[1304. Ta được sinh ra giữa bóng tối, bị giam cầm và tra tấn suốt thời gian dài trong hang động. Ta vẫn nhớ rõ ánh mặt trời đầu tiên mình nhìn thấy khi bước ra ngoài. Khi ấy, ta đã khóc rất lâu. Đó là lần đầu tiên trong đời, ta cảm nhận được hơi ấm.]
[1305. Và đôi môi của người… cũng ấm áp như thế.]
Đôi tay Bom, vốn đang định khép cuốn sổ lại, chợt khựng lại.
Ánh mắt vô hồn của cô dừng lại ở những ngôi sao nằm rải rác trên trang đầu. Những ngôi sao mà cô đã vẽ thêm vào mỗi khi hiểu rõ hơn về người ấy — giờ đã lên đến mười sáu. Nhưng cô không cần đến ngôi sao thứ mười bảy nữa.
Chậm rãi, cô bắt đầu xóa hết toàn bộ những ngôi sao ấy.
Rồi lấp đầy khoảng trống ấy bằng một ký hiệu mới.
[Nhật ký Quan sát Ahjussi ?]
Mười bảy biểu tượng từng được khắc họa đã tan biến, nhưng không sao cả.
Cô sẽ bắt đầu lại từ số một.
Càng đi sâu, sẽ càng có thêm nhiều biểu tượng được sinh ra.
Và thế là, ngày thường lại tiếp tục.
Dắt tay Gyeoul đến trường tiểu học, sắp xếp thời gian chơi cho cả ba cùng Chirpy — với Kaeul là người giám hộ, lên lại lịch huấn luyện mới với tư cách là giáo viên của Yeorum — anh trở về nhịp sống thường nhật bên các đứa trẻ.
Song song đó, anh tiếp tục giám sát các bản sao, mê cung ngầm và thi thể của Jung Taebaek; qua lại giữa Hiệp hội để điều tra các tổ chức khủng bố phản đối Hiệp hội, đồng thời chuẩn bị cho Nhị Dạ đang cận kề.
Ngày tháng trôi qua trong nhịp sống bận rộn.
Và thi thoảng, Bom vẫn ở bên cạnh anh.
Bom đã viết riêng một bức thư xin lỗi gửi đến Viện và cả Carrot Girl. Còn Carrot Girl, sau vài ngày giận dữ lồng lộn, lại bất ngờ trở nên trầm lặng. Có tin đồn rằng sau khi gặp một người đàn ông nào đó, cô nàng đã thôi không còn nổi đóa ở cả trong lẫn ngoài công ty.
Sau khi phần nào thu xếp được mọi chuyện, Bom thật sự đã ngừng viết tiểu thuyết. Cô ném cặp kính thường đeo mỗi khi viết vào thùng rác.
Sáng hôm ấy, đến giờ ăn sáng.
Yeorum đang quấy phá phần ăn của Kaeul, Gyeoul cũng chen vào góp vui. “Uahh– tránh ra coi hai người kia!” — Kaeul hét lên đầy bực tức.
Bom thì mấy hôm nay lại đối xử với Yu Jitae như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, như thể nụ hôn hôm đó chưa từng tồn tại.
“Gì đấy? Muốn nói gì với em à?” Bom hỏi khi ánh mắt họ chạm nhau.
Cô chẳng hề lộ chút tham lam nào, cũng chẳng tỏ vẻ muốn tìm câu trả lời hay lời giải thích nào cho sự thay đổi trong thái độ của anh. Có lẽ sau nụ hôn, cô đã tự suy ngẫm theo cách của riêng mình, và đây là cách cô lựa chọn để đối diện.
Vậy, anh nên có thái độ như thế nào mới phải?
“Ai mà biết được.”
“Hmmm…”
“Ăn cho xong đi.”
“Anh định đi đâu vậy?”
“Ra ngoài một lát.”
Anh đáp thế rồi quay gót đi, nhưng vừa đến cửa, anh vẫn lặng lẽ ngoái đầu nhìn lại Bom. Hôm nay cả nhà ăn takoyaki. Bom đang vừa trò chuyện với lũ trẻ, vừa thong thả dùng tăm xiên một viên bánh tròn cho vào miệng.
Ngay trước khi viên takoyaki chạm môi, cô khẽ mím môi lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên viên bánh. Rồi liếm đi vệt nước tương và mayonnaise còn dính nơi khóe môi.
Đôi môi đỏ mọng, cùng chiếc lưỡi nhỏ khéo léo tựa mèo con của cô đập vào mắt anh. Cảm giác hoảng hốt ập đến, anh lập tức quay mặt đi.
Từ phía bếp, Bom len lén nhìn anh bằng ánh mắt ranh mãnh, khẽ cười khúc khích rồi mới đưa viên takoyaki vào miệng.
Thật phi lý.
Đã bao lâu rồi Bom mới đùa nghịch anh như vậy — nhưng điều đó chẳng khiến anh vui chút nào.
Ngược lại… lại vô cùng đau đớn.
-------------------------------------------
Có những điều anh từng làm với lục long.
Những việc đó, sai trái và độc ác đến mức không thể tha thứ.
Sau khi thế giới ở vòng lặp thứ tư bị nhấn chìm trong tro tàn, trong hàng trăm lần lặp đi lặp lại mà ký ức anh đã mờ dần, bông hoa ấy từng bị giẫm nát, bị xé rách, bị thiêu cháy — không chỉ một lần, mà là vô số lần. Bông hoa ấy chảy máu, gào khóc, chịu đựng thống khổ suốt một thời gian dài.
Ai đã làm ra điều đó với một bông hoa bé nhỏ như thế?
Là ta.
Dẫu ký ức đã mơ hồ, anh vẫn biết rõ đó là tội lỗi của chính mình.
Anh không cảm thấy tội lỗi vào thời điểm đó, và khi ấy anh có lý do để làm thế. Anh chưa bao giờ làm vậy vì muốn thế, và nếu cần, anh có thể viện đủ loại lý do để biện hộ. Nhưng giờ nhìn lại, anh thừa nhận — đó là tội lỗi. Một tội ác mà anh không hề có ý định chối bỏ.
Thế thì, làm sao anh lại có thể nảy sinh thứ tình cảm gọi là “yêu đương”?
Tất cả những vòng lặp anh từng trải qua, chẳng phải giờ đều trở nên vô nghĩa sao? Anh đâu còn là một thiếu niên tuổi mới lớn, vậy cớ gì lại để mình rung động vào lúc này?
Bom có thể yêu anh — điều đó không sai, vì anh là “người đầu tiên” của cô.
Nhưng Yu Jitae thì tuyệt đối không được phép có tình cảm với Bom.
Bom chỉ là một trong hàng trăm lục long từng xuất hiện trong trí nhớ anh. Ngoại trừ một cá thể, tất cả đều đã gặp kết cục bi thảm. Tất cả bắt đầu từ một biến cố đầy bất hạnh — nhưng chính anh là kẻ khiến bất hạnh đó trở nên tồi tệ hơn.
Anh đã giam giữ, bạo hành, giải phẫu cơ thể các cô gái ấy. Không phải vì lục long có gì đặc biệt — chỉ đơn giản vì bọn họ có sức sống dai dẳng nhất.
Thế mà giờ đây, anh lại có tình cảm với Bom sao?
Để hôn đôi môi từng bị anh bịt kín?
Để ôm lấy thân thể nhỏ bé từng bị anh nghiền nát?
Để lau đi những giọt nước mắt chính anh đã khiến cô rơi?
Để khao khát đôi gò ngực mà anh từng chẳng thèm liếc mắt khi đang mổ xẻ cơ thể cô?
Để dành cho cô sự dịu dàng mà cô từng cầu xin anh hãy kết liễu?
Thật sự sao?
Tình cảm đó — mới thật là ghê tởm và kinh tởm.
Anh chưa từng cầu mong thứ tình cảm này.
Đối với anh, “cuộc sống thường nhật” vốn chỉ là một cái xích độc đáo. Một công cụ anh chưa từng thử dùng, được chọn sau nhiều nghiên cứu để đưa lũ trẻ an toàn trở về nhà. Thế nhưng, chính sợi xích đó giờ lại đang siết cổ anh.
Cảm giác của anh bắt đầu bùng lên một cách khó chịu.
Đó vừa là phiền muộn, vừa là tội lỗi. Sợi xích chết tiệt ấy bắt đầu soi rọi con đường mà anh từng bước qua. Con đường đầy xác thịt và máu tanh, từng được anh giấu kín trong bóng tối, giờ đây lại bừng sáng.
Cuộc sống thường nhật.
Thứ anh từng nghĩ là đáp án cuối cùng, lại trở thành chất độc đang ngấm vào tận xương tủy.
Ánh sáng ấy quá chói lọi. Chỉ đến lúc này, anh mới nhận ra — những điều anh từng đi qua mà không mảy may nghĩ suy, thực chất lại là những tội ác ghê tởm đến phát nôn khi được phơi bày dưới ánh sáng.
Nghĩ đến đó, một góc cảm xúc trong anh bị nhuộm đen bởi căm ghét bản thân. Đến mức anh sẵn sàng cắt cổ chính mình, nếu việc đó có thể mang lại kết quả ý nghĩa.
“…”
Trong đáy sâu của vực thẳm, anh một mình điều chỉnh lại suy nghĩ. Gạt đi sự tự căm ghét, anh bình thản cân nhắc.
Mọi chuyện… vẫn chưa kết thúc.
Vẫn còn một cách để giải quyết tất cả.
Gạt bỏ hoàn toàn thứ tình cảm này.
Và trao cho Bom một tình yêu giả — cho đến ngày cô trở về nhà.
Chỉ cần làm được như vậy, anh có thể tự cách ly bản thân khỏi tội lỗi, và Bom… vẫn sẽ hạnh phúc. Rốt cuộc, với Bom thì tình yêu ấy dù bị phản bội cũng không khác gì. Anh vốn đã là một gã đồ tể loang lổ máu tội, thêm một lời dối trá nữa cũng chẳng sao.
Nhưng vì sao…
Vì sao anh lại đang viện những lời ngụy biện thấp hèn và tự dỗ dành bản thân như vậy, khác hẳn với con người anh trước giờ…
Câu hỏi đó — anh không tài nào tìm ra được đáp án.
Ngay cả lúc này, chỉ cần khép mắt lại, điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh vẫn là đôi mắt màu cỏ cong cong nhìn mình, cùng nụ cười nghịch ngợm chếch nhẹ nơi khóe môi. Nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy, dù đã gặp cô hàng trăm lần.
Yu Bom.
Cô gái điên khùng đó đang làm lung lay cả lịch sử mà anh đã dày công xây dựng.
…Không được.
Một trong những năng lực của Vintage Clock là khả năng ghi lại chính xác những vòng lặp quá khứ. Dù không phải thứ có thể gọi ra tùy ý—vì bản thân Vintage Clock cũng không mấy ưa năng lực này—nhưng giờ đây anh không còn lựa chọn nào khác.
Khoảng thời gian từ sau kết thúc vòng lặp thứ tư đến trước khi vòng lặp thứ năm bắt đầu. Anh dự định sẽ lần giở lại những vòng lặp mà ký ức mình bỗng trở nên mơ hồ một cách kỳ lạ, để tự nhắc bản thân: rốt cuộc là anh đã đem lòng yêu ai.
Hãy mở cánh cửa xưởng của ngươi ra. 【 Vintage Clock (EX) 】
Tuy nhiên, xung quanh vẫn tĩnh lặng lạ thường.
Nhíu mày, Yu Jitae nhìn vào bóng tối sâu thẳm. Ba giây… năm giây… mười giây trôi qua. Không có gì xảy ra, thậm chí Vintage Clock cũng không đáp lại một cách đàng hoàng.
Anh thử một lần nữa.
【 Vintage Clock (EX) 】
Vô ích. Mana anh gửi đi quay về như chưa từng chạm tới thứ gì, đồng nghĩa với việc Vintage Clock đang từ chối cho anh vào xưởng.
Từ trước đến nay, trong tất cả các vòng lặp, đây là lần đầu tiên Vintage Clock khước từ anh như thế này.
“Oi.”
Giữa sự im lặng, anh mở miệng.
“Mở cửa ra.”
Vintage Clock vẫn im lặng.
Tên này đang giở trò gì vậy?
Anh rút lui vào thế giới nội tâm, tiến đến gần quyền năng của Vintage Clock. Dù chưa đạt đến cấp độ quyền năng EX, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy đôi phần.
Giữa thế giới chìm trong sương mù dày đặc, một con chim trắng đang bay trước bức tường khổng lồ.
“Ngươi định mở hay không đấy?”
Con chim trắng vội vã vỗ cánh, liên tục lấy đầu đập vào bức tường. Dường như nó đang tránh né đối thoại một cách có chủ ý, dù nhìn thì có vẻ chẳng hề hấn gì. Có lẽ nó đang bận việc gì đó.
Nhưng mặc kệ, Yu Jitae vẫn hét lên: "Mở cửa ra!"
Con chim trắng càng hoảng hốt, tiếp tục đập đầu vào tường như thể phát cuồng.
Cuối cùng, xem ra nó sẽ không mở cửa.
Thời gian của quyền năng và con người vận hành khác nhau. Không biết sẽ mất bao lâu, mà anh thì không còn thời gian để chờ đợi.
Nếu không buộc được một nút thắt chắc chắn, mối quan hệ giữa anh và Bom sẽ trở thành khởi đầu cho sự diệt vong của vòng lặp thứ bảy.
Không còn cách nào khác—đành xông vào vậy.
【 Vintage Clock (EX) 】
Dồn hết toàn bộ mana, Yu Jitae gõ lên cánh cửa quyền năng. Cánh cửa đã đóng, nhưng chưa bị khóa hoàn toàn. Với lượng mana hiện có, anh có thể cưỡng chế phá cửa.
Khi anh làm thế, thế giới xung quanh đảo lộn.
Và khi mở mắt ra, Yu Jitae đã đứng trong một không gian như vũ trụ. Con chim trắng ở ngay bên cạnh, và cả bức tường mà nó từng đập đầu vào cũng ở đó.
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 bị giật mình! 』
“Sao không chịu mở cửa?”
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 cho biết là chuẩn bị mở cửa rồi mà! 』
Con chim trắng hốt hoảng vỗ cánh, bay vòng quanh Yu Jitae. Khi anh đưa tay ra, nó liền đậu lên tay và vẫy cánh liên tục, trông như đang cố tỏ vẻ dễ thương.
Tên này… đang làm cái trò gì vậy?
Không hỏi thêm nữa, Yu Jitae hướng ánh mắt quan sát bức tường trước mặt.
Chuyện này đã quá lạ rồi, bởi từ trước đến giờ, xưởng của Vintage Clock chưa từng có bức tường nào như vậy. Nhưng ngay khoảnh khắc anh ngẩng lên nhìn, toàn thân Yu Jitae đông cứng.
Thứ gì đó lấp lánh ánh đỏ, hình vuông, đang dõi xuống từ nơi rất xa—một vật thể lạ, đang nhìn chằm chằm vào anh.
Anh vội lùi lại hàng trăm mét để nhìn rõ hơn từ xa, và lúc đó mới nhận ra: đó là một cỗ máy khổng lồ cao tới hàng ngàn mét, mang hình dáng người.
Một cổ máy cực lớn, phức tạp, như thể được chế tạo để bắt chước dáng người. Thứ mà anh tưởng là bức tường, thực chất chỉ là… cái chân của nó.
Yu Jitae hoang mang tột độ—bởi anh thậm chí không thể cảm nhận được điểm tận cùng của sinh thể kia. Một tồn tại vượt xa anh, dù anh đã đạt đến giới hạn của con người nhờ quyền năng và phước lành.
“…Cái quái gì vậy?”
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 cho biết: Không sao cả! 』
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 thông báo: Đối phương không phải kẻ địch! 』
Dù Vintage Clock cố lên tiếng trấn an, nhưng chẳng giúp anh bình tĩnh chút nào. Trong đời, anh chưa từng thấy một thứ nào như vậy.
Rốt cuộc thứ đó là gì…?
Đúng lúc ấy, một thông điệp với khí tức nặng nề đến mức không thể diễn tả, đột ngột tràn vào tâm trí anh.
『 Quyền năng 【 Key (EX) 】 đang dõi theo ngươi. 』
Cảm giác như đang cố nhét một củ cải qua lỗ xu nhỏ—một sức mạnh vô lý ép thứ không thể chứa vào bên trong đầu anh. Cơn đau sắc nhọn xuyên qua não, như thể đầu sắp nổ tung. Nhưng Yu Jitae vẫn cố tập trung vào thông điệp.
Quyền năng EX? Key?
『 Đó là bạn của quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】! 』
『 【 Vintage Clock (EX) 】: (′≧∇≦`) 』
…Bạn?
『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 cho biết: Nó đã dẫn bạn mình tới để giúp ngươi! 』


2 Bình luận