Dead World
Shawn Daji Shawn Daji+AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Dead World: Crime

Chương 5.3 (remake)

0 Bình luận - Độ dài: 6,775 từ - Cập nhật:

Âm thanh rên rỉ ngày một lớn hơn, một cây số đã trôi qua trong tích tắc trước khi mọi người kịp nhận ra. Khi tiến vào địa phận của bọn quái vật, âm thanh nhớp nháp bắt đầu vang lên và kéo dài không ngớt, trộn lẫn với âm thanh rên rỉ và gào thét ở xung quanh đường hầm tạo ra cảm giác vô cùng khó chịu. Nhìn vào màn hình hiển thị, thứ được tích hợp sẵn vào kính xe, và được cung cấp hình ảnh bởi hàng loạt thiết bị theo dõi được lắp đặt trên xe, thứ nhớp nháp mà bánh xe đang cán lên là hỗn hợp đỏ như máu, nhưng dinh dính như keo, đôi khi còn là những miếng thịt, những khúc ruột nằm trộn lẫn ở bên trong thứ hỗn hợp kinh dị đấy.

Hai bên tường là hàng trăm cái xác người lẫn động vật, không còn nguyên vẹn, mất tay, mất chân, lộ cả thịt, xương. Tất cả đều được cố định lại vào bức tường thép lạnh lẽo, bẩn thỉu, nhầy nhụa. Máu thịt của chúng trộn lẫn vào nhau, phủ kín cả hai bên bức tường, thậm chí trần nhà cũng không ngoại lệ, thậm chí có cái xác đã trở thành những bộ xương nằm lẫn lộn ở bên trong. Thứ khó chịu ở đây là phần lớn những cái xác vẫn còn đang cử động, chúng đang rên rỉ, la hét, khua chân vung tay, làm bất cứ thứ gì để có thể tạo tín hiệu cầu cứu, cố gắng bấu víu vào mọi hi vọng có thể.

“Đau quá… Giết tôi đi… Hãy giết tôi…”

Những tiếng thì thầm yếu ớt vang lên từ những cái xác, hòa lẫn với tiếng gào thét tuyệt vọng. Một cái xác người thiếu cả hai chân, giơ cánh tay gầy guộc về phía xe, như thể cầu xin được giải thoát. Mắt nó trắng dã, miệng há hốc, máu khô bám quanh môi. Một cái xác khác, chỉ còn nửa thân trên, vẫn cố ngo ngoe, ruột lòi ra ngoài, lủng lẳng như sợi dây thừng.

Và nhân vật chính tạo nên bức tường thịt này là một đám côn trùng khổng lồ, trông như gián, di chuyển giữa những cái xác ở trên tường. Chúng có kích thước chừng một nửa cơ thể con người, với hai con mắt thò ra khỏi đầu, trên miệng là hàng chục cái xúc tu nhỏ. Chúng bò lúc nhúc ở khắp mọi nơi ở trên đường hầm, cả nhóm vô tình được chiêm ngưỡng cách chúng tạo ra thứ “nghệ thuật tởm” lợm của mình.

Những cái xác ban đầu nằm ở trên mặt đất, khi chúng tiếp cận sẽ phun một chất nhầy ở miệng, ba đến bốn con như vậy sẽ cùng tiếp cận, xử lý và vận chuyển một cái xác. Những cái xác chúng kéo lê đều đã mất chân, tay hoặc cả hai. Một vài con mồi còn sót lại một hoặc hai chi, cố gắng dùng nó để cựa quậy, vô tình làm đánh động bọn gián. Nhanh chóng sẽ được vài con gián đi tới và chăm sóc tận tình, dùng xúc tu trên miệng của mình, từ từ ăn ngấu nghiến đến khi tay chân đứt lìa, khả năng là nhằm không để cho con mồi chạy thoát.

Dường như dựa vào khả năng xác định nhiệt độ, nên dù trong bóng tối chúng vẫn có thể xác định chính xác đâu là các chi để cắt bỏ, không làm hại đến tính mạng con mồi. Những con mồi bị chúng cắt mất chi, có kẻ la hét vì đau đớn, có kẻ còn không đủ sức để kháng cự, chỉ có thể nằm yên chấp nhận cái chết. Nhưng dù có la hét thảm thiết đến mấy, chắc chắn cũng không thể nào là đủ để át được những tiếng rên rỉ, thứ được cộng hưởng từ hàng trăm sinh vật xấu số được cố định xung quanh đường hầm.

Khi đã đưa con mồi đến một vị trí nhất định, chúng phun chất dịch tương tự để cố định đối tượng lên tường. Những chất dịch trắng chảy qua vết thương, chúng nhanh chóng khô lại và phủ kín xung quanh, máu từ đó cũng chảy ngày một ít đi cho đến khi dừng hẳn. Sau khi đã đảm bảo con mồi cố định chắc chắn hoàn toàn, chúng lại phun một dung dịch gì đó trông như chất ăn mòn từ bụng ra, có lẽ để trung hòa phần chất nhầy ban nãy dùng để kết dính.

Dung dịch ăn mòn do chúng tiết ra để trung hòa có vẻ không ảnh hưởng đến cơ thể của chúng, nhưng nhìn cách dung dịch làm tan chảy một phần cơ thể của con mồi là đủ để hiểu mức độ nguy hiểm của nó. Cách chúng di chuyển và sắp xếp những cái xác vô cùng khéo léo, tránh việc ảnh hưởng đến con mồi được cố định trước đó nhiều nhất có thể.

Một nhóm ba con gián kéo lê một cái xác người đàn ông với chân sau đã bị gặm sạch. Hắn ta rên rỉ một cách ớt, cố vùng vẫy nhưng chất nhầy từ miệng lũ gián nhanh chóng bao phủ lên phần tay chân, khiến hắn bất động hoàn toàn. Chúng phun thêm một lớp dịch trắng, dán chặt kẻ xấu số vào tường. Một con gián khác vô tình làm rơi ra chất ăn mòn từ bụng, khiến da thịt sủi bọt và tan chảy một phần, nội tạng cứ thế rơi rụng hết ra ngoài, nhưng hắn vẫn sống thoi thóp một cách kì lạ nhờ chất dịch trắng được phủ lên sau đó bởi một con gián khác.

Tokita vô tình chứng kiến được toàn bộ quá trình và không thể chịu nổi thêm nữa. Mặt cậu tái mét, mồ hôi túa ra đầm đìa.

-Em… em cần vào nhà vệ sinh.

Cậu lẩm bẩm rồi lao vội ra khỏi phòng điều khiển. Kamikaze và Lucas cũng không khá hơn, mặt xanh xao, mắt dán vào màn hình nhưng ánh nhìn đầy kinh hãi.

Tokita sau đó quay trở lại, toàn bộ vẫn không ngừng run rẩy.

-Khốn thật… Đây là thứ kinh tởm nhất em từng thấy. Những cái xác đó… có phải là lính bộ binh không? Từ tiền đồn Folkestone?

Ronan liếc cậu, giọng mỉa mai.

-Bác sĩ gì mà sợ cảnh này? Tôi tưởng cậu quen với cảnh máu thịt rồi chứ.

Cậu lắc đầu, giọng gần như lạc đi.

-Không phải thế. Nếu là xác chết hay bộ phận cơ thể, em còn chịu được. Nhưng những thứ này… chúng còn sống, Ronan! Chúng bị dán lên tường, bị ăn dần, nhưng vẫn sống! Có cái xác… em không nhận ra là người hay thú nữa, nhưng nó vẫn thở, vẫn rên rỉ!

Ronan đáp lại, giọng lạnh như băng.

-Thì nghĩ chúng là bộ phận của một con quái vật đi. Hoặc là lũ quái vật bị dính lên tường. Đừng làm quá lên như thế.

Sozoji trừng mắt nhìn anh rồi đáp lại.

-Chẳng có bộ phận nào trông như người mà lại rên rỉ như thế cả!

Ronan nhún vai, đáp lại với giọng lạc quan.

-Thay vì tởm lợm, cậu nên thấy may mắn. Tiếng rên của chúng đang át đi tiếng xe đấy.

Cả đội sững sờ trước sự bình tĩnh đến lạnh lùng của anh. Reinhard, người vốn ít nói, cũng không giấu nổi vẻ khó chịu. Kamikaze phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

-Anh bình tĩnh đến mức bất thường quá đấy, Ronan. Chứng kiến cảnh này mà không xao động sao?

Ronan không nhìn anh, mắt vẫn dán vào màn hình radar.

-Do căng thẳng, mặt tôi cứng lại thôi. Tập trung vào con đường phía trước đi.

Lucas cười lớn nhưng giọng run run.

-Haha! Đọc báo cáo cũ của anh, tôi nghe nói anh từng đập đầu vào móc não để kiểm tra thùy trán với hồi hải mã có tái tạo không. Khéo có khi bị lỗi thùy trán thật nên mới cư xử bất thường thế này!

Ronan phớt lờ câu đùa đó của cậu, tiếp tục theo dõi radar.

Đường hầm dường như vô tận, mỗi mét tiến lên là một thử thách với thần kinh của cả nhóm. Tiếng rên rỉ từ những cái xác không ngừng, như một bản nhạc phát ra từ dòng sông địa ngục, hòa lẫn với tiếng cào cấu của lũ gián khổng lồ. Một con gián bò ngang qua xe, xúc tu ngo ngoe, chỉ cách kính chắn gió vài phân. Kamikaze siết chặt vô lăng, cố giữ tay khỏi run.

Tokita đứng bên cạnh thì thầm, giọng lạc đi.

-Chúng… chúng có phát hiện ra ta chưa?

Ronan đáp, mắt vẫn không rời màn hình.

-Chưa! Pegasus cách nhiệt hoàn toàn, âm thanh cũng được giảm thiểu. Nhưng nếu ta gây ra bất kỳ tiếng động lớn nào, chúng sẽ lao tới ngay.

Lucas bất chợt nuốt khan.

-Vậy nếu… nếu ta đụng phải cái gì đó thì sao? Một cái xác, hay một đống thịt?

Ronan liếc cậu bằng ánh mắt sắc lạnh.

-Thì cầu mong nó không đủ lớn để gây tiếng động.

Không ai dám nói thêm. Bóng tối bên ngoài kính xe như một thực thể sống, bám chặt lấy Pegasus, chờ đợi một sai lầm nhỏ nhất. Một cái xác người đột nhiên giãy mạnh trên tường, tay đập vào thép, tạo ra một tiếng “bộp” khô khốc. Cả đội giật mình, Kamikaze suýt đạp nhầm ga. Ronan giơ tay, ra hiệu giữ im lặng.

-Đừng hoảng! Nó không nhắm vào ta đâu. Cứ tiếp tục di chuyển đi, chậm thôi.

Pegasus lướt qua cái xác, bánh xe cán lên một vũng máu nhớp nháp. Âm thanh “nhóp nhép” vang lên, nhỏ nhưng đủ để khiến cả đội căng thẳng. Một con gián khổng lồ dừng lại, con mắt lồi xoay về phía xe để quan sát, xúc tu ngo ngoe như đang đánh hơi.

Tokita thì thầm, giọng gần như nức nở.

-Nó… nó nhìn ta rồi…

-Không phải nhìn. Nó cảm nhận âm thanh. Giữ bình tĩnh, nó sẽ bỏ qua sớm thôi.

Con gián chần chừ một lúc rồi tiếp tục bò về phía một cái xác khác, xúc tu đâm sâu vào ngực nạn nhân, kéo ra một mẩu thịt đỏ tươi. Tiếng rên của cái xác vang lên, yếu ớt nhưng đủ để át đi tiếng bánh xe di chuyển. Cả đội thở phào nhưng không ai dám thả lỏng dù chỉ một giây.

-

Chiếc Pegasus lầm lũi tiến qua bóng tối ngột ngạt của đường hầm, tiếng động cơ gầm gừ như tiếng thở của một con thú bị thương, hòa lẫn với những âm thanh ghê rợn từ xa. Tiếng xương cọ vào thép, tiếng thịt bị xé toạc, và những tiếng rên rỉ thê lương như vọng lên từ cõi chết. Mỗi mét đường mà chiếc xe đi qua là một bước tiến sâu hơn vào vực thẳm, nơi sự sống bị bóp nghẹt bởi sự tàn bạo của bản năng nguyên thủy ngày một hiện rõ.

Càng đi, âm thanh thảm thiết xuất hiện ngày càng nhiều và dày đặc, thậm chí là ngày một lớn hơn. Những con mồi được lũ quái vật tha về cũng có cảm giác tươi hơn rất nhiều so với những sinh vật ban đầu họ chạm mặt. Chưa kể tình trạng của con đường ngày càng tệ hơn, vết nứt gãy ngày càng nhiều, một số nơi còn có một lỗ thủng rõ lớn. Tuy đã được được gia cố sơ sài bằng những mảng thịt dày, nhưng chắc chắn là chưa đủ để ngăn được áp lực lớn của nước từ bên ngoài tiến vào. Tiếng nước rơi tóc tách, lõm bõm, nhiều vết lõm nứt trên đường vô tình trở thành nơi chứa các vũng nước lớn.

Đó là nguyên nhân cả nhóm phải đi vô cùng cẩn thận và chậm rãi để tránh kích động cả tổ, làm sập cả đường hầm và chặn đứng đường đi khiến chiếc xe mắc kẹt lại, chưa kể nước biển sẽ tràn vào bên trong chắc chắn làm cả đoàn xe chết chìm trong đường hầm. Tiếp theo mới là điều tồi tệ nhất, việc đường hầm sập sẽ đánh động thêm lũ thủy quái ở bên ngoài, và chắc chắn cả nhóm sẽ chết trong cái quan tài thép này.

Chiếc xe cứ đi từ từ và lặng lẽ, xuyên màn đêm vô tận của đường hầm, lướt qua những mảng thịt tởm lợn đang giãy giụa chờ được chết, biến dạng đến độ không nhìn rõ cả hình thù. Sự hôi thối và bẩn thỉu của máu thịt và chất thải được tạo ra từ những cái xác trộn lẫn vào nhau, khiến cho những người ở trong xe dù không ngửi thấy nhưng cũng đủ để mường tượng ra được, khác hẳn với sự sạch sẽ được thấy từ trước.

Cảm giác ngồi trên chiếc xe bây giờ như đang ngồi trên chuyến đò sông Styx, dẫn thẳng tới địa ngục của sự thống khổ trong thần thoại Hy Lạp, hoặc là đang đứng trên cổng âm ti và tiếng rên rỉ từ hàng vạn kẻ tội đồ trong 18 tầng địa ngục của Phật giáo.

Nhiều giờ nữa đã trôi qua, so với lần đầu chứng kiến, sự ghê rợn và kinh tởm của con đường đang từ từ thay thế bởi sự uể oải và bầu không khí bí bách, những âm thanh rên rỉ dần biến thành tiếng ruồi muỗi vo ve ở bên tai. Họ có thể biến cả phòng lái thành một buồng cách âm để lấy lại sự yên tĩnh, nhưng điều đó là quá rủi ro và nguy hiểm trong một nơi tối tăm như thế này, với những mối nguy hiểm tiềm ẩn có thể bất ngờ xuất hiện mọi nơi, mọi lúc.

Để đảm bảo sự tập trung tuyệt đối, Ronan và Kamikaze cứ mỗi hai tiếng phải thay ca lái để một người được nghỉ ngơi. Tất cả thành viên, nếu ai không thể chịu đựng thêm được có thể đeo tai nghe để chặn âm thanh, trừ người trực tiếp điều khiển chiếc xe.

Lần này quay trở lại phiên của Kamikaze, tuy đã chứng kiến đủ nhiều nhưng anh vẫn vô thức siết chặt vô lăng, đôi tay run nhẹ dù cố gắng gồng mình che giấu. Mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt quét qua màn hình quan sát ban đêm, nơi những hình ảnh xanh nhạt ma quái phác họa đường hầm như cánh cửa dẫn xuống địa ngục.

Âm thanh rên rỉ từ những cái xác treo lơ lửng trên tường thép ngày càng dày đặc, như một bản hợp xướng của đau đớn và tuyệt vọng. Anh cắn môi, cố giữ nhịp thở đều đặn, nhưng mỗi tiếng “nhóp nhép” từ bánh xe cán qua vũng máu nhớp nháp lại khiến dạ dày anh quặn thắt.

Kamikaze lẩm bẩm, giọng khàn đặc.

-Khốn kiếp! Cứ như đang lái xe qua một lò mổ sống ấy.

Anh liếc sang Ronan, người ngồi bên ghế phụ, đôi mắt sắc lạnh dán chặt vào màn hình radar.

-Không khí ngột ngạt như vậy mà không thấy mệt à?! Hay thần kinh anh làm bằng thép thật đấy?

Ronan không đáp ngay mà chỉ khẽ nhếch môi, sau đó tiếp tục lấy tay gõ lên bảng điều khiển, kiểm tra tình trạng hệ thống cách âm trên chiếc xe.

-Tập trung đi. Chỉ một sai lầm nhỏ thôi là cả đội sẽ thành bữa tối cho lũ ngoài kia đấy.

Kamikaze hừ một tiếng rõ lớn tỏ vẻ khó chịu, nhưng tay anh siết chặt hơn vào vô lăng, bởi anh biết Ronan nói không sai trong tình huống này.

Trong phòng chữa trị, Tokita ngồi co ro trên chiếc ghế kim loại, đôi tay ôm chặt tai nghe chụp đầu, cố gắng dùng âm nhạc át đi những âm thanh kinh dị từ bên ngoài. Nhưng ngay cả lớp cách âm dày cũng không thể xóa sạch tiếng rên rỉ thê thảm, như thể chúng đang cào xé vào tâm trí cậu. Tokita nhắm mắt, hít thở sâu, nhưng hình ảnh những cái xác bao phủ khắp nơi trên tường, máu chảy thành dòng, tay chân giãy giụa yếu ớt, vẫn ám ảnh cậu.

Cậu lẩm bẩm, giọng run run.

-Mình chưa chuẩn bị tinh thần cho điều này…

Cậu sau đó đứng dậy, bước ra ngoài hành lang và đi tới khoang điều khiển, ánh mắt lướt qua kính chắn gió của chiếc Pegasus. Bên ngoài, bóng tối đã nuốt chửng mọi thứ nhưng hệ thống quan sát ban đêm vẫn truyền về những hình ảnh kinh hoàng, những mảng thịt biến dạng không còn nhận ra là người hay thú, bị dán lên khắp mọi nơi trên tường.

Một cái xác hay thứ gì đó từng là con người giơ tay về phía xe, miệng há hốc, phát ra tiếng rên yếu ớt.

“Làm ơn...Giết… tôi…”

Tokita liền quay mặt đi, dạ dày quặn lên. Cậu vội chạy về phòng chữa trị, đóng sầm cửa, nhưng tiếng rên vẫn đuổi theo trong tâm trí cậu, như một lời nguyền không thể hóa giải.

Ở khu vực điều khiển vũ khí trong khoang lái, Reinhard chỉ ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế xoay, kiểm tra thiết bị qua chiếc vòng đeo tay SWT trên cổ tay trái. Thiết bị này, giống một chiếc đồng hồ thông minh nhưng mạnh mẽ hơn, hiển thị thông tin về mọi hệ thống trên xe. Reinhard lướt qua các chỉ số nhưng ánh mắt cậu lại tỏ vẻ xa xăm, như đang cố giữ mình khỏi bị cuốn vào cơn ác mộng bên ngoài.

Bầu không khí xung quanh bây giờ nặng nề như chì, Lucas lúc này đã gần như muốn nằm bệt trên bàn làm việc. Cậu gối đầu lên chính cánh tay của mình để cố chống lại sự mệt mỏi ngày một chất chồng, nhưng đôi mắt không rời màn hình định vị dù chỉ một khoảnh khắc.

Thiết bị radar TRL-8M vẫn lấp lóe những chấm tín hiệu đỏ nhạt và xanh lá, di chuyển trong trạng thái tưởng chừng như hỗn loạn nhưng lại có tổ chức. Cậu ngáp dài, cố che giấu sự căng thẳng bằng vẻ bất cần.

-Cứ tưởng đường hầm này sẽ thú vị hơn. Hóa ra chỉ toàn xác chết rên rỉ và lũ gián khổng lồ. Chán chết đi được.

Ronan liếc cậu, ánh mắt lạnh lùng.

-Muốn thú vị hả? Đợi đến khi lũ kia phát hiện ra ta, cậu sẽ được toại nguyện.

Lucas cười khẩy đáp lại, nhưng nụ cười đó không thể che giấu nổi sự bất an đang ngày một lớn dần bên trong.

Sau một thời gian dài quan sát chán nản, cuối cùng cũng có thứ khiến cậu thấy thú vị. Cậu gõ nhẹ lên màn hình, phóng to một chấm tín hiệu lớn hơn bình thường, đang di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh về phía Pegasus.

-Oi, lão già! Hệ thống định vị sóng âm bắt được cái gì này. Khá to đấy. Có vẻ ta sắp gặp người giao hàng rồi.

Ronan lập tức đứng dậy, bước tới màn hình. Gương mặt anh căng thẳng, đôi mắt nhíu lại khi nhìn vào hình ảnh radar. Chỉ là một con gián khổng lồ dài gần hai mét đang bò sát trần đường hầm. Nhưng điều khiến cả đội lạnh gáy là hành động tiếp theo của nó, cơ thể con quái tách đôi theo chiều ngang, để lộ hàng trăm xúc tu nhỏ, tạo thành một cái miệng khổng lồ. Nó ngoạm lấy một mảng thịt trên tường, âm thanh “răn rắc” của xương bị nghiền nát vang lên, máu chảy thành dòng từ “miệng” của nó. Sau khi ngấu nghiến, nó nhả ra một khối thịt tròn hoàn hảo, tựa như một viên ngọc trai bệnh hoạn.

Lucas nhìn cảnh đó, gương mặt vừa hào hứng vừa kinh tởm.

-Cái gì thế này? Pacman à? Giờ mới hiểu sao báo cáo về lũ này có mấy hình ảnh kỳ quặc thế.

Kamikaze, vẫn nắm vô lăng, lắc đầu ngao ngán.

-Tôi đã thấy đủ loại quái vật ở tiền tuyến, nhưng chui thẳng vào tổ của chúng và xem cách chúng… chế biến thức ăn? Cái này vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi rồi.

Sozoji vừa chạy từ phòng chữa trị tới, đứng sững trước màn hình. Gương mặt cậu tái mét, đôi mắt mở to đầy kinh hãi.

-Ôi trời… Vậy là đúng rồi. Đường hầm này là cái tủ lạnh của chúng. Chúng giữ con mồi sống để thịt tươi, rồi chế biến thành… thành cái đó!

Cậu chỉ vào khối thịt tròn, giọng run run.

-Khốn kiếp, cái này kinh tởm hơn cả mổ xác quái vật!

Bỗng một bóng đen sượt qua kính chắn gió, nhanh đến mức cả đội chỉ kịp giật mình. Một con rết khổng lồ, dài ngang Pegasus, lướt qua, theo sau là hàng chục con khác. Chúng có thân hình bóng loáng, lưng đeo những túi trong suốt chứa đầy khối thịt tròn. Đầu chúng chỉ có một con mắt lồi duy nhất, miệng tua tủa những chiếc vòi sắc nhọn. Chúng không để ý đến Pegasus, chỉ chăm chăm nuốt lấy các khối thịt, chất đầy túi trên lưng trước khi biến mất vào bóng tối.

Lucas huýt sáo nhưng giọng cậu run run, gương mặt tỏ vẻ phấn kích một cách kì dị.

-Coi bộ ta sắp tới chỗ nữ hoàng của cái tổ này rồi. Đi được hai phần ba đường hầm, mà cái tổ này tổ chức thế này, không có con chúa thì lạ lắm.

Ronan ngồi xuống ghế, hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh.

-Giờ chỉ còn cách tiến lên. Không còn đường lui. Cầu mong lối ra đủ gần để ta tổng lực tấn công và thoát ra trước khi đường hầm này sập.

Kamikaze nhìn anh, ánh mắt ngầm xác nhận. Thấy sự quyết đoán trong đôi mắt Ronan, anh gật đầu, siết chặt vô lăng.

-Được. Vẫn còn hy vọng. Nhưng khốn thật, đường hầm này được gia công chắc chắn thế mà vẫn bị lũ kia phá tan tành. Chúng hẳn phải khỏe lắm.

Đột nhiên, một loạt âm thanh như súng nổ vang lên từ xa, kéo dài và liên tục, vọng lại qua các bức tường thép khiến cả đội giật mình

Ronan lập tức đứng dậy, ra lệnh giọng sắc lạnh.

-Lucas, kiểm tra radar! Mau!

Cậu vội vàng gõ lên bàn phím, màn hình radar sáng lên.

-Khốn kiếp… Có chuyển động lớn, cách ta khoảng hai cây số. Nhiều tín hiệu, di chuyển nhanh. Không phải lũ gián hay rết… Giống như… một nhóm người vậy!

Ronan nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

-Con người sao? Trong cái hầm này?

Anh quay sang Kamikaze.

-Tăng tốc, nhưng cẩn thận. Nếu là đồng minh, ta có cơ hội được thêm thông tin. Nếu không… thì chuẩn bị sẵn sàng vũ khí đi.

Kamikaze gật đầu, đạp ga nhẹ để tăng tốc dần lên. Chiếc Pegasus lao nhanh hơn qua bóng tối. Tiếng súng nổ ngày càng gần theo từng giây, xen lẫn với tiếng gào thét của lũ quái vật cùng những tiếng va chạm với kim loại.

Con đường phía trước vẫn chìm trong bóng tối vô tận, nhưng tiếng súng nổ như một ngọn lửa nhỏ le lói trong cơn ác mộng. Nó có thể là hy vọng, hoặc là một cái bẫy chết người. Dù là gì, cả đội biết rằng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài tiến lên, đối mặt với bất kỳ thứ gì đang chờ đợi trong bóng tối.

-

Nửa tiếng trước, trong bóng tối ngột ngạt của đường hầm thoát hiểm, năm bóng người đang lầm lũi di chuyển, từng bước chân của họ mệt mỏi và nặng nề nhưng vẫn cố gắng bước đi, như thể đang cố thoát khỏi lưỡi hái từ thần đang chực chờ sau lưng. Họ mặc trang bị quân gợi nhớ đến lính bộ binh đầu thế kỷ 21, nhưng giờ đây bám đầy máu khô và bùn đất. Mặt nạ phòng độc che kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lấp lóe nỗi sợ hãi và kiệt sức.

Trên tay họ là những khẩu súng trường M4A1-S, nòng súng lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn gắn trên mũ bảo hộ, nguồn sáng duy nhất trong cõi tối tăm này. Cơ thể họ chi chít vết thương, từ những vết rách nhỏ đến những mảng thịt bị xé toạc. Người bị thương nặng nhất là Richard, phải lê bước khập khiễng, máu từ chân phải chảy thành dòng, thấm đẫm lớp vải Kevlar đã rách nát.

Đường hầm thoát hiểm, một nhánh phụ của đường hầm giao thông chính, yên tĩnh đến rợn người, khác hẳn với lò mổ kinh hoàng ngoài kia. Không có tiếng rên rỉ thê thảm, không có các mảng thịt giãy giụa treo lơ lửng. Những mảng tường thép loang lổ dấu vết thời gian, rêu xanh mọc lấm tấm ở các kẽ nứt, chứng tỏ nước mặn đã rỉ vào từ lâu. May mắn thay bề mặt sàn nơi đây khô ráo, không có những vũng nước đọng như ở đường hầm chính. Cấu trúc chắc chắn của lối thoát hiểm này càng củng cố niềm tin mong manh của cả đội, đây có thể là con đường sống sót duy nhất của họ.

Tuy vậy sau những chuyện tồi tệ vừa xảy ra, Ross dù là đội trưởng cũng không thể che giấu hoàn toàn sự căng thẳng. Đôi tay cô siết chặt khẩu súng, ánh mắt quét qua từng góc tối như thể chờ đợi một con quái vật nhảy ra bất cứ lúc nào. Curt tuy luôn tỏ ra cứng rắn, cảm thấy dạ dày quặn thắt lại mỗi khi nghĩ đến số phận của năm mươi đồng đội đã chết ngoài kia.

Elie dù còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, vẫn cố gắng giữ tinh thần lạc quan bằng cách tập trung vào từng bước chân, nhưng đôi tay cô vẫn run rẩy mỗi khi nghe tiếng động lạ. Dupont, người lúc này đang cực kì yếu đuối nhất về tinh thần, cảm thấy bóng tối bây giờ như một thực thể sống bám lấy cô, miệng liên tục thì thầm những điều tiêu cực rằng cô sẽ không bao giờ thoát ra được.

Tuy đau đớn và kiệt sức, Richard lúc này vẫn cố giữ một vẻ kiêu hãnh cuối cùng, không muốn trở thành gánh nặng cho đồng đội. Nhưng niềm tin ấy đang bị thử thách từng giây, dẫu đã được Curt đỡ trên vai nhưng anh vẫn thở hổn hển không ra hơi, giọng trở nên khàn đặc đi bởi cơn đau hành hạ và nỗi tuyệt vọng dần nhấn chìm.

-Bỏ tôi lại đi, Curt! Tôi chỉ làm vướng chân mọi người thôi.

Curt, khuôn mặt ẩn sau mặt nạ phòng độc, siết chặt cánh tay quanh vai đồng đội, giọng anh gầm lên giận dữ nhưng không che giấu được sự lo lắng.

-Đừng quát vào mặt tôi, Richard! Nhìn anh nằm giữa đống xác đó, tôi bỏ mặc thế quái nào được?

Richard cười khẩy nhưng tiếng cười khô khốc đó nhanh chóng biến thành một cơn ho dữ dội. Máu từ vết thương trên chân phải chảy mạnh hơn, nhỏ thành giọt dài xuống sàn, để lại một vệt đỏ thẫm.

-Quá trễ rồi, đồ đần. Một con quái kí sinh trên tường đã cắn tôi. Vết thương từ lũ rết thì không cứ ngừng chảy máu. Sớm muộn tôi cũng thành cái xác biết đi thôi.

Trước khi Curt kịp đáp, một tiếng “ẦM!” kinh hoàng vang lên từ phía sau, làm rung chuyển cả đường hầm. Bức tường thép cách họ vài chục mét nổ tung, mảnh vụn kim loại bắn ra như mưa. Một con rết khổng lồ, dài ít nhất năm mét, đâm xuyên qua lỗ thủng, con mắt trên đầu nó lóe sáng đỏ rực, quét qua bóng tối như một ngọn đèn của sự chết chóc. Đằng sau nó, hàng chục con gián biến dị nhanh chóng tràn vào, tạo thành một làn sóng đen kịt.

Richard hét lên, cố lê bước nhưng ngã khuỵu.

-Khốn kiếp! Tôi đã bảo bỏ tôi lại! Lũ kia ngửi thấy mùi máu của tôi rồi!

Đội trưởng Ross lập tức quay lại, đôi mắt sắc lạnh hiện lên sau lớp kính của mặt nạ phòng độc. Không một giây do dự, cô ra hiệu bằng tay.

-Lựu đạn! Ngay bây giờ!

Giọng cô sắc như lưỡi dao, cắt qua không khí bầu không khí căng thẳng.

Bị giọng nói của đội trưởng làm cho tỉnh người, Dupont lúng túng rút ra một quả lựu đạn nổ và ném về phía đám quái vật, trong khi Ellie và Curt mỗi người ném một quả lựu đạn cháy. Tiếng nổ chấn động làm rung chuyển đường hầm, ngọn lửa sau đó bùng lên dữ dội, nuốt chửng đám gián ở gần họ nhất. Lũ quái vật đồng loạt rít lên, xúc tu co giật trong hoảng loạn, tạm thời chùn bước lùi lại về sau. Cả đội nắm lấy cơ hội, dồn hết sức chạy sâu hơn vào đường hầm, tiếng bước chân dồn dập hòa lẫn với hơi thở hổn hển.

Họ dừng lại sau một khúc quanh, dựa vào tường để lấy hơi. Dupont với gương mặt tái mét, tay ôm chặt lấy ngực, nhịp thở liên tục đứt quãng.

-Hộc… hộc… Nếu cứ thế này… chúng ta sẽ chết hết!

Rồi cô hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi.

-Năm mươi người vào đây, giờ chỉ còn năm người! Trò đùa quái quỷ gì thế này? Đáng lẽ ta không nên nhận nhiệm vụ này! Ngu xuẩn, ngu xuẩn hết mức!

Cô quay sang Ross, đôi mắt đỏ hoe.

-Còn điện đàm thì sao? Họ đâu rồi?

Ross nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng lạnh lùng, đợi Dupont ngừng hoảng loạn mới lên tiếng.

-Họ bỏ chúng ta rồi. Khi ta tiến vào ‘tủ chứa’ của lũ quái, họ biết cơ hội cứu viện bằng không. Giờ chỉ còn cách tiến lên. Đây là lối thoát hiểm. Nếu đi đúng hướng, ta vẫn có cơ hội sống.

Lời nói của Ross như một nhát dao, cắt đứt những tia hi vọng cuối cùng về khả năng được đồng đội giải cứu, thay vào đó chỉ là một khả năng mơ hồ chẳng rõ có thực hay không. Dupont đứng sững, gương mặt không còn chút máu, khẩu súng trên tay cô run rẩy, suýt rơi xuống sàn.

-Thế là hết…

Cô lẩm bẩm, giọng như tiếng thì thầm của một bóng ma.

-Thế là hết thật rồi…

Richard lúc này vẫn đang dựa vào Curt, ra hiệu cho anh ta thả mình ra. Anh lê bước tới bức tường đối diện, từ từ ngồi bệt xuống, máu từ chân phải nhanh chóng tạo thành một vũng nhỏ dưới sàn.

-Sớm muộn lũ kia cũng đuổi kịp. Tôi ở lại cầm chân chúng. Vết thương nặng quá rồi.

Ross nhìn anh với đôi mắt thoáng chút đau đớn nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ cứng rắn. Không nói gì, cô rút con dao găm từ thắt lưng và một quả lựu đạn, đặt vào tay Richard.

-Tự kết liễu càng sớm càng tốt. Đừng để chúng bắt được anh khi còn sống.

Curt và Elie lặng lẽ đưa thêm vài băng đạn cho Richard, ánh mắt họ nặng trĩu. Không ai muốn bỏ lại đồng đội, nhưng họ biết không còn lựa chọn nào khác. Richard gật đầu, nở một nụ cười mệt mỏi.

-Cảm ơn. Giờ thì đi đi.

Elie bất ngờ bước tới, ánh mắt cô kiên định.

-Đội trưởng, tôi sẽ ở lại với anh ấy. Tôi là người khiến Richard bị thương. Tôi nợ anh ấy. Chúng tôi sẽ câu giờ lâu nhất có thể.

Ross nhìn Elie, định mở miệng phản đối, nhưng ánh mắt quyết tâm của cô gái trẻ khiến cô dừng lại. Trong tình huống này, không lời nào có thể lay chuyển được.

Ross đáp lại, giọng lúc này đã khàn đi

-Chúc may mắn. Nếu có cơ hội, chúng tôi sẽ quay lại tìm cô, nên cố gắng đừng chết.

Cô ra hiệu cho Curt và Dupont tiếp tục di chuyển. Nhưng Dupont cứ đứng đó như chết lặng, đôi mắt trống rỗng vô hồn, cơ thể run rẩy không ngừng. Curt quay lại nắm lấy vai cô, cố lay tỉnh để trở về thực tại.

-Dupont! Đi thôi! Chúng ta phải sống!

Nhưng ánh mắt tuyệt vọng của Dupont như một bức tường không thể xuyên thủng. Cô lắc đầu, giọng thì thầm.

-Vô ích thôi… Chúng ta không thoát được…

Richard, ngồi dựa vào tường, nhìn Curt với đôi mắt mệt mỏi.

-Đi đi, Curt. Mặc kệ cô ấy. Lũ quái từ phía sau sắp đến rồi.

Curt nghiến răng, gật đầu, rồi quay lưng chạy theo Ross. Nhưng trước khi họ kịp đi xa, một tiếng “ẦM!” kinh hoàng vang lên. Bức tường bên trái, vốn đã đầy vết nứt, nổ tung thành từng mảnh. Một con rết khổng lồ, thân hình bóng loáng, lao ra từ lỗ thủng, hàm răng sắc lẹm ngoạm lấy Ross trước khi cô kịp phản ứng.

Tiếng xương gãy “rắc” vang lên, hai chân cô lập tức bị cắt đứt, vẫn còn đứng nguyên trên sàn như một bức tượng ghê rợn. Nhưng Ross chưa chết. Con rết nhanh chóng đẩy cô vào một trong những túi trong suốt trên lưng nó, gần phần đuôi. Một luồng khí trắng xì ra từ vành túi, làm cơ thể Ross bất động, chỉ còn đôi mắt mở to đầy kinh hãi.

-Đội trưởng!

Curt hét lên, giương súng. Cả đội lập tức vào đội hình, xả đạn vào con rết. Những viên đạn 5.56mm găm vào bụng, thân và đầu nó, máu đen phun ra, nhưng con quái vật vẫn cuộn người, dùng các túi trong suốt làm lá chắn. Đáng kinh ngạc, những chiếc túi đó không hề hấn gì dù đạn găm chi chít vào thân.

Không gian chật hẹp của đường hầm khiến con rết khó xoay sở. Nó để lộ phần đầu và Curt tận dụng cơ hội nhắm thẳng vào con mắt trên đầu. Một loạt đạn trúng đích, con rết gào lên, cơ thể co giật trước khi ngã gục, máu đen chảy thành vũng. Cả đội chạy tới cái túi chứa Ross, giờ đây mềm nhũn như một lớp màng mỏng. Curt dùng dao găm rạch một đường, kéo Ross ra ngoài. Cô gỡ mặt nạ phòng độc, hít thở hổn hển, máu từ hai chân đã bị cắt đứt chảy ướt đẫm sàn.

-Chạy đi, khốn nạn!

Ross hét lên, giọng vừa giận dữ vừa hoảng loạn. Vừa rồi từ bên trong túi, cô đã thấy một đàn gián khổng lồ tràn tới đây lũ lượt như dòng nước xiết.

Vừa dứt lời, lũ côn trùng từ lỗ thủng trên tường lập tức tràn vào bên trong. Curt và Elie lập tức lùi lại, xả đạn lũ lượt như mưa nhưng lũ gián quá đông, chúng cứ thế không ngừng áp sát lại họ ngày một gần hơn. Trong bóng tối, Ross dù chỉ còn nửa cơ thể vẫn cố rút khẩu súng lục từ bao đùi, bắn vài phát trước khi bị đám gián nhấn chìm hoàn toàn. Tiếng gào thét của cô bị át đi bởi tiếng cào cấu và rít của lũ quái vật.

Ngồi dựa lưng vào tường, Richard chứng kiến đồng đội bất lực trước đám quái vật lập tức hét lên, gương mặt đầy kinh hãi.

-Cái quái gì thế này? Sao lũ gián lại đông thế? Tiếng nổ lựu đạn cách đây có năm phút, làm sao chúng kéo đến nhanh vậy?

Nhưng không còn thời gian để suy nghĩ, Curt và Elie chỉ trong chớp mắt đã bị lũ gián nhấn chìm trước khi kịp quay lưng chạy chạy trốn, anh lúc này dù đã định buông xuôi đã nhớ đến Dupont, người đã vội vàng chạy đi trước đó.

Với lấy khẩu súng của đồng đội rơi ra gần đó, Richard siết chặt cò súng xả đạn không ngừng vào lũ gián, tay trái nắm quả lựu đạn Ross đưa, sẵn sàng kéo chốt bất kì lúc nào.

Trong đầu anh chợt hiện lên một dòng suy nghĩ ngắn ngủi, trước khi sự tập trung quay trở lại hoàn toàn với đám quái vật trước mặt.

[Mùi máu của mình không thể kích động chúng đến thế. Chúng ta không đáng để chúng kéo cả đàn như vậy.]

Từng loạt đạn găm vào đám gián gần nhất, máu đen bắn tung tóe. Một con gián nhảy lên, hàm răng cắn vào cánh tay trái của anh, nhưng anh không buông súng. Anh dùng báng súng đập mạnh vào đầu khiến nó ngã ra, rồi tiếp tục bắn để thu hút sự chú ý.

-Đến đây, lũ khốn!

Anh hét lên, giọng khàn đặc nhưng đầy thách thức. Một con gián khác lao tới, xúc tu quấn quanh chân anh, kéo mạnh. Richard bị kéo lê đi, nhưng tay phải vẫn siết cò, xả đạn vào bụng con quái vật. Máu đen phun lên mặt anh, nhưng anh không chớp mắt.

Nhưng hỏa lực của anh quá yếu, lũ gián cứ liên tục tràn tới như một cơn sóng thần, những viên đạn chỉ làm chậm chúng lại đôi chút. Khi chẳng còn lại viên đạn nào bên trong súng, Richard lập tức rút chốt quả lựu đạn Ross đưa mà không chút do dự.

-Chết hết đi lũ quái thai!

Anh hét lên lần cuối, ném quả lựu đạn vào đám quái vật. Tiếng nổ chấn động làm rung chuyển đường hầm, ánh sáng chói lòa nuốt chửng anh và hàng chục con gián. Trong khoảnh khắc cuối cùng, Richard mỉm cười, hài lòng vì đã giành thêm vài giây cho Dupont.

ẦM! Tiếng nổ vang lên, ánh sáng chói lòa nuốt chửng anh và đám gián gần nhất.

Trong lúc đó, Dupont, người duy nhất chạy thoát, đang lao đi trong bóng tối, miệng thở hổn hển không ngừng, tim đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Đèn trên mũ cô chiếu loang loáng lên tường thép, nhưng ánh sáng yếu ớt không xua tan được cảm giác bị bóng tối nuốt chửng. Tiếng nổ của lựu đạn Richard vừa vang lên phía sau khiến cô giật mình, nhưng cô không dám quay lại. Cô biết Richard đã chết, và cô sẽ là người tiếp theo.

Bỗng cô dừng lại, đôi chân như bị đóng băng. Cô dừng lại không phải vì kiệt sức, mà vì bị nuốt trọng bởi sự tuyệt vọng. Đường hầm với những bức tường thép lạnh lẽo và bóng tối vô tận, như một lăng mộ sống đã nuốt chửng mọi ý chí của cô. Cô nhớ đến năm mươi người đồng đội đã chết, nhớ đến Ross bị nhấn chìm, nhớ đến Richard hy sinh để cô có thể chạy. Nhưng tất cả đều vô nghĩa. Không có lối thoát. Từ hoảng loạn, cô rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn. Tay cô run rẩy rút khẩu súng lục từ bao hông, chậm rãi đặt nòng súng vào thái dương.

-Vậy là kết thúc thật rồi…

Cô thì thầm, giọng như tan vào bóng tối.

Tiếng rít của lũ gián ngày càng gần, nhưng Dupont không còn nghe thấy gì nữa. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô chỉ thấy bóng tối của đường hầm như một thực thể sống, mỉm cười với cô trước khi nuốt chửng lấy tất cả.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận