Gió rít qua những khe hở của các tòa nhà đổ nát, mang theo bụi cát và mùi ẩm mốc đặc trưng của vùng đất hoang Chartres. Bầu trời xám xịt, nặng trĩu như một tấm chì khổng lồ, hắt thứ ánh sáng yếu ớt, lạnh lẽo xuống cảnh quan tan hoang bên dưới. Mặt đường nhựa nứt nẻ, lỗ chỗ, bị rễ cây dại xâm chiếm, tạo thành một mê cung nguy hiểm cho bất kỳ phương tiện nào dám bén mảng.
Giữa khung cảnh tiêu điều đó, chiếc Pegasus đang lăn bánh một cách chắc chắn nhưng thận trọng. Động cơ gầm rú một cách đều đặn, âm thanh trầm đục vang vọng giữa sự tĩnh lặng chết chóc, như tiếng thở của một con quái thú cơ khí đang di chuyển qua lãnh địa của mình.
Bên trong khoang lái, Kami ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế điều khiển, đôi mắt không rời khỏi loạt màn hình đa chức năng đang nhấp nháy trước mặt. Ánh sáng xanh lục và cam từ các bảng điều khiển hắt lên, làm nổi bật những đường nét cương nghị, già dặn như một người lính lâu năm trên chiến trường. Bàn tay đeo găng chiến đấu lướt nhanh trên bảng điều khiển cảm ứng, các ngón tay gõ lách cách một cách dứt khoát, điều chỉnh các thông số, kiểm tra tình trạng hoạt động của chiếc Pegasus.
Sự tập trung của Kami lúc này gần như tuyệt đối, không chỉ đơn thuần là lái xe, mà anh đang xử lý hàng loạt thông tin, phân tích dữ liệu, và đưa ra những phán đoán sống còn trong một môi trường mà một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể đồng nghĩa với cái chết. Màn hình chính hiển thị hình ảnh thu được từ camera phía trước, quét qua những đống đổ nát và các chướng ngại vật. Một màn hình phụ bên phải hiển thị bản đồ địa hình 3D được cập nhật liên tục, đánh dấu lộ trình đã định sẵn bằng một đường màu xanh lá cây.
Nhưng sự chú ý chính của Kami lại đổ dồn vào màn hình radar quét môi trường lớn ở bên trái. Nó giống như một con mắt điện tử đang nhìn thấu màn sương mù của sự hỗn loạn. Một mảng lớn, dày đặc các chấm đỏ li ti đang lúc nhúc, di chuyển với tốc độ đáng báo động ở góc phần tư phía trên bên trái của màn hình. Chúng giống như một đàn kiến lửa khổng lồ đang sôi sục, lan rộng, phủ kín một vùng không nhỏ.
Dòng chữ số màu cam bên cạnh cho biết khoảng cách ước tính: 1.987 mét và đang giảm dần. Tốc độ trung bình: 75 km/h. Số lượng ước tính: Vượt quá khả năng đếm chính xác của cảm biến tầm xa, chỉ có thể ghi nhận là “Đám đông cấp độ Keter”, một thuật ngữ chỉ sự nguy hiểm cực độ, một bầy đàn có khả năng áp đảo và hủy diệt mọi thứ trên đường đi của chúng.
Đó là quái vật. Hàng trăm hoặc có lẽ hàng ngàn sinh vật đột biến, bị cơn đói và bản năng săn mồi nguyên thủy thúc đẩy, đang tạo thành một làn sóng chết chóc càn quét qua vùng đất hoang. Hình dạng của chúng không thể xác định rõ từ khoảng cách này, nhưng Kami biết rằng sự đa dạng trong hình thù không làm giảm đi mức độ đáng sợ mối nguy hiểm trước mắt, răng nanh, móng vuốt, tốc độ, và sự hung hãn vô độ.
Kami khẽ nhíu mày khi anh bắt đầu phóng to hình ảnh thu thập được. Gần rìa của đám đông đỏ rực trên màn hình radar, có bốn chấm xanh lam lớn hơn, di chuyển một cách có tổ chức, gần như song song với hướng di chuyển của bầy quái vật. Chúng không phải quái vật. Chúng là phương tiện cơ giới. Tốc độ của chúng được điều chỉnh một cách khéo léo, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với bầy đàn để đảm bảo không bị mất dấu, như những kẻ chăn cừu đang lùa một đàn thú dữ.
-Chà! Đám cướp đây rồi.
Kami lẩm bẩm, giọng nói trầm và đều, không để lộ chút cảm xúc nào. Khi khoảng cách giữa hai bên đủ gần, hệ thống phân tích mục tiêu tự động trên radar đã xác nhận điều đó, dựa trên tín hiệu nhiệt, hình dáng và phổ năng lượng đặc trưng thu được. Bốn chiếc xe địa hình chuyên dụng cho vùng đất hoang, được trang bị vũ khí hạng nặng. Một kế hoạch táo bạo, liều lĩnh và cực kỳ nguy hiểm đang diễn ra ngay trước mắt, chúng đang sử dụng bầy quái vật như một công cụ, một vũ khí sống để tấn công đoàn xe thương nhân.
Không khí trong khoang lái dường như đặc quánh lại. Sự tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng động cơ đều đều và tiếng lách cách từ các thiết bị điện tử đang liên tục tải thông lên thông tin. Kami hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho nhịp thở ổn định. Anh cần phải tính toán mọi khả năng, mọi biến số trước khi bắt tay hành động.
Trên nóc chiếc Pegasus, gió thổi mạnh hơn, táp vào mặt Lucas đang đứng sau tháp súng máy hạng nặng. Cậu mặc bộ giáp chiến đấu hạng nhẹ, tay đang điều khiển nòng súng xoay qua xoay lại một cách chậm chạp, gần như thờ ơ để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Gương mặt điển trai lộ rõ vẻ chán nản cực độ, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định phía trước, không có chút hứng thú nào với cảnh tượng đổ nát xung quanh. Tiếng gió rít và tiếng động cơ gầm rú dường như chỉ làm tăng thêm sự buồn tẻ của cậu.
-Này Kami!
Giọng nói của Lucas vang lên, pha lẫn tiếng thở dài ngao ngán.
-Anh đang làm cái quái gì mà mất công thế? Nghiêm túc đấy. Sao chúng ta không tìm một chỗ nào đó khuất mắt, ví dụ như sau cái đống đổ nát hình chữ L kia kìa, rồi đợi bọn khốn đó chạy ngang qua, sau đó nhảy bổ ra làm gỏi chúng nó? Nhanh, gọn, lẹ. Xong việc sớm, về nhà sớm.
Lucas tiếp tục làu bàu, tay vẫn xoay khẩu súng một cách vô định.
-Cứ lái từ từ thế này, khác gì mời gọi rắc rối đâu? Chán chết đi được. Tôi thà chiến đấu một trận ra trò còn hơn là ngồi đây chờ đợi trong cái thời tiết chết tiệt này.
Giọng Kami đáp lại qua kênh liên lạc nội bộ, lạnh lùng và hoàn toàn trái ngược với sự sốt ruột của Lucas. Âm thanh rõ ràng, sắc bén, không một chút dao động.
-Im lặng và tập trung, Lucas. Chúng ta đang đóng vai thương nhân. Một chiếc xe vận chuyển hàng hóa thông thường, tình cờ đi ngang qua khu vực này. Mục tiêu là khiến chúng nghĩ rằng chúng ta vô hại, hạ thấp cảnh giác.
Kami dừng lại một giây, để lời nói thấm vào đầu óc có phần đơn giản của Lucas, trước khi tiếp tục giải thích, giọng điệu vẫn đều đều như đọc một bản báo cáo kỹ thuật.
-Một vụ cướp được tổ chức quy mô như thế này, sử dụng cả một bầy quái vật cấp độ Keter làm bình phong và vũ khí, chứng tỏ chúng không phải là lũ tép riu. Chúng đã lên kế hoạch kỹ lưỡng. Chúng sẽ cực kỳ cẩn thận, đề phòng mọi biến số, mọi mối đe dọa tiềm ẩn. Một chiếc xe với vũ trang hạng nặng đột ngột xuất hiện và tấn công phủ đầu sẽ khiến chúng nghi ngờ ngay lập tức. Chúng có thể thay đổi kế hoạch, rút lui, hoặc tệ hơn, tập trung hỏa lực vào chúng ta trước khi chúng ta kịp hành động.
Màn hình radar vẫn nhấp nháy, các chấm đỏ và xanh lam đang tiến lại gần hơn. Kami liếc nhanh qua các chỉ số. Khoảng cách: 1.750 mét.
-Nhiệm vụ của cậu bây giờ là đứng yên trên tháp súng, tỏ ra như một vệ sĩ bình thường đang làm nhiệm vụ cảnh giới. Điều khiển tháp súng một cách tự nhiên, quét qua lại, như thể đang quan sát môi trường xung quanh. Tuyệt đối không được nổ súng trước, dù có chuyện gì xảy ra. Nghe rõ chưa, Lucas? Không. Được. Ra. Tay. Trước.
Kami nhấn mạnh từng từ để chúng khắc sâu vào đầu cậu.
-Nếu, và chỉ nếu, chúng chủ động tấn công chúng ta trước, cậu mới được phép bắn trả. Nhưng khi bắn trả.
Kami dừng lại, giọng hạ thấp một cách đầy ẩn ý
-Hãy cố gắng bắn trật vài viên. Đừng tỏ ra quá nguy hiểm. Chúng ta cần giữ bí mật về hỏa lực thực sự của Pegasus càng lâu càng tốt.
Lucas thở hắt ra một tiếng rõ to qua bộ đàm, sự bực bội không hề che giấu.
-Rồi, rồi, tôi biết rồi! Nói mãi! Nghe đến phát mệt. Đây là lần thứ hai mươi anh nhắc đi nhắc lại câu đó trong vòng nửa tiếng đấy, Kami ạ! Anh nghĩ tôi là thằng ngốc không biết suy nghĩ hả?
Dù làu bàu, Lucas cũng miễn cưỡng điều khiển tháp súng xoay một vòng chậm hơn, cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp hơn một chút, dù vẻ mặt vẫn không giấu được sự chán chường. Cậu ghét việc phải chờ đợi, ghét việc phải tính toán. Đối với Lucas, cách giải quyết tốt nhất luôn là lao thẳng vào và nghiền nát mọi thứ cản đường.
Đột nhiên, Lucas nheo mắt lại, sự chú ý của cậu cuối cùng cũng bị thu hút bởi cảnh tượng đang diễn ra ở phía xa. Cậu nhổm người dậy một chút, tựa khuỷu tay lên thành tháp súng.
-Woa, khỉ thật!
Lucas huýt sáo một tiếng đầy kinh ngạc, giọng điệu thay đổi hẳn, không còn vẻ buồn chán mà thay vào đó là sự tò mò và một chút phấn khích.
-Bọn này chơi lớn thật đấy. Chúng kiếm đâu ra cái ‘tổ’ chất lượng thế kia?
Lucas với tay lấy chiếc ống nhòm quang học công suất lớn được gắn bên cạnh tháp súng, đưa lên mắt và điều chỉnh tiêu cự. Hình ảnh phía bên trái, cách đó giờ chỉ còn khoảng hơn một ki-lô-mét, hiện lên rõ nét. Một biển quái vật đen ngòm đang cuồn cuộn lao tới như một cơn thủy triều sống. Tiếng gầm rú, gào thét hỗn loạn của chúng vọng lại lờ mờ qua tiếng gió. Đủ loại hình thù kỳ dị, gớm ghiếc: những con thú bốn chân với lớp da dày như thép, những sinh vật hình người biến dạng với tứ chi dài ngoằng, những con bọ khổng lồ với bộ hàm sắc như dao cạo... Chúng giẫm đạp lên nhau, điên cuồng lao về phía trước, đôi mắt đỏ ngầu sục sôi bản năng hủy diệt.
Và dẫn đầu cái địa ngục trần gian đó, như đã thấy trên radar, là bốn chiếc xe địa hình hầm hố. Lucas có thể nhìn rõ chúng hơn bây giờ. Chúng được sơn màu xanh rêu loang lổ để ngụy trang, khung gầm cao, bánh xe gai lớn được thiết kế để vượt qua những địa hình hiểm trở nhất của vùng đất hoang. Thân xe gia cố bằng các tấm thép dày, chi chít vết hàn và những vết lõm cũ. Trên nóc mỗi chiếc xe, một khẩu súng máy hạng nặng nòng dài đang được điều khiển bởi một tên cướp đeo mặt nạ. Chưa hết, Lucas còn nhận ra trên ba trong số bốn chiếc xe đó có gắn thêm một bệ phóng nhỏ hơn, rất có thể là súng chống tăng hoặc súng phóng lựu tự động.
-Chết tiệt thật!
Lucas hạ ống nhòm xuống, giọng nói có phần nghiêm túc hơn.
-Anh nói đúng đấy, Kami. Bọn này không phải dạng vừa đâu. Chúng là một đội có tổ chức, trang bị tận răng. Tôi còn thấy rõ một thằng đang vác khẩu RPG trên vai trên chiếc xe đi đầu kìa. Và đằng sau chúng... trời ạ...
Kami tiếp nhận thông tin từ Lucas một cách bình tĩnh. Mọi thứ khớp với phân tích ban đầu của anh.
-Được rồi, nghe đây Lucas. Tình hình đúng như dự đoán. Chúng đang sử dụng bầy quái vật từ Chartres này để tạo áp lực từ một hướng.
Kami chỉ vào một điểm khác trên bản đồ địa hình 3D.
-Và rất có thể, có một nhóm cướp khác, có lẽ là nhóm chính, đang dẫn một bầy quái vật khác từ hướng Le Mans hoặc một khu vực lân cận, tạo thành gọng kìm. Chúng sẽ cố gắng điều khiển hai đàn quái vật giao nhau tại một điểm định sẵn, nơi mục tiêu của chúng đi qua, tạo ra một cái bẫy chết người.
Ngón tay Kami di chuyển trên màn hình, mô phỏng quỹ đạo của hai đàn quái vật và các nhóm cướp.
-Đây là một chiến thuật cực kỳ nguy hiểm và đòi hỏi sự phối hợp chính xác đến từng giây. Chỉ cần một sai sót nhỏ trong việc điều khiển tốc độ hoặc hướng di chuyển, một trong hai nhóm cướp có thể bị chính đàn quái vật mà đồng bọn chúng dẫn theo nuốt chửng. Hoặc tệ hơn, hai đàn quái vật va chạm vào nhau không đúng thời điểm, tạo ra một cuộc hỗn loạn không thể kiểm soát, phá hủy luôn cả mục tiêu lẫn chính bọn chúng.
-Để tránh ‘dẫm chân lên nhau’ theo đúng nghĩa đen.
Kami tiếp tục, giọng đều đều nhưng ẩn chứa sự phân tích sắc bén.
-Bọn chúng buộc phải liên tục thông báo vị trí, tốc độ, tình trạng bầy quái vật và mọi diễn biến bất thường cho nhau thông qua một kênh liên lạc bảo mật. Đó là mắt xích yếu duy nhất trong kế hoạch liều lĩnh này.
Lucas lắc đầu, vẫn không giấu được vẻ thán phục pha lẫn coi thường.
-Tôi biết nói gì bây giờ? Mấy tên này đúng là điên hết chỗ nói. Dám chơi với cả một đàn Keter như thú cưng. Bọn này đầu tư công sức và liều mạng như vậy, chắc chắn thứ chúng định cướp phải có giá trị lắm đây. Không biết là cái gì mà khiến chúng nó bất chấp thế nhỉ? Kim cương? Vũ khí công nghệ cao?
Lucas cười hềnh hệch với câu đùa cuối cùng, một nụ cười không phù hợp với tình huống căng thẳng.
Kami phớt lờ câu đùa nhạt nhẽo của Lucas. Anh không có thời gian cho những suy đoán vô bổ. Mục tiêu của bọn cướp là gì không quan trọng bằng việc làm thế nào để sống sót và có thể kiếm lợi từ tình huống hỗn loạn này. Đôi mắt anh quét qua các chỉ số một lần nữa. Khoảng cách giữa Pegasus và nhóm cướp dẫn đầu giờ chỉ còn hơn 800 mét. Đã đến lúc hành động.
-Chuẩn bị!
Kami ra lệnh một cách ngắn gọn, chân anh nhấn mạnh hơn vào bàn đạp gia tốc.
Động cơ chiếc Pegasus gầm lên một tiếng lớn hơn, đầy uy lực. Chiếc xe nặng nề bất ngờ tăng tốc, lao vút đi như một mũi tên kim loại. Lớp bụi và những mảnh vụn nhỏ trên đường bị thổi tung lên phía sau. Chiếc xe khổng lồ lướt qua những tàn tích hai bên đường với tốc độ chóng mặt, dễ dàng vượt qua mặt nhóm bốn chiếc xe địa hình của bọn cướp ngay tại một ngã tư đổ nát, nơi những cột đèn giao thông gỉ sét nằm chỏng chơ như những bộ xương khô.
Sau khi vượt lên, Kami lập tức giảm tốc độ, điều chỉnh một cách khéo léo để chiếc Pegasus chạy song song và ngang hàng với đoàn xe của bọn cướp, giữ một khoảng cách an toàn nhưng đủ gần để gây chú ý. Hành động đột ngột và có phần thách thức này ngay lập tức khiến bọn cướp giật mình.
Trên chiếc xe địa hình đi đầu, một tên cướp cao lớn vai u thịt bắp, đeo mặt nạ đầu lâu, đang hét vào bộ đàm gắn trên cổ áo. Hắn là Bryan, kẻ chịu trách nhiệm liên lạc chính của nhóm Chartres này. Vẻ hoang mang hiện rõ trong giọng nói của hắn, dù đã cố gắng kiềm chế.
-Sếp! Sếp Ferris, nghe rõ không? Có biến! Có một chiếc xe... khỉ thật, một chiếc xe cỡ lớn vừa xuất hiện! Nó vừa vượt qua chúng tôi ở ngã tư. Hiện đang chạy song song, tốc độ ngang bằng.
Hắn liếc nhìn chiếc Pegasus đồ sộ bên cạnh, cố gắng đánh giá mối đe dọa.
-Trông nó to xác đấy, nhưng... vũ khí có vẻ không tương xứng lắm. Chỉ có một khẩu súng máy trên nóc. Giống như một gã béo chậm chạp, có vẻ vô hại. Chúng tôi xử lý nó nhé, sếp? Coi như quà khuyến mãi?
-
Ở một địa điểm khác cách đó vài ki-lô-mét, bên trong một chiếc xe chỉ huy được ngụy trang kỹ lưỡng hơn, Ferris nhíu mày khi nghe báo cáo từ Bryan. Ferris là một kẻ lọc lõi, kinh nghiệm đầy mình trong thế giới ngầm của vùng đất hoang. Hắn đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ cho một tay cò mồi thông tin để nắm rõ lịch trình di chuyển trên tuyến đường này, đặc biệt là trong khung giờ vàng mà chúng đã chọn để hành động. Theo thông tin hắn có, tuyệt đối không có bất kỳ đoàn xe thương nhân hay phương tiện thợ săn nào đi qua đây vào thời điểm này.
-Một chiếc xe?
Ferris lặp lại, giọng trầm đục đầy vẻ nghi ngờ.
-Mày chắc chứ, Bryan? Thông tin của tao nói rằng tuyến đường này phải hoàn toàn trống trải.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Một biến số không lường trước. Điều này làm Ferris cực kỳ khó chịu. Hắn ghét những bất ngờ, đặc biệt là trong một kế hoạch phức tạp và nguy hiểm như thế này.
Tuy nhiên, Ferris không phải là kẻ dễ dàng mất bình tĩnh. Hắn đã lường trước khả năng có những yếu tố bất ngờ xảy ra. Một chiếc xe thương nhân đơn độc, dù to xác nhưng với chỉ một khẩu súng máy, chưa hẳn là mối đe dọa quá lớn đối với lực lượng được trang bị tận răng của hắn. Có lẽ chỉ là một thương nhân xui xẻo đi lạc đường, hoặc một tay lính đánh thuê đơn độc đang tìm kiếm vận may.
-Được rồi!
Ferris quyết định nhanh chóng. Sự do dự có thể dẫn đến thất bại.
-Cứ xử lý nó đi nếu chúng mày muốn. Coi như chiếc xe đó là phần thưởng thêm cho sự cố gắng của đội Chartres.
Giọng hắn trở nên cứng rắn hơn.
-Nhưng, nghe cho rõ đây, Bryan! Làm cái quái gì thì làm, đừng có ngu ngốc mà khinh địch, và tuyệt đối không được để nó làm ảnh hưởng đến kế hoạch chính, đặc biệt là tiến độ của đội Le Mans đang đến gần điểm hẹn. Trách nhiệm thuộc về chúng mày, và phần thưởng cũng vậy. Đừng làm tao thất vọng.
-Rõ thưa sếp! Đã rõ!
Bryan đáp lại, giọng đầy phấn khích. Hắn không thể chờ đợi để xé xác “gã béo vô hại” kia và chiếm lấy chiếc xe làm chiến lợi phẩm.
Sau khi Ferris ngắt kết nối, Bryan lập tức chuyển kênh sang tần số nội bộ của đội Chartres, giọng hắn giờ đây đầy vẻ hung hăng và tham lam.
-Nghe đây, lũ chó chết! Sếp Ferris nói cứ thoải mái ‘chơi đùa’ với con mồi mới! Chiếc xe bọc thép đó là của chúng ta!
Một tiếng hú hét man dại đồng loạt vang lên từ bốn chiếc xe địa hình. Đám cướp, những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, quen với bạo lực và cướp bóc, lập tức trở nên kích động như thú hoang được thả xích. Máu tham và bản năng hung hãn sôi sục trong huyết quản chúng.
Những tên chịu trách nhiệm điều khiển súng máy trên nóc xe ngay lập tức kiểm tra lại vũ khí, kéo cò lên đạn kêu “rắc rắc” một cách đầy đe dọa, nòng súng đen ngòm đồng loạt hướng về phía chiếc Pegasus đang di chuyển song song. Những tên lái xe nhấn ga, cố gắng thu hẹp khoảng cách, áp sát con mồi béo bở. Tiếng động cơ gầm rú của chúng trở nên gấp gáp, hung tợn hơn.
Trên nóc Pegasus, Lucas cảm nhận rõ sự thay đổi trong thái độ của bọn cướp. Tiếng động cơ gầm rú của chúng, những nòng súng đang chĩa về phía cậu, tất cả đều là những dấu hiệu không thể nhầm lẫn. Tuy nhiên, cậu vẫn phải tuân thủ mệnh lệnh của Kami. Tay cậu nắm chặt cò súng máy, nhưng ngón tay vẫn chưa đặt vào vị trí khai hỏa. Thay vào đó, cậu xoay nòng súng về phía đàn quái vật đang cuồn cuộn như sóng thần ở bên trái, cách đó không xa.
-Đến đây nào, lũ sâu bọ gớm ghiếc!
Lucas hét lên, chủ yếu là để giải tỏa sự bức bối. Cậu nhấn cò.
TẠCH! TẠCH! TẠCH! TẠCH! TẠCH!
Khẩu súng nhả đạn liên tục, tạo thành một đường lửa sáng rực xé toạc không khí xám xịt. Những viên đạn cỡ lớn găm vào đám quái vật đang lao tới gần nhất, xé toạc thịt da, làm gãy xương. Vài con quái vật trúng đạn ngã lăn ra, bị chính đồng loại điên cuồng phía sau giẫm đạp nát bét. Tiếng nổ chát chúa của súng máy hòa lẫn với tiếng gầm rú man dại của bầy quái vật, tạo thành một bản hợp xướng của sự hủy diệt.
Lucas bắn một cách có chủ đích, không nhằm tiêu diệt hoàn toàn mà chỉ để giữ khoảng cách, ngăn không cho bầy đàn áp sát quá gần chiếc Pegasus, đồng thời tạo ra một màn kịch hoàn hảo, một vệ sĩ đang vất vả chống đỡ đám quái vật, không hề để ý đến mối đe dọa từ bọn cướp.
Cậu liếc mắt sang ngang, thấy những chiếc xe của bọn cướp đang tiến lại ngày một gần hơn. Nòng súng của chúng vẫn chĩa thẳng vào cậu và chiếc Pegasus. Cậu có thể thấy rõ sự háo hức và sát khí trong mắt những tên điều khiển súng. Lucas nghiến răng, cảm giác khó chịu và tức giận dâng lên trong lồng ngực. Phải giả vờ yếu thế, phải kiên nhẫn chờ đợi chúng ra tay trước. Điều này trái ngược hoàn toàn với bản năng của cậu.
Và rồi, khoảnh khắc đó cũng đến.
TẠCH! TẠCH! TẠCH! Không phải từ khẩu súng của Lucas. Âm thanh khô khốc, liên tục và đầy ác ý vang lên từ những chiếc xe địa hình. Một cơn mưa đạn từ súng máy hạng nặng của bọn cướp trút xuống chiếc Pegasus như vũ bão. Những viên đạn va vào lớp giáp dày của chiếc xem tóe lửa và tạo ra những tiếng “keng keng” chói tai. Một số viên đạn khác sượt qua tháp súng của Lucas, để lại những vệt xước sáng loáng trên lớp thép.
Một tên cướp trên chiếc xe gần nhất, cố gắng ngóc đầu cao hơn, hướng nòng súng lên phía Lucas. Nhưng chiều cao vượt trội của Pegasus khiến hắn gặp khó khăn trong việc ngắm bắn. Hắn điên tiết vỗ mạnh vào thành xe, hét vào mặt tên tài xế ngồi bên trong.
-Khốn khiếp! Cái xe chết tiệt này cao quá, che hết cả tầm nhìn! Mày! Lái sát vào bên phải thêm chút nữa! Lách ra! Để tao bắn rụng cái thằng chó đang đứng trên nóc xe kia!
Hắn gào lên, nước bọt bắn tung tóe sau lớp mặt nạ.
-Tao sẽ xử lý thằng điều khiển súng máy! Đứa nào liên lạc với mấy xe kia, bảo chúng nó tìm cách lái vào góc chết của nó đi! Tìm cơ hội leo lên nóc, tấn công từ trên xuống! Nhanh lên!
Tín hiệu khiêu chiến đã quá rõ ràng. Chúng đã nổ súng trước.
Lucas gần như bật cười thành tiếng vì sung sướng. Cuối cùng thì cũng đến lúc.
-Được lắm, lũ ngu!
Cậu lẩm bẩm. Không một chút do dự, cậu xoay nòng súng máy 180 độ, hướng thẳng về chiếc xe địa hình vừa nã đạn vào mình. Ngón trỏ siết cò.
TẠCH! TẠCH! TẠCH! Một loạt đạn được bắn ra. Nhưng... có gì đó không đúng. Khác hẳn với lúc tấn công vào đàn quái vật, những viên đạn khi va vào thân chiếc xe địa hình của bọn cướp, chúng chỉ tạo ra những vết lõm nhỏ, nông choẹt, như thể ai đó đang dùng súng hơi bắn vào một tấm thép dày. Thậm chí còn không làm tróc lớp sơn ngụy trang của chúng.
Tên cướp đeo mặt nạ đầu lâu ban đầu giật mình lùi lại, nhưng khi thấy hiệu quả của loạt đạn đáp trả, hắn phá lên cười một cách ngạo nghễ.
-Ha ha ha! Nhìn kìa chúng mày! Nó đang gãi ngứa cho chúng ta đấy à?
Hắn lại tiếp tục nã đạn về phía Lucas, lần này càng thêm hung hãn.
Lucas sững sờ. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu kiểm tra lại bảng điều khiển của tháp súng. Mọi thứ đều bình thường. Nhưng rõ ràng khẩu súng đã bị giảm uy lực một cách đáng kể. Cậu điên tiết hét vào bộ đàm, giọng đầy vẻ khó tin và tức giận.
-Cái đệt, Kami! Anh làm cái trò quái gì với khẩu súng của tôi vậy hả? Sao nó yếu xìu thế này? Tôi nhớ rõ ràng lần kiểm tra gần nhất, nó còn bắn thủng cả tấm thép dày 100mm cơ mà? Sao giờ bắn vào cái xe rởm này mà như muỗi đốt inox vậy? Anh chỉnh sửa nó phải không? Anh không tin tưởng tôi đến mức đó sao?
Sự tức giận của Lucas càng tăng lên khi cậu nhận ra một vấn đề khác. Do góc bắn bị hạn chế bởi thiết kế của tháp súng và chiều cao của Pegasus, cậu không thể hạ nòng súng đủ thấp để bắn trúng những mục tiêu ở quá gần xe, trong phạm vi khoảng 10 mét trở lại. Những chiếc xe của bọn cướp đang cố gắng lợi dụng điểm yếu này, luồn lách vào góc chết đó.
-Và tôi nói thật nhé, Kami!
Lucas tiếp tục ca cẩm, gần như quên mất mình đang ở giữa trận chiến.
-Ai là người thiết kế cái tháp súng ngu học này vậy? Nó hoàn toàn vô dụng khi bị áp sát! Không bắn được bất cứ thứ gì lại gần! Anh ghét cái xe này đến thế cơ à? Hay anh cố tình làm vậy để tôi gặp khó khăn thế?
Một sự im lặng đáng sợ kéo dài vài giây trên kênh liên lạc. Rồi giọng nói của Kami vang lên, lạnh như băng, mang theo một luồng sát khí khiến Lucas rùng mình dù đang ở trên nóc xe, cách Kami một lớp vỏ thép dày.
-Việc này đã được bàn bạc rồi.
Lucas nuốt nước bọt, sự tức giận biến mất tăm, thay vào đó là một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu biết giọng điệu đó. Đó là giọng điệu Kami chỉ sử dụng khi thực sự nghiêm túc, và khi Kami nghiêm túc, tốt nhất là nên làm theo lời anh ta nói, không hỏi thêm câu nào. Lucas lầm bầm một tiếng gì đó không rõ nghĩa rồi quay lại, tiếp tục bắn những loạt đạn yếu ớt về phía bọn cướp, cố gắng tỏ ra đang chống cự quyết liệt trong khi thầm rủa Kami và khẩu súng chết tiệt.
Đúng lúc đó, một tiếng “cạch” nhẹ vang lên từ cửa hông của khoang lái phía dưới, gần chỗ Kami ngồi. Cánh cửa bật hé ra trong một khoảnh khắc cực ngắn, rồi lại đóng sập lại ngay lập tức, gần như không gây ra tiếng động nào đáng kể giữa sự hỗn loạn của tiếng súng và tiếng động cơ.
Lucas, dù đang bận đối phó với bọn cướp và sự bực bội của mình, vẫn thoáng nhìn thấy chuyển động đó qua khóe mắt. Cậu quay đầu lại nhìn về phía cửa xe, bối rối. Không có ai bước ra. Không có gì thay đổi.
-Cái quái gì vậy? Lucas lẩm bẩm một mình. “Reinhard? Có phải cậu vừa ra ngoài không, tên kiệm lời kia?”
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió rít và tiếng đạn bay vun vút.
-
Vài tiếng trước khi kế hoạch diễn ra, tại hòng họp bên trong chiếc Pegasus. Bản đồ điện tử của khu vực Chartres và Le Mans vẫn còn sáng mờ trên màn hình treo tường.
Kami vừa trình bày xong phần chính của kế hoạch: đóng giả thương nhân, tiếp cận mục tiêu, thu thập thông tin, và tùy cơ ứng biến. Kế hoạch khá đơn giản trên bề mặt, nhưng đầy rẫy những yếu tố bất định.
Lucas như thường lệ, gần như ngủ gật trong suốt buổi họp. Cậu chỉ thực sự tỉnh táo và tham gia vào cuộc thảo luận khi Kami dọa sẽ ngắt kết nối thiết bị giải trí cá nhân của cậu vĩnh viễn nếu cậu không tập trung. Ngay khi Kami tuyên bố kết thúc phần họp chính, Lucas là người đầu tiên đứng bật dậy.
-Xong rồi chứ? Tuyệt vời! Kế hoạch nghe cũng được đấy. Giờ tôi về phòng chơi game tiếp đây. Có gì cần thì gọi.
Lucas nói nhanh, không đợi phản ứng của Kami, và biến mất sau cánh cửa khoang của mình với tốc độ chóng mặt. Cậu thực sự ghét những buổi họp bàn kế hoạch dài dòng và nhàm chán. Đối với cậu, hành động mới là chân lý.
Kami thở dài, lắc đầu nhẹ trước sự vô tư của Lucas. Anh quay sang người còn lại duy nhất trong phòng, Reinhard, lúc này vẫn ngồi im lặng trên ghế, lưng thẳng tắp, khuôn mặt vô cảm như một bức tượng.
-Reinhard
Kami gọi, giọng điệu nghiêm túc hơn.
-Phần việc của cậu phức tạp hơn một chút. Chúng ta cần bàn bạc thêm ở khoang lái.
Reinhard không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu và đứng dậy, đi theo Kami về phía trước xe.
Tại khoang lái, Kami mở một ngăn chứa đồ ẩn dưới bảng điều khiển, lấy ra một hộp kim loại nhỏ, bên trong chứa bốn vật thể hình trụ, cỡ bằng viên đạn súng trường nhưng có cấu tạo phức tạp hơn, với những đường rãnh và điểm tiếp xúc tinh vi. Anh đặt chiếc hộp lên bảng điều khiển trước mặt Reinhard.
-Đây là đạn theo dõi công nghệ cao, phiên bản cải tiến.
Kami bắt đầu giải thích, giọng đều đều.
-Nó được thiết kế để bám vào mục tiêu thay vì xuyên thủng. Bên trong chứa một thiết bị định vị siêu nhỏ và một máy xâm nhập tín hiệu SI tầm ngắn. Phần của cậu là sử dụng chúng. Bắn mỗi xe của bọn cướp một viên.
Kami chỉ vào các điểm cụ thể trên sơ đồ cấu tạo của viên đạn hiển thị trên một màn hình phụ.
-Loại đạn này là sản phẩm hợp tác giữa tôi và cậu. Tôi thiết kế nguyên lý, cậu tối ưu hóa cơ chế bắn và quỹ đạo bay. Cậu biết phải bắn vào đâu để tối ưu hóa khả năng bám dính và thu tín hiệu mà không gây nghi ngờ rồi đúng không? Ưu tiên các vị trí gần thiết bị liên lạc hoặc cổng dữ liệu ngoại vi nếu có thể.
Reinhard nhìn chăm chú vào những viên đạn, rồi lại nhìn Kami, không biểu lộ cảm xúc. Cậu không nói, chỉ gật đầu nhẹ một lần nữa, rồi cẩn thận cất hộp đạn vào một chiếc túi chuyên dụng bên hông bộ giáp chiến đấu màu đen của mình. Sự im lặng của cậu không phải là thiếu hiểu biết, mà là sự xác nhận tuyệt đối.
-Thứ hai!
Kami tiếp tục, lấy ra một bộ dụng cụ nhỏ.
-Phiền cậu lên nóc xe, tinh chỉnh lại hai tháp súng máy. Giảm lực bắn xuống mức tối thiểu, chỉ đủ để gây tiếng động và tạo hiệu ứng thị giác là chính, cùng lắm giết được mấy con quái vật nhỏ thôi. Lucas... cậu biết đấy!
Kami khẽ thở dài, một thoáng cảm xúc hiếm hoi lướt qua khuôn mặt cậu.
-Tên này quá hiếu chiến và thiếu kiên nhẫn. Nếu khẩu súng ở trạng thái tối đa công suất ngay từ đầu, tôi e rằng cậu ta sẽ thổi bay vài chiếc xe của bọn cướp trước khi chúng kịp nổ súng, hoặc tệ hơn, giết nhầm một mục tiêu quan trọng nào đó trước khi chúng ta kịp thu thập thông tin. Chúng ta cần chúng còn sống và nói chuyện... ít nhất là trong giai đoạn đầu.
Reinhard nhận lấy băng đạn và bộ dụng cụ, ánh mắt vẫn không đổi.
-Sau khi bắn xong bốn viên đạn công nghệ, cậu hãy tìm một vị trí an toàn và ẩn nấp trên nóc xe. Sử dụng bộ đồ tàng hình quang học. Nằm yên ở đó. Chỉ hành động khi có hiệu lệnh trực tiếp từ tôi
Kami nhấn mạnh.
-Nhiệm vụ của cậu trong giai đoạn đầu chỉ có vậy. Quan sát, chờ đợi, và sẵn sàng chiến đấu khi cần thiết. Có thắc mắc gì không?
Reinhard lắc đầu nhẹ. Đối với cậu, mệnh lệnh rõ ràng, mục tiêu cụ thể. Không cần phải hỏi thêm.
-Tốt. Vậy triển khai nhanh đi. Thời gian không còn nhiều.
Reinhard gật đầu lần cuối, lập tức đứng dậy, không một tiếng động, và rời khỏi khoang lái, biến mất vào bóng tối của hành lang dẫn lên nóc xe. Kami nhìn theo bóng lưng cậu ta, một cảm giác tin cậy mơ hồ thoáng qua. Reinhard có thể kiệm lời, nhưng hiệu quả và sự trung thành của cậu là không thể nghi ngờ.
-
Trên nóc chiếc Pegasus, Lucas vẫn đang lảm nhảm một mình, cố gắng thu hút sự chú ý của “Reinhard” mà cậu tin rằng đang ở đâu đó gần đấy, có lẽ là đang sửa khẩu súng chết tiệt kia. Sự lơ đễnh của cậu gần như lố bịch, đến mức cậu dường như chẳng còn quan tâm đến những làn đạn đang cày xới không khí xung quanh mình từ mấy chiếc xe của bọn cướp. Một phần của sự thờ ơ nguy hiểm này đến từ sự bực tức tột độ với khẩu súng máy “đồ chơi” mà cậu đang phải sử dụng. Bắn mãi không giết được ai, cảm giác bất lực khiến cậu càng thêm khó chịu.
-Này! Reinhard! Tên khốn câm! Tôi biết là cậu đấy!
Lucas nói lớn, cố át đi tiếng súng.
-Tôi tưởng kế hoạch là cậu chỉ xuất hiện để hỗ trợ khi cần thôi chứ? Sao lại ra sớm thế? Định phá kế hoạch của Kami à, tên chết tiệt? Thấy lão già Kami không cằn nhằn gì là cứ tự nhiên làm theo ý mình hả? Cậu phen này chết chắc với anh ta rồi!
Lucas liếc nhìn khẩu súng máy.
-À mà này, nếu cậu đã ở đây rồi thì làm ơn chỉnh lại cái khẩu súng chết tiệt này cho tôi luôn đi! Làm ơn đấy! Lực bắn của nó yếu đến mức nực cười. Bắn vào bọn kia cứ như gãi ngứa ấy! Tôi thề là tôi có thể ném đá còn gây sát thương nhiều hơn!
Bên trong khoang lái, Kami theo dõi mọi diễn biến qua hệ thống camera giám sát dày đặc được bố trí quanh xe, bao gồm cả camera gắn trên tháp súng của Lucas. Nghe thấy những lời lảm nhảm không dứt và thấy sự thiếu tập trung của Lucas, cậu ta thậm chí còn không thèm bắn trả bọn cướp nữa mà chỉ lo nói chuyện một mình, sự khó chịu của Kami dâng lên đỉnh điểm. Anh nghiến răng, kích hoạt kênh liên lạc riêng với Lucas, giọng nói lần này không còn lạnh lùng mà thực sự tức giận.
-Lucas! Quay trở lại điều khiển súng ngay lập tức! Tập trung vào nhiệm vụ!
-Khỉ thật, Kami!
Lucas gân cổ cãi lại, sự bực bội lấn át cả nỗi sợ hãi mơ hồ.
-Nếu anh muốn tôi làm việc hiệu quả, thì đưa cho tôi một vũ khí đàng hoàng đi! Sửa lại khẩu súng này! Tôi sẽ không chiến đấu bằng đồ chơi trẻ con đâu!
Sự kiên nhẫn của Kami đã cạn kiệt. Anh gằn giọng, từng từ như những nhát búa nện vào tai Lucas qua bộ đàm, âm lượng đủ lớn để át đi mọi tạp âm khác.
-NGẬM… CÁI… MỒM… CHẾT TIỆT… CỦA… CẬU… LẠI! NGAY LẬP TỨC!
Lần này, sự đe dọa trong giọng nói của Kami là không thể phủ nhận. Nó không chỉ lạnh lùng mà còn mang theo một uy áp thực sự, một lời cảnh báo cuối cùng. Lucas giật bắn người, mặt tái đi. Cậu ta có thể bướng bỉnh, có thể liều lĩnh, nhưng cậu ta không ngu ngốc đến mức tiếp tục chọc giận Kami khi anh ta đã thực sự nổi điên. Lucas im bặt, lặng lẽ quay lại tháp súng, tay run run nắm lấy cần điều khiển, tiếp tục bắn những loạt đạn yếu ớt về phía bọn cướp đang ngày càng áp sát.
Trong lúc đó, ở một góc khuất trên nóc chiếc Pegasus rộng lớn, gần phía đuôi xe, một bóng người gần như vô hình đang nằm ép mình xuống sàn thép lạnh lẽo. Đó là Reinhard, khoác trên mình bộ đồ tàng hình quang học tiên tiến. Bộ đồ không hoàn toàn biến cậu thành vô hình, mà bẻ cong ánh sáng xung quanh, tạo ra một hiệu ứng khúc xạ mờ ảo, cực kỳ khó nhận biết giữa khung cảnh hỗn loạn và chuyển động liên tục của chiếc xe, đặc biệt là khi cậu giữ yên vị trí. Reinhard di chuyển một cách cực kỳ cẩn thận, mỗi cử động đều được tính toán để tạo ra tiếng động nhỏ nhất, dễ dàng bị át đi bởi tiếng gầm của động cơ, tiếng gió rít, và tiếng súng nổ vang trời.
Reinhard đã ở vị trí này từ lúc rời khoang lái. Cậu đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của Lucas, nhưng khuôn mặt ẩn sau lớp kính mờ ảo của bộ đồ tàng hình vẫn không hề biểu lộ cảm xúc. Nhiệm vụ của cậu là ưu tiên hàng đầu.
Reinhard nâng khẩu súng bắn tỉa chuyên dụng của mình lên, một khẩu súng được thiết kế đặc biệt để bắn loại đạn công nghệ mà Kami đã giao. Nòng súng dài, được gắn bộ phận giảm thanh và ổn định quỹ đạo tinh vi. Cậu bình tĩnh mở nắp che ống ngắm quang học-nhiệt hỗn hợp công suất cao, áp mắt vào thị kính.
Mục tiêu hiện lên rõ nét trong ống ngắm, bốn chiếc xe địa hình của bọn cướp đang di chuyển song song với Pegasus, liên tục bắn phá. Reinhard cần bắn trúng mỗi xe một viên đạn theo dõi. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại vô cùng phức tạp.
Cậu bắt đầu quá trình tính toán phức tạp trong đầu, đồng thời sử dụng hệ thống hỗ trợ ngắm bắn tích hợp trong ống ngắm. Hướng gió và tốc độ gió tại vị trí hiện tại. Khoảng cách chính xác đến từng mục tiêu, liên tục thay đổi do cả Pegasus và xe địch đều đang di chuyển với tốc độ cao. Tốc độ tương đối giữa Pegasus và từng chiếc xe mục tiêu. Độ rung lắc của chính chiếc Pegasus khi di chuyển trên mặt đường gồ ghề. Độ giật của khẩu súng. Và quan trọng nhất, quỹ đạo bay đặc biệt của loại đạn công nghệ này.
Như Kami đã đề cập, và như Reinhard đã tham gia tối ưu hóa, những viên đạn này được thiết kế để có tốc độ đầu nòng tương đối chậm, gần ngang với súng hơi cao cấp, mặc dù kích thước của chúng lại tương đương đạn súng trường tiêu chuẩn. Lý do cho tốc độ chậm này là để giảm thiểu âm thanh khi va chạm và tối đa hóa khả năng bám dính vào bề mặt mục tiêu tại vị trí mong muốn, thay vì bị bật nảy ra hoặc xuyên thủng một cách không kiểm soát. Tốc độ chậm cũng khiến viên đạn cực kỳ nhạy cảm với các yếu tố môi trường như gió và độ rung. Bắn trúng mục tiêu đang di chuyển ở khoảng cách vài trăm mét trong điều kiện chiến đấu hỗn loạn này đòi hỏi sự chính xác gần như siêu phàm.
[Tại sao không đơn giản là tăng tốc độ đạn lên?] Reinhard nhớ lại cuộc tranh luận ngắn gọn với Kami trong quá trình thiết kế. Kami đã gạt đi. Tốc độ cao hơn đồng nghĩa với động năng lớn hơn, khó kiểm soát lực va chạm để chỉ đủ bám dính mà không gây hư hại hoặc tiếng động lớn thu hút sự chú ý. Hơn nữa, tiếng va chạm của một viên đạn tốc độ cao sẽ rất khác biệt so với tiếng đạn súng máy thông thường đang bắn phá liên tục. Những tên cướp có kinh nghiệm, đặc biệt là những kẻ điều khiển súng ở bên ngoài xe, có thể nhận ra sự khác biệt đó.
[Vậy tại sao không gắn công nghệ tàng hình cho chính viên đạn?] Reinhard cũng đã đề xuất phương án này. Kami lại gạt đi, cho rằng đó là sự lãng phí tài nguyên và năng lượng không cần thiết, làm tăng độ phức tạp và chi phí sản xuất. Thay vào đó, Kami chọn giải pháp “đơn giản” hơn: sử dụng Lucas và khẩu súng máy yếu ớt của cậu ta làm mồi nhử, tạo ra đủ sự hỗn loạn và tiếng ồn để đánh lạc hướng bọn cướp, che giấu cho hành động của Reinhard. Đó chính là vai trò thực sự của Lucas trong giai đoạn này: làm bia đỡ đạn và gây nhiễu loạn, chứ không phải tiêu diệt kẻ thù.
[Và tại sao không cứ bắn đại cho viên đạn găm vào xe, bất kể vị trí nào?] Điều đó cũng không được. Để Signal Intruder hoạt động hiệu quả, nó cần được đặt gần các hệ thống điện tử hoặc đường truyền tín hiệu của xe địch. Bắn bừa bãi có thể khiến viên đạn găm vào một vị trí vô dụng. Hơn nữa, việc giết chết một tên cướp hoặc gây hư hại đáng kể cho xe của chúng ở giai đoạn này là điều tối kỵ. Nó sẽ khiến đối phương cảnh giác cao độ, thay đổi chiến thuật, thậm chí rút lui, làm hỏng kế hoạch lớn hơn của Kami.
Mọi tính toán đã hoàn tất. Hệ thống hỗ trợ ngắm bắn hiển thị các điểm ngắm được hiệu chỉnh màu xanh lục trên hình ảnh của bốn chiếc xe mục tiêu. Reinhard hít một hơi thật sâu, nín thở. Ngón trỏ đặt lên cò súng.
PHỤP! Tiếng nổ khô khốc như thể tiếng súng hơi chợt vang lên, gần như bị át đi hoàn toàn bởi tiếng súng máy của Lucas và bọn cướp. Thao tác bóp cò của Reinhard nhanh, dứt khoát và chính xác đến kinh ngạc. Tiếng loạch xoạch nhẹ nhàng sau mỗi lần cậu lên đạn, bốn phát súng cứ thế lần lượt được khai hỏa về phía mục tiêu.
Những viên đạn công nghệ màu xám mờ lao đi trong không khí, xoay tròn theo rãnh nòng. Khi đến gần mục tiêu, một cơ chế khí động học phức tạp được kích hoạt, lớp vỏ ngoài của viên đạn tách ra và bung dù hãm siêu nhỏ trong một phần nghìn giây, làm giảm tốc độ đột ngột ngay trước khi va chạm. Phần lõi hình trụ nhỏ, chứa thiết bị điện tử, tiếp tục bay tới và “đáp” nhẹ nhàng lên bề mặt kim loại của những chiếc xe địa hình tại các vị trí đã được tính toán kỹ lưỡng.
Một viên dính chặt vào gần anten liên lạc trên nóc chiếc xe dẫn đầu, một viên bám vào cửa bên của chiếc thứ hai, gần bảng điều khiển, một viên khác dính vào khung gầm gần trục bánh sau của chiếc thứ ba, và viên cuối cùng nằm gọn trên nắp capo của chiếc xe cuối cùng. Lớp keo siêu dính đặc biệt ở đầu viên đạn đảm bảo chúng bám chặt như đỉa đói.
Như Kami đã dự đoán, giữa tiếng gầm rú của động cơ, tiếng la hét, tiếng súng nổ và sự tập trung cao độ vào việc tấn công chiếc Pegasus, không một tên cướp nào để ý đến bốn vật thể nhỏ bé vừa âm thầm tiếp cận và gắn chặt vào phương tiện của chúng. Những tên điều khiển vũ khí chỉ mải mê bắn phá hoặc gào thét ra lệnh cho tài xế, cố gắng tìm vị trí bắn thuận lợi hơn hoặc luồn vào góc chết của “gã béo” Pegasus. Màn kịch của Lucas, dù cậu ta không hề hay biết vai trò thực sự của mình, đã thành công mỹ mãn.
Bên trong khoang lái, một loạt tín hiệu màu xanh lá cây nhỏ bé đồng loạt bật sáng trên màn hình phụ của Kami. “Mục tiêu đã tiếp cận. SI online. Sẵn sàng xâm nhập.”
Một nụ cười lạnh lùng gần như vô hình, thoáng hiện trên môi Kami. Giai đoạn một hoàn tất. Giờ là lúc giăng lưới.
-Pegasus, kích hoạt chế độ lái tự động theo lộ trình định sẵn.
Kami ra lệnh bằng giọng nói cho hệ thống điều khiển trung tâm.
-Xác nhận. Chế độ lái tự động đã kích hoạt.
Một giọng nói điện tử vô hồn đáp lại.
Chiếc Pegasus tiếp tục di chuyển với tốc độ ổn định, tự động điều chỉnh để duy trì khoảng cách với đoàn xe cướp và tránh các chướng ngại vật trên đường. Kami rời khỏi ghế lái, xoay người ngồi vào chiếc ghế thứ hai, đối diện với một bảng điều khiển phức tạp hơn với nhiều màn hình và giao diện chuyên dụng cho tác chiến điện tử. Bàn tay anh lướt nhanh trên bàn phím ảo, kích hoạt đồng thời cả bốn Signal Intruder vừa được gắn lên xe của bọn cướp.
Trên màn hình chính của bảng điều khiển điện tử, bốn cửa sổ lệnh mở ra, hiển thị dòng dữ liệu đang truyền về từ các SI. Chúng lập tức bắt đầu quét và phát ra sóng cao tần, liên tục điều chỉnh tần số và giao thức để dò tìm và đồng bộ với các tín hiệu liên lạc và truyền dẫn dữ liệu đang hoạt động trên những chiếc xe mục tiêu. Quá trình dò tìm diễn ra nhanh chóng. Các SI khóa chặt vào tín hiệu của hệ thống liên lạc nội bộ, hệ thống định vị, và thậm chí cả các cảm biến trạng thái xe.
Giọng nói điện tử vang lên để thông báo.
-Kết nối được thiết lập. Bắt đầu xâm nhập hệ thống.
Loạt cửa sổ mới hiện lên, hiển thị cấu trúc mạng nội bộ và các lớp bảo mật của hệ thống điện tử trên xe bọn cướp. Kami nheo mắt lại, nhanh chóng phân tích.
-Công nghệ Pháp... nền tảng dựa trên hệ thống cũ của Thụy Sĩ từ khoảng một thập kỷ trước, có cải tiến nhưng cấu trúc lõi vẫn vậy.
Anh lẩm bẩm. May mắn thay, đây là loại hệ thống mà Kami đã từng có kinh nghiệm đối phó trong quá khứ, khi còn làm việc dưới danh nghĩa kĩ sư trao đổi của công ty Miyamoto. Ngay cả khi có những nâng cấp, việc phá vỡ các lớp bảo mật dựa trên nền tảng cũ đối với anh không phải là quá khó khăn.


0 Bình luận