Gió rít qua nóc những chiếc Gigantic khổng lồ, mang theo mùi máu tanh nồng, mùi axit cháy khét lẹt và tiếng gào thét điên cuồng của cả người lẫn quái vật. Mặt sàn thép rộng lớn của chiếc Gigantic cuối cùng trong đoàn xe đã biến thành một lò mổ hỗn loạn, một chiến trường địa ngục nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một tích tắc, một bước chân sai lầm.
Trên cái sàn diễn đẫm máu đó, những bóng người mặc giáp chiến đấu lấm lem bùn đất và máu đen của quái vật, đang di chuyển với một sự liều lĩnh gần như tuyệt vọng. Họ là những lính đánh thuê, những vệ sĩ chuyên nghiệp được thuê để bảo vệ con quái vật sắt thép này. Và khác với những đám thợ săn ô hợp thường thấy, hành động của họ cho thấy một điều rõ rang, đây là một đơn vị được huấn luyện bài bản, một cỗ máy chiến đấu phối hợp nhịp nhàng, dù đang trên bờ vực sụp đổ. Cách họ yểm trợ cho nhau, cách họ di chuyển giữa các vị trí phòng thủ, cách họ trao đổi thông tin bằng những tiếng hét ngắn gọn hoặc những ký hiệu tay dứt khoát giữa cơn bão đạn và tiếng gầm rú, tất cả đều toát lên kỷ luật thép và kinh nghiệm chiến trường dày dạn. Họ không phải là tập hợp ngẫu nhiên những kẻ săn tiền thưởng lần đầu làm việc cùng nhau, họ là một bức tường thép, dù lúc này đang rạn nứt.
Nóc xe không phải là một mặt phẳng trống trải. Rải rác khắp nơi là những bức tường chắn bằng thép dày cộp, cao ngang ngực người, nhô lên từ mặt sàn. Chúng được thiết kế như những công sự dã chiến, những điểm tựa phòng thủ nếu có một trận chiến tầm gần xảy ra. Giờ đây, chúng chi chít vết đạn, những vết lõm sâu hoắm do va chạm mạnh, và những vết cào xé nham nhở từ móng vuốt sắc như dao cạo của lũ quái vật. Đây là nơi những người hộ vệ tìm kiếm sự che chở mong manh, là nơi họ nấp mình trong vài giây quý giá để nạp lại băng đạn đang cạn dần, là nơi họ tựa lưng vào thở dốc khi cơ thể đã rã rời vì kiệt sức, cố gắng lấy lại chút sức lực ít ỏi trước khi lao ra đối mặt với làn sóng tấn công tiếp theo.
Họ đã tận dụng những “tấm khiên” này một cách hiệu quả đáng kinh ngạc trong giai đoạn đầu của cuộc chiến. Di chuyển linh hoạt giữa các bức tường, họ tạo thành những điểm an toàn nhỏ, liên tục khai hỏa vào đám quái vật đang cố gắng trèo lên từ hai bên hông xe. Tiếng súng trường tấn công nổ giòn giã, những viên đạn xuyên giáp xé toạc lớp vỏ dày của lũ côn trùng đột biến khổng lồ, thổi tung nội tạng màu xanh lục nhờn nhợt của chúng. Xác quái vật chất đống ngày càng cao xung quanh các vị trí phòng thủ, tạo thành những ụ chắn ghê rợn bằng thịt nát và vỏ giáp vỡ vụn. Máu đen đặc quánh chảy lênh láng trên mặt sàn, trộn lẫn với dầu máy rò rỉ và những mảnh kim loại vỡ, tạo thành một hỗn hợp trơn trượt và chết chóc.
Nhưng thế trận phòng thủ kiên cường đó đang dần tan vỡ. Lợi thế ban đầu đang tuột khỏi tay họ. Các ụ pháo tự động của Gigantic, vốn là tuyến phòng thủ chính chống lại các mối đe dọa từ xa và số lượng lớn, giờ đây im bặt. Gánh nặng phòng thủ giờ đây đổ dồn lên vai những người lính đánh thuê trên nóc xe.
Và lũ quái vật, như cảm nhận được sự suy yếu của con mồi, đang tràn lên ngày càng đông, ngày càng hung hãn hơn. Chúng không còn chỉ leo lên từ hai bên hông nữa. Một số con với khả năng nhảy phi thường đã đáp thẳng lên nóc xe từ khoảng cách xa, tạo ra những tiếng “ầm” nặng nề khi va chạm với mặt sàn thép. Số khác, nhỏ hơn nhưng nhanh nhẹn hơn, đang bò lên từ gầm xe, luồn lách qua các khe hở, xuất hiện từ những vị trí không ngờ tới nhất. Vòng vây đang siết chặt. Không gian an toàn đang thu hẹp lại.
Tại một góc tương đối yên tĩnh hơn trên nóc chiếc Gigantic cuối cùng, một nhóm nhỏ gồm năm người hộ vệ đang tựa lưng vào một bức tường chắn bị móp méo, cố gắng bắt lấy hơi thở. Mặt họ hốc hác, ẩn sau lớp kính nứt vỡ của mũ bảo hiểm là ánh mắt mệt mỏi và tuyệt vọng. Bộ giáp của họ không còn nguyên vẹn, một người bị mất một mảng giáp vai, để lộ lớp áo lót rách bươm và vết máu rỉ ra; người khác có một vết lõm lớn trên giáp ngực, hậu quả của một cú va chạm mạnh.
-Khốn kiếp! Chúng ta không thể cầm cự thế này mãi được!
Một người lính đánh thuê trẻ tuổi, giọng nói lạc đi vì căng thẳng và kiệt sức, đập mạnh nắm đấm bọc thép vào bức tường chắn.
-Yêu cầu trợ giúp của chúng ta đâu rồi? Chẳng lẽ bọn đội trưởng bỏ mặc chúng ta chết ở đây?!
Một người khác, có vẻ lớn tuổi hơn, với vết sẹo dài trên má, lắc đầu ngao ngán, giọng khàn đặc.
-Gửi rồi. Gửi cả chục lần rồi. Nhưng mày thấy đấy, chỉ lác đác vài thằng mò đến ngó nghiêng rồi chuồn thẳng. Bọn Thợ săn bên ngoài nhìn thấy cái địa ngục này là biết sức mình có hạn, té ngay lập tức. Còn đám hộ vệ trên mấy xe kia?
Gã nhổ một bãi nước bọt đen ngòm xuống sàn.
-Bọn nó giờ chỉ chăm chăm tỉa mấy con quái vật khổng lồ thôi. Chúng nó nghĩ hạ được mấy con to xác đó thì sẽ làm cả đàn này sợ hãi rút lui. Ngu xuẩn!
-Chết tiệt thật!
Người hộ vệ trẻ tuổi nghiến răng.
-Vậy là không ai đến giúp chúng ta sao? Còn lực lượng dự bị bên trong xe thì sao? Bọn họ đông gấp mấy lần chúng ta mà!
-Từ chối thẳng thừng!
Người thứ ba, một phụ nữ với mái tóc ngắn nhuộm đỏ hoe, cắt ngang, giọng đầy vẻ cay đắng.
-Tao vừa cố liên lạc lần nữa. Bọn đội trưởng nói, chỉ khi nào tuyến phòng thủ trên nóc này hoàn toàn sụp đổ, chúng mới ‘cân nhắc’ cử thêm người ra chi viện. Cái thằng chó Dunkan, đội trưởng hộ vệ, còn dám cảnh cáo ngược lại, bảo chúng ta đừng có ‘gửi yêu cầu bừa bãi làm phiền’ nữa. Hắn nói tình hình ‘chưa đủ nghiêm trọng’ để bọn tinh nhuệ trong xe phải nhúng tay vào!
-Chậc!
Người lính lớn tuổi nhất trong nhóm, một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm và ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn còn chút kiên định, tặc lưỡi.
-Vậy ra ý của bọn khốn đó là chúng ta phải tự mình giải quyết cái đống cứt này, phải ‘xử lý tình huống tốt hơn’ để không bị lũ quái vật nghiền nát thành cám? Lũ chó chết ích kỷ!
Gã thở dài, nhìn vào khẩu súng trường tấn công gần như hết đạn trong tay.
-Thừa nhận đi. Chúng ta đã sai lầm khi đánh giá thấp bọn này. Kế hoạch phòng thủ ban đầu đã phá sản. Tất cả những gì chúng ta đang làm bây giờ chỉ là câu giờ. Câu thêm từng giây một trong một trận chiến mà chúng ta chắc chắn thua.”
Gã nhìn thẳng vào mắt những người đồng đội,
Rồi gã ngừng lại, hít một hơi thật sâu không khí ô nhiễm mùi xác thịt quái vật. Tay gã siết chặt khẩu súng
-Tốc độ chúng ta giết quái vật đang chậm lại rõ rệt. Số lượng thương vong ngày càng tăng. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị áp đảo hoàn toàn. Hy vọng duy nhất bây giờ là đám lính trên mấy xe kia hạ được càng nhiều quái vật khổng lồ càng tốt. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, điều đó sẽ làm thay đổi cục diện, làm chậm bước tiến của cả đàn. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là sống sót. Sống sót cho đến lúc đó. Bằng mọi giá.
Không ai nói thêm gì nữa. Sự thật phũ phàng treo lơ lửng trong không khí nặng nề. Họ đều hiểu rằng mình chỉ là những con tốt thí, đang cố gắng kéo dài sự tồn tại của bản thân và của cả đoàn xe thêm một chút nữa, trong một ván cờ mà họ đã cầm chắc phần thua. Nhưng, điều đáng ngạc nhiên là, sự tuyệt vọng đó không hoàn toàn dập tắt tinh thần chiến đấu của họ.
Ngọn lửa của tình đồng đội, chớm nở giữa những con người xa lạ vẫn còn cháy âm ỉ, họ kiểm tra lại vũ khí, chia sẻ những băng đạn cuối cùng, vỗ vai động viên nhau bằng những cái gật đầu câm lặng. Chính sự gắn kết đó, sự chuyên nghiệp đến phút cuối cùng đó, là lý do duy nhất khiến bức tường thép mong manh này vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ. Họ sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, không phải vì lòng trung thành với Sydney Kellion hay vì tiền bạc, mà vì người đồng đội đang chiến đấu bên cạnh mình.
-
Lũ quái vật đang điên cuồng tràn lên nóc xe là một cơn ác mộng được lắp ráp từ những bộ phận tồi tệ nhất của thế giới côn trùng và bò sát, được phóng đại lên kích thước khủng khiếp và cường hóa bởi những đột biến gớm ghiếc. Hình dạng tổng thể của chúng gợi nhớ đến những con bọ ngựa khổng lồ hoặc những con gián đột biến, nhưng chi tiết thì kinh tởm hơn nhiều.
Cơ thể phân đốt của chúng được bao phủ bởi một lớp vỏ giáp kitin dày, màu nâu sẫm hoặc đen bóng, lốm đốm những mảng màu xanh lục hoặc tím. Lớp giáp này cứng đến mức có thể làm chệch hướng phần lớn đạn súng trường thông thường ở khoảng cách xa, chỉ những viên đạn xuyên giáp hạng nặng bắn ở cự ly gần mới có thể xuyên thủng được nó.
Sáu cái chân dài ngoằng, khẳng khiu như chân nhện nhưng lại có những khớp nối bọc thép và móng vuốt sắc như dao cạo ở đầu, giúp chúng di chuyển với tốc độ kinh hoàng trên mọi địa hình, kể cả mặt phẳng thẳng đứng của thân xe Gigantic. Cái đầu nhỏ bé, lúc lắc trên một cái cổ dài linh hoạt, gần như bị che phủ hoàn toàn bởi hàng trăm con mắt kép nhỏ li ti như mắt ruồi, phản chiếu ánh sáng yếu ớt thành những đốm lập lòe đầy ám ảnh, cho phép chúng có tầm nhìn 360 độ gần như hoàn hảo. Phía trước là một bộ hàm kép khổng lồ, lởm chởm răng nhọn như răng kiến thợ săn, đủ sức cắn đứt cả những thanh thép gia cố.
Và đáng sợ nhất, từ phần đuôi cong vút của chúng, giống như đuôi của một con bọ cạp khổng lồ, là một cái ngòi sắc nhọn, liên tục nhỏ giọt một thứ chất lỏng sền sệt, không rõ là nọc độc hay dịch tiêu hóa.
Nhưng sự kinh hoàng không chỉ đến từ vẻ ngoài. Hành vi chiến đấu của chúng cũng là một cơn ác mộng đối với những người phòng thủ. Dù bị cơn cuồng loạn bản năng thúc đẩy, chúng không hề di chuyển một cách ngu ngốc hay dễ đoán. Khi tiếp cận con mồi, chúng không chỉ đơn thuần lao thẳng tới hay di chuyển trái phải. Thay vào đó, chúng thực hiện vô số những chuyển động phức tạp, những cú nhảy ngang bất ngờ, những pha né đòn lắt léo, những cú đổi hướng đột ngột, khiến việc ngắm bắn trở nên cực kỳ khó khăn, đặc biệt là trong tình trạng hỗn loạn và tầm nhìn hạn chế.
Tốc độ và sức mạnh của chúng tỷ lệ thuận với kích thước khổng lồ. Một cú lao tới của chúng có thể dễ dàng hất văng một người lính mặc giáp nặng bay xa hàng chục mét. Một cú quật đuôi có thể làm móp méo cả những tấm thép chắn dày. Đôi càng trước sắc bén và bộ hàm khủng bố có thể dễ dàng xé toạc lớp giáp cá nhân hoặc nghiền nát bê tông cốt thép như bánh quy.
Chưa dừng lại ở đó, nhiều con quái vật trong đàn này đã tiến hóa những khả năng tấn công tầm xa đặc biệt, biến chúng thành những khẩu pháo sinh học di động. Từ cái ngòi ở đuôi hoặc một cơ quan đặc biệt khác trong cơ thể, chúng có thể phun ra những luồng chất lỏng kỳ dị với độ chính xác đáng nể.
Bản thân những chất lỏng này cũng vô cùng đa dạng và chết chóc:
Đạn hóa cứng: Một số con phun ra một loại chất lỏng ban đầu sền sệt, nhưng khi tiếp xúc với không khí, nó đông cứng lại gần như tức thì, biến thành những viên đạn kitin sắc nhọn, bay đi với tốc độ cao. Trúng phải những viên đạn này không chỉ gây sát thương xuyên thấu mà còn có thể làm nứt gãy xương hoặc phá hủy trang bị.
Keo siêu dính: Loại khác phun ra một thứ chất nhờn trong suốt, có độ dính cực kỳ cao. Bất cứ ai hoặc bất cứ thứ gì bị dính phải thứ keo này sẽ lập tức bị giữ chặt, mất khả năng di chuyển. Nạn nhân bị dính chặt sẽ trở thành mục tiêu dễ dàng cho những đòn tấn công tiếp theo từ những con quái vật khác, hoặc tệ hơn, bị chính lớp keo đó co lại, nghiền nát hoặc làm ngạt thở.
Axit ăn mòn: Và đáng sợ nhất là loại chất lỏng có tính axit cực mạnh. Nó có thể là màu xanh lá cây sủi bọt hoặc màu vàng nâu bốc khói. Bất cứ thứ gì nó chạm vào, kim loại, bê tông, thịt da,...đều bị ăn mòn, tan chảy một cách nhanh chóng trong tiếng xèo xèo ghê rợn và mùi hóa chất nồng nặc. Một giọt axit nhỏ bắn trúng giáp có thể ăn thủng một lỗ, để lộ phần cơ thể bên trong. Một luồng axit lớn hơn có thể hòa tan cả một người lính trong vài giây.
Dù là loại chất lỏng nào, việc bị chúng bắn trúng đều đồng nghĩa với thảm họa. Chất lỏng hóa cứng có thể gây chấn thương nghiêm trọng, gãy xương, hoặc làm hỏng vũ khí. Chất lỏng dính biến nạn nhân thành bia tập bắn. Chất lỏng axit là bản án tử hình đau đớn và ghê tởm.
Những vũng chất lỏng đủ màu sắc, đủ loại nguy hiểm này bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều trên nóc xe, loang lổ như những vết bệnh dịch. Chúng bốc khói, sủi bọt, hoặc đông cứng lại thành những mảng gai nhọn. Mặt sàn thép an toàn đang bị thu hẹp lại nhanh chóng, biến thành một bãi mìn hóa học, hạn chế nghiêm trọng khả năng di chuyển và chiến đấu của những người hộ vệ. Mỗi bước chân giờ đây đều phải tính toán cẩn thận, mỗi vị trí ẩn nấp đều có thể trở thành cái bẫy chết người.
-
Thế trận đang nghiêng hẳn về phía lũ quái vật. Cán cân thắng thua ngày càng rõ ràng. Các hộ vệ, dù chiến đấu quả cảm, đang dần bị đẩy lùi về phía trung tâm nóc xe. Tuyến phòng thủ co cụm lại, nhưng số lượng quái vật tràn lên từ mọi hướng lại không ngừng tăng lên. Mật độ kẻ thù dày đặc đến mức đôi khi họ không còn chỗ để lùi. Tiếng súng nổ ngày càng thưa thớt, xen lẫn tiếng la hét đau đớn và tiếng kim loại bị xé rách.
Thương vong tăng lên theo cấp số nhân. Một người lính đánh thuê trẻ tuổi hét lên một tiếng thất thanh khi một luồng axit xanh lè phun trúng cánh tay phải đang cầm súng của cậu ta. Lớp giáp tay tan chảy như sáp nến, để lộ phần thịt xương bên dưới đang sôi sục và biến dạng. Cậu ta ngã vật xuống, quằn quại trong đau đớn tột cùng.
Một người khác, không may mắn bước vào một vũng keo trong suốt, lập tức bị giữ chặt hai chân. Anh ta cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng càng cử động càng bị dính chặt hơn. Lũ quái vật xung quanh nhận ra con mồi dễ xơi, lập tức lao tới, bộ hàm sắc nhọn của chúng chuẩn bị xé xác nạn nhân. Người đồng đội gần đó, thấy không còn cách nào cứu vãn, nghiến răng nâng súng lên, kết liễu nhanh chóng cho anh ta trước khi lũ quái vật kịp làm điều đó. Một hành động tàn nhẫn nhưng lại là sự giải thoát duy nhất.
Một vài người khác bị những viên đạn kitin bắn trúng, giáp bị xuyên thủng, máu tuôn xối xả. Có người bị một cú quật đuôi mạnh đến mức văng vào thành chắn, tiếng xương gãy vang lên răng rắc.
Những người bị thương, nếu còn có thể di chuyển hoặc được đồng đội dìu đi, được đưa về một khu vực tương đối an toàn ở phía sau, nơi một vài người có kiến thức y tế cơ bản đang cố gắng băng bó, cầm máu tạm thời. Nhưng mỗi người lùi lại đồng nghĩa với việc hỏa lực phòng thủ lại yếu đi một chút. Áp lực đè lên những người còn lại càng thêm nặng nề. Vòng xoáy tử thần đang siết chặt lấy họ. Các hộ vệ bị đẩy lùi nhanh hơn, lũ quái vật tấn công càng thêm dồn dập. Không khí đặc quánh mùi tuyệt vọng. Thời gian của họ đang cạn kiệt.
Ngay vào khoảnh khắc đen tối nhất đó, khi hy vọng gần như đã tắt lịm, một sự kiện bất ngờ xảy ra.
Một tiếng rít cao vút, gần như không thể chịu đựng nổi, vang lên từ phía sau lưng những người hộ vệ. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng xanh chói lòa, cường độ mạnh đến mức làm lóa mắt tất cả mọi người, quét qua khu vực tiền tuyến nơi lũ quái vật đang tập trung đông nhất.
Luồng sáng đó giống như một lưỡi hái của thần chết, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó. Lũ quái vật nằm trong phạm vi ảnh hưởng của luồng sáng bị bốc hơi gần như tức thì, không kịp để lại một tiếng kêu. Lớp vỏ kitin dày, thịt da, nội tạng , tất cả đều bị phân hủy thành tro bụi trong một phần nghìn giây. Không khí đặc quánh mùi ozone nồng nặc và mùi thịt cháy khét lẹt đến buồn nôn.
Khi luồng sáng chói lòa đó thu nhỏ lại rồi biến mất, để lại một vệt sáng mờ ảo trong không khí vài giây trước khi tan hẳn, những người hộ vệ còn sống sót sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Một khoảng trống lớn đã được tạo ra giữa biển quái vật. Xác quái vật cháy đen hoặc chỉ còn là những đống tro tàn nằm la liệt. Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong giây lát. Xa hơn một chút, những con quái vật mạnh hơn, hoặc những con nằm ngoài rìa phạm vi ảnh hưởng của luồng sáng, dù bị cháy sém vài bộ phận cơ thể, vẫn tiếp tục điên cuồng lao tới, lấp đầy khoảng trống vừa được tạo ra.
-Chậc!
Một giọng nói trầm, bị biến đổi qua loa ngoài của một bộ giáp, vang lên đầy vẻ bực bội và thất vọng.
-Khẩu pháo chết tiệt này tốn cả gia tài mà chỉ quét được có một nhúm! Chuyến xe này đúng là bị nguyền rủa rồi!
Các hộ vệ quay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói và luồng sáng hủy diệt. Họ há hốc mồm kinh ngạc, trên mặt là một mớ cảm xúc lẫn lộn: nhẹ nhõm, biết ơn, nhưng cũng có chút sợ hãi và kính nể.
Đứng sừng sững giữa họ, nơi trước đó không hề có ai, là một bộ giáp cường hóa khổng lồ. Nó cao gần gấp đôi một người bình thường, đồ sộ và hầm hố, được sơn màu xám kim loại với những đường viền màu đỏ sẫm. Nổi bật nhất là hai cánh tay chiến đấu chính, to ngang ngửa phần thân của bộ giáp, với những khớp nối thủy lực mạnh mẽ và các ngón tay bọc thép dày cộp.
Một trong hai cánh tay đó đang cầm một khẩu pháo năng lượng lớn, nòng súng vẫn còn tỏa nhiệt và bốc khói nhẹ, vũ khí vừa tạo ra luồng sáng hủy diệt. Bên cạnh hai cánh tay chính là hai cánh tay phụ nhỏ hơn, linh hoạt hơn, được điều khiển trực tiếp bởi người bên trong. Phần mũ bảo vệ che kín toàn bộ đầu, với tấm kính visor màu đen bóng không thể nhìn xuyên qua.
Đó là Dunkan, đội trưởng đội hộ vệ, người vừa từ chối yêu cầu trợ giúp của họ một cách phũ phàng. Anh ta cuối cùng đã quyết định ra tay.
Lý do cho sự thay đổi thái độ đột ngột này không phải vì lòng thương hại. Dunkan, từ bên trong khoang chỉ huy an toàn của mình, đã theo dõi tín hiệu sống của đội hộ vệ trên nóc xe qua hệ thống giám sát. Khi anh ta nhận thấy số lượng tín hiệu giảm đi với tốc độ ngày càng nhanh, đến mức báo động đỏ, anh ta biết rằng nếu không can thiệp, tuyến phòng thủ cuối cùng này sẽ sụp đổ hoàn toàn trong vài phút nữa. Và khi đó, lũ quái vật sẽ tràn vào các lỗ thủng trên thân xe, đe dọa trực tiếp đến sự an toàn của chính anh ta và những người “quan trọng” hơn đang ở bên trong.
Dunkan là một kẻ thực dụng. Anh ta đã do dự không ra tay sớm hơn vì một lý do chính đáng, nỗi sợ hãi về EMP. Bộ giáp cường hóa mà anh ta đang mặc, một sản phẩm công nghệ cao đắt tiền, được điều khiển thông qua một giao diện liên kết thần kinh trực tiếp. Điều này cho phép anh ta điều khiển bộ giáp một cách chính xác và linh hoạt như chính cơ thể mình, nhưng cũng tiềm ẩn một rủi ro chết người. Nếu bọn cướp sử dụng EMP một lần nữa trong khi anh ta đang kết nối thần kinh, xung điện từ có thể truyền thẳng vào não bộ, gây đoản mạch, tổn thương thần kinh vĩnh viễn, hoặc tệ hơn, giết chết anh ta ngay lập tức.
May mắn thay, Dunkan đã không kích hoạt bộ giáp trong đợt tấn công EMP đầu tiên. Nhờ đó, bộ giáp của anh ta gần như không bị tổn hại. Sự may mắn đó, cộng với vị thế đội trưởng và sức mạnh vượt trội của bộ giáp, chính là lý do khiến anh ta tỏ ra hách dịch và coi thường những người lính đang chiến đấu bên ngoài khi họ cầu cứu. Anh ta không muốn mạo hiểm mạng sống của mình khi “chưa thực sự cần thiết”.
Nhưng bây giờ, tình thế đã thay đổi. Chiếc xe đang có nguy cơ bị thất thủ thực sự. Dunkan không thể ngồi yên chờ chết. Anh ta buộc phải đánh cược, phải liều lĩnh kích hoạt bộ giáp và lao lên nóc xe chiến đấu, hy vọng rằng bọn cướp sẽ không sử dụng EMP thêm lần nữa, hoặc ít nhất, không phải ngay lúc này.
-Các người còn trố mắt ra đấy làm gì?!
Dunkan gầm lên qua loa ngoài, giọng điệu vẫn đầy vẻ kẻ cả nhưng có thêm sự gấp gáp.
-Ai còn chiến đấu được thì cầm súng lên mà bắn! Ai què cụt hết sức rồi thì mau lôi đám bị thương vào trong xe chữa trị! Bên trong có một tay Ripperdoc đấy, may ra cứu được vài mạng!
-
Dunkan không muốn lãng phí thêm năng lượng quý giá và loại đạn đặc biệt đắt đỏ của khẩu pháo năng lượng. Vũ khí đó chỉ dành cho những tình huống cần dọn dẹp số lượng lớn hoặc đối phó với những kẻ thù cực kỳ cứng rắn. Anh ta cất khẩu pháo vào giá đỡ trên lưng bộ giáp và rút ra vũ khí phụ: một khẩu súng trường tấn công hạng nặng.
Gọi là “súng trường” có lẽ hơi khiêm tốn. Khẩu súng này đồ sộ như một khẩu pháo cỡ nhỏ, được thiết kế đặc biệt để bộ giáp cường hóa sử dụng. Nó bắn loại đạn .50 BMG được cải tiến, mỗi viên nặng gần một ki-lô-gam, với đầu đạn được tích hợp thuốc nổ mạnh để tăng tối đa sát thương khi va chạm. Uy lực của nó đủ sức thổi bay một chiếc xe bọc thép hạng nhẹ hoặc biến một con quái vật cỡ trung thành một đống thịt bầy nhầy chỉ với một phát bắn trúng đích. Tổng thể khẩu súng nặng đến mức một người bình thường không thể nào nâng nổi, nhưng với sức mạnh cơ bắp nhân tạo của bộ giáp cường hóa, Dunkan thậm chí còn không cảm nhận được sức nặng của nó. Anh ta vác nó nhẹ nhàng như một khẩu súng đồ chơi.
Quyết định chuyển sang dùng súng trường của Dunkan không hẳn là sai lầm chiến thuật. Với số lượng quái vật đang tràn lên từng đợt, việc sử dụng một vũ khí có tốc độ bắn cao hơn và lượng đạn dồi dào hơn để xử lý từng mục tiêu một có vẻ hợp lý hơn là dùng pháo năng lượng bắn tỉa. Tuy nhiên, điều đó cũng không làm giảm bớt chi phí đạn dược là bao. Loại đạn đặc chủng này cũng thuộc hàng “xa xỉ phẩm”. Dunkan không khỏi cảm thấy xót xa khi nghĩ đến số tiền mình vừa “đốt” vào phát bắn cứu trợ bằng pháo năng lượng lúc nãy. Anh ta lẩm bẩm một câu tự khích lệ, cố gắng xoa dịu sự tiếc nuối và sai lầm chiến thuật của mình.
-Cố gắng dọn sạch lũ này càng nhanh càng tốt. Hy vọng rằng khoản tiền thưởng cuối cùng sẽ xứng đáng với cái giá phải trả...
Không một chút do dự, Dunkan lao về phía trước, bộ giáp nặng nề nhưng di chuyển với tốc độ và sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc. Đôi chân máy của anh ta đạp mạnh xuống mặt sàn thép, tạo ra những tiếng “ầm ầm” chắc nịch. Anh ta nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với tuyến đầu, nơi những người hộ vệ còn lại đang cố gắng chống trả trong tuyệt vọng.
Khẩu súng trường hạng nặng trong tay Dunkan bắt đầu gầm rú.
TẠCH! TẠCH! TẠCH! TẠCH! Mỗi tiếng nổ là một con quái vật bị thổi bay. Những viên đạn .50 BMG mang đầu nổ lao đi với tốc độ kinh hoàng, xé toạc lớp vỏ kitin, xuyên qua cơ thể lũ côn trùng đột biến và phát nổ từ bên trong. Máu đen, nội tạng và những mảnh vỏ giáp văng tung tóe. Những con quái vật vừa trèo lên được nóc xe, chưa kịp định hình, đã bị biến thành những đống thịt nát bầy nhầy chỉ trong nháy mắt.
Hỏa lực khủng khiếp và sự xuất hiện đầy uy lực của Dunkan như một liều thuốc tinh thần cực mạnh cho những người hộ vệ còn lại. Thấy một nửa số quái vật đang bao vây họ bị tiêu diệt chỉ trong vài giây, họ nhanh chóng lấy lại tinh thần, gạt bỏ sự tuyệt vọng, bật dậy từ sau những tấm khiên và tham gia trở lại trận chiến. Tiếng súng lại nổ vang rền, phối hợp cùng hỏa lực của Dunkan.
Với sự hỗ trợ mạnh mẽ từ cỗ máy chiến tranh di động này, cục diện trên nóc chiếc Gigantic cuối cùng bắt đầu thay đổi. Đội hộ vệ, dù quân số ít ỏi, đã biến khu vực phòng thủ của mình thành một cối xay thịt thực sự. Bất cứ con quái vật nào dám xâm nhập đều bị nghiền nát dưới làn đạn từ súng trường hạng nặng của Dunkan và những loạt bắn yểm trợ chính xác của đồng đội.
Số lượng xác chết nằm la liệt trong khu vực họ phòng thủ ngày càng tăng lên, tạo thành một bức tường xác ghê rợn. Mặc dù vẫn gặp bất lợi tuyệt đối về mặt quân số, nhưng với hỏa lực vượt trội và khả năng cơ động của bộ giáp, Dunkan đang dần đẩy lùi được làn sóng tấn công, tạo ra một khoảng thở quý giá cho những người còn lại.
Nhưng lũ quái vật không dễ dàng bỏ cuộc. Nhận thấy mối đe dọa mới, chúng bắt đầu tập trung các đòn tấn công tầm xa về phía Dunkan. Hàng loạt luồng chất lỏng đủ loại – axit ăn mòn, keo siêu dính, đạn hóa cứng, bay tới từ mọi hướng như một cơn mưa chết chóc. Nhiều người hộ vệ đứng gần Dunkan không kịp né tránh, lại tiếp tục bị thương hoặc bỏ mạng. Tiếng la hét đau đớn lại vang lên.
Dunkan với phản xạ được tăng cường bởi giao diện thần kinh, di chuyển một cách phi thường giữa cơn mưa đạn hóa học đó. Anh ta nhảy bật qua lại giữa những khoảng trống an toàn ít ỏi trên nóc xe, những khu vực chưa bị ô nhiễm bởi axit hay keo dính. Mặc dù những khoảng trống đó không nhiều và cũng không đủ rộng để tạo điểm tựa vững chắc, bộ giáp của anh ta vẫn di chuyển một cách mượt mà, gần như không hề chậm lại, những động cơ servo kêu rít khi anh ta thực hiện những cú nhảy và né đòn ngoạn mục.
Hơn nữa bộ giáp của Dunkan cũng được trang bị một hệ thống tạo khiên trường lực cá nhân cỡ nhỏ. Nó không mạnh mẽ như khiên chính của Gigantic đã bị EMP vô hiệu hóa, nhưng cũng đủ để cung cấp một mức độ bảo vệ nhất định khỏi những giọt axit bắn tóe hoặc những viên đạn hóa cứng cỡ nhỏ. Lớp khiên mờ ảo liên tục lóe lên khi chặn lại các đòn tấn công, nhưng nó cũng nhanh chóng tiêu hao năng lượng.
Dunkan di chuyển không ngừng, vừa né tránh các đòn tấn công đang bay tới, vừa liên tục bắn hạ những con quái vật cản đường để tạo thêm không gian di chuyển. Đồng thời bằng cách di chuyển và bắn phá có chủ đích, anh ta cố gắng điều hướng, dồn ép lũ quái vật trên nóc xe tập trung vào một khu vực cụ thể nhiều nhất có thể.
Lợi dụng bản năng bầy đàn và sự hung hãn mù quáng của chúng, những con quái vật xung quanh Dunkan bắt đầu túm tụm lại, cố gắng bao vây và áp đảo anh ta. Số lượng quái vật trong khu vực đó tăng lên cấp số nhân theo từng giây. Dunkan, dù bị bao vây tứ phía, vẫn cố gắng giữ vững vị trí, xoay người liên tục, khẩu súng trường gầm rú không ngừng, tạo thành một tâm điểm của sự hủy diệt.
Ngay khi cảm thấy số lượng quái vật trong khu vực mục tiêu đã đạt đến mức độ dày đặc nhất, Dunkan hành động. Anh ta nhanh chóng cất khẩu súng trường, rút khẩu pháo năng lượng ra một lần nữa. Lần này, anh ta không bắn một tia thẳng, mà nhanh chóng điều chỉnh cài đặt trên vũ khí, hy sinh một phần sức mạnh công phá để đổi lấy phạm vi tác động rộng hơn và thời gian phát tia kéo dài hơn.
Anh ta nâng khẩu pháo lên, bóp cò. Một luồng sáng trắng xanh quen thuộc lại phun ra, nhưng lần này nó không biến mất ngay lập tức. Dunkan hét lên một tiếng xung trận, dùng sức mạnh của bộ giáp vung khẩu pháo theo một hình vòng cung rộng lớn trước mặt, từ trái qua phải. Luồng năng lượng hoạt động như một lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ, quét qua đám đông quái vật đang chen chúc.
Tiếng xèo xèo, tiếng nổ lách tách và tiếng gào thét cuối cùng của lũ quái vật vang lên khi luồng năng lượng lướt qua. Khi ánh sáng tắt đi, cảnh tượng thật khủng khiếp. Do hỏa lực đã bị giảm đi, không có con quái vật nào bị phân hủy hoàn toàn thành tro như lần trước. Nhưng hiệu quả vẫn vô cùng tàn khốc. Hàng chục con quái vật nằm trong đường quét của lưỡi kiếm năng lượng đổ gục xuống sàn xe như những con rối đứt dây, cơ thể chúng bị cắt làm đôi hoặc bị đốt cháy những vết thương sâu hoắm, bốc khói đen kịt.
Những con mạnh hơn, hoặc nằm ở rìa vòng cung, dù không chết ngay lập tức, cũng bị thương nặng nề. Chân bị cắt đứt, vỏ giáp bị nung chảy, các cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Chúng mất đi hoàn toàn khả năng di chuyển nhanh nhẹn ban đầu, chỉ còn biết co giật hoặc lết đi một cách yếu ớt trên sàn. Và ngay lập tức, chúng trở thành mục tiêu dễ dàng cho những người hộ vệ còn lại. Những loạt đạn cuối cùng kết liễu chúng không thương tiếc.
Một khoảng lặng ngắn ngủi lại xuất hiện trên chiến trường. Dunkan thở hổn hển bên trong bộ giáp, năng lượng của khẩu pháo đã gần cạn kiệt sau hai phát bắn liên tiếp. Anh ta nhanh chóng dùng chân máy đá văng những cái xác quái vật gần đó ra khỏi rìa xe, tạo thêm không gian di chuyển và tầm nhìn.
-Dọn xác đi! Nhanh lên!
Anh ta hối thúc những người khác.
Nhưng khoảng lặng đó không kéo dài được lâu. Khi họ còn đang bận rộn dọn dẹp chiến trường tạm thời, một đợt quái vật mới lại chuẩn bị tiếp cận chiếc xe. Và lần này, đi cùng với đám côn trùng đột biến thông thường, là một bóng đen khổng lồ lù lù xuất hiện từ màn bụi phía sau. Một con quái vật đột biến cỡ lớn thực sự, kích thước của nó gần như ngang ngửa với chính chiếc Gigantic mà họ đang đứng trên đó. Hình thù của nó không rõ ràng trong màn bụi, nhưng chỉ riêng kích thước của nó đã đủ khiến tim người ta ngừng đập.
Dunkan nghiến răng, lại rút khẩu pháo năng lượng ra, dù biết nó gần hết năng lượng. Anh ta vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, miệng không ngừng lẩm bẩm những lời chửi thề.
-Đệt mợ! Đùa kiểu này không vui chút nào! Hôm nay đúng là ngày tận thế của ta rồi!
Ngay khi con quái vật khổng lồ và đám tùy tùng của nó chuẩn bị lao vào chiếc Gigantic, một loạt tiếng nổ và tiếng rít khác lại vang lên, nhưng lần này không phải từ Dunkan hay đội của anh ta.
Một cơn mưa hỏa lực từ phía trước đoàn xe trút xuống. Những tia năng lượng màu xanh lam sáng rực và những viên đạn vật lý cỡ lớn bay tới, tạo thành một lưới lửa dày đặc bao phủ lấy cả đàn quái vật đang tiếp cận. Những con quái vật nhỏ hơn bị quét sạch dễ dàng, tan xác trong những vụ nổ rực lửa hoặc bị những tia năng lượng cắt thành từng mảnh. Con quái vật khổng lồ rú lên một tiếng đau đớn khi hứng trọn nhiều phát bắn, lớp da dày của nó bị xé toạc, máu đen phun ra như suối. Nó bị đẩy lùi lại một đoạn, rõ ràng bị thương không hề nhẹ.
Viên đạn năng lượng vươn dài như một ngọn thương ánh sáng, xuyên thủng lớp phòng ngự của lũ quái vật. Những viên đạn vật lý nhuộm đỏ cả một khoảng trời bằng những quả cầu lửa, nuốt chửng hoàn toàn những con quái vật xấu số nằm trong bán kính vụ nổ.
Dunkan ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về phía trước đoàn xe, tìm kiếm nguồn gốc của sự trợ giúp bất ngờ này. Anh ta nhanh chóng phát hiện ra thủ phạm. Trên nóc chiếc Gigantic ngay phía trước xe của anh ta, một bộ giáp cường hóa khác đang đứng sừng sững, hai tay giơ ra phía trước.
Bộ giáp này có thiết kế hơi khác so với của Dunkan, trông có phần thanh thoát hơn nhưng không kém phần nguy hiểm. Điểm đặc biệt nhất là cả năm ngón tay trên mỗi bàn tay chiến đấu của nó đều đã biến đổi, trở thành những nòng pháo cỡ nhỏ. Mười nòng súng mini. Tay phải đang bắn ra những luồng đạn năng lượng màu xanh lam, trong khi tay trái bắn ra những viên đạn vật lý tốc độ cao. Chưa hết, từ vai và lưng của bộ giáp còn nhô ra thêm hai cánh tay phụ nhỏ hơn, và chúng đang kẹp một khẩu súng trường hạng nặng trông có vẻ không cân xứng với kích thước của cánh tay, nhưng vẫn đang góp phần tạo ra cơn mưa hỏa lực.
Dunkan nheo mắt nhìn kỹ hơn. Anh ta nhận ra logo quen thuộc được sơn trên ngực bộ giáp kia, cùng một logo của tập đoàn quân sự tư nhân mà anh ta đang làm việc. Đó là đồng nghiệp. Một lính đánh thuê tinh nhuệ khác cũng được Sydney Kellion thuê cho chuyến hàng này. Dunkan không biết tên người kia, nhưng anh ta nhanh chóng giơ một tay lên chào, một cử chỉ ngắn gọn thể hiện sự cảm ơn vì đã chi viện kịp thời.
Về bản chất, Dunkan không phải là Thợ săn tự do. Anh ta là một người lính chuyên nghiệp, được đào tạo bài bản trong hệ thống của một công ty quân sự tư nhân lớn của Thụy Sĩ. Khả năng chiến đấu xuất sắc đã giúp anh ta leo lên cấp bậc “Lính đánh thuê tinh nhuệ” trong một thời gian ngắn đáng kinh ngạc, một vị trí mang lại cho anh ta nhiều đặc quyền, được trang bị bộ giáp cường hóa tối tân, vũ khí hạng nặng, quyền ưu tiên trong việc lựa chọn nhiệm vụ và khách hàng, và cơ hội tiếp cận những hợp đồng béo bở nhất.
Việc Sydney Kellion, một khách hàng VIP, đích thân chọn lựa anh ta để bảo vệ chuyến hàng siêu quan trọng này là minh chứng cho năng lực và danh tiếng của Dunkan. Sự xuất hiện của một đồng nghiệp cấp cao khác trên đoàn xe này cũng không phải là điều quá lạ lùng đối với một nhiệm vụ tầm cỡ như vậy.
Mối quan hệ hợp tác giữa công ty quân sự của Dunkan và các tập đoàn sản xuất vũ khí lớn của Thụy Sĩ là một ví dụ điển hình cho mô hình kinh tế quân sự hóa ở đất nước này. PMC cung cấp những người lính tinh nhuệ như Dunkan để thử nghiệm, quảng bá và chứng minh hiệu quả của các loại vũ khí mới nhất trên chiến trường thực tế. Đổi lại, họ được ưu tiên tiếp cận những công nghệ vũ khí tiên tiến nhất với giá ưu đãi, đảm bảo luôn duy trì lợi thế cạnh tranh so với các đối thủ. Một mối quan hệ cộng sinh đôi bên cùng có lợi, thúc đẩy cả ngành công nghiệp vũ khí lẫn dịch vụ an ninh tư nhân phát triển.
Dù rất tò mò về người đồng nghiệp vừa xuất hiện và muốn dừng lại trao đổi vài lời, Dunkan biết rằng đây không phải là lúc. Lũ quái vật, dù vừa bị đẩy lùi, vẫn đang gào thét và tập hợp lại cho đợt tấn công tiếp theo. Mối đe dọa từ con quái vật khổng lồ bị thương vẫn còn đó. Và quan trọng hơn, nguy cơ về một đợt tấn công EMP khác từ bọn cướp vẫn luôn lơ lửng như một thanh gươm Damocles treo trên đầu những người sử dụng thiết bị kết nối thần kinh như anh ta. Chỉ cần một giây lơ là, một khoảnh khắc mất tập trung, hậu quả sẽ là khôn lường. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.


0 Bình luận