nhìn ra con phố. Một chiếc xe bọc thép khác lại chạy qua, lần này chậm hơn như thể đang tuần tra. Những người dân khu hạ lưu vội vã tránh đường, ánh mắt họ đầy sợ hãi. Anh biết rõ cảm giác ấy, sống trong một thế giới nơi mỗi ngày đều là một cuộc chiến sinh tồn, nơi lòng tin có thể dẫn đến cái chết.

-Tôi cần thời gian để nghĩ.

Vincent cuối cùng lên tiếng, giọng anh ta thấp và cẩn trọng.

-Chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, Vincent. Nếu tôi nhận thằng bé, từ giờ tôi sẽ phải cắt đứt mọi liên hệ với anh. Và nếu gia tộc Cavendish phát hiện ra, tôi sẽ không chỉ đối mặt với bọn chúng, mà cả đám thợ săn mà chúng thuê nữa, rồi còn có thể là cả cấp dưới của mình. Nơi đâu cũng thấy dấu răng của bọn chúng cả.

Vincent gật đầu, như thể đã đoán trước câu trả lời ấy.

-Tôi hiểu. Nhưng hãy để tôi nhắc lại, Simon, thời gian của tôi không còn nhiều. Nếu anh không nhận, tôi sẽ phải tìm người khác. Và tôi không chắc họ sẽ đối xử với thằng bé tốt như anh.

Vincent bật cười, nhưng lần này là một tiếng cười cay đắng.

-Tốt? Anh nghĩ tôi là người tốt chắc? Anh đúng là tuyệt vọng thật rồi, lão già chết tiệt.

Simon không đáp lại lời châm chọc ấy. Ông đứng dậy, để lại vài đồng xu trên bàn để trả cho tách cà phê chưa từng được uống.

-Nếu còn sống tôi sẽ liên lạc lại với anh trong ba ngày tới.

Ông nói, giọng ông giờ đây bình thản nhưng mang theo một sự quyết tâm lạnh lùng.

-Hãy suy nghĩ kỹ, Simon. Không phải cho tôi, mà cho thằng bé.

Dứt lời, Vincent bước đi, dáng người ông nhanh chóng hòa lẫn vào đám đông thưa thớt trên con phố. Simon ngồi lại, ánh mắt dán vào chiếc điện thoại trên bàn. Thông báo chuyển khoản vẫn sáng trên màn hình, như một lời nhắc nhở về cái giá của quyết định mà anh sắp phải đưa ra.

Simon ngồi đó thêm một lúc, ánh mắt lướt qua tách cà phê đã nguội của Vincent. Anh không thích cái cảm giác này, cảm giác đột ngột bị đẩy vào một góc mà không có đường thoát.

Anh đứng dậy, bỏ lại vài đồng xu trên bàn rồi bước ra khỏi tiệm cà phê. Con phố giờ đây đã nhộn nhịp hơn với những người dân khu hạ lưu bắt đầu ngày mới của họ, những người bán hàng rong đẩy xe đầy đồ phế liệu, những đứa trẻ rách rưới chạy qua chạy lại, và những bóng dáng mờ mờ trong các con hẻm, nơi các giao dịch mờ ám vẫn đang diễn ra. Simon biết rõ thế giới này và anh biết rằng, dù có nhận lời hay không, quyết định của anh sẽ thay đổi mọi thứ.

~ ~ ~ ~ ~

Hai ngày trước ngày tập hợp

Tại căn cứ số 12, thành phố Norwich

Hành lang dài vang lên tiếng bước chân dồn dập, mỗi nhịp đều mang theo sự bực bội khó kìm nén. Emma, cô gái với mái tóc xanh buộc cao, vận bộ quân phục chỉnh tề, bước đi với dáng vẻ như muốn đập tan thứ gì đó trước mặt. Gương mặt cô đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt lấp lánh ánh sáng xanh lam như đang bùng cháy. Những người lính khác trên hành lang vô tình bắt gặp ánh nhìn của cô đều vội vã né sang một bên, không ai dám hỏi gì khi thấy đội trưởng mới được bổ nhiệm trong trạng thái này.

Cô dừng lại trước một cánh cửa kim loại xám xịt, hít một hơi sâu để kìm nén cơn giận nhưng bàn tay siết chặt nắm cửa đã phản bội nỗ lực đó. Với một cú đẩy mạnh, cửa bật mở, và Emma bật công tắc đèn. Ánh sáng trắng lạnh lẽo tràn ngập căn phòng nhỏ, chiếu lên một thanh niên đang nằm trên giường. Lucas Northwood, mái tóc vàng dựng đứng như gai, trùm chăn kín mặt ngay khi ánh đèn chạm vào. Tiếng ngáp dài của cậu vang lên, như thể chẳng có gì đáng bận tâm.

Emma đứng sững, cơn giận bùng lên như ngọn lửa bị đổ thêm dầu.

-Này!

Cô hét, giọng sắc như dao cắt qua không khí.

-Còn ngủ đến bao giờ nữa, Northwood? Còn đúng một tiếng nữa là cậu phải lên đường tới London, mà vẫn nằm trương xác ra đấy à?

Từ dưới lớp chăn, một giọng nói lười nhác đáp lại không chút hối lỗi.

-Cho tôi ngủ thêm tí đi, Emma. Lâu lắm mới có cái giường tử tế để nằm.

Cô gần như không tin nổi tai mình.

-Tử tế? Cậu ngủ ba ngày liền rồi đấy! Không chán à? Nếu không bất tuân lệnh từ đầu, cậu đã có giường ngay từ lúc đến đây, chứ không phải lăn lóc trong kho chứa đồ như kẻ vô gia cư!

Lucas khẽ nhúc nhích nhưng chỉ để xoay người, kéo chăn cao hơn.

-Năm phút nữa thôi!

Cậu lẩm bẩm, giọng ngái ngủ như đang thương lượng với chính cơn buồn ngủ của mình.

-Năm phút?!

Emma gầm lên, bàn tay siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch.

-Không có năm phút nào hết! Nếu không dậy ngay, tôi sẽ lôi cậu ra khỏi đó, tôi thề đấy!

Cuối cùng, Lucas cũng chịu ngồi dậy, chậm rãi như thể cả thế giới phải chờ đợi mình. Cậu vươn vai, ngáp dài, rồi đưa tay dụi mắt. Ánh đèn chiếu lên cơ thể gầy gò nhưng săn chắc, những đường cơ bắp hiện rõ dù không quá đồ sộ.

Điểm khiến bất kỳ ai chú ý là đôi mắt của cậu, nó vàng rực, nhưng lòng trắng lại đen kịt, như thể thuộc về một sinh vật không hoàn toàn là con người. Cậu liếc Emma, ánh mắt lười biếng nhưng ẩn chứa chút gì đó sắc bén như một con thú đang giả vờ ngủ.

Emma nghĩ cậu sẽ đứng dậy nhưng không. Lucas lại nằm xuống, kéo chăn trùm kín như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

-Cậu....!

Cô nghẹn lời, cơn giận bùng nổ. Không chút do dự, cô bước tới, nắm lấy chân và kéo mạnh. Lucas bị lôi khỏi giường, đầu đập xuống sàn với một tiếng “thịch” khô khốc. Nhưng thay vì phản kháng, cậu chỉ nằm yên đó với đôi mắt nhắm nghiền, như thể sàn nhà cũng là một chỗ ngủ chấp nhận được.

Trước khi Emma kịp làm gì thêm, thiết bị liên lạc trên cổ tay cô rung lên. Một giọng nói nghiêm nghị vang lên khi cô nhấn nút nhận cuộc gọi.

-Đội trưởng Emma, đến phòng chỉ huy ngay.

Đó là chỉ huy Clara. Emma liếc Lucas, ánh mắt như muốn thiêu cháy Lucas, rồi tắt thiết bị.

-Hừ, tôi mặc kệ cậu đấy, Northwood!

Cô gắt lên.

-Khôn hồn thì lết cái xác đó đi cho kịp giờ. Tôi không muốn bị chỉ huy cằn nhằn vì một kẻ lười nhác như cậu đâu.

Cô quay người, bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng. Lucas, lúc này vẫn còn nằm trên sàn, khẽ nhếch môi thành một nụ cười khó hiểu trước khi nhắm mắt lại.

Phòng chỉ huy của căn cứ số 12 là một không gian rộng rãi nhưng lạnh lẽo, với những bức tường kim loại được đánh bóng và ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang. Ở trung tâm, chỉ huy Clara ngồi sau bàn làm việc, mái tóc nâu điểm bạc được buộc gọn, gương mặt sắc sảo toát lên vẻ quyền uy không cần phô trương. Cô đang nói chuyện qua thiết bị liên lạc, hình ảnh một người đàn ông xuất hiện trên màn hình trước mặt. Đó là chỉ huy Stewart, hay còn gọi là Darren, với gương mặt đầy vẻ khó chịu.

-Tôi không ngờ cậu gọi sớm thế, Darren.

Clara nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút trêu đùa.

-Cứ thong thả đi chứ.

Darren cau mày, rõ ràng không thoải mái với giọng điệu của cô.

-Tôi gọi để báo sẽ đến trễ một chút. Có chút vấn đề nhỏ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến tiến độ vận chuyển.

Clara mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

-Không cần ngại. Cứ nói là đi vệ sinh cũng được. Nhu cầu cơ bản mà, tôi hiểu.

-Chị nói thế mới là có vấn đề đấy.

Darren đáp, giọng căng thẳng. Anh ta nhìn cô với ánh mắt gần như cầu xin.

-Tôi gọi chủ yếu để nhờ chị nhẹ tay một chút. Thêm một báo cáo nữa là tôi bị khiển trách mất.

Clara bật cười khẽ, nhưng nụ cười không làm dịu đi sự sắc bén trong ánh mắt.

-Được rồi, yên tâm đi. Tôi sẽ báo cáo chậm trễ cho ngài Cunningham, đúng như quy trình.

-Đừng mà...!

Darren hét lên nhưng Clara đã tắt máy trước khi anh ta kịp nói hết câu. Cô lắc đầu, quay lại với đống giấy tờ trên bàn, những báo cáo dày cộp về hoạt động của căn cứ và tình hình nhân sự. Dù gương mặt vẫn bình thản, đôi tay cô di chuyển nhanh nhẹn như thể không muốn lãng phí một giây nào.

Chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng bật mở. Emma bước vào, vẫn chưa thoát khỏi cơn giận từ cuộc gặp với Lucas.

-Thưa chỉ huy!

Cô nói, cố giữ giọng bình tĩnh dù ánh mắt vẫn bừng bừng.

-Ngài gọi tôi có việc gì?

Clara ngẩng lên, nhìn cô với ánh mắt vừa thân thiện vừa dò xét.

-Tôi bảo cô cứ kệ cậu ta, Emma. Sao phải mất công đánh thức Northwood làm gì? Chỉ tổ rước bực vào người.

Emma cau mày, sự khó hiểu hiện rõ trên mặt.

-Thưa ngài, ý ngài là sao? Sao ngài biết tôi vừa...

Cô ngừng lại, nhận ra Clara dường như đã đoán trước mọi chuyện. Nhưng tại sao? Chỉ huy gọi cô đến chỉ để nói về chuyện nhỏ nhặt này? Điều đó không giống phong cách của Clara chút nào.

Clara đứng dậy, bước tới tủ hồ sơ, lấy ra một dụng cụ hút thuốc, gạt tàn, hộp quẹt, và một bao thuốc lá. Cô đặt chúng lên bàn một cách cẩn thận, như thể đó là một nghi thức quan trọng. Rút một điếu thuốc, cô châm lửa, rít một hơi dài, rồi thở ra làn khói trắng mỏng. Hành động đó khiến Emma căng thẳng. Trong thế giới khắc nghiệt này, những khoảnh khắc bình thản thường che giấu điều gì đó đáng sợ.

-Ngồi đi!

Clara nói, giọng nhẹ nhưng không cho phép từ chối. Emma miễn cưỡng ngồi xuống, tay vô thức siết chặt mép ghế. Clara nhìn cô, ánh mắt như xuyên thấu.

-Tôi gọi cô đến để cô khỏi mất công lo lắng cho Northwood. Cậu ta không cần cô phải quản thúc từng bước. Nếu không nói rõ, sớm muộn cô cũng sẽ tìm cậu ta để xét nét tiếp.

Emma nhíu mày, giọng đầy bất mãn.

-Thưa ngài, tôi hiểu ngày mai là ngày cuối cậu ta ở đây, nhưng sự chểnh mảng của Northwood không thể chấp nhận được. Từ lúc tôi quản lý cậu ta, không ngày nào cậu ta không khiến tôi bực mình.

Clara rít thêm một hơi thuốc, khói bay lượn trong không khí trước khi tan biến.

-Cậu ta không có ý định làm thân với chúng ta, Emma. Ngay từ đầu đã thế rồi.

-Nhưng cậu ta ở đây lâu như vậy, ít nhất cũng phải biết điều một chút chứ!

Emma bật lại, giọng cao hơn dự định. Cô lập tức nhận ra mình lỡ lời, nhưng Clara chỉ mỉm cười, nụ cười đầy lạnh lẽo.

-Cô mới được thăng chức đội trưởng, Emma!

Clara nói, giọng trầm xuống.

-Lớn lên ở thành đô, cô chưa thấy hết những góc tối của chính quyền. Có những thứ không ai dạy cô, và cô cũng không nên biết. Trừ khi cô muốn tự đẩy mình vào rắc rối.

Emma cảm thấy lạnh sống lưng. Cô muốn hỏi thêm, nhưng sự tò mò đang đấu tranh với nỗi sợ. Cuối cùng, cô lấy hết can đảm.

-Chuyện này… có liên quan đến Northwood không, thưa ngài?

Clara nhìn cô, ánh mắt sắc như lưỡi dao, nhưng giọng nói lại bình thản đến kỳ lạ.

-Để tôi kể cô nghe về chính sách ‘Cống nạp nhân tài’.

Cô ngừng lại, rít một hơi thuốc nữa, như thể cần thêm thời gian để sắp xếp suy nghĩ.

-Là cống nạp, Emma. Như một món đồ, không hơn không kém.

Emma ngồi im, tim đập mạnh khi Clara bắt đầu kể. Chính sách “Cống nạp nhân tài” là một bí mật bẩn thỉu của chính quyền, được thiết kế để thu thập những bộ óc hoặc sức mạnh đặc biệt với tốc độ nhanh nhất. Những “sản vật”, con người bị cống nạp, trở thành tài sản hợp pháp của chính quyền. Những kẻ giao nộp họ nhận được tiền cọc, và nếu “sản vật” chứng minh được giá trị, họ sẽ nhận thêm tiền lãi hàng tháng hoặc hàng năm. Nhưng nếu thất bại thì cả hai, người cống nạp và “sản vật”, đều bị xử lý gọn gàng để bịt miệng.

Clara tiếp tục, giọng đều đều như nói một điều hiển nhiên,

-Các gia tộc lớn dùng chính sách này để đổi lấy sự bảo trợ. Gia tộc Miyamoto, dù thống trị ngành công nghiệp nặng và cung cấp vũ khí cho chính quyền, cũng không thoát khỏi. Chỉ huy Miyamoto, người đứng đầu căn cứ số 7, từng là một ‘sản vật’. May mắn cho ông ta, tài năng và sự chống lưng của gia tộc giúp ông ta leo lên ghế chỉ huy.

Emma cảm thấy miệng khô khốc. Cô muốn hỏi thêm, nhưng Clara chưa dừng lại.

-Nhưng gia tộc đóng góp nhiều nhất là Cavendish. Khi thấy một người mang họ Cavendish trong quân ngũ, gần như chắc chắn họ là ‘sản vật’. Gen của họ… đặc biệt. Hoàn hảo cho thí nghiệm. Chính quyền sẵn sàng trả giá cao để có họ, thậm chí xây cả một ngôi làng riêng để khuyến khích gia tộc này sinh sôi. Mọi chuyện được che đậy kỹ lưỡng dưới vỏ bọc của những chương trình tuyển chọn tài năng, để không ai ngoài bức tường có thể nghi ngờ.

Làn khói từ điếu thuốc của Clara lượn lờ trước mặt, như một bức màn che giấu sự thật. Emma ngồi bất động, đầu óc quay cuồng. Lucas Northwood, cậu ta là một Cavendish, cô đã biết điều đó từ hồ sơ. Nhưng cô không ngờ phía sau thân phận lại chứa bí mật đen tối đến như vậy.

Clara dụi điếu thuốc vào gạt tàn, động tác chậm rãi nhưng đầy chủ ý. Cô nhìn Emma, ánh mắt không còn vẻ thân thiện như trước.

-Tôi biết những chuyện này vì tôi làm việc cho chính quyền đủ lâu, Emma. Nhưng tôi không phải người ra lệnh, chỉ là người thực thi. Tôi kể cho cô vì tôi thấy cô có tiềm năng, và tôi không muốn cô tự đào hố chôn mình.

Emma cảm thấy lạnh toát.

-Tại… tại sao ngài lại nói với tôi?

Cô lắp bắp, nỗi sợ khiến giọng cô run rẩy.

-Chuyện này… quá nguy hiểm. Tôi có thể bị...!

Clara cắt lời, giọng lạnh như thép.

-Cô lo lắng cho Northwood, tôi thấy rõ. Nhưng cậu ta hiểu thân phận mình hơn bất kỳ ai. Lucas biết dù có cố hòa đồng hay tỏ ra tốt bụng, người khác vẫn chỉ coi cậu ta là một món đồ, một vũ khí sống. Nói thẳng ra, cậu ta chẳng khác gì một con chó săn được huấn luyện.

Emma giật mình, nhưng Clara tiếp tục, giọng nhẹ đi như đang an ủi, dù điều đó chỉ khiến cô sợ hơn.

-Tôi nói vì tôi biết cô đã tọc mạch về cậu ta. Đừng phủ nhận, tôi có nguồn tin của mình. Nếu cô lún sâu hơn, Emma, tôi không chắc cô sẽ còn thấy mặt trời ngày mai.

Cô ngừng lại, liếc nhìn đồng hồ trên tay.

-Gần đến giờ rồi. Nếu muốn nói gì với Northwood, chào tạm biệt hay gì đó thì tùy cô. Tôi đã tắt hết thiết bị theo dõi trong khu vực này rồi. Cuộc trò chuyện nho nhỏ này chỉ có mình chúng ta biết thôi.

Emma đứng bật dậy, không nói thêm lời nào. Cô chạy ra khỏi phòng, tim đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn giữa sự sợ hãi và tò mò. Clara nhìn theo, ánh mắt trầm xuống. Cô đưa tay chạm vào một khung ảnh trên bàn, hình một người đàn ông mặc quân phục, cái tên “Simon Mayer” được ghi ở góc, cùng năm mất là 2176. Nụ cười của cô biến mất, thay vào đó là một nỗi buồn khó tả.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận