Những ngón tay Kami nhảy múa trên bàn phím ảo, các dòng lệnh phức tạp được thực thi với tốc độ chóng mặt. Các bức tường lửa lần lượt bị vô hiệu hóa, các giao thức mã hóa bị bẻ gãy. Anh sử dụng một loạt các công cụ hack tự phát triển và các lỗ hổng bảo mật mà bản thân biết rõ. Quá trình xâm nhập diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên. Chưa đầy ba phút, Kami đã có quyền truy cập quản trị vào hệ thống liên lạc và định vị của cả bốn chiếc xe.
-Xâm nhập thành công. Toàn quyền kiểm soát.
Kami xác nhận, giọng vẫn đều đều nhưng ẩn chứa sự hài lòng.
Thông qua quyền truy cập vừa chiếm được, Kami nhanh chóng quét qua nhật ký liên lạc và danh sách thiết bị đang hoạt động. Cậu tìm thấy mục tiêu chính: thiết bị đầu cuối của tên Bryan, kẻ chịu trách nhiệm liên lạc chính cho toàn đội Chartres, người vừa nói chuyện với Ferris. Kami sao chép tần số liên lạc của Bryan và tần số liên lạc của Ferris.
Nhưng chỉ có tần số là chưa đủ. Để thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, giả mạo liên lạc và kiểm soát thông tin, Kami cần lấy mẫu giọng nói của Bryan. Cậu cần hắn nói chuyện. Một ý nghĩ lóe lên. Kami truy cập vào hệ thống liên lạc của một tên cướp khác trong cùng đội, một gã tên Tyler, dựa trên nhật ký liên lạc gần đây cho thấy hai tên này có vẻ khá thân thiết.
Sử dụng thiết bị đầu cuối của mình, hiện đã được định tuyến thông qua thiết bị của Tyler, Kami kích hoạt kênh liên lạc riêng với Bryan. Cậu cố tình điều chỉnh giọng nói của mình một chút, làm cho nó nghe có vẻ hơi ngái ngủ và tò mò, bắt chước giọng điệu của một tên cướp thông thường.
-Yo, Bryan!
Kami nói qua bộ đàm giả mạo.
-Nghe nói mày mới kiếm được bồ mới à? Sao rồi? Ngon không?
Một câu hỏi bâng quơ, có phần thô lỗ, nhưng đủ để khiến đối phương mất cảnh giác và trả lời theo phản xạ.
Đúng như dự đoán, Bryan ở đầu dây bên kia lập tức đáp lại, giọng điệu có phần bối rối và hơi cáu kỉnh, rõ ràng không nhận ra sự khác biệt trong giọng nói qua lớp nhiễu sóng và sự căng thẳng của tình huống.
-Mày nói cái đéo gì vậy, Tyler? Tao làm đéo gì có bạn gái mới? Mày nghe tin vịt ở đâu thế?
Nhưng rồi, giọng của Bryan đột nhiên thay đổi, trở nên nhỏ nhẹ, gần như thì thầm, và có chút gì đó... lúng túng, thậm chí là hờn dỗi?
Cưng đang nói gì vậy, Tyler?! Em nghe tin đó ở đâu thế? Chẳng phải... chẳng phải chúng ta đang hẹn hò sao? Sao tự nhiên lại lôi chuyện đó ra vào lúc này? Với lại... khoan đã... sao giọng em hôm nay nghe lạ thế? Em bị cảm à?
Kami sững sờ trong giây lát. Cái quái gì thế này? Bryan và Tyler...? Hai tên cướp này...? Cậu chỉ định dùng một câu hỏi bâng quơ để lấy mẫu giọng, không ngờ lại vô tình chọc đúng vào một mối quan hệ... phức tạp. Một thoáng bối rối lướt qua tâm trí Kami, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại sự tập trung chuyên nghiệp. Dù sao thì mục đích chính đã đạt được. Cậu đã có đủ mẫu giọng của Bryan.
Kami đáp lại, giọng điệu chuyển sang vẻ ngạc nhiên giả tạo.
-Ồ! Vậy à? Hai người là một cặp à? Thế thì... xin lỗi nhé. Tôi không biết. Làm phiền rồi.
Lúc này, Bryan mới thực sự nhận ra có điều gì đó không ổn. Giọng nói này, dù cố gắng bắt chước, nhưng chắc chắn không phải là giọng của Tyler. Và câu hỏi về bạn gái mới giờ đây nghe như một sự chế nhạo cay độc. Sự bối rối ban đầu của hắn biến thành cơn thịnh nộ.
-Mày! Mày là thằng quái nào?!
Bryan hét lên vào bộ đàm, giọng lạc đi vì tức giận và hoang mang.
-Sao mày có được tần số liên lạc của bọn tao? Chết tiệt! Thiết bị của tao! Sao tao không điều khiển được nó nữa?! Màn hình bị khóa rồi!
Hắn nhận ra mình đã bị hack.
-Mày! Mày là tên Nethack được thuê trên chiếc xe thương nhân chết tiệt kia đúng không?!
Bryan nhắc đến Nethack, những hacker mạng khét tiếng của thế giới này. Những kẻ có khả năng xâm nhập vào các hệ thống máy tính và mạng lưới thông tin, một số thậm chí còn cấy ghép các giao diện tăng cường mạng trực tiếp vào cơ thể để nâng cao khả năng. Chúng là nỗi ám ảnh của các tập đoàn và là công cụ đắc lực cho những kẻ muốn đánh cắp thông tin hoặc phá hoại hệ thống. Việc một chiếc thương nhân đơn độc lại có một Nethack đủ trình độ để xâm nhập hệ thống liên lạc quân sự đã được mã hóa của chúng là một điều cực kỳ đáng báo động.
Kami mỉm cười lạnh lùng.
-Không hẳn là Nethack.
Anh đáp lại một cách mơ hồ, giọng nói trở lại bình thường, lạnh lẽo và xa cách.
-Nhưng cảm ơn vì mày đã cung cấp thêm thông tin và xác nhận vài điều còn thiếu. Mẫu giọng của mày rất hữu ích.
Anh dừng lại một chút, giọng điệu có phần chế giễu.
-Nếu có lần sau, thì đừng nên quá kích động như vậy. Thời đại này bình đẳng giới mà, đúng không?
Nói xong, Kami lập tức ngắt kết nối với Bryan, mặc kệ hắn đang gào thét điên cuồng ở đầu dây bên kia. Cậu đã có mọi thứ mình cần.
Ngay lập tức, Kami thực hiện hàng loạt thao tác tiếp theo với tốc độ kinh hoàng.
Một, cắt đứt hoàn toàn tín hiệu định vị GPS thực tế của cả bốn chiếc xe cướp khỏi mạng lưới vệ tinh hoặc trạm phát sóng mặt đất.
Hai, kích hoạt chế độ giả lập vị trí. Sử dụng dữ liệu về tốc độ và hướng di chuyển cuối cùng của chúng, Kami tạo ra các tín hiệu định vị giả mạo, khiến cho Ferris và bất kỳ ai khác đang theo dõi chúng từ xa vẫn thấy chúng đang di chuyển bình thường theo đúng lộ trình dự kiến. Sự thay thế tín hiệu diễn ra tức thời, liền mạch, không một dấu hiệu bất thường.
Ba, ngắt kết nối kênh liên lạc tầm xa của đội Chartres. Chúng không còn khả năng liên lạc với Ferris, với đội Le Mans, hay với bất kỳ ai bên ngoài nhóm bốn xe của chúng. Chúng chỉ có thể nói chuyện với nhau qua kênh nội bộ tầm ngắn. Chúng đã bị cô lập hoàn toàn về mặt thông tin. Mọi nỗ lực liên lạc ra bên ngoài của chúng giờ đây đều vô ích.
Bốn, định tuyến lại toàn bộ kênh liên lạc nội bộ của đội Chartres chạy qua hệ thống của Pegasus. Mọi cuộc nói chuyện, mọi mệnh lệnh, mọi lời than vãn hay chửi rủa của chúng bây giờ đều được ghi lại và phân tích bởi Kami.
Toàn bộ quá trình chiếm quyền kiểm soát và cô lập thông tin diễn ra chỉ trong vòng chưa đầy một phút, nhanh đến mức bọn cướp trên bốn chiếc xe thậm chí còn chưa kịp nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, ngoài việc Bryan không thể điều khiển thiết bị của mình và bị một kẻ lạ mặt chế nhạo. Chúng vẫn đang mải mê tấn công chiếc Pegasus, vẫn tin rằng chúng đang chiếm thế thượng phong.
Kami theo dõi dòng dữ liệu âm thanh đổ về từ kênh nội bộ của bọn cướp. Chúng đang bắt đầu hoang mang, trao đổi với nhau về việc không thể liên lạc được với Ferris và việc thiết bị của Bryan bị khóa. Tiếng chửi thề, tiếng la hét, sự bối rối và sợ hãi bắt đầu lan nhanh.
Tranh thủ lúc chúng đang nói chuyện liên tục, Kami kích hoạt một chương trình AI phân tích và tổng hợp giọng nói. Dựa trên các mẫu giọng thu được từ Bryan, Tyler và những tên khác, AI nhanh chóng tạo ra các bản giả lập giọng nói có độ chính xác cao, sẵn sàng để sử dụng cho các bước tiếp theo của kế hoạch đánh lừa.
Cuối cùng, sự thật phũ phàng cũng đến với bọn cướp. Sau nhiều nỗ lực liên lạc với Ferris bất thành, và nhận ra rằng mọi cuộc nói chuyện nội bộ của chúng đều có thể đang bị nghe lén bởi kẻ đã hack hệ thống, một tên cướp có vẻ tỉnh táo hơn những tên còn lại đưa ra quyết định dứt khoát.
-Nghe đây!
Hắn hét lên qua kênh nội bộ, giọng đầy vẻ gấp gáp.
-Thằng chó nào đó đã chiếm quyền kiểm soát hoàn toàn hệ thống liên lạc rồi! Bất cứ thứ gì chúng ta nói bây giờ, nó đều nghe thấy hết! Tắt hết thiết bị đi! Đập vỡ chúng nó! Từ giờ chỉ trao đổi bằng miệng trong cùng một xe thôi! Rõ chưa?!
Lời đề nghị tuyệt vọng nhưng hợp lý này ngay lập tức nhận được sự đồng tình. Một loạt tiếng đập phá vang lên từ các xe. Những tên cướp dùng báng súng, dùng gót giày, thậm chí bắn thẳng vào các thiết bị liên lạc gắn trên xe hoặc đeo trên người.
Trên màn hình của Kami, các tín hiệu kết nối từ thiết bị đầu cuối của bọn cướp lần lượt vụt tắt. Đỏ lòm. Offline.
Kami khẽ gật đầu, không hề tỏ ra bất ngờ.
-Hừm, quyết đoán đấy chứ. Nhưng hơi muộn rồi.
Anh nhìn vào kho dữ liệu giọng nói mà AI vừa tổng hợp xong.
-Thôi thì cũng đủ mẫu giọng để tạo ra vài con AI hữu ích rồi. Cảm ơn sự hợp tác miễn cưỡng của chúng mày.
Giai đoạn chuẩn bị đã hoàn tất. Cái bẫy điện tử đã được giăng ra. Giờ là lúc chuyển sang giai đoạn tiếp theo: phản công.
Kami kích hoạt kênh liên lạc nội bộ với Reinhard và Lucas. Giọng nói của anh giờ đây không còn sự căng thẳng của việc hack hệ thống, mà trở lại vẻ lạnh lùng, hiệu quả thường thấy, pha lẫn một chút thích thú kì lạ.
-Được rồi, các cậu. Phần chuẩn bị của tôi đã xong. Sân khấu giờ là của các cậu đấy. Ba phút. Các cậu có đúng ba phút để dọn dẹp sạch sẽ bốn chiếc xe đó. Làm gì thì tùy.
-
Ngay khi Kami vừa dứt lời, trên tháp súng máy của Lucas, một loạt tiếng động nhỏ kêu “ro ro” và tiếng kim loại va vào nhau lách cách vang lên. Các tấm che bảo vệ trên thân súng tự động mở ra, để lộ các cơ cấu điều chỉnh bên trong. Các bánh răng và piston bên trong khẩu súng cũng tự động điều chỉnh lại vị trí, khôi phục lại lực bắn và tốc độ bắn tối đa của vũ khí. Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong vài giây, một cách chính xác và hiệu quả đến lạnh người.
Lucas giật mình vì sự thay đổi đột ngột này. Lần này, cậu chắc chắn đó là Reinhard. Không còn nghi ngờ gì nữa. Sự bực tức dồn nén nãy giờ lại bùng lên.
-Chết tiệt, tên khốn mất lưỡi này!
Lucas quay ngoắt lại, hét vào khoảng không nơi cậu đoán Reinhard đang ẩn nấp.
-Sao vừa nãy tôi gọi khản cả cổ mà cậu không thèm trả lời một tiếng?! Đáng lẽ cậu phải giúp tôi sửa lại khẩu súng chết tiệt này ngay từ đầu chứ! Sao bây giờ mới làm?! Hai người lại bàn bạc kế hoạch riêng sau lưng tôi phải không? Thật không thể tin được! Tôi cũng là thành viên của đội này mà!
Reinhard lúc này vẫn đang tàng hình và đã di chuyển đến một vị trí an toàn hơn gần tháp súng, hoàn toàn phớt lờ những lời càu nhàu của Lucas. Cậu chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ được giao. Sau khi quá trình khôi phục vũ khí hoàn tất và hệ thống báo hiệu màu xanh lá, cậu dùng cánh tay máy nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Lucas và đặt mạnh lên cần điều khiển của khẩu súng máy. Một cái vỗ nhẹ vào mu bàn tay như một lời nhắc nhở câm lặng.
Rồi cũng nhanh như lúc xuất hiện, Reinhard lại di chuyển một cách âm thầm, tìm một vị trí ẩn nấp khác, tránh xa khỏi tháp súng đề phòng trường hợp nó trở thành mục tiêu tập trung hỏa lực của địch. Lucas, vẫn đang bận rộn với cơn giận của mình, thậm chí không nhận ra Reinhard đã rời đi, tiếp tục lảm nhảm về sự bất công và bị đối xử như người ngoài.
Trong khi đó, ở nhóm xe của bọn cướp, sau khi đập phá các thiết bị liên lạc và nhận ra mình đã bị cô lập, sự hoang mang ban đầu nhanh chóng chuyển thành sự điên cuồng và liều lĩnh cuối cùng. Chúng biết rằng không còn đường lui. Cách duy nhất để sống sót là tiêu diệt chiếc xe bí ẩn này càng nhanh càng tốt.
-Tấn công tổng lực!
Tên cướp trên chiếc xe dẫn đầu gầm lên.
-Sử dụng tất cả những gì chúng ta có! Pháo chống tăng! Súng xuyên phá! Nhắm vào nó! Thổi bay nó thành từng mảnh!
Mệnh lệnh được tuân thủ ngay lập tức. Trên mỗi chiếc xe, ngoài tên điều khiển súng máy, một tên cướp khác đứng ở thùng xe phía sau, vác trên vai khẩu pháo chống tăng. Chúng nhanh chóng nạp đạn, những quả đạn to bằng bắp tay, với đầu đạn được thiết kế để xuyên thủng lớp giáp dày. Chúng nhắm vào thân chiếc Pegasus đồ sộ.
Đồng thời, trên nóc cabin của hai chiếc xe khác, những tên xạ thủ được trang bị súng bắn tỉa hạng nặng cỡ nòng lớn mở nắp che nóc xe, đẩy nòng súng dài ngoằng ra ngoài. Chúng nằm xuống, ổn định tư thế, nheo mắt ngắm qua ống ngắm quang học, tìm kiếm những điểm yếu tiềm tàng trên lớp giáp của Pegasus, các khớp nối, khe hở quan sát, hoặc chính tháp súng của Lucas.
Không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm. Tiếng gió rít như bị nén lại. Tiếng động cơ gầm rú. Tiếng kim loại lách cách khi nạp đạn. Và ánh mắt đầy sát khí của bọn cướp.
Tên xạ thủ trên chiếc xe gần nhất, một gã với bộ râu quai nón xồm xoàm và vết sẹo dài cắt ngang mặt, nhếch mép cười một nụ cười tàn bạo. Hắn hét lớn, giọng khàn đặc, cố át đi tiếng ồn xung quanh, như thể muốn Lucas và Kami nghe thấy lời đe dọa cuối cùng của hắn.
-Chuẩn bị xuống địa ngục làm mồi cho quái vật đi, lũ chuột cống! Vì đã ngu ngốc dám thách thức Sói Hoang của Chartres! Vĩnh biệt bọn khốn!
Ngay khi hắn dứt lời.
ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG! RẦM! XOẸT!
Một loạt tiếng nổ kinh hoàng vang lên gần như cùng một lúc. Bốn quả đạn chống tăng rời bệ phóng, kéo theo những vệt khói trắng xóa, lao thẳng về phía Pegasus với tốc độ kinh người. Hai viên đạn từ súng bắn tỉa hạng nặng cũng được bắn ra, tạo thành những tiếng rít ghê rợn xé gió. Cùng lúc đó, những khẩu súng máy trên cả bốn xe tiếp tục điên cuồng xả đạn, tạo thành một bức màn lửa dày đặc bao phủ lấy mục tiêu.
Toàn bộ hỏa lực của đội cướp Chartres được tung ra trong một đòn tấn công tổng lực, một canh bạc cuối cùng với hy vọng áp đảo và phá hủy con mồi cứng đầu.
Chiếc Pegasus rung lên bần bật khi hứng trọn cơn bão hỏa lực. Những tiếng va chạm dữ dội vang lên liên hồi. Vài quả đạn chống tăng phát nổ trên lớp giáp dày, tạo ra những quầng lửa lớn và những đám khói đen kịt, để lại những vết cháy xém loang lổ. Những viên đạn xuyên phá từ súng bắn tỉa hạng nặng găm vào vỏ thép, tạo ra những vết lõm sâu hoắm và làm tóe lên những tia lửa sáng rực. Hàng ngàn viên đạn súng máy cày xới trên bề mặt, tạo ra vô số vết xước và tiếng kim loại va chạm chói tai.
Bọn cướp nín thở chờ đợi kết quả. Chúng chờ đợi tiếng kim loại bị xé toạc, tiếng nổ từ bên trong, hoặc ít nhất là thấy chiếc xe khổng lồ kia phải loạng choạng, mất kiểm soát.
Nhưng... không có gì xảy ra cả.
Khi đám khói tan đi một chút, chiếc Pegasus vẫn sừng sững, lừng lững tiến về phía trước, gần như không hề hấn gì. Lớp giáp công nghệ cao của nó đã chịu đựng được đòn tấn công tổng lực. Chỉ có vài vết xước mới, vài vết lõm nông, và những mảng cháy xém trên bề mặt. Thậm chí tháp súng của Lucas cũng không bị ảnh hưởng gì đáng kể.
Sự im lặng bao trùm lên nhóm cướp trong giây lát. Rồi sự im lặng đó vỡ tan thành những tiếng kêu kinh ngạc và hoảng sợ.
“Không... không thể nào!”, “Cái quái gì vậy?!”, “Nó... nó chịu được cả súng chống tăng và đạn xuyên phá?!”, “Vỏ giáp của nó làm bằng cái gì thế?!”
Đối với những khẩu súng máy yếu ớt ban đầu, chúng còn có thể tự trấn an rằng đó là do đối phương chủ quan hoặc vũ khí có vấn đề. Nhưng những vũ khí chúng vừa sử dụng là những thứ được thiết kế để công phá xe tăng hoặc các đoàn xe thương nhân được bọc thép kỹ lưỡng nhất hoạt động ở Tiền tuyến. Kết quả nhận được hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng, giáng một đòn mạnh vào tinh thần chiến đấu vốn đã bắt đầu lung lay của chúng. Ý chí kiên định ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Và đó chính là khoảnh khắc mà Lucas chờ đợi.
Cậu cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong phản hồi của khẩu súng máy dưới tay mình. Nó không còn yếu ớt và chậm chạp nữa. Nó đã trở lại thành con quái vật kim loại đích thực mà cậu biết. Một nụ cười gần như điên loạn nở trên môi Lucas. Sự phấn khích và cơn khát máu kìm nén nãy giờ bùng nổ.
-Đến giờ trả đũa rồi, lũ chó chết!
Lucas gầm lên, giọng nói giờ đây đầy vẻ hung tợn và phấn khích tột độ.
Cậu nhắm vào chiếc xe địa hình gần nhất, chiếc xe của tên đầu sỏ đeo mặt nạ đầu lâu, kẻ đã ra lệnh tấn công tổng lực. Ngón trỏ của Lucas nhấn chết cò súng.
TẠCH TẠCH TẠCH! Lần này, âm thanh phát ra hoàn toàn khác biệt. Không còn là những tiếng “phụt phụt” yếu ớt, mà là một tiếng gầm rú liên tục, đinh tai nhức óc, như tiếng xé vải của một con thú kim loại khổng lồ. Nòng súng rung lên dữ dội trong tay Lucas, và một dòng lửa đặc quánh, gần như không thể nhìn rõ từng viên đạn riêng lẻ, phun ra từ họng súng, lao về phía mục tiêu.
Tốc độ bắn và uy lực của khẩu súng ở chế độ tối đa thật khủng khiếp. Loạt đạn đầu tiên va chạm vào chiếc xe địa hình. Lớp thép gia cố của nó, thứ đã tỏ ra khá hiệu quả trước những viên đạn yếu ớt trước đó, giờ đây bị xé toạc dễ dàng như giấy.
Những viên đạn xuyên giáp cỡ lớn đục thủng lớp vỏ kim loại, tạo ra những lỗ hổng lớn một cách dễ dàng. Chúng xuyên qua cabin, qua khoang động cơ, qua thùng xe phía sau. Kim loại bị uốn cong, bị xé rách, bắn tung tóe. Tia lửa điện phụt ra từ các bộ phận bị phá hủy.
Nhưng điều kinh hoàng nhất xảy ra với những tên cướp ngồi trên chiếc xe đó.
Tên tài xế bị viên đạn đầu tiên đánh trúng ngay ngực, lực công phá khủng khiếp khiến lồng ngực hắn nổ tung, máu và mảnh xương văng khắp kính chắn gió. Tên đeo mặt nạ đầu lâu đang cố gắng nạp lại khẩu súng chống tăng thì bị một loạt đạn quét ngang người, cơ thể hắn bị cắt làm đôi theo đúng nghĩa đen, phần thân trên bay về một hướng, phần thân dưới đổ gục xuống sàn xe. Tên điều khiển súng máy trên nóc xe chưa kịp phản ứng đã bị một viên đạn khác thổi bay đầu, não và mảnh sọ văng tung tóe lên trời như pháo hoa máu. Tên còn lại đang đứng ở thùng xe cũng chung số phận, cơ thể hắn bị nghiền nát bởi làn đạn, biến thành một đống thịt bầy nhầy không thể nhận dạng.
Chiếc xe xui xẻo bị biến thành một cái sàng khổng lồ trong nháy mắt. Xăng từ bình chứa bị thủng bắt đầu rò rỉ, nhanh chóng bắt lửa từ những tia lửa điện và nhiệt lượng ma sát khủng khiếp do đạn gây ra. Một tiếng nổ lớn vang lên. Chiếc xe địa hình bị nhấc bổng lên không trung trong một quả cầu lửa màu cam đỏ rực, rồi rơi xuống mặt đường, chỉ còn là một đống sắt vụn cháy đen, bốc khói nghi ngút.
Từ những lỗ thủng chi chít trên xác xe, máu tươi và những mảnh nội tạng bắt đầu chảy ra, nhỏ giọt xuống mặt đường nứt nẻ, tạo thành những vũng nhỏ màu đỏ thẫm ghê rợn. Mùi thịt cháy khét lẹt và mùi máu tanh nồng nặc xộc lên trong không khí.
Cảnh tượng hủy diệt diễn ra chỉ trong vòng vài giây, nhưng đủ để khiến ba chiếc xe cướp còn lại chết lặng.
Lucas, người vừa gây ra cảnh tượng kinh hoàng đó, mở to mắt nhìn kết quả công việc của mình. Ban đầu là sự kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển thành sự phấn khích tột độ, gần như bệnh hoạn. Cậu phá lên cười ha hả, một tiếng cười man dại và đầy thỏa mãn vang vọng giữa chiến trường.
-HÚUUUUUUUUUUUU! CHẾT TIỆTTTTTTTTTTTTTT! ĐIÊN VÃI TÔI ƠI!
Lucas hét lên sung sướng, tay vẫn nắm chặt cò, nòng súng vẫn còn bốc khói.
-ĐÓ! ĐÓ MỚI LÀ CHUYỆN SẼ XẢY RA KHI DÙNG KHẨU SÚNG DIỆT QUÁI VẬT NÀY ĐỂ BẮN VÀO NGƯỜI ĐẤY À?! CON MẸ NÓ, ĐÁNG LÝ TÔI PHẢI ĐƯỢC THỬ CÁI NÀY SỚM HƠN! HA HA HA HA!
Sự tàn bạo và niềm vui thích lộ liễu của Lucas khi chứng kiến cảnh tượng máu me đó khiến ngay cả Kami, người đang theo dõi qua camera, cũng phải khẽ nhíu mày. Lucas có tiềm năng trở thành một chiến binh đáng gờm nếu theo nghiệp quân đội, nhưng bản tính hiếu sát và thiếu kiểm soát của cậu ta đôi khi thực sự đáng lo ngại.
Sự hủy diệt nhanh chóng và tàn bạo của chiếc xe dẫn đầu khiến những tên cướp trên ba chiếc xe còn lại rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ. Một số tên bắt đầu quay đầu xe, định bỏ chạy thục mạng. Nhưng một tên khác, có vẻ là kẻ chỉ huy tạm thời sau khi Bryan và tên đầu lâu bị tiêu diệt, vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng.
-Đừng chạy!
Hắn gào lên với đồng bọn trên chiếc xe của mình, giọng khản đặc vì sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn.
-Chạy là chết! Quên rằng nó có điểm mù à? Nghe tao! Tăng tốc! Lái sát vào hông nó! Lợi dụng góc chết! Bọn tao sẽ leo lên tấn công bất ngờ!
Hắn quay sang một tên khác bên cạnh, kẻ đang mặc một bộ đồ chiến đấu có vẻ tiên tiến hơn, màu xám đen.
-Mày! Kích hoạt tàng hình! Leo lên nóc xe trước! Tìm cách vô hiệu hóa thằng bắn súng trên nóc! Nhanh lên!
Tên được gọi gật đầu lia lịa, tay run run bấm vào một thiết bị trên cổ tay. Bộ đồ chiến đấu của hắn lập tức mờ đi, trở nên gần như trong suốt, chỉ còn lại một đường viền khúc xạ mờ ảo. Hắn nhanh chóng leo lên nóc chiếc xe địa hình của mình, bám chặt vào giá đỡ.
Tên lái xe, như được tiếp thêm chút can đảm cuối cùng, nghiến răng nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe địa hình gầm rú, lao vọt về phía trước, cố gắng thực hiện một cú đánh lái liều lĩnh, lách qua làn đạn của Lucas và luồn vào khu vực điểm mù bên hông chiếc Pegasus.
Lucas, vẫn đang trong cơn hưng phấn, nhìn thấy chiếc xe đang lao tới.
-Muốn chết à? Được thôi! RA TA TA TA TA!
Cậu lại siết cò, một làn đạn lửa nữa lại quét về phía chiếc xe đang cố gắng áp sát.
TẠCH TẠCH TẠCH! Mặt đường nhựa bên cạnh chiếc xe địa hình bị cày nát, đá vụn và bụi đất bay tung tóe. Vài viên đạn sượt qua thân xe, tạo ra những vết xước sâu và làm tóe lửa. Tên lái xe hét lên một tiếng thất thanh, điên cuồng bẻ lái, chiếc xe lạng lách một cách điên cuồng như một con thú bị thương. Bằng một kỹ năng lái xe phi thường hoặc chỉ đơn giản là may mắn thuần túy, hắn đã tránh được làn đạn hủy diệt của Lucas trong gang tấc.
Cuối cùng với một cú đánh lái gấp, chiếc xe địa hình đã thành công luồn vào được khu vực điểm mù ngay sát hông chiếc Pegasus, nơi khẩu súng máy của Lucas không thể hạ nòng tới được.
Tên cướp mặc đồ tàng hình trên nóc xe hú vía, suýt nữa thì bị hất văng khỏi xe sau pha đánh lái thần sầu của gã tài xế. Hắn bám chặt hơn, cố gắng giữ thăng bằng trên chiếc xe đang rung lắc dữ dội. Hắn từ từ đứng dậy, rút khẩu súng tiểu liên từ bên hông. Khi đã đứng vững, hắn bật chế độ nhìn nhiệt và sóng âm trên kính bảo hộ của mình để xác định vị trí chính xác của bản thân và tìm điểm bám để leo lên nóc chiếc Pegasus.
Hắn ngước nhìn lên trên, tìm kiếm một gờ nắm hoặc một bậc thang nào đó. Qua lớp kính hiển thị dữ liệu, hắn nhận thấy một hình bóng mờ ảo khác đang đứng trên nóc Pegasus cách đó không xa. Hình ảnh được tái tạo từ sóng âm phản hồi cho thấy người đó đang cầm một vật dài, giống như một khẩu súng bắn tỉa.
-Một tên khác?
Hắn lẩm bẩm, ngón tay đặt lên cò súng tiểu liên.
-Rõ ràng chỉ có một thằng trên nóc thôi mà?
Hắn chưa kịp định hình rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp nâng súng lên để phản ứng lại.
PHỤP! Một tiếng nổ khô khốc, gần như không nghe thấy giữa sự hỗn loạn, vang lên từ phía bóng người mờ ảo kia.
Một chấm đỏ nhỏ xuất hiện ngay giữa trán của tên cướp tàng hình.
Hắn khựng lại. Đôi mắt mở to, lộ rõ vẻ kinh ngạc và đau đớn tột cùng. Hắn cảm thấy một cơn đau nhói buốt lạnh xuyên qua hộp sọ, và rồi... không còn gì nữa. Ánh sáng vụt tắt.
Cơ thể hắn mềm nhũn ra, khẩu súng tiểu liên rơi khỏi tay, va vào nóc xe kêu “loảng xoảng”. Hắn ngã khuỵu xuống, rồi từ từ trượt dọc theo thành xe đang di chuyển, để lại một vệt máu dài, đỏ thẫm trên lớp sơn màu cát của chiếc Pegasus. Bộ đồ tàng hình bị viên đạn bắn thủng một lỗ từ trước ra sau nhanh chóng gặp lỗi hệ thống, khiến hình ảnh của hắn cứ chập chờn, lúc ẩn lúc hiện như một bóng ma đầy máu me.
Tên lái xe bên dưới, qua gương chiếu hậu, kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng đó, cái xác đẫm máu của đồng đội đang trượt xuống từ chiếc xe địch, hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện ghê rợn. Nỗi sợ hãi tột độ xâm chiếm tâm trí hắn. Hắn hét lên một tiếng thất thanh và theo phản xạ, đánh lái gấp sang một bên, cố gắng thoát khỏi vị trí nguy hiểm đó.
Cú đánh lái đột ngột khiến cái xác đang trượt dở của tên cướp tàng hình bị hất văng ra khỏi chiếc Pegasus, rơi thẳng xuống mặt đường.
Và rồi, như thể số phận trêu ngươi, một trong hai chiếc xe cướp còn lại, đang cố gắng bám theo sau, không kịp phản ứng, đã cán thẳng lên cái xác vừa rơi xuống. Một tiếng “rốp” ghê rợn vang lên khi bánh xe nghiền nát xương cốt. Máu và thịt nát bắn tung tóe. Cái xác biến dạng hoàn toàn, bị nghiền nát không thương tiếc dưới bánh xe của chính đồng bọn mình.
Hai chiếc xe cướp còn lại giờ đây hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu. Chúng chỉ còn biết cắm đầu bỏ chạy, cố gắng thoát khỏi con quái vật kim loại và tên đồ tể máu lạnh trên nóc xe đó càng xa càng tốt.
-
Bên trong khoang lái, Kami liếc nhìn bản đồ chiến thuật. Một chấm đỏ đại diện cho nhóm cướp từ Le Mans đang tiến lại ngày càng gần điểm hẹn dự kiến. Thời gian không còn nhiều, ba phút mà anh cho Lucas và Reinhard sắp hết.
-Kết thúc màn dạo đầu được rồi đấy
.Kami lẩm bẩm. Anh kích hoạt lại kênh liên lạc nội bộ.
-Lucas, Reinhard. Chú ý. Chúng ta sắp đến gần khu vực giao tranh dự kiến với nhóm Le Mans. Rời khỏi vị trí hiện tại ngay lập tức. Tránh xa bệ phóng tên lửa.
Giọng Kami lạnh lùng ra lệnh, anh sau đó liếc nhìn màn hình hiển thị trạng thái hệ thống vũ khí. Năm quả tên lửa dẫn đường đã sẵn sàng. Mục tiêu: hai chiếc xe cướp còn lại đang cố gắng chạy trốn.
Kami nói thêm, một thoáng hài hước đen tối hiếm hoi xuất hiện trong giọng nói.
-Và...chúc mừng buổi chiều và chúc may mắn... cho bọn chúng.
Đó là một câu nói cửa miệng của một nhân vật trong bộ phim cổ điển về chiến tranh mà Kami từng xem.
Trên nóc xe, Lucas nghe thấy lệnh của Kami. Cậu nhìn hai chiếc xe cướp đang cắm đầu chạy phía sau, rồi lại nhìn về phía trước, nơi màn hình hiển thị khoảng cách đến điểm hẹn đang giảm dần. Cậu nhún vai, vẻ mặt vẫn còn chút tiếc nuối vì chưa được “chơi đùa” thỏa thích.
Cậu rời khỏi tháp súng máy, bước nhanh ra rìa nóc chiếc Pegasus, đối mặt với hai chiếc xe đang chạy trốn. Rồi với một vẻ mặt nghiêm trang giả tạo, cậu giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, đặt lên trán, thực hiện động tác chào kiểu nhà binh của quân đội Hoàng gia Anh, theo một hành động đầy vẻ chế nhạo và khinh bỉ nhất.
Những tên cướp trên hai chiếc xe còn lại, nhìn thấy hành động của Lucas qua kính chắn gió đầy vết đạn, đương nhiên không hiểu ý nghĩa sâu xa của nó. Chúng chỉ cảm thấy bị sỉ nhục và khiêu khích đến tột độ. Sự sợ hãi bị cơn giận dữ lấn át trong giây lát. Một vài tên giơ súng lên, bắn loạn xạ về phía Lucas.
“Đồ khốn kiếp! Tao sẽ giết mày!”
Lucas nhanh chóng lùi lại vài bước để tránh những viên đạn lạc, tiếng đạn rít qua chỗ cậu vừa đứng. Cậu cười khẩy, rồi quay sang nhìn vào khoảng không bên trái mình, nơi cậu đoán Reinhard đang ẩn nấp.
-Thấy chưa? Bọn này chẳng thân thiện tí nào cả, đúng không Rein?
Lucas nói chuyện một mình như thể Reinhard đang đứng ngay cạnh.
-Này, sau vụ này làm ván cờ vua không? Tôi nghe nói cậu chơi cờ giỏi lắm. Mẹ kiếp! Lão già Kami thì lúc nào cũng kêu bận này bận nọ, tìm mãi chẳng được đối thủ nào xứng tầm.
Cậu vẫn tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý rằng Reinhard thực tế đang ở góc dưới bên phải của nóc xe, càng xa bệ phóng tên lửa càng tốt, đề phòng nhiệt lượng và sóng xung kích từ vụ phóng có thể ảnh hưởng đến bộ đồ tàng hình hoặc chính cậu.
Đột nhiên, chiếc Pegasus lại tăng tốc một cách cực kỳ đột ngột. Lực gia tốc lớn đến mức Lucas loạng choạng, suýt ngã ngửa. Cậu may mắn phản ứng kịp, hai tay vội vàng bám chặt vào thành tháp súng máy để giữ thăng bằng. Chiếc xe khổng lồ lao vút đi như một con tàu vũ trụ rời bệ phóng, bỏ lại hai chiếc xe cướp đang ngơ ngác phía sau.
Bọn cướp trên hai chiếc xe đó chỉ biết tròn mắt nhìn theo. Chúng hoàn toàn không ngờ chiếc xe thương nhân tưởng chừng nặng nề kia lại có thể đạt được tốc độ kinh hoàng như vậy. Kim đồng hồ tốc độ trên bảng điều khiển xe của chúng đã vượt quá mốc 100 km/h, nhưng khoảng cách với chiếc Pegasus vẫn ngày càng xa.
Nhìn chiếc xe bị phá hủy tan tành của đồng bọn vẫn còn cháy âm ỉ trên đường, nhìn cái xác bị cán nát của tên mặc đồ tàng hình, và giờ là tốc độ đáng sợ của chiếc Pegasus, cuối cùng chúng cũng nhận ra sự thật phũ phàng: chúng không có cửa thắng. Tiếp tục bám đuôi và gây chiến chỉ có nghĩa là đi theo con đường của những kẻ đã chết.
Sự sợ hãi hoàn toàn áp đảo. Hai chiếc xe cướp còn lại của đội Chartres đồng loạt giảm tốc độ, từ bỏ cuộc truy đuổi. Chúng quyết định chỉ cần hoàn thành nốt vai trò còn lại của mình, giữ cho bầy quái vật không bị phân tán quá xa cho xong chuyện. Ít ra tiền công từ những tên đồng đội xấu số kia sẽ được chia đều lại cho chúng. Một chút an ủi nhỏ nhoi trong thất bại cay đắng.
Chẳng mấy chốc, chiếc Pegasus đã bỏ xa hai chiếc xe cướp còn lại hơn nửa dặm. Lúc này, trên nóc xe, năm cửa hầm chứa tên lửa được ngụy trang kỹ lưỡng từ từ mở ra, để lộ những đầu đạn màu xám bạc bên trong. Hệ thống ngắm bắn tự động đã khóa chặt vào tín hiệu nhiệt và hình ảnh của hai chiếc xe đang chạy phía sau.
Reinhard, thấy cửa hầm mở ra, lập tức chạy thục mạng về phía đầu xe, nấp kỹ sau bệ súng máy, đề phòng mảnh văng hoặc sóng xung kích.
VÚT! VÚT! VÚT! VÚT! VÚT! Năm quả tên lửa dẫn đường cỡ nhỏ nhưng uy lực cực mạnh đồng thời rời bệ phóng, kéo theo những vệt khói trắng dày đặc, vẽ thành năm đường cong hoàn hảo trên bầu trời xám xịt, lao thẳng về phía hai mục tiêu đã định.
Những tên cướp trên hai chiếc xe còn lại đang cố gắng giữ khoảng cách an toàn với bầy quái vật, đột nhiên nhìn thấy năm vệt sáng đang lao tới với tốc độ kinh hoàng. Tiếng rít của động cơ tên lửa ngày càng lớn. Sự hoảng loạn tột độ lại một lần nữa xâm chiếm chúng.
“Tên lửa! Chết tiệt! Nó bắn tên lửa!”, “Tăng tốc! Tăng tốc lên! Chạy đi!”, “Không kịp đâu! Chúng ta chết chắc rồi!”
Hai tên tài xế điên cuồng nhấn ga, cố gắng tăng tốc để thoát khỏi quỹ đạo của tên lửa, hoặc ít nhất là thoát ra khỏi phạm vi sát thương của vụ nổ. Nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Tốc độ của những chiếc xe địa hình dù có nhanh đến mấy cũng không thể nào so bì được với tốc độ của tên lửa đã khóa mục tiêu. Chúng chỉ có thể bất lực nhìn những vệt sáng tử thần ngày càng lớn dần trong kính chiếu hậu.
BÙM! BÙM! Hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên gần như cùng lúc, làm rung chuyển cả mặt đất. Năm quả tên lửa đã đánh trúng mục tiêu một cách hoàn hảo. Hai chiếc xe địa hình còn lại bị thổi tung thành hàng ngàn mảnh vụn trong những quả cầu lửa khổng lồ, nhấn chìm trong biển lửa và khói đen. Sức công phá khủng khiếp của tên lửa tạo ra những hố sâu hoắm trên mặt đường, sóng xung kích lan tỏa ra xung quanh, thổi bay cả những mảnh vỡ lớn của các tòa nhà gần đó.
Ngay lập tức không còn bất kỳ tín hiệu sự sống hay tín hiệu điện tử nào từ hai chiếc xe đó nữa. Chỉ còn lại những đám cháy dữ dội, những cột khói đen ngòm bốc cao lên bầu trời, và mùi thuốc nổ nồng nặc hòa lẫn với mùi kim loại nóng chảy.
Đội cướp từ Chartres, những kẻ dám sử dụng bầy quái vật làm vũ khí, giờ đây đã bị xóa sổ hoàn toàn khỏi bản đồ chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi. Chỉ còn lại đám quái vật khổng lồ, mất đi sự dẫn dắt, bắt đầu trở nên hỗn loạn và hung dữ hơn, nhưng vẫn theo bản năng đuổi theo nguồn tiếng động và sự hỗn loạn phía trước, chiếc Pegasus to lớn.
-
Ferris lúc này đang chỉ đạo nhóm cướp của mình dẫn theo bầy quái vật từ hướng Le Mans tiến gần đến điểm hẹn. Hắn nhíu mày khi nhìn thấy những cột khói đen bất thường bốc lên từ phía đội Chartres dù khoảng cách vẫn còn khá xa so vị trí đoàn xe thương nhân. Đồng thời hệ thống radar trên xe chỉ huy của hắn hiển thị dữ liệu vị trí và tốc độ của nhóm có những biến động lạ. Tốc độ đột ngột tăng vọt trong một khoảng thời gian ngắn, rồi lại giảm xuống, và giờ là những cột khói kia.
Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi vào tâm trí Ferris. Hắn lo lắng rằng lũ đàn em ở đội Chartres, vì quá phấn khích khi chiếm được chiếc xe kia đã hành động ngu ngốc. Có thể chúng đã sử dụng vũ khí hạng nặng một cách bừa bãi để “ăn mừng”, gây ra những vụ nổ lớn, và tệ hơn, làm kinh động lũ quái vật mà chúng đang dẫn dụ.
Ferris kiểm tra lại khoảng cách ước tính giữa đội Chartres và bầy quái vật trên màn hình radar. Khoảng cách dường như đang giãn ra nhiều hơn so với tính toán ban đầu. Điều này cực kỳ nguy hiểm. Nếu lũ quái vật bị hoảng sợ và chạy chậm lại hoặc phân tán, kế hoạch tạo gọng kìm tại điểm hẹn sẽ thất bại. Việc kiểm soát một bầy quái vật lớn đã khó, kiểm soát một bầy đang hoảng loạn còn khó hơn gấp bội. Điều này có thể ảnh hưởng trực tiếp đến sự an toàn của nhóm hắn và nhóm mục tiêu mà chúng đang nhắm tới.
Không thể chần chừ thêm, Ferris lập tức kích hoạt kênh liên lạc riêng tới thiết bị của Bryan, hắn không hề biết rằng mình đang kết nối với một AI giả lập do Kami điều khiển, sử dụng chính giọng nói của Bryan đã được ghi lại và phân tích.
-Bryan! Trả lời ngay! Đội của mày đang làm cái trò quái quỷ gì ở đó vậy hả?!
Ferris gắt lên, giọng đầy vẻ bực bội và lo lắng.
-Sao tự nhiên lại tăng tốc đột ngột như điên vậy? Rồi mấy vụ nổ lớn đó là sao? Đừng nói với tao là chúng mày gây ra nhé?!
Ở đầu dây bên kia, AI của Kami, với giọng nói giống hệt Bryan, lập tức đáp lại một cách tự nhiên, thậm chí còn có chút ngượng ngùng và phấn khích giả tạo.
-Ái chà! Sếp! Sếp gọi ạ? À... ờ... không có gì đâu sếp ơi! Chỉ là... bọn em vừa mới ‘xử lý’ xong chiếc xe thương nhân kia, chiếm được xe ngon quá nên anh em hơi hăng máu một chút! Chạy nhanh ăn mừng ấy mà! Mấy thằng nó phấn khích quá nên bắn vài phát RPG lên trời... ăn mừng chiến thắng thôi sếp ạ! Haha!
AI cố gắng bắt chước tiếng cười gượng gạo của Bryan.
Ferris nghiến răng.
-Ăn mừng?! Chúng mày bị điên hết rồi à?! Ăn mừng cái kiểu đó rồi làm lũ quái vật sợ hãi chạy toán loạn đi thì sao?! Ai chịu trách nhiệm hả?! Tao cảnh cáo chúng mày, việc vừa rồi mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch chung, ảnh hưởng đến nhóm tao và mục tiêu chính, thì đừng mong tao chia tiền công một cách công bằng sau vụ này! Nghe rõ chưa?! Và cả cái chiếc xe thương nhân chúng mày vừa cướp được nữa, đừng có mong mà giữ lấy nó!
AI “Bryan” vội vàng đáp lại, giọng điệu tỏ ra hối lỗi và cam đoan.
-Ấy ấy, sếp bình tĩnh! Bọn em biết lỗi rồi! Bọn em đang chạy chậm lại đây! Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát mà sếp! Sếp cứ yên tâm! Lũ quái vật... ờ... chúng vẫn đang bám theo sát nút phía sau bọn em đây này! Không vấn đề gì đâu ạ!
Ngay lập tức, hệ thống của Kami gửi đi một tín hiệu giả cập nhật, điều chỉnh lại khoảng cách hiển thị trên radar của Ferris, cho thấy đội Chartres đang giảm tốc và bầy quái vật đang dần thu hẹp khoảng cách trở lại.
Ferris nhìn chằm chằm vào màn hình radar. Dữ liệu hiển thị có vẻ đã ổn định trở lại. Hắn thở phào nhẹ nhõm một chút, nhưng sự nghi ngờ vẫn còn lởn vởn trong đầu. Cái cách chiếc xe thương nhân kia xuất hiện, và giờ là hành động ăn mừng ngu ngốc của đám Bryan, có gì đó không ổn. Nhưng hiện tại, hắn không có bằng chứng cụ thể nào, và kế hoạch chính vẫn đang diễn ra. Hắn không thể để sự nghi ngờ làm ảnh hưởng đến toàn bộ chiến dịch.
-Nghe đây, Bryan!
Ferris nói, giọng trầm và đầy đe dọa.
-Thêm một lần nữa chúng mày làm trái lệnh hoặc gây ra chuyện ngu ngốc nào khác, thì đừng trách tao độc ác. Đặc biệt là thằng chỉ huy tạm thời Tyler và mày đấy, Bryan, thằng chịu trách nhiệm liên lạc chính. Không những tiền công không có một xu, mà đến cái xác cũng đừng mong còn nguyên vẹn mà chôn. Rõ chưa?
-Rõ! Rõ thưa sếp!
AI “Bryan” đáp lại một cách ngoan ngoãn.
-Bọn em tuyệt đối sẽ không làm sếp thất vọng nữa đâu ạ!
Ferris hừ lạnh một tiếng rồi dập máy. Hắn quay lại tập trung vào việc điều khiển nhóm của mình và bầy quái vật khổng lồ đang gầm rú phía sau, cố gắng gạt bỏ những nghi ngờ sang một bên.
Hắn không hề biết rằng, kẻ mà hắn vừa đe dọa chỉ là một chương trình máy tính tinh vi. Hắn không hề biết rằng, đội Chartres mà hắn tin tưởng đã hoàn toàn bị xóa sổ. Hắn không hề biết rằng, chiếc Pegasus “vô hại” kia, dưới sự điều khiển của Kamikaze, giờ đây đang nắm giữ toàn bộ thông tin liên lạc, giả mạo vị trí, và đang chuẩn bị cho màn kịch tiếp theo trong ván cờ chết người này.
Bên trong chiếc Pegasus, Kami tắt kênh liên lạc giả lập với Ferris. Một nụ cười lạnh lẽo lại hiện lên trên môi. Màn kịch đã thành công, Ferris tạm thời bị đánh lừa. Anh đã câu kéo được thêm thời gian quý báu.
Nhưng Kami biết rằng, đây mới chỉ là bắt đầu. Cuộc chạm trán thực sự, cuộc đối đầu với lực lượng chính của Ferris và bầy quái vật thứ hai từ hướng Le Mans đang đến rất gần. Và lần này, sẽ không còn chỗ cho những màn kịch hay sự may mắn nữa. Chỉ có hỏa lực, chiến thuật, và sự tàn nhẫn mới quyết định kẻ sống sót cuối cùng trên vùng đất hoang Chartres này.
Kami liếc nhìn màn hình radar một lần nữa. Đàn quái vật phía sau vẫn đang bám theo. Tín hiệu của nhóm Ferris từ Le Mans ngày càng rõ nét. Anh hít một hơi sâu, sự tập trung trở lại mức cao nhất. Bàn tay lướt trên bảng điều khiển, kiểm tra lại tình trạng vũ khí, năng lượng, và các hệ thống phòng thủ của Pegasus.
Trận chiến thực sự sắp bắt đầu.


0 Bình luận