Lần hồi quy thứ tư.
Baby Yellow từng nuôi một con vẹt—một con vẹt trắng tinh, sạch sẽ và xinh xắn. Khi tâm trí rối bời, BY đã bóp cổ con vẹt ấy. Con vẹt sống sót chỉ nhờ một chút may mắn mong manh. Có lẽ vì vậy mà chẳng bao lâu sau, nó mở lồng bay đi, và từ đó không bao giờ quay lại nữa.
Những thứ quý giá thường chỉ lộ ra khi đã mất đi—và chính sự vắng mặt ấy lại khắc sâu vào lòng người. Kể cả những con rồng con cũng vậy.
Đứa trẻ chỉ biết nhận lấy yêu thương, cuối cùng cũng học được cách yêu thương kẻ khác. Nhưng phải đến khi người đó biến mất.
Cuối hành lang dưới lòng đất, có một nơi dường như từng là kho chứa vật phẩm quan trọng. Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ và trắng lấp lánh hiện ra, đối diện với chú gà con.
Kuruk… uuung…
Hai con thú gầm gừ như dã thú rồi từ từ hướng ánh mắt về phía Chirpy.
Chúng trông như một con chó và một con mèo, nhưng thân thể lại mang hình dáng con người. Là [Beastmen (Thú nhân)], loài linh thú có hình dạng gần giống con người nhất.
Từ cơ thể hai con beastmen—phủ đầy lông lá bẩn thỉu như thể đã trải qua vô vàn gian khổ—tỏa ra luồng mana mạnh mẽ.
Sau lưng chúng là một vết nứt không gian dọc đứng, lọt vào tầm mắt của Yu Jitae.
Vết nứt cao chừng 2,5 mét, chạm tới trần phòng ngầm. Nó mở miệng đầy tham lam như muốn nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt. Dù bên trong chỉ là một màu tối mịt, nhưng vết nứt này rõ ràng nối liền với một thế giới khác.
Một “Vết nứt không gian giao thoa”—Intersecting Spatial Fissure.
Có vẻ như bằng loại phép thuật không gian thay thế, chúng đã ổn định vết nứt kết nối đến nơi khác và chuyển nó đến đây.
Hai linh thú hình người bắt đầu tiến về phía chú gà con. Lúc này, Chirpy trông như một quả cầu lông to tròn còn lớn hơn trái bóng rổ, nhưng đứng trước hai con thú cỡ người, nó lại bé nhỏ và yếu ớt đến đáng thương.
Dẫu vậy, chú gà con vẫn đứng yên, không hề lùi bước.
Sau khi tiếp cận, hai con thú cúi người xuống.
Kururung… Meow…
Rồi cả hai đồng loạt cúi đầu.
Hai linh thú này là lũ đã bỏ trốn khỏi Trung tâm chăn nuôi linh thú. Gần một năm qua, chú gà con đã chu du khắp Haytling, thậm chí cả Lair, liên tục chiến đấu với các linh thú đào tẩu khác. Vì thế mà nó thường xuyên bị thương, hết lần này đến lần khác được Bom chữa trị và la rầy.
Ban đầu, linh thú không thích chú gà con. Bọn chúng cho rằng mình đã được tự do sau khi thoát khỏi trung tâm giam cầm.
Thế nhưng sống lẩn trốn ở Lair, tránh khỏi tầm mắt loài người, vốn không phải là tự do thật sự đối với những linh thú có bản năng tìm về quê hương. Chirpy đã lên tiếng, “Chúng ta nên trở về cố hương” và nhờ sức mạnh cùng chính nghĩa, cuối cùng đã thuyết phục được chúng.
Chú gà con luôn ở bên Kaeul.
Vì Kaeul lúc nào cũng mang theo nó, nên mana dồi dào từ cô đã giúp Chirpy dần mạnh lên.
Một linh thú hèn mọn… đã được rồng ban phước.
Nhờ đó, Chirpy càng lúc càng ít bị thương, càng lúc càng mạnh mẽ. Nó thu phục thêm nhiều đồng loại, và phần lớn linh thú sống sót giờ đây đều xem nó là thủ lĩnh. “Tiểu Boss”—bọn chúng gọi nó như vậy.
Sau cùng, chúng tìm được vết nứt đã từng dẫn mình tới thế giới này, rồi ổn định được không gian giao thoa bên trong.
Dù nhìn bằng mắt Yu Jitae thì vết nứt vẫn còn vụng về và bất ổn, nhưng đây là kết tinh của bao nỗ lực mà chú gà con đổ ra.
Hầu hết linh thú còn sống đều đã về quê qua vết nứt ấy.
Lúc này, hai “trợ lý” bắt đầu trò chuyện nghiêm túc với “Tiểu Boss” của mình.
“Chíp chíp. Meo. Kurung. Meooow. Chíp.”
Cuộc trò chuyện của chúng có nội dung như sau:
Mèo: Cậu định ở lại đây bao lâu nữa hả.
Chó: Đúng đó.
Chirpy: Cho tôi ở lại thêm chút nữa đi.
Mèo: Nếu vết giao thoa này sụp thì chấm hết luôn đó. Đã hơn một tháng rồi, có chuyện gì vậy.
Chó: Đúng đó.
Chirpy: Có thể vẫn còn đồng bọn bị bỏ lại.
Mèo: Nói gì kỳ cục vậy. Chúng ta tìm cùng nhau mà?
Chó: Không có nữa đâu.
Chirpy: …
Mèo: Cậu từng là kẻ khăng khăng muốn tự do, thậm chí còn trì hoãn việc biến hình thành người. Giờ cậu lại muốn gì đây? Cứ tiếp tục thế này thì bọn tôi không chờ Boss được nữa đâu.
Mèo: Mà này, mày nói “đúng đó” thêm lần nữa là tao vả đấy.
Chó: …
Tóm lại, phần lớn linh thú đã rời đi, nhưng chú gà con vẫn chần chừ chưa chịu về.
Trông thì dễ thương, nhỏ nhắn vậy thôi, nhưng câu chuyện giữa chúng lại gợi nhớ đến một bộ phim noir[note73189] đầy u uất. Thực tế, chỉ riêng việc này, Chirpy đã từng tấn công hơn ba mươi con người và giết chết bảy linh thú nổi loạn.
Chirpy từng bị cướp khỏi vòng tay mẹ, bị giam cầm, bị kiềm hãm sự phát triển suốt hàng chục năm trong một thế giới xa lạ, thở bằng thứ dưỡng khí không thuộc về mình… Giờ đây, nó chỉ muốn về nhà.
Thế nhưng, đứng trước điều nó khao khát bấy lâu…
“Chíp…”
…chú gà con lại một lần nữa do dự.
Vậy rốt cuộc, nơi phía bên kia vết nứt là gì?
Thế giới nơi các linh thú được sinh ra, nuôi lớn, rốt cuộc trông ra sao?
Yu Jitae đã biết rồi. Anh từng đặt chân tới đó không ít lần.
Ẩn thân trong bóng tối, Yu Jitae lặng lẽ đi ngang qua các linh thú rồi bước vào vết nứt.
Một thế giới mới mở ra trước mắt anh.
Một bầu trời rộng vô tận trải dài đến tận chân trời. Dưới đó là một đại thụ cao tới 7.000 mét, nơi cư ngụ của vô vàn linh thú và loài chim.
Cái cây ấy mang tên World Tree—Cây Thế Giới. Được tạo thành từ một nhánh của Yggdrasil, Cây Thế Giới thật sự, nhưng hiện giờ đã bắt đầu héo úa và cạn kiệt sức sống.
Xung quanh nơi sinh sống của linh thú và beastmen là những ngôi nhà có cửa, có cửa sổ và mái che. Còn có cả đài phun nước và tượng đá.
Thế giới này có tên là [Anum].
Đây không phải phòng 301. Mà là quê hương thật sự của chú gà con.
Vì nằm ở một chiều không gian gần kề, nên trong những vòng lặp ký ức mơ hồ kia, anh từng đến đây vài lần khi cần.
Ngước nhìn xuống, anh thấy đại thụ đang khô cạn. Ở những vòng lặp trước, cái cây này luôn bị thiêu rụi thành tro.
Dòng chảy định mệnh của Anum – thư anh vẫn chưa can thiệp vào. Và vì chưa can thiệp, nên số phận nơi đây cũng chẳng khác gì những lần trước.
Ngay cả khi Chirpy quay về, nó cũng sẽ chết không bao lâu sau đó.
Dĩ nhiên, anh chẳng hề bận tâm tới chuyện sống chết của chú gà con. Việc cái cây này chết, hay bầy linh thú mất chốn dung thân, hoàn toàn không liên quan tới anh.
Nhưng trái tim của con Kim long trong vòng lặp này… thì không được phép bị tổn thương.
Vì lẽ đó, suốt mấy tháng qua, anh đã dõi theo chú gà con, bí mật cài đặt vô số thiết bị nhỏ tại thế giới này.
“Xử lý lẹ rồi đi ăn cơm thôi nào~!”
Anh quay đầu. Ở gần trung tâm đại thụ là một cấu trúc máy móc khổng lồ có hình dáng tựa cá voi. Nhìn sơ qua thì như một cánh máy bay rơi rụng, nhưng dài tới 30 mét, lớn chẳng khác gì cá voi.
Bên cạnh đó là những linh thú hải ly đội nón bảo hộ đang miệt mài chuyển gỗ và kim loại.
“Này này! Ê bạn kia, cẩn thận chút coi!?”
Một linh thú hải ly hét về phía nhóm đồng loại. Nhóm kia đang khiêng thứ gì đó, bên trong lấp ló lõi mana phát sáng.
“Cẩn thận vào! Vỡ lõi là xong đời hết đấy! Chúng ta không có nguồn thay thế đâu! Lúc đó biết ăn nói sao với Đại Tiên Tri hả!?”
““Xin lỗi đại ca~!””
“Làm lại! Từ từ thôi!”
Đám hải ly lại tiếp tục cẩn thận di chuyển lõi mana.
Kẻ hồi quy lặng lẽ ngắm nhìn đại thụ sắp sụp đổ… nhìn bầy linh thú chen chúc trong cõi tạm… nhìn cỗ máy hình cá voi khổng lồ… rồi quay đi.
[Cậu đã định rời đi rồi sao?] Ngay khoảnh khắc sắp quay lưng rời khỏi, một giọng nói vang lên trong tâm trí anh. Anh ngoái đầu lại, ánh mắt hướng xuống gốc đại thụ – thế giới thụ đang trò chuyện với anh.
“Ừ. Có vẻ ngươi đã tìm ra rồi nhỉ.”
[Chúng ta chỉ làm theo lời chỉ dẫn của cậu mà thôi. Tuy nhiên, dường như thứ đó... không thuộc về chiều không gian này.]
Dù cây cối vốn chẳng có đôi mắt, Yu Jitae vẫn cảm nhận được ánh “nhìn” của thế giới thụ, hướng về cấu trúc cơ khí khổng lồ kia.
“Thứ đó là của ngươi.”
[Không. Ta dám chắc trong suốt tám ngàn năm tồn tại, chưa từng thấy qua vật gì như vậy cả.]
“…”
[Nhân ngày hôm nay, ta muốn hỏi. Vì lý do gì, cậu lại dẫn dắt chúng ta đi trên con đường của sự sống?]
Yu Jitae không trả lời. Anh không thể nói cho cái cây biết rằng mình đang vặn xoắn dòng chảy định mệnh của thế giới, chỉ vì một cô rồng vàng còn non nớt đang dần trưởng thành về mặt tinh thần.
Cứ như thể nơi này – [Anum] và [Thế giới thụ] – chỉ là một sân khấu giả lập, được Yu Jitae sắp đặt. Mọi sinh vật sống, kể cả thế giới thụ, đều chỉ là diễn viên trong vở kịch do kẻ hồi quy viết nên.
Nhưng chẳng có lý do gì để nói ra sự thật đó cả.
[Ngươi có phải là "Người thực thi Thiên mệnh"?]
Cái cây hỏi liệu anh có phải là một đấng cai quản. Yu Jitae khẽ lắc đầu, rồi lên tiếng.
“Ta sẽ quay lại, không lâu nữa thôi.”
[Tuỳ ngươi, hỡi kẻ tiên tri.]
--------------------------------------------
Chú gà con Chirpy vẫn thường chơi với Kaeul vào ban ngày và cuộn tròn trong vòng tay cô bé mỗi đêm. Muốn ở bên Kaeul lâu nhất có thể, nó ở lại căn hộ 301 đến tận cùng, ngay cả khi đám thuộc hạ của mình đã lần lượt trở về. Và vì Kaeul rất yêu quý “gà con”, nên Chirpy vẫn giữ nguyên hình dạng đó, dù đã có thể hóa thành hình người.
“Ahjussi… Nếu, nếu em không muốn để nó đi, nhưng nó lại muốn đi, thì em vẫn phải để nó đi đúng không?”
Ngay sau khi nhận ra chú gà con rồi sẽ rời xa mình, Kaeul đã hỏi anh như thế.
“Tất nhiên rồi.” – anh đáp.
“Dù em… thật sự, thật sự không muốn để nó đi?”
“Đó chính là chia ly.”
“Dù em chẳng hề mong đến điều đó? Dù vậy vẫn phải chia ly sao?”
“Em là ai mà có thể giữ nó lại?”
“Em á? Một con rồng… rất, rất, rất yêu quý Chirpy…”
Yu Jitae nhìn sâu vào đôi mắt vàng óng của đứa trẻ. Dù là người giám hộ, anh vẫn chưa từng hiểu thế nào mới là cách sống đúng đắn cho một người bảo vệ loài rồng. Việc anh có thể làm, là ngày qua ngày suy nghĩ về điều đó.
Nhưng anh hiểu, dù có nắm trong tay quyền năng mạnh mẽ đến đâu, cũng chẳng thể bảo vệ được trái tim của ai đó. Vậy nên anh nhẹ nhàng nói với cô bé:
“Kaeul.”
“Vâng.”
“Mọi khởi đầu… đều có một kết thúc.”
“Vâng…”
“Có gặp gỡ… thì phải có chia ly.”
“… Vâng.”
“Không thể quay lưng tránh né điều đó.”
“Em… em không muốn đâu… Em chỉ muốn trốn chạy thôi…”
“Dù em có trốn tránh, thì đến cuối cùng, nó vẫn sẽ hiện diện trước mắt em. Lúc ấy, em sẽ hối hận vì đã không đối diện từ sớm.”
“…”
Vậy em phải làm gì đây? – cô bé hỏi, và Yu Jitae đáp:
“Em phải chuẩn bị… cho một cuộc chia ly thật đẹp.”
“Làm gì có cuộc chia ly nào là đẹp chứ?” – cô bé hỏi lại.
“…”
“Thật kỳ lạ. Làm gì có chuyện chia ly lại là điều tốt… Trên đời này làm gì có chia ly nào tốt đẹp chứ…”
Những lời của Yu Jitae như đập vỡ con đê đang ngăn dòng cảm xúc trong lòng Kaeul. Đứa trẻ bật khóc, nước mắt nhỏ từng giọt trên nền nhà, và sau nửa ngày khóc nức nở, cuối cùng lặng lẽ cất lời:
“Nếu chúng ta chia tay, thì… một ngày nào đó, liệu có gặp lại được không?”
Có thể lắm. Anh khẽ gật đầu, và Kaeul lại hỏi tiếp.
“Ahjussi. Một người giám hộ thì… cần phải có những điều gì?”
“Cũng không rõ nữa.” – anh đáp.
“Hmm… Phải biết chữa lành đứa trẻ bị thương, phải chăm sóc cho nó chứ nhỉ?”
“Vậy sao?”
“Vâng. Em nghĩ thế. Bom-unni luôn chữa cho Chirpy mỗi khi nó bị thương. Còn em… Em là giám hộ mà lại chẳng làm được gì cả… Lúc nào cũng cảm thấy có lỗi… Em là giám hộ… mà vô dụng quá…”
Từ sau đó, Kaeul đổi chuyên ngành để học phép trị thương, và bắt đầu học phép trị liệu từ Bom vào những lúc rảnh rỗi.
Để có thể bảo vệ một sinh linh bé nhỏ khác. Để một ngày nào đó, khi gặp được một sinh linh cần sự chở che –… Mọi chuyện lẽ ra phải diễn ra như thế.
Thế nhưng, sau khi trở về ký túc xá,
Tại sao anh lại thấy Kaeul đang cầm một con dao nhỏ chĩa vào tay mình? Tại sao lại có một giọt máu đỏ tươi lăn dài từ cổ tay trắng muốt của cô bé, nhuộm lên cả vạt áo?
Huu… Khi đôi mắt anh bắt gặp ánh nhìn chần chừ của cô gái tóc vàng,
Ký ức về tầng cao nhất của khách sạn sang trọng kia. Cô gái dùng dao rạch cổ tay trong phòng tắm. Bóng hình giống hệt như Kaeul –
Những hình ảnh đó thoáng chốc lướt qua tâm trí anh.
“Ahjussi?”
Kaeul nhìn anh với đôi mắt ngỡ ngàng.
Không nói một lời, anh bước vào phòng khách mà chẳng buồn cởi giày. Biểu cảm của anh có lẽ khiến cô bé sợ – Kaeul hoảng hốt thật sự, người cứng đờ không nhúc nhích.
Tiến đến gần cô bé, anh chìa tay ra.
Kaeul quên mất cả việc xoay chuôi dao lại, cứ thế đưa lưỡi dao về phía anh. Yu Jitae cầm lấy, rồi bắt đầu siết chặt. Con dao trong tay anh mềm nhũn như đất sét, bị bóp méo theo từng đường ngón tay.
Chừng đó vẫn chưa đủ – anh xé toạc con dao như xé một tờ giấy, rồi ném mảnh vỡ ra sau lưng.
Charang–! Mảnh kim loại văng xuống gần cửa ra vào, phát ra tiếng vang lạnh lẽo.
Khi Kaeul giật mình giơ tay lên, không biết phải làm gì, máu từ vết cắt bắn ra, ướt đẫm cả sàn nhà và cánh tay.
“Kaeul.”
Đối diện với cô bé đang run lên vì sợ hãi, kẻ hồi quy cất giọng trầm thấp.
“Vừa rồi… em đã làm cái gì?”


0 Bình luận